Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng cắn chặt môi đến đổ máu, màu đỏ tươi của máu nổi bật trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc của nàng. Lúc này nàng lại đẹp đến nao lòng.

Y mỉm cười, đưa tay nâng chiếc cằm xanh tím của nàng lên, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của nàng. Y không có xâm lăng, chỉ là chạm nhẹ vào đôi môi dính máu của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngô Tử Húc đã sớm hài cốt không còn, thứ này có gì đáng để lưu lại? Cảnh Nhàn, những chuyện nhìn vật nhớ người khiến trẫm hận thấu xương."

Nàng nhìn chằm chằm y, ngọn lửa trong mắt mặc dù đã tản đi, nhưng chưa từng tắt.

Y buông nàng ra rồi tiến lại gần Vĩnh Cơ đang chật vật quỳ khóc dưới đất. Ánh mắt y sắc như dao, khiến người ta không tự chủ được mà hoảng sợ, cảm giác giống như không khí xung quanh đều đóng băng lạnh lẽo.

Y lạnh lùng gắn từng chữ: "Làm sao đây? Hoàng hậu như nàng nhìn thấy Vĩnh Cơ, e là sẽ nghĩ đến Ngô Tử Húc, tức cảnh sinh tình?"

Nàng đã nhìn thấy ánh mắt tương tự của y lúc Ngô Tử Húc sắp chết. Nàng kéo Vĩnh Cơ đang sợ hãi tột cùng vào lòng, dùng hết sức ôm chặt rồi nghẹn ngào lên tiếng: "Hoàng thượng còn muốn như thế nào?" Y chỉ nhẹ nhàng cười.

Nàng biết rất rõ thủ đoạn của y, dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ có thể rơi nước mắt cầu xin y: "Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi! Cầu xin người tha cho Vĩnh Cơ. Nó chỉ là một đứa bé."

Y vẫn không lên tiếng. Nét mặt của y không lãnh khốc, thậm chí còn mang theo một chút ý cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của y lại khiến Vĩnh Cơ sợ đến khóc lớn.

Nàng vỗ lưng Vĩnh Cơ, từng cái từng cái rất dịu dàng.

Y chăm chú nhìn nàng, mãi cho đến khi một chút huyết sắc còn sót lại trên mặt nàng cũng không còn mới chậm rãi lên tiếng: "Dung ma ma lập tức tống vào thiên lao, Mãn Thanh thập đại cực hình của chúng ta tất cả dùng trên người bà ta." Cảnh Nhàn cảm thấy chấn động.

Càn Long lại tiếp lời, giọng nói rất lạnh nhạt: "Sau khi ra ngoài biến thành tiện nô, con cháu xếp vào tiện tịch, trục xuất khỏi cung." Y nhếch môi, thấp giọng hỏi: "Hoàng hậu cho rằng sự trừng phạt này thế nào?"

Nàng nhớ lại lần trước Dung ma ma bị đánh đến nhiều ngày không thể động đậy, thoi thóp chỉ còn lại nửa mạng sống cũng là vì một câu nói của y.

Đáy lòng nàng chua xót, không khỏi nói: "Thần thiếp tự thấy bản thân chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hoàng thượng...Từ lúc tiến cung đến nay, trong lòng chỉ có một minh người. Dung ma ma và thần thiếp giống như mẹ con, người nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?"

Y giống như không nghe thấy lời nàng nói, lúc này lại quay sang Vĩnh Cơ: "Nếu không mau cút khỏi đây thì vào Tông Nhân phủ mà ở."

Trong lòng Vĩnh cơ mặc dù kinh sợ vô cùng, nhưng nhìn thấy ngạch nương thân thể suy yếu chưa từng được lòng hoàng a mã đang đứng cạnh mình thì chần chừ không dời được bước chân, lại muốn lần nữa dập đầu cầu xin. Càn Long để hừ lạnh một tiếng: "Không biết tốt xấu."

Cảnh Nhàn đi đến trước mặt Vĩnh Cơ đỡ cậu bé dậy rồi cố cười trấn an: "Vĩnh Cơ ngoan, ngạch nương không sao, con không cần lo lắng cho ta. Bên ngoài lạnh, con về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ngạch nương sẽ đến thăm con. Vĩnh cơ, nghe lời."

Vĩnh Cơ lắc đầu, còn muốn cự tuyệt, Càn Long lại cười lạnh một tiếng: "Còn chưa cút ra ngoài?"

Vĩnh Cơ sợ đến ba hồn bày vía sắp không còn, đành nắm tay Cảnh Nhàn đi ra cửa. Bên ngoài, trời đã đổ mưa.

Những hạt mưa như bụi mịn thấm ướt tóc của nàng. Ngoài điện có rất nhiều người đang quỳ gối, bất luận là lá gan lớn hay nhỏ cũng không dám ngẩng đầu. Ngay cả Dung ma ma cũng một mực cung kính quỳ, mà lại quỳ trong mưa.

Nàng buông tay Vĩnh Cơ, chỉ nghe cậu bé kêu một tiếng: "Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, Tử Vi tỷ tỷ!"

Nàng nhìn theo hướng Vĩnh Cơ, nhìn thấy tất cả người của Thấu Phương Trai, kể cả Phúc gia, Lệnh phi cũng đang đứng bên ngoài Cảnh Nhân cung. Ánh mắt của Tiểu Yến Tử ngoại trừ tức giận, còn có chút không đành lòng. Nàng nhìn chằm chằm Lệnh phi, Lệnh phi cũng ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó ghé tai nói nhỏ với Hạ Tử Vi. Động tác nhỏ này khiến nàng cảm thấy khó chịu trong lòng. Cả đám người của Thấu Phương Trai canh giữ ở ngoài điện, giống như đang chờ xem kịch vui.

Nàng buông tay Vĩnh Cơ, đóng cửa lại.

Trong phòng, Càn Long đưa lưng về phía nàng, đang thắp một ngọn nến. Ánh nến cô tịch phải chiếu lên tường hai chiếc bóng.

Nghe được tiếng khép cửa, y cũng không quay đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Trên đất bừa bộn, dọn dẹp một chút."

Nàng khom người, không nói nữa, lẳng lặng nhặt mảnh vỡ của bình hoa. Bình ngọc thượng hạng, mảnh vỡ so với đao kiếm còn sắc bén hơn. Dù nàng đã rất cẩn thận, động tác cũng rất chậm nhưng vẫn không tranh khỏi bị cắt trúng tay.

Nàng lại không cảm giác được đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm vết thương một lúc, sau đó tiếp tục thu dọn. Y thắp sáng ngọn nến, bên trong tầm điện ánh lửa chập chờn. Đôi mắt như đêm tối của y nhìn chằm chằm vào ánh nến, giống như đang trầm tư suy nghĩ.

Sắc mặt của nàng dưới ánh sáng mờ ảo càng trắng bệch hơn một chút. Nàng nhặt hết mảnh vỡ trên đất, không biết sao, chợt mở miệng nói: "Vĩnh Cơ đã sợ đến mặt không còn chút máu, nếu không cẩn thận sẽ bị bệnh nặng. Hoàng thượng... Cho dù người đối với thần thiếp có bất mãn đến mấy thì Vĩnh Cơ cũng là con của người, là thập nhị a ca."

Có thứ gì đó lóe lên trong mắt của y khiến người ta không rét mà run: "Hoàng hậu, chuyện năm đó nàng còn dám nhắc? Nếu nàng nhắc thêm một chữ, trẫm sẽ cho Dung ma ma mất một ngón tay."

Nàng đứng lên đi đến cạnh y, nắm lấy tay y: "Coi như một lần cuối cùng, buông tha Dung ma ma đi. Hoằng Lịch, Cảnh Nhàn cầu xin người."

Tay của nàng rất lạnh, lạnh giống như nước mưa ngoài kia. Y nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp hết lần này tới lần khác luôn mang theo một đôi mắt đẫm lệ. Y đưa tay giúp nàng lau nước mắt. Giọng nói của y mang theo chút tiếc thương, nhưng vô cùng bình thản: "Chỉ tiếc chuyện cho tới bây giờ, cho dù hai chữ 'Cảnh Nhàn, đối với trẫm mà nói cũng không đáng giá một đồng."

Trong ánh nến chập chờn, y đặt bàn tay bị cắt chảy máu của nàng vào lòng bàn tay của mình, từng chút từng chút siết chặt.

Máu tươi lập tức tuông ra chảy dọc theo ngón tay của cả hai. Nàng đau đến không thể đứng vững, liền bị y thô lỗ ghì sát vào người.

Y đưa tay nắm tóc của nàng, âm lượng cũng lớn hơn một chút: "Cảnh Nhàn, nàng biết một nữ tử cầu xin nam tử có ý nghĩa thế nào không? Nàng luôn miệng nói cầu xin trẫm, vậy nàng có biết như thế nào là cầu xin không?"

Một câu nói của y khiến mặt nàng không còn chút máu. Nàng hốt hoảng đáp: "Hoàng Thượng, bên ngoài đều là người của Thấu Phương Trai..."

Y ừ một tiếng, thản nhiên nói: "Nàng vì Ngô Tử Húc có thể chủ động bò lên long sàng, sao lại không thể vì Dung ma ma làm thêm lần nữa?"

Nàng nghĩ đến Dung ma ma vẫn còn đang quỳ dưới mưa, nghĩ đến thập đại cực hình trong đại lao không khỏi rùng mình.

Y cười mà không phải cười nhìn nàng đang từ từ đưa tay giúp mình cời áo. Động tác của nàng rất chậm, sắc mặt cũng không tốt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu, mở một lúc lâu cũng chỉ mở được một nút áo. Y chăm chú nhìn chiếc cổ trắng nõn của nàng, ở chỗ sâu nhất trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu Cảnh Nhàn của ngày xưa.

Rất lâu trước đây, tiểu Cảnh Nhàn mặt ủ mày chau, rất buồn bực giúp y cởi nút áo, thỉnh thoảng ngẩng đầu phàn nàn: "Hoàng thượng, người là hoàng thượng, tại sao lại muốn thần thiếp giúp người thay quần áo? Mấy cái nút áo này cầu kỳ lại khó mở, những chuyện này phải để cung nữ làm mới đúng. Dù sao thần thiếp cũng là phi tử."

Lúc đó tuổi còn trẻ Hoằng Lịch từng vì một Cảnh Nhàn không biết phong tình, không hiểu lãng mạn mà tức đến đau đầu. Trên thế gian này có phi tần, cung nữ nào không muốn đến bên người giúp y thay quần áo, vậy mà lại có một người suốt ngày phàn nàn.

Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, những thói quen nhỏ này của nàng vẫn không thay đổi. Y cười lạnh một tiếng, nắm chặt tay của nàng: "Cuối cùng là nàng có thể làm được hay không?"

Nàng hốt hoảng ngẩng đầu, thật sự là nàng không thể.

Dưới ánh nến chập chờn, đôi mắt màu hổ phách của nàng như phát sáng, y có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa sen tỏa ra trên người nàng, từng chút từng chút như quấn quanh lòng người.

Đôi mắt của y tối sầm, không nói lời nào đưa tay nhấc bổng nàng lên đi đến bên giường.

Nàng bị y ném xuống giường, còn chưa kịp mở miệng đã bị y cướp đoạt hô hấp. Môi của y ép chặt vào môi của nàng, lại dùng mười phần sức lực.

Môi của nàng vốn đã bị thương, vào giờ phút này lại bị y không chút thương tiếc tấn công dồn dập thì đau đến sắp ngất xỉu khiến nàng nhịn không được kêu lên thành tiếng.

Y bỗng nhiên mỉm cười, dưới ánh nến, nụ cười kia lại trở nên méo mó, quỷ dị: "Đau là được."

Nàng bắt đầu lo lắng, y cúi người hôn vành tai của nàng, ở bên tai thấp giọng nói: "Cảnh Nhàn, bây giờ nàng đang cầu xin trẫm, mọi chuyện phải nghe theo ý trẫm, nàng không có quyền lên tiếng."

Nàng mở to mắt nhìn y, ánh mắt của y vô cùng nóng bỏng. Nàng im lặng một lúc lâu, sau đó rũ mắt xuống, vòng tay ôm cổ y.

Nàng chậm rãi giúp y cởi quần áo, y lại cười: "Chờ nàng giúp ta cởi xong thì trời đã sáng. Tự cởi đồ của nàng đi." Nàng bị y đè lên người, hô hấp khó khăn, có chút chật vật, sắc mặt cũng đỏ lên một chút. Y lại rất ung dung ngồi dậy nhìn nàng. Nàng run rẩy đưa tay cởi từng chiếc nút áo trên người mình, bộ trang phục Mãn Châu từ từ được mở ra.

Ánh mắt của Càn Long càng lúc càng sâu không thấy đáy, nhưng lại xen lẫn một chút khinh miệt. Vạt áo mở ra hơn một nửa, ánh nến làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng. Nàng khum núm tiếp tục động tác, vòng eo mềm mại, da thịt như ngọc, hai chân thon dài giống như một đóa hoa đang từ từ nở rộ. Y kéo nàng vào sát người, cầm tay nàng chạm vào thân thể nóng bỏng của mình.

Khuôn mặt của nàng vừa nóng vừa đỏ, đang muốn phản kháng, nhưng nghĩ đến Dung ma ma đang chờ mình. Càn Long luồng bàn tay vào giữa hai chân của nàng, thấy nàng cắn chặt môi, y bèn lên tiếng: "Nàng muốn cắn chết bản thân sao?"

Nàng buông lỏng hàm răng, lại không biết làm sao cho phải.

Bàn tay của y không ngừng chuyển động trên người nàng mãi cho đến khi cả người nàng trở nên mềm nhũn. Y một lần nữa kéo nàng đến sát người, ở bên tai nàng thủ thỉ: "Chủ động đi"

Nàng nhìn chăm chú ngũ quan thâm thúy của y. Giọng nói của y rất trầm thấp giống như tâm tình, nhưng cũng giống như mệnh lệnh không thể từ chối. Cảnh Nhàn nắm chặt nắm tay, cảm giác có một ngọn lửa bốc cháy trong lòng, nhưng không thể làm gì khác hơn là nhích lại gần y.

Ngay khi hai cơ thể kề sát vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau thì y đột nhiên giữ lấy đôi vai trần của nàng đấy nàng ra xa. Ánh mắt của y lóe lên sự lạnh lùng, nhưng lại dùng giọng nói rất dịu dàng: "Cảnh Nhàn, nàng rất biết nghe lời."

Nàng sững sờ, rồi lại cảm thấy tâm lạnh như băng. Y ở trước mặt nàng đã ăn mặc chỉnh tề, người chật vật bất kham lại chỉ có mình nàng.

Y cười nói: "Cảnh Nhàn, nàng nghĩ trẫm còn hứng thú muốn lên giường với nàng thật sao?"

Y buông nàng ra, đưa tay sửa lại cổ áo thêu chỉ vàng của mình: "Trẫm đã không còn là tứ a ca năm đó. Coi như nàng tình nguyện bò lên giường cũng phải xem trẫm có thèm đụng vào nàng không."

Đôi mắt của nàng ướt đẫm, nhưng nước mắt lại không thể rơi.

Nàng khó chịu chớp mắt, đưa tay kéo tấm chăn bông che kín người, cằm lại bị y cưỡng chế xiết chặt. Y nhìn đôi mắt vừa xấu hỗ vừa phẫn nộ của nàng, nhẹ nhàng nói: "Huống hồ nhan sắc của nàng không bằng Lệnh phi, càng không bằng Vũ Hà."

Nàng lắc mạnh đầu, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của y, tay của y càng giữ chặt hơn. Ý cười trên mặt y dần tan biết chỉ còn đọng lại sự lạnh lùng: "Từ hôm nay, nếu Lệnh phi và Tiểu Yến Tử mất một sợi tóc, trẫm sẽ đòi lại trên thân thể của nàng."

Y chậm rãi nói từng chữ: "Cảnh Nhàn, một ngày nào đó, trẫm sẽ tính nợ với nàng. Bắt đầu Từ Ngô Tử Húc, từng chút từng chút đòi lại."

Y lạnh lùng buông nàng ra, đi đến bên bàn vung tay dập tắt ngọn nến. Y cười lạnh một tiếng, mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài sớm có người hầu, Cảnh Nhàn giấu mình trong chăn bông, loáng thoáng nghe được giọng của Lệnh Phi: "Hoàng thượng, thần thiếp rất lo lắng cho người..."

Bên trong tẫm điện chìm trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón. Cảnh Nhàn đem bản thân quấn vào trong chăn, quất rất chặt, rất chặt nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Thì ra đêm tối lại có thể lạnh như vậy, lạnh đến sống không bằng chết.

Vào mùa thu, mưa bụi khắp trời. Càn Long ngồi trong dưỡng tâm điện, nhấp một ngụm trà nghe Nguyễn công công báo cáo: "Những việc vạn tuế gia phân phó nô tài làm, nô tài đã làm. Theo như lời lão Lương, Dung ma ma và ông ta đúng là có bỏ hoa đào phần vào sủi cảo. Còn Dung ma ma có lén bỏ thêm hạt mã tiền vào không thì ông ta không biết."

Càn Long đưa tay vẽ theo những đường hoa văn trên tách trà, như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng: "... Lệnh phi thế nào?"

Nguyễn công công vui vẻ nói: "Lệnh phi nương nương rất tốt, hai ngày này thân thể tốt hơn nhiều, khí sắc cũng hồng hơn. Thần nghĩ thuốc bổ của vạn tuế gia rất hiệu quả. Hồ thái y nói bào thai của Lệnh phi nương nương tới tám phần là một tiểu hoàng tử."

Y không nói thêm gì, chỉ cúi đầu xem tấu chương, một lúc sau mới lơ đãng hỏi: "Chỗ hoàng hậu có động tĩnh gì không?"

Nguyễn công công nói: "Dung ma ma ở trong đại lao, hoàng hậu nương nương ngày nào cũng đến thăm, nghe nói đã chảy không ít nước mắt. Mặt của hoàng hậu nương nương còn có chút sưng, gần đây sắc mặt không tốt lắm. Vạn tuế gia, người nói muốn dùng hình với Dung ma ma,hay là để nô tài đi làm?"

Y chậm chạp chưa lên tiếng, Nguyễn công công khom người một hồi lâu, thấy thái độ bình thản của y không khỏi nuốt nước bọt.

Mãi một lúc sau y mới từ từ lên tiếng: "Thả ra đi, dù sao bà ta cũng đã quen hầu hạ hoàng hậu."

Nguyễn công công a một tiếng, muốn ngẩng đầu lại không dám, chỉ có thể rất cung kính nói: "Vậy nô tài đi làm ngay." Nói xong liền chậm rãi lui xuống.

Dung ma ma vừa được thả về, việc thứ nhất là cầm tay Cảnh Nhàn nói: "Hoàng hậu nương nương, có người muốn ám toán chúng ta. Nô tài thật sự không có bỏ hạt mã tiền. Trong bụng Lệnh phi là long chủng của hoàng thượng, cô ta lại rất được hoàng thượng sủng ái, nô tài có một trăm lá gan cũng không dám."

Cảnh Nhàn canh giữ bên giường Dung ma ma, gần như suốt mấy ngày không ngủ không nghỉ, nhìn thấy nhũ mẫu của mình vừa tỉnh lại câu đầu tiên là kêu oan, bèn nói: "Dung ma ma, ta biết không phải bà. Chuyện cho tới bây giờ, hoàng thượng đã nhận định là chúng ta làm. Cho dù có kêu oan một trăm lần y cũng không tin."

Dung ma ma tóc tai bù xù, tròng mắt đảo quanh, đột nhiên trợn to: "Nô tài biết là ai. Lão Lương nói hôm đó sau khi bỏ hoa đào phẩn, lúc ông ta đi canh lửa có nhìn thấy Hạ Tử Vi đến ngự thiện phòng. Lẽ ra ngày hôm sau sẽ gói hết số sủi cảo còn lại nên lão Lương hỏi cô ta tới làm gì. Cô ta nói sợ Hoàn Châu cách cách cực khổ nên muốn tự mình gói hết. Khi đó phòng bếp không có bất kỳ ai, Hoàn Châu Cách Cách chắc sẽ không làm ra chuyện hại người không lợi mình. Như vậy chỉ có thể là Hạ Tử Vi!"

Cảnh Nhàn cúi đầu thật lâu. Nàng nghĩ tới ngày đó đẩy cửa ra, nhìn thấy Lệnh phi và Hạ Tử Vi ghé tai thì thầm. Đôi mắt của Tử Vi lúc đó không hiểu kì, cũng không lo lắng, so với Kim Tỏa đứng bên cạnh hoàn toàn khác biệt.

Nàng nhìn Dung ma ma nói: "Ý của bà là Hạ Tử Vi mượn đao giết người, lén bỏ thêm hạt mã tiền vào không những hại được cái thai của Lệnh phi mà còn có thể kéo chúng ta xuống nước?"

Dung ma ma gật đầu: "Hoàng hậu nương nương, Hạ Tử Vi kia lòng dạ quá thâm sâu, so với Tiểu Yến Tử đáng sợ hơn nhiều."

Nàng ôn hòa vỗ về Dung ma ma: "Nói như vậy Hạ Tử Vi vào cung tuyệt đối có mục đích. Nếu như cô ta là mùng một, vậy chúng ta sẽ là mười lăm. Dung ma ma, bà quỳ dưới mưa lâu như vậy, bây giờ lại sốt cao. Thù này chúng ta nhất định phải báo. Chỉ không biết Hạ Tử Vi này đến cùng có mục đích gì..."

Dung ma ma đối với việc làm khó dễ Tiểu Yến Tử và Tử Vi rất hào hứng, bây giờ thấy thai độ ủng hộ của Cảnh Nhàn, lập tức thêm mắm thêm muối.

Nhìn thấy Dung ma ma tìu tụy, nghĩ tới những năm tháng đồng cam cộng khổ, nàng cười nói: "Dung ma ma, bà có thể cử động chưa? Nếu có thể thì lập tức chuẩn bị một bộ hình cụ."

Dung ma ma nghe xong vui mừng hớn hở, vung vãy hai tay, vẫn rất có lực, ngay cả cơn sốt cũng không cánh mà bay.

Thế là buổi chiều mưa hôm đó, Hạ Tử Vi bị đưa đến mật thất Cảnh Nhân cung.

Gian phòng này trước kia là phòng ngủ của nhũ mẫu chăm sóc thập nhị a ca. Sau khi bà ấy qua đời thì luôn bỏ trống, bụi bặm chất chồng, âm u tăm tối, sau nhiều năm mới bước vào, cảm giác không được tự nhiên. Hạ Tử Vi quay đầu, vô cùng trấn định nhìn cung nữ giữ cửa, sau đó xoay người mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nhàn.

Mắt của Hạ Tử Vi cũng là thuần đen như mực, so với đôi mắt màu hổ phách của Cảnh Nhàn tạo ra sự khác biệt rất lớn. Đây là lần thứ nhất, không có Tiểu Yến Tử, không có những người không phận sự, chỉ có Cảnh Nhàn, Dung ma ma và Hạ Tử Vi ba người ở chung một phòng.

Đáy lòng của Hạ Tử Vi giống như biển hận, cuồng cuộng dậy sóng. Nàng giương mắt nhìn trời, nhìn mưa bụi giống như một bức tranh rồi lại nhìn về phía Cảnh Nhàn, mặc dù tuổi không còn trẻ nhưng làn da mịn màng, khuôn mày như phượng múa, đôi mắt có thần, đúng là không hề mất đi vẻ đẹp.

Hạ Tử Vi đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười, nhìn Cảnh Nhàn nói: "Hoàng hậu nương nương, người đúng là thiên sinh lệ chất. Trên đời này người có thể so sanh với người chắc chắn rất hiếm. Mà người duy nhất có thể cũng đã chết."

Cảnh Nhàn hơi cúi đầu nhìn Hạ Tử Vi đang quỳ dưới đất, rất dịu dàng lên tiếng: "Tại sao ngươi lại muốn bỏ thêm hạt mã tiền?"

Hạ Tử Vi giống như không nghe thấy, tiếp tục chìm đắm trong câu chuyện của mình: "Lúc trước mẹ của ta mỗi ngày đều đi tới Thập Lý đình chờ đợi suốt một ngày một đêm, Xuân Hạ Thu Đông, bốn mùa biển hóa, gió táp mưa sa, đều không thể ngăn cản bà ấy. Mẹ nói nhất định sẽ đợi được, nhất định sẽ đợi được người. chờ đến lúc hoàng thượng đăng cơ... Nam tử trên thế gian này đều bạc tình bạc nghĩa, nhưng mẹ của ta mãi không chịu tỉnh ngộ."

Âm thanh của Hạ Tử Vi rất nhẹ khiển Cảnh Nhàn nghe không rõ, bèn ra lệnh: "Ngẩng đầu lên nói chuyện, những gì ta hỏi ngươi mau trả lời rõ ràng?"

Hạ Tử Vi ngẩng đầu, đôi mắt lập tức nhuốm màu hận thù khiến Dung ma ma và Cảnh Nhàn đều giật mình. Dung ma ma tiến lên, nghĩ đến lời khai của lão Lương, trong lòng vô cùng không thoải mái. Bà vung tay, đang muốn đánh, Cảnh Nhàn lại nói: "Hạ Tử Vi, ta không muốn làm tổn thương ngươi. Ngươi là người của Hoàn Châu Cách Cách, là hoa sen nữ tử trong mắt hoàng thượng. Ta chỉ muốn biết, hạt mã tiền có phải là ngươi bỏ vào hay không? Ngươi có mục đích gì? Ta và ngươi không thù không oán, tại sao lại muốn hãm hại ta?" Tiếng mưa rơi rả rích, trời đã hoàng hôn.

Hạ Tử Vi nở nụ cười xinh đẹp: "Hoàng hậu nương nương, người không có bằng chứng, sao có thể nói là ta làm. Hơn nữa trước đây người từng khi quân, hoàng thượng đã không còn tín nhiệm người, sao có thể tin lời người nói?"

Cảnh Nhàn dùng một tay chống thái dương, cũng không vội vàng, ngược lại Dung ma ma tức đến thở hổn hển: "Còn dám xảo biện! Hoàng hậu nương nương, chúng ta đi tìm lão Lương, hắn có thể làm chứng.

Hạ Tử Vi cười đến rất rực rỡ: "Dung ma ma, bà hôn mê mấy ngày, chỉ sợ là không biết, lão Lương đã sớm sợ tội tự vẫn. Ta đã nói, Hạ Tử Vi ta có lý do gì hại Lệnh phi nương nương? Trong hậu cung, ta chỉ là một số không. Nếu như các người không tâm thuật bất chính, lén bỏ hoa đào phấn thì sao lại bị người ta bắt ngay tại trận? Hoàng hậu nương nương, người chắc chắn phải ngậm bồ hòn rồi."

Cảnh Nhàn lại nhìn Tử Vi, mỉm cười kỳ lạ, mơ hồ có thể thấy được một nét ngây thơ của ngày xưa: "Dù có ngậm, cũng sẽ không ngậm không. Dung ma ma, Hạ Tử Vi ở ngay đây. Nơi này nhiều hình cụ như vậy, nào là trâm dài, trúc bản, bà thích cái nào cứ việc dùng. Miễn là không chết người, bà tùy ý trút giận."

Dung ma ma phá lên cười: "Yên tâm đi hoàng hậu nương nương, nô tài có biện pháp đâm cô ta mấy trăm châm, một giọt máu cũng không chảy."

Cảnh Nhàn đối với loại hình phạt này hứng thú không nhiều, không lộ vẻ hào hứng, chỉ thản nhiên ừ một tiếng: "Thuận tiện hỏi rõ lai lịch của cô ta. Đại Minh ven hồ từ trước đến nay là vùng đất thư hương, Tiểu Yến tử ta nhìn sao cũng không giống, ngược lại Hạ Tử Vi này... Tử Vi Vũ Hà, không biết có gì liên quan không."

Dung ma ma vô cùng hào hứng thực hiện chức trách của mình, không nói hai lời, cầm lấy châm dài tiến lại gần Hạ Tử Vi không nương tình đâm xuống.

Đau đớn là khắc cốt ghi tâm, Hạ Tử Vi gần như cắn môi đến đổ máu, ngẩng đầu kêu gào đau đớn. Giọng của nàng rất nhỏ, tiếng kêu này giống như đánh vào một dây đàn khiến người ta rung động.

Dung ma ma rốt cuộc có thể báo thù, vui đến quên cả trời đất, hung ác ghim châm tới tấp. Trong phòng chốc lát đều là tiếng cười của Dung ma ma, và tiếng khóc của Ha Tử Vi, Hạ Tử Vi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh dường như có thể cháy bừng thành một ngọn lửa: "Hoàng hậu, thù này không báo, ta quyết không bỏ qua."

Cảnh Nhàn trầm mặt một lúc, lại hỏi: "Thù gì? Rốt cuộc ta và ngươi có thù oán gì? Tại sao ta lại không biết?"

Hạ Tử Vi nói đứt quãng trong nước mắt: "Cướp chồng của người khác, cướp cha của người khác. Thù này không đội trời chung. A...A!"

Dung ma ma không ngừng ra sức, cung nữ bên cạnh cũng lấy châm đâm vào mười đầu ngón tay của Tử Vi. Hạ Tử Vi da thịt mỏng manh, rất nhanh liền ngất đi, khi mơ màng tỉnh lại, nhìn Dung ma ma thì lạnh lùng cười một tiếng: "Hoàng hậu đâu?"

Cảnh Nhàn bèn tiến đến cạnh đỉnh đầu của Tử Vi. Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc. nàng nhớ lại năm đó giữa tường cao ngói đỏ, rêu phong bị nước mưa làm ẩm ướt xanh rờn một mảng, Hạ Vũ Hà nằm trên đất, máu tươi lan tràn, sắc mặt trắng bệch, nhìn Càn Long nhịn đau chảy nước mắt, chậm rãi nói: "Hoàng Thượng, Vũ Hà cầu mong không nhiều, chỉ muốn được bầu bạn bênh cạnh người...Vì sao trong mắt Hoàng hậu nương nương lại không thể dung người?"

Ánh mắt của Cảnh Nhàn trở nên sâu thẳm, chậm rãi lên tiếng: "Ta ở đây. Hạ Tử Vi, ngươi cứ mở hồ lô ra đi. Cuối cùng ta và ngươi có thù hận gì? Tiến cung có mục đích gì? Hạ Vũ Hà là gì của ngươi?”

Hạ Tử Vi nheo lại đôi mắt đẫm mồ hôi, thở phì phò nhìn hai bàn tay đầm đìa máu của mình, cười nói: "Hoàng hậu, đợi khi Tiểu Yến Tử phát hiện ta mất tích, tìm hoàng thượng tới hỏi tội bà, đến lúc đó ta thật sự muốn xem thử vị hoàng hậu không được sủng ái như bà sẽ bị hoàng thượng đối xửa ra sao!"

Cảnh Nhàn đứng hình một lúc, sau đó cười khổ: "Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, ta đã quen rồi."

Hạ Tử Vi đã không còn chút sức lực nói chuyện. Dung ma ma càng dùng hình càng hưng phấn, cuối cùng vung tay tát Tử Vi thêm mấy bạt tai.

Cảnh Nhàn nhíu mày: "Đừng đánh mặt, nữ nhi gia tướng mạo quan trọng nhất." Dung ma ma dạ một tiếng, Hạ Tử Vi chỉ cười lạnh.

Tiếng mưa rả rít, ngọn đèn vụt tắt, trong phòng trở nên tối tăm. Không biết đã qua bao lâu, Hạ Tử Vi đã không còn tỉnh táo, đến kêu đau cũng không còn sức.

Cảnh Nhàn thở dài, đang muốn kêu dừng tay thì nghe Lý ma ma hốt hoảng hô: "Hoàng Thượng cát tường!" Thì ra trước đó không lâu Tiểu Yến Tử và ngũ a ca đã tìm Càn Long xin giúp đỡ.

Sau một lúc lâu lạnh lùng xem tấu chương, Càn Long mới ngẩng đầu, đứng lên mỉm cười: "Chỉ là không tìm được một cung nữ cần gì phải gấp gáp như vậy? Trẫm chỉ bắt các ngươi chờ thời gian một chén trà, Tiểu Yến Tử đã khóc đến chết đi sống lại. Hạ Tử Vi nếu không phải là thân phận thần bí, nếu không phải là quá biết làm người, tóm lại nếu không được lòng trầm, thì ngay cả cửa cung cũng không xứng tiến vào. Cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông thì sao? Giang Nam đệ nhất danh kỹ, cũng là cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông đó thôi."

Càng Long nói chuyện mang theo ý cười, ngược lại khiến ngũ a ca và Phúc Nhĩ Khang chấn động. Ý của y rõ ràng là cố ý để thời gian một chén trà này cho hoàng hậu trừng trị Tử Vi.

Đến Cảnh Nhân cung, quả nhiên chỉ có mình Cảnh Nhàn ra nghênh tiếp, không thấy tung tích của Dung ma ma.

Nguyễn công công đúng là không nói dối, mặt của nàng vẫn còn sưng đỏ, một bên trắng như ngọc, một bên mơ hồ có chút đỏ, thoạt nhìn không cân xứng. Càn Long thấy bước đi của nàng dù ổn định nhưng lại không đủ lực, nghĩ đến mấy hôm nay Dung ma ma hôn mê, chắc là nàng tự mình chăm sóc. Sắc mặt y lập tức tối sầm.

Cảnh Nhàn cúi người hành lễ, liếc nhìn đám người của Tiểu Yến Tử, cười nói: "Trời còn chưa sáng đã có nhiều người đến thăm hỏi, thần thiết không biết thì ra Cảnh Nhân cung được hoan nghênh như vậy?"

Tiểu Yến Tử bắt đầu nhao nhao chửi bới: "Hoàng hậu, bà đừng giả bộ. Bà mau trả Tử Vi lại cho ta! Nếu không ta tuyệt đối không khách khí với bà! Ngũ a ca từng nói, hoàng đế phạm tội xử phạt như thứ dân. Nếu bà làm hại Tử Vi hoàng a mã cũng sẽ xử tội bà như thường!"

Cảnh Nhàn cười một tiếng: "Thật là kỳ lạ, hoàng thượng còn chưa nói câu nào, ngươi chỉ là một cách cách, ồn ào gì chứ? Ta muốn bóp chết một Hạ Tử Vi, chẳng lẽ còn phải bàn giao với ngươi? Cách cách, hình như ngươi đối với quyền lợi của hoàng hậu còn chưa rõ ràng lắm."

Tiểu Yến Tử bị nàng mỉa mai, lập tức không thể nhẫn nhịn lao tới bóp chặt cổ nàng.

Càn Long ngồi trên long ỷ, lúc này sắc mặt bất ngờ trầm xuống, khuôn mặt anh tuấn có chút méo mó nén giận. Cảnh Nhàn bị Tiểu Yến Tử xô ngã trên mặt đất, chiếc cổ trắng trẻo ngay lập tước hiện lên mười dẫu ngón tay.

Tiểu Yến Tử liều mạng bóp chặt cổ nàng chửi ầm lên: "Người đàn bà khiến người ta chán ghét, hoàng hậu lạnh như băng!"

Càn Long đột nhiên đứng lên, phẫn nộ tiến lại gần Tiểu Yến Tử.

Ngũ a ca thấy thế không tốt, đang muốn kêu Tiểu Yến Tử ngừng tay, nào biết đã không còn kịp. Càn Long quát lớn:

"Hoàn Châu Cách Cách, con đúng là vô pháp vô thiên!" Tiểu Yến Tử bị Càn Long đẩy mạnh vào vai, trên mặt đau rát, thì ra là vừa bị tát một bạt tai, đau đến mắt cũng nổ đom đóm.

Càn Long cười lạnh nói: "Loại người như con có thể bóp cổ hoàng hậu sao? Chỉ bằng chuyện này, trẫm có thể đem cả Thấu Phương Trai đi chôn sống. Còn không mau quỳ xuống cho trẫm!"

Tiểu Yến Tử bị y đánh ngã xuống đất, trong lòng khó chịu, nước mắt cũng ào ào tuông ra. Ngũ a ca quỳ xuống cạnh Tiểu Yến Tử, ngẩng đầu nhìn Càn Long nói: "Hoàng a mã bớt giận, người cũng biết Tiểu Yến Tử bản tính khó sửa."

Càn Long nhìn về phía Cảnh Nhàn. Nàng đã bị Tiểu Yến Tử xô xuống đất, cách y không quá nửa mét. Y tiến lại gần nàng, nàng lại giống như hoảng sợ lặng lẽ lùi về sau.

Y thấp giọng nói: "Dừng lại!"

Nàng không thể làm gì khác ngoài dừng thoái lui. Y xoay người, đưa tay nâng nàng dậy, nhìn thấy từng vết bầm tím trên cổ nàng rất chướng mắt, không tự chủ được đưa tay chạm vào.

Y không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào đề: "Cảnh Nhàn, trẫm hỏi nàng, Hạ Tử Vi có phải đang ở Cảnh Nhân cung không?"

Nàng lẳng lặng nhìn y, đang muốn mở miệng, y lại lạnh lùng nói: "Nàng biết trẫm ghét nhất là cái gì. Cảnh Nhàn, nếu nàng dám gạt trầm thì đúng là đáng chết. Tuy Tiểu Yến Tử hành động không biết suy nghĩ, nhưng lời nó nói cũng không sai. Hoàng đế phạm pháp xử tội như thứ dân. Nếu nàng gạt trẫm thì vị trí hoàng hậu này nàng không cần làm nữa."

Nàng không ngần ngại nhìn thẳng vào y, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào: "Không làm thì không làm. Dù sao trước đây thần thiếp cũng không muốn làm hoàng hậu."

Sắc mặt của y trở nên lạnh lẽo, đang muốn nổi giận, ngũ a ca liền nhìn mặt đoán tâm tư, vội vã lên tiếng: "Hoàng a mã, xin người bớt giận. Hiện nay chuyện của Tử Vi quan trọng hơn. Nhi thần biết rõ tâm ý của người, xin người đừng trách phạt hoàng hậu nương nương.'

Càn Long hơi nheo lại đôi mắt đen nhánh: "Vậy con nói thử xem, tâm ý của trẫm rốt cuộc là thế nào?"

Ngũ a ca rất bình thản đáp: "Từ nhỏ nhi tử lớn lên trong cung, đã từng nhìn thấy hoàng a mã và hoàng ngạch nương ở cùng nhau. Có mấy lời không biết nhi tử có nên nói ra không."

Vĩnh Kỳ tiếp tục chậm rãi nói: "Thật ra trong lòng người hiểu rõ, thể sự vốn rất mâu thuẫn. Giống như trăng tròn trăng khuyết. mặt trăng tròn rồi lại khuyết, khuyết là để chờ đợi viên mãn. Người cũng giống như vậy. Lúc hận lại yêu, lúc yêu lại không thể buông bỏ hận." Ngũ a ca khẽ cười: "Nhi tử nói có đúng không?"

Càn Long đối với Vĩnh Kỳ có chút tán thưởng. Cảnh Nhàn từ đầu tới cuối vẫn giữ im lặng, lúc này mới lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Càn Long. Nàng vừa muốn đưa tay chạm vào gương mặt y thì sự mềm mại trong đáy mắt y liền biến mất.

Nàng nhìn theo liền thấy Hạ Tử Vi cả ngườ máu me đầm đìa và Dung ma ma đang bị tay đấm chân đá. Hạ Tử Vi nửa tỉnh nửa mê, hai hàng lông mi dài khẽ run, cố hết sức bò đến dưới chân Càn Long.

Nàng dùng chút sức lực cuối cùng nói trong nước mắt: "Hoàng thượng, Tử Vi cầu mong không nhiều, chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ cách cách, giúp hoàng thượng giảm ưu phiền... Nhưng tại sao trong mắt của hoàng hậu nương nương lại không thể dung người..."

Tử Vi cười thê lương, sau đó gục vào lòng Phúc Nhĩ Khang ngất xỉu.

Đôi mắt đen như đêm tối của Càn Long bỗng nhiên sáng rực đến bức người. Hạ Tử Vi ở ngay dưới chân, dáng vẻ ngất xỉu thê thảm này khiến y nhớ lại nhiều năm về trước... Hạ Vũ Hà!

Y nhìn chăm chú Hạ Tử Vi, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Cảnh Nhàn nhìn y, thản nhiên lên tiếng: "Hoàng thượng, ngài muốn trị tội không?"

Ánh mắt của y dần dần chuyển về hướng nàng. Nghiêm chỉnh mà nói, Cảnh Nhàn không thể bằng Hạ Vũ Hà, dù là tướng mạo, tâm tư, khí phách đều không thể bằng... Mà Hạ Vũ Hà lại chưa từng lừa gạt y.

Y thờ ơ mở miệng: "Hoàng hậu giáo huấn một cung nữ nhỏ nhoi, chẳng có gì lạ, không cần trừng trị. Hạ Tử Vi là người của Tiểu Yến Tử, bị lão nô như Dung ma ma đánh ra nông nỗi này quả thật là nàng xử lý không được tốt. Tìm ngự y tốt nhất chữa trị cho Hạ Tử Vi. Còn Dung ma ma nhốt vào đại lao, sáng mai xử trảm."

Y nhìn chằm chằm nửa bên mặt sưng đỏ của nàng, đưa tay sờ nhẹ, nói từng chữ chậm rãi: "Quân vô hí ngôn." Y truyền chỉ đem Dung ma ma nhốt vào đại lao, đợi sáng mai giờ Mão sẽ đem ra xử trảm.

Cảnh Nhàn và Dung ma ma thậm chí không thể nói một câu tạm biệt, Dung ma ma đã bị ngự tiền thị vệ lôi đi. Phần Phúc Nhĩ Khang sau khi đưa Tử Vi về Thấu Phương Trai thì Thường thái y đã chờ sẵn ở đó. Trong ngoài cung đều đang đồn, hoàng đế vì một tiểu cung nữ mà xử tử ma ma của hoàng hậu, có thể thấy địa vị của hoàng hậu khó mà giữ được.

Đêm thu gió nhẹ, cành liễu phất phơ trước gió, bên ngoài Cảnh Nhân cung, từng đóa hoa cúc màu vàng nhạt nở rộ, tỏa hương thơm ngác.

Cảnh Nhàn ngồi ngay ngắn ở sảnh bên, bên dưới đôi mắt đẹp có một quầng thâm, thoạt nhìn đã biết một đêm không ngủ. Nàng không giống thường ngày, cũng không đội mũ phượng nặng nề lấp lánh, mà chỉ chải một búi tóc đơn giản, đổi một chiếc áo choàng màu tím nhạt dày.

Thần sắc của nàng đã vô cùng cấp bách: "Không cho phép bất cứ ai vào thăm?"

Tái Uy, Tái Quảng quỳ trên mặt đất, đồng thanh đáp: "Hồi Hoàng hậu nương nương, chúng thần đi đến cửa đại lao thì bị thị vệ ngăn lại. Nói là thánh chỉ của vạn tuế gia, bất kỳ ai cũng không thể thăm Dung ma ma, ngay cả truyền lời cũng không được. Vạn tuế gia còn nói..."

Nàng hơi nhoai người về phía trước. Vì búi tóc lỏng nên vài sợi tóc rơi ra: "Còn nói cái gì?"

Tái Uy ngẩng đầu, không giấu được một chút đồng tình: "Vạn tuế gia còn nói, nếu người của Cảnh Nhân cung, bao gồm cả hoàng hậu nương nương kháng chỉ thì Dung ma ma không chỉ chết đơn giản như vậy. Vạn tuế gia chính miệng nói, sẽ dùng phương pháp sống không bằng chết để đối phó với bà ấy.

Dưới ánh trăng sáng ngoài khung cửa sổ, Cảnh Nhàn vén tóc ra sau vành tai, bất tri bất giác hốc mắt ướt đẫm. Tái Uy, Tái Võ đã có nhiều năm chủ tớ tình thâm với nàng, cộng thêm Dung ma ma đối xử với họ không tệ nên nhìn thấy tình cảnh này trong lòng không khỏi xót xa.

Tái Uy thở dài: "Hoàng hậu nương nương, nếu không... Người viết những lời muốn nói ra giấy, thần sẽ tìm cách gửi cho Dung ma ma. Thần và thị vệ canh ngục Vệ Trạch có chút giao tình, thần từng cứu mạng hắn."

Cảnh Nhàn lại lắc đầu, trong con ngươi nước mắt so với ánh trăng càng sáng hơn: "Không được, ta nhất định phải gặp được Dung ma ma. Bây giờ bà ấy sống chết chưa biết, những năm qua bà ấy giống như ngạch nương ruột thịt của ta, vừa nghĩ tới Dung ma ma đang một mình trong đại lao, trái tim của ta giống như bị người ta dùng dao cắt thành từng mảnh. Chúng ta không có thời gian, đêm nay ta nhất định phải gặp Dung ma ma."

Tái Quảng sững sờ, Tái Uy cũng không hơn gì: "Không được, vạn tuế gia đã hạ chỉ..."

Cảnh Nhàn dáng vẻ rất dịu dàng, nhưng từng chữ lại cực kỳ kiên định: "Không lo được ý chỉ của vạn tuế gia nữa. Tái Uy, lấy áo choàng có mũ màu đen của ta ra đây. Ta thật sự muốn xem, nếu hoàng hậu khăng khăng muốn vào bọn họ có dám ngăn cản hay không."

Tái Uy, Tái Quảng biết tuy bình thường chủ tử nhà mình nhìn rất ôn hòa, nhưng một khi đã muốn phản kháng thì thiên hoàng lão tử cũng không thể ngăn cản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top