Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bóng đêm càng lúc càng sâu, ánh trăng cuối đêm mờ nhạt, chỉ có lá vàng theo gió cuống đi. Đêm thu thế này, ngay cả một vì sao cũng không có.

Thành cung uốn lượn quanh co, yên tĩnh như biển, chỉ có âm thanh của đồng hồ nước. Cảnh Nhàn đội lên mũ trùm đầu của áo choàng màu đen. Vì để che giấu mình kỹ hơn, nàng đã tháo búi tóc, ba nghìn sợi tóc đen tung bay, tạo nên một hương vị rất đặc biệt. Tái Uy, Tái Quảng đi bên cạnh nàng, chỉ chốc lát đã đến phía trước đại lao.

Khu đại lao này được xây dựng để giam giữ những nô tài không nghe lời, canh phòng nghiêm ngặt, đuốc sáng suốt đêm. Nhìn thấy Tái Uy, Tái Quảng, thị vệ gác cửa liếc mắt nhìn nhau rồi đứng dậy.

"Tái Uy, Tái Quảng, bọn ta cũng chỉ chiếu theo ý chỉ của vạn tuế gia, hai người tuyệt đối không thể vào trong, đừng làm khó dễ bọn ta."

Tái Uy là huynh trưởng, so với Tái Quảng trầm tĩnh hơn. Tái Quảng không phục nói: "Trạch Đường, trước đây ta từng cứu huynh một mạng, huynh đối xử với ân nhân như vậy sao? Dung ma ma là tâm phúc nhiều năm của hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ trước khi hành hình, một lần cuối cũng không thể gặp?"

Người cầm đầu tên Trạch Đường thở dài: "Hoàng hậu không biết làm sao đắc tội hoàng thượng, không cho phép là không cho phép, chúng ta đều là nô tài, Tái Uy, Tái Quảng, hai người có chủ tử, ta cũng có chủ tử, ta làm sao dám kháng chỉ?" Tái Quảng còn muốn nói nữa, Cảnh Nhàn từ sau lưng vỗ vỗ cánh tay hắn, chậm rãi đi tới.

Dưới ánh lửa chập chờn, khuôn mặt của nàng trắng trẻo, có phần diễm lệ. Cả người nàng đã bị áo choàng che kín, chỉ lộ ra khuôn mặt, cùng một đôi mắt to.

Cảnh Nhàn miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Ta là hoàng hậu, nếu ta khăng khăng muốn đi vào thăm Dung ma ma, các ngươi cũng dám ngăn cản?"

Thị vệ canh ngục nhìn thấy nàng thì vội quỳ xuống hành lễ. Trạch Đường khó xử nhưng kiên quyết nói: "Hoàng hậu nương nương, nếu như mạo phạm xin hãy tha lỗi, vạn tuế gia kim khẩu đã mở, chúng nô tài chỉ có thể làm theo. Dung ma ma người tuyệt đối không thể gặp, bất luận như thế nào, nô tài cũng không thể để người gặp. Nếu như người thực sự muốn gặp, thì hãy đến cầu xin vạn tuế gia."

Cảnh Nhàn nhếch môi: "Nếu bây giờ ta đi vào, chẳng lẽ các ngươi dám động vào ta? Các ngươi chỉ cần động ta một chút thì mạng của các ngươi chắc chắc không thể giữ, hiểu không?"

Đáy lòng Trạch Đường chấn động, thận trọng giương mắt, chỉ thấy hai mắt nàng vẫn tỏa sáng long lanh nhưng lại chứa đựng một khí thế bức người. Hắn cùng những thị vệ khác giao lưu ánh mắt, cẩn thận phân tích lợi và hại, trong thoáng chốc đã nhường một con đường.

Ánh trăng lạnh buốt chiếu vào chiếc bóng trải dài trên mặt đất, nàng nói với Tái Uy, Tái Quảng: "Chuyện tối nay, các ngươi không được hé môi nửa lời. Ngươi không nói, ta không nói, hoàng thượng sẽ không biết."

Nàng liếc nhìn những thị vệ đang quỳ dưới đất rồi hướng cửa đại lao tiến tới. Ngọn lửa nhấp nhô, một trận gió thu thanh mát thổi qua, ngay khi tay nàng vừa chạm vào vòng đồng trên cánh cửa lớn thì sau lưng bỗng truyền đến âm thanh vội vàng quỳ xuống.

Nàng quay đầu, Càn Long đã đứng ngay dưới ánh lửa sáng, sau lưng dắt theo hai thái giám, ánh mắt như đầm sâu, nhìn không ra hỉ nộ.

Nàng đứng bất động tại chỗ, y không nhanh không chậm đến gần nâng cằm của nàng: "Hoàng hậu, đêm hôm khuya khoắt, nàng muốn đi đâu? Chuyện gì mà nàng không nói, không ai nói thì trẫm sẽ không biết?"

Nàng nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp là vạn bất đắc dĩ mới ra hạ sách này. Hoàng thượng, người cho thần thiếp gặp Dung ma ma một lần đi."

Y trầm mặt, góc cạnh thâm thúy đưa lưng về phía ánh lửa, giống như một con kim long lúc nào cũng có thể nổi giận.

Y dùng một tay kéo xuống mũ trùm đầu che khuất một nửa khuôn mặt của nàng, cười lạnh nói: "Áo choàng này của nàng nhìn rất quen mắt. Có phải là cái năm đó trẫm tặng không? Vì lén đi gặp Dung ma ma mà đầu tóc rối bời, đường đường là một vị hoàng hậu lại ăn mặc không ra gì như một thích khách, còn thể thống gì?"

Nàng cúi đầu rũ hai mắt, rất ngoan ngoãn đáp: "Thần thiếp sai rồi, hoàng thượng tha mạng cho Dung ma ma được không?"

Y dò xét nàng, có chút tức giận nói: "Phía trong nàng đang mặc cái gì? Mùa thu trời chuyển lạnh nàng chỉ choàng một cái áo choàng chạy loạn khắp nơi? Tốt, rất tốt, xem ra dù Dung ma ma ở trong đại lao, cũng có thể khiến hoàng hậu làm càn, thật sự là tội thêm một bậc."

Đêm thu lạnh như nước, y nhìn nàng từ đầu đến chân, cười lạnh nói: "Nếu nàng tình nguyện đứng như vầy thì cứ đứng cả đêm, Dung ma ma tuyệt đối không thể gặp."

Y không nói thêm gì liền xoay người rời đi, bước chân rất nhanh, thể hiện thái độ không hề muốn lưu lại. Thị vệ canh ngục và Tái Uy, Tái Quảng đồng thanh nói: "Cung tiễn hoàng thượng thánh an."

Nàng nhíu chặt lông mày, chần chờ một chút liền nắm vạt áo choàng dài rộng đuổi theo Càn Long, dùng ngón tay út của mình móc vào ngón tay út của y.

Đây là một động tác nhỏ vô cùng thân mật. Trước đây khi tuổi còn trẻ, Hoằng Lịch và Cảnh Nhàn không muốn nắm tay ở trước mặt người khác nên đã móc ngón út vào nhau, giống như một sợi dây liên kết ở nơi không ai phát hiện của cả hai.

Càn Long dừng bước, nheo đôi mắt đen, đáy mắt ánh lên một tia sáng như sao trời. Y vung tay, rất dễ dàng hất tay của nàng, tiếp tục đi về phía trước. Hai tiểu thái giám phía sau mắt đi mày lại, rồi quyết định tiếp tục đi theo y. Nàng cắn môi, lại lần nữa tiến lên, không từ bỏ tiếp tục móc vào ngón tay út của y. Lần này, y không còn hất tay nàng nữa. Ánh trăng u ám, gió thu thổi lá cây vang sào sạt. Bước chân của nàng không thể nhanh như y, cả đoạn đường lảo đảo chật vật nhưng quyết không buông tay.

Xuyên qua ngự hoa viên, Càn Long bỗng nhiên dừng lại, Cảnh Nhàn bất ngờ, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào y.

Y quay đầu nhìn nàng, trong giọng nói có sự tức giận: "Ai cho phép nàng đi theo trẫm?"

Nàng suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Cảnh Nhân cung cũng là hướng này, thần thiếp trùng hợp đi cùng đường với hoàng thượng."

Y chăm chú nhìn thẳng vào nàng một hồi lâu, đôi môi hiện lên một chút ý cười: "Trẫm muốn ngủ lại Diên Hi cung, chẳng lẽ hoàng hậu cũng muốn đi theo? Chỉ sợ nàng muốn theo cũng không được. Lệnh phi đang mang thai, chịu không nổi hoảng sợ."

Nàng do dự rồi từ từ thu lại ngón tay của mình, không nói thêm lời nào. Y nhìn nàng, chỉ cảm thấy bên dưới lớp áo choàng dày rộng này, thân hình nàng đã gầy hơn, giống như chỉ còn lại một bộ xương.

Y cười lạnh một tiếng, quay người muốn đi, nàng vội lên tiếng: "Hoàng thượng, người chỉ muốn thần thiếp cầu xin người mà thôi. Thần thiếp làm theo là được."

Y mỉm cười, ánh mắt lại hết sức sắc bén: "Cảnh Nhàn, lời này nghe có vẻ không hợp lý."

Đôi lông mày của nàng nhíu chặt, âm thanh rất nhẹ: "Hoàng thượng nếu muốn ngủ lại Diên Hi cung, tại sao giờ này còn xuất hiện ở đại lao? Người biết thần thiếp nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đến thăm Dung ma ma. Người hạ ý chỉ hà khắc như vậy là để ôm cây đợi thỏ bắt thần thiếp tại trận, nhưng lại không trị tội... Nói cho cùng, tối nay người sớm đã có dự mưu."

Dưới ánh trăng, y híp mắt, hai tiểu thái giám hầu hạ đã quen, lập tức một mực cung kính lui ra. Bên trong ngự hoa viên rộng lớn, hương thơm ngào ngạt chỉ còn lại y và nàng hai người.

Giọng nói của y theo gió truyền đến, hùng hậu mà trầm thấp: "Dung ma ma ở hậu cung gây sóng gió, đã sớm nên trị tội. Hoàng hậu, trẫm là hoàng đế, lời đã nói ra không thể thu hồi."

Nàng do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi đến phía sau y. Đêm thu lạnh lẽo, y lại giống như một lò lửa, chỉ cần tới gần thì có thể cảm thấy ấm áp. Nàng nắm lấy bàn tay y: "Cho nên, thần thiếp mới cầu xin người."

Tay của nàng có lẽ là vì khẩn trương, vô cùng lạnh lẽo. Y nắm tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình xoa nhẹ, thấp giọng nói: "Đây là lần thứ mấy nàng vì Dung ma ma cầu xin trầm? Chỉ sợ đã đếm không xuể."

Nàng trầm mặc một lát rồi lại mỉm cười đắng chát: "Thần thiếp hi vọng đây là lần cuối cùng."

Y buông tay nàng, vuốt ve gương mặt không còn sưng đỏ của nàng, cảm giác giống như chạm vào tơ lụa thượng hạng: "Nói cầu xin, chỉ sợ cũng làm không nổi. Cảnh Nhàn, những lúc như vầy ngoại trừ ôm ấp yêu thương, nàng còn có thể làm gì?"

Nàng quay mặt đi chỗ khác, lại bị y giữ chặt, không thể động đậy.

Y xích lại gần, âm thanh rất thấp lại vô cùng có từ tính: "Đừng quên, Dung ma ma ở trong đại lao."

Đôi môi màu hồng nhạt của nàng mím chặt thành một đường. Y thấy vậy liền có chút không hài lòng, dùng ngón tay ép nàng hé môi. Y hít sâu một hơi, sau đó dưới ánh trăng, cuối đầu hôn nàng.

Đôi môi của nàng có mùi thơm thoang thoảng của trà xanh, hư vô mờ mịt, nhưng lại có sức quấn chặt lòng người. Y càng hôn sâu hơn, mở ra môi của nàng, dùng đầu lưỡi tấn công. Khuôn mặt trắng như tuyết của nàng bắt đầu đỏ lên. Không biết là vì y tấn công quá quyết liệt, hay là vì nàng quá xấu hổ.

Y dang hay tay ôm nàng vào lòng. Quả nhiên dưới lớp áo choang, thân hình nàng vừa gầy lại vừa lạnh.

Khuôn mặt y thoáng chốc lạnh lùng, không hề thương tiếc cắn vào đầu lưỡi của nàng, khiến nàng không nhịn được phải bật thốt lên thành lời: "Hoàng thượng..."

Ngược lại y càng cần mạnh hơn, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Nàng gọi trẫm là gì? Vào những lúc như vầy nàng luôn gọi sai, đúng là không thể tha thứ."

Nàng có thể nếm được vị máu tanh trong miệng, bèn run rấy lên tiếng: "Hoằng Lịch..."

Y thản nhiên nói: "Trẫm nghe không rõ."

Dưới tình huống bất khả kháng, nàng đành phải tăng thêm âm lượng: "Hoằng Lịch". Tiếng gọi run rẩy của nàng lập tức bị y chặn lại bằng một nụ hôn cuồng nhiệt hơn. Đêm tịch mịch, nhưng lại nhẹ nhàng.

Y buông nàng ra, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vào cổ nàng, ở bên tai cười nhẹ lên tiếng: "Thật ngoan. Cảnh Nhàn, lúc nãy nếu nàng dám phản kháng, trẫm cam đoan Dung ma ma chắn chắn sẽ chết."

Nàng thấy y dù là đang cười, nhưng sự lạnh lùng vẫn không tản đi, đành phải cúi thấp đầu, không nói thêm lời nào.

Y vẫn giữ nụ cười: "Dung ma ma dùng cực hình với Hạ Tử Vi. Cảnh Nhàn, lúc Hạ Tử Vi được cứu ra toàn thân không chỗ nào lành lặn, mồ hôi đầm đìa, lúc nằm mơ không ngừng gọi 'Mẹ, Tiểu Yến Tử". Nàng có cảm thấy bộ dạng đó rất giống một người?"

Nàng siết chặt chiếc áo choàng trên người hơn, chăm chú nhìn hai cái bóng trải dài trên mặt đất: "Có một chút giống Hạ Vũ Hà."

Y chậm rãi lắc đầu: "Nàng biết rõ Hạ Tử Vi giống Hạ Vũ Hà, sao có thể hạ thủ được? Chẳng lẽ nàng đã quên dáng vẻ lúc sắp sắp chết của Vũ Hà? Trầm thì lại quên không được đôi mắt rưng rưng của năm đó."

Cánh hoa theo gió bay lượn, đôi mi thật dài của nàng khẽ run. Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y: "Hoàng thượng, thần thiếp không có giết Hạ Vũ Hà... Hạ Vũ Hà không phải thần thiếp hại chết."

Ánh trăng sáng chiếu vào khuôn mặt nàng, Y đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, nụ cười trên môi trở nên lạnh lẽo: "Trẫm tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được. Cảnh Nhàn, sao nàng còn cố chối cãi?"

Nàng chỉ lắc đầu.

Y trầm mặc một lát, sau đó lại cười lạnh lần nữa, trầm giọng nói: "Nàng muốn trẫm giữ lại mạng cho Dung ma ma, trừ phi Hạ Tử Vi gật đầu. Nếu nàng còn sức lực thì đến cầu xin Hạ Tử Vi đi."

Lúc y và nàng bãi giá Thấu Phương Trai thì Tử Vi đã tỉnh lại, đang ngồi trên giường uống từng ngụm thuốc. Tiểu Yến Tử nhìn thấy nàng lập tức nổi giận, đang muốn lên tiếng mắng một trận liền bị Ban Kiệt Minh ngăn lại. Hạ Tử Vi nhìn thấy hai người, vội vàng gượng dây hành lễ theo quy củ.

Càn Long mỉm cười, nhướng mày nói: "Thường thái y quả nhiên là thái y giỏi nhất. Hai ngày trước nhìn ngươi giống như chỉ còn lại nửa mạng sống, bây giờ khí sắc đã tốt hơn nhiều. Hạ Tử Vi, có vẻ lão thiên gia cũng đang giúp ngươi."

Hạ Tử Vi cung kính quỳ trên mặt đất, dịu dàng nói: "Nhờ được hồng phúc của hoàng thượng. Lần này Tử Vi may mắn thoát chết đều nhờ vào sự nhân từ của hoàng thượng."

Càn Long mặt một bộ long bào màu đỏ đậm, ung dung cao quý, bình thản lên tiếng: "Giữ lại sự cảm kích của người mà hầu hạ Hoàn Châu Cách Cách cho thật tốt, còn tâm tư khác thì không cần suy tính."

Y quay đầu mỉm cười nhìn Cảnh Nhàn nói: "Cảnh Nhàn, không lẽ nàng muốn trẫm mở miệng thay nàng?"

Nàng trầm mặc từ nãy đến giờ, mãi tới bây giờ mới gượng cười nhìn Hạ Tử Vi nói: "Hạ Tử Vi, ta..."

Hạ Tử Vi lại cười ngọt ngào: "Hoàng hậu nương nương không cần nói nhiều, Tử Vi biết thân là hoàng hậu, có một số việc không thể không lo, không thể không quản, đây là sự khó xử khi làm hoàng hậu. Mà Dung ma ma cũng như vậy, cũng là vì hoàng thượng mà suy nghĩ. Chuyện lần này cứ xem như biến chiến tranh thành tơ lụa, bỏ qua hết đi. Dung ma ma là lão ma ma trong cung, cúc cung tận tụy, Tử Vi có tài đức gì có thể khiến hoàng thượng nổi trận lôi đình?"

Giọng nói của Hạ Tử Vi vô cùng nhẹ nhàng: "Hoàng thượng, coi như vì Tử Vi tích đức, thả Dung ma ma đi."

Cảnh Nhàn gật đầu, lạnh nhạt nhếch lên môi, nhìn Càn Long nói: "Hoàng thượng, người từng nói, trừ phi Hạ Tử Vi gật đầu."

Y cũng cười nói: "Nếu Hạ Tử Vi đã phát tâm bồ tát thì Dung ma ma có thể lượm lại mạng chó. Có điều chuyện lần này không thể bỏ qua như vậy, tránh cho Cảnh Nhân cung tiếp tục vô pháp vô thiên, xem thường thánh ý, không để hoàng đế vào mắt. Hoàng hậu, lần trước không phải trẫm từng đề cập chuyện nhượng hiền sao?"

Tiểu Yến Tử và Ban Kiệt Minh mở to hai mắt nhìn nhau. Hạ Tử Vi ngoan ngoãn quỳ dưới đất, không nói lời nào. Cảnh Nhàn có chút sững sờ, nhưng rất nhanh chua xót đáp: "...Phải"

Y trầm ngâm một chút, giọng điệu trầm thấp: "Trẫm không phế hậu. Nhưng hoàng hậu độc tài trẫm cũng thấy không ổn. Từ hôm nay, những việc vặt trên tay hoàng hậu giao lại hết cho Lệnh phi. Phần nàng chỉ cần phụ trách tiết khánh, tế tổ, sinh nhật, những sự kiện lớn là được. Nàng thấy thế nào?"

Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng đáp: "...Dạ."

Vì nàng cuối đầu nên y không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng Hạ Tử Vi đang quỳ dưới đất thì nhìn thấy rất rõ hai giọt nước mắt đã rơi xuống. Tâm tình của Hạ Tử Vi lập tức tốt lên. Lần này thụ thương đúng là thu hoạch được rất nhiều.

...

Từ Ninh cung.

Thái hậu Nữu Hồ Lộc thị nhiều năm sống ở Ngũ Đài Sơn niệm phật dưỡng tính, khó có được một lần cao hứng trở về cung. Tuy bà và Càn Long không phải mẹ con ruột, nhưng tình cảm rất tốt, Càn Long vô cùng tôn kính bà. Tuy nhiên, vì Càn Long không đồng ý để thái hậu tham dự chính sự nên không ít thì nhiều giữa hai người cũng có chút khoảng cách.

Phần thái hậu đối với y cũng có chút e ngại. Y dù sao cũng không phải con ruột của bà, mặc dù là một minh quân nhưng máu tươi và nhân mạng chết trên tay y cũng không thua kém một ai.

Y biết thái hậu thích trà Bích Loa Xuân, liền sai người từ Giang Tô mang về một gói Động Đình Bích Loa Xuân, vị trà nhàn nhạt, hương thơm lượn lờ.

Y hơi nhíu mày, sau nửa ngày nói chuyện với thái hậu, cuối cùng chủ đề lại quay về Hoàn Châu cách cách, sau đó lại chuyển sang Cảnh Nhàn.

Thái hậu mỉm cười, nhấp một ngụm Động Đình Bích Loa Xuân, giống như nếm đến hương vị Thái Hồ non nước xanh biết.

Bà đặt bát trà xuống, do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyế định lên tiếng: "Ai gia mới vừa từ chỗ hoàng hậu trở về."

Y không có biểu hiện gì, cũng không lên tiếng.

Thái hậu lắc nhẹ chén trà, lá trà trên mặt theo dòng nước sóng sánh lay động: "Hoàng đế, những năm qua phi tần trong cung lần lượt có tin vui, chỉ có hoàng hậu sau khi sinh thập nhị a ca và thập tam a ca chết yểu đến nay không có động tĩnh gì. Chẳng phải hậu cung nên cùng nhau hưởng ân huệ sao?"

Y không biết nên khóc hay cười: "Thái hậu là đang trắch trẫm không ngủ ở chỗ của hoàng hậu sao?"

Thái hậu nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Hoàng để muốn lật thẻ của ai, ai gia không thể xen vào. Theo ai gia biết số lần con ngủ ở Cảnh Nhân cung cũng không ít, nhưng bụng của hoàng hậu vẫn không có động tĩnh gì. Chuyện này với chén thuốc nửa tháng một lần kia không thể thoát khỏi liên quan."

Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây tụ lại tan, vô hình vô thường. Ý có chút nhếch lên khóe miệng: "Đó là thuốc đặc chế của Thường thái y mà thái hậu cũng tra ra được, đúng là tai mắt không ít."

Thái hâu thở dài, giữa lông mày không giấu được sư đau lòng. Bà nhìn về phía y, nghĩ lại nhiều năm trước lúc y chưa làm hoàng đế, dáng vẻ không cứng rắn như vậy, mỗi động tác, cử chỉ đều mang theo sự hiền lành.

Hơn phân nửa phi tần trong cung của y đều liên quan đến chính trị, chỉ có một mình hoàng hậu không hề có bối cảnh hậu thuẫn, nhưng hoàng đế khi còn trẻ rất thích ở cạnh hoàng hậu, trừ khi có chuyện chính sự, nếu không luôn luôn muốn dắt tay nàng, thương nhất chính là nàng.

Thái hậu lắc đầu: "Hoàng đế, Cảnh Nhàn phạm lỗi gì ai gia không biết, cũng không muốn hỏi. Có điều sao con có thể nhẫn tâm như vậy, tuyệt đường con cái của nó? Cuối cùng nó đã làm chuyện gì khiến con không thể bỏ qua mà hận thù sâu đậm đến mức đó?"

Y buông chén trà trong tay xuống bàn, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Hoàng hậu không xứng làm mẫu thân. Tấm lòng của trẫm, con cái của trẫm và nàng... Tất cả đều là quân cờ của nàng mà thôi."

Thái hậu sững sờ, trong đầu xẹt qua từng đoạn hồi ức ngắt quãng, thở dài: "Mỗi lần nhắc tới Cảnh Nhàn con đều như vậy. Hoằng Lịch, người khác không hiểu con, nhưng ai gia là người nhìn con trưởng thành sao lại không hiểu. Đơn thuốc của Thường thái y ai gia đã nghiên cứu kỹ, chỉ sợ không đơn giản như con nói. Con cái của hoàng hậu phần lớn đều chết yểu, cơ thể chắc chắn suy nhược, không thích hợp mang thai. Con đau lòng thì cứ việc nói thẳng, hà tất phải ra vẻ làm khổ bản thân như vậy?"

Y nâng chén thưởng trà, lại không trả lời, mãi cho đến khi uống cạn chén trà, y mới chậm rãi đáp: "Thái hậu, chuyện hậu cung người muốn nhúng tay bao nhiêu trầm cũng không có ý kiến. Nhưng chuyện liên quan đến Cảnh Nhàn, cái gì có thể quản, cái gì không thể quản, người tự biết phân tấc."

Thái hậu cảm nhận được một luồng khí lạnh trong giọng nói vô cùng bình thản của y, không khỏi sởn da gà. Nghĩ lại nếu vừa được yêu thương, vừa bị căm hận như vầy đúng là không biết là phúc hay họa.

Trăm ngàn suy nghĩ uốn lượn, thái hậu chỉ nói: "Con cũng biết tính tình của Cảnh Nhàn rất bướng bỉnh, đừng ép nó quá."

Y cười lạnh một tiếng: "Muốn trẫm ép buộc thì trước tiên nàng phải lọt vào mắt trẫm đã."

Tuy là một câu nói lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trong mắt y thoáng mềm mại.

Cảnh Nhàn cố chấp kiên cường, Càn Long đương nhiên biết. Nếu có một ngày nàng không cố chấp thì nàng không phải là Cảnh Nhàn.

Đêm trung thu trăng tròn, thái hậu trở về khiến hậu cung vui mừng khôn xiết.

Phía đông nam của ngự hoa viên có một góc rất giống Giang Nam Hàng Châu, non xanh nước biếc, sóng nước mênh mông giống như tiên cảnh. Thái hậu là tín đồ thành kính Phật giáo, sau khi hồi cung mấy đêm không ngủ để làm đèn cầu phúc cho liệt tổ liệt tông. Đèn khổng minh làm bằng giấy tuyên vàng, rực rỡ diễm lệ.

Càn Long mang theo cả hậu cung tần phi cùng thái hậu, hoàng hậu ngắm dòng sông lấp lánh từng ngọn hoa đăng. Hoa đăng rực rỡ hệt như những đóa sen thật thanh tao thoát tục trôi bồng bềnh trên dòng nước.

Thái hậu nhìn Càn Long và hoàng hậu nói: "Chỉ mong tổ tiên nhìn thấy đèn cầu phúc của ai gia, sẽ phù hộ Đại Thanh."

Càn Long và hoàng hậu ngồi cùng nhau, nghe vậy liền mỉm cười: "Khó có được thái hậu có lòng, đèn là thứ yếu, tâm ý mới quan trọng. Huống hồ trong cung rất ít khi tổ chức những sự kiện như vầy. Người nhìn xem, bọn trẻ đùa giỡn như điên vậy."

Cảnh Nhàn đoan trang ngồi, nhìn theo ánh mắt của Càn Long, thấy từng chiếc hoa đăng lấp lánh, trong lòng có chút mong ước, nhưng rất nhanh nản lòng thoái chí: "Chơi cũng cần có phân tấc."

Lệnh phi ở bên tai Càn Long nói nhỏ, bây giờ mới ngẩng đầu mỉm cười: "Hoàng hậu nương nương, tối nay là trung thu, người không nên nghiêm khắc quá. Thường ngày bọn nhỏ học hành rất vất vả, đêm nay vui vẻ một chút cũng không có gì không ổn.”

Cảnh Nhàn nghiêng đầu, giọng nói có chút trêu chọc: "Ta có nói không ổn sao? Lệnh phi muội muội, muội nói chuyện đúng là biết rào trước đoán sau."

Lệnh phi lập tức xấu hổ, hơi khó xử nhìn Càn Long, chỉ thấy y đang rất hứng thú nhìn Tiểu Yến Tử viết chữ, thoạt nhìn rất chăm chú.

Cảnh Nhàn cũng chăm chú quan sát Tiểu Yến Tử xếp tờ giấy vừa viết xong để vào hoa đăng, sau đó thả hoa đăng xuống dòng sông một hồi lâu mới ngẩng đầu mỉm cười với Vĩnh Cơ. Nàng để ý Tử Vi cũng làm những việc tương tự.

"Tiểu Yến Tử" Càn Long cười phất tay ngoắc nàng: "Con đang làm gì vậy? Hiếm khi thấy con chủ động cầm bút viết chữ, rất đáng ghi vào sử sách, lưu danh hậu thế."

Tiểu Yến Tử gãi đầu, nhìn Càn Long cười ha ha: "Hoàng a mã, hoàng hậu nương nương, thái hậu nương nương, mọi người ở trong cung nhiều năm nên không biết tập tục ngoài cung. Trong dân gian, tới trung thu đem nguyện vọng của mình viết ra rồi để vào hoa đăng thả đi thì ước nguyện sẽ thành sự thật."

Càn Long mặt không đổi sắc, không biết vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Cảnh Nhàn, liền thấy ánh mắt nàng sáng lên, không tự chủ ngồi thẳng người hơn. Y nhíu mày, cười nói: "Có chuyện đó thật sao? Thật không ngờ dân gian lại có nhiều thứ thú vị như vậy. Xem ra trẫm phải thu xếp thời gian vi phục xuất tuần một chuyến."

Tiểu Yến Tử tự hào nói: "Đúng đó, dân gian của tụi con khắp nơi đều có cái để chơi!"

Y nhìn Tiểu Yến Tử, như có điều suy nghĩ: "Vậy nguyện vọng của con là gì? Nói ra nghe một chút."

Mặt của Tiểu Yến Tử đột nhiên đỏ như quả táo, quay đầu nhìn thoáng qua Vĩnh Kỳ: "Đây là bí mật nhỏ của con, không thể nói cho hoàng a mã nghe. Nếu như hoàng a mã viết bí mật, Tiểu Yến Tử cũng sẽ không hỏi."

Càn Long cười một tiếng.

Cảnh Nhàn nghe đến mê mẩn chăm chú, không thể giấu được sự kích động, ngược lại Càn Long có vẻ như không quan tâm quay đầu nói chuyện với Lệnh phi.

Vẻ mặt của Cảnh Nhàn có chút khó xử. Nàng cắn môi, nhỏ giọng nói nói với y: "Hoàng thượng..."

Y ừ một tiếng, thản nhiên nói: "Thế nào, muốn thả hoa đăng?"

Nàng vội gật đầu. Y chậm rãi xoay người, rất tự nhiên ôm nàng vào lòng khiến nàng không tự chủ nhíu mày. Mới vừa rồi khoác vai Lệnh phi, bây giờ lại chia cho mình một nửa, không khỏi cảm thấy chua xót, cúi đầu mắng thầm một câu 'Đồ phong lưu'

Ý nhướng mày, ghé tai nàng nói nhỏ: "Nói chuyện khó nghe như vậy còn muốn trẫm cho phép?"

Đôi mắt màu hổ phách của nàng dưới ánh trăng tỏa sáng như lưu ly. Nàng nâng đầu suy nghĩ, rồi lại buồn bực đáp: "Được được, hoàng thượng không phải phong lưu. Người khác là phong lưu nhưng hoàng thượng là trời sinh đa tình, sức hút khó cưỡng, có được chưa?"

Ánh mắt y trở nên dịu dàng, chăm chú nhìn nửa bên mặt của nàng, cười nói: "Đi thả hoa đăng đi.”

Nàng lập tức đứng lên, cùng Dung ma ma một trước một sau đi đến cạnh dòng sông nhỏ. Dù hoa đăng mỗi cái đều rất đặc biệt, nhưng không phải cánh hoa thì là hoa sen, nếu không cẩn thận sẽ không nhận ra cái nào là cái nào.

Nàng chọn hai chiếc hoa đăng màu hồng nhạt, sau đó cầm bút viết chữ. Khi nàng viết, toàn bộ sự tập trung đều đặt vào từng con chữ, hai hàng lông mi thật dài khẽ run như một cánh đồng. Ánh đèn chiếu vào y phục màu vàng của nàng như phát sáng, khuôn mặt nàng giống như một khối ngọc, xinh đẹp động lòng người.

Càn Long không nói thêm lời nào, ánh mắt chỉ dán chặt vào bóng dáng của nàng.

Lệnh phi cầm tay y, ngọt ngào cười: "Hoàng thượng, thần thiếp thật không biết rốt cuộc người thích dạng nữ nhi nào? Là đại gia khuê tú như Hạ Tử Vi hay lanh lợi hoạt bát như Tiểu Yến Tử?"

Ánh mắt của y như phát sáng, thấp giọng nói: "Đương nhiên là người tri thức, hiểu biết lễ nghĩa. Tiểu Yến Tử là con của trẫm, trẫm không chấp nhất. Nhưng nếu muốn làm phi tử của trẫm thì không thể giống như nó quá ham chơi."

Lệnh phi rất chăm chú lắng nghe, sau đó khẽ cười nói: "Xem ra cổ nhân nói, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, không phải là không có căn cứ."

Y không đáp, chỉ nhìn Nguyễn công công đứng bên cạnh nói: "Chuẩn bị giấy bút, trẫm cũng thả một chiếc hoa đăng."

Khó được long nhan cực kỳ vui vẻ, Nguyễn công công mừng rỡ mang giấy bút đến đưa cho y. Càn Long nhìn Lệnh phi: "Tiểu Yến Tử nói rất đúng, bí mật là bí mật, Lệnh phi, nàng nên tránh mặt."

Nụ cười trên mặt Lệnh phi đông cứng lại, một lúc sau mới dịu dàng nói: "Hoàng thượng nói đúng lắm."

Y bắt đầu chăm chú, sau khi viết xong thì xếp tờ giấy đặt vào hoa đăng. Thay vì đưa cho Nguyễn công công đi thả thì y lại tự mình đứng lên. Y vừa đứng lên thì tất cả a ca, cách cách, cung nữ, thái giám trong ngư hoa viên lập tức quỳ xuống.

Y mỉm cười, không để ý đến bọn họ, cất bước đến cạnh dòng sông nhỏ thả hoa đăng của mình xuống. Ánh nến chập chờn giống như đang nhảy múa. Y nhìn theo hoa đăng một lúc lâu cho tới khi đã trôi xa mới dời ánh mắt.

Y ngẩng đầu, nhìn Cảnh Nhàn đang đứng cách đó không xa nói: "Hoàng hậu, hoa đăng của nàng đâu? Vớt lên cho trẫm xem."

Nàng vốn đang cúi đầu, nghe y nói vậy thì giật mình ngẩng đầu nhìn y: "Hoàng Thượng, Tiểu Yến Tử đã nói bí mật... "

Y lại trầm giọng cười: "Trẫm nói không phải bí mật thì không phải bí mật. Nguyễn công công vớt lên đi."

Nguyễn công công trong lòng thở dài, đúng là gần vua như gần cọp. Rõ ràng đang rất vui vẻ, bây giờ đến nụ cười cũng khiến người ta khiếp sợ. Hắn không thể làm gì khác hơn là vớt hoa đăng của Cảnh Nhàn lên cung kính đặt vào tay y.

Nàng vội la lên: "Chỉ là vì đại Thanh cầu phúc, không có gì đặc biệt..."

Y không chờ nàng nói xong, đã mở cánh hoa ra lấy tờ giấy nhỏ mở ra xem. Chữ viết quả nhiên là của nàng, xinh đẹp tinh tế; Thượng thiên ở trên, ngày lễ trung thu, nguyện bảo hộ Đại Thanh quốc thái dân an, hoàng thượng bớt lao tâm khổ tứ.

Y ngẩng đầu, sự không vui lập tức biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng khó mà nhìn thấy: "Cảnh Nhàn, cảm ơn nàng."

Nàng đứng tại chỗ, dời ánh mắt.

Bóng đêm càng lúc càng sâu, ngự hoa viên vẫn đèn đuốc sáng rực, hương thơm ngập trời. Gần giờ Hợi, thái hậu cảm giác mệt mỏi muốn trở về Từ Ninh cung nghỉ ngơi. Càn Long là người hiếu thuận nên lập tức hộ tống bà về. Thái hậu và hoàng thượng đã về, các a ca, cách cách, đặc biệt là Tiểu Yến Tử như trút được gánh nặng, vui đùa
càng nhiệt tình hơn.

Bầu trời lóe lên từng mảng pháo hoa đủ màu sắc rực rỡ.

Cảnh Nhàn chậm rãi đứng lên, không để Dung ma ma đi cùng, một mình tiến đến cạnh dòng sông nhỏ. Giữa rất nhiều hoa đăng giống hệt nhau, cuối cùng nàng cũng tìm được hoa đăng thứ hai của mình. Khi đó ở trên những cánh hoa nàng đã để lại một ký hiệu.

Nàng mở cánh hoa, nhìn chằm chằm mảnh giấy nhỏ được xếp gọn gàng bên trong một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy ra.

Dưới ánh trăng, nàng mở tờ giấy nhỏ ra, bênh trong là chữ viết của chính mình 'Ngô đại ca... Xin lỗi huynh! Thật sự xin lỗi!' Nàng nhìn một lúc, hốc mắt cũng dần ẩm ướt.

Cùng lúc đó, Tiểu Yến Tử lén lút tìm kiếm trong số vô vàng hoa đăng ra một ngọn đưa cho Tử Vi: "Tử Vi, tỷ biết cái này là của hoàng a mã. Giỡn sao? Tiểu Yến Tử này là ai, mỗi một ngọn tỷ đều có làm ký hiệu. Chút nữa tỷ sẽ biết được bí mật của Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Ban Kiệt Minh, Kim Tỏa và tất cả mọi người. Có điều trước tiên chúng ta coi thử hoàng a mã viết gì đi. Có được không?"

Hạ Tử Vi quan sát xung quanh, hơi bất an: "Phỏng đoán thánh ý, không phải tội nhẹ."

Tiểu Yến Tử không quan tâm, bực bội mà nói: "Hoàng a mã đâu có ở nơi đây, sao có thể nói là phỏng đoán thánh ý? Muội không nhìn thì tỷ nhìn. Tỷ rất muốn biết đáy lòng hoàng a mã nghĩ gì."

Nàng mở tờ giấy nhỏ ra, mượn ánh trăng đọc kỹ, sau đó trợn to mắt: "Hả? Sao chỉ có hai chữ."

Hạ Tử Vi nhắm mắt lại, giọng êm ái nói: "Mau đọc cho muội nghe."

Tiểu Yến Tử đầu óc mơ hồ nói: "Hoàng a mã chỉ viết 'Cảnh Nhàn' hai chữ."

Nàng kéo ống tay áo của Tử Vi nói: "Cảnh Nhàn... Nghe quen tai lắm, hình như đã từng nghe rồi... Ai vậy? Tử Vi, Tử Vi?"

Hạ Tử Vi mở to mắt, đôi mắt nàng phát sáng, đúng lúc mặt trăng lại bị mây che mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top