Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49 : Trúng Xuân Dược

Đôi mắt Hoắc Kiến Bình tràn ngập hận ý, nữ nhân xuất sắc như vậy, nếu hắn không có được, người khác cũng đừng mong có được nàng

Sở Thiên Hạo đứng lên vỗ tay, gương mặt đã mất vài phần lạnh nhạt, hướng Thiên Mị khen ngợi"Thiên tiểu thư quả thật không hổ danh đệ nhất tài nữ, bài hát bày, vũ đạo như tiên cảnh này khiến bản cung được mở rộng tầm mắt"

"Sở thái tử quá khen rồi, chỉ là chút tài mọn"

Nghe Thiên Mị khiêm tốn như vậy, vẻ mặt của Sở Thiên Hạo càng thêm nhu hòa, đám người nữ tử thấy Sở Thiên Hạo nhìn Thiên Mị như vậy không khỏi ghen tị tái mặt. Hoắc Tuyết Linh cũng ghen tị phát điên, Dương Huyệt thấy biểu tình của nàng ta, đôi mắt hơi loé ghé sát vào Hoắc Tuyết Linh nói: " Lục Công chúa, Sở thái tử hình như coi trọng Thiên Mị"

"Tiện nhân này, ta sẽ không để cho nàng cướp đi Sở thái tử, hắn là của ta."

Hoắc Tuyết Linh căm giận, nàng bỗng nhiên hiểu rõ, khó trách Sở thái tử nhìn nàng lạnh lùng như vậy, lại còn nói ra mấy lời sĩ nhục nàng,hóa ra là hắn nhìn trúng nữ nhân này, không, nàng sẽ không để cho Thiên Mị cướp đi nam nhân nàng coi trọng

Vẻ mặt của Hoắc Nhược Linh cũng âm trầm không kém, nàng chợt nhớ ra chuyện gì đó,đôi mắt xếch hiện lên vẻ tính kế,nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuyết Linh, nhỏ giọng thầm thì:"Công chúa, tỷ sẽ không tự nói mình là bao cỏ trước mặt mọi người chứ, nếu làm vậy, thanh danh của tỷ sẽ bị hao tổn ai muốn cưới tỷ."

Lục công chúa Hoắc Tuyết Linh cắn răng: "Nàng dám bắt ta nói sao?"

Tiện nhân này có can đảm bắt nàng nói, nàng không ngại tìm người giết nàng ta.

Tuy rằng cuộc nói chuyện của bọn họ rất nhỏ, nhưng đối với người có võ lực cao như Thiên Mị lại nghe đến phi thường rõ ràng

Thiên Mị làm như không nghe thấy cười rộ lên nhìn Hoắc Tuyết Linh"Lục công chúa, thắng bại ngươi đều nhìn đến rõ ràng đi, có phải ngươi nên làm đúng cá cược ban nãy tự nói mình là bao cỏ rồi không?"

Hoắc Tuyết Linh hét ầm lên: "Thiên Mị tiện nhân nhà ngươi, dám bảo bổn công chúa là bao cỏ sao"

Nam tử xung quanh vừa nghe Lục công chúa Hoắc Tuyết Linh mắng Thiên Mị là tiện nhân, sắc mặt đều thay đổi, căm tức nhìn nàng ta, nữ nhân này bình thường kiêu căng bá đạo, bọn họ đều có thể không thèm để ý tới, nhưng hiện tại nàng cá cược bại dưới tay Thiên Mị mà còn dám mắng Thiên Mị, đúng là nữ nhân không có giáo dưỡng mà

Thiên Mị cố ý giả bộ rất nghi hoặc hỏi ngược lại:"Thế nào, chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy? đường đường là công chúa như ngươi lại dám chơi không dám chịu sao? Haizz ta cứ nghĩ Lục công chúa sẽ không giống như Dương tiểu thư đây chứ?"

"Ngươi" Dương Huyệt tái mặt, Hiên Viên Triệt tiếp lời: "Đúng vậy Lục công chúa, chúng ta nhiều người làm chứng như vậy, ngươi lại có chơi mà không chịu sao? học cái gì không học lại học giống người nào đó, dám nói không dám làm"

"Hiên Viên Triệt, ngươi?"Khuôn mặt Dương Huyệt vặn vẹo,quay đầu căm thù nhìn Thiên Mị hận không thể lấy máu, cào nát mặt nàng ra

Thiên Mị "...." Cả 2 người đều nói, tại sao chỉ dùng vẻ mặt căm tức như vậy nhìn ta chứ?có chút không công bằng nga

"Thôi đi, nếu như Lục công chúa thua đến không dậy nổi như vậy ta cũng chẳng miễn cưỡng việc này làm gì, trưởng bối như ta cũng không nên so đo tính tình tiểu hài tử như nàng ta nữa"Thiên Mị đã sớm nghĩ đến kết cục này, nàng nói ra là không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt, ít nhất để cho mọi người cùng biết lục công chúa Long Viên là người không biết giữ lời đi

Thiên Mị lời nói hào phóng, tâm địa thiện lương, mọi người xung quanh lại bị nàng thuyết phục, liên tục gật đầu

Vốn dĩ việc này có thể chấm dứt, nhưng Hoắc Tuyết Linh luôn cao ngạo giờ khắc này thấy mọi người đều ủng hộ lời nói Thiên Mị, trong lòng nuốt không trôi hét ầm lên: "Thiên Mị, đồ tiện nhân nhà ngươi nằm mơ làm trưởng bối của bổn công chúa, chuyện ngày hôm nay, bổn công chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Tuyết Linh, căm miệng"Khuôn mặt Hoắc Kiến Bình âm trầm đến doạ người, muội muội thân sinh của hắn thật đúng là ngu xuẩn, đường đường là công chúa một nước, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy nàng lại nói ra mấy lời thô tục như vậy, thật đúng là không ra thể thống gì,nàng mắt mặt chưa đủ còn muốn kéo theo người hoàng thất mất mặt sao

Từ nhỏ đến lớn,Hoắc Tuyết Linh luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn thấy hoàng huynh chẳng những không giúp nàng ta, mà còn lên tiếng mắng nàng ta, khiến nàng ta lửa giận càng thêm bùng phát, nhưng lại chỉ có thể uất ức dùng đôi mắt căm hận nhìn Thiên Mị

Bầu không khí như cứng lại sau tiếng quát của Hoắc Kiến Bình,Hoắc Nhược Linh tuy tâm tình cũng đang cực độ không vui, nhưng thân là chủ nhà đương nhiên nàng ta phải mở miệng:"Nếu Thiên tiểu thư đã nói vậy, vậy coi như cho qua đi. Mọi người cứ tiếp tục thưởng hoa đi, ..à đúng rồi trong phủ còn vài bình rượu quý nếu các vị không chê, bổn quận chúa liền mời các vị vài chén?"

Hoắc Nhược Linh vừa dứt lời không lâu,hai bên nha hoàn liền bắt đầu nối đuôi nhau đi ra, nguyên một đám đem rượu và thức ăn trong tay hiến lên.

Trong mắt Hoắc Nhược Linh hiện ra tinh quang, mơ hồ vui vẻ nhìn Thiên Mị đang ngửa đầu uống rượu, khóe miệng nhếch một cái, cũng ngửa đầu theo uống một hơi "Hôm nay được ngồi đây thưởng hoa cùng các vị, trong lòng bổn quận chúa cảm thấy rất sung sướng, dùng chén rượu này, kính các vị!"

Một ly tiếp một ly, dùng các loại lý do hướng mọi người mời rượu, Thiên Mị không rõ chân tướng, một ly tiếp một ly theo mọi người cùng nhau uống, chỉ chốc lát, rượu trong bầu rượu liền cạn đến đáy.

Dược hiệu, sẽ nhanh chóng phát tác a. . . . . . Thiên Mị để ta xem lần này ngươi sẽ làm sao xoay người

Thiên Mị đang ngồi bên dưới đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có một cổ nhiệt lưu đang chạy, có chút nóng, không khỏi muốn cởi y phục xuống để bản thân mát mẻ hơn,nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi, muốn giữ tỉnh táo một chút. Nàng nhìn chằm chằm ly rượu rồi lại ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách tràn đầy sát khí nhìn Hoắc Nhược Linh phía trên

"Thiên tiểu thư bị làm sao thế?, trong người không được khoẻ sao"Hoắc Nhược Linh vẻ mặt tươi cười thật sâu,ả ta thừa biết dược hiệu đang phát tác nhưng lại cố tình làm như không biết gì, lo lắng hỏi

Thiên Mị hơi rũ mi xuống, nhịn xuống cảm giác muốn giết người,khẽ cắn môi, đứng dậy cáo từ nói: "Dạo gần đây thân thể ta không tốt lắm, uống vài chén liền mệt, ta muốn cáo từ trước một bước!"

Sở Thiên Hạo, Lâm Tuyệt Thần,Minh Hàn nghe đến Thiên Mị không khoẻ liền đưa đôi mắt ẩn ẩn lo lắng nhìn nàng

Hiên Viên Triệt mày kiếm hơi nhíu lại, âm thầm suy nghĩ, không phải độc lúc trước đã giải rồi sao, hay là...

"Bổn vương cũng biết chút y thuật, không bằng để bổn vương xem cho Thiên tiểu thư"Trong mắt tối đen của Cẩn Ly Nam có một chút lo lắng mà tự hắn cũng không nhận thấy được hướng Thiên Mị nói

Thiên Mị lắc đầu,nhợt nhạt cười"Cảm tạ Cẩn vương gia, chỉ là tửu lượng ta không được tốt, uống vài chén liền như vậy, hồi phủ nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ thôi"

"A? không ngờ tửu lượng của Thần vương phi lại kém như vậy? Nếu đã vậy không bằng bổn quận chúa kêu người sắp xếp viện cho ngươi nghỉ lại, bằng không ngươi trên đường hồi phủ có việc gì xảy ra, bổn quận chúa như thế nào ăn nói với Thần vương" Tựa hồ cố ý cùng nàng dây dưa, lúc này Hoắc Nhược Linh mỉm cười chậm rãi nói.

Nghe vậy, cảm thấy có chút bực bội, nhưng trên mặt vẫn bình thản như mây trôi nước chảy, Thiên Mị rất nhanh thản nhiên cười nói:"Dưới chân thiên tử ai lại dám làm loạn giữa ban ngày ban mặt như vậy chứ, Quận chúa nghĩ nhiều rồi"

Dương Huyệt lắng nghe nãy giờ liền có chút hiểu thấu,đôi môi khẽ nhếch tiếp lời"Quận chúa nói cũng không sai, mặc dù đây là Tây thành ,nhưng vạn nhất có chuyện gì thì làm sao đây, Thiên tiểu thư vẫn là nên ở lại Thân vương phủ nghỉ ngơi tốt một chút rồi hồi phủ cũng không muộn mà"

Biết bọn họ là cố ý không để mình hồi phủ, Thiên Mị không khỏi thầm cắn răng, liều mạng áp chế sự kêu gào trong cơ thể, vẻ mặt mỉm cười nói: "Được rồi!vậy làm phiền quận chúa!"

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn đi, nếu bây giờ nàng khăng khăng hồi phủ thì Hoắc Nhược Linh cũng không có khả năng làm gì được nàng, nhưng là nàng muốn xem xem ả ta lại muốn giở trò gì?

" Người đâu, dẫn Thần vương phi đến viện phía đông nghỉ ngơi"Hoắc Nhược Linh phân phó cho tiểu nha hoàn bên cạnh xong liền mỉm cười thật sâu, nhìn bóng lưng Thiên Mị, tay, không khỏi chậm rãi nâng chén rượu, vẻ mặt khinh bỉ rũ mắt xuống.

Ha ha, đúng là coi thường tiện nhân kia rồi, rõ ràng có thể chống đỡ lâu như vậy? Bất quá không sao cả! Nhìn bộ dáng kia, nàng cũng nhịn không được bao lâu nữa, dù sao còn có trò hay đang chờ nàng, chính mình, an vị chờ xem thôi. . . . . .

Thiên Mị chưa đi được mấy bước, chân nàng đã bắt đầu lảo đảo! Nàng biết tác dụng của dược này rất lớn, cố gắng chịu đựng có thể sẽ không chịu nổi. Nàng dừng lại, đôi mày liễu nhíu lại thành hình chữ xuyên, trong đầu bỗng xuất hiện dung nhan tuyệt mỹ, đáng đánh đòn của Hoắc Kiến Quân, dáng người chi lan ngọc thụ, cao gầy, tuấn tú... Đợi đã, nàng đang nghĩ cái quỷ gì thế?!!!

Thiên Mị vội vàng lắc đầu, bước nhanh theo tiểu nha hoàn

....

Hoa viên Thân vương phủ

Một nha hoàn lạ mặt đi đến gần Minh Hàn, nhìn Minh Hàn tuấn mỹ tuyệt luân, đôi má nàng ta có chút ửng hồng cúi người nhỏ giọng nói"Minh Hàn công tử , Thần vương phi hẹn người gặp mặt có chuyện cần nói"

Sắc mặt Minh Hàn lập tức rất khó hiểu, tại sao Thiên Mị lại hẹn hắn gặp mặt nói chuyện riêng! với tính cách của nàng ấy chuyện này không có khả năng đi

Tuy trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng hắn nghĩ, dù có là giả thì đi theo cũng chẳng có gì đáng ngại, lại nhớ đến vẻ mặt trắng bệch của nàng lúc nãy Minh Hàn có chút lo lắng nên liền gật đầu, ra hiệu cho nha hoàn kia dẫn đường

Minh Hàn đi theo nha hoàn đến viện phía đông nơi Thiên Mị nghỉ ngơi, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, lông mày nhíu chặt, đôi mắt xám bạc lóe lên tia sáng lạnh. Đi tới cửa, tiểu nha hoàn hành lễ rời đi, Minh Hàn gật đầu, rồi đưa đôi mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, giọng nói du dương trầm thấp vang lên, khẽ gọi: "Thiên Mị?"

Câu hỏi vang lên nhưng không nghe thấy tiếng người trong phòng đáp lại. Đáy mắt hắn dần hiện lên vẻ âm trầm, quả nhiên hắn bị người ta đùa bỡn! Đang định quay người đi về, hắn lại chợt nghe trong phòng có tiếng động rất nhỏ, hắn chăm chú lắng nghe, tiếng động kia càng lúc càng lớn. Minh Hàn nghi hoặc bước thêm vài bước về phía cửa phòng, sau đó chậm rãi đẩy cánh cửa ra, bước vào trong phòng "Thiên Mị, nàng có bên trong không?"

....

Có ái mong chờ H không nào, các bạn cho Mị thấy cánh tay của các bạn nào😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top