Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 茶茶

——

【Em chỉ va vào anh.】

Trương Triết Hạn ở T·E đến giữa trưa, ra ngoài đúng lúc nắng gắt nhất, nhìn ánh nắng mà không khỏi muộn phiền. Bao nhiêu nghi ngờ phỏng đoán về thân phận của Chu Tử Thư bấy lâu nay đều tan biến trong sự 'trùng hợp' này, bây giờ ngay cả cơm cậu cũng thấy khó nuốt.

Phu nhân Trương Ngọc Lan đúng lúc gọi điện đến hỏi: "Con với Chu Nhứ......có quan hệ gì?"

Trương Triết Hạn sửng sốt: "Coi như là ông chủ của con ạ."

Trương Ngọc Lan chần chừ một lát mới nói: "Mẹ nghe nói bộ phim con quay kia vốn đã chọn được nam chính rồi, là Chu Nhứ khư khư cố chấp đổi đạo diễn rồi thử vai lại lần nữa mới chọn trúng con." Đầu bên kia truyền đến tiếng mèo con kêu khe khẽ, "Hai đứa trước đó đã có quan hệ cá nhân rồi?"

Quan hệ cá nhân?

Nếu nhắc đến việc hai lần tình cờ chạm mặt ở quán bar, còn làm trò cười xem anh thành trai bao, vậy quả thật đúng là có quan hệ.

Nghĩ thế, giọng nói của Trương Triết Hạn bất giác mang theo ý cười: "Coi như vậy ạ."

"Thật không giống phong cách của cậu ta." Phu nhân Trương Ngọc Lan cảm thán: "Chu Nhứ là con trai ruột của Phí Vân Nguyệt nổi danh Thượng Hải hai mươi năm trước, cũng là người thừa kế Chu Thụy Nam tự mình bồi dưỡng. Tuổi cậu ta ở trong nhà họ Chu cũng coi là nhỏ, nhưng sau khi Chu Thụy Nam gặp tai nạn xe cộ, là cậu ta mười bảy tuổi vừa đi học vừa đoạt lại quyền lợi từ đầm rồng hang hổ. Lúc ấy nhà họ Chu còn đang tranh với nhà họ Từ mảnh đất mới bên thành đông, cha mẹ và anh trai cậu ta đều qua đời trong vụ tai nạn, chú bác bàng chi khó mà trông cậy, là cậu ta tự mình thuyết phục Diệp Hành khi đó còn là Phó bí thư, chiếm được mảnh đất bây giờ đã trở thành khu phố buôn bán phồn hoa nhất. Trải qua chuyện này, cho dù năm đó Chu Nhứ chỉ mới mười bảy tuổi, những cổ đông khác cũng không dám trái lời cậu ta."

"Nhà họ Từ hồi đó như mặt trời ban trưa." Trương Triết Hạn sợ hãi than: "Anh ấy làm vậy chẳng khác nào cướp thức ăn từ miệng hổ."

Trương Ngọc Lan thở dài: "Cho nên mẹ thật không ngờ cậu ta sẽ vì con mà đổi đạo diễn, sau đó Tinh Nguyệt lại đầu tư thêm, so với dự toán của bộ phim ban đầu tăng hơn ba ngàn vạn."

Hô hấp của Trương Triết Hạn nghẹn lại.

"Quyết sách này lúc đó bị nhóm cao tầng của Giải trí Vinh Duệ phản đối gay gắt, là cậu ta sắp xếp mọi người đè xuống tiếng gió, phần ân tình này con phải nhớ kĩ."

Tút.

Ngay cả điện thoại ngắt lúc nào Trương Triết Hạn cũng không biết, chỉ ngơ ngác đứng dưới mái hiên, cau mày dựa vào tường, một lúc lâu sau cậu mới ngẩng lên nhìn áng mây rực rỡ bị ánh nắng rọi qua mà trở nên mơ hồ.

Sóng nhiệt quét qua đây, nhuộm lông tơ trên mặt cậu thành màu vàng sáng, loại cảm giác yếu mềm run rẩy từ đầu dây thần kinh thấm vào mạch máu chạy thẳng vào lòng, khiến cho Trương Triết Hạn không biết phải làm sao.

Có lẽ khó mà thừa nhận được, trái tim cậu đập dồn dập như trống, giống như tất cả các quân bài domino đổ ập xuống, trong đầu Trương Triết Hạn chỉ còn lại ngập tràn khuôn mặt và bóng hình của Chu Tử Thư.

Chết mất.

Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng như có dòng dung nham cháy rực, may mắn lúc này di động vang lên, Trương Triết Hạn nhấn mở weixin, phát hiện là Phí Minh đã lâu không liên lạc với mình, ngay cả avatar của hắn đổi thành ảnh dấu hôn trên cổ từ lúc nào cậu cũng không biết.

"Đã hẹn trước rồi cơ mà, sao không thấy mày đến?" Phí Minh gửi đến ba cái meme nắm tay gõ đầu người ta: "Chơi bi-a là sở trường của tao đấy."

Trương Triết Hạn gửi lại cái meme người và ngựa cùng nhau ngã xuống đất, trả lời — "Đến ngay".

Rối thì rối, nhưng Trương Triết Hạn vẫn bắt taxi đến Tùng Giang, tới nơi đã là nửa giờ sau.

Là câu lạc bộ bi-a lớn nhất Thượng Hải, ngoại trừ phòng bi-a chung còn có cả khu giải trí như quán bar, Phí Minh dựa theo khẩu vị của Trương Triết Hạn chọn đồ thiên về ngọt dịu.

Trương Triết Hạn ngồi xuống, nhận lấy nước khoáng và khăn mặt Phí Minh đưa sang, tùy tiện xoa xoa mồ hôi trên mặt rồi nhìn chỗ thức ăn trên bàn, đúng là rất hợp khẩu vị của cậu, cũng là những món cậu thích nhất.

Cậu nhớ tới bữa ăn vào lần thứ hai gặp Chu Tử Thư, hình như tất cả các món ăn trên bàn đều đúng ý cậu. Chu Tử Thư thật sự là người đầu tiên đoán đúng hết sở thích của cậu, không sai một chút nào.

"Ăn cơm đi, đờ người gì đấy!" Phí Minh dùng đũa gõ đầu cậu, nhíu mày nói: "Ngày vui của Phí đại gia đây không còn mấy đâu, mày còn không cố mà chơi với tao đi à?"

Trương Triết Hạn ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Có lần nào tao không liều mình theo mày đâu?"

"Chẳng bao lâu nữa mày gặp tao sẽ phải gọi một câu Phí tổng rồi đấy." Phí Minh nói tiếp, mặt mày kiêu ngạo: "Mày không phải vẫn định đi đóng phim tiếp chứ, dì Lan chỉ có một đứa con là mày thôi."

Trương Triết Hạn cắn một miếng bánh mousse matcha, ung dung thản nhiên chuyển mắt: "Sau này trông cậy mày che chở tao nhá."

Phí Minh nghe vậy thì nhướn mày, vừa định nói không dám lại cắn răng nuốt xuống, lầu bầu: "Làm gì mà đến lượt tao."

Trương Triết Hạn không nghe rõ, cậu bưng trà sữa lên hút một hơi, miệng tròn tròn phính phính: "Làm sao, không muốn à, hay đang trách tao nói bậy?"

Vẻ mặt Phí Minh một lời khó nói hết, hắn dùng ánh mắt lên án sự ngây thơ của Trương Triết Hạn: "Tao cũng đâu phải đối tượng của mày."

Trương Triết Hạn bỗng nhớ đến cái gì, cậu cởi khuy tay áo rồi chống khuỷu tay lên bàn, dùng bàn tay nâng mặt, nở nụ cười xấu xa: "Vậy tao phải tìm nửa kia có thể che chở mình mới được."

"Không phải mày có một người rồi à?" Phí Minh thốt lên, thấy Trương Triết Hạn mờ mịt nâng mi, hắn vội vàng nói thêm: "Có Tử Thư cơ mà, mày còn để ý ai nữa?"

Trương Triết Hạn vuốt cằm, dường như đang ngẫm nghĩ, dưới ánh mắt kinh hãi của Phí Minh cậu chậm rãi cất tiếng: "Cái này chưa chắc được, lúc trước không phải mày còn định cho tao xem ảnh cậu mày đấy thôi?"

Phí Minh vội vàng nhét di động vào túi, nói: "Không được, ổng già lắm, không hợp với mày đâu."

.

Bình thường Chu Tử Thư rất bận rộn, hôm qua bốn giờ chiều đã lái xe đến đoàn phim đón Trương Triết Hạn, vụ giao dịch với Tiêu Lạc Kì đã hẹn vào hôm nay.

"Chu tổng, ngài ép giá thật sự quá thấp rồi đấy." Tiêu Lạc Kì có hơi khó xử nói.

Chu Tử Thư cởi găng tay, để lộ ra đôi bàn tay trắng như ngọc, cùng là mặc tây trang giày da như nhau, mà thoạt trông anh như quý tộc bước ra từ thời Trung cổ.

"Đây là giá cao nhất tôi có thể đưa ra cho ngài, Tiêu tổng cân nhắc kĩ lại đi." Khuôn mặt của anh đẹp đẽ vô ngần nhưng biểu cảm còn lạnh lùng hơn cả băng tuyết, lại thêm làn da trắng nhợt quá mức khiến đôi mắt sâu thẳm kia càng thêm áp lực, uy thế khiếp người.

Tiêu Lạc Kì mím môi, cuối cùng vẫn bị Lâm Duyên Bình tiễn đi.

.

Lần này Phí Minh làm chủ mới bạn bè thân thiết, Từ Điếm vì Hiên Hoa sa sút nên không thể đến tham gia, ngoài hai người ra chỉ còn Chương Việt và Lạc Tư Ý.

Trương Triết Hạn vừa định đi vào phòng thay đồ thì chạm mặt Lâm Duyên Bình.

"Trương thiếu." Lâm Duyên Bình dừng bước, đẩy đẩy gọng kính kim loại rồi xoay người chỉ Tiêu Lạc Kì, nói: "Đây là Tiêu tổng của Hưởng Duyệt, Tiêu Lạc Kì."

Vẻ mặt Tiêu Lạc Kì lạ lùng, hắn nhìn Trương Triết Hạn, nở nụ cười không mặn không nhạt: "Thì ra là cậu, Trương Triết Hạn."

Trương Triết Hạn hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu nhưng vẫn cong khóe môi đáp lại: "Tiêu tổng, ngài biết tôi sao?"

Tiêu Lạc Kì để râu, hai mắt ti hí lại lóe sáng đang nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, sâu xa nói: "'Ngô đầu Sở vĩ, Việt hộ Mân đình' (*), người nuôi ra ở nơi ấy đúng là khác biệt, chẳng trách Chu tổng vừa ý cậu như vậy."

Trương Triết Hạn vẫn nhíu mày, Tiêu Lạc Kì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ hơi gật đầu rồi rời đi.

Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ kĩ những lời của Tiêu Lạc Kì, vừa quay về phía cửa phòng thay đồ đã đụng phải một người.

Dựa vào quá gần, Trương Triết Hạn mới mở cửa đã va hẳn vào trong lồng ngực người nọ, vừa định nói xin lỗi thì cậu lại ngửi thấy hương tuyết tùng đã khiến mình nhớ thương.

Bàn tay đặt lên cơ ngực căng đầy đang mơ hồ nhấp nhô, Trương Triết Hạn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng đang in lên hình bóng mình.

Chu Tử Thư đặt tay lên hõm thắt lưng của cậu, kéo cậu vào trong, vừa mới theo bản năng muốn vén tóc mái cho cậu đã phát hiện chỗ ấy mới bị sửa rồi, chỉ có thể thất bại xoa xoa mi tâm của cậu, nói: "Sao em cứ luôn không nhìn người khác vậy?"

Trương Triết Hạn ngây người chốc lát, trong lòng chợt nghĩ, mình ngốc quá đi — Lâm Duyên Bình ở đây, vậy tất nhiên sẽ có mặt Chu Tử Thư rồi.

"Em chỉ va vào mỗi anh thôi." Trương Triết Hạn nhìn anh, lông mi dài mảnh hơi rũ xuống, giống như vân lá mờ ảo dưới ánh mặt trời: "Tính kĩ ra thì, thời gian chúng ta thật sự ở bên nhau cùng lắm là mười ngày, tình cờ gặp không đến ba lần, anh nói đây có phải là ý trời hay không?"

"Tôi không tin ông trời." Chu Tử Thư sờ tay cậu, chạm phải một đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi, anh liền lấy khăn giúp cậu lau sạch: "Tất cả duyên phận nhìn như trùng hợp đều xuất phát từ những cố gắng không ngừng của con người."

Hai bàn tay một lạnh một nóng, thêm chút mồ hôi là không tự giác dính lấy nhau rồi lại tách ra rất nhanh, cuối cùng lúc Chu Tử Thư ném khăn tay đi, Trương Triết Hạn còn chưa hết thèm mà nghĩ: người Tử Thư mát ghê, mùa hè ôm chắc thích lắm.

"Nóng đến vậy sao?" Chu Tử Thư đặt mu bàn tay lên trán Trương Triết hạn, ép tóc mái phồng lên xuống: "Mặt đỏ hết rồi."

Trương Triết Hạn lấy lại tinh thần, trong lòng biết không thể để đám Phí Minh chờ lâu thêm được, cậu lấy chìa khóa mang quần áo đi thay, lúc quay lại thấy Chu Tử Thư đang châm thuốc, trên mặt không có biểu cảm gì, khóe mắt hơi nhíu cực kì câu nhân, giống như tiên cá ở vùng nước sâu thẳm dụ dỗ người ta đắm chìm. Chẳng qua tiên cá còn cần mượn giọng nói mê hoặc lòng người, còn anh chỉ cần đứng yên ở đó đã bày ra một vẻ đẹp lạnh lùng bất cần lạ kì.

Rất gần mà cũng rất xa.

Trương Triết Hạn đứng xa xa nhìn Chu Tử Thư, lại cảm thấy nếu như cậu lại gần, anh sẽ lập tức tiêu tán cùng với làn khói kia.

Cậu mới thay ra một chiếc áo sơ mi vừa người, nút winsor màu đen thắt trên cổ, vòng eo mảnh mà không gầy cùng với đôi chân dài thẳng tắp bọc trong lớp quần tây, mũi giày da dưới chân cọ đến sáng bóng.

Chu Tử Thư dụi thuốc, bước đến gần, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào cậu: "Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị em cắt bào đoạn nghĩa (**) rồi đây."

Trương Triết Hạn cười với anh: "Sao anh phát hiện là em đã biết vậy?"

Chu Tử Thư nghe hiểu được ý tứ cong cong nhiễu nhiễu trong câu này, anh nói: "Triết Hạn, em không biết, cảm xúc của em trước nay đều viết hết trên mặt, yêu thích là vậy, mà oán giận cũng vậy."

(*)Ngô đầu sở vĩ, việt hộ mân đình: Mô tả vị trí địa lí của Giang Tây, là đầu mối giao thông và là trận địa của các nhà chiến lược quân sự (theo baidu)

(**) cắt bào đoạn nghĩa: cắt áo đoạn tuyệt quan hệ. Có nghĩa là cắt đứt liên lạc hoặc không kết bạn với những người có nguyện vọng và cách sống khác nhau.

#NhứHạn #ChuTửThư #TrươngTriếtHạn

#TrươngTriếtHạnthủytiênhoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hannhu