Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càn Long năm thứ hai mươi sáu, rét đậm.

Cả đoàn người của Càn Long dọc đường cười cười nói nói, thưởng thức Giang Nam sơn thanh thủy tú, từ Dương Châu một đường đi vào Hàng Châu. Tuy nói là nam tuần, nhưng trong lòng y còn có suy tính khác. Khắp thiên hạ có không ít tham quan phải trừng trị. Suy tính này của y ngoại trừ ám vệ cũng chỉ có mình Cảnh Nhàn nhìn ra.

Nàng thay y xoa bóp bả vai, cười nói: "Lão gia, người muốn dẹp sạch tham qua ở xa kinh thành, nhưng lại để Hòa Thân ở bên cạnh, như vậy có khác nào nuôi hỗ trong nhà?"

Càn Long nhướng mày, nói: "Không giữ lại Hòa Thân thì lấy ai kiềm chế Kỷ Hiểu Lam? Cứ để bọn họ đấu đá lần nhau đi. Tuy Hòa Thân không thông minh bằng Kỷ Hiểu Lam, năng lực làm việc cũng không bằng, nhưng hắn rất biết cách đâm thọc. Trẫm chính là thích bản lĩnh đâm thọc này của hắn."

Nàng giống như bừng tỉnh đại ngộ, nghiêng đầu nói: "Một bản tấu chương, chỉ cần nghe phiên bản của Hòa Thân, rồi lại nghe phiên bản của Kỷ Hiểu Lam, trung hòa hai bên sẽ có thể tìm ra được sự thật."

Y quay đầu, nhíu mày nói: "Đáng tiếc sinh ra là nữ tử. Cảnh Nhàn, nếu không nàng có thể làm đại quan nhất phẩm."

Nàng mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền. Hàng Châu là thắng địa Giang Nam, vào cuối mùa xuân, mực nước dâng lên, chỉ cần dạo bước Tây Hồ, đã giống như rơi vào tiên cảnh.

Đây không phải lần đầu Càn Long đến Giang Nam, du ngoạn Tây Hồ nửa ngày liền cảm thấy chán. Trùng hợp Hàng Châu lại có một tòa Linh Ấn Tự, được mệnh danh là ngôi chùa linh thiêng nhất. Y suy nghĩ một khắc, sau đó đưa cả đoàn đi đến nơi đó.

Linh Ấn tự tường đỏ ngói vàng, cổ kính trang nhã, có rất nhiều cao tăng đắc đạo, lão đạo đều đến đây tu hành. Chỉ bước vào đại đường, nhìn khói xanh lượn lỡ đã có thể mơ hồ cảm giác lánh xa được ưu phiền tục thế. Vào thời gian này trong năm, Linh Ấn Tự không đông người. Dù khói nhang vẫn nghi ngút nhưng lượng người đến bái phỏng cũng không cho là nhiều.

Càn Long muốn dạo quanh ngọn núi ở phía sau Linh Ấn Tự, nhưng Tiểu Yến Tử lại không vui, chỉ một lòng muốn đi hỏi nhân duyên xem mình nên chọn Vĩnh Kỳ hay Ban Kiệt Minh. Sau một hồi cầu khẩn Càn Long cũng đồng ý cùng đi hỏi nhân duyên. Cảnh Nhàn không đành lòng làm Tiểu Yến Tử mất hứng nên đành cắn răng đi theo.

Càn Long nắm tay nàng cùng nhau quỳ xuống. Nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng vừa định mở miệng, y liền giơ tay ra hiệu im lặng. Thản nhiên nói: "Không cần nói gì hết, phu nhân, chúng ta cũng hỏi nhân duyên."

Nàng chăm chú nhìn y, giữa nhang khói lượn lờ, hình dáng của y cũng trở nên mờ ảo không chân thực: "Lão gia thê thiếp đầy nhà, con cháu đầy đàn, còn có gì cần hỏi? Mặc kệ là nhân duyên, sức khỏe, hay là quốc sự... Người đều nên thỏa mãn."

Y dùng đôi mắt đen nhánh sâu tựa biển của mình nhìn xoáy vào nàng, giống như muốn nhìn thấu linh hồn nàng: "Ta không biết đủ. Ta muốn hỏi Phật Tổ, trên đời này có biện pháp gì có thể kéo dài nhân duyên với một người đến kiếp sau."

Đôi mắt màu hổ phách của nàng dần ướt át, như phủ một tầng sương. Có thể là do trong lòng nàng dâng lên một sự chua xót như có như không.

Y nhẹ nhàng nói: "Cảnh Nhàn, nhắm mắt lại."

Nàng thuận theo nhắm hai mắt, y cũng nhắm mắt. Sau mấy câu cầu khẩn, nàng bắt đầu xốc ống xăm. Một quẻ xăm rơi xuống đất.

Y mở mắt, lộ ra một nụ cười điềm đạm: "Nhặt lên xem thử."

Nàng mở to mắt, làn khói dày đặc khiến mọi thứ càng lúc càng không chân thực.

Nàng khom người nhặt lên, nét mặt chợt thất vọng, đó là một quẻ xăm hạ hạ. Nàng mượn ánh nắng nhìn kỹ, trên thanh trúc có viết bốn câu thơ:

Sở vân tranh tranh kiết thu lộ
Vu vân hạp vũ phi triêu mộ
Cổ khánh cao xao bách xích lâu
Cô viên dạ khốc thiên trượng thụ.

"Con vượn cô độc khóc trong đêm trên cây cao ngàn trượng..." Nàng lặp lại từng chữ, âm thanh mỗi lúc một nhỏ dẫn.

Nàng quay đầu nhìn y, chỉ gặp y cười nhạt một tiếng: "Nói xằng nói bậy, không đáng tin."

Nàng đang muốn trả lời, chợt nghe sau lưng một giọng nói già nua: "Hai vị thí chủ đều là quý nhân, giá lâm Linh An Tự, chùa miếu được dịp nở mặt nở mày. Sáng nay bần tăng ngồi thiền đã nhìn thấy một con kim long bay lượn trên trời, nhất định là có liên quan đến quý nhân."

Càn Long kéo Cảnh Nhàn đứng lên: "Đại sư quá khen."

Hư Ban đại sư cười nói: "Bần tăng vừa mới giải hai quẻ xăm tốt. Một cái hỏi nhân duyên, một cái hỏi tâm nguyện. Người hỏi nhân duyên không sinh trong nhà quyền quý, lại có mệnh quyền quý, được người yêu mến. Còn người hỏi tâm nguyện gánh vác quá nhiều thù hận, mặc dù có thể đạt tới mục đích, nhưng lại mất đi lương thiện... Hai vị quý nhân đã rút một lá thắm văn, bần tăng sẽ giúp hai vị xem thử."

Càn Long nghĩ thầm, Linh Ấn Tự cố lộng huyền hư, không phân rõ thật giả, rõ ràng là muốn lừa gạt tiền nhang đèn, liền không vui nói: "Không cần. Đại sư hữu lễ, ta và nội tử chỉ là nhất thời hiếu kì, cũng không mê tín."

Hư Ban đại sư cười thành tiếng, quay lưng rời đi, chưa nhìn quẻ xăm đã nói: "Sở vân tranh tranh kiết thu lộ, vu vân hạp vũ phi triêu mộ. Cổ khánh cao xao bách xích lâu, cô viên dạ khốc thiên trượng thụ."

Ông vuốt bộ râu dài bạc phơ của mình, bỗng nhiên thở dài một hơi: "Oan nghiệt... Oan nghiệt."

Hư Ban đại sư lại xoay người, kinh ngạc nhìn Cảnh Nhàn một hồi lâu. Nữ tử áo đỏ trước mặt thanh lệ thoát tục, quý khí bức người. Ông lại là thở dài: "Hai người nếu không sớm buông tay, sớm muộn gì cũng ngọc đá vỡ nát. Nghe bần tăng khuyên một câu, đau khổ chấp nhất thì được gì? Tứ đại giai không, nhân duyên vốn cũng không thể kéo dài đến kiếp sau. Sớm nghĩ thoáng một chút để tìm trời cao biển rộng."

Hư Ban đại sư nhìn thẳng Cảnh Nhàn, ánh mắt sáng ngời, giống như có thể xuyên thấu lòng người. Nét mặt của Càn Long lại lạnh như băng, trầm giọng nói: "Nói bậy! Thiên hạ rộng lớn đều là của thiên tử. Muốn tìm trời cao biển rộng, cũng phải chờ thiên tử ân chuẩn."

Hư Ban đại sư gắn từng chữ: "Thí chủ chấp niệm quá sâu, dùng tình quá sâu, hận ý quá sâu. Đây chính là oan nghiệt mà bần tăng nói."

Lời còn chưa dứt, ngoài trời vang lên tiếng sấm ầm ầm, chân trời lóe lên một tia sét. Thì ra là trời đã đổ mưa.

Tay của nàng bị y siết đến đau đớn, không thể làm gì khác hơn là nói: "Lão gia, trời mưa. Chúng ta đi thôi."

Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Hư Ban đại sư một lúc rồi kéo nàng rời đi.

Mưa rơi một chút cũng không giảm, Tiểu Yến Tử đã sớm ra ngoài đứng chờ rất lâu. Hạ Tử Vi nói: "Chỉ sợ lão gia và phu nhân bị kẹt lại trong chùa. Ta đi đưa một cây dù."

Tiểu Yến Tử đoạt lấy, rất nghiêm túc nói: "Tử Vi, thân thể muội không tốt, sợ lạnh sợ đến muốn mất mạng. Để ta đi cho. Dù ta bị bệnh cũng sẽ rất nhanh khỏi."

Hạ Tử Vi không muốn tranh chấp, chỉ mỉm cười rồi lui vào xe ngựa. Tiểu Yến Tử cầm dù che mưa, vừa chạy đến cửa chùa liền nhìn thấy Càn Long và Cảnh Nhàn.

Nàng đội mưa tới gần, loáng thoáng nghe được Càn Long ôn hòa nói: "Cảnh Nhàn, nàng còn chờ gì nữa?"

Một lúc sau, Cảnh Nhàn bất đắc dĩ lễn tiếng: "Lão gia, thần thiếp thấp hơn người đến một cái đầu."

Y cười nói: "Cảnh Nhàn rất khỏe mạnh, không cần sợ. Hơn nữa trẫm đã quen được nàng che dù rồi. Trời mưa như vậy rất nguy hiểm. Nếu long thể bất an người gặp nạn sẽ là nàng. Nàng hãy cân nhắc những lời phàn nàn của lão phật gia."

Tiểu Yến Tử bước chậm dần. Dù là với Lệnh phi nương nương hay Du phi nương nương thì hoàng a mã cũng không... Dùng giọng điệu đầy nuông chìu như vậy. Vừa trầm thấp, vừa dung túng, vừa yêu thương.

Cảnh Nhàn lẩm bẩm gì đó, nhưng Tiểu Yến Tử lại không thể nghe được.

Tiểu Yến Tử đến gần một chút, nấp phía sau cây đại thụ, chỉ thấy Cảnh Nhàn cố gắng bung dù, nước mưa theo tán dù chảy dọc xuống rất đẹp. Dù tán dù không rộng, nhưng để che được cho hai người cũng phải tốn chút sức lực.

Cảnh Nhàn nhón chân, nét mặt không cam lòng bỗng bừng sáng vui tươi: "Lão gia, người có phát hiện hình như ta đã cao thêm một chút?"

Càn Long nghe vậy, quan sát nàng từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nhếch môi: "Cao. Cảnh Nhàn đứng trên bậc thang cao."

Y mỉm cười, đoạt lấy dù giơ cao hơn một chút, cũng che cho nàng phần nhiều hơn một chút khiến một cánh tay của y bị nước mưa xối ướt sũng nhưng y lại không hề phát hiện, chỉ nói: "Có phải rất giống đêm trước khi trầm đăng cơ? Cảnh Nhàn... Trẫm vẫn chưa biết lúc nàng bung dù sóng vai cùng trẫm, nàng có cảm giác gì."

Nàng đối với hồi ức cũng không lấy làm hứng thú, chỉ uể oải nói: "Một chút cũng không cao thêm?"

Y mặt không đổi sắc: "Một chút cũng không."

Tiểu Yến Tử trừng to mắt, giờ phút này dù là mắt hay miệng đều biến thành chữ O. Nàng không dám tin hoàng hậu lạnh như băng lúc này lại cong môi giống như mỏ vịt, mặt mũi hờn dỗi ở bên tai Càn Long nói nhỏ gì đó, y lập tức kéo nàng lại sát người. Đây thật sự là hoàng hậu lạnh như băng sao? Đây thật sự là hoàng đế uy nghiêm sao? Tiểu Yến Tử mơ hồ nhớ lại lời Vĩnh Kỳ từng nói trong đêm cứu Tử Vi khỏi Cảnh Nhân cung. Thế sự chính là mâu thuẫn như vậy. Giống như mặt trăng tròn rồi lại khuyết, mà lúc khuyết là để chờ đợi để tiếp tục tròn. Người cũng giống như vậy, lúc hận thì có yêu, lúc yêu lại không thể buông bỏ hận thù...'

...

Càn Long năm thứ sáu, đầu mùa đông.

Chờ đợi bao nhiêu lâu, nhẫn nhịn bao nhiêu lâu, âm thầm bố trí cục diện bao nhiêu lâu, cuối cùng Hoằng Lịch cũng đợi được đến ngày có thể giành lại binh quyền ở thành U Châu.

Bãi triều không lâu, y thay một bộ cẩm y màu xanh đậm cùng một đôi giày đỏ. Y bình lui tất cả thái giám, cung nữ, một mình đi đến ngự hoa viên.

Bước vào mùa đông, hoa cỏ tàn lụi, cả vườn khô héo, ngay cả hồ nước mà mùa hè nở đây hoa sen cũng đã sắp đóng băng. Y tiến lại gần, thấy Thư phi đang duyên dáng đứng bên hồ nước.

Hai tháng trước nàng vừa mới sinh thập a ca, về sau sức khỏe luôn không tốt nhưng sáng sớm vẫn muốn đến ngự hoa viên bầu bạn với quân vương. Nước da của Thư phi rất trắng, dưới ánh mắng mùa đông giống như một dải lụa.

Hoằng Lịch đến cạnh Thư phi, mặt không biểu tình, giọng nói cũng rất ôn nhu: "Ái phi, chờ lâu rồi phải không?"

Thư phỉ ngoái nhìn, cười một tiếng: "Không lâu không lâu. Hoàng Thượng, sao hôm nay người không đi đến Ngự Thư phòng trước?"

Y chỉ hồ nước đóng băng nói: "Mùa đông năm nay tới sớm hơn thường lệ. Trẫm biết sức khỏe của ái phi không tốt nên mang một thứ tới tặng nàng. Đây là lò sưởi ấm tay của người Tây Dương, có thể dùng đi dùng lại, nàng xem."

Thư phi trong lòng nở hoa, dựa sát vào y cười lên: "Hoàng thượng thật tốt với thần thiếp."

Y dùng giọng trầm thấp nói với nàng: "Thích không? Có muốn cầm mãi hay không?"

Thư phi gật đầu: "Chỉ cần là hoàng thượng tặng, thần thiếp đều thích."

Nàng đang đứng sát mép hồ, đưa lưng về phía y, nhớ lại sáng nay thập a ca hình như bắt đầu ú ớ nói chuyện, đang muốn kể cho y nghe thì cảm giác có người dùng sức đẩy một cái, lò sưởi ấm trong tay nàng liền rơi xuống nước không còn thấy tung tích.

"Nguy rồi!" Thư phi khom người nhìn mặt hồ không còn gợn sóng: "Hoàng thượng, phải làm sao? Đó là lễ vật người tặng thần thiếp."

Y giống như cười mà không phải cười: "Đúng vậy, phải làm sao?"

Thư phi nói: "Thần thiếp sẽ nghĩ cách. Hay là thần thiếp gọi người lặn xuống tìm. Hay là... Nếu nước không sâu thần thiếp sẽ tự xuống tìm? Có điều mùa đông nước rất lạnh, tìm người tới vớt vẫn tốt hơn."

Y lại lạnh nhạt nói: "Cần gì huy động nhân lực. Đề nghị của nàng rất hay. Nàng xuống tìm đi."

Thư phi trong lòng kinh hãi, vừa mới quay đầu đã bị y dùng sức đẩy xuống hồ.

Hồ nước đóng băng, lạnh tận xương tủy. Thư phi chỉ là nói đùa, vì nàng không biết bơi, lúc này hoảng loạn đến mức tay chân quơ loạn xạ: "Hoàng thượng... Hoàng thượng cứu mạng...!"

Y lạnh lùng nói với hai thị vệ đứng phía sau: "Đem đầu của Thư phi ấn xuống nước cho trẫm."

Hai tên thị vệ nhìn nhau run rẩy. Đế vương hỉ nộ vô thường, một câu nói bình thường cũng có thể đẩy Thư phi vào chỗ chết. Dù bọ họ nghe lời y cũng không dám hành động, sợ y chỉ là nhất thời lỗ mãng, sẽ nhanh đổi ý.

Hoằng Lịch tự tay đè Thư phi đang cố gắng trèo lên bờ xuống nước: "Các ngươi nghĩ trẫm chỉ là cao hứng muốn lấy mạng Thư phi sao? Kết cuộc này đã sớm định sẵn từ lúc Nhàn phi rơi xuống nước. Kéo dài đến bây giờ đã là quá lâu. Thư phi, nước có lạnh không? Có phải lạnh đến sắp mất mạng không? Vậy thì ngươi mau chết đi!"

Hai thị vệ giống như trút được tảng đá lớn trong lòng. Phàm là việc liên quan đến Nhàn phi, hoàng thượng chưa từng mềm lòng. Hai người một trái một phải giữ lấy bả vai của Thư phi đè xuống nước. Nàng lạnh đến sắp bất bỉnh, cũng uống không ít nước, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Hoằng Lịch. Y rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Nàng run giọng nói: "Hoàng thượng... Đây đều là vì Nhàn phi?"

Y thản nhiên nói: "Trẫm sống tới ngày nay, chưa có người nào dám động vào một cọng lông của trẫm, vậy mà ngươi dám cắt một miếng thịt trong lòng trẫm. Đã như vậy ngươi không chết thì trẫm sẽ đau lòng đến chết."

Thư phi sầu thảm la lên: "Hoàng thượng... Người vì Nhàn phi làm đến mức này, nhất định sẽ hối hận."

Y mỉm cười, vô cùng hài lòng chỉnh lại ống tay áo: "Thư phi, thế lực gia tộc của ngươi chỉ thường thôi. Binh quyền trong tay a mã ngươi trẫm đã đoạt lại. Hắn sẽ chết già trong đại lao. Trẫm có gì phải hối hận? Trong hậu cung, từ trước đến nay chỉ có người mới cười, làm gì thấy người cũ khóc. Chẳng lẽ ngay cả đạo lý này ngươi cũng không hiểu?"

Thư phi lệ rơi đầy mặt, bỗng nhiên nghĩ đến thập a ca, khóc ròng nói: "Hoàng thượng, xem như niệm tình thập a ca..."

Y nhướng mày nói: "Thập a ca là con của trẫm, trẫm sẽ tự an bày, không cần ngươi bận tâm."

Thư phi gào khóc: "Chẳng lẽ hoàng thượng đối với thần thiếp đều là hư tình giả ý?"

Y lại cười một tiếng, quay người không muốn nhìn thấy một kẻ sắp chết: "Bây giờ tất cả tình ý của trẫm đều đặt lên người những tần phi vừa tiến cung. Tất cả bọn họ đều mang lại lợi ích cho trầm."

Thư phi giãy dụa: "Vậy Nhàn phi đối với người có lợi ích gì?"

Lời vừa dứt đã chìm vào nước, không còn nổi lên. Hoằng Lịch trầm mặt, không nói một lời, thật lâu cũng không trả lời.

Tàng Thư Các

Cảnh Nhàn cuối cùng nhận thức được ý nghĩa của tự mình chuốc khổ. Sách ở Tàng Thư Các đã bị nàng đọc hết bảy tám phần. Nàng đã thỉnh giáo xong sư phó dạy vẽ tranh và cả sư phó dạy đàn, bây giờ không còn chuyện gì để làm, nhàm chán đến cực điểm. Nhàm chán thì cũng thôi, nàng lại sai mười phần khi phàn nàn với Hoằng Lịch.

Kết quả sau khi y nghĩ sâu tính kỹ, cười nói: "Vậy nàng cứ đem « Đạo Đức Kinh » của lão tử sao chép mấy chục bản đi. Đừng nghĩ qua mặt trẫm. Trẫm sẽ kiểm tra. Cầm kỳ thi họa, nàng đều học rồi, vậy thì ngoan ngoãn mà luyện chữ đi."

Kết quả là giữa ngày đông tuyết ban đầy trời, nàng phải từng chữ chép lại « Đạo Đức Kinh ». "Thiên địa chỉ gian, kỳ do thác dược hồ? Hư nhi bất khuất, động nhi dũ xuất, đa ngôn số cùng, bất như thủ trung' Chương năm đã chép xong, Cảnh Nhàn mỉm cười, đang muốn lật giấy, lại nghe tiếu cung nữ Bảo Thiền chạy vào: "Nhàn phi nương nương, Nhàn phi nương nương, không được rồi!"

Nàng buông giấy bút xuống, không biết nên khóc hay cười: "Lại là phi tần nào đổi quần áo mới? Hay là ngươi thám thính được hôm nay hoàng thượng lật thẻ của ai? Bảo Thiền, lúc nào ngươi cũng ngạc nhiên."

Bảo Thiền thở không ra hơi nói: "Thật sự có chuyện lới. Thư phi nương nương bị vạn tuế gia hạ lệnh dìm xuống nước chết đuối! Ngay tại hồ sen trong ngự hoa viên... Nô tỳ vừa nhìn thấy liền chạy về đây. Ở đó tụ tập rất đông người, rất đáng sợ..."

Cảnh Nhàn khẽ giật mình, bàn tay nàng run lên làm vẩy mực xuống trang giấy vừa viết xong: "Dìm xuống nước chết đuối..."

Bảo Thiền gật đầu, trừng mắt: "Lúc nô tỳ đến, thị vệ đã vớt xác của Thư phi lên. Nô tỳ thấy vạn tuế gia đứng đưa lưng về phía mặt hồ, sắc mặt khiến người ta không rét mà run, lạnh lẽo hơn cả băng tuyết. Nô ty còn nhìn thấy vạn tuế gia cười..."

Trong lòng Cảnh Nhàn giống như suy nghĩ được gì đó, vội đứng lên nói: "Bảo Thiền, ngươi chạy đến Di Hòa cung bế thập a ca đến hồ sen, ta sẽ đến đó ngay. Cái gì cũng không cần hỏi, cũng không cần nhiều lời, chỉ cần làm theo là được... Nhớ kỹ, thời tiết lạnh, không được để thập a ca bị lạnh."

Cảnh Nhàn một đường chạy đến ao sen. Xác của Thư phi đã được vớt lên, đặt trên nền đất lạnh lẽo. Thư phi hai mắt mở to, sợ hãi mà oán giận, khuôn mặt sưng phù, sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù... Thật khó tưởng tượng lúc đó nàng đã giãy dụa tới mức nào.

Cảnh Nhàn nhìn di thể của Thư phi, đáy lòng từng chút từng chút rung động. Nàng nhờ ánh nắng mùa đông nhìn thấy Hoằng Lịch đang đứng cách đó không xa. Y xoay người, trên mặt mang theo một nụ cười. Nhưng nụ cười đó lại lãnh khốc đến đáng sợ. Nàng đã từng nhìn thấy vẻ mặt đó của y, cũng vô cùng sợ hãy nó.

Nàng đi đến cạnh y, ngẩng đầu nhìn y: "Thư phi tại sao lại chết?"

Y bình tĩnh lườm nàng một cái: "Trời đã bắt đầu đổ tuyết, sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?"

Thái độ của nàng lại hết sức quật cường: "Thư phi tại sao lại chết? Hoàng thượng, người nói cho thần thiếp biết đi, tại sao lại muốn giết cô ấy?"

Y trầm thấp nói: "Không có tại sao. Đã đến lúc chết thì không thể không chết."

Nàng không thể tin nhìn y, còn muốn nói điều gì, y lại nói: "Người đã chết, có nói gì cũng vô ích. Nàng bớt phí sức lực đi."

Y liếc nhìn xác của Thư phi, sau đó nói với hai thị vệ: "Tùy tiện tìm một chỗ chôn là được."

Nàng nóng nảy, kéo góc áo của y: "Hoàng thượng, Thư phi là người đích thân sắc phong. Sao có thể tùy tiện chôn cất? Ít nhất cũng phải phong quang đại táng, đưa vào Hoàng Lăng mới đúng. Huống hồ Thư phi còn sinh thập a ca cho người. Cứ coi như người không thích cô ấy cũng phải nể tình con trẻ lưu lại một chút tình nghĩa!"

Thần sắc của y vẫn lãnh đạm như cũ, đôi mắt đen như mực thâm sau khó dò: "Cảnh Nhàn, nàng còn nhớ Đồng Giai Anh Lạc không? Còn nhớ La Vân cách cách không? Nàng vào cung lâu như vậy vẫn còn ngu ngốc không biết phân biệt đâu là địch, đâu là bạn."

Nàng gắn từng chữ: "Thần thiếp biết Thư phi không phải bằng hữu. Nhưng mà như hoàng thượng nói, người cũng chết rồi đâu thể gây sóng gió... Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, chẳng lẽ hoàng thượng đối với phi tần của mình phải tuyệt tình đến mức như vậy?"

Bảo Thiền ôm thập a ca đang khóc đến đáng thương chạy đến, thở hổn hển nói: "Nhàn phi nương nương... Nô tỳ đã bế thập a ca tới cho người."

Nói liền quỳ xuống, không dám nhiều lời. Y quay đầu nhìn chằm chằm Cảnh Nhàn: "Tại sao lại đưa thập a ca tới? Nàng có ý gì?"

Cảnh Nhàn đón lấy thập a ca đang khóc lớn từ tay Bảo Thiền, đong đưa dỗ dành: "Hoàng thượng, người nhìn xem, thập a ca ra đời chưa được ba tháng đã mất ngạch nương. Sau này lớn lên nếu muốn bái tế ngạch nương thì phải làm sao? Nếu người nói với nó ngạch nương của nó bị an táng tùy tiện thì nó sẽ nghĩ thế nào? Hoàng thất thân tình nhạt nhẽo, nó sẽ hận người suốt đời."

Nàng ôm chặt thập a ca vào lòng, ra sức dỗ dành, chỉ một lúc sau thập a ca đã nín khóc, chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn quanh.

Y nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, giống như muốn đóng đinh nàng tại chỗ. Một lúc sau, y trầm giọng nói: "Không nghe Nhàn phi nói gì sao? Còn không làm theo lời của nàng."

Hai tên thị vệ đồng thanh dạ một tiếng. Hoằng Lịch nhìn nàng: "Con của Thư phi chừng nào mới tới lượt nàng bế. Bảo Thiền, mang thập a ca tới chỗ hoàng hậu làm con thừa tự. Làm như vậy không mất mặt gia tộc của Thư phi rồi chứ?"

Nói rồi y xoay người rời đi. Cảnh Nhàn giao lại thập a ca cho Bảo Thiền, sau đó chạy theo y. Đi được mấy bước lại quay đầu nhìn Thư phi đáng thương nằm trên mặt đất. Nàng nhớ lại lúc thập a ca đầy tháng, Hoàng Lịch ở trước mặt tất cả phi tần ban thưởng cho Thư phi rất nhiều lễ vật... Khi đó Thư phi cười còn tươi sáng hơn ánh mặt trời. Nàng nhìn bóng lưng của y vào lúc này, trái tim chợt lạnh buốt.

Phương hướng mà y đi có lẽ là Cảnh Nhân cung. Nàng cúi đầu đi theo y, không nói một lời.

Bầu trời chợt đổ tuyết.

Y bước chậm dần, đợi đến khi nàng tiến lên phía trước đi song song với mình mới lãnh đạm nói: "Là Bảo Thiền nói với nàng Thư phi đã chết?"

Nàng giật mình đến bật thốt lên: "Đúng là Bảo Thiền. Nhưng cô ấy chỉ là tình cờ nhìn thấy, không phải cố ý rình rập. Xin hoàng thượng đừng trách tội Bảo Thiền."

Y cắt lời nàng, thấp giọng nói: "Trẫm kêu nàng chép « Đạo Đức Kinh », tiến độ như thế nào?"

Tuyết rơi dày đặc, bốn phía giống như phủ một lớp sương mờ. Nàng chớp mắt đáp: "Thần thiếp đã viết xong chương năm. Nhưng chữ viết xấu xí, hoàng thượng thấy chắc chắn sẽ chê cười."

Y nhướng mày, lặng lẽ móc ngón út của mình vào ngón út của nàng: "Nàng đọc «Đạo Đức Kinh» có cảm nhận gì?"

Nàng vô cùng nghiêm chỉnh nói: "Cảm thấy không khó, rất đơn giản."

Y cười một tiếng, lơ đãng nói: "Đơn giản... Thiên địa bất nhân, xem vạn vật như cỏ rác. Thánh nhân bất nhân, xem bách tính như cỏ rác. Những thứ này nàng đã đọc qua chưa?"

Nàng thầm nghĩ buổi sáng mình vừa chép xong, ngón tay đến giờ vẫn còn đau, bèn rầu rĩ đáp: "Đã đọc."

Y ừ một tiếng, lại nói: "Cái này cũng đơn giản?"

Giọng nói của y rất lạnh nhạt, nhưng lại khiến nàng giật mình, trong vô thức muốn rút tay lại, nhưng y lại càng nắm chặt hơn, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.

Y trầm giọng nói: "Nếu nàng đã thấy đơn giản thì trẫm sẽ hỏi nàng, tại sao thiên địa bất nhân, thánh nhân cũng bất nhân?"

Đoạn đường từ ngự hoa viên đến Cảnh Nhân cung vốn chỉ mất thời gian một chén trà, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy dài vô tận. Trong lòng nàng rất sợ hãi, dù không biết mình đang sợ điều gì.

Nàng né tránh ánh mắt của y, nói: "Xét trên mặt chữ, nghĩa là thiên địa không có lòng nhân ái, xem vạn vật như cỏ rác. Thánh nhân cũng không có lòng nhân ái... nên cũng xem bách tính như cỏ rác..."

Y xì cười: "Đơn giản mà nàng nói cũng chỉ là nhìn mặt chữ?"

Nàng không thể phản bác. Ánh mắt của y khiến nàng không dám ngẩng đầu.

Y cười lạnh, đặt hai tay lên bả vai xoay người nàng lại: "Thư phi chết rồi, có phải nàng đang có cảm giác giống như con thỏ thoát chết nhờ lòng từ bị của con hổ không? Có phải nàng đang sợ hãi không?"

Nàng nhìn y, đôi mắt màu hổ phách chợt lóe sáng: "Thần thiếp..."

Y bỗng nhiên cười nhẹ, không giấu được một chút đắng chát: "Nàng biết không, thiên địa không phải là bất nhân, thánh nhân cũng không phải bất nhân, chỉ là bởi vì không có tư tình, không bất công nên để vạn vật, cho bách tính tự sinh tự diệt, mới làm cho người ta hiểu lầm... "

Y thản nhiên tiếp lời: "Hiện tại trẫm nói cái gì đi nữa nàng vẫn sẽ sợ trầm."

Nàng nhìn cơn mưa tuyết càng lúc càng lớn, lại nhìn dáng vẻ thất vọng của y thì không đành lòng. Nàng chủ động tựa đầu vào ngực y thì thầm: "Thần thiếp nhất định sẽ nghe lời hoàng thượng."

Về đến Cảnh Nhân cung, nàng thay một bộ y phục dày hơn, đốt thêm mấy lò lửa, sau đó ngồi xuống cạnh y. Y cúi đầu, đang chăm chú nhìn chữ của nàng, một lúc sau mới lên tiếng: "Viết không tệ, chữ ngay ngắn, không méo mó chút nào."

Nàng mỉm cười: "Hoàng thượng quá khen."

Y thu dọn lại mấy tờ giấy tuyên trên bàn, vươn tay ôm nàng vào lòng, sau đó hữu ý vô tình nói: "Cảnh Nhàn, lúc nãy nàng ôm thập a ca, có cảm giác như nàng rất có duyên với trẻ con. Trẫm thấy Cảnh Nhân cung có chút yên tĩnh."

Nàng bất an đáp: "Không, thần thiếp cảm thấy yên tĩnh tốt hơn..."

Y lại cười, tràn đầy yêu thương nói: "Ôn ào một chút tốt hơn. Cảnh Nhàn, cũng đã tới lúc nàng sinh cho trẫm một tiểu a ca hoặc tiểu cách cách."

Đáy mắt của y không giấu được sự dịu dàng. Nhưng nhớ lại cái chết của Thư phi, nhớ lại thập a ca chưa đầy ba tháng đã mất ngạch nương, trong lòng nàng lại hiện lên một đáp án “Không tình nguyện".

Nàng tựa đầu vào ngực y, nhẹ giọng uyển chuyển nói: "Nhưng thái y nói, thể chất của thần thiếp không tốt, rất khó mang thai..."

Y thấp giọng cười, nâng cằm của nàng lên nói: "Lời của mấy lão ngoan cố, khó phân thật giả. Trẫm sẽ kêu bọn họ ra toa thuốc. Cảnh Nhàn, từ ngày mai mỗi ngày trẫm muốn nàng uống mười loại thuốc bổ, trẫm sẽ ngày ngày đến Cảnh Nhân cung. Trầm không tin nàng không thể mang thai."

Nàng che giấu ánh mắt, một lúc lâu sau mới nói: "...Được."

Thấy dáng vẻ khúm núm, thận trọng của nàng y không khỏi thở dài. Đợi khi nàng mang thai, y sẽ có thể danh chính ngôn thuận phong nàng làm quý phi. Nếu sinh một tiểu a ca, sắc phong nàng làm hoàng hậu vẫn còn được. Đến lúc đó nàng sẽ hiểu được tấm lòng của y.

...

Càn Long năm thứ hai mươi sáu, tháng giêng.

Buổi tối, sau khi cùng Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang xử trí xong một đám tham quan, Càn Long cho gọi ám vệ vào báo cáo.

Ám vệ cúi đầu, lưu loát nói: "Hoàn Châu Cách Cách đang cùng Ban Kiệt Minh họa sư học mấy khúc hát Tây dương. Hạ Tử Vi đang đọc sách, những người khác đang ở nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho hoàng thượng. Chỉ có... Hoàng hậu nương nương, sáng nay nói muốn mua quà tặng Dung ma ma, đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về."

Vĩnh Kỳ và Phúc Nhĩ Khang liếc nhìn nhau rồi lại nhìn Càn Long, giống như đang đợi y phân phó.

Càn Long nhíu mày, lạnh lùng nhìn phố phường động đúc, một lúc sau mới lên tiếng: "Mặc kệ nàng. Ngươi lui ra đi."

Sáng sớm vừa thức dậy, Cảnh Nhàn đã trằn trọc không thể chợp mắt tiếp.

Mùa đông của Hàng Châu không giống cái lạnh ở kinh thành, không phải lạnh khô, mà là ẩm ướt khiến nàng nhất thời không thể thích nghi.

Nàng đẩy cửa khách điểm, bên ngoài mưa rơi tí tách, chợt nghĩ đến Dung ma ma từng nói thích ăn nhất là bột củ sen Tây Hồ, đặc sản Hàng Châu... Khó khăn lắm mới có thể xuất cung, nàng nhất định phải mua một ít mang về cho Dung ma ma.

Nàng mặc một bộ y phục màu xanh lục, cầm một cây dù trúc, một mình dạo bước khắp phố lớn hèm nhỏ của Hàng Châu. Giang Nam lúc nào cũng như ngập trong sương mờ, giống như ảo mộng. Mua xong bột củ sen, đang trên đường trở lại khách điểm thì nhìn thấy phía trước có một đám người đang sinh sự, vì không muốn dính vào phiền phức, nàng bèn vòng sang đường khác.

Ngõ sâu kéo dài, mưa phùn thê lương. Nàng cứ băng qua mấy con hẻm nhỏ, cuối cùng đi đến một sườn núi.

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt rợp trong sắc hoa vàng rực. Từng đóa hoa theo gió mưa lay động giống như mặt hồ gợn sóng.

Trong đầu nàng bỗng vang lên một giọng nói: "Cảnh Nhàn, ta là người Hàng Châu. Quê hương của ta có một sườn núi nhỏ. Mỗi khi mùa hè về sẽ rợp trong hoa vàng, có rất nhiều người đến đó ngồi thổi sảo. Khúc nhạc đó nghe rất êm tai..."

Cảnh vật mặc dù đã ở trước mắt, nhưng người xưa đã không còn.

Nàng nhìn những đóa hoa vàng, ngón tay khẽ di chuyển. Nàng lấy cây sáo ngọc trong ngực áo ra đặt bên miệng, đang muốn thổi, lại nghe sau lưng có người hét lớn: "Thẳng ranh con này dám ăn cắp màn thầu của ta. Ngươi có tin ta sẽ lôi ngươi tới quan phủ, đánh ngươi tới chết không?"

Nàng quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên to khỏe đang nhéo lỗ tai một cậu bé gầy yếu.

Đứa bé kia chừng bảy tám tuổi, tóc tai rối bời, toàn thân bẩn thỉu, nhưng từ đầu đến cuối không hề chớp mắt: "Tiền công tháng này ông vẫn chưa trả cho ta. Màn thầu này là ông nợ ta."

Người đàn ông càng tức giận hơn, nhéo lỗ tai cậu bé đến bầm tím: "Ngươi đi tới nha môn với ta! Ta đánh chết ngươi!"

Cảnh Nhàn nhíu mày, nhìn thấy đứa bé kia cầm một cái màn màn thầu dính đầy bụi đất. Dù lỗ tai bị nhéo đến bầm tím cũng không khuất phục, cả người toát ra sự bất
khuất, giống như một con trâu.

Trong lòng nàng mềm nhũn, nhớ lại trước kia ở phủ tứ a ca bản thân đắc tội Lý ma ma cũng đã chịu không ít giày vò, liền tiến lại gần nói: "Mấy cái màn thầu này của ngươi bao nhiêu tiền? Ta thay nó mua lại."

Người đàn ông thấy nàng ăn mặc sang trọng, bèn cười nói: "Không nhiều không nhiều, chỉ có năm lượng bạc."

Cậu bé la lên: “Đừng nghe hắn nói. Mấy cái màn thầu của hắn cùng lắm chỉ đáng mười mấy văn tiền, làm gì đáng giá năm lượng bạc?!"

Nàng lại cười nói: "Năm lượng bạc đúng là rất nhiều, có điều có thể cứu một mạng của ngươi, rất đáng giá." Nói, nàng móc ra một thỏi bạc, rất vui vẻ đưa cho người đàn ông.

Người đàn ông nói: "Cô đúng là người tốt."

Nàng cười, trong nụ cười mang theo mấy phần hoạt bát: "Ta không phải người tốt. Có điều vì một vị cố nhân mà ta có chút thương cảm với quê hương Hàng Châu của y. Nó chỉ là một đứa trẻ, đừng tính toán với nó."

Nụ cười này của nàng giống như khiến cho cơn mưa trở nên nhỏ hơn. Nàng bung dù, xoay người rời đi.

Đi dọc sườn núi một đoạn, nàng quay đầu lại nói: "Tại sao ngươi lại đi theo ta?"

Cậu bé cả người rách rưới nhưng vẫn kiên trì đi theo nàng, lúc này ngẩng đầu nói: "Người đã cứu ta, còn mua màn thầu cho ta ăn. Người chính là ân nhân của ta. Ta muốn đi theo người đến khi trả ơn được mới thôi."

Cảnh Nhàn nói, giọng nói vừa trêu đùa vừa tán thưởng: "Có ơn sẽ trả... Ngươi tên là gì?"

Cậu bé đi đến trước mặt Cảnh Nhàn: "Ta tên Khổng Võ."

Nàng cười: "Khổng Võ, ngươi vẫn còn nhỏ... Dù ngươi muốn trả ơn, ta cũng không có gì cần ngươi trả. Ngươi không cần đi theo ta. Ta ngồi ở sườn núi một lúc sẽ đi."

Nàng chọn một vị trí hoa cúc rợp trời ngồi xuống, mân mê cây sáo ngọc thượng hạng trong tay, cảm giác mát lạnh.

Khổng Võ nhìn thấy cây sáo nhịn không được nói: "Cây sáo này đẹp quá!"

Nàng cười một tiếng: "Là đồ thượng hạng, đương nhiên phải đẹp. Nói cho ngươi nghe, ta còn có thể dùng cây sáo này thối khúc nhạc thôn quê Hàng Châu của các ngươi. Nghe nói vào mùa hè sẽ có rất nhiều người tới sườn núi này thổi sáo."

Khổng Võ gãi đầu, xấu hổ cười: "Ta không phải người Hàng Châu. Ta chỉ đi lang thang khắp nơi, trôi dạt đến đây.' Cậu dừng một chút, hiếu kỳ nói: "Nghe người nói như vậy, hình như người cũng không phải người Hàng Châu."

Nàng vỗ đầu của Khổng Võ một cái: "Ta là người kinh thành... Nói cho ngươi nghe một bí mật nhỏ, ta sống trong Tử Cấm Thành. Tử Cấm Thành là chỗ phồn hoa nhất, nhưng lại cô đơn nhất."

Ông tay áo của nàng theo gió mưa bay phất phới, giống như bươm bướm vỗ cánh.

Khổng Võ mở to hai mắt nhìn: "Tử Cấm Thành? Đó không phải chỗ ở của hoàng thượng sao?"

Nàng mỉm cười không đáp, ngón tay chậm rãi vuốt ve cây sáo ngọc. Mãi một lúc sau, nàng mới thương cảm lên tiếng: "Nếu như cổ nhân của ta không chết thì tốt quá... Không biết bây giờ ta ngồi ở đây thổi sáo y có nghe được không? Hoa vàng, cây sáo... Đây chính là quê hương của y."

Khổng Võ cảm thấy nhận được một khí chất cao quý tỏa ra từ nàng, không khỏi có chút tự ti, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Người biết thổi sáo sao? Có thể thổi cho ta nghe không?"

Cảnh Nhàn giống như đang trầm tư, thật lâu không trả lời, mãi đến khi Khổng Võ đẩy nàng, nàng mới híp mắt: "Đương nhiên là có thể. Nhưng mà ta hào phóng thổi cho
ngươi nghe, ngươi nhất định phải nhớ thật kỹ."

Khổng Võ vuốt gương mặt đầm đìa mồ hôi, gật đầu: "Suốt đời sẽ không quên."

Nàng rũ mắt, không nói thêm lời nào, nâng sáo đặt bên môi. Đó là một khúc nhạc rất thê lương ai oán, chứa đựng sự hoài niệm Hàng Châu, đêm khuya lạnh lẽo tịch mịch và vô số quá khứ bị thương... Khổng Võ lắng nghe, cảm giác trong lòng chưa bao giờ mềm mại như vậy.

Cậu lén nhìn vị phu nhân trước mặt qua màn mưa phùn. Nàng thật xinh đẹp, làn da trắng như ngọc, lông mi vừa dày vừa dài... cùng với đôi mắt màu hổ phách mà Khổng Võ chưa từng nhìn thấy.

Khống Võ thầm nghĩ, cũng giống như khúc nhạc này, cả đời cậu sẽ không bao giờ quên đôi mắt màu hổ phách của nàng.

Một khúc nhạc kết thúc, Cảnh Nhàn gõ đầu Khổng Võ đang ngây người: "Nè, ngươi đang nghĩ gì?"

Thái độ của Khổng Võ bỗng nhiên có chút cứng rắn: "Sau này ta có tiền, nhất định sẽ mua một cây sáo, cái gì cũng không học, chỉ học khúc nhạc này. Người nói người ở Tử Cấm thành, ta sẽ đến Tử Cấm thành tìm người, thổi cho người nghe."

Nàng không biết nên khóc hay cười: "Tử Cấm thành canh phòng nghiêm ngặt, một tên vô danh tiểu tốt, không có chức vị, làm sao vào Tử Cấm thành? Huống chi đó không phải là chỗ tốt... khắp nơi đều là oan hồn, khắp nơi đều là thù hận."

Khổng Võ nghiêng đầu nhìn nàng: "Vậy có phải người vẫn muốn về Tử Cấm thành?"

Nàng cất sáo ngọc vào ngực áo, rất dịu dàng nhìn Khổng Võ: "Người ta yêu ở đó, nên ta phải trở về."

Khổng Võ giống như chú dê con nhìn chằm chằm nàng: "Nhưng mà người không muốn trở về. Ta có thể nhìn ra được."

Ánh mắt của nàng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức Khổng Võ không thể không hoài nghi có phải đôi mắt đó đang rưng rưng.

Nàng chỉ vào những đóa hoa vàng trên sườn núi, nói khẽ: "Bất ái cung tường liễu, chỉ bị tiền duyên ngộ. Hoa khai hoa lạc tự hữu thì, tổng lai đông quân chủ... Chờ tới khi ngươi hiểu mấy câu này, ngươi sẽ biết tại sao ta lại làm như vậy."

Nàng hơi nghiêng dù, che khuất mặt của mình. Khổng Võ đem bốn câu thơ kia ghi nhớ thật kỹ, đứng lên.

Cậu chỉ có tám tuổi, từ phía dưới ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt nàng: "Người còn trở lại Hàng Châu không?"

Nàng hững hờ nhìn cậu: "Một đứa trẻ nói nhiều như vậy làm gì? Ăn màn thầu đi, nếu không sẽ đói chết."

Nàng khom người, tặng cho Khổng Võ một nụ cười vô cùng xinh đẹp, sau đó bung dù xoay người rời đi.

Khổng Võ vừa định đuổi theo, không biết sao, lại dừng bước.

Tiểu Khổng Võ tự hứa hẹn với bản thân, nhất định phải kiếm tiền mua sáo, học được khúc nhạc của nàng... Cậu bé nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng đã ghi khắc ánh mắt của ân nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top