Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 茶茶

——

Trương Triết Hạn vẫy tay chào tạm biệt fans rồi cất đàn guitar lên giá để đồ sau lưng, vừa đứng lên vặn eo thì thấy trên đùi có cảm giác lông xù mềm mềm, cậu cúi đầu, là Lộ Phi không biết đã lẻn vào phòng từ bao giờ, còn đang không ngừng bò lên bàn.

Nhìn theo động tác của nó, Trương Triết Hạn thấy chén nước mật ong còn non nửa, một tay cậu ấn đầu Lộ Phi xuống, tay kia bưng nước lên uống cạn trong ánh mắt ai oán tràn đầy khát vọng của cún, uống xong còn có chút hoài vị mà liếm liếm môi.

Cuối cùng cậu mới ngồi xuống trấn an vỗ lên trán Lộ Phi, nhìn vào đôi mắt to tròn như hai hòn bi của nó, nói: "Cục cưng ngoan, mai dì Lương về sẽ nấu đồ ăn ngon cho con."

Lúc này Lộ Phi mới vừa lòng củng đầu vào tay Trương Triết Hạn, thấy nó không làm nũng nữa Trương Triết Hạn mới tiếp tục: "Tự lên giường ngủ đi, ba cũng muốn đi ngủ rồi."

Cửa mở ra, Lộ Phi như thường lệ tự giác chạy về phía ổ của mình ở dưới lầu, Trương Triết Hạn đi dọc theo hành lang trong ánh đèn tròn nhỏ đến phòng ngủ chính ở phía đông, phòng này vốn là phòng nhạc cụ, bình thường cậu vẫn luôn ở đây viết bài hát luyện đàn, nhưng không biết tại sao, đoạn đường từng đi qua vô số lần này hôm nay mỗi một bước chân lại như đang giẫm lên mây mềm, từ đại não đến đầu dây thần kinh dâng lên hơi nóng tê dại khó hiểu, dọc theo mạch máu chảy đến trái tim, khiến cho tim đập thình thịch như dậy sấm, mãi đến khi chạm vào cửa mới như rơi xuống đất bằng.

Trong lòng Trương Triết Hạn biết lúc này Chu Tử Thư chắc chắn chưa ngủ, nhưng cậu vẫn lơ đãng thả nhẹ lực tay, cảnh tượng trong phòng chậm rãi hiện ra trước mắt, những nơi khác vẫn là dáng vẻ quen thuộc chưa từng đổi thay, không có gì ngoài bóng hình dong dỏng thẳng tắp dưới ánh đèn rực sáng.

Chu Tử Thư dường như có trực giác mà quay đầu lại, tóc dài mới gội mềm tựa tơ lụa xõa xuống vai lưng có vẻ vừa được sấy qua, nhưng khe ngực lộ ra dưới lớp áo ngủ cổ thấp vẫn còn vệt nước chảy xuống, giống như hoa ngọc lan vương sương, từ trong bóng đêm tràn ra sự quyến rũ vô hình.

Trương Triết Hạn liếm liếm chút mật ngọt còn sót lại trên đầu lưỡi, chờ khi tỉnh táo lại thì ngón tay cậu đã vô thức chạm lên ngực Chu Tử Thư mất rồi, cảm giác lành lạnh, cậu giật mình như phải bỏng, lại bị Chu Tử Thư giữ chặt cổ tay.

Vừa nhấc mi đã trông thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của Chu Tử Thư, giọng nói trầm thấp như rượu đỏ khiến vành tay run rẩy, làm Trương Triết Hạn đắm say: "Tiểu lưu manh, em làm gì đó?"

Trương Triết Hạn mím môi, không còn chỗ trốn dưới mí mắt anh, một lúc lâu sau mới đáp lời: "Em chỉ định giúp anh lau nước đi thôi."

Chu Tử Thư nhướn mi, dường như đang suy xét tính chân thật của câu trả lời này, anh nhìn cậu một lát rồi mở miệng: "Được." nói rồi đưa chiếc khăn mặt màu lam đang vắt trên vai mình cho cậu: "Lau đi."

Trương Triết Hạn sửng sốt nhận khăn, ánh mắt lưu luyến trên xương quai xanh và cần cổ trắng nõn như ngọc thạch dưới ánh đèn, càng không cần nói đến đôi mắt mang theo nét cười ấm áp xua tan băng tuyết kia, ánh sáng ngập phòng này cũng chẳng thể khiến anh lu mờ đi nửa phần.

Trong không khí chậm rãi lan tràn cảm giác ái muội không nói nên lời, Trương Triết Hạn nhẹ nhàng đặt khăn mặt lên ngực Chu Tử Thư, khi ánh mắt chạm nhau dường như kéo ra vô số sợi tơ mềm, khiến cho lòng người xao động.

"Xong rồi." Trương Triết Hạn liếm răng nanh, hơi hơi cúi đầu trả lại khăn mặt cho Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Trương Triết Hạn, đưa tay nhận khăn rồi thuận thế đảo vị trí của hai người, đè cậu lên tường, sau đó vui vẻ nhìn đôi mắt mở lớn vì ngạc nhiên của cậu: "Nước mật ong uống ngon không em?"

Trương Triết Hạn run rẩy, nhưng khi nghe thấy hương tuyết tùng quen thuộc thì chưa kịp nghĩ gì đã trộm hít sâu một hơi trước, rồi mới sung sướng chớp chớp mắt: "Uống ngon lắm nha. Mới nãy Lộ Phi còn muốn uống tranh của em, bị em một hơi cạn sạch."

"Vậy à?" Chu Tử Thư đăm chiêu nhướn mi, bàn tay đặt trên vai Trương Triết Hạn, tuy rằng cả hai đều đang đứng, nhưng anh hơi cao hơn một chút, bởi vậy khi anh cúi người có giọt nước nhẹ nhàng nhỏ từ tóc xuống nốt ruồi nhỏ trên mặt Trương Triết Hạn, cậu nâng tay muốn sờ nhưng bị anh nắm lấy.

"Đừng nhúc nhích, để tôi nếm thử xem nào." Chu Tử Thư chậm rãi ngả người đến gần.

Khuôn mặt lạnh lùng mà mỹ lệ của anh chậm rãi phóng đại trong mắt Trương Triết Hạn, khiến cậu không nỡ chớp mắt, vậy nên khi cậu còn chưa nhận ra 'nếm' cái gì thì đôi môi lành lạnh của anh đã phủ xuống.

Khác với nụ hôn trong phòng thay đồ, lần này hơi thở trong miệng Trương Triết Hạn dường như bị tước đi sạch sẽ, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, không mang theo chút ý vị tình dục nào, chỉ đơn thuần là nhấm nháp như đang vuốt ve.

Nụ hôn này dịu dàng vô cùng, nhưng cảm giác lạnh lẽo chạm lên cằm cùng hơi thở triền miên vấn vít khơi lên lửa nóng, vẫn khiến Trương Triết Hạn như ngã vào trong mây.

Kết thúc nụ hôn, Chu Tử Thư nhìn đôi mắt lấp loáng nước của người đối diện, vui vẻ nói: "Đúng là ngọt thật."

Trương Triết Hạn tức giận trừng mắt, rồi lại bắt gặp vẻ mặt trêu chọc của anh, giọng nói vang lên ngay bên tai: "Nghĩ gì vậy, tôi đang nói đến mật ong mà."

Trương Triết Hạn bị đè nén hồi lâu, bàn tay nắm vào lại mở ra, không vui mà trách cứ anh: "Anh lại phạm quy."

Âm cuối hơi cao, rất giống đang làm nũng, Chu Tử Thư tủi thân trả lời: "Sao tiểm kim chủ lại bá đạo như vậy, em sờ tôi thì được."

Trương Triết Hạn trừng to đôi mắt sáng quắc, nghiêm túc nói: "Anh gọi em là tiểu kim chủ còn gì, mọi việc là do em quyết hết."

Chu Tử Thư nhìn cậu mấy giây, khóe môi hơi trễ xuống, than nhỏ: "Tôi bị thiệt quá rồi."

Trương Triết Hạn nghĩ nghĩ, hai mắt chợt sáng bừng lên, đôi ngươi tròn xoe chuyển vài vòng, nghịch ngợm: "Hôm nào em mua hộp tiết kiệm về, sờ anh một cái bỏ vào đấy một tệ."

Chu Tử Thư há miệng nghẹn hồi lâu mới mở to mắt nhìn cậu: "Có thể tăng giá chút được không?"

Trương Triết Hạn cười lệch cả người, gian xảo trả lời: "Xem biểu hiện của anh đã." Sau đó đi lướt qua anh, lấy đồ ngủ vào nhà tắm.

Chờ tiếng nước vang lên, Chu Tử Thư lại quay về cạnh giường, đúng lúc chuông điện thoại trên tủ vang lên, là Hạ Tu Dật gọi đến.

Vừa nhấc máy đã nghe được một tràng dài: "Bảo sao ông thích tiểu sư đệ, người đẹp như thế, kĩ năng diễn xuất có không gian phát triển, lại còn biết hát, không vào giới thì quá đáng tiếc."

Một tay Chu Tử Thư cầm di động, tay kia mở hộp, châm một điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay, trả lời: "Em ấy thích hát."

Giọng nói Hạ Tu Dật hơi dừng: "Vậy sao còn để cậu ấy đi quay phim."

Chu Tử Thư bước đến gần cửa sổ sát đất, phun ra một vòng khói mờ nhạt: "Đây là kịch bản tự em ấy chọn."

Hạ Tu Dật nói: "Ông không giống người sẽ làm việc thiên vị, vì cậu ấy mà trả giá tới như vậy."

Ánh mắt Chu Tử Thư tối đi, dưới ngọn đèn khó mà nhìn ra cảm xúc: "Nhiệm kì mới là điều tất yếu, xé mặt với Hiên Hoa cũng là chuyện sớm muộn, vốn tôi không định nhúng tay, nhưng làm đạo diễn cho phim tôi đầu tư, tôi không cho phép gã không có cả đạo đức cơ bản nhất. Không cần biết có phải Triết Hạn hay không, nhưng không phải cứ có quyền có tiền là muốn làm gì cũng được."

Hạ Tu Dật thở dài: "Mười năm, cuối cùng ông cũng thật sự báo được thù. Năm đó vì cạnh tranh mà nhà họ Từ mua chuộc tài xế đâm cả nhà ông, may là A Dự bảo vệ chặt chẽ ông dưới thân mình, nếu không hiện giờ Chu gia sẽ chẳng còn ai."

Biểu cảm của Chu Tử Thư rét lạnh, giống như kết lên một tầng dày băng tuyết: "Tôi thà người chết là tôi."

Hạ Tu Dật khuyên nhủ: "Tử Thư, ông tâm tư quá nặng, hiện tại mọi chuyện đã rồi, ông nên học cách buông bỏ đi thôi."

Buông ư?

Cúp điện thoại, Chu Tử Thư dụi thuốc ném vào thùng rác, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, trên cửa kính in lên một bóng hình màu vàng sáng, anh chậm rãi vươn tay phác họa dáng hình ấy trên không trung, vẻ mặt giễu cợt khi thấy Trương Triết Hạn bước ra đã quay về bình tĩnh, mơ hồ lộ ra đôi nét dịu dàng.

Đồ ngủ pikachu có cả mũ, sau khi đội lên càng khiến khuôn mặt của Trương Triết Hạn trông nhỏ hơn, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sao, vừa trong sáng vừa đáng yêu.

Cậu ba bước thành hai nhảy lên giường, dùng lỗ tai pikachu mềm mềm cọ lên chăn lụa, phát ra thanh âm đầy thỏa mãn.

Chu Tử Thư bất đắc dĩ lắc đầu, giúp cậu cởi dép lê rồi quấn cậu vào chăn như cái nem: "Ngủ đi."

Trương Triết Hạn mở to mắt, lát sau mới nghiêng người nhìn Chu Tử Thư ngủ ở bên kia giường.

Giường và chăn đều rất lớn, hai người nằm hai bên, ở giữa còn chừa một khoảng rộng, Trương Triết Hạn ngó Chu Tử Thư, đang định khẽ khàng nhích sang lại phát hiện anh đã muốn dựa đến gần mình trước, trong tiếng tim đập dồn, một bàn tay của Chu Tử Thư đã đặt lên gối đầu mềm mại, bởi vì ghé vào rất gần nhau, anh có thể thấy hết sức rõ ràng khuôn mặt trắng nõn của Trương Triết Hạn dần dần nhuộm thành màu hồng đào.

Chu Tử Thư thấy cậu sắp nhắm mắt lại, từ trong lồng ngực trào ra một tiếng cười trầm thấp: "Tắt đèn đi ngủ thôi."

Trương Triết Hạn nhìn Chu Tử Thư nâng tay ấn công tắc đèn bên cạnh người mình, chỉ để lại ngọn đèn sửa nhỏ màu lam trên tủ đầu giường, đối diện với đôi mắt tĩnh lặng yên bình của anh, chờ anh nằm lại xuống rồi cậu mới xấu hổ ngại ngùng quay người đi.

Chu Tử Thư nhắm mắt lại, dường như thiếp đi rất nhanh, nhưng không biết lại rơi vào ác mộng gì, trong hơi lạnh ngập phòng mà trán anh lại rịn ra chút mồ hôi.

Trương Triết Hạn cũng từ từ nhắm mắt lại, đấu tranh hồi lâu cuối cùng vẫn chậm rãi nhích đến bên cạnh anh, mãi đến khi khoảng cách giữa hai người không còn bao nhiêu cậu mới trông rõ dáng vẻ anh lúc này.

Đây là Chu Tử Thư mà cậu chưa bao giờ gặp.

Chu Tử Thư trầm mình trong bóng tối và máu tanh, anh muốn đẩy ra cỗ lực đang chặt chẽ quấn lên người mình, nhưng làm thế nào cũng không có sức, chỉ có thể im lặng mấp máy môi, bất lực lắc đầu, cũng nhíu mày thật sâu.

Trương Triết Hạn nhìn anh, trong lòng nhói lên, nhận ra thứ tình cảm mà trước giờ cậu chưa từng phát hiện. Thì ra ở trong giấc mộng, tất cả những sợ hãi và khổ sở của anh mới có thể trở nên rõ ràng đến thế.

Nhưng lúc này cậu không muốn hỏi gì hết.

Trương Triết Hạn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi từng chút mồ hôi thấm ra trên trán anh, chờ cho khuôn mặt ấy khô ráo hoàn toàn, cậu mới dùng sức dụi vào trông lồng ngực lành lạnh ấy, hai thân thể kề sát nhau, nhiệt nóng dần hòa tan hơi lạnh.

Ánh trăng mờ dần trong màn đêm đen như mực, ngoài cửa sổ có chú sẻ nhỏ khe khẽ hát nốt bài ca.

#NhứHạn #ChuTửThư #TrươngTriếtHạn

#TrươngTriếtHạnthủytiênhoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hannhu