Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Thư Hạn, thực ra cổ không đỏ, chính là vì Tử Thư nhịn không được mà ra tay.

*3k. Sau eo muội quả thật có một nốt ruồi nhỏ, tình cờ phát hiện ra từ cảnh tắm trong Vân Tịch truyện.

*Quảng cáo được đề cập đến trong truyện là thiết lập riêng của tôi, thực tế bộ quảng cáo đầu tiên của muội là sữa bò Vượng Tử, chính là cái: "Tôi năm hai đại học, tôi uống sữa bò Vượng Tử mà lớn lên."
----------------------------------------

Chân chính nhận ra hai người đã sống chung, là khi màn đêm buông xuống.

Trước cửa phòng ngủ chính có một cửa sổ sát đất lớn, máy giặt đặt ở ban công phòng ngủ cho khách.

Khi Trương Triết Hạn đẩy cửa đi vào, mới sực nhớ ra phòng này đã có người ở.

Chu Tử Thư đeo tai nghe bluetooth bên phải, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp thân trên trần trụi còn đang nhỏ nước của Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn hiển nhiên cũng sửng sốt, cố ra vẻ không ngượng ngùng mỉm cười nói: "Em đi giặt quần áo thôi."

Chu Tử Thư khẽ 'ừm' một tiếng, giường kê ngang, anh đang ngồi ở cuối giường, laptop để trước mặt.

Trương Triết Hạn kéo đôi dép lê màu trắng lạch xạch chạy qua khe hẹp chỉ vừa đủ cho một người, Chu Tử Thư có thể ngửi được hương sữa tắm ngọt ngào trên người cậu khi cậu lướt qua anh.

Thuận thế nhìn theo, nốt ruồi nhỏ bên trái chiếc eo thon ướt đẫm đặc biệt bắt mắt.

Tại thời điểm Trương Triết Hạn không hề hay biết, cuộc đối thoại của hai người đã thông qua chiếc tai nghe bluetooth siêu xịn của Chu Tử Thư mà truyền đến tai nhóm giám đốc điều hành đang tham gia họp trực tuyến, ngay lúc đó tất cả mọi người đờ ra trong nháy mắt, như bị sét đánh.

Chu Tử Thư nhìn cậu đi ra ban công, cực kì kiềm chế mà thu hồi ánh mắt, sau đó nói vào mic: "Nếu không còn vấn đề gì thì hôm nay tới đây thôi."

Nhóm giám đốc nào dám còn thắc mắc, lập tức ngoan như đám chim cút: "Hết rồi ạ."

Ngay sau khi kết thúc họp trực tuyến, nhóm chat bí mật của công ty lập tức bùng nổ.

【 Giọng này nghe trẻ tuổi quá rồi đó!!! Cún sữa nhỏ, không ngờ luôn. 】

【 Tôi cứ tưởng ông chủ là đóa hoa cao lãnh, không ngờ là thâm tàng bất lộ. 】

【 Lần trước tôi mặc áo trễ cổ lượn qua trước mặt ông chủ, ổng không thèm liếc tôi một cái luôn, tôi còn hoài nghi ổng bị lãnh cảm. 】

【 Thì ra ông chủ thích kiểu ngây thơ thanh thuần, liệu tôi còn cơ hội không? 】

【 Lồng sắt của bạn không nhốt được chú gà bằng nước của tui.gif 】

Trương Triết Hạn lấy đồ lót đã giặt sạch ra hong khô, lại bỏ quần áo vừa thay ra vào máy giặt, tùy tiện tròng lên một chiếc áo phông trắng, đang định thu quần áo đã khô xuống, vừa quét mắt qua giá phơi quần áo liền choáng váng ---

Trên đó chỉ có hai ba cái quần áo, vừa mới rút xuống chiếc áo phông ngoài cùng, chiếc quần lót đen phơi bên cạnh lập tức lọt vào tầm mắt trong tầm mắt cậu.

Vừa nhìn đã thấy nó lớn hơn của cậu không ít, Trương Triết Hạn không biết nghĩ đến cái gì, mặt đỏ ửng lên, cậu thu xong quần áo, vừa quay đầu liền nhìn thấy dáng người cao lớn của Chu Tử Thư kề sát sau lưng, khiến cậu suýt nữa va vào lồng ngực anh, vội vàng lùi lại nửa bước.

Chu Tử Thư vươn một tay giữ eo cậu, mái tóc vừa gội đã được sấy khô, để xõa ngang vai, có vài sợi thuận theo động tác của anh mà rơi bên má Trương Triết Hạn, giọng anh trầm thấp, còn mang theo cảm giác mông lung, tựa như rượu vang đỏ ngọt ngào: "Sàn nhà trơn, em cẩn thận chút."

Áo cậu vừa mặc lên là kiểu cổ thấp, dáng áo cũng rất rộng rãi, từ góc độ của Chu Tử Thư có thể dễ dàng nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của cậu.

Trương Triết Hạn lớn lên khá cao, thân hình cân đối nhờ chăm chỉ tập luyện, là kiểu gầy nhưng khỏe mạnh, xương quai xanh mềm mại liên tiếp với xương bả vai duyên dáng, vô cùng xinh đẹp.

Trương Triết Hạn bị tóc chọc ngứa ngáy, vừa ngẩng mặt lên lại phát hiện Chu Tử Thư đã buông tay đứng sang một bên, không hiểu sao đột nhiên thấy hơi thất vọng tiếc nuối.

Cậu vội đi vào phòng, thấy Chu Tử Thư đang trầm ngâm nhìn mình. Trương Triết Hạn nghi hoặc ngó anh, Chu Tử Thư thản nhiên hỏi: "Nóng lắm sao?"

Trương Triết Hạn đáp không cần nghĩ: "Không nóng mà."

Lại thấy Chu Tử Thư nhàn nhạt nở nụ cười, bàn tay ấm áp đè lên gáy Trương Triết Hạn, "Cổ em đỏ rồi này."

Không biết là vì tiếng cười ấy, hay là vì nhiệt độ ấm áp khó lòng bỏ qua trên cổ mình, Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy nóng quá.

Cậu gần như hoảng hốt chạy về phòng, đóng sập cửa lại xong mới có thể thở phào một hơi, cậu vội vàng chạy đến soi gương, nhưng mây hồng trên cổ lại chẳng thấy bóng dáng.

Trương Triết Hạn cầm chiếc khăn tay trên tủ đầu giường lên hít hít, hương tuyết tùng trên ấy đã phai nhạt không ít, cậu nghĩ thầm: Tử Thư cũng quá biết mê hoặc lòng người rồi.

Nhà của Trương Triết Hạn nằm ở phía tây Vườn Nguyệt Quế, vùng ngoại ô phía đông, là một biệt thự song lập hai tầng (*), công tác phủ xanh môi trường sống thực hiện rất tốt, đối diện là sông công cộng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trương Triết Hạn đi xuống lầu, thấy Chu Tử Thư ngồi trên sofa, hình như đang đọc báo.

Thời tiết tháng bảy nóng bức, trong phòng khách mở điều hòa, Chu Tử Thư chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu xanh da trời, không đeo cà vạt, cổ áo cài đến cúc thứ hai, tóc dài buộc sau lưng, có mấy sợi tóc tơ thừa ra bên thái dương, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu lên tường, Trương Triết Hạn nhất thời cảm thấy anh còn rực rỡ hơn cả ánh nắng.

Cậu ngốc nghếch nói "Chào buổi sáng", Chu Tử Thư quay đầu lại, "Đến ăn sáng đi."

Trương Triết Hạn mơ mơ hồ hồ đi đến bên cạnh anh, Chu Tử Thư ngắm cậu, chợt nhớ đến Hạt Đậu anh nuôi ở nhà, lần nào thấy anh nó cũng đều trưng ra dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như thế này.

Ánh mắt Chu Tử Thư đong đầy ý cười, "Bữa sáng ở bên kia, em chạy đến chỗ tôi làm gì?"

Trương Triết Hạn lập tức bừng tỉnh, nhất thời xấu hổ quá chừng, nhưng cậu nhanh chóng khôi phục sắc mặt như thường, "Em đợi anh cùng đi đó." nói xong vui vẻ mỉm cười.

Chu Tử Thư bị cậu ngọt ngào đến nói không nên lời, hiếm khi được mở mang tầm mắt.

Chỉ là một bát mì rất đơn giản, thoạt nhìn như vừa vớt ra khỏi nồi, bên trên rắc chút hành lá, Trương Triết Hạn vừa ngồi xuống liền ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt, rõ ràng đã dùng nước hầm xương để nấu, cậu dùng đũa đảo đảo, bên dưới còn có hai quả trứng chần cực kì đẹp.

Lúc Trương Triết Hạn hai má phồng phồng, lại ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, thấy động tác của anh vô cùng tao nhã, nhưng ăn không hề chậm, đoan chính lễ độ.

Thật khó mà tưởng tượng được phương pháp giáo dục nào mới nuôi dạy được một người như thế này.

Ăn sáng xong, Chu Tử Thư xách túi công văn định ra ngoài.

Trương Triết Hạn tròn mắt nhìn anh vẻ rất ngạc nhiên: "Anh định đi làm à?"

Chu Tử Thư nhướn mày nhìn cậu, nói rất thản nhiên: "Ừ, tôi làm việc xong sẽ về nhà với em nhé."

Trương Triết Hạn ngơ ngác tiễn anh ra cửa, trong lòng chỉ nảy lên một ý nghĩ: Tại sao thoạt trông mình mới giống người được bao dưỡng nhỉ?

Không được, phải lấy lại uy nghiêm của kim chủ chứ.

Đọc kịch bản được một lúc thì có tin nhắn của Lý Hiên Hành.

【Sakur quan tuyên rồi, cậu share bài viết trên weibo đi.】

Sakur là sữa tắm hương hoa anh đào của Thái Lan, bên ngoài có phấn hoa anh đào, chẳng những nhìn đẹp, mà còn nhiều bọt, rất được các cô gái yêu thích, blog chính thức có hơn ba mươi vạn fans.

Weibo của cậu tên Trương Triết Hạn Phong Tử, avatar là hình Luffy trong One Piece.

Trương Triết Hạn vừa refresh weibo liền thấy bài đăng mới nhất của Sakur:

【Sakur: Dưỡng ẩm cho da, vô hạn sủng ái, cùng Sakur tình cờ gặp gỡ với hoa anh đào nhé @Trương Triết Hạn Phong Tử [liên kết video] 】

Quảng cáo sữa tắm, tất nhiên không thể thiếu được cảnh trong phòng tắm.

Xuất hiện đầu tiên trên màn hình là một bàn tay trắng nõn đang mở cửa phòng tắm, khớp xương rõ ràng nhưng không quá gầy gò, cổ tay mảnh khảnh nhưng khung xương không quá nhỏ, có thể nhìn ra là một chàng trai.

Một bóng dáng thon dài mặc đồ ngủ lụa màu hồng bước vào trong tầm mắt, ống kính lui dần xuống dưới, dừng nơi mắt cá chân bị quần ngủ che đi một nửa, ngón chân tròn trịa đáng yêu, bàn chân so với nhóm con trai có thể nói là nhỏ nhắn tinh tế, dường như chỉ một bàn tay là có thể nắm trọn.

Máy quay vừa chuyển, thiếu niên quay lưng cởi cúc áo, đồ ngủ chậm rãi trượt xuống khuỷu tay, để lộ ra cần cổ mịn màng như ngọc cùng với xương cánh bướm xinh đẹp, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, quần áo đã hoàn toàn rơi trên mặt đất.

Chuyển cảnh lần nữa, bồn tắm cực lớn màu trắng được bao phủ trong những cánh hoa anh đào, một bàn tay vươn ra khỏi mặt nước, nặn một chút sữa tắm từ chai nhỏ in hình hoa anh đào màu hồng bên cạnh, bong bóng bắt đầu bay lên từ đôi bàn tay, thuận theo động tác của thiếu niên chậm rãi trượt lên vai và cổ, cuối cùng là khuôn mặt ấy.

Cậu hơi cong khóe môi, rõ ràng là một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt cậu trong trẻo sáng ngời, như một tinh linh lạc lối nơi rừng thẳm, thế nhưng cậu lại mông lung chớp mắt, đôi môi đỏ mọng hé mở, nói thật chậm thật khẽ: "Đến đây."

Tựa như một yêu tinh lần đầu đặt chân đến phàm trần, chẳng hiểu tình ái, dụ dỗ con người trầm mê, rồi lại coi thường những con người ấy.

Như thể đang nói: "Cũng chỉ như vậy thôi."

Hình ảnh dừng ở đoạn này, màn hình hoàn toàn biến đen, sau đó xuất hiện logo salura, cuối cùng là một dòng chữ trắng: Dưỡng ẩm cho da, vô hạn sủng ái.

Trương Triết Hạn copy văn mẫu Lý Hiên Hành vừa gửi cho cậu, sau đó share trên weibo: Trương Triết Hạn Phong Tử: Cùng sakura tình cờ gặp gỡ vào ngày hè này nhé~// Sakur: Dưỡng ẩm cho da, vô hạn sủng ái, cùng Sakur tình cờ gặp gỡ với hoa anh đào nhé @Trương Triết Hạn Phong Tử [liên kết video]

Phía bên kia, Chu Tử Thư mở weibo, tin tức quan tâm đặc biệt lập tức hiện lên, video tự động phát, trong xe yên tĩnh đột ngột vang lên một giọng nói quyến rũ: "Đến đây."

Lâm Duyên Bình đang lái xe mặt không đổi sắc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, phó tổng Thẩm Dục ngồi bên ghế phó lái kinh ngạc quay đầu lại hỏi: "Chu tổng, không phải là ngài đang xem phim đấy chứ?"

Chu Tử Thư ấn nút share, sau đó tắt màn hình điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn: "Đấy là sở thích của một mình cậu thôi."

Chu Tử Thư ngồi nhìn Thẩm Dục tiễn Lục tổng của Bất động sản Hiên Hoa ra cửa, nhíu mày thật chặt, vừa mới mở họp thì tai nghe bluetooth vang lên âm thanh thông báo tin nhắn wechat.

Anh không thường dùng wechat, công việc bình thường chủ yếu là liên hệ qua điện thoại, giờ này gửi tin nhắn wechat cho anh chỉ có duy nhất một người thôi.

Màn hình nền là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh trắng tinh, eo lưng thẳng tắp, bờ mông cong vểnh, đang cúi đầu đánh đàn dương cầm, gió thổi qua làm rối tóc mái cậu, thiếu niên duỗi tay ra, thản nhiên vuốt lại tóc mái, hình ảnh đẹp đẽ mà bình yên.

【zzh】: Khi nào anh tan làm, em dẫn anh đi ăn cơm rồi mua quần áo nhé.

Chu Tử Thư nhấn mở tin nhắn, giao diện tự động chuyển sang cuộc trò chuyện của wechat.

【zhou】: Sao tự nhiên lại muốn mua quần áo cho tôi?

【zzh】: Mèo con nghi hoặc.gif

【zzh】: Em là kim chủ, tiêu tiền cho anh không phải là chuyện đương nhiên sao?

Chu Tử Thư nhìn màn hình mỉm cười, nhấn mở avatar của cậu, sửa ghi chú thành 'Tiểu kim chủ'.

Thẩm Dục vừa quay lại đã thấy cảnh Chu Tử Thư cầm điện thoại cười, không biết phải hình dung thế nào, chỉ thấy ê hết cả răng.

Hắn đang định hỏi, Chu Tử Thư đã tắt điện thoại, đứng lên nhìn hắn đầy nhạt nhẽo: "Tôi tan làm đây, có việc gì thì tìm Lâm Duyên Bình."

Thẩm Dục: "? ? ?"

Hắn nhìn bóng lưng Chu Tử Thư rời đi, lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

Bình thường cứ như hận không thể ngủ lại công ti luôn cơ mà, hôm nay bị tiểu yêu tinh nào câu mất hồn rồi?

'Tiểu yêu tinh' Trương Triết Hạn lúc này đang đặt bàn ở Tịch Trần, một nhà hàng Nhật gần Công viên Phỉ Thúy.

Phòng riêng được trải tatami, Chu Tử Thư đi một đôi giày da màu đen thủ công tinh xảo nhưng không in logo thương hiệu, đi tất cùng màu, còn Trương Triết Hạn xỏ một đôi giày thể thao Nike màu trắng.

Trương Triết Hạn cởi giày xong, thì trông thấy Chu Tử Thư đang nhìn chằm chằm chân mình.

Chu Tử Thư khoanh chân trên thảm, mở miệng trêu chọc cậu: "Lớn lên không lùn mà sao chân lại nhỏ như vậy?"

Trương Triết Hạn rụt rụt chân, vẻ mặt ấm ức: "Trời sinh mà, cái này có thể trách em sao?"

Chu Tử Thư bật cười, "Không trách em." nói xong thì thu hồi tầm mắt.

Trương Triết Hạn vẫn thấy trên mặt nong nóng, ánh mắt len lén liếc nhìn chân Chu Tử Thư, quả nhiên lớn hơn cậu một vòng.

Có lẽ ánh mắt cậu nhiệt tình quá, Chu Tử Thư nhân lúc chờ thức ăn, hơi hơi nhướn mày, thanh âm như say, quyến luyến hỏi cậu: "Đang ngưỡng mộ anh lớn hơn em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hannhu