Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng bảy nóng bức, mặt trời tựa như một quả cầu lửa lớn treo lơ lửng giữa tầng không.

Thế nhưng Trương Triết Hạn lại không cảm thấy gì.

Lúc trước cậu thông qua các mối quan hệ của bạn bè lấy được một cơ hội thử vai, nên khoảng thời gian này đang ở nhà xem kịch bản.

Sáng sớm hôm nay, khi ánh ban mai cùng những áng mây vàng xuất hiện trên bầu trời, Trương Triết Hạn vừa mới rửa sạch mặt nạ, Phí Minh liền quen thuộc đẩy cửa đi vào, lôi chai nước lạnh trong tủ ra uống một hơi, sau đó mở miệng than thở: "Mẹ tao khóa thẻ của tao rồi."

Đây thật sự là một chuyện khủng khiếp--- Phí Minh bằng tuổi cậu, năm nay vừa tròn hai mươi, mọi nguồn thu nhập đều đến từ chu cấp của gia đình.

Trương Triết Hạn ngồi trên sofa: "Mày gây chuyện gì rồi?"

Cậu lớn lên cực kì ưa nhìn, khuôn mặt đoan chính thanh tú, nhỏ nhắn xinh đẹp, hàng mi cong cong hơi rũ xuống che đi một nửa đôi mắt hạnh màu hổ phách, ngũ quan tinh tế hài hòa, thoạt nhìn thì bình thường, nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy cậu tựa như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ chăm chút.

Nếu tất cả mọi người trên thế gian này đều do Nữ Oa tạo ra, thì cậu nhất định là kiệt tác mà bà hài lòng nhất.

Phí Minh khoác vai cậu, thở dài: "Đừng nói nữa, nghỉ hè mà mẹ tao còn bắt tao đến công ty của cậu làm việc, ai mà thèm?"

Trương Triết Hạn nghe vậy gõ gõ hắn: "Mày không định phản kháng?"

Phí Minh hiển nhiên càng rầu rĩ hơn: "--- Sau đó bị đàn áp mãnh liệt luôn rồi."

Đối diện với ánh mắt hóng hớt của Trương Triết Hạn, Phí Minh tiếp tục nói: "Mẫu thân đại nhân thân ái của tao nói cậu tao mười tám tuổi đã tiếp quản công ty rồi, tao có thể so với cậu tao được chắc?"

Trước biểu tình QAQ của Phí Minh, Trương Triết Hạn chỉ có thể bày tỏ đồng tình.

Không phải Phí Minh tự coi nhẹ mình, mà là đám phú nhị đại bọn họ nếu đem so sánh với Chu Nhứ mười tám tuổi, vậy chỉ có thể dùng một câu để hình dung - đom đóm mà so với sáng trăng.

Chẳng qua chỉ chênh nhau bảy tuổi, trong khi Phí Minh vẫn còn lái xe trêu hoa ghẹo nguyệt các Omega, Chu Nhứ đã nhận nhiệm vụ ngay lúc lâm nguy, nắm giữ hết quyền lực trong công ty, lúc đó nói rằng bốn phía hổ sói rình rập cũng không quá, vậy mà anh chỉ sau bảy năm đã trở thành doanh nhân trẻ tuổi có triển vọng nhất nổi lên trong giới kinh doanh Thượng Hải.

Con cưng của giới tài chính, là Alpha trong mộng của vô số Omega.

Nhưng cho đến nay, vẫn chưa có ai với được bông hoa cao lãnh trên đỉnh kim tự tháp ấy.

Nói đến cũng lạ, Trương Triết Hạn quen biết Phí Minh từ khi còn bé tí, vậy mà tất cả những gì cậu biết về Chu Nhứ đều chỉ xuất phát từ miệng Phí Minh.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan gì đến Trương Triết Hạn hết, tiền quay quảng cáo lần trước vừa được thanh toán, cậu đã ngay lập tức mời bạn bè đến quán bar tốt nhất Thượng Hải Red Dream.

Trong nhóm này, Trương Triết Hạn không phải người có tiền nhất, mẹ cậu đi biển làm ăn, kinh doanh nhiều năm mới có ngày hôm nay, còn kém xa phu nhân quý tộc nhà Phí Minh.

Nhưng Trương Triết Hạn cực kì dễ mến, cậu có dáng vẻ xinh đẹp, làm người hào sảng, tính cách cởi mở, lại có cậu bạn từ nhỏ Phí Minh ở bên cạnh bảo kê, vậy nên rất nhanh đã hòa nhập được với giới quý tộc Thượng Hải.

Mẹ cậu vốn muốn để cậu thừa kế gia nghiệp, chỉ là Trương Triết Hạn từ nhỏ đã yêu thích ca hát diễn xuất, thi đại học cũng rất nỗ lực đỗ vào Thượng Hí, cuối cùng vẫn được mẹ ủng hộ hết mình.

Rượu quá ba tuần, Trương Triết Hạn đã ngà ngà say, Phí Minh đi từ trong nhà vệ sinh ra, nhỏ giọng thầm thì: "Tao vừa thấy chỗ quầy bar có một em gái đặc biệt lắm, có muốn đến xin wechat không?"

Trương Triết Hạn phản xạ có điều kiện 'hừ' một tiếng, Phí Minh lập tức buông tay ra, "Sao thế?"

Trương Triết Hạn quơ quơ tay về phía ánh đèn rực rỡ sắc màu của quán bar, cổ tay trắng trẻo mềm mịn bị đụng hồng lên, thậm chí còn hơi rớm máu.

Phí Minh bất lực nói: "Tao vừa mới đi có chút xíu, mày làm gì mà bị thế này?"

Trương Triết Hạn cố sức nhớ lại rồi đáp: "Vừa nãy tao đang uống rượu thì đập vào góc bàn."

"Mày đúng là công chúa hạt đậu mà." Phí Minh vừa cà khịa vừa đẩy cậu, "Nhanh đi rửa đi, chờ tí nữa lại sưng lên bây giờ."

Trương Triết Hạn không nói lời nào, một lát nữa là vết thương sẽ hết thôi mà.

"Ấy." Không biết Phí Minh nghĩ đến cái gì, đột nhiên chọc chọc cậu, "Nhà cậu tao có nuôi một con Samoyed, cũng tên là Hạt Đậu đấy."

Trương Triết Hạn nghe xong lập tức ra tay đè hắn xuống sofa mà đánh, Phí Minh luôn miệng xin tha. Hai người đánh một trận xong, Trương Triết Hạn mới ra khỏi phòng bao.

Lâm Duyên Bình nhìn thấy bóng dáng thoáng qua của Phí Minh, liền đi vào phòng bao cách vách, cúi người nói với người đàn ông tóc dài tuấn mỹ đang ngồi chính giữa: "Chu tổng, tôi vừa thấy tiểu Phí tổng đi vào phòng bên cạnh."

"Nó đi với ai?" vẻ mặt Chu Tử Thư không chút biến hóa, nhưng giọng nói hơi trầm lại tràn đầy lạnh lẽo.

Bề ngoài Chu Tử Thư thiên lạnh, đường nét cương nghị sắc bén, khi không cười mang đến một cảm giác lạnh lùng nghiêm túc, khiến người ta không dám khinh suất.

Lâm Duyên Bình vẫy tay ra hiệu, quản lí sảnh lập tức đáp lời: "Xin chào Chu tổng, tiểu Phí tổng đi cùng mấy người bạn thân thiết đến đây chơi, chỉ gọi rượu thôi ạ."

Quản lí không hề biết rằng chân trước Phí Minh vừa đến, Chu Tử Thư cũng đến ngay sau, còn vừa vặn bị trợ lí riêng của Chu Tử Thư nhìn thấy.

Chu Tử Thư đứng lên, mấy người ngồi bên cạnh cũng vội vàng bật dậy, anh liếc mắt ra hiệu cho Lâm Duyên Bình, người kia lập tức ngầm hiểu, vội kêu mọi người tiếp tục ngồi xuống.

Trương Triết Hạn mở nước thật nhỏ, vết máu trên cổ tay đã được rửa sạch sẽ, nhưng vẫn còn lưu lại một chút dấu vết, cậu nhíu mi cúi đầu xuống nhìn, trước mắt chợt xuất hiện một chiếc khăn tay màu lam, góc dưới bên phải thêu một chữ phiên âm ‘zhou’.

Cậu nhận khăn tay, vừa ngẩng đầu liền đối diện với một khuôn mặt tuấn mỹ, đẹp trai cương nghị, thoạt nhìn dường như không chút màu sắc, chỉ có trắng và đen, khiến cho đường nét lông mày đã đậm lại càng đậm, lông mi dày rậm, đôi mắt thâm thúy đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Cậu ngẩn ngơ nửa ngày mới nói: "Cảm ơn."

Chu Tử Thư nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu hồi lâu mới chịu rời mắt.

Trương Triết Hạn hồn nhiên không phát hiện, chìa bàn tay được buộc một chiếc nơ bướm xinh đẹp ra, hỏi: "Anh có tiện lưu lại phương thức liên lạc không? Lần sau tôi sẽ trả lại khăn tay cho anh."

Chu Tử Thư không chút tiếng động nở nụ cười, ánh mắt lặng yên hơi trầm xuống, "Chu Tử Thư, dùng xong cứ vứt đi, không cần trả lại cho tôi."

Trương Triết Hạn sững sờ nửa ngày mới nhận ra anh đang tự nói tên mình.

Cậu còn muốn nói gì đó, sau lưng chợt vang lên một thanh âm, "Hai vị, có thể để tôi rửa tay trước được không?"

Trương Triết Hạn lúc này mới biết có người đứng phía sau từ lâu rồi, vội lùi lại một bước, nhường ra vị trí của mình.

Người tới cao xấp xỉ cậu, lớn lên khá đẹp trai, chỉ là có một cảm giác quyến rũ kì lạ, Trương Triết Hạn nhịn không được nhìn nhiều một chút, mới phát hiện người này vậy mà đánh phấn mắt màu xanh lam.

Mặc dù cậu ít khi ra ngoài chơi, nhưng cũng biết trong quán rượu chỉ có một kiểu đàn ông sẽ trang điểm, càng kì quái hơn là người này còn ăn mặc giống hệt anh đẹp trai Chu Tử Thư cậu vừa mới gặp.

Quán bar này, vậy mà có một anh vịt (*) đẹp trai thế á?

Trương Triết Hạn nghĩ vậy, lại nhận ra đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa rồi. Cậu đưa khăn tay lên mũi ngửi, chỉ thấy thoảng qua hương tuyết tùng dễ chịu, chợt cảm thấy thật may vì mình chưa dùng nó.

Nửa tháng sau, tầng hai mươi tháp Kim Mậu.

Trương Triết Hạn thử vai xong, đang ngồi trong phòng hóa trang lau mồ hôi.

Lý Hiên Hành đứng bên đưa nước cho cậu, "Thế nào rồi?"

Trương Triết Hạn xua tay ra hiệu với hắn, ý nói không được rồi.

Lý Hiên Hành bắt đầu tức giận bất bình: "Nhưng tôi đã xem mấy diễn viên thử vai cùng cậu rồi, không có ai diễn tốt hơn cậu hết."

Trương Triết Hạn nhận chai nước uống một ngụm, giọt nước trong suốt thuận theo chuyển động của hầu kết trượt xuống xương quai xanh mảnh mai xinh đẹp.

Trang phục đã thay xong từ nãy, áo sơmi cắt may vừa vặn ôm lấy vòng eo thon gọn, đôi chân dài miên man được bọc trong lớp quần jean đen tràn đầy sức sống.

Cậu quả thật trời sinh khả ái, chính là kiểu tướng mạo khiến người chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên, đặc biệt là đôi mắt kia, trong trẻo sáng ngời, thậm chí không cần đọc lời thoại cũng toát lên khí chất một vị công tử ôn hòa cao quý.

Mà vai cậu thử lần này, chính là nam chủ Hạ Dự Hi của bộ phim 'Không kịp nói anh yêu em', vừa nghe tên liền đoán được phần nào tính cách nhân vật.

Được người tán dương, mang theo hi vọng.

Và kịch bản cũng đúng là như thế --- đại thiếu gia nhà giàu nho nhã lễ độ, học vấn xuất sắc, càng hiếm có hơn là thái độ dịu dàng khiêm tốn, ngay cả đối diện với nữ chủ xuất thân bình dân cũng không hề có ý khinh thường, vậy nên khi thấy nữ chủ bước vào phòng nhạc cụ, Hạ Dự Hi cũng chỉ từ tốn nhấn phím đàn và nhẹ nhàng nói với cô: "Bạn học, cậu đi nhầm chỗ rồi."

Đối với Trương Triết Hạn, vai diễn này gần như có thể nói là diễn ra chính bản thân cậu, càng miễn bàn đến kĩ năng diễn xuất của cậu trong nhóm người mới cũng được coi là nổi bật hơn chút.

Đó là lí do Lý Hiên Hành không thể hiểu được.

Trương Triết Hạn không để bụng, cười nói: "Có lẽ đạo diễn có tính toán khác, tôi nghe nói nam hai là Lý Lương năm ngoái diễn 'Người đi đường' đó."

Lý Hiên Hành chưa từng nghĩ cậu sẽ an ủi ngược lại mình, lửa giận tức khắc bay biến: "Tôi lại giúp cậu tìm kịch bản khác."

Trương Triết Hạn gật gật đầu, vừa định nói gì đó thì điện thoại réo vang.

"Nay mày thử vai ở tháp Kim Mậu à?" giọng nói chán nản của Phí Minh phát ra từ đầu dây bên kia.

"Ừ, có việc gì không?"

"Có phải là vai Hạ Dự Hi kia không?"

"Hả? Sao mày biết?"

"Tao đang ở tầng hai mươi mốt nè, lên đây gặp tao đi."

Ở bên kia, Lâm Duyên Bình đi theo sau Chu Tử Thư, đang đứng ngay trước cửa phòng thử vai.

Hắn nhìn theo ánh mắt Chu Tử Thư, trông thấy một bóng lưng thon dài thẳng tắp, như trúc như tùng, người kia chống một tay lên lan can, mặt mũi xinh đẹp đường nét thanh tú, không rõ đang nói chuyện với ai mà đôi mắt lại cong cong tựa hai mảnh trăng non, sau khi cúp điện thoại cậu liền bước về phía thang máy.

Có lẽ do quần áo không quá vừa người, lúc dựa vào lan can áo sơmi giắt trong quần jean bị tuột ra ngoài, từ phía sau cũng có thể thấy được một mảnh eo lưng tinh tế trắng trẻo, so với ánh nắng ban trưa còn chói mắt hơn.

Lâm Duyên Bình ngập ngừng nói: "Hình như người vừa rồi là bạn của tiểu Phí tổng, Trương Triết Hạn, cậu ấy đến thử vai cho bộ phim mới, nhưng tôi nghe nói cậu ấy bị đạo diễn pass rồi."

Thanh âm lãnh đạm của Chu Tử Thư vang lên: "Nguyên nhân là gì?"

Lâm Duyên Bình đáp: "Tôi nghe nhà sản xuất phim nói, bọn họ không biết từ đâu tra được thân phận của cậu ấy, tính toán tìm Khương tổng của Hành Tư Mậu Dịch đòi thêm đầu tư."

Chu Tử Thư xoay xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay: "Bọn họ trả lương bao nhiêu?"

Lâm Duyên Bình ngẩn ra một chút rồi mới đáp: "Một vạn."

Chu Tử Thư nhíu mày, vẻ mặt lạnh đi vài phần, nhàn nhạt nói: "Đổi đạo diễn, thử vai lại đi."

Lâm Duyên Bình cung kính gật đầu, trong lòng không tránh khỏi hoang mang.

Mới từng nghe qua đổi diễn viên thôi, lần đầu tiên gặp trường hợp đổi đạo diễn luôn đó.

Bình thường không thấy Chu tổng quan tâm đến tiểu Phí tổng bao nhiêu, càng không nói đến chuyện yêu ai yêu cả đường đi với bạn từ nhỏ của cậu ấy.

Trương Triết Hạn không mảy may biết gì về chuyện đó, lúc cậu lên đến nơi thì Phí Minh đã đợi sẵn rồi, hắn mặc một bộ đồ công sở chỉnh tề đến mức khiến cậu phải khịt mũi khinh bỉ.

"Cứu mạng." Phí Minh mặt ủ mày chau dán lên tường.

Trương Triết Hạn nhìn dáng vẻ sống không bằng chết của hắn, nhất thời không biết nên cười nhạo hay nên khóc thương: "Làm sao thế?"

Phí Minh lên án: "Quá là độc ác vô nhân tính rồi, cậu tao ném tao cho một cái núi băng, còn bảo mẹ tao khóa thẻ của tao, bây giờ tao vét sạch túi cũng chỉ có hai trăm tệ."

Trương Triết Hạn thương hại nhìn hắn: "Tao lực bất tòng tâm, mày tự cầu nhiều phúc đi."

Phí Minh tức giận nhìn chằm chằm cậu: "Có phải là anh em không vậy?"

Trương Triết Hạn thở dài một hơi: "Buổi tối đi Red Dream chơi không?"

Phí Minh lập tức lật mặt, choàng tay qua cổ cậu: "Được nha."

Tối hôm ấy, Trương Triết Hạn và Phí Minh hai người đặt một phòng bao nhỏ.

Trương Triết Hạn nhìn cách bố trí quen thuộc, không biết tại sao chợt nhớ đến đôi mắt đen láy sâu thẳm kia.

Cậu còn nhớ thẻ tên của ngưu lang lần trước viết là Jason.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại yêu cầu quản lí gọi Jason tới đây.

Anh ta trông rất cao, khi bước đi có thể thấy rõ đôi chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt thâm thúy đẹp trai, tay phải màu lúa mạch đeo một chiếc vòng ức chế tin tức tố màu đen, thoạt trông vừa tùy tiện lại hoang dã.

Trương Triết Hạn vẫy hắn ngồi xuống.

Jason mỉm cười, sải đôi chân dài tới ngồi bên cạnh cậu.

Trương Triết Hạn lắc lắc đầu: "Anh đừng cười."

Vẻ mặt của Jason đơ ra trong giây lát, nhưng vẫn nghe lời thu lại nụ cười.

Trương Triết Hạn ghé qua ngửi thử một chút, sau đó nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Mùi hương này cũng không đúng."

Phí Minh uống cạn rượu, khó hiểu hỏi: "Cái gì không đúng?"

Trương Triết Hạn chỉ cười không nói, bảo Jason đưa hóa đơn cho cậu, thanh toán xong thì cho hắn ra ngoài.

Phí Minh thấy cậu không đáp liền lôi kéo cậu uống tiếp, biết rõ Trương Triết Hạn tửu lượng không tốt nên chỉ dám đưa bia cho cậu.

Uống được mấy li Trương Triết Hạn đã hơi choáng váng, đứng dậy nói: "Tao đi rửa mặt đã."

Phí Minh không thể tin nổi mà nhìn cậu: "Không phải chứ, anh ơi, đây chỉ là bia thôi mà."

Trương Triết Hạn vẫn còn lảo đảo, cũng chẳng nghe rõ hắn nói gì, may mà đi đường trông vẫn còn tương đối bình thường.

Phí Minh ngồi trên sofa phía sau cầm li lên nhìn một cái, bất giác thốt lên một tiếng: "Chết tiệt."

Đúng là bia không sai, nhưng là Koelschip độ cồn cao.

Trương Triết Hạn bước vào nhà vệ sinh, vặn mở vòi nước, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt đỏ hồng của mình trong gương, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không đến nỗi nào nhỉ."

Cậu rửa mặt xong, vừa xoay người định ra ngoài thì va phải một người đang bước vào.

Giọng nam hơi trầm, trong nhà vệ sinh trống rỗng nghe qua còn có chút lạnh lẽo: "Say rượu?"

Trương Triết Hạn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cậu ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là người đàn ông có 'quan hệ một chiếc khăn tay' với cậu lần trước.

Cậu giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn người trước mắt, mới phát hiện anh vậy mà để tóc dài thật, có mấy sợi rơi trên đầu vai, nhưng tuyệt nhiên không có chút nữ tính nào, chỉ khiến người khác cảm thấy quá đẹp.

Ánh mắt Chu Tử Thư rơi trên cần cổ lộ ra khi cậu ngước lên, đường cong tuyệt mỹ cùng màu da trắng nõn, bàn tay anh vô thức đặt lên thắt lưng mảnh khảnh hơi hõm vào kia, nhấn nhẹ một cái rồi mới buông ra.

Trương Triết Hạn lắc lắc đầu, "Không phải, là yêu vào lú đầu đó."

Chu Tử Thư lùi lại nửa bước, lạnh lùng 'ừ' một tiếng, chuẩn bị quay người đi.

Trương Triết Hạn giữ anh lại: "Chu… tiên sinh."

Bước chân đang tiến về trước của Chu Tử Thư ngừng lại, anh ngoái đầu khó hiểu nhìn cậu.

Trương Triết Hạn trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Anh ra giá đi, bao anh một tháng bao nhiêu tiền?"

Chu Tử Thư cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, sau đó nhếch môi cười nhạt: "Một tháng?"

Trương Triết Hạn gật gật đầu, đôi mắt sáng ngời trong veo: "Em rất thích mùi hương trên người anh, thật thơm."

Khen mùi tin tức tố của người khác gần giống với việc tỏ tình vậy.

Chu Tử Thư nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn thật lâu, tựa như muốn cẩn thận tỉ mỉ nhìn rõ từng nét trên mặt cậu, cuối cùng mới chậm rãi nhả ra một chữ: "Được."
---
(*) vịt hay ngưu lang: trai bao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hannhu