Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ánh sáng nhạt mờ. Bên trong Từ Ninh cung đàn hương quanh quẩn.

Thái hậu từ trước đến nay có thói quen dậy sớm, trời còn chưa sáng đã tinh thần tỉnh táo, mặc y phục chỉnh tề ngồi trên ghế phượng. Cảnh Nhàn dĩ nhiên không thể dậy sớm bằng bà, nhưng cũng là người đầu tiên đến thỉnh an.

Thái hậu cùng nàng hàn huyên một lúc, nhìn quanh một lượt các cung nữ và Tình nhi, cười nói: "Ai gia hôm nay rất hưng phấn, muốn ăn Giang Nam bát tiểu điệp, các con đi căn dặn nhà bếp đi."

Tình nhỉ rất tinh ý, không ngừng gật đầu, dắt theo cung nữ trong Từ Ninh cung rời đi, còn bản thân thì yên lặng đứng giữ cửa.

Lúc này thái hậu mới quay người, nhìn Cảnh Nhàn, nhíu mày: "Hoàng hậu, ai gia vừa về đã điều tra toàn bộ người của Thấu Phương Trai. Tuy nói Hoàn Châu Cách Cách không rõ lai lịch, nhưng người khiến ai gia hứng thú nhất không phải Tiểu Yến Tử, mà là Hạ Tử Vĩ. Hoàng hậu, con có cảm thấy Tử Vi từ cử chỉ đến lời nói đều không giống người bình thường mà giống như người rất có địa vị?"

Cảnh Nhàn mặc một bộ cẩm bào màu tím nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, đang chăm chú đọc kinh phật lão phật gia mang từ Ngũ Đài Sơn về. Nàng cười: "Lão phật gia, bối cảnh của Hạ Tử Vi và chỗ dựa đều không tra được, có điều thần thiếp biết, cô ta vào cung là để báo thù thần thiếp."

Thái hậu sững sờ, nheo mắt. Bà là người đoan trang ung dung mười phần, hai mắt nhắm lại, khí thế hơn người: "Thù gì? Hoàng hậu, con biết Hạ Tử Vi?"

Ngoài cửa số có gió nhẹ, cánh hoa hững hờ rơi. Cảnh Nhàn lắc đầu, buông xuống kinh văn, ngẩng đầu lên nhìn thái hậu nhẹ nhàng nói: "Con dâu không biết Hạ Tử Vi. Có điều cô ta chính miệng thừa nhận có thù với con... Cả thái hậu và con đều biết Sơn Đông Đại Minh ven hồ Hạ Vũ Hà. Hạ Tử Vi cũng đến từ Đại Minh hồ... Nếu không phải tìm được Tiểu Yến Tử, con chắc chắc sẽ hoài nghi Hạ Tử Vi mới là con gái danh chính ngôn thuận của Hạ Vũ Hà. Nhưng đã có Tiểu Yến Tử, vậy Hạ Tử Vi là..."

Thái hậu hừ một tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén: "Là nữ nhân được chuẩn bị sẵn cho hoàng đế. Hạ Tử Vi năng ngôn thiện đạo, tính cách dịu dàng, tướng mạo xinh đẹp, cầm nghệ hơn người. Một người không rõ lai lịch lại ở Thấu Phương Trai chờ thời lâu như vậy ai gia không thể không hoài nghi ý đồ của nó. Hoàng hậu, con cũng biết hiến sắc, dùng mỹ nhân kế là điều ai gia cấm kỵ nhất."

Cảnh Nhàn rũ mắt, nhìn có chút mỏi mệt: "Lão phật gia yên tâm, con đã từng quan sát Hạ Tử Vi ở mật thất."

Thái hậu ừ một tiếng, ung dung thưởng thưởng thức một chén trà xanh, cười nói: "Con phải tra xét rõ ràng cho ai gia. Hạ Tử Vi nếu thật có mục đích riêng, bị ai gia phát hiện, tuyệt đối không buông tha.'

Cảnh Nhàn cúi người, ánh mắt đột nhiên hiện lên một chút tinh nghịch, nàng cong môi giống như mỏ vịt: "Lão phật gia sáng suốt, tần phi của hoàng thượng đã quá nhiều, nếu thêm nữa sẽ tổn hại long thể."

Thái hậu bị nàng chọc đến cười thành tiếng, vỗ vỗ bàn tay trắng trẻo của nàng: "Câu nói này nếu để hoàng đế nghe được thì Cảnh Nhàn con sẽ phải lãnh đủ."

Cảnh Nhàn trưng ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp: "Lão phật gia sẽ không đành lòng nói cho hoàng thượng biết."

Thái hậu và hoàng hậu tình cảm xưa nay rất tốt, lúc này bà vừa thưởng thức trà, vừa bàn chuyện tu hành, và đưa kinh phật do chính tay mình sao chép cho nàng xem. Cảnh Nhàn đọc cẩn thận từng trang. Ngay khi ấm trà thứ hai được châm đầy, Từ Ninh cung lại nghênh đón khách quý.

Tiểu Yến Tử cầm tay Hạ Tử Vi bước vào. Hạ Tử Vi đương nhiên đối với lão phật gia có một chút cố kỵ, chỉ cúi đầu không nói một lời.

Tiểu Yến Tử hành lễ, nhân tiện nói: "Lão phật gia, ngày hôm nay tụi con tới đây mời người... mọi người. Thấu Phương Trai của con, còn có ngũ a ca, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Ban Kiệt Minh sẽ tổ chức một giải đấu cầu mây! Rất nhiều tiểu a ca, tiểu cách cách đều sẽ tham gia, còn có cung nữ thái giám, đều đã ghi danh!"

Lời vừa nói xong, Cảnh Nhàn đã khẽ giật mình, không tự chủ được liếc nhìn lão phật gia. Lão phật gia ngậm một ngụm trà, hồi lâu mới cố nuốt xuống, mắt cũng đỏ bừng. Cảnh Nhàn buông xuống kinh thư, vuốt lưng giúp lão phật gia.

Hạ Tử Vi thấy vậy, vội vàng dịu dàng nói: "Lão phật gia, hoàng hậu nương nương, hai người đừng vội tức giận. Chuyện này đã được vạn tuế gia đồng ý. Hoàng thượng nói, cấm chơi cầu mây là ý của tiên đế, không liên quan đến người. Huống chỉ cầu mây có thể cường thân kiện thể, là một hoạt động giải trí không gì sánh bằng. Chỉ cần mọi thứ có tiêu chuẩn thì người sẽ không can thiệp."

Tiếng mưa rơi đánh vào phía trên đồng hồ nước, thanh thúy quẩn quanh Từ Ninh cung. Cảnh Nhàn thận trọng đem kinh thư xếp lại, cũng không nói gì.

Lông mày của thái hậu vẫn nhíu chặt, âm thanh lạnh lùng: "Làm càn. Đại Thanh kiến triều nhiều năm ban ra luật lệ, sao có thể để một tiểu nha đầu phá vỡ? Nam nữ thụ thụ bất thân, còn tổ chức giải thi đấu gì chứ? Đến lúc đó chẳng phải sẽ xảy ra chuyện? Nữ hài tử nên có dáng vẻ của nữ hài tử, thêu hoa, đánh đàn không phải tốt hơn những thứ mạnh bạo sao?"

Tiểu Yến Tử há miệng, đang muốn phản bác, Hạ Tử Vi liền kéo tay áo của nàng, dịu dàng nói: "Lão phật gia nói có lý, nhưng Hoàn Châu Cách Cách lớn lên trong dân gian, thêu hoa đánh đàn cũng không thành thạo, chỉ có người nhẹ như yến, chơi cầu mây là giỏi nhất. Hoàng Thượng yêu thương Hoàn Châu Cách Cách, không đành lòng làm cách cách mất hứng. Chúng nô tài..."

Thái hậu lập tức cắt lời Hạ Tử Vi, quay đầu nhìn Cảnh Nhàn hỏi: "Hoàng hậu, con thấy thế nào?"

Cảnh Nhàn ngồi thẳng người, thấy thái hậu rõ ràng là không thích, trong giọng nói cũng tăng thêm một phần uy nghiêm, liền thản nhiên đáp: "Lời của thái hậu rất đúng. Thân là nữ tử, nên tam tòng tứ đức, hiền lương thục đức, những trò chơi như đá cầu mây, có thể tránh thì nên tránh. Điểm này Tiểu Yến Tử rất khó điều chỉnh. Dung ma ma tới dạy quy củ 'Khó khăn' chính là chỗ này."

Gò má của nàng xinh đẹp đoan trang, nói chuyện không nóng không lạnh, nhưng lại đủ sức chọc giận Tiêu Yến Tử. Tiểu Yến Tử vỗ bàn, không để ý đến ánh mắt của Hạ Tử Vi, lớn tiếng nói: "Lại là Dung ma ma, hoàng hậu, bà và Dung ma ma vẫn chưa thôi nghĩ kế hãm hại ta sao? Bà đừng quên, lần trước là bà ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin bọn ta. Là tấm lòng bồ tát của Tử Vi cứu mạng chó của Dung ma ma. Hoàng a mã chính miệng nói, đầu của bà ta tạm thời giữ lại, lúc nào Tử Vi và ta muốn cũng có thể lấy đi!"

Tiểu Yến Tử càng nói càng kích động, đến cổ cũng đỏ lên. Cảnh Nhàn toàn thân nổi da gà, cảm giác ánh mắt của thái hậu đang dừng trên người mình.

Không biết vô tình hay cố ý, thái hậu nhìn thoáng qua Cảnh Nhàn, sau đó mới nhìn Tiểu Yến Tử nói: "Hoàn Châu Cách Cách, con biết Dung ma ma hầu hạ hoàng hậu bao lâu không? Hơn hai mươi năm. Bà ấy và hoàng hậu có hơn hai mươi năm tình chủ tớ, hoàng hậu tuyệt đối không để Dung ma ma bị hoàng thượng xử tử."

Tiểu Yến Tử chẳng hề để ý hỏi: "Vậy thì thế nào?"

Thái hậu nở nụ cười, uống một ngụm trà để điều chỉnh tâm tình, sau đó chậm rãi nói: "Con quả nhiên là ngây thơ. Ai gia có thể nói cho con biết, chỉ cần là người mà hoàng hậu muốn bảo vệ, hoàng đế sẽ không lấy mạng người đó. Tâm tư của hoàng để cũng giống như thành cung này, mười tám khúc quanh, không được đoán, cũng không thể đoán."

Tiểu Yến Tử trừng lớn hai mắt, có một chút nghe không hiểu.

Hạ Tử Vi cười lớn, một mực cung kính nhìn Thái hậu nói: "Vạn tuế gia nói, thái hậu có thể không vui. Thật ra Tử Vi nghĩ chúng ta có thể thêm vào giải đấu này một số việc nữ nhi có thể làm vào, ví dụ như làm thơ... Lão phật gia, quan trọng không phải chơi gì mà là tâm trạng lúc chơi, chỉ cần không trầm mê là được. Huống hồ có lời nói của lão phật giai, sẽ không có vấn đề gì."

Thái hậu thấy Hạ Tử Vi nói ngọt như nước, bèn không nói thêm lời nào. Hạ Tử Vi lại cười, nhìn Cảnh Nhàn nhẹ nhàng nói: "Hoàng hậu nương nương, không biết người có đồng ý đi thưởng thức không?"

Nàng nhíu mày, nhìn Hạ Tử Vi, như có điều suy nghĩ: "Ngươi muốn ta nói đồng ý hay là không đồng ý?"

Hạ Tử Vi nói: "Vạn tuế gia nói, hoàng hậu nương nương tự mình làm chủ. Nếu như người thật sự không muốn đi, có thể không đi."

Ở câu "Thật sự không muốn đi' tăng thêm âm lượng và sức nặng. Nhớ lại biểu cảm và giọng điệu Càn Long lúc nói câu này, Hạ Tử Vi mặt mày sa sâm.

Cảnh Nhàn chỉ về phía cơn mưa ngoài cửa số cười nói: "Nếu như trời đẹp ta sẽ đi."

Vào ngày tranh tài, Toàn bộ Thấu Phương Trai, bao gồm "Tứ đại tài tử", "Tứ đại mỹ nữ', Hoàn Châu Cách Cách, anh em Phúc gia và ngũ a ca cao quý đều có phần tham gia. Ngay cả các tiểu a ca, tiểu cách cách khác cũng hò hét nhiệt tình.

Càn Long không mặc triều phục, mà đổi một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, ung dung hoa quý ngồi ở giữa, trên hàng ghế chủ trì. Thái hậu ngồi ở một bên, hoàng hậu ngồi ở bên còn lại, còn Lệnh phi thì lặng lẽ ngồi cạnh hoàng hậu.

Cảnh Nhàn mặc một bộ xiêm y màu đỏ, làm nổi bật làn da trắng như ngọc.

Vĩnh Cơ không kiềm được phất tay, nhìn Cảnh Nhàn nói: "Ngạch nương, người đừng dặn dò con nữa. Chỉ là đá cầu mây thôi, con sẽ không thụ thương! Người chờ xem, nhi tử nhất định đoạt giải quán quân, tặng giải thưởng cho ngạch nương."

Cảnh Nhàn thở dài, kéo tay Vĩnh Cơ, ôn hòa nói: "Nếu như con mệt thì đừng ráng sức. Con cũng biết đám người của Hoàn Châu Cách Cách một khi đã chơi thì không còn biết cố kỵ. Sức khỏe của con không tốt, sao có thể so đo với họ? Vĩnh Cơ, mặc kệ thắng hay thua, trong mắt ngạch nương, con là tuyệt nhất!"

Càn Long đang cùng Thái hậu chuyện trò vui vẻ, lơ đãng nghe được câu cuối của nàng, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp.

Sau khi trận đấu bắt đầu, Tiểu Yến Tử là người tiên phong, chạy ngang rẽ dọc, không bao lâu đã đá vào một quả. Thủ môn đội nam Ban Kiệt Minh nháy mắt với Tiểu Yến Tử mấy cái, dùng tiếng Anh nói: "I won't let you lose" . Ngũ a ca ở một bên thấy hai người mắt đi mày lại thì khó chịu trong lòng.

Ban đầu toàn bộ sự chú ý của Cảnh Nhàn đều dồn vào Vĩnh Cơ, nhưng sau đó lại bị trận đấu hấp dẫn, vô thức hơi nhoài người về phía trước. Lúc Tiểu Yến Tử đoạt được cầu, nàng còn mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền.

Thái hậu đối với cầu mây không có hứng thú, chỉ nói chuyện cùng Tình nhi.

Càn Long xem trận đấu một lúc thì quay sang nhìn Cảnh Nhàn cười nói: "Nàng không cần phải gấp, bây giờ trẫm có thể cho nàng biết, đội chim én sẽ thắng."

Lúc này cầu đã đến chân Vĩnh Kỳ, vô cùng thuận lợi lăn đến cầu môn. Cảnh Nhàn nhíu mày nhìn Càn Long: "Sao Hoàng thượng lại biết? Người nhìn, Vĩnh Kỳ đang giữ bóng."

Y mỉm cười: "Nó sẽ không đá vào khung thành, ngay cả Nhĩ Khang cũng sẽ đá hụt." Giọng nói của y trầm thẩm đây từ tính, giống như một luồng nước chảy.

Vĩnh Kỳ làm bộ đá một cái, quả nhiên không vào khung thành.

Càn Long cười nhẹ, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Ban Kiệt Minh đã từng nói, trận đấu này là để làm Tiểu Yến Tử vui.

Đội nam phải cố ý thua thì Tiểu Yến Tử mới có thể nở mày nở mặt. Nếu không tại sao nó phạm nhiều lỗi như vậy mà trọng tài Nhĩ Thái vẫn giống như bị câm."

Nàng quay đầu nhìn y: "Thì ra là một trận đấu không công bằng. Vậy thì có ý nghĩa gì?"

Y trầm giọng nói: "Tại sao không có ý nghĩa? Trẫm thấy Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, và Ban Kiệt Minh đều rất thông minh. Nếu chúng chịu đem sự dụng tâm của mình đặt lên chuyện chính sự thì tiền đồ sáng lạn biết bao nhiêu."

Trận đấu kết thúc, dĩ nhiên đội nữ chiến thắng áp đảo. Vĩnh Cơ gục cái đầu nhỏ, hơi thất vọng trở lại bênh cạnh Cảnh Nhàn nói: "Ngay cả một lần con cũng không chạm được cầu."

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Vĩnh Cơ: "Con ngoan, cố gắng hết sức là được. Đây chỉ là trận cầu, chỉ là tranh tài, không cần xem như thật. Nếu chuyện gì cũng quá nghiêm túc thì đâu đâu cũng sẽ trở thành chiến trường."

Lệnh phi mang thai gần đến tháng thứ tư, bụng đã bắt đầu nhô ra, nàng xoa bụng nói: "Hiếm khi Tiểu Yến Tử đưa ra chủ ý mà hoàng hậu nương nương lại không phản đối, thật sự là đáng mừng." Cảnh Nhàn vẫn cười nhạt, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình.

Càn Long thấy thái dương của Lệnh phi đổ mồ hôi, nghĩ đến nàng mang thai vất vả, liên cười nói: "Nếu nàng mệt thì cứ về nghỉ ngơi. Lúc trước trẫm đã từng nói trận đấu này không có gì thú vị rồi."

Lệnh phi tươi cười rất xán lạn: "Thần thiếp muốn có mặt ở chỗ hoàng thượng xuất hiện. Hơn nữa con nó rất ngoan, không có nghịch ngợm."

Y nhướng mày, mắt như sao sáng, có chút trêu chọc: "Hoàng tử của trẫm ngoan như vậy, nên thưởng."

Lệnh phi nháy mắt, cười như hoa, đang muốn lên tiếng, Tiểu Yến Tử và Tử Vi đã lẻn đến bên người nàng. Tiểu Yến Tử còn đắm chìm trong sự vui sướng của thắng lợi, nhìn Lệnh phi nói: "Lệnh phi nương nương, người thấy vừa rồi kỹ thuật chơi cầu mây của con thế nào? Con đã nói mà, con đá cầu rất có thiên phú! Tử Vi cũng cảm thấy như vậy!"

Càn Long ừ một tiếng, quay đầu về phía Vĩnh Kỳ: "Kỹ thuật của con thường thì đã đành, ngay cả Ban Kiệt Minh, Phúc Nhĩ Khang đều tự dưng dở tệ vô cùng. Trầm thấy lần này chỉ có mình Tiểu Yến Tử nở mũi."

Lệnh phi cười nói: "Phải, bản lãnh của Hoàn Châu Cách Cách, mọi người đều thấy."

Tiểu Yến Tử kéo tay Lệnh phi, rất thân mật ngồi xuống: "Lệnh phi nương nương, chờ người sinh em bé xong, con sẽ dạy người chơi. Cái cảm giác giữ được cầu đúng là phấn khích vô cùng. Đến lúc đó chúng ta lại tổ chức thêm một giải thi đấu, Lệnh phi nương nương cũng có thể tham gia. Ngay cả hoàng a mã cũng có thể tham gia."

Lệnh phi ngoái nhìn, thấy ánh mắt của Càn Long lạnh nhạt, nửa chữ cũng không nói, nhìn không ra hỉ nộ. Nàng nghĩ đến đêm thả hoa đăng, Càn Long thản nhiên nói một cầu: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, làm phi tần của trẫm, không thể quá ham chơi."

Lệnh phi uyển chuyển nói: "Tiểu Yến Tử, con điên thì thôi, đừng kéo theo ta. Hoàng a mã của các con thích nữ tử hiền lành dịu dàng. Nữ tử không tài chính là đức. Kiểu vận động như đá cầu mây thì để cho nam tử họ chơi."

Nàng đem ánh mắt chuyển lên mặt Cảnh Nhàn đang thay Vĩnh Cơ lau mồ hôi: "Hoàng hậu nương nương, muội muội nói có đúng không?"

Cảnh Nhàn trầm mặc một lát, chỉ nói: "Câu đó là do Khổng thánh nhân nói, đương nhiên sẽ không sai."

Mọi người rất nhanh tản đi, thái hậu cũng trở về Từ Ninh cung.

Buổi chiều Vĩnh Cơ còn có giờ học bắn cung nên dùng có bao nhiêu không muốn rời xa ngạch nương cũng đành theo sư phó rời đi.

Lệnh phi nhìn Càn Long dịu dàng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có thêu một cặp gối uyên ương, người có muốn tới chỗ của thần thiếp xem không?"

Y nhìn Lệnh phi, hình dáng anh tuấn mà cương nghị: "Nàng rất muốn trầm đi?"

Lệnh phi rũ mắt: "Đương nhiên là vậy."

Y mỉm cười, cũng không nói nhiều, chỉ đứng lên nói với thái giám bênh cạnh: "Không nghe Lệnh phi nương nương nói gì sao? Đêm nay trẫm sẽ không lật thẻ."

Y xoay người, thấy Cảnh Nhàn đang nhìn sâu bỏng, ánh mắt rất chăm chú.

Ánh mắt của y chợt lóe sáng, cười nói: "Hoàng hậu, nếu nàng còn không đi thì chỗ này chỉ còn lại mình nàng."

Cảnh Nhàn cùng y bốn mắt nhìn nhau, sau đó đứng lên mím môi, chỉ cười. Đường đến Cảnh Nhân cung và Diên Hi cung cùng đi ngang qua ngự hoa viên, trên đường đi tâm tình của Lệnh phi có vẻ rất tốt, không ngừng nói cười, giọng nói trong trẻo. Càn Long chỉ cười, thỉnh thoảng mới phụ họa một hai câu.

Đi đến chỗ rẽ, Cảnh Nhàn khom người hành lễ: "Thần thiếp xin cáo lui."

Càn Long nhìn theo bóng lưng nàng, không nói lời nào. Đi được vài bước, y chợt nhìn Lệnh phi nói: "Gối uyên ương của nàng hôm khác trẫm sẽ xem. Hôm nay trẫm phải đi xem thứ còn thú vị hơn."

Lệnh phi ngửa đầu, trong sự hoang mang còn xen lẫn chút bất mãn: "Hoàng thượng, thứ gì còn thú vị hơn?"

Y chỉ cười không nói, trong ánh mắt hiện lên một chút sắc bén: "Lệnh phi, thứ không nên hỏi thì hỏi ít một chút. Theo như lời Tiểu Yến Tử thì đây là bí mật của trẫm."

Y không nhiều lời, liền cất bước rời đi. Lệnh phi đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh tuấn của y, bất tri bất giác siết chặt chiếc khăn tay.

Cảnh Nhàn và Dung ma ma đi được một đoạn, trời thu se lạnh, cành liễu trơ trọi, lá vàng rơi như lửa, từng đóa hoa cúc nở rộ, rực rỡ một góc trời.

Nàng nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói với Dung ma ma: "Đồ ta kêu bà giấu đâu rồi? Mau lấy ra."

Dung ma ma cười hắc hắc, giống như ảo thuật lấy ra một quả cầu mây đưa cho nàng: "Nương nương đã căn dặn, nô tài tự nhiên có biện pháp. Tiểu Yến Tử đã quăng quả cầu này ở chỗ sáng, nô tài là quang minh chính đại cầm về."

Trên trời, một đàn thiên nga tung cánh bay qua. Cảnh Nhàn nhận lấy quả cầu, vung tay mấy cái ước lượng cân nặng, sau đó cúi đầu lẩm bẩm: "Quả cầu nhỏ này nghe nói không thể chạm tay vào, chỉ có thể dùng chân đá. Lúc nãy cảnh tượng hỗn loạn không thể nhìn kỹ, thì ra quả cầu mây này lại nhẹ như vậy..."

Nàng nhìn đến tập trung tinh thần, hoàn toàn không phát hiện phía sau lưng Càn Long đang tiến lại gần. Mãi đến khi Dung ma ma đột nhiên giật mình, lập tức quỳ xuống, nàng mới quay đầu, nhìn thấy người đến là y thì tay chân luống cuống, làm ra một việc rất ngu ngốc là đem quả cầu mây giấu ở sau lưng.

Y híp mắt, giống như lơ đãng hỏi: "Đang giấu cái gì ở phía sau? Đưa trầm xem. Cảnh Nhàn, nàng lén lút nháy mắt với Dung ma ma, tưởng là trẫm không thấy sao?"

Nàng chớp chớp mắt, do dự một lúc lầu mới đem quả cầu đưa cho y: "Chính là quả cầu mây này."

Y vuốt ve mái tóc trơn mềm của nắng, cười nói: "Muốn chơi thì cứ nói thẳng, cần gì giấu giếm."

Nàng thở dài: "Lúc nãy không được. Thần thiếp là hoàng hậu, phải có dáng vẻ của hoàng hậu. Hơn nữa lúc nãy lão phật gia cũng ở đó, nếu thần thiếp quá kích động thì còn ra thể thống gì nữa?"

Y không biết nên khóc hay cười: "Trộm cầu lén lút chơi là có dáng vẻ của hoàng hậu sao? Cảnh Nhàn, đây không phải thứ có thể chơi một mình."

Nàng suy nghĩ, sau đó chỉ Dung ma ma đang quỳ dưới đất: "Dung ma ma có thể chơi chung với thần thiếp..."

Y đặt tay lên vai nàng, thở dài: "Nàng muốn chơi, trẫm sẽ dạy nàng."

Nàng nhìn y thật lâu, thấy biểu cảm nghiêm túc của y thì cắn môi nói: "Cái này chơi với hoàng thượng thì có gì vui, vì thần thiếp đâu dám thẳng người. Giống như trận đấu vừa rồi, thắng thua đã rõ."

Ý cười trong mắt y càng lúc càng nhiều: "Nàng tự tin đến vậy sao? Là không dám thắng hay là không đủ bản lĩnh thẳng? Cảnh Nhàn, trẫm chơi cầu mây sẽ không giống lúc đánh cờ, lúc nào cũng nhường nàng ba quân."

Nàng lộ ra vẻ giảo hoạt, khuôn mặt trắng nõn giữa những cánh hoa thu rơi, trở nên có chút mông lung: "Một lời đã định. Hoàng thượng, người không được đàn áp thần thiếp, cũng không được làm khó dễ thần thiếp."

Y đưa tay giúp nàng vén mấy sợi tóc trên trán, cười nói: "Đi thôi."

Hai bóng lưng màu đỏ vô cùng xứng đôi.

Dung ma ma lắc đầu lắc não, không biết có nên đi theo hay không, do dự hồi lâu, nhưng vì không yên tâm nên vẫn lẽo đẽo theo sau.

Càn Long bỗng nhiên dừng bước, thờ ơ nói một câu: "Dung ma ma, bà trộm đồ trong cung, theo lệ phạt mười lượng hoàng kim, tự mình đi nộp phạt."

Dung ma ma hốt hoảng, khuôn mặt lập tức xám xanh, dùng ánh mắt không không thể tin nhìn y: "Mười lượng hoàng kim? Vạn tuế gia, cầu mây đó là đồ vật trong dân gian, cùng lắm chỉ đáng mấy đồng tiền"

Y thờ ơ cười.

Cảnh Nhàn đối với loại cười mà không phải cười này của y, đã quá quen thuộc, vội nói: "Dung ma ma, tốt nhất là bà mau đi đi. Bà nói tiền bạc với hoàng thượng căn bản là nói không lại. Theo như lời hoàng thượng nói, đồ vật trong cung của người không có gì hơn một chữ 'quý'."

Y mỉm cười nhìn ánh mắt của nàng: "Quả nhiên vẫn là Cảnh Nhàn hiểu rõ trẫm."

Dung ma ma tự dưng bị mất mười lượng vàng, đành phải dùng ánh mắt u oán nhìn y và nàng rời đi. Trong ngự hoa viên, mùi thơm của hoa cúc tỏa ra khắp nơi, khiến người ta có cảm giác như đang ở tiên cảnh.

Lệnh phi nấp mình phía sau một thân cây, đôi mắt dần dần trở nên ướt át, sau đó chuyển sang lạnh lẽo, cuối cùng hẳn lên một sự ngoan độc đến thấu xương. Thì ra đây chính là 'Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu' và 'Làm phi tử của trẫm, không thể quá ham chơi' mà y đã từng nói. Vô cùng, vô cùng buồn cười mà châm chọc.

Càn Thanh cung

Càn Long nhìn Tất Nguyên, người cận thần nhiều năm được y vô cùng tín nhiệm, chậm rãi nói: "Đêm khuya khanh vào cung, có phải tên sứ giả Chuẩn Cát Nhĩ đó có động tĩnh gì không?"

Tất Nguyên cúi đầu, không dám thở mạnh một tiếng, chỉ nói: "Dạ, vạn tuế gia, nửa canh giờ trước hẳn đã vào kinh thành. Từ trước đến nay bên trong tử cấm thành luôn có chỗ ở cho sứ giả ngoại tộc, ý của vạn tuế gia..."

Y đi vòng quanh mô hình địa cầu, lười biếng nói: "Tất cả cứ làm như cũ." Y dừng một chút, mắt sắc bỗng nhiên trở nên cực kì sắc bén và lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Tìm chỗ cách Cảnh Nhân cung xa nhất cho hắn ở. Tất Nguyên, trong lòng ông hiểu rõ, nếu chuyện này không xử lý ổn thỏa thì tự mang đầu tới đây gặp trẫm." Mô hình địa cầu dừng xoay chuyển, Càn Long nhìn chăm chú nhìn đại dương mênh mông, đôi mắt đen nhánh còn tối tăm hơn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Ngự hoa viên Đêm hôm đó, dưới sự trợ giúp của Lệnh phi, Liễu Thanh, Liễu Hồng được vào cung gặp Tiểu Yến Tử, nào ngờ đi đến ngự hoa viên thì đụng phải Cảnh Nhàn.

Thời tiết trở lạnh, Vĩnh Cơ lại bị bệnh. Nàng tiêu hao hết sức lực chăm sóc cậu bé cả đêm, bây giờ mệt mỏi rã rời, đến mí mắt cũng sắp không mở nổi, chỉ muốn lập tức về Cảnh Nhân cung nghỉ ngơi

Lệnh phi cười: "Hoàng hậu nương nương cát tường. Tử Vi, còn không mau hành lễ?"

Hạ Tử Vi cùng Liễu Thanh, Liễu Hồng, ba người cùng cung kính nói: "Hoàng hậu nương nương cát tường." Cảnh Nhàn nhìn hai người bên cạnh Hạ Tử Vi, khuôn mặt không giấu được sự hoang mang.

Lệnh phi dịu dàng nói: "Thật không dám giấu giếm, hôm nay là sinh thần của Hoàn Châu Cách Cách, bọn muội muốn muốn tới chúc mừng nó. Hoàng hậu nương nương, Sinh thần của Tiểu Yến Tử chắc là người không muốn tham gia, Tiểu Yến Tử cũng ngại không muốn mời người. Đêm đã khuya, người về nghỉ sớm một chút đi."

Dứt lời, nàng phất khăn tay, muốn lướt qua người Cảnh Nhàn rời đi.

Liễu Thanh, Liễu Hồng vừa lướt qua, Cảnh Nhàn bỗng lên tiếng: "Dừng lại!"

Nàng quay người, tỉ mỉ dò xét Liễu Thanh Liễu Hồng, thản nhiên nói: "Tại sao ta chưa từng gặp hai tên nô tài này? Chúng là người của cung nào? Tại sao nửa đêm lại muốn tới Thẩu Phương Trai?"

Hạ Tử Vi giương mắt đối mặt với nàng, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Hoàng hậu nương nương, hai người này là nô tài ở ngự thiện phòng. Đúng lúc Thấu Phương Trai thiếu người nên gọi họ tới phụ."

Cảnh Nhàn chăm chú nhìn đôi mắt đen như mực của Hạ Tử Vi, trầm ngâm một lát, nói: "Nô tài của ngự thiện phòng phần lớn ta đều nhớ tên. Hai ngươi ngẩng mặt lên cho ta nhìn."

Liễu Thanh, Liễu Hồng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, khúm núm ngẩng đầu. Cảnh Nhàn liếc nhìn, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Lệnh phi, Hạ Tử Vi và Tiểu Yến Tử vô pháp vô thiên đã đành, chẳng lẽ cả cô cũng như vậy? Nửa đềm mang hai người ngoài cung tới Thấu Phương Trai, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra cô làm sao gánh vác? Nếu bọn họ lén giấu vũ khí, có ý đồ xấu, cô làm sao chịu trách nhiệm?"

Lệnh phi cười một tiếng: "Hoàng hậu nương nương, người nghĩ nhiều rồi, bọn họ chỉ là bằng hữu của Tiểu Yến Tử."

Nét mặt của Cảnh Nhàn trở nên vô cùng nghiêm khắc: "Bọn họ là ai không quan trọng, quan trọng là hậu cung cấm người ngoài tiến vào. Lệnh phi, cô rõ ràng biết quy củ, lại làm như không biết mà làm xằng làm bậy. Nếu là sinh thần của Tiểu Yến Tử thì ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Chỉ cần đưa hai người này xuất cung, ta sẽ xem như không nhìn thấy."

Đình viện thật sâu, ánh trăng khúc chiết.

Lệnh phi đi từ từ đến cạnh Cảnh Nhàn, cười khẽ vài tiếng: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng từng chính miệng nói, hậu cung ngoài những việc lớn như tế tổ, những việc nhỏ người đừng nên xen vào. Quản nhiều, sai nhiều, còn khiến hoàng thượng không vui, người hà tất phải làm như vậy?"

Cảnh Nhàn nhíu mày. Dung ma ma tiến lên đẩy Lệnh phi, tức giận nói: "Chỉ là một phi tử mà cũng dám vô lễ với hoàng hậu?"

Lệnh phi vẫn duy trì nụ cười: "Dung ma ma, bà có tin ta chỉ cần la lên thì mạng già của bà sẽ khó giữ? Không phải ta vô lễ với hoàng hậu nương nương, mà là hoàng hậu nương nương muốn quản, cũng không quản được. Bà xem ta tốn nhiều tâm tư như vậy, hoàng thượng tình nguyện tin ta, ta cũng hết cách?"

Cảnh Nhàn nhướng mày, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng: "Cô đang dùng hoàng thượng ép ta?"

Lệnh phi không một chút sợ hãi, nói: "Muội muội chính là dùng hoàng thượng ép nương nương. Hoàn Châu cách cách đang đợi, đã không còn sớm, muội muội xin phép đi trước."

Nói xong mang theo Hạ Tử Vi, vòng qua người nàng mà đi. Dung ma ma tức đến sắp phát điên điên, khuôn mặt vò thành một cục. Cảnh Nhân cũng có chút tức giận, nhưng ngoại trừ ánh mắt như có một ngọn lửa giận thì không còn biểu hiện gì khác.

Dung ma ma chỉ vào Lệnh phi, quát: "Hoàng hậu nương nương, cô ta ỷ bản thần đang mang thai, đúng là làm phản rồi!"

Cảnh Nhàn trầm mặc, sau đó thở dài một hơi: "Hoàng thượng đúng là chính miệng nói như vậy, Lệnh phi không có nói sai. Dung ma ma, hoàng thượng đối với Lệnh phi hết lòng yêu thương, chúng ta đừng lằm căng với cô ta. Huống chi Lệnh phi nói đúng, cô ta đang mang thai, nếu muốn lấy mạng bà cũng dễ như trở bàn tay."

Dung ma ma đảo mắt suy nghĩ, sau đó nhìn nàng cười hắc hắc: "Nô tài biết có một người có thể làm chỗ dựa cho chúng ta."

Người Dung ma ma nhắc tới là ai, Cảnh Nhàn dĩ nhiên biết. Nàng chần chừ hồi lâu, cảm thấy để người ngoài vào cung quả thật không ổn nên cũng không ngăn cản Dung ma ma, để bà ấy chạy vội đến Từ Ninh cung.

Thấu Phương Trai

Sau khi xử lý xong chính sự, Càn Long vui vẻ đến chúc mừng sinh thần của Tiểu Yến Tử, nhưng trong lúc vô tình phát hiện Liễu Thanh và Liễu Hồng đang trốn ở một góc. Y tự hỏi một lúc, sau đó cười lạnh, không nhắm vào Tiểu Yến Tử, chỉ nhìn Lệnh phi đang ở cạnh nói: "Lệnh phi, có phải trẫm cho nàng quá nhiều quyền lực khiến nàng đắc ý đến quên đường về?"

Lòng Lệnh phi giật nảy một cái, vội vàng trưng ra một khuôn mặt tươi cười, dịu dàng như nước ở bên tai y thấp giọng nói: "Hoàng thượng, đêm sinh thần của Tiểu Yến Tử, chúng ta làm trưởng bối, sao có thể làm nó mất hứng? Người xem, con bé vui vẻ biết bao nhiêu."

Cần Long lại thản nhiên nói: "Chẳng lẽ vì làm Tiểu Yến Tử vui mà trẫm phải phá vỡ luật lệ của Đại Thanh?"

Lệnh phi nhìn thải độ của Càn Long, thầm nghĩ chuyện này sắp không xong. Đột nhiên 'Tứ đại tài tử lại thở không ra hơi chạy vào tiền đình, vừa vào cửa đã hô to: "Thái hậu nương nương giá lầm, Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

Lời còn chưa dứt, Tình nhi trong một bộ trường sam màu xanh nhạt đã nắm tay thái hậu chậm rãi đi vào. Thái hậu nhìn thấy hai người thích khách trong miệng Dung ma ma, cười lạnh thành tiếng, quay đầu nói với Cảnh Nhàn: "Hoàng hậu, con xem, có phải hai người đó không?"

Cảnh Nhàn hơi nghiêng đầu nhìn Liễu Thanh, Liễu Hồng: "Phải, chính là bọn họ."

Thái hậu biểu lộ như mây trôi nước chảy, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự nghiêm khắc: "Làm càn! Đêm khuya trong hậu cung lại xuất hiện hai người không rõ lai lịch! Tiểu Yến Tử, Thấu Phương Trai này chẳng lẽ chuyên thu lượm những người ngoài dân gian? Lệnh phi, Tiểu Yến Tử bản tính khó sửa, sao con cũng điên theo nó như vậy?"

Lệnh phi biến sắc. Lúc này Hạ Tử Vi đột nhiên nắm tay Tiểu Yến Tử tiến đến trước mặt thái hậu, rất cung kính hành lễ. Giọng nói của nàng rất nhu hòa: "Lão phật gia, chúng con giấu giếm là lỗi của chúng con, Tử Vi sẽ không chối cãi nửa lời. Nhưng đêm nay chỉ có mình hoàng hậu nương nương gặp chúng con, bây giờ cả thái hậu cũng tới, chỉ sợ là hoàng hậu nương nương có lòng riêng... Nô tỳ chẳng qua cảm thấy trái tim có chút lạnh lẽo."

Thái hậu nhướng mày, quay đầu nhìn hoàng hậu nói: "Trái tim ngươi lạnh lẽo chuyện gì?"

Hạ Tử Vi nắm chặt tay Tiểu Yến Tử, mỉm cười: "Nô tỳ cùng Hoàn Châu Cách Cách tình như tỷ muội, tâm tư của Cách Cách nô tỳ rất rõ. Tỷ ấy là người sống tình cảm, luôn nghĩ đến bằng hữu. Lần này sinh thần bên cạnh không có một người lớn lên bên nhau cùng tỷ ấy chúc mừng, tỷ ấy đã rơi không ít nước mắt. Lão phật gia, chẳng lẽ sinh thần một năm một lần ngay cả gặp bằng hữu cũng không có quyền? Nô tỳ thấy trái tim rất lạnh lẽo... Rõ ràng mọi người đã giải thích rõ với hoàng hậu nương nương, nhưng cuối cùng nương nương vẫn truy cứu."

Dung ma ma không giữ được bình tĩnh, giọng nói tràn đây phẫn nộ: "Lão phật gia đừng nghe nó nói bậy. Nó chưa từng giải thích."

Cứ như vậy, cả Thấu Phương Trai im lặng không ai lên tiếng.

Cảnh Nhàn chớp mắt một cái, thản nhiên cười nói: "Lão phật gia, Hạ Tử Vi miệng lưỡi khôn khéo, thần thiếp tự nhận nói không lại. Có điều cô ta chưa từng giải thích. Hơn nữa phạm quy tức là phạm quy, dù có lý do gì cũng không thể tha thứ. Hạ Tử Vi, ta hỏi ngươi, nếu đêm nay Thấu Phương Trai xảy ra chuyện thì ngươi sẽ làm gì?"

Lệnh phi cười một tiếng: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cảnh Nhàn không thèm nhìn Lệnh phi: "Ta đang nói chuyện với Hạ Tử Vi, khi nào đến phiên cô xen vào?"

Lệnh phi chợt cảm thấy khó xử, quay đầu nhìn Càn Long, đã thấy y giống như cười mà không phải cười, thần sắc không cách nào đoán được.

Hạ Tử Vi sửng sốt một chút, lại khẽ cười nói, chỉ vào dĩa hạt sen trên bàn: "Người muốn hạt sen khổ, hạt sen cam tâm khổ... Vì Hoàn Châu Cách Cách được vui vẻ, hoàng hậu nương nương muốn nô tỳ làm gì nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện."

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Tử Vi, tăng thêm một phần sầu thảm.

Nụ cười trên mặt Càn Long chợt tắt, ánh mắt trở nên thâm sâu. Y tiến đến trước mặt Hạ Tử Vi. Câu nói đó Hạ Vũ Hà đã từng nói, khuôn mặt này, ánh mắt này, giọng nói này luôn khiến y nghĩ tới Hạ Vũ Hà.

Tử Vi xấu hổ cười cười: "Hoàn Châu Cách Cách từ nhỏ không có mẫu thân, chưa bao giờ chúc mừng sinh thần. Vạn tuế gia, nếu như người thật lòng yêu thương Hoàn Châu Cách Cách, nếu như ngài đối với Đại Minh ven hồ Hạ Vũ Hà của năm đó còn chút lưu luyến, sao người có thể nhẫn tâm nhìn Hoàn Châu cách cách đau lòng?"

Cảnh Nhàn nhìn Càn Long, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng, Hoàn Châu Cách Cách phạm quy củ, người có thể thương yêu nó, nhưng khổng thể dung tung nó. Những a ca, cách cách khác sẽ học theo nó, sau này hậu cung còn trật tự gì nữa?"

Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt màu hổ phách của nàng, giống như có điều suy nghĩ. Y trầm ngâm nói: "Cảnh Nhàn, hai người đó là trẫm mời đến. Trẫm phạm quy cũ nàng cũng muốn truy cứu? Nàng có tư cách truy cứu sao?"

Nàng sững sờ, ánh mắt nhìn y dần dần giống như thụ thương.

Y xem như không thấy, cười nhạt nhìn thái hậu: "Thái hậu, người tu hành nhiều năm, phải biết con cháu là phúc. Tiểu Yến Tử phẩm hạnh, tuy là tính tình không tốt, nhưng nhờ nó hậu cung mới trở nên náo nhiệt như vậy. Chính người từng nói huyết mạch hoàng tộc quá ít. Bây giờ có thêm a ca, cách cách, người phải biết hưởng thụ thú vui con cháu mới phải."

Nụ cười của y ôn hòa, nhưng lại ẩn chứa một khí thế không thể kháng cự khiến thái hậu không thể nói thêm lời nào.

Y cười cười, lại nói: "Khách của trẫm, nếu ai dám động vào, chính là xúc phạp trên đầu thái tuế. Cho dù là hoàng hậu trẫm cũng sẽ không nương tay."

Y nhìn vào mắt Cảnh Nhàn: "Huống hồ vị trí hoàng hậu này ngồi cũng không vững."

Ban Kiệt Minh và Vĩnh Kỳ nhìn nhau rồi bưng bánh sinh nhật ra bày ngay ngắn trên bàn. Càn Long rất bình thản nói: "Cảnh Nhàn, nàng chỉ có một đứa con là Vĩnh Cơ, sao không coi Tiểu Yến Tử như con gái của mình? Sinh thần của con gái, có gì không đáng chúc mừng? Nàng cũng biết, nàng rất khó có thêm một đứa con gái."

Nàng đột nhiên siết chặt nắm tay, chặt tới mức móng tay đâm thủng lòng bàn tay.

Y chuyển ánh mắt nhìn Tiểu Yến Tử: "Còn không mau thổi nến?"

Tiểu Yến Tử quay đầu nhìn Tử Vi, Hạ Tử Vi lại đứng bất động nhìn Cảnh Nhàn.

Tiểu Yến Tử gật gật đầu nói: "Hoàng a mã, con cũng muốn nói thẳng, có hoàng hậu nương nương ở chỗ này con không muốn thổi nến, bánh sinh nhật cũng nuốt không trôi. Nếu người không kêu bà ấy đi thì bữa tiệc này kết thúc tại đây đi."

Ngũ a ca và Ban Kiệt Minh bỏ rất nhiều công sức làm bánh, vừa nghe giải tán liền quýnh lên: "Không thể kết thúc!"

Cả Thấu Phương trai cũng hùa theo ồn ào: "Không thể kết thúc! Cách cách của chúng ta khó khăn lắm mới có một đêm sinh thần, ai chọc ghẹo ai? Nhất định không thể giải tán!"

Càn Long trầm mặc thật lâu, một đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn Cảnh Nhàn, lạnh lùng nói: "Cảnh Nhàn, nàng muốn trẫm đuổi nàng đi hay nàng tự mình đi?"

Nàng vẫn nhìn chằm chằm y, giống như giãy giụa tìm kiếm một chút dịu dàng, nhưng tất cả chỉ giống như đêm tối tăm lạnh lẽo.

Đôi lông mi của nàng khẽ run, nước mắt như có như không, nhẹ nhàng khom người hành lễ: "Thần thiếp cũng không định ở lại đây. Hoàn Châu cách cách chuyện bé xẻ to, hoàng thượng không cần đuổi, thần thiếp tự mình đi."

Dung ma ma nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đau không thể tả. Càn Long đối với hoàng hậu luôn là như vậy, có khi dịu dàng như nước, có khi lại vô tình đến mức khiến lòng người rét lạnh.

Bà đỡ lấy tay của nàng, cảm thấy năm ngón tay lạnh buốt của nàng đang phát run, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Sau khi rời khỏi nơi đèn đuốc sáng rực đó, nàng dùng một giọng nói mệt mỏi và thất vọng đến cực điểm nói: "Dẫn ta đi, Dung ma ma... Dẫn ta đi."

Cảnh Nhàn rời đi, thái hậu không thể không ngồi xuống, giống như bắt cho mình một bậc thang, chừa cho bản thân một đường lui.

Tiểu Yến Tử vui mừng thổi tắt nến, đang muốn nhắm mắt cầu nguyện, lại nghe Càn Long lạnh lùng nói: "Tiểu Yến Tử, trẫm nể tình tối nay là sinh thần của con nên giữ lại mặt mũi cho con. Con phạm vào cấm kỵ, không tuân thủ quy củ, vô lễ với hoàng hậu, trẫm đều ghi nhớ. Đêm nay không truy cứu, không có nghĩa là sau này trầm không truy cứu"

Tiểu Yến Tử bị dọa đến ngay cả điều ước cũng không dám niệm, trừng to mắt, cà lăm nói: "Hoàng, hoàng a mã, ý của người là..."

Càn Long để mặt lạnh như sương nói: "Người vừa đi khỏi đây là hoàng hậu của trẫm. Con hãy nhớ kỹ, toàn bộ hậu cung ngoại trừ trẫm và thái hậu, quyền lợi của nàng là cao nhất. Mặc kệ nàng và con có mâu thuẫn gì, nếu con không giữ được sự tôn kính tối thiểu thì thân phận cách cách này con không cần làm nữa."

Tiểu Yến Tử cắn môi, quay đầu nhìn Tử Vi, đang muốn phản bác lại nghe Tử Vi nói: "Hồi vạn tuế gia, nô tỳ sẽ cố gắng nói rõ cho cách cách hiểu, vạn tuế gia một ngày trăm công ngàn việc, những việc này không cần lãng phí tâm sức."

Càn Long đến gần Hạ Tử Vi nở một nụ cười lạnh như băng, sau đó thản nhiên nói: "Nến đã tắt, không cần cầu nguyện nữa. Mặc kệ là nguyện vọng gì, trẫm cũng sẽ không ân chuẩn."

Giọng nói của y mặc dù rất bình thản nhưng lại khiến cả Thấu Phương Trai lâm vào xấu hổ. Y không để ý, xoay người rời đi.

Nguyễn công công đi theo một bên, nhỏ giọng nói: "Vạn tuế gia, đêm nay người có lật thẻ không?"

Càn Long trầm mặc một hồi lâu, sau đó cất giọng nặng nề trầm thấp: "Bãi giá Cảnh Nhân cung."

Rời khỏi Thấu Phương Trai, trong đêm thu lạnh lẽo cô tịch, Cảnh Nhàn thấy trước mặt mọi thứ đều mơ hồ, trong lòng ngổn ngang trăm mối mỗi cảm xúc, ngay cả Dung ma ma nàng cũng không muốn tâm sự.

Dung ma ma thấy sự thất vọng của nàng, trong lòng cũng đau xót không kém. Bà cười một tiếng, đang muốn an ủi, Cảnh Nhàn bồng nói: "Dung ma ma, bà về Cảnh Nhân cung trước đi. Ta muốn đi dạo xung quanh một lát. Bây giờ về đó đối diện với một chiếc đèn tàn lòng ta càng khó chịu hơn."

Dung ma ma đau lòng chủ tử, tuy là không yên lòng, nhưng thấy nàng kiên quyết như vậy, đành thở dài thỏa hiệp.

Ngự hoa viên trong đêm thu chỉ còn lại hoa cúc tím. Đã đến cuối thu, ngay cả hoa cúc cũng sắp tàn lụi. Hồ sen sớm đã khô cạn, ánh trăng lạnh buốt chiếu vào dòng sông cạn, giữa thiên địa mênh mông chỉ còn lại một người.

Nàng ngửa đầu hít một hơi thật sâu không khí mùa thu, nhìn về những vì sao phía chân trời, bật cười tự giễu. Đúng lúc này, nàng nghe thấy một tiếng sáo rất êm tai.

Nụ cười trên mặt nàng đông cứng lại, con ngươi màu hổ phách co rút, một đôi mắt mở to như không thể tin. Tiếng sáo ung dung, lúc cao lúc thấp, vì vui vẻ mà dồn dập, vì bị thương mà uyển chuyển, giống hệt tiết trời mùa thu.

Cả người nàng run lên, đôi chân không tự chủ đi về hướng phát ra tiếng sáo, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào..."

Nàng cắn môi, cố ngăn đáy lòng dâng lên một sự hi vọng mãnh liệt. Tiếng sáo mỗi lúc một nhỏ dần rồi như tan vào đêm thụ tịch mịch, không còn vết tích. Nàng bắt đầu cuống lên, không còn để ý đến hình tượng, đem giày để chậu hoa cởi ra, sau đó tăng thêm tốc độ. Nàng đã đi đến một nơi rất hẻo lánh của tử cấm thành, xung quanh không có một bông hoa, một cây xanh nào, chỉ có một khoảng đất rộng mọc đầy cầu vĩ thảo, ngọn cỏ theo gió phát ra âm thanh sào sạt.

Nàng tiên lại gần cửa chính, liền nghe tiêu cung nữ nói: "Đoan đại nhân, ngài là sứ giả, không cần khách sáo với nô tỳ như vậy. Nô tỳ nghe tiếng sáo rất hay nên mới tò mò chạy đến đây. Đoan đại nhân, chỗ của ngài quá hoang sơ, đến hoa cũng không có một đóa. Nô tỳ có trồng mấy khóm cúc trắng, ngày mai sẽ mang tới cho ngài, sẵn tiện giúp ngày nhổ cỏ."

Cảnh Nhàn trốn ở sau cửa, bất tri bất giác cắn môi đến đổ máu.

Trong nội viện truyền đến tiếng cười hào sảng, vẫn chất phác như xưa, vẫn thân thiết như xưa: "Đừng nhổ hết cẩu vĩ thảo của ta. Đó không phải là cỏ dại, có thể dùng để đan thành con thỏ nhỏ!"

Nàng dùng tay che miệng, chầm chậm, chầm chậm nhìn vào khe cửa, khuôn mặt đó suốt đời nàng cũng không thể nào quên được.

Cùng lúc đó...

Càn Long vừa bước một chân vào Cảnh Nhân cung đã thấy Dung ma ma.

Dung ma ma không tài nào nghĩ tới đêm khuya Càn Long còn đến, không thể làm gì khác hơn là nói: "Hoàng hậu nương nương nói muốn đi dạo quanh ngự hoa viên giải sầu. Vạn tuế gia, hay là người đợi một chút, nô tài sẽ đi tìm nương nương."

Y mỉm cười, đang muốn nói chuyện, bỗng nghe được ở chỗ rất xa truyền đến tiếng sáo nho nhỏ.

Đây chẳng qua là tiếng sáo bình thường, nhưng Dung ma ma lại thấy sắc mặt của y trong tích tắc trở nên vô cùng sắc bén.

Ánh mắt của y như đầm sâu, chậm rãi nói: "Hoàng hậu nhà bà không ở đây, tình cờ lại có người thổi sáo. Nếu như không muốn đi gặp mặt ai đó, tại sao lại không cho bà đi theo?"

Lòng Dung ma ma run lên, vội vàng khoát tay: "Vạn tuế gia, oan quá!"

Y lại thản nhiên nói: "Trẫm nói oan cho nàng hay không rất nhanh sẽ rõ. Bà không cần phải thông truyền, trầm sẽ ở chỗ này chờ. Chúng ta cùng xem thử lúc nào hoàng hậu sẽ về."

Nói xong, y khom người đốt một cây nến, sau đó ngồi ngay ngắn xuống ghế.

Dung ma ma trong lòng bất an, liếc mắt nhìn Nguyễn công công, lần đầu hi vọng hoàng hậu có thể lập tức xuất hiện. Cho dù là Càn Long giận dữ tới đâu cũng không đáng sợ bằng sự bình tĩnh lúc này. Ánh trăng dần tan, sắc trời ứng sáng. Mãi đến khi bó đuốc đã tàn, vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.

Y đặt tay lên bàn, dùng sức nắm chặt một góc bàn, lực mạnh tới mức góc bàn lành lặn bị bẻ gãy. Y cười lạnh một tiếng, trên mặt giống như phủ một lớp sương, âm thanh cũng lạnh buốt như băng tuyết.

Dung ma ma và Nguyễn công công đều là lão nô lâu năm trong cung, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Càn Long tức giận như vậy, bèn vội quỳ rạp xuống đất.

Sương sớm đã tan, nắng ấm xuyên thấu qua rèm cửa sổ, hoàng hậu một đêm không về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top