Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn nói không chút thuyết phục: "Em vẫn còn lớn nữa mà."

Chu Tử Thư chỉ cười, đáp lại cậu một tiếng 'ừ' khẽ.

Nhà hàng Nhật này nằm gần Tử Viên ở ngoại ô phía đông, nên Trương Triết Hạn thường xuyên đến ăn, mấy món gọi lên cũng đều là món tủ của nơi này.

Chỉ có một đôi đũa chung đang nằm trong tay Chu Tử Thư.

Món không thể thiếu được là cá hồi và nhím biển, hương vị thanh đạm, nặng hơn chút đã có tempura, thịt bò nướng, ngoài ra vẫn còn canh ăn kèm chưa mang lên.

Chu Tử Thư chấm cá hồi vào nước sốt rồi đặt trước mặt cậu: "Mấy ngày nay thường thấy em đọc kịch bản, sắp vào đoàn rồi sao?"

Trương Triết Hạn lúc này đang ngẩn người ngắm anh.

Phòng riêng bật máy sưởi, vậy nên bộ đồ công sở trên người đã sớm bị anh cởi ra, chỉ giữ lại một lớp sơmi màu xanh lam, cà vạt cũng tháo, cổ áo hơi hơi mở ra, xương quai xanh bên dưới như ẩn như hiện.

Lực chú ý của Trương Triết Hạn bị tay trái của anh hấp dẫn, anh đeo một chiếc đồng hồ cơ không rõ nhãn hiệu, nhưng nhìn qua liền biết giá cả không rẻ, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay.

Da anh thiên trắng, cơ bắp cường tráng, lúc cầm đũa có thể thấy được những đường gân xanh nổi lên dưới làn da ấy, gợi cảm không sao tả xiết.

Trương Triết Hạn đang nghĩ, sao lại có một người từng ánh mắt cử chỉ đều tao nhã đến vậy, lại còn chu đáo tỉ mỉ, khiến người bên cạnh như được tắm trong gió xuân, đổi thành bất cứ ai cũng phải tự thẹn không bằng được anh.

Phải mất một lúc cậu mới đáp lời: "Chưa đâu, mai em mới đi thử vai."

Chu Tử Thư chợt như bừng tỉnh: "Khi nào vào đoàn thì báo cho tôi biết nhé."

Trương Triết Hạn gắp miếng cá đã chấm cho vào miệng, hai má phồng lên, nghe xong vội vàng gật đầu.

Chu Tử Thư mỉm cười, thầm nghĩ: Sao lại dễ nuôi thế này?

Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa cốc cốc, Chu Tử Thư nâng giọng nói "Vào đi", phục vụ viên bưng súp miso nóng hổi tiến vào.

Trương Triết Hạn dọn ra một chỗ trống cho phục vụ để canh, nhưng cô lại nói: "Ly trà sữa này là của vị nào ạ? Bên trên có viết địa chỉ phòng riêng này."

Chu Tử Thư thần sắc bình thản: "Của em ấy."

Phục vụ viên nhìn thấy Chu Tử Thư cũng sững sờ.

Tóc anh quấn thành một búi tròn, vầng trán cao đầy đặn, tóc mái chải sang hai bên, da trắng tóc đen, khuôn mặt với những đường nét đẹp tựa bức tranh vẽ bằng mực đậm đang tỏa sáng, khiến ánh đèn dường như cũng trở nên thừa thãi.

Khi nhìn người khác đuôi mắt hơi cong lên, như có lời muốn nói, nhưng ánh mắt lại thanh thanh lãnh lãnh, cho người ta cảm giác anh là một mỹ nhân chỉ nên đứng ngắm từ xa.

Phục vụ viên là một cô gái trẻ chưa trải sự đời, lúc đặt ly trà sữa lên bàn ánh mắt vẫn còn ngơ ngẩn.

Trương Triết Hạn chống má, ánh mắt mang theo ý cười, rạng rỡ như ánh nắng: "Chị gái nhỏ à, chị cứ nhìn bạn trai em như thế là không được lịch sự lắm đâu nha."

Cô gái lập tức xấu hổ cúi đầu nói: "Thật ngại quá." rồi nhanh chóng cầm khay chạy ra ngoài.

Chu Tử Thư không buồn liếc phục vụ viên lấy một cái, một đôi mắt chan chứa ý cười nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, giọng nói trầm thấp êm tai: "Bạn trai?"

Trương Triết Hạn đỏ mặt hỏi ngược lại: "Không được à?"

Chu Tử Thư hơi nhướn mày, mang theo vài phần vui đùa, cười nói: "Em là kim chủ của tôi, gọi tôi là chồng ơi tôi cũng không có ý kiến gì."

Vẻ ngoài của anh thiên lạnh, thoạt nhìn như một thước phim đen trắng, không có màu sắc gì, rực rỡ nhất là đôi mắt thâm thúy xinh đẹp kia, nhưng khi cười lên lại giống như băng tan tuyết chảy, trăm hoa đua thắm.

Người khác thế nào thì không rõ, chứ Trương Triết Hạn vừa nhìn anh là đã bị sắc đẹp làm cho choáng váng rồi, bên tai chỉ còn vang lên hai chữ 'chồng ơi' trầm thấp.

Cậu cầm cốc nước nho viên khoai môn len lén chà chà lên hai má nóng bừng, sau đó mới cắm ốc hút nhấp một ngụm --- có vị giống như là thạch nho uống, nhưng cũng không hoàn toàn là vị trái cây, uống vào còn có viên khoai môn với dừa nữa.

Chu Tử Thư nhìn miệng nhỏ uống trà sữa hơi chu ra của cậu, hai mắt to tròn giống quả nho, đáng yêu như Ragdoll nhìn thấy bạc hà mèo.

Trương Triết Hạn nuốt ngụm trà sữa xong mới hồi hồn: "Sao anh không gọi cho mình nữa."

Chu Tử Thư múc cho cậu một bát súp, trong mắt đều là vui vẻ, vẫy vẫy tay với cậu.

Trương Triết Hạn ngẩn người, Chu Tử Thư lại gọi: "Triết Hạn, lại đây."

Cậu nghi hoặc đứng dậy tiến tới gần anh.

Chu Tử Thư ngồi tại chỗ, hơi kéo cậu cúi xuống, trên mặt Trương Triết Hạn còn đang mơ hồ, chợt cảm thấy trên môi lành lạnh, ấy là một nụ hôn rất nhẹ và dịu dàng, nâng niu cẩn thận, không có chút dục vọng nào.

Trương Triết Hạn cái gì cũng không nghe thấy nữa, lực kéo của Chu Tử Thư rất nhẹ, nhưng cậu cũng không có ý định phản kháng, chỉ lặng yên đợi đến khi anh rời khỏi môi mình.

Chu Tử Thư nhìn đôi môi hồng mềm mại của cậu, rất muốn dùng tay ấn thử xem nhưng may mà anh kìm lại được.

Trương Triết Hạn quẹt miệng, oán trách: "Anh làm gì thế?"

Chu Tử Thư nghe được ngữ khí dỗi hờn của cậu, cười nhạt đáp: "Bây giờ đã nếm thử rồi đó."

Trương Triết Hạn mím môi, tròn mắt trừng anh: "Sau này không được như thế nữa đâu đấy."

Chu Tử Thư nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cậu, "Không thể hôn em nữa sao?"

Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy trong lòng mình như có hàng trăm bông pháo hoa đang nở rộ tưng bừng, cậu đứng yên không nhúc nhích, cũng không trả lời.

Chu Tử Thư tiếp tục chậm rãi nói: "Nhưng tôi nhớ là trong hợp đồng có ghi rõ cần phải hôn mà."

Trương Triết Hạn nghiến răng, nhất thời đuối lí, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Dù sao, dù sao cũng không thể đột ngột như vậy……" giọng cậu nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng nhếch môi bổ sung: "Lại nói, hợp đồng cũng viết là tùy thuộc vào yêu cầu của bên A mà."

Chu Tử Thư mỉm cười, "Vậy khi nào tiểu kim chủ có nhu cầu nhớ phải nói cho tôi biết."

Đến tận lúc ăn cơm xong, Trương Triết Hạn vẫn còn nghĩ, loại lời hổ báo như có nhu cầu gì đó, sao có thể tùy tiện nói ra vậy chứ?

Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Chu Tử Thư, cậu nói không ra lời nổi, rõ ràng bình thường đi cùng đám bạn bè thì cậu là người 'độc miệng nhất' luôn.

Cậu lại thở phào nhẹ nhõm, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp đến mức miêu tả thế nào cũng là thô tục thế kia, nghe lời anh còn không kịp nữa mà.

Trương Triết Hạn đến quầy thanh toán hóa đơn, Chu Tử Thư đứng phía sau, cao hơn cậu không ít, nhìn qua chắc phải đến 188cm, anh uể oải đứng nơi đó, nhưng khí thế không thể xem thường, nhân viên thu ngân liếc nhìn anh một cái, nảy lên nghi hoặc.

Trong đầu không khỏi nghĩ, sao lại để omega trả tiền nhỉ?

Một tay Chu Tử Thư đút túi quần, tay kia cầm áo ngoài và cà vạt, ăn cơm mềm đến yên tâm thoải mái luôn.

Hiện tại truyền thông phát triển, công nghệ ức chế pheromone cũng rất hoàn thiện, những người chưa xuất hiện kì phát tình đều sẽ đeo vòng bảo vệ, tránh cho khi ra ngoài bị alpha dùng pheromone công kích.

Vòng bảo vệ có rất nhiều kiểu dáng, ngoại trừ vòng tay, lắc chân, còn có vòng cổ, chức năng đều giống nhau.

Vòng bảo vệ màu trắng của Trương Triết Hạn đeo trên tay phải, có thể thấy rõ lúc thanh toán.

Trả tiền xong, nhân viên thu ngân nhìn Chu Tử Thư đang đứng phía sau Trương Triết Hạn, rồi đưa cho cậu một chiếc túi: "Đây là cho vị tiên sinh kia đựng áo."

Chu Tử Thư nhét áo vào túi rồi vòng tay qua ôm eo Trương Triết Hạn, đi được một đoạn rồi Trương Triết Hạn mới cảm thấy, có phải Chu Tử Thư quá tự nhiên rồi không nhỉ?

Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp cổ áo hơi hở ra của anh, cần cổ thon dài thẳng tắp, hầu kết thuận theo hô hấp mà ẩn hiện, gợi cảm chết người.

Trương Triết Hạn thầm thở dài, anh đẹp trai thế này cơ mà, cậu cũng đâu có chịu thiệt.

Rất lâu sau này, mỗi khi Trương Triết Hạn nhớ lại chuyện bây giờ, đều cảm thấy cái gì mà không chịu thiệt chứ, rõ ràng là cậu lỗ quá rồi, đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Công viên Phỉ Thúy là một trung tâm thương mại không lớn lắm, nhà hàng Tịch Trần Trương Triết Hạn đặt nằm ở tầng hai. Tầng bốn ngoại trừ các nhà hàng Trung Nhật Hàn đủ loại phong cách, thù cũng chỉ còn quán trà sữa và phòng tập gym, không có gì để dạo bộ ngắm nghía.

Cuối cùng Trương Triết Hạn đưa Chu Tử Thư đến Trưởng Thái Plaza, khi lái xe vào bãi đỗ còn đặc biệt làm một cú drift thật đẹp mắt.

Thượng Hải phồn hoa không hề thua kém Bắc Kinh, bước lên lầu một là cả dãy cửa hàng quần áo, mùa hè nóng nực, bên trong trung tâm mua sắm đã có điều hòa phả hơi mát lạnh, người đi lại đông nghịt, có những cô gái xinh đẹp tay ôm ly trà sữa cùng hội chị em dạo chơi, cũng có những anh trai đi theo giúp bạn gái xách đồ.

Tử Viên ở ngoại ô phía đông rộng gần sáu mươi mốt nghìn mét vuông, người sống gần đây không giàu thì cũng sang, cửa hàng họ mở tất nhiên cũng đều có tên tuổi lớn.

Chu Tử Thư ngước nhìn tấm biển trên đầu, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai hiếm khi lóe qua nét ngượng ngùng, nhưng Trương Triết Hạn đã đi vào trong mất rồi.

Đón tiếp họ là một người phụ nữ mặc sườn xám trang điểm tinh tế, trên người còn đeo thêm trang sức, sườn xám màu đỏ lộng lẫy cầu kì, theo lí mà nói mặc như vậy hẳn sẽ hơi diêm dúa, nhưng vẻ xinh đẹp của cô lại vừa vặn áp chế được những thứ rực rỡ ấy, đường cong thân thể được phác họa rõ ràng dưới chiếc sườn xám cắt may vừa vặn, cô tựa như bông hoa quý giá trên nhân thế, hoàn toàn không liên quan gì cới cửa hàng này.

Đầu ngón tay mảnh mai của cô vẫn còn đang kẹp điếu thuốc, "Triết Hạn ---"

Ngay giây sau cô lại nhìn thấy Chu Tử Thư, lập tức khựng lại, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Trương Triết Hạn quen thuộc chào hỏi cô: "Hương Ngọc, sao hôm nay chị lại đến đây?"

Lưu Hương Ngọc thu hồi tầm mắt, cười nói: "Hôm nay A Nguyệt có việc bận, đúng lúc chị rảnh rỗi nên đến xem xem."

Cô đã tự mình mở một phòng làm việc, còn cửa hàng này là hợp tác cùng người khác, bình thường chỉ có lúc kết toán mới tới.

Áo sơmi trên người Chu Tử Thư không hề có nhãn mác gì, nhưng cô vừa nhìn đã biết nó là kiệt tác của thợ may người Ý Tất Hữu, cô từng may mắn được theo học ông ấy một thời gian, nhưng chưa nhập môn.

Một người có thể mời được Tất Hữu, sao lại đến loại cửa hàng như thế này?

Cô không biết nói sao, miệng mở ra rồi lại khép vào, cuối cùng hỏi: "Em mua cho mình hay là mua cho vị tiên sinh này?"

Trương Triết Hạn vui vẻ: "Chọn cho anh ấy mấy bộ đồ, bọn em tự đi xem, chị cứ ngồi đi."

Ánh mắt Lưu Hương Ngọc đảo qua đảo lại giữa hai người, lập tức hiểu ra đôi trẻ này hẳn là muốn nếm thử khói lửa nhân gian đây mà, nghĩ vậy, cô liền quay người ngồi lại lên chiếc ghế xích đu bằng mây đan, gác chân phải lên chân trái, khoe ra đôi chân thon dài thẳng tắp, tiếp tục hút nốt điếu thuốc còn dang dở.

Chu Tử Thư dáng người cao ráo, tỉ lệ hoàn mỹ, là một cái giá áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp, nhưng Trương Triết Hạn thích nhất là chiếc áo sơmi rộng rãi màu lam có vết mực loang bên trên, phối với áo khoác đen bên ngoài và quần tây ôm sát người, lộ ra thân hình thon dài và đôi chân tràn đầy sức sống của anh.

Trương Triết Hạn gật đầu khen: "Bộ này nhìn đẹp lắm."

Chu Tử Thư nhìn ánh mắt sáng rõ của cậu, bất đắc dĩ mỉm cười, "Em cũng chọn mấy bộ đi, không phải ngày mai sẽ đi thử vai sao?"

Trương Triết Hạn nghĩ đến chuyện này, cuối cùng chọn vài bộ hợp ý, còn lấy thêm một chiếc sơmi cùng kiểu với Chu Tử Thư.

Buổi tối tắm rửa xong, Trương Triết Hạn ngạc nhiên phát hiện mình được lên hotsearch weibo rồi, tiêu đề là #thiếu niên hoa anh đào xinh đẹp Trương Triết Hạn#, mặc dù chỉ xếp thứ ba mươi bốn mươi gì đó, nhưng cũng đủ khiến người kinh ngạc rồi.

Trương Triết Hạn bấm vào hotsearch xem thử, bình luận đa số đều đang liếm mặt, khắp màn hình đều là xinh xinh xinh, đẹp đẹp đẹp, ngoài ra còn có người trêu chọc tên và nội dung trên weibo của cậu.

【Xem ra tiểu ca ca hoa anh đào vẫn còn ít kinh nghiệm, bài đăng cũ trên weibo toàn là ảnh chụp hàng ngày thôi.】

【Tiểu ca ca lớn lên đẹp trai như vậy, sao lại đặt tên weibo là phong tử chứ?】

【Tui đào được ảnh chụp chung nè, chị gái này xinh quá. [Ảnh]】

Bên dưới có bình luận nói:

【Tui biết người này, đây không phải là chủ tịch của Thương mại Hành Tư sao? Tui tùng thấy cô ấy trên bản tin rồi.】

【Lớn lên xinh đẹp thế này, chắc không phải bị bao dưỡng đấy chứ?】

Ai đó trả lời cô:【Cô không thấy hai người nhìn rất giống nhau à? Chắc là chị em đó, lại nói nếu thật là bao dưỡng, sao có thể đăng lên weibo được?】

【Gen tốt quá đi huhuhu …...】

Nhưng chủ yếu vẫn là đang tích cực liếm mặt.

Trương Triết Hạn lướt một hồi, rất nhanh phát hiện lí do mình lên hotsearch, hóa ra là có một minh tinh có độ quốc dân rất cao chia sẻ.

Cậu ấn mở trang chủ của người kia, nhìn thấy lượng fans là --- 230 triệu, mà weibo của cậu đã tăng từ vài nghìn lên hơn mười vạn, mà đa số fans này đều đến từ lưu lượng của người kia.

Hạ Tu Dật, avatar là một bức ảnh nửa người, anh ta mặc tây trang màu trắng, trước ngực cài hoa hồng, ảnh chỉ lấy đến cằm, tuy không thấy mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một loại khí thế khó mà tả được.

Được fans gọi là Hạ thần, năm nay hai mươi tám tuổi, từ năm mười tám tuổi debut đã bước lên đỉnh cao, bộ phim đầu tay đã ẵm giải thưởng, từ đó một đường thuận lợi, những phim anh ta đóng, chỉ có thể xem không hiểu, chứ không thể nói là không hay.

Trương Triết Hạn nhìn số lượng fans chênh lệch giữa hai người, trong lòng là hưng phấn trước nay chưa từng có, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.

Lúc này Chu Tử Thư đang ở phòng ngủ cho khách xem tin nhắn wechat, đối phương chính là Hạ Tu Dật.

Chu Tử Thư ít khi dùng đến wechat, lịch sử trò chuyện gần đây nhất vẫn còn dừng ở bảy tháng trước.

Hạ Tu Dật: Chúc mừng năm mới, Tử Thư.

zhou:【Đối phương đã chuyển cho bạn 2000 tệ】

Hạ Tu Dật: Trông tôi giống người thiếu tiền lắm hả?

zhou: Vậy cậu chuyển lại đây.

Dưới đây là những tin nhắn mới nhất:

zhou:【Liên kết weibo】chia sẻ bài này đi

Hạ Tu Dật: Đây không phải là tiểu Trương tổng của Thương mại Hành Tư à, sao lại đi quay quảng cáo thế này.

zhou: Em ấy thích.

Hạ Tu Dật: Giữa hai người có chuyện gì hả?

Chu Tử Thư không trả lời, vừa thoát wechat thì nhận được thông báo weibo.

Trương Triết Hạn phong tử: Không có hoa anh đào, dùng tạm hoa sứ trắng vậy 【tủi thân】

Bên dưới là chín bức ảnh chỉnh tề, thiếu niên hoặc dựa lên tường, hoặc tựa bên cửa sổ, trong tay cầm bông hoa handmade màu trắng xen vàng, hơi hơi che trên má, ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo, lại rất tập trung, tóc mái cong cong ôm lấy hai bên má, có vài sợi rũ xuống che đi vầng trán rộng, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt rất sáng, tựa như một tinh linh chưa từng nếm qua khói lửa.

Chu Tử Thư lưu hết mấy tấm ảnh ấy lại, rồi mới ấn chia sẻ, weibo của anh chỉ follow một mình cậu, vậy nên vừa ấn đăng đã lập tức xuất hiện ngay.

Ánh mặt trời xa xăm: Chia sẻ weibo // Trương Triết Hạn phong tử: Không có hoa anh đào, dùng tạm hoa sứ trắng vậy 【tủi thân】

Avatar là bức ảnh chụp cảnh hoàng hôn, bóng lưng thiếu niên ôm bóng rổ hơi hơi nghiêng đầu, yên bình mà đẹp đẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hannhu