Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 茶茶

——

【Chu Nhứ nhà em đẹp tựa Phan An.】

Trương Triết Hạn yên lặng đếm lông mi của Chu Tử Thư, nhìn ánh sáng vàng rực rọi vào hốc mắt anh.

Lúc trước Chu Tử Thư xuất phát từ tâm tình gì mà đồng ý với cậu, cậu không thể biết được. Nhưng một người đã ở trên mây cao bao nhiêu năm như vậy lại có thể giả vờ chân tình đến nỗi cậu gần như đã tin là thật.

Lâm Duyên Bình canh bên ngoài thuận tay đóng cửa lại.

Khi Trương Triết Hạn quay đầu lại lần nữa, thấy được ánh mắt Chu Tử Thư đang đặt trên người mình, cực nhẹ cực nhạt, lại giống như những sợi tơ vô hình quấn lấy cậu, càng lúc càng muốn đến gần.

"Chỗ này không tốt lắm." Chu Tử Thư cúi đầu nhìn nút thắt winsor trên cổ, nói: "Em đừng hỏi tội tôi lúc này."

"Em sao dám?" Trương Triết Hạn ngửa đầu, tựa như muốn nhìn thấu anh: "Ba nghìn vạn, đủ để 'ngủ' năm năm rồi."

"Từ từ sẽ đến." Vẻ mặt Chu Tử Thư trầm tĩnh, khóe mắt hẹp dài đượm ý cười, "Nếu tiểu kim chủ cảm thấy tôi biểu hiện tốt, vậy tăng giá cho tôi đi."

Hai người nhìn nhau chốc lát rồi đồng loạt dời mắt.

"Tiêu Lạc Kì, chắc em đã gặp rồi." Chu Tử Thư hạ mắt, trông thấy vòng eo mảnh mai, dường như chỉ một bàn tay có thể ôm hết được. "Hưởng Duyệt là công ti chế tác âm nhạc đứng đầu trong nước, ca khúc em viết lúc trước có thể giao cho họ trau chuốt."

"Tiêu Lạc Kì—" Đôi môi cánh hoa của Trương Triết Hạn khép mở, ánh mắt sâu xa nhấm nuốt cái tên này, nhớ tới một câu hắn nói 'Trách không được Chu tổng vừa ý cậu như vậy."

Bỗng nhiên sinh ra cảm giác vớ vẩn mà trước nay chưa từng gặp bao giờ.

Trương Triết Hạn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ dệt nên một dải sáng ngời dưới chân Chu Tử Thư. Lần nữa ngẩng đầu, xuyên qua ánh nắng chói chang ngày hè, thấy được bóng sáng quanh người anh.

Áo sơ mi trắng cùng áo vest vừa vặn ôm lấy đường cong cơ thể, toàn thân lộ ra hơi thở cấm dục không thể chạm đến, bàn tay trắng nhợt với những đầu ngón tay gọn gàng càng tăng thêm cảm giác lãnh đạm độc hữu, nhưng khi đụng phải cặp mắt ẩn tình kia thì bao nhiêu cảm giác xa cách khó gần lập tức sụp đổ.

Hai người dựa vào quá gần nhau, giữa hai ánh mắt lại như phủ mây mù mông lung, khiến tầm nhìn đều mơ hồ ướt nước. Ánh mắt câu hồn đoạt phách ấy giam giữ Trương Triết Hạn, không biết vì nắng gắt hay vì cái gì khác, cảm giác nóng rực truyền từ trên đỉnh đầu cậu xuống, từ dây thần kinh thấm vào trái tim, khiến cả người cậu run rẩy yếu mềm.

Ánh mắt như vậy, dù có ngu ngốc hơn nữa cũng có thể nhìn ra tình ý trong đó. Nhưng khát khao giống như sóng biển cuộn trào nơi đáy lòng, khiến cho Trương Triết Hạn không thể suy nghĩ được gì.

Anh không cố ý, nhưng lại giống như trời sinh có được năng lực mê hoặc lòng người. Nhưng vẻ mặt lãnh đạm của anh làm sự hấp dẫn ấy phai nhạt đi, khiến người ta chợt giật mình nhận ra, chỉ có mình anh đắm chìm mà thôi.

Trương Triết Hạn không muốn nghĩ, cậu không muốn bị người khác nắm trong tay. Nhưng cậu cũng nhận ra được, bên dưới khuôn mặt bình thản kia không phải hoàn toàn hoang vu.

"Không vội." Trương Triết Hạn mỉm cười, đôi môi cánh hoa càng thêm thắm đỏ, rực rỡ như hoa hồng. Cậu bỗng đi đến đẩy Chu Tử Thư lên ván cửa, đè cả người lên.

Chu Tử Thư không kịp phòng bị, dưới chân trượt một cái, theo bản năng đỡ lấy eo Trương Triết Hạn giúp cậu giảm xóc. Cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay khiến anh bất giác nghĩ, quả nhiên sờ thích thật: "Triết Hạn?"

Trên người anh dường như chẳng có chút ấm áp nào, khác hoàn toàn với Trương Triết Hạn, ngay cả hương vị tuyết tùng cũng mang theo chút lành lạnh độc hữu của anh. Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chìm trong ánh cam ấm nóng, ánh mắt mờ mịt hơi sương: "Anh hôn em rất nhiều lần."

Thái dương Chu Tử Thư giật thình thịch, nhưng trên mặt không lộ chút nào, chỉ có hầu kết lăn lộn và tiếng tim đập như sấm thể hiện sự mất bình tĩnh của anh, anh nói: "Đây không phải do tiểu kim chủ yêu cầu sao?"

"Sau này —" Trương Triết Hạn cúi người dựa lại gần Chu Tử Thư, hơi thở nóng ấm phả lên cổ anh, mắt hạnh ướt nước ở nơi anh không nhìn thấy lóe lên tia giảo hoạt: "Chỉ có thể là em hôn anh thôi."

Chu Tử Thư cảm thấy làn da nóng rực, có cảm giác như đã bị cậu hôn lên. Lui ra sau một chút thì đụng phải cửa phát ra tiếng vang trầm đục, anh muốn che giấu cảm xúc, hạ mắt nói "Tôi nghe thấy lời em nói mà."

Bàn tay Trương Triết Hạn chậm rãi vuốt từ cà vạt lên đến hầu kết của anh, lại chỉ nhìn anh chốc lát rồi buông tay, Chu Tử Thư nhẹ nhõm thở phào.

Vậy nên khi đôi môi hoa mềm ấm lướt qua vành tai và rơi lên má anh, Chu Tử Thư sững sờ mở to mắt.

Nhưng chỉ trong giây lát, kẻ đầu sỏ đã xoay người ra cửa.

Chu Tử Thư ngẩn ngơ vuốt ve phần vừa bị hôn lên kia, nếu có người nhìn thấy, sẽ phát hiện trên làn da như sương tựa tuyết ấy là đôi vành tai đã đỏ rực như mã não.

Trong nhóm bốn người, Trương Triết Hạn và Lạc Tư Ý năm mười bảy tuổi đều phân hóa thành omega, còn Phí Minh và Chương Việt là alpha, thật ra đã khác xa với dự kiến của bọn họ.

Trước khi Trương Triết Hạn phân hóa, tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ trở thành một alpha.

Dù sao, khó có omega nào có dục vọng chinh phục mà tâm lí mạnh mẽ như cậu. Phàm là những thứ cậu thích, nhất định sẽ dốc toàn lực đạt đến tốt nhất.

Vốn là cậu vào đội bóng rổ của trường, lại vì phân hóa thành omega mà bị người ta cười nhạo, Trương Triết Hạn không nói hai lời ở trên sân bóng so tài với một tên alpha cao hơn cậu nửa cái đầu, không để gã ghi được một bàn nào.

Lại càng không cần nhắc đến sự tích quang vinh sau đó, tên alpha kia tìm người bao vây cậu, kết quả bị cậu đánh cho tơi tả cả đám.

Vậy nên, khi họ biết Trương Triết Hạn tìm một tình nhân nhỏ là alpha, cũng chẳng ngạc nhiên gì, còn cảm thấy rất hợp lí.

Cầu Đồng đứng một bên nhẹ giọng nói: "Trương tiểu thiếu gia đến rồi."

Hai người thấy thế, lập tức buông gậy. Lạc Tư Ý còn chưa có động tác gì, Chương Việt đã dẫn đầu bá vai Trương Triết Hạn, nghiêng đầu nhướn mày với cậu: "Mày vẫn định quay phim tiếp à?"

Mặt mũi Trương Triết Hạn sạch sẽ, lúc này khóe mắt còn ửng đỏ chưa tan, nhìn gần chỉ cảm thấy đẹp đẽ vô ngần, khiến Chương Việt nhìn đến ngây người.

"Đương nhiên." Trương Triết Hạn đến cạnh bàn, đáp: "Tao hứa hẹn với phu nhân Trương Ngọc Lan, trong vòng năm năm không có danh tiếng sẽ phải về nhà thừa kế gia nghiệp đấy."

"Tao hâm mộ mày lắm luôn, tiếc là trên tao còn có ông anh alpha nữa." Chương Việt lắc đầu thở dài, chợt hai mắt sáng lên, hỏi: "Mày vào đoàn, vậy cục cưng mày nuôi trong Tử Viên chẳng phải sẽ cô đơn vò võ chốn khuê phòng à?"

"Ngoài miệng thì oán giận nhưng trong lòng mày đắc ý lắm chứ gì." Chân trái Trương Triết Hạn dịch lên, chân phải lùi lại, nghiêng người dựa vào mép bàn, cánh tay trái đè lên cán gậy, áo sơ mi căng chặt lộ ra đường cong thân thể tuyệt mĩ. Cậu nói: "Tao nuôi anh ấy, đây không phải chuyện nên làm theo lí thường hay sao?"

"Mày yên tâm quá ha/" Chương Việt châm thuốc, "Người khác đều là tổng tài bao dưỡng tiểu minh tinh, đến mày sao lại ngược đời rồi? Nhưng mà tao nghe nói alpha nhà mày xuất thân quán bar, đến lúc chuyện vỡ lở, sợ mày gặp phiền toái không nhỏ đâu."

"Mày đọc nhiều tiểu thuyết quá đấy." Trương Triết Hạn vẫn khom người, dưới chân là đôi bốt ôm, lớp quần tây căng chặt phác họa rõ nét cặp đùi cùng đôi bờ mông mượt mà. Cậu nở nụ cười: "Tao là đi quay phim, người ta còn quản được tao yêu đương mấy lần, lên giường mấy lần chắc?"

"Nghe cũng đúng." Chương Việt vừa rút điếu thiếu đã bị Lạc Tư Ý cướp mất, trong miệng trống trơn, tẻ nhạt vô vị: "Cục cưng nhà mày trông thế nào?"

"Coi như hợp khẩu vị của tao." Trương Triết Hạn nín thở tập trung đánh bóng, sau đó đứng thẳng người, quay đầu ý vị liếc mắt nhìn Lạc Tư Ý một cái: "Dáng vẻ không khác Chu Nhứ lắm."

Phí Minh ngồi ở sofa nghe thế, rượu không uống, di động cũng không chơi, thầm nghĩ, đâu chỉ không khác lắm, đấy là giống y như đúc mà.

Lát sau hắn mới muộn màng nhận ra trọng điểm của câu trả lời ấy, vội vàng bật dậy đi đến cạnh bàn. Mà Chương Việt ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên là đang vô cùng hứng thú với alpha thần bí của Trương Triết Hạn, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Lạc Tư Ý tóm lấy lôi ra ngoài cửa.

"Này—" Trương Triết Hạn gọi, đáp lại cậu chỉ có tiếng cửa vang lên, cậu bất đắc dĩ nhìn Phí Minh: "Bốn người cùng đi lại biến thành còn hai ta rồi."

"Mày còn chưa quen à? Chờ hai đứa nó về chắc phải hai tiếng nữa." Phí Minh đã nhìn chuyện này quá nhiều lần rồi, hắn ngừng mấy phút, chợt cẩn thận ngó cậu, hỏi: "Lời mày vừa nói ấy, có ý gì?"

"Tao bảo Chu Nhứ nhà tao đẹp tựa Phan An, có vấn đề gì không?" Trương Triết Hạn nhướn mi, đôi mắt đen láy sáng ngời lấp lánh: "Những người khác đều không lọt vào mắt tao được."

Phí Minh lập tức trả lời: "Không có vấn đề gì."

Vài giây sau hắn mới phản ứng lại Trương Triết Hạn vừa nói là Chu Nhứ chứ không phải Chu Tử Thư, đồng tử hắn mở rộng, thấy Trương Triết Hạn vẻ mặt hiểu rõ nhìn mình, ý cười trong suốt: "A Minh, tao nghĩ là chuyện dì Phí cho mày kế thừa công ti chắc phải chậm lại chút."

Phí Minh mờ mịt mở to mắt, nghĩ thầm: Thân phận giả mạo lâu nay của cậu nhỏ bị mình làm lộ rồi, mình có nên đi đầu tư hạng mục hàng không vũ trụ, suốt đêm trốn khỏi trái đất không nhỉ?

Phí Minh suy sụp, ai oán nhìn Trương Triết Hạn: "Triết Hạn, tao tin mày như thế mà mày lại hại tao."

Nhưng mà diện mạo Phí Minh vốn là mày rậm mắt to, không cách nào khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ, ngược lại càng muốn trêu hắn hơn. Trương Triết Hạn tuy không phải phát hiện từ chỗ Phí Minh, nhưng cũng có phần giận hắn gạt cá trong ao, tiếp tục nói: "Tao đã hỏi gì đâu, là tự mày nói ra."

Trong lòng Phí Minh phát sầu, nếu cậu biết được chắc chắn hắn sẽ chết rất thảm.

Trương Triết Hạn nhìn vẻ mặt giãy dụa khổ sở của hắn, bỗng thấy tâm trạng tốt hẳn. Cậu nhìn vào mắt Phí Minh: "Tao có thể không nói với anh ấy. Nhưng mà — tao muốn biết cậu mày trước kia từng có người yêu chưa?"

Phí Minh 'a' một tiếng, hẳn là không ngờ cậu sẽ hỏi câu này.

Hắn lật tới lật lui trí nhớ, sau đó chắc chắn: "Không có."

Trương Triết Hạn cũng rất ngạc nhiên: "Một người cũng không luôn à?"

Trong đầu Phí Minh chợt lóe lên, đáp: "Hai năm trước hình như cậu tao từng đánh dấu một omega, mùi rất dễ ngửi."

Trương Triết Hạn nhíu mi, trên mặt có nỗi muộn phiền chính cậu cũng không rõ: "Sao mày biết?"

Phí Minh hồi tưởng: "Hôm ấy vừa đúng là ngày bọn mình tốt nghiệp mà. Buổi sáng lúc cậu tao xuống tầng, tao ngửi thấy trên người cậu......hương hoa sơn chi."

#NhứHạn #ChuTửThư #TrươngTriếtHạn

#TrươngTriếtHạnthủytiênhoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hannhu