Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Càn Long năm thứ sáu, cuối xuân.

Mặt trời đỏ ngã về tây, hoa đào nở rộ. Cảnh Nhàn theo ý chỉ của Hoàng lịch bưng lên hai chun rượu quế hoa. Hai chun quế hoa này đã tiêu hao biết bao công sức của ngự thiện phòng, mùi thơm ngào ngạt khiến nàng hận không thể uống hết ngay lập tức.

Nàng mặc một bộ y phục Mãn Thanh màu tím nhạt. Vì cuối xuận trời vẫn còn lạnh nên nàng quấn một chiếc khăn choàng lông thật dày quanh cổ .

Đứng ngoài cửa Càn Thanh cung, nàng dịu dàng nói: "Hoằng Lịch, thần thiếp mang rượu quế hoa tới, thơm lắm!"

Tuổi trẻ Hoằng Lịch đang cúi đầu chăm chú viết chữ. Lúc y viết chữ không thích bị ai quấy rầy, có điều vẫn có một ngoại lệ, đó là dù y ở đâu cũng muốn lôi kéo Cảnh Nhàn ở cạnh.

Y ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như mực, cười nói: "Cảnh Nhàn, qua đây nhìn chữ của trẫm. Thấy thế nào?"

Nàng đặt khay gỗ lên bàn, rón rén đi đến sau lưng y. Chữ của y cũng giống như người, mang theo sự sắc bén và khí thế.

"Xuân lâm hoa đa mị, xuân điểu ý đa ai."

Nàng không nhịn được mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Hoàng thượng, người mỗi ngày trăm công ngàn việc, sao vẫn còn tinh thần viết những thứ phong hoa tuyết nguyệt này?"

Y nhíu mày, vòng tay ôm nàng vào lòng: "Hoàng thượng hai chữ này thốt ra từ miệng nàng nghe rất chói tai. Sáu năm rồi vẫn không sửa được, gỗ mục không thể điêu khắc."

Nàng thở dài: "Người rõ ràng là hoàng thượng, thần thiếp đâu có gọi sai?"

Y tựa đầu vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, khẽ cười nói: "Người khác gọi hoàng thượng là ngưỡng mộ. Nàng gọi hoàng thượng luôn có cảm giác lấy lòng. Cảnh Nhàn, nàng xuất thân trâm anh thế gia, thi lễ gia truyền, quả nhiên bị ảnh hưởng chút cổ hủ."

Nàng nhẹ nhàng lách người khỏi vòng tay của y, mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh: "Tuy là thư hương môn đệ, nhưng làm gì giống như lời Hoằng Lịch nói. Hoa xuân rực rỡ, muôn chim ca hát, Hoằng Lịch viết những lời này, có phải muốn đi tìm gió xuân không?"

Nói, nàng đặt mộn chun quế hoa xuống trước mặt y.

Y buông trang giấy xuống bàn, đem chun rượu kia uống cạn, sau đó đặt xuống, sắc mặt có chút lạnh lùng: "Trẫm đương nhiên không có tâm tình đó. Có điều, là do Thư phi thích thơ Đường."

Nàng đang muốn nâng chun uống rượu, nghe được hai chữ Thư phi, bèn đặt lại xuống bàn, thản nhiên nói: "Thì ra Hoằng Lịch không phải muốn đi tìm gió xuân, mà là đã tìm được. Gió xuân đó chính là Thư phi."

Hoa đào bay múa, y giương mắt ngắm nhìn nàng. Nàng vốn đang mỉm cười, lúc này nụ cười chợt tắt, giống như một đóa sen trắng.

Y nhẹ nhàng nói: "Làm hoàng đế chính là như vậy, cùng hưởng ân huệ. A mã của Thư phi nắm giữ mấy vạn đại binh ở U Châu. Ông ta nguyện ý gả thiên kim của mình vào cung, trẫm không thể không đồng ý. Chờ trẫm chỉnh đốn U Châu, thu hồi binh quyền, Thư phi sẽ không còn giá trị."

Nghe y nói như vậy, nàng lại có chút tức giận: "Giá trị giá trị, trong mắt của người cái gì cũng là giá trị. Vậy thần thiếp có giá trị gì? Nhà của thần thiếp không còn sản nghiệp, phụ mẫu qua đời. Nếu như là một quân cờ thì cũng chỉ là quân cờ vô dụng."

Y nhìn nàng, khẽ lắc đầu: "Nàng nói đúng, nếu bàn về chính sự, nàng không có một chút giá trị nào."

Nàng sững sờ, không nghĩ tới y có thể thẳng thắn như vậy, lẩm bẩm nói: "Vậy người phong thần thiếp làm phi là có mưu đồ gì?"

Y thở dài: "Cảnh Nhàn, trẫm và nàng quen biết đã tám năm. Tám năm đến hòn đá cũng ấm lên. Nàng đúng là không hiểu phong tình. Cũng được, trẫm vẫn còn nửa đời ở bên nàng, rồi sẽ có một ngày nàng hiểu được, vì sao một người không có chút giá trị như nàng lại có thể ở bên trẫm."

Nàng bị y giữ chặt tại chỗ, đáy lòng không biết vì sao lại ấm lên.

Bóng đêm đen đặc, y buông chun rượu rỗng, giống như cười mà không phải cười: "Đêm nay trẫm sẽ đến chỗ Thư phi. Lật thẻ đúng là phiền phức."

Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: "Không thể không đi sao?"

Ánh mắt của y trở nên lạnh lẽo: "Cho trẫm một chút thời gian. Thư phi sẽ không lộng hành được bao lâu. U Châu cách kinh thành rất xa, muốn đoạt lại mấy vạn binh quyền, không thể dùng sức, chỉ có thể dùng mưu."

Nàng rất hiểu nét mặt này của y nên chỉ im lặng không phàn nàn. Nàng không muốn làm phiền tiểu thái giám nên tự mình bưng khay trả lại cho ngự thiện phòng, sau đó men theo đường nhỏ về Cảnh Nhân cung, trên đường đụng phải Ngô Tử Húc.

Sáu năm trôi qua, nàng trở thành Nhàn phi cao quý, còn Ngô Tử Húc vẫn là một ngự tiền thị vệ nhỏ bé. Càn Long đối với y không thăng không giáng, giống như đã lãng quên sự tồn tại của y.

Ngô Tử Húc và nàng cũng không thường xuyên gặp mặt, mỗi năm cũng chỉ gặp vài lần. Nhưng nàng đã xem y là bằng hữu, bản thân nàng cũng là người trọng tình nghĩa nên mỗi lần vô tình gặp mặt, nàng đều tươi cười: "Ngô đại ca, đã lâu không gặp."

Ngô Tử Húc đang cúi đầu, lắc lắc thứ gì đó trong tay, thấy nàng bèn chào hỏi: "Cảnh Nhàn, muội vẫn khỏe chứ?"

Nàng cất cao giọng: "Ta có gì không khỏe? Ngược lại là huynh đó, trời tối như vậy sao đi đường lại cúi đầu? Huynh đang cầm gì vậy?"

Ngô Tử Húc cười hắc hắc, quơ quơ thứ trên tay trước mặt nàng, rõ ràng là một cây sáo: "Đây là bằng hữu tặng cho ta, tiếc là ta không biết thổi, chỉ có thể xoay xoay chơi mà thôi. Ta là người thô lỗ, cây sáo này vào tay ta sẽ trở nên vô dụng."

Cảnh Nhàn nhờ ánh trăng nhìn kỹ cây sáo, mặc dù không phải quý giá, nhưng thân sáo ngay ngắn mượt mà, cũng là đồ tốt.

Nàng suy nghĩ, rồi ôn hòa nói: "Ta biết thổi. Ngô đại ca, ta có thể dạy huynh."

Ngô Tử Húc sững sờ: "Muội không cần hầu hạ hoàng thượng sao?"

Nàng né tránh ánh mắt của y, môi mấp máy: "Hoàng Thượng tối nay ngủ ở Di Hòa cung, ta không cần hầu hạ.'

Dù y không phải người tinh tế, nhưng cũng nhận ra là mình nói sai, bèn cười trừ: "Nếu vậy thì quá tốt. Như vậy Cảnh Nhàn có thể dạy ta thổi sáo. Không giấu gì muội, ta là người Hàng Châu. Quê hương của ta có một ngọn núi nhỏ, trên sườn núi mỗi khi hè về sẽ nở rất nhiều hoa vàng, luôn có người ngồi trên đó thổi sáo. Khúc nhạc đó nghe rất êm tai."

Nàng lấy sáo ngọc trong người ra, đây là lễ vật Hoằng Lịch tặng nàng. Nàng cười nói: "Huynh ngân nga cho ta nghe, biết đâu ta sẽ thổi được."

Ngô Tử Húc đi đến một hòn núi giả cạnh hồ nước, vỗ vỗ hòn đá: "Chúng ta ngồi xuống đi, dù sao đêm dài đằng đẳng, ta lại là kẻ ngốc."

Nàng không để ý ngồi xuống, nghe tiếng nước róc rách, không biết tại sao lại nghĩ đến Càn Long. Bây giờ y đang làm gì? Có lẽ đang cùng Thư phi bàn thi từ, uống rượu thưởng trăng, hoặc có lẽ...

Ngô Tử Húc thấy khuôn mặt nàng hiện lên sự ưu thương, thở dài một hơi: "Cảnh Nhàn, ta biết trong lòng muội khó chịu. Nhưng biết phải làm sao? Ai kêu muội gả cho hoàng đế. Từ xưa đến nay hoàng để đều giống nhau, nghĩ thoáng một chút đi. Hơn nữa hoàng thượng tốt với muội biết mấy. Suốt mấy năm qua luôn sủng ái muội, những thứ mà phi tần khác không được làm, không thể làm, muội đều có thể."

Cành liễu phất phơ, nàng cảm thấy trái tim ấm áp. Mặc kệ qua bao nhiêu năm, Ngô Tử Húc vẫn không thay đổi. Nàng tươi cười rạng rỡ: "Hậu cung sâu như biển, ta làm sao nhìn không ra. Thôi, không nói chuyện của ta nữa. Ngô đại ca, huynh mau ngân nga cho ta nghe để ta thổi thử, huynh chỉ cần thổi theo là được. Nhớ kỹ, trước khi thổi huynh phải rửa sáo bằng nước sạch thì âm thanh mới trong trẻo. Khi khí trời ẩm ướt thì phải thoa một ít sáp ong."

Ngô Tử Húc trừng mắt lên: "Nhiều quy tắc như vậy?"

Nàng khẽ cười nói: "Không chỉ có vậy. Hôm khác ta sẽ nói thêm cho huynh biết."

Mặt của y hiện rõ sự không tình nguyện, nhưng nghĩ tới có thể thổi khúc nhạc quê nhà thì thật thà cười: "Cảnh Nhàn, không thể bỏ dở nửa chừng, muốn dạy phải dạy đến cùng. Giờ ta ngân nga, muội nghe kỹ." Đêm xuân có gió mát, tiếng sáo ung dung, thật lâu không tan.

Càn Long năm thứ sáu, cuối xuân.

Cuối xuân trong hoàng cung cỏ cây xanh mướt, điểm tô từng nụ hoa đủ màu sắc. Như thường lệ, vào mỗi buổi sang, Hoằng Lịch đều thượng triều. Dạo gần đây U Châu binh biến, bị ngoại tộc khiêu khích, cũng may có mấy vạn đại binh của a mã Thư phi trấn áp. Trên triều y không tiếc lời khen ngợi, càng sủng ái Thư phi hơn.

Cảnh Nhàn vừa tỉnh lại đã nghe Dung ma ma nói: "Nhàn phi nương nương, nghe nói Tàng Thư Các vừa có thêm sách mới, nếu nương nương muốn đọc, hôm nay chúng ta có thể đi."

Nàng khoác một chiếc áo mỏng màu hồng nhạt, mỉm cười: "Để sau đi. Ta phải tranh thủ dọn dẹp sách ở Dưỡng Tâm điện trước khi hoàng thượng bãi triều. Dung ma ma, ta vừa học được một khúc nhạc rất hay, là khúc nhạc ở một thôn quê Hàng Châu."

Dung ma ma lắc đầu: "Nhàn phi nương nương, những thứ của thôn quê hẻo lánh có gì đáng học. Hàng Châu cách nơi này xa như vậy, không có ý nghĩa gì"

Nàng vuốt ve sáo ngọc mát lạnh, nhớ lại lúc Hoàng Lịch trao tận tay nàng, không khỏi mỉm cười nói: "không biết, nếu ngồi ở sườn núi đầy hoa vàng thổi khúc nhạc này cảm giác sẽ thế nào..."

Dung ma ma trong lòng rõ ràng, Nhàn phi mặc dù đoan trang, những vẫn còn tính trẻ con. Càn Long không những không phiền lòng, ngược lại không biết vô tình hay cố ý, Dung ma ma luôn cảm giác y muốn lưu lại nét trẻ con này.

Sau khi rửa mặt thay y phục, nàng bỏ lại Dung ma ma một mình đến Dưỡng Tâm điện. Vừa đi qua một hồ nước nhỏ đã nghe thấy tiếng cười: "Thì ra là Nhàn phi tỷ tỷ, sáng hôm nay khí sắc của tỷ không tệ."

Cảnh Nhàn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thư phi ăn mặc hoa quý, cùng mấy cung nữ tiến về phía nàng. Gia tộc của Thư phi hiển hách, quan hệ rộng rãi, ngay cả Hoằng Lịch cũng phải thận trọng từng bước.

Cảnh Nhàn mỉm cười, thân mật đáp: "Cuối mùa xuân không khí tốt, ta ra ngoài tản bộ một chút."

Thư phi cười nhẹ, thần sắc khó lường: "Nhàn phi đúng là sung sướng. Ta cũng muốn giống tỷ đi tản bộ, nhưng mà lại mệt mỏi rã rời. Tối qua hoàng thượng ở lại Di Hòa cung, chậm chạp không chịu đi... Hoàng thượng long mã tinh thần, ta thật sự không chịu nổi, bây giờ đến bước đi mà chân cũng run."

Giữa cỏ cây xanh mướt, Cảnh Nhàn hạ thấp tầm nhìn, thản nhiên nói: "Nếu mệt mỏi thì về cung nghỉ ngơi đi."

Sau khi Thư phi tiến cung đã cẩn thận điều tra mọi người, đối với Nhàn phi là bất mãn nhiều nhất. Càn Long đối với phi tần trong hậu cung rất công bằng, không thể hiện sự thiên vị bất cứ ai... Nhưng người có thể vào Dưỡng Tâm điện, Càn Thanh Cung, không cần thông truyền, chỉ có một mình Nhàn phi. Chỉ cần bấy nhiêu cũng đủ để Thư phi xem Cảnh Nhàn là kẻ thù.

Nàng xùy cười một tiếng, nói: "Mệt mỏi như vậy, nhưng ta vẫn ước mỗi ngày được chịu đựng."

Cảnh Nhàn giương mắt. Nghĩ đến Hoằng Lịch, lại vừa nghĩ đến sách mới trong Tàng Thư Các, nàng không muốn nhiều lời với Thư phi chỉ nói: "Thư phi, nhận được sự sủng ái của hoàng thượng là phúc khí, nhưng cũng không phải chuyện gì đáng để khoe khoan trắng trợn. Chúng ta làm phi tần của người, ai được sủng ái cũng như nhau."

Cảnh Nhàn mỉm cười, chủ động lách người lướt qua Thư phi đi đến Dưỡng Tâm điện. Khi đi đến cạnh hồ nước, nàng nghe Thư phi hét thất thanh rồi cảm giá phía sau có người dùng sức đẩy mình. Trong một cái chớp mắt, nàng trượt chân rơi xuống hồ nước.

Mùa xuân nước vẫn còn rất lạnh, Cảnh Nhàn lại mặc y phục mỏng, chỉ một lúc đã cảm thấy cả người lạnh cóng. Thư phi cười nói: "Thôi chết, chỉ trách ta không cẩn thận làm Nhàn phi trượt chân. Người đâu, mau tới cứu Nhàn phi!"

Cảnh Nhàn không biết bơi, rất nhanh liền uống một bụng nước. Nàng cảm thấy cả người đang chìm dần xuống nước, trước mặt dần trở nên mơ hồ, sau đó chỉ còn lại một màu đen.

...

Càn Long năm thứ hai mươi sáu, đầu mùa đông.

Càn Long dẫn theo đoàn người đi về phương nam, rất nhanh liền tới Dương Châu. Càn Long dùng tên giả là 'Ngải lão gia', Tiểu Yến Tử là thiên kim của y, Hạ Tử Vi là nha hoàn cận thân, hoàng hậu đương nhiên là Ngải phu nhân. Rời đi thành cung nặng nề, cách xa tranh đấu chốn kinh thành, Cảnh Nhàn thích nói chuyện hơn trước nhiều, cả Càn Long nét mặt cũng ôn hòa hơn. Đến Dương Châu, việc đầu tiên là ngồi thuyền dạo quanh Tây Hồ.

Khi thuyền đang nhẹ nhàng lướt trên mặt nước thì có một chiếc thuyền khác đến gần. Trên thuyền có một vị nam tử lễ phép nói: "Từ đoạn này trở đi không cho thuyền chở nữ tử đi qua. Thuyền của mọi người cần phải chuyển hướng."

Càn Long nhướng mày, trầm thấp mà nói: "Đêm trăng như vầy đương nhiên là phải ngồi thuyền du hồ. Tại sao lại không thể mang theo nữ tử?"

Nam tử kia lại nói: "Bình thường thì có thể, nhưng hôm nay Khang lão gia đã bao hết trung tâm của hồ rồi. Các vị có điều không biết, Khang lão gia là người giàu có nhất vùng này. Hôm nay Khang tiểu thư tìm tri âm, rất nhiều công tử khắp nơi đến ứng cử, nữ tử thì không thể đến."

Càn Long trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Vậy không cản trở các người. Nhĩ Khang, chúng ta vòng sang hướng khác."

Tiểu Yến Tử lại không vui, tròng mắt lanh lợi đảo quanh, lại không lên tiếng.

Mãi cho đến khi nam tử kia đi xa, Tiểu Yến Tử mới kéo màn, nói với Càn Long: "Cha, dựa vào cái gì chỉ có nam tử có thể đi, còn nữ tử muốn nhìn một chút cũng không được sao? Con mặc kệ, hôm nay con nhất định phải mở mang tầm mắt xem Khang đại tiểu thư giàu nhất Dương Châu này tướng mạo ra sao!"

Cảnh Nhàn đứng cạnh Càn Long, đang cúi đầu viết gì đó, nghe vậy nhẹ giọng cười nói: "Tiểu Yến Tử, lại có quỷ kế gì đây? Chỉ cần không phải đục nước béo cò, trộm đồ người khác thì mọi người sẽ đồng ý."

Tiểu Yến Tử trừng mắt nhìn 'Ngải phu nhân', nàng mặc vào một bộ váy màu lục nhạt, viền váy thêu đường chỉ bạc, làm nổi bật làn da trắng như ngọc của nàng.

Tiểu Yến Tử suy nghĩ, nói: "Nếu họ không cho nử tử tham gia thì chúng ta cải trang nam tử là được. Tiểu Yến Tử này vai u thịt bắp, cải nam trang chắc chắn rất giống. Tử Vi thì hơi ẻo lả một chút."

Cảnh Nhàn không biết nên khóc hay cười: "Vậy còn ta?"

Tiểu Yến Tử sững sờ, nghĩ đến khí hậu ôn hòa, pháo hoa lục sắc, nếu không đi thì thật đáng tiếc, liền dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Càn Long.

Càn Long bị bộ dạng vô cùng đáng thương của Tiểu Yến Tử nhìn chằm chằm, giống như cười mà không phải cười, nói với Cảnh Nhàn: "Nếu nàng cải nam trang, chắc chắn giống như phần điêu ngọc trác, là một thư sinh nho nhã tuấn tú. Nhắc mới nhớ, Cảnh Nhàn, quen biết nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa được nhìn thấy dáng vẻ cải nam trang của nàng."

Nghe y nói như vậy, nàng bèn đáp: "Lão gia, như vậy có hơi làm càn... Có điều cũng tốt... Ta kêu người mặc đồ nữ, chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao?"

Càn Long nhướng nhướng mày, giật quyển sách trên tay nàng ném sang một bên: "Nàng dám kêu ta dám mặc. Nàng dám không?"

Nàng không thể phản bác. Thiên hạ có ai dám, dù cho là Cảnh Nhàn cũng không dám.

Giọng nói của y trầm thấp bên trong mang theo một sự chấp nhất: "Nàng mặc y phục của ta là được. Tuy là hơi rộng, nhưng sẽ không bôi nhọ thân phận của nàng. Đừng nói là Tiểu Yến Tử, ngay cả ta cũng muốn biết Khang gia giàu có phô trương nhất Dương Châu là như thế nào."

Đến câu cuối cùng, ý cười tiêu tan, chỉ còn lại một ánh mắt sắc bén.

Cảnh Nhàn thở dài, nhỏ giọng nói: "Lão gia đã mở kim khẩu, ta không thể từ chối."

Đợi nàng thay xong nam trang, Càn Long vốn đang thư thả uống trà bỗng phá lên cười lớn, chỉ thiếu phun ngụm trà trong miệng ra.

Sau khi cười mấy tiếng, y nhìn nàng ánh mắt trở nên thâm sâu khiến nàng ngượng đến đỏ mặt. Y nói: "Nếu nàng sinh ra là nam tử, không biết sẽ tổn thương bao nhiêu trái tim thiếu nữ."

Nàng loay hoay tết lại bíp tóc của mình: "Ý của lão gia là khen ta tuấn tú?"

Y ừ một tiếng: "Có dáng vẻ của Phan An."

Y đặt chén trà xuống bàn, như có điều suy nghĩ: "Cũng may nàng không phải nam tử, nếu không ta phải gánh tội đồng tính rồi..."

Bên ngoài có tiếng hoan hô của Tiểu Yến Tử: "Đẹp quá! cha, mẹ, mau ra đây xem!"

Y đứng lên, rất tự nhiên muốn nắm tay nàng, nhưng chợt giật mình, cười nói: "Suýt nữa quên mất, ở đây không có Cảnh Nhàn, người trước mặt là huynh trưởng thất lạc nhiều năm của Cảnh Nhàn mới phải."

Nàng chỉnh sửa lại y phục, hít một hơi thật dài vén màn bước ra ngoài. Y nhìn theo bóng lưng của nàng, tràn đầy ý cười.

Ở giữa hồ cảnh sắc rất đẹp, trên thuyền lớn, người hầu tên Sài Cửu đang phổ biến thể lệ, lời còn chưa dứt bốn phía đã ồn ào kháng nghị.

Một người mặc áo màu xanh lam lớn tiếng nói: "Không phải đã nói là tỷ thí thơ từ sao? Tại sao bây giờ lại đoán chữ?"

Sài Cửu tươi cười: "Thơ từ thì quá đơn giản, đến một tú tài nghèo cũng biết. Hơn nữa ngâm thơ mỗi người mỗi ý, khó mà phân định. Nhưng đoán chữ thì khác, có tiêu chuẩn rõ ràng."

Cảnh Nhàn cười nói: "Đoán chữ có gì khó. Lúc trước ta và lão gia ngày nào cũng chơi, hơn nữa lão gia còn là bại tướng dưới tay ta."

Đợi mọi người ổn định lại, Sài Cửu lại lên tiếng: “Đề bài bài thứ nhất, “Khúc nhạc này chỉ có ở trên trời, đoán một chữ.”

Trong lúc nhất thời, tất tất cả văn sĩ đều im lặng không tìm ra lời giải. Ngay cả Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Tử Vi có thể xem là bụng đầy nước mực cũng chỉ mở to mắt nhìn nhau.

Hạ Tử Vi cẩn thận suy nghĩ một lúc, đột nhiên thông suốt, đang muốn nói ra, lại nghe Cảnh Nhàn cười nói: "Rất đơn giản, là chữ “Tào'."

Càn Long vuốt bím tóc của nàng: "Nhanh hơn ta một bước."

Sài Cửu gật đầu: "Đúng là chữ Tào. Vị công tử này có thể giải thích không?"

Cảnh Nhàn chắp hai tay sau lưng, bình thản đáp: “Trên trời tức là trên 'Nhật. Khúc nhạc này chỉ có ở trên trời tức là chữ khúc đặt trên chữ nhật. Ghép lại sẽ thành chữ “Tào.”

Sài Cửu mỉm cười: “Dù chữ 'khúc đặt trên chữ nhật cũng còn thiếu một chữ 'nhất' mới hợp thành chữ “Tào. Công tử, làm sao giải thích?"

Cảnh Nhàn chỉ vào mảnh giấy đỏ trên tay hắn: “Trên giấy đoán của ông đã ghi, câu đố này một khi đến nhất định đoán trúng, vậy là có chữ 'nhất' rồi."

Sài Cửu vỗ thay tán tán thưởng: “Rất chính xác. Đầu đề thứ hai, từ gợi ý là U, đoán một chữ liên quan."

Cảnh Nhàn nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách chợt lóe sáng nhưng lại bị Càn Long dẫn trước: "Là chữ 'phương.' Thiên ý liên u thảo, phương thảo thê thê."

Sài Cửu lội vẻ vui mừng: "Không tệ, chính là chữ 'phương'."

Càn Long cười nhẹ nhìn Cảnh Nhàn: "Thế nào, Cảnh Nhàn? Năm xưa chẳng qua là ta nhường thôi."

Nàng nhỏ giọng nói: "Người cũng chỉ nhanh hơn ta một bước."

Sau hai đầu đề, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào Càn Long khí vũ bất phàm, ngọc ngọc thụ lâm phong giống như một thương buôn và vị công tử nhỏ người trắng trẻo thoạt nhìn đã biết là thư sinh nho nhã đứng cạnh y.

Sài Cửu thầm nghĩ lần này chắc chắn tiểu thư sẽ có thu hoạch nên không thèm quan tâm tới những người khác, chỉ nhìn về phía thuyền nhỏ của Càn Long: "Đầu đề thứ ba chính là chữ phương lúc nãy, gợi ý là... Đồ trên bàn."

Cảnh Nhàn đang muốn trả lời, liền cảm giác Càn Long đưa tay móc vào bím tóc của nàng. Y nhanh hơn một bước nói: "Là chữ lục. Ở trên bàn không phải có rượu sao? Đêm như thế này, sao trời như thế này, nếu không có rượu thì thật mất hứng."

Sài Cửu vui mừng không thôi: "Vị công tử này quả nhiên học rộng tài cao. Đầu đề thứ tư, gợi ý đoán vật, mời xem giấy."

Không ở bên mai ở bên liễu
Ai vẽ ánh trăng trong bức tranh
Đoàn viên đừng nhớ hương xuân đến
Từ biệt gió tây lại một năm

Cảnh Nhàn tiến lên một bước: “Là cầm quạt. Không ở bên mai ở bên liễu là chỉ khoảng thời gian xuân hạ. Ai vẽ ánh trăng trong bức tranh là mượn cảnh vật của đình mẫu đơn, chỉ dáng quạt như trăng. Đoàn viên đừng nhớ hương xuân đến, từ biệt gió tây lại một năm ám chỉ sau khi cầm quạt xong hoa xuân đã tàn, không cần hồi tưởng nhưng vẫn giữ trong lòng.”

Sài Cửu vỗ tay: "Hai vị công tử đúng là mỗi người một sở trường, bất phân thắng bại."

Càn Long không lộ vẻ hưng phấn, chỉ hỏi: "Thắng thì thế nào? Thua thì thế nào?"

Sài Cửu nói: "Thắng sẽ được vén bức rèm trắng này, cùng Khang tiểu thư cộng độ lương tiêu, kề gối tâm sự. Nếu tiểu thư thấy thích, có thể kết mối lương duyên!"

Càn Long cười nói: "Tiểu thư nhà các ngươi tư sắc như thế nào?"

Sài Cửu rất thành khẩn: "Không thể nói là thiên tư quốc sắc, nhưng vẫn xinh đẹp hơn hoa."

Càn Long nói: "Thiên tư quốc sắc có đáng là gì. Có điều ta cũng không muốn phụ lòng Khang tiểu thư. Một buổi tối đẹp như vậy nếu có giai nhân ôm vào lòng thì còn gì bằng."

Giọng điệu của y có chút ngả ngớn, ánh mắt nhìn xoáy vào Cảnh Nhàn lại không giấu được ý cười tràn đầy.

Cảnh Nhàn mặc kệ y: "Nói nhiều vô ích. Ra đề đi!"

Sài Cửu cũng không muốn kéo dài thời gian, liền nói: "Chữ cuối cùng là chữ 'xử."

Cảnh Nhàn bật cười: "Còn tưởng chữ cuối sẽ khó lắm, thì ra cũng chỉ đến mức này. Nhất phiến châm xao thiên lý bạch. Chính là chữ Hàn. Sài công tử, thắng thua đã rõ chưa?"

Sài Cửu rất cung kính gật đầu: "Vị công tử này đã thắng. Xin hỏi phải xưng hô thế nào?"

Cảnh Nhàn đảo mắt suy nghĩ: "Cứ gọi ta là Cảnh công tử...”

Nàng hớn hở cười tươi như hoa, hai lúm đồng tiền càng sâu hơn: "Ngải huynh, tuy nói chúng ta tám lạng nửa cân, nhưng ý trời muốn đêm nay mỹ nhân thuộc về ta. Ta cũng không muốn gì xa vời, chỉ uống trà, nói chuyện, ngâm thơ là được."

Sắc mặt của Càn Long sa sầm: "Nàng thật sự muốn vào trong đó? Cảnh Nhàn, đừng gây sự. Tối hôm qua những gì nàng hứa với ta nàng đã quên rồi sao?"

Nàng a một tiếng, nói: "Ta là người thắng, ta muốn đi vào, huynh làm gì được ta?"

Nghĩ đến đêm hôm qua làm càn, mặt của nàng cũng nóng lên, Càn Long hừ lạnh một tiếng: "Trẫm cũng sẽ không để nàng như ý."

Y ngẩng đầu, cao giọng nói: "Khang tiểu thư, cuộc thi này của cô có chút trọng văn khinh võ. Nam tử Mãn Châu lớn lên trên lưng ngựa, văn chương có thể không giỏi nhưng cưỡi ngựa bắt cung nhất định phải thành thạo. Ta dám cam đoan nếu so về võ công, vị Cảnh công tử này tuyệt đối không thể bì với ta."

Bên trong thuyền hoa im lặng một hồi lâu, sau đó truyền ra một giọng nói ngọt ngào: "Vậy công tử có thể cho ta mở mang tầm mắt một chút không?"

Càn Long ôn hòa nói: "Đương nhiên là được."

Thấy y đã vươn tay, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang vội lên tiếng: "Lão gia, người muốn thi triển võ công trước mặt người khác..."

Càn Long thờ ơ nói: "Hai người tưởng ta có ý với Khang tiểu thư đó sao? Trên đời mỹ nữ nhiều vô số kể. Ta chỉ là không muốn Cảnh công tử được toại nguyện. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra."

Cảnh Nhàn mím chặt môi thành một đường: "Vô lại."

Càn Long cười trêu chọc: "Cảnh Nhàn, nàng mắng người cũng phải sáng tạo một chút. Bao nhiêu năm rồi cũng chỉ mắng được đúng hai chữ."

Sau một hồi y vung kiếm thi triển võ công, Khang tiểu thư trong lòng hơi rung động, luôn miệng nói: "Ngài thắng... Võ công của ngài rất lợi hại"

Càn Long thu kiếm, xoay người nhìn Cảnh Nhàn cười nói: "Cảnh công tử, đêm nay huynh trở về nghỉ ngơi sớm đi. Ta sẽ cùng Khang tiểu thư uống trà, nói chuyện, ngắm trăng, làm thơ. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra?"

Mặt của nàng đã xám như tro, tức giận đến không thể che giấu. Tiểu Yến Tử che miệng, cuối cùng vẫn khống chế không nổi, cười thành tiếng. Tiếng cười này không những khiến Nhĩ Khang, Tử Vi, mà ngay cả Vĩnh Kỳ mặt lạnh như tiền cũng phải cười theo.

Cảnh Nhàn vung tay áo, không nói lời nào tự mình trở về khoang thuyền.

Bên này, Khang tiểu thư và Càn Long chỉ là đánh cờ, thưởng trà và hàn huyên cả đêm.

Khang tiểu thư thấp giọng nói: "Ta... Ta còn tưởng ngài muốn cùng ta làm chuyện khác, không nghĩ tới chỉ là đánh cờ."

Đáy mắt của y có phần thâm trầm, chỉ nói: "Cô là tiểu thư khuê các, ta làm như vậy khác nào khinh bạc cô. Bảo Kỳ, ta đã có thê tử... Hơn nữa ta rất yêu nàng ấy."

Lời nói này khiến Khang tiểu thư có chút đau lòng, lại có chút thất vọng. Mối tình đầu xem như chấm dứt tại đây. Sáng sớm Càn Long cười một tiếng, nhảy lên thuyền, tiến vào khoang thuyền.

Cảnh Nhàn đang im lặng ngồi trên ghế gỗ đọc một quyển kinh thi, nghe được tiếng động, bèn ngẩng đầu, dưới mắt có quầng thâm, rõ ràng là một đêm không ngủ. Y thấy vậy, tâm trạng lập tức tốt lên.

Nàng đã đổi lại y phụ nữ giới, thản nhiên nói: "Sớm như vậy đã trở về? Xem ra thần thiếp đánh giá thấp thể lực của hoàng thượng."

Càn Long nâng chén thưởng trà, không yên lòng nói: "Khang Bảo Kỳ là hoàng hoa khuê nữ, cần cẩn thận che chở yêu thương, trẫm sợ tùy ý giày vò, sẽ làm cho nàng ấy mệt đến chết, trẫm thấy không đành lòng. Có thể tùy ý khi dễ, không cần cố kỵ, đương nhiên là một người khác."

Nàng vừa thẹn vừa giận, nói: "Xem ra buổi tối hôm qua của hoàng thượng không tệ..."

Y cười đến có thâm ý khác, ý vị sâu xa: "Quả thực là cả đời khó quên. Cảnh Nhàn, không biết tối hôm qua nàng đã làm những gì, sao sắc mặt lại không tốt như vậy?"

Sắc mặt của nàng trầm hơn, rất bực bội nói: "Thần thiếp đang đọc phật kinh, 'Không tức thị sắc, sắc tức thị không'. Có điều hoàng thượng phong lưu phóng khoáng, bốn phía lưu tình như vậy sẽ không thể ngộ ra được chân lý."

Y cảm nhận được trong lòng nàng có một bình dầm chua, rõ ràng là đang ghen. Y thầm nghĩ lần này đưa nàng rời cung đúng là quyết định sáng suốt.

Ánh nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ, con thuyền nhỏ dập dờn trên mặt hồ.

...

Càn Long năm thứ sáu.

Cảnh Nhàn mở to mắt, ánh mắt dần dần rõ ràng, thấy được khuôn mặt lo lắng của Dung ma ma. Nàng vừa tiến cung bà đã hầu hạ nàng, hai người vừa gặp đã thân, bà cũng vô cùng chân thành đối đãi nàng.

Hai hàng lông mi dài của nàng khẽ run, vừa hé miệng chợt phát hiện âm thanh của mình rất khàn: "Ta..."

Dung ma ma luôn miệng nói: "Nương nương ngươi đừng nói, nô tài rót nước cho người uống trước đã. Vạn tuế gia vừa mới đi, nương nương người không biết đâu, lúc người bất tỉnh vạn tuế gia một bước cũng không rời, sắc mặt giận giữ tới mức cả thái y viện đều sợ đến run rẩy."

Nàng chậm rãi ngồi dậy, kéo màn quan sát: "Hoàng Thượng đâu?"

Dung ma ma cúi đầu, trầm ngâm một chút: "Đi xử lý chính sự."

Cảnh Nhàn nghiêng đầu nói: "Cũng đúng, gần đây chính sự bận rộn... Thư phi thế nào? Sau khi ta rơi xuống nước thì cái gì cũng không nhớ. Thư phi không sao chứ?"

Dung ma ma dìu nàng đứng lên, hừ một tiếng: "Cô ta rất khỏe! Khắp hoàng cung đều đang nói Thư phi cố ý đẩy người xuống nước. Nếu không tại sao chỉ có mình nương nương trượt chân còn cô ta một giọt nước cũng không dính. Nương nương hôn mê nửa ngày nhưng vạn tuế gia cứ luôn che chở cô ta..."

Phát hiện mình lỡ lời, Dung ma ma bất an nhìn nàng. Cảnh Nhàn mặc thêm một bộ y phục, tự rót cho mình một ly trà: "Không có gì không thể nói, nói tiếp đi."

Dung ma ma thở dài: "Nô tài thật không biết vạn tuế gia coi trọng thư phi ở điểm nào. Ngay cả hoàng hậu nương nương cũng nói giúp cho người, nói Thư phi cố ý gây chuyện, nhưng vạn tuế gia lại trách mắng hoàng hậu, nói Thư phi hiền lương thục đức, là hoàng hậu quá đa nghi. Hơn nữa... Vạn tuế gia còn nói..."

Cảnh Nhàn uống trà, không biết tại sao lại cảm thấy nước trà đặc biệt đắng. Dù được Hoằng Lịch thương yêu, dù biết y không có sự lựa chọn nào khác nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy đắng chát. Nàng nói: "Hoàng Thượng nói gì?"

Dung ma ma do dự nói: "Hoàng thượng nói, đêm nay muốn lật thẻ của Thư phi. Nương nương, đã liên tiếp năm ngày rồi."

Dung ma ma tiến lên muốn thay nàng rót trà, nhưng vừa chạm vào bình đã kinh hô: "Trà lạnh."

Cảnh Nhàn chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, nhìn vào những lá trà đang trôi trên mặt nước, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lúc ta bất tỉnh, hoàng thượng có nói thêm gì không?"

Dung ma ma hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Vạn tuế gia dặn nương nương nhớ mặc thêm áo, thể chất của nương nương sợ lạnh."

Nàng chớp mắt, một lúc sau mới mỉm cười: "Đúng rồi, là ai cứu ta? Cung nữ thái giám biết bơi ở trong cung này e là không nhiều? Chắc không phải là Dung ma ma chứ?"

Dung ma ma lắc đầu, cười ha ha nói: "Dĩ nhiên không phải nô tài, là ngự tiền thị vệ Ngô Tử Húc."

Cảnh Nhàn kinh ngạc ngẩng đầu: "Ngô Tử Húc?"

Dung ma ma kéo một cái ghế ngồi xuống, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó: "Sau khi Ngô Tử Húc cứu nương nương từ dưới nước lên thì lập tức đưa người về Cảnh Nhân cung, giữa đường thì gặp vạn tuế gia. Vẻ mặt của vạn tuế gia đang ôn hòa, vừa nhìn thấy nương nương bất tỉnh thì sa sầm lại, sau đó tự mình đưa nương nương về đây. Tiếp sau nữa thì không còn nhìn thấy Ngô Tử Húc."

Tiếng gió lớn hơn, ánh nắng cũng phai nhạt. Nàng nói: "Mùa xuân nước rất lạnh, rất dễ nhiễm phong hàn. Mọi người chỉ chú ý đến ta mà không quan tâm Ngô Tử Húc. Tuy y là nam nhi, nhưng cũng sẽ bị bệnh."

Dung ma ma xem thường: "Lúc đó nương nương như vậy làm sao còn tâm trí để ý đến Ngô Tử Húc? Một chủ tử và một nô tài, bên nào nặng bên nào nhẹ không cần so sánh cũng biết."

Cảnh Nhàn nhíu mày nói: "Mặc kệ là quý hay tiện, mạng sống của y vẫn là mạng sống. Huống hồ nếu không có tên nô tài đó thì chủ tử như ta đã không còn. Lần này là ta thiếu Ngô Tử Húc một ân tình."

Dung ma ma không đáp. Bà thầm nghĩ do Nhàn phi vào cung chưa lâu, mới có thể nói những câu như người không phân quý tiện.

Khí hậu cuối xuân rất thất thường, có đôi khi ấm áp như mùa hạ, có đôi khi lại lạnh lẽo. Nàng đi đến bên cửa sổ, đang muốn đóng lại, chợt nghe tiếng sáo rất êm tai. Không lưu loát, không trôi chảy, nhưng so với mấy ngày trước đã tiến bộ rất nhiều.

Nàng mỉm cười: "Còn có thể thổi sáo tức là không sao."

Nàng lấy sáo ngọc ra, đứng trước cửa sổ đón gió mà thổi. Hai tiếng sáo hòa vào nhau thành một, giống như đang động viên lẫn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top