Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 茶茶

------

Tề Quyên gửi lịch trình của Trương Triết Hạn cho Chu Tử Thư, hai chữ bà chủ đánh vào khung thoại rồi lại bị xóa đi, sửa thành: "Chu tiên sinh, đây là lịch trình mấy ngày tới của ông chủ."

Bên kia Trương Triết Hạn đi theo phía sau Lương Tư Kỳ, rồi đứng bên cạnh đánh giá ông.

Ông khoảng bốn mươi tuổi, nuôi một chòm râu dưới cằm, tướng mạo nho nhã, trên mặt luôn mang ý cười, thoạt nhìn là một người dễ tiếp xúc.

"Thấy ngọn núi đằng kia, cậu có đoán ra sắp quanh cảnh nào không?" Lương Tư Kỳ chỉ về phía trước: "Trên núi đúng lúc có một hang động, vừa đẹp, để cậu với nữ chính quay cảnh rơi vào trong hang."

Biểu cảm trên mặt Lương Từ Kỳ rất vui vẻ, có lẽ vì thiên thời địa lợi mà vui vẻ, Trương Triết Hạn đã xem qua lịch quay, nghe vậy gật gật gù gù, lại hỏi: "Sao lại quay cảnh này trước thế ạ?"

Nghi hoặc của cậu không phải là không có lí do, cảnh diễn trong hang động là sau khi nam nữ chính đã nảy sinh tình cảm, cậu với nữ chính bây giờ còn chưa quen biết gì nhau đâu.

"Quay cảnh tình cảm trước càng dễ vào trạng thái hơn, nhưng cảnh quan trọng quay trước, về sau sẽ thoải mái." Lương Tư Kỳ vuốt râu, "Nhưng có thể cần cậu nhịn đói một ngày, như vậy càng chân thật."

Trương Triết Hạn không chút do dự: "Cháu không có vấn đề gì ạ."

Lương Tư Kỳ lộ ra ánh mắt thưởng thức, ông đã gặp qua nhiều người trẻ tuổi không chịu được khổ cực, xuống nước phải dùng đến thế thân cũng không phải không có.

Trương Triết Hạn vừa quẹt thẻ vào phòng khách sạn liền nhận được điện thoại của Chu Tử Thư.

"Về đến khách sạn rồi?" Giọng nói trầm thấp từ tính truyền qua di động, tai Trương Triết Hạn như nóng lên.

"Sao anh biết hay vậy?" Trương Triết Hạn dời di động ra xa một chút rồi mới hỏi.

Chu Tử Thư khẽ cười: "Hành trình của kim chủ đương nhiên tôi phải biết rõ chứ."

Trương Triết Hạn bĩu môi bất mãn: "Anh mua chuộc người của em rồi đúng hay không?"

Giọng điệu này thật giống như đang làm nũng, "Triết Hạn, có phải em đã quên ——" Chu Tử Thư vui vẻ, không nhanh không chậm nói, "Tôi cũng là người của em mà."

Trương Triết Hạn đi vào ngồi lên giường, cảm thất mặt vẫn chưa hết nóng, cậu sờ sờ lên mặt mình, chợt nghe Chu Tử Thư nói tiếp: "Chờ qua mấy ngày bận rộn này, tôi sẽ đến gặp em."

"Anh muốn đến đây sao?" Trương Triết Hạn kinh ngạc, chủ yếu là vì phim trường truyền hình và điện ảnh ở khá xa, đến đây cũng phỉa mất hai ba giờ.

"Không chào đón à?" Trương Triết Hạn vậy mà lại cảm thấy câu này của Chu Tử Thư có hơi tủi thân, vội vàng trả lời: "Sao có thể chứ, anh tới em vui còn không kịp."

Chu Tử Thư lúc này mới nở nụ cười: "Tôi còn tưởng em không muốn cho người khác nhìn thấy tôi."

Trương Triết Hạn nhếch môi: "Tử Thư, anh đây là đang đòi em cho một danh phận sao?"

Giọng điệu đùa giỡn của Chu Tử Thư vang lên: "Đúng vậy, người đẹp trong đoàn phim quá nhiều, với dung mạo của kim chủ nhà ta, chỉ sợ chưa được mấy ngày đã bị câu đi mất rồi."

Cúp máy, Trương Triết Hạn ôm di động lăn một vòng trên giường, lại úp mặt vào gối, làm thế nào cũng không quên được dáng vẻ dung nhan của Chu Tử Thư, ánh mắt anh khi nhìn cậu, hơi thở nhẹ phả bên tai, cũng với lọn tóc mềm mại rơi lên cổ khi anh cúi người.

Trương Triết Hạn một lần lại một lần hồi tưởng giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh, cảm thấy mình chắc chắn điên rồi.

Cậu lật người cầm di động lên, vừa vặn nhận được tin nhắn của Ninh Tú, bảo cậu đăng weibo bóng gió về việc tiến tổ.

"Tốt nhất là đăng một tấm selfie ~"

Mèo nhỏ vẫy móng.gif

Vẻ mặt của Trương Triết Hạn trong nháy mắt khó mà tả nổi: "Chị Ninh?"

Tuy rằng cậu quen biết Ninh Tú chưa bao lâu, nhưng không thể tin được người phụ nữ tính cách mạnh mẽ giỏi giang như vậy, lại sẽ gửi meme đáng yêu thế này sao?

Phòng của cậu rất lớn, trong góc còn đặt đàn dương cầm, là do Lương Tư Kỳ nghe nói cậu biết chơi dương cầm liền cố ý thuê về cho cậu tập, lần đầu gặp mặt của nam nữ chính ở trong phòng đàn, ông rất kì vọng vào cảnh này.

Tề Quyên ở ngay cách vách, nhận được tin nhắn weixin lập tức cầm máy ảnh với bảng tản sáng đến tìm.

"Không cần phiền phức như vậy đâu." Trương Triết Hạn bất đắc dĩ đỡ trán.

Tề Quyên vẻ mặt đương nhiên: "Làm thế này chụp ảnh mới đẹp, mặt mũi ông chủ thế này tùy tiện chụp thì thật đáng tiếc." Nói xong liền tìm chỗ đặt bảng.

Khiến cho ánh sáng đều rọi lên người cậu.

Mái tóc ngắn đen mượt mà, tóc mái mềm mại rủ xuống đuôi mày, để lộ ra xương mày xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú khó mà rời mắt, áo sơ mi trắng cổ thấp tôn lên xương quai xanh cùng non nửa cơ ngực trắng nón, đường giữa cơ ngực hõm xuống gợi cảm lạ thường, những ngón tay cắt tỉa gọn gàng lướt lên phím đàn dương cầm đen trắng đan xen.

Vẻ đẹp của cậu cực kì đặc biệt, là sự gợi cảm của alpha xen lẫn với yếu ớt của omega, khiến cho người ta không khỏi thèm muốn, lại không dám tới gần.

Trong cơn mơ màng, tựa như có người vượt qua núi non trập trùng, vén lên màn sương mờ ảo, vừa vặn đối diện với một đôi mắt lấp lánh trong veo, tim chợt rộn ràng.

Tề Quyên cũng bị khung cảnh trước mắt câu mất hồn, ngón tay khựng lại một chút rồi vội vàng ấn chụp.

Trương Triết Hạn lật lật mấy tấm ảnh Tề Quyên gửi đến, đang chuẩn bị chọn một tấm đăng weibo, lại nhận được tin nhắn của Ninh Tú.

"Lúc nãy là A Dật."

"Không cần đăng selfie, chị có sắp xếp khác."

Ngón tay Trương Triết Hạn chần chừ trên màn hình một lát, nghĩ nghĩ rồi đăng chỗ ảnh vừa chụp lên vòng bạn bè, cài đặt chỉ một người thấy.

Trương Triết Hạn tắm xong đi ra, cầm di động refresh mấy lần vẫn không thấy có thông báo gì.

Cậu cảm thấy tâm trạng của mình đều bị Chu Tử Thư nắm trong tay cả rồi, tùy ý bị nhào nặn theo vui giận của anh, cảm giác mất mát tựa như ném một viên đá xuống mặt hồ mà lại chẳng thể gợi lên chút sóng nước nào.

Ngày hôm sau chụp ảnh tạo hình xong thì bắt đầu quay phim, Trương Triết Hạn theo ý đạo diễn từ trưa hôm qua liền bắt đầu không ăn gì, quay xong cảnh cắm trại với các bạn cùng lớp thì đến cảnh dưới hố.

Hang đất không sâu lắm, chỉ khoảng chừng hai người đứng, ý Lương Tư Kỳ muốn quay cảnh ngã thật, Trương Triết Hạn bị Trần Quân kéo cùng ngã xuống, móng tay cô dài, dưới tác dụng của lực ngã để lại vết máu ghê người trên cổ tay trắng nõn của cậu.

Thời điểm sắp ngã xuống Trương Triết Hạn liền duỗi chân, dùng thân mình làm đệm đỡ cho Trần Quân.

Khoảng cách gần như vậy, Trần Quân có thể ngửi được hương thơm thản nhiên trên người cậu, cô ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp khuôn mặt được ánh nắng rọi tới ấy.

Đó là một vẻ trong trẻo thuần khiết, bình đạm ôn hòa, lúc này lại lộ ra một chút tình cảm yếu ớt mơ hồ, không chút phòng bị in dấu lên trái tim Trần Quân.

Cô nhìn vào đôi mắt sáng ngời như mã não kia, bàn tay ôm trên eo cậu, thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh.

Đạo diễn vừa lòng hô cắt.

Giờ phút này Trần Quân chỉ cảm thấy trên đời không có ai thích hợp diễn Hạ Dự Hi hơn cậu hết, trên người cậu có một loại khí chất, vừa đơn thuần vừa kiên nghị.

Trương Triết Hạn đỡ cô ngồi dậy, mồ hôi chảy dọc từ mi mắt xuống hai má, thời điểm ngã xuống cọ vào vách núi, đồng phục trắng tinh trên người đều lấm lem, trên tay còn có mấy vệt hồng đáng sợ, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Trần Quân cúi đầu nhìn tay mình, móng tay còn vương chút màu đỏ: "Thật ngại quá thầy Trương."

Trương Triết Hạn không để ý cười cười: "Không sao đâu, vậy càng chân thật."

Trần Quân bị nụ cười kia làm lóa mắt, vốn cô không hiểu được cảm giác bệnh Tây Thi là cái gì, hiện giờ nhìn thấy cậu, mới nhận ra từ này vậy mà có thể dùng trên người một cậu con trai được.

Kịch bản viết bọn họ ở trong hang đợi hai ngày hai đêm, Trương Triết Hạn đưa cổ tay đã hóa trang như bị đá cắt qua đến bên miệng Trần Quân.

Cô đã gần như lịm đi, đôi mắt nửa khép, cằm bị Trương Triết Hạn niết lấy, buộc phải mở miệng nhận lấy dòng máu ấm nóng kia chảy vào.

Thần sắc Trương Triết Hạn bình thản, dường như cậu đang làm một việc vô cùng bình thường vậy, Trần Quân như cảm nhận được điều gì, nước mắt tựa như trân châu lăn xuống.

Cô diễn khóc cực kì tốt, nước mắt không chảy hai hàng, mà là một giọt rơi lên cần cổ rồi giọt tiếp theo mới tiếp tục lăn theo.

Diễn xuất của Trương Triết Hạn vụng về hơn Trần Quân, nhưng thắng ở ánh mắt ẩn tình, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nhìn thế nào cũng xứng đáng trở thành ánh trăng sáng trong lòng mọi người, vậy nên quay chụp tương đối thuận lợi, gần như không bị NG.

Quay xong cảnh dưới hang, lúc hoàng hôn buông xuống cả đoàn lại chuyển cảnh đến bệnh viện.

Trương Triết Hạn vừa mới mở mắt tỉnh lại đã vội vàng rút kim truyền định xuống giường, nhưng cậu hôn mê đã mấy ngày, nhất thời hai chân mềm nhũn, khó khăn lắm mới đỡ được mép giường tránh cho khỏi ngã xuống.

Trần Quân đẩy cửa tiến vào, lập tức đi đến đỡ cậu: "Anh làm gì vậy?"

Trương Triết Hạn lòng còn sợ hãi nắm lấy tay cô: "Em không sao chứ?" Qua một lúc lôi mới nhẹ nhàng thở ra.

Trần Quân ngồi xuống bên giường, nắm chặt lấy tay cậu, giọng nói nghẹn ngào: "Anh có biết anh làm em sợ muốn chết không hả."

Trương Triết Hạn mỉm cười, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, cậu nói nhỏ, thoạt nghe hơi khàn khàn: "Không phải là anh không sao rồi à?"

Trần Quân tức giận nhìn cậu: "Tại sao vậy?"

Trương Triết Hạn khó nhọc nâng tay xoa đầu cô, đáy mắt lấp lánh ánh sáng: "Lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều, đơn giản là cảm thấy nếu chỉ có một người sống sót được, vậy anh hi vọng người đó là em."

Trần Quân cảm động, nước mắt lã chã rơi trên quần áo bệnh nhân của Trương Triết Hạn, nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: "Mạng của anh ... so với mạng em càng quan trọng hơn."

Trương Triết Hạn nâng mặt cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dưới cằm cô, ánh mắt chăm chú như muốn nhìn thấu vào đáy lòng cô: "Đồng Đồng, em đang làm khó anh đó, anh sao có thể trơ mắt nhìn em rời xa anh được."

Một câu này khiến Trần Quân nói không nên lời, Trương Triết Hạn dịu dàng giúp cô lau nước mắt: "Đừng khóc, Đồng Đồng."

Thẳng đến khi đạo diễn hô cắt, Trần Quân vẫn còn thất thần, đắm chìm trong đôi mắt sáng trong kia.

Cô không biết cảm giác của người khác thế nào, nhưng ngay lúc này cô chỉ có thể nghĩ được, một Hạ Dự Hi như vậy, ai mà không yêu cho được đây.

Quay chụp hoàn thành lúc tám giờ, trên đường về khách sạn Tề Quyên sùng bái nhìn cậu: "Không ngờ anh Trương diễn xuất tốt như vậy."

Trương Triết Hạn cầm khăn tay lâu mồ hôi trên trán, nhớ lại cảnh tượng đối diễn cùng Trần Quân: "Tôi toàn dựa vào cảm giác thôi, còn kém xa cô Trần."

Tề Quyên cười toe toét: "Anh Trương lần đầu tiên quay phim làm được như thế đã tốt lắm rồi, đạo diễn Lương cũng khen anh đó."

Trương Triết Hạn nhịn không được cong khóe miệng, muốn đè xuống mà không được: "Thật à?"

Tề Quyên bị dáng vẻ đáng yêu như trẻ nhỏ được thầy cô khen ngợi này chọt trúng manh điểm, một lát sau mới nói: "Anh Trương, ảnh hôm qua em chụp giúp anh, anh không đăng weibo ạ?"

Trương Triết Hạn ngừng một chút rồi đáp: "Chị Ninh nói không cần, anh đăng lên vòng bạn bè thôi."

Tề Quyên "A" một tiếng: "Sao em không nhìn thấy nhỉ?"

Trương Triết Hạn mấp máy môi, do do dự dự: "Tôi cài hạn chế người xem."

Nói đến thế này Tề Quyên còn gì không rõ nữa, cô bỗng nhiên hiểu được tại sao Lý Hiên Hành lại không cùng đi đến đây --- thì ra là không muốn ăn cơm chó.

Trương Triết Hạn lại hỏi: "Nhưng anh ấy hình như không có phản ứng gì, có phải là chụp không đẹp không?"

Tề Quyên hít sâu một hơi, bất đắc dĩ: "Anh Trương yên tâm đi, tuyệt đối không có ai đẹp hơn anh được."

Trương Triết Hạn phản đối: "Tử Thư đẹp hơn tôi mà."

Tề Quyên: "......"

Cảm giác như vừa ăn hết một nồi canh cá nấu dưa luôn á.

Nhưng thấy Trương Triết Hạn rầu rĩ không vui, cô vẫn trấn an: "Có thể là có việc bận thì sao, anh có thể gọi video với Chu tiên sinh thử xem."

Trương Triết Hạn nghe vậy vui ra mặt, lập tức tăng nhanh bước chân.

Tề Quyên nhìn cậu nhảy nhót chạy trên đường, không khỏi nghĩ: Rốt cuộc là ông chủ nhà mình não yêu đương, hay là Chu tiên sinh quá mê hoặc lòng người đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hannhu