Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càn Long năm thứ hai mươi bảy, cuối xuân.

Vào ngày đầy tháng của Vĩnh Diễm, sau một hồi chúc mừng, ăn uống trò chuyện, Càn Long bắt đầu kiểm tra bài vở, kết quả Tiểu Yến Tử là người kém nhất. Việc này tính ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Một người một chữ bẻ đôi cũng không biết thì dù tiến bộ đến mấy cũng phải xếp cuối bảng.

Càn Long cười nói: "Thôi được, Tiểu Yến Tử là người học kém nhất nửa tháng này, nhưng trẫm thấy cũng không có gì đáng trách."

Đôi mắt đen nhánh của y đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Vĩnh Cơ.

Cảnh Nhàn căng thẳng trong lòng, nói khẽ: "Hoàng thượng..."

Y giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm Vĩnh Cơ, giọng nói rất trầm: "Vĩnh Cơ, người kém thứ hai chính là con."

Vĩnh Cơ đang nhìn Vĩnh Diễm, bị Càn Long gọi tên, lúng túng không thôi, lại có một chút sợ hãi. Cậu bé đã bệnh hơn một tháng, bệnh nặng mới khỏi đừng nói là bài tập, ngay cả hoàng cung cũng đã lâu không nhìn thấu, không khỏi nhìn về phía Cảnh Nhàn.

Lòng nàng chợt gấp rút, nói với Càn Long: "Hoàng thượng, mỗi khi thời tiết thay đổi bệnh suyễn của Vĩnh Cơ sẽ tái phát. Suốt một tháng nay nó bệnh liệt giường, bây giờ mới đỡ hơn một chút."

Thái hậu cũng phụ họa: "Hoàng đế, con nhìn mặt của Vĩnh Cơ xem, vàng như nến, đừng làm khó nó."

Y nhìn chằm chằm Vĩnh Cơ hồi lâu, nở một nụ cười như có như không: "Trẫm không làm khó nó. Lão phật gia xem, Tiểu Yến Tử dốt đặc cán mai trầm cũng đâu có làm khó? Vĩnh Cơ, «Tôn Tử binh pháp» con nên sớm học thuộc, con nói trẫm nghe «Tôn Tử bình pháp » từ đâu mà có, do ai tự tay ghi chép?"

Y dừng một chút, khó phân biệt thật giả mà nói: "Tình nhi, con đừng nhắc bài, đừng cố làm chuyện tốn công vô ích."

Vĩnh Cơ thích võ không thích văn, lại thêm bệnh hơn một tháng, đầu óc rối tung. «Tôn Tử binh pháp» thật sự cậu đã từng học, có điều Càn Long đối với Vĩnh Cơ từ trước đến nay lạnh lùng uy nghiêm, bây giờ đặt cậu hỏi ở trước mặt mọi người như vậy không khỏi khiến Vĩnh Cơ càng thêm lúng túng. Vĩnh Cơ lại nhìn về phía hoàng ngạch nương của mình cầu cứu.

Cảnh Nhàn vội la lên: "Hoàng thượng, thần thiếp thay Vĩnh Cơ trả lời được không?"

Y trầm giọng nói: "Cảnh Nhàn, con trai của nàng sống trong cung nhiều năm, ngay cả xuất xứ của «Tôn Tử binh pháp» cũng không biết. Nàng thân là ngạch nương, cũng không thoát khỏi liên quan. Vĩnh Cơ, nếu con nhớ không nổi thì chúng ta không đi đâu hết, tất cả sẽ đứng ở đây." Vĩnh Cơ sợ đến tái mặt.

Lúc này thập ngũ a ca đói bụng, khóc vang cả Càn Thanh cung. Lệnh phi vội nói: "Hoàng thượng, Vĩnh Diễm đói bụng, thần thiếp có thể ẵm nó về Diên Hi cung không?"

Y nói: "Không thể." Y nhìn thoáng qua Vĩnh Cơ, thản nhiên nói: "Vĩnh Cơ không nhớ nổi, ai cũng không được đi. Nếu Vĩnh Diễm đói bụng đến nguy hiểm tính mạng thì cứ tính sổ lên đầu Vĩnh Cơ."

Cảnh Nhàn cúi đầu, lo lắng nhìn con trai.

Vĩnh Cơ cổ trấn tĩnh đầu óc rối tung của mình, không lâu sau thì lên tiếng: "«Tôn Tử binh pháp», nguyên danh «Tôn Vũ binh pháp», là do Tề quốc Tôn Tẫn thời Chiến quốc tự tay viết. Tôn Tẫn bị sư đệ Bàng Quyên làm hại, vì muốn tự vệ đã trợ giúp Tề quốc đối phó Ngụy quốc. Sau đó Tôn Tẫn cảm thấy chán ghét triều chính, từ quan ẩn cư."

Vĩnh Cơ đầu đầy mồ hôi nhìn Càn Long. Y cũng nhìn chằm chằm Vĩnh Cơ, không khen ngợi, chỉ nói: "Phản ứng của con chậm chạp, nặng võ nhẹ văn, nhưng võ học cũng không xong. Thân thể yếu đuối không thể dùng làm cái cớ. Vĩnh Cơ, trẫm thấy trong số các a ca, con là người kém cỏi nhất."

Vĩnh Cơ dù sao vẫn là đứa bé, bị Càn Long khiển trách như vậy thì khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngân lệ.

Cảnh Nhàn rõ biết y không thích Vĩnh Cơ, nhưng con cái đều là bảo bối trong lòng người làm mẹ, nàng không khỏi giận tái mặt nói: "Thân thể yếu đuối đúng là không phải cái cớ. Hoàng Thượng, «Tôn Tử binh pháp» cũng không phải học vấn cao thâm gì, hơn nữa cũng có nhiều a ca không hiểu rõ, sao người có thể vì như vậy mà nhận định Vĩnh Cơ kém cỏi nhất?"

Y không những không giận mà còn cười: "Cảnh Nhàn, trẫm biết nàng hiểu biết cũng rất rộng. Hạ Tử Vi cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, sao nàng lại không giống chứ? Ở đây có giấy bút, hay là nàng vẽ một bức tranh cho trẫm?"

Yêu cầu của y rất lơ đãng đến mức không ai nghĩ tới. Nàng khẽ giật mình đảo mắt nhìn hơn hai mươi người đang đứng trong Càn Thanh cung. Vẽ tranh nàng đã không muốn, huống chi lại vẽ y... Thay quân vương vẽ chân dung giá nào nàng cũng không dám.

Nàng suy nghĩ một chút, liền lẳng lặng nói: "Hoàng thượng, người thật biết nói đùa, thần thiếp làm sao biết vẽ? Thần thiếp không hề có chút kiến thức gì về vẽ tranh."

Y trầm mặc một khắc, thản nhiên ừ một tiếng: "Nàng thật sự không biết vẽ?"

Nàng có một chút do dự, nói: "Ở đây nhiều con mắt nhìn thấy, không được tức là không được. Thần thiếp... Không biết vẽ."

Y gật đầu, đáy mắt cũng rất thâm trầm: "Trẫm thấy không phải nàng không biết, mà là không muốn."

Nàng sững sờ: "Lời này của hoàng thượng là có ý gì?"

Y không trả lời, sắc mặt trong tích tắc trầm xuống, lần này không chỉ Cảnh Nhàn, mà ngay cả thái hậu, Lệnh phi đều không dám lên tiếng. Y nhìn qua Vĩnh Cơ đang đứng cách mấy bước xa, lại nghĩ tới mấy ngày trước ở Cảnh Nhân cung nhìn thấy chân dung sinh động như thật của Ngô Tử Húc, mắt sắc càng lạnh lùng hơn.

...

Càn Long năm thứ bảy, đầu hạ.

Năm ngoái Ngự hoa viên trồng hoa phù dung nhiều màu sắc, gió nhẹ chầm chậm thối, sương mù đến buổi trưa thì tan đi, cánh hoa phù dung tỏa hương thơm ngát. Thuần quý phi lẳng lặng đi bên cạnh Hoàng Lịch, thấy hoa phù dung khoe sắc không giấu được sự thích thú, vừa lúc nhìn thấy một bóng người, liền nói: "Nhàn phi, muội cũng ở đây sao?"

Vừa nói liền nhớ lại, tất cả hoa phù dung đều là do Cảnh Nhàn trồng, vì chăm sóc cho hoa mà bị cảm lạnh khiến Càn Long vì quá lo lắng mà trách mắng.

Cảnh Nhàn đang cùng Dung ma ma cắt tỉa lá cho hoa, nghe được Thuần quy phi gọi, liền ngẩng đầu, sắc mặt lập tức sa sầm. Hoằng Lịch dắt tay Thuần quý phi, cúi đầu xuống, bên môi có một nụ cười dịu dàng... Y xem như không nhìn thấy nàng, không biết ở bên tai Thuần quý phi nói nhỏ điều gì mà khiến Thuần quý phi đỏ mặt bật cười. Cảnh Nhàn bị bệnh nặng, sốt cao mấy ngày, đến hôm nay mới khá hơn một chút. Lúc Dung ma ma chăm sóc nàng, nàng nằm mơ cũng khóc, bây giờ lại nhìn thấy vạn tuế gia ôm phi tần khác, trong lòng không khỏi xót xa: "Nhàn phi nương nương, hay là chúng ta tránh mặt?"

Cảnh Nhàn im lặng một hồi lâu mới nói: "Hoàng thượng ở đây, né tránh chính là đại bất kính."

Nói xong liền đứng lên, cúi đầu cần thận tiến lên: "Hoàng thượng cát tường, Thuần quý phi cát tường."

Hoằng Lịch giống như không nghe thấy, tiếp tục ghé tai Thuần quý phi nói nhỏ thêm mấy câu, lúc này mới lên tiếng: "Nhàn phi, trẫm nghe nói nàng sốt cao, đã khỏi bệnh chưa?"

Thuần quý phi nghe xong, trợn to mắt nói: "Sốt cao rất khó chịu. Nhàn phi, muội cần phải chăm sóc tốt bản thân."

Cảnh Nhàn cúi đầu tránh không nhìn vào mắt của cả hai, chỉ kính cẩn nói: "Hồi hoàng thượng, đã đỡ hơn nhiều, đa tạ hoàng thượng quan tâm. Cũng vì thần thiếp đã đỡ hơn nên mới ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút."

Y ừ một tiếng, lại thản nhiên nói: "Nhàn phi, lúc diện thánh không ngẩng đầu, cái này có vẻ không hợp lý. Nàng vào cung nhiều năm, quy củ lại học qua loa không xong. Nàng nhìn Thuần quý phi xem, không điểm nào không hơn nàng." Giọng nói bình thản, thờ ơ đến cực điểm, không hề có ý trêu chọc.

Cảnh Nhàn chậm rãi ngẩng đầu. Y ngược sáng mỉm cười, nhưng nét mặt lại rất xa cách.

Thuần quý phi đảo mắt một vòng, cười duyên một tiếng, nói: "Nhàn phi, hoa phù dung của muội rất đẹp, màu sắc nào cũng có, thấy ta rất thích. Ta nhớ năm ngoái lúc muội trồng hoa, ta không hề nghĩ chúng sẽ nở đẹp như vậy."

Đôi mắt của Cảnh Nhàn thanh tịnh mà xinh đẹp: "Phải, thuần quý phi, muội thích hoa phù dung. Từ dưới nước vươn lên, rất có tình ý... Trong Ngự hoa viên có rất nhiều loại hoa, chỉ thiếu hoa phù dung. Cho nên năm ngoái muội đã nhờ người mua về."

Hoằng Lịch buông tay Thuần quý phi, nhìn hoa phù dung đang ở rộ, nheo mắt.

Thuần quý phi lại nói: "Muội muội, muội nói sai rồi. Tuy phù dung băng minh ngọc nhuận, giống như tiên nữ tiêu diêu, nhưng cũng không phải độc nhất vô nhị. Thật ra ta vẫn thích hoa thược dược hơn."

Cảnh Nhàn ngẫm nghĩ, lại nói: "Thược dược cánh hoa không lớn bằng phù dung, lại không thơm bằng."

Thuần quý phi cười nói: "Đúng vậy, ban đầu ta còn định trồng thêm hoa ở chỗ này, không ngờ Nhàn phi lại nhanh tay hơn. Nhưng mà không sao, hoa phù dung ung dung xinh đẹp, vẫn có thể bù đắp được cho hoa thược dược."

Cảnh Nhàn lại cúi đầu suy nghĩ, Hoằng Lịch bỗng lên tiếng: "Nàng muốn trồng hoa gì thì cứ trồng, tại sao phải nhường Nhàn phi? Thuần quý phi, ngự hoa viên này cũng không phải của một mình Nhàn phi. Từ ngày mai, nhổ hết tất cả hoa phù dung để nàng trồng đầy hoa thược dược."

Cảnh Nhàn buông thỏng hai tay, siết chặt rồi lại thả ra.

Thuần quý phi khẽ giật mình, nhưng lập tức mừng rỡ nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có thể cùng Nhàn phí chia sẻ mảnh đất này không?"

Y lại cười nói: "Không thể."

Cảnh Nhàn sắc mặt tái nhợt, khúm núm nói: "Hoàng thượng, hoa phù dung là thần thiếp trồng từng cây."

Y cắt lời nàng: "Thuần quý phi, lát nữa trẫm sẽ phái người tới nhổ hết hoa phù dung. Hoa đào nở rực rỡ, không cần phù dung tranh sắc, trẫm vừa nhìn đã thấy chướng mắt. Chờ khi mảnh đất này không còn hoa phù dung, nàng có thể trồng hoa thược dược."

Thuần quý phi có chút khó xử nói: "Vậy Nhàn phi..."

Y hững hờ cười: "Nhàn phi ngay cả quy củ cũng học không xong, còn có tư cách gì nói chuyện hoa cỏ? Thuần quý phi, làm người không nên lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Nàng quá hiền lành sẽ bị người khác lợi dụng."

Đôi mắt màu hổ phách của Cảnh Nhàn không giấu được sự khổ sở. Nàng không nhúc nhích, nắm chặt tay, cho đến khi khớp ngón tay trắng bệch.

Thuần quý phi nhìn thoáng qua y, chợt hiểu ra mọi chuyện, chỉ cười nói: "Thần thiếp đa tạ hoàng thượng."

Tiếng cười như chuông bạc, rất dễ nghe. Y thở dài, đi đến cạnh Thuần quý phi, nắm tay nàng, thấp giọng nói: "Cái này có đáng là gì. Trẫm từng nói, nếu nàng một lòng một dạ với trẫm, trẫm sẽ không tiếc thứ gì với nàng."

Thuần quý phi đầu tựa vào vai y, nhớ lại đêm không trăng không sao vào nửa tháng trước, mặt lập tức đỏ lên. Y cười nhẹ, nói: "Chuyện này có gì phải xấu hổ. Đi thôi, trẫm ăn cơm cùng nàng."

Y nắm tay Thuần quý phi, như hình với bóng rời đi.

Cảnh Nhàn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của hai người, chợt nhớ lại mình và y cũng đã từng giống như vậy.

...

Càn Long năm thứ hai mươi bảy, cuối xuân

Giờ Tý, ở chỗ sâu nhất của Tử Cấm thành lại vang lên tiếng sáo. Cảnh Nhàn vốn ngủ không sâu, mấy ngày nay lồng ngực khó chịu, càng khó ngủ hơn. Vừa nghe thấy tiếng sáo, nàng liền tỉnh giấc ngồi thẳng lên, vén màn cửa.

Ánh trăng trên cao tỏa ánh sáng yếu ớt. Nàng khoác thêm một chiếc áo. Nàng muốn gọi Dung ma ma, nhưng nghĩ lại mấy hôm nay xương khớp của bà đau nhức nên không nỡ làm phiền bà nghỉ ngơi. Nàng đẩy cửa lớn của Cảnh Nhân cung, dọc theo đường mòn đi vào một con đường nhỏ khuất sau đình viện. Không ngoài dự liệu, ngay cạnh hồ nước, Đoan Tử Dương đang ngồi thổi sáo.

Nàng mặt không đổi sắc nói: "Đoan đại nhân, trời đã khuya, sao ông không nghỉ ngơi mà lại ngồi đây thổi sáo?"

Đoan Tử Dương quay đầu, nhìn nàng mỉm cười: "Sao trời đẹp như vậy, lòng ta lại phiền muộn nên chỉ đành thôi sáo để trút ra hết. Hoàng hậu nương nương có phải bị tiếng sáo của ta đánh thức?"

Nàng lại không cười: "Đúng vậy, tiếng sáo của ông làm phiền người khác."

Đoan Tử Dương nhìn nàng, thấy vẻ lạnh lùng của nàng thì thở dài: "Vậy ta xin cáo lỗi với nương nương."

Nàng nhìn chằm chằm ỵ, giống như đang cố đọc suy nghĩ của y, một lúc sau mới lên tiếng: "Đoan đại nhân có phiền não gì? Trong tay ông nắm giữ thứ mà hơn hai mươi năm hoàng thương không tìm được, chẳng phải kết cục đã định là ông thẳng sao?"

Đoan Tử Dương nhíu mày. Đêm tối rất yên tĩnh, ngay cả mặt hồ cũng không chút gợn sóng. Y nghiêng mặt, khóe miệng có chút cười khổ: "Hoàng hậu nương nương, trước đây người nói ta giống một vị cố nhân của người. Ta có thể to gan hỏi, vị cố nhân mà người nói có phải tên Ngô Tử Húc không ?"

Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm y, con ngươi tràn ngập hoài nghi: "Bây giờ nhìn kỹ lại thấy không hề giống. Ngô Tử Húc đơn thuần không toan tính, chất phác hào phóng. Còn ông tuy nét mặt ôn hòa nhưng tính toán sâu xa. Dù tướng mạo tương tự thì đã sao? Vẫn là cách biệt một trời một vực."

Nàng lời nói xoay chuyển, trở nên cực kì sắc bén: "Sao ông biết người tên Ngô Tử Húc?"

Y vẫn duy trì nụ cười: "Thần không chỉ biết Ngô Tử Húc, thần còn biết Hạ Tử Vi. Đồng thời, thần từng ở Sơn Đông Đại Minh ven hồ nửa năm... Có điều hoàng hậu nương nương rất nhạy bén, có lẽ đã điều tra rõ ràng."

Nàng rơi vào trầm tư một lúc lâu, nhưng vẫn không có kết quả: "Đoan Tử Dương, cuối cùng ông muốn nói gì? Ông và Hạ Tử Vi đã quen nhau, tại sao còn muốn giấu giếm hoàng thượng? Mục đích của Hạ Tử Vi không đơn giản, e là mục đích đến đây của ông cũng vậy. Kế hoạch của ông không phải trùng hợp nghĩ ra, mà là đã có tính toán từ đầu?"

Y và nàng nhìn nhau một lát, lại nói: "Biết rõ núi có hỗ, sao còn đâm đầu lên núi, chuyện ngu ngốc như vậy ta làm một lần là đủ rồi. Hoàng hậu nương nương, ta thẳng thắn với người, ta và Ngô Tử Húc là huynh đệ song sinh. Có điều nó và mẹ sống ở Mạc Bắc, còn ta từ nhỏ đã được bí mật đưa đến Hàng Châu. Ngô Tử Húc là Minh triều dư nghiệt thì không ai không biết, còn bí mật về thân phận của ta thì không phải ai cũng biết."

Nàng không lộ vẻ kinh ngạc. Nàng rất thận trọng nhìn y, lẩm bẩm nỗi: "Chẳng trách hai người lại giống nhau đến mức khó phân biệt."

Y cười nói: "Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương không thắc mắc, tại sao ta lại thẳng thắn với người như vậy?"

Nàng lắc đầu, nói từng chữ: "Ta căn bản không có hứng thú tìm hiểu động cơ của ông. Đoan Tử Dương, ông nên sớm giao ra tàng bảo đồ, ta còn có thể thỉnh cầu hoàng thượng tha mạng cho ông. Ông nên hiểu rõ, Ngô Tử Húc cũng là bởi vì tàng bảo đồ mà chết. Nếu như ông không muốn chết, thay vì giữ khư khư tàng bảo đồ, hãy sớm giao ra để bào toàn tính mạng."

Ánh trăng như nước, mênh mông chiếu vào cả hai. Y quay đầu, thần sắc có một chút bất đắc dĩ: "Hoàng hậu nương nương, ta chịu thẳng thắn với người là vì hi vọng người có thể bảo vệ mạng sống cho ta. Thành thật mà nói, tàng bảo đồ ta chỉ có một phần. Phần còn lại đang ở trong tay Hạ Tử Vi."

Nàng sững sờ: "Hạ Tử Vi?"

Y nháy một cái mắt, biểu cảm trở nên phức tạp: "Rất nhiều năm trước, ở Đại Minh ven hồ, ta từng quen biết Hạ Vũ Hà. Hạ Vũ Hà đã cứu ta một mạng, ta rất biết ơn cô ấy, lại có chút động lòng, nên đã đưa tàng bảo đồ cho cô ấy, muốn chia sẻ với cô ấy. Đáng tiếc Hạ Vũ Hà... Lại yêu hoàng thượng. Mãi cho tới bây giờ, ta cũng chỉ vẽ lại được một phần. Còn tàng bảo đổ thật sự thì cô ấy đã đưa cho đứa con gái duy nhất để lấy lòng hoàng thượng."

Nàng không giấu được sự hoài nghi, nhẹ nhàng nói: "Hạ Tử Vi là con gái của Hạ Vũ Hà?"

Giọng nói của y trầm thấp: "Đúng vậy. Cô ấy chính là con gái ruột của Hạ Vũ Hà, cũng là người nương nương phải hết sức đề phòng. Hạ Tử Vi lòng dạ thâm sâu, tâm tư kín đáo, giống như một cái bàn tính."

Nàng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ỵ, nói: "Ông kêu ta đề phòng Hạ Tử Vi, còn nói thẳng là để bảo vệ mạng sống. Đoan đại nhân, nếu ta đoán không lầm, Hạ Tử Vi chắc chắn đã hứa hẹn gì với ông nhưng cuối cùng lại lật lọng?"

Y ngước nhìn mặt trăng ở phía xa: "Cô ấy cho ta đọc một bức thư của Hạ Vũ Hà khiến ta mềm lòng, muốn ra tay giúp đỡ. Sau đó ta nhận ra, dù cô ấy là con gái của Vũ Hà, nhưng lại rất đáng sợ. Hoàng hậu nương nương, Hạ Tử Vi không chịu chép lại nội dung của tàng bảo đồ, Chuẩn Cát Nhĩ khó thoát một trận chiến, ta cũng khó thoát khỏi cái chết. Cho nên muốn cầu xin hoàng hậu nương nương nghĩ biện pháp lấy lại tàng bảo đồ từ tay Hạ Tử Vi."

Nàng chăm chú nhìn y: "Đoan đại nhấn, lời nói của ông có mấy phần thật, mấy phần giả, ta không phân biệt được." Y lại nghiêm mặt nói: "Hoàng hậu nương nương, ta lừa gạt người làm gì? Hạ Tử Vi hận người tận xương tủy, nếu như người không tìm cơ hội diệt trừ cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ đâm sau lưng người một nhát. Dựa vào tâm kế của cô ấy, tàng bảo đồ trong tay cô ấy nhất định là một hiểm họa.'

Y dừng lại, cúi đầu nhìn cây sáo trong tay, ánh mắt không giấu được sự bi thương: "Khúc nhạc này là khúc nhạc ở vùng quê hẻo lánh Hàng Châu của bọn ta, ta vẫn muốn dạy Ngô Tử Húc... Nhưng từ trước tới nay vẫn không có cơ hội."

Trời đêm yên ắng, nàng nhẹ nhàng nói: "Không cần đau lòng, huynh ấy đã học xong rồi."

Y nhìn nàng: "Là người dạy cho nó đúng không?"

Nàng cúi đầu, ánh trăng chiếu vào hỗ nước, quanh co.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi. Nỗ lực lớn nhất của nàng trong nhiều năm qua chính là thoát khỏi đoạn ký ức đó. Nhưng mà ký ức lại giống như một con quái thú giương nanh múa vuốt, quyết không buông tha nàng. Đoan Tử Dương nói, Hạ Tử Vi là kẻ gây họa, phải cẩn thận, phải lấy được tàng bảo đồ. Nhưng Hạ Tử Vi lại làm cung nữ của Tiểu Yến Tử, chậm chạp không tiết lộ thân phận, dụng ý khó mà suy đoán. Có Thấu Phương Trai, có Lệnh phi chống lưng... thì một vị hoàng hậu thất thế như nàng sao có thể muốn động là động được Hạ Tử Vi?

...

Càn Long năm thứ bảy

Giữa hè, lá xanh hoa đỏ, trong ngự hoa viên thủy tiên nở rộ.

Thái hậu mang theo Tình cách cách ra đời không lâu hồi cung, phần lớn phi tần trong tam cung lục viện đều chưa từng gặp qua thái hậu, đua nhau ăn mặc lộng lẫy, chỉ mong được thái hậu ưu ái một chút.

Dung ma ma lén nhìn chung quanh, chạy về Cảnh Nhân cung nói với Cảnh Nhàn: "Nhàn phi nương nương, người phải trang điểm đậm hơn một chút, nếu không sẽ bị Thuần quý phi lấn lướt. Cô ấy đã được thánh sủng, bây giờ lại muốn lấy lòng thái hậu nên trát cả hộp phấn thượng hạng lên mặt!"

Cảnh Nhàn mặc một bộ Mãn phục màu đỏ sậm, đôi mắt thanh tịnh mỹ lệ, nhìn bản thân trong kính, thở dài: "Dung ma ma, ta không muốn bôi gì cả. Sắc mặt của ta đã không tốt, bây giờ tô thêm phấn son chỉ khiến thái hậu giật mình?"

Dung ma ma sửng sốt một chút, nhìn kỹ nàng, thở dài: "Phải, hai ngày nay khí sắc của người đúng là không tốt. Nương nương, nô tài thấy cơm người cũng ăn rất ít, có cần tìm thái y tới hốt chút thuốc khai khẩu vị không?"

Nàng khẽ cười nói: "Cái này không liên quan tới khẩu vị. Ta chỉ thấy không thoải mái, hơi chóng mặt." Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chiếu sáng một góc phòng.

Dung ma ma chần chừ, vẫn là nói: "Vạn tuế gia đã lâu không có tới Cảnh Nhân cung. Nô tài nhớ trước kia, vạn tuế gia cách một ngày lại tới một lần."

Động tác chải đầu của nàng thoáng khựng lại, chỉ cười khổ nói: "Tâm tư của hoàng thượng ta không đoán được. Nếu người không muốn tới, dù ta có cầu khẩn người cũng sẽ không tới."

Dung ma ma có chút tức giận nói: "Thuần quý phi đó nhan sắc tầm thường, thật không biết dùng tà môn ma đạo gì mê hoặc vạn tuế gia, còn được đặc cách phong làm quý phi."

Cảnh Nhàn như có điều suy nghĩ, nghĩ đến câu nói mấy ngày trước của Hoằng Lịch, khẽ nói: "Có lẽ bởi vì cô ấy một lòng một dạ hầu hạ hoàng thượng."

Nàng chỉ chải một búi tóc thật đơn giản. Buổi trưa là lúc thái hậu hồi cung. Theo ý chỉ của hoàng hậu Phú Sát thị, tất cả phi tần đều phải đi nghênh đón. Cảnh Nhàn bước ra khỏi cửa, cảm thấy ánh nắng có chút chói mắt, cả người lúc nóng lúc lạnh, hai chân mềm nhũn tới mức đứng không vững.

Dung ma ma thấy thế vội đỡ nàng: "Nương nương, người cẩn thận một chút. Tối nay nô tài hầm canh gà cho người uống."

Cảnh Nhàn xoa mắt, ừ một tiếng: "Dung ma ma, bà đối xử với ta thật tốt."

Dung ma ma thở dài một hơi: "Các nương nương trong cung, nô tài đã hầu hạ mấy người, nhưng chỉ có mình nương nương là không làm ra vẻ. Hơn nữa người đối với nô tài cũng rất tốt, có gì tốt cũng chia sẻ với nỗ tài."

Nàng ôn hòa nói: "Từ nhỏ ta đã mất ngạch nương, sau đó không còn ai thương ta như bà. Chúng ta giống như hai mẹ con, cần gì phải xưng nô tài, sửa lại đi."

Dung ma ma mừng khấp khởi nói: "Dạ, vậy thì sẽ xưng ta. Cho dù là nô tài, cũng chỉ là nô tài của một mình nương nương."

Lúc này có một nhóm phi tần đi qua, trong đó có Lương tần dịu dàng lên tiếng: "Nhàn phi nương nương, bọn muội muội đang đi nghênh đón thái hậu, tỷ có đi chung không?"

Cảnh Nhàn suy nghi, nhân tiện nói: "Cũng được, trên đường có bạn." Gió hề chầm chậm, hoa rụng rực rỡ.

Bây giờ đã là chính ngọ, sau một đoạn đường đồng hành, Lương tần bỗng nhiễn a một tiếng: "Nhàn phi nương nương, hoa phù dung của tỷ đâu hết rồi? Sao một đóa cũng không thấy, tất cả đều là thược dược?"

Cát phi đi bên cạnh cao giọng nói: "Muội muội, tin tức của muội chậm quá. Chuyện này có gì lạ đâu. Hoàng thượng sủng ái Thuần quý phi, tỷ ấy muốn trồng hoa thược dược, dĩ nhiên phải nhổ hết hoa phù dung. Thuần quý phi gần đây rất hống hách, giống như muốn một tay che trời."

Lương tần có chút đồng cảm nhìn Cảnh Nhàn: "Thật xin lỗi, muội không cố ý..."

Cảnh Nhàn cười nói: "Cần gì phải xin lỗi? Ngự hoa viên vốn là nơi trăm hoa khoe sắc, phù dung hay thược dược cũng không thành vấn đề." Nàng tiến thêm vài bước, lại thấy hoa mắt.

Ngói lưu ly màu trắng lát trên mặt đất khiến nàng thấy chóng mặt, đưa tay sờ trán lại không hề sốt. Nàng đi tiếp hai bước, bước chân mất thăng bằng, cứ thế ngã xuống đất!

Lương tần hốt hoảng la lên: "Người đâu, truyền ngự y, nhàn phi ngất xỉu!".

Ở một góc khác trong ngự hoa viện, Hoằng Lịch chậm rãi liếc nhìn các phi tần đi phía sau. Trong mắt chợt lóe lên, quay người nói với Phú Sát hoàng hậu: "Hoàng hậu, hôm nay thái hậu hồi cung, tất cả phi tần trong cung đều có mặt phải không?"

Phú Sát hoàng hậu sững sờ, nói: "Đương nhiên. Thần thiếp còn cố tình sai tiểu thái giám đi thông truyền cho từng người."

Y lại thản nhiên nói: "Thật sao... Vậy sao trẫm lại thấy thiểu mất một người?"

Phú Sát hoàng hậu lập tức giật mình, sắc mặt sa sâm. Thái hậu thấy không ổn, đang muốn lên tiếng, y đã cười nói: "Nhàn phi đúng là càng ngày càng không biết phép tắc. Thái hậu hồi cung mà cũng tới trễ."

Bốn phía nhất thời rơi vào yên lặng. Phú Sát hoàng hậu cúi đầu, cố giấu đi sự bi thương. Thái hậu từ lâu không quản chuyện hậu cung, bây giờ nghe y nói như vậy lại càng hoang mang.

Lúc này Lương tần đứng ở phía sau nơm nớp lo sợ tiến lên, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng... Nhàn phi tỷ tỷ không phải không biết phép tắc."

Y gật đầu, trong ánh mắt sắc bén làm cho Lương tần như ngồi bàn chông: "Nói tiếp."

Lương tần nói: "Lúc nãy Nhàn phi đúng là có đi cùng bọn thần thiếp. Nhưng mà giữa đường sắc mặt đột nhiên trắng bệch, sau đó thì ngất xỉu. Bọn thần thiếp sợ ngây cả người, sau đó liền truyền thái y đến Cảnh Nhân cung chẩn trị."

Lương tần vừa mới nói xong, bốn phía lại yên tĩnh. Ánh mắt của y sâu không thấy đấy, nhìn không ra hỉ nộ, nghe vậy lại chỉ nói: "Đi tiếp."

Sau khi tiễn lão phật gia về Từ Ninh cung, Hoằng Lịch cùng Nguyễn công công rời đi, cả đoạn đường y không nói lời nào. Nguyễn công công theo ở phía sau, thử thăm dò hỏi: "Vạn tuế gia nếu thấy mệt, hay là về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi?"

Y nghe vậy, cũng không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Nguyễn công công. Đôi mắt sâu như hồ nước của y giống như muốn nhìn thấu Nguyễn công công. Nguyễn công công bị dọa đến trong lòng thấp thỏm, nhỏ giọng nói: "Không phải... Bãi giá Cảnh Nhân cung?"

Lúc này y mới ôn hòa nói: "Nô tài nhà ngươi cũng không quá ngốc. Đi thôi." Nguyễn công công lúng túng cười, đi theo sau y.

...

Càn Long năm thứ hai mươi bảy, đầu hạ.

Ngày hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, Cảnh Nhàn kéo tay Vĩnh Cơ dạo quanh ngự hoa viên tắm nắng, nhân tiện kiểm tra bài vở của cậu. Vì không muốn lần sau thất lễ khi Càn Long kiểm tra, cậu bé rất chịu khó ôn luyện, đã tiến bộ rất nhiều.

Nàng cầm một cuốn sách, tùy ý lật, lại nói: "Vĩnh cơ, «Tôn Tử bình pháp» xem như con đã thuộc lòng. Con có biết dùng bình pháp, chỉ thuộc lòng thôi vẫn chưa đủ, quan trọng nhất là lâm nguy không loạn, phản ứng nhanh nhẹn. Vào thời Chiến quốc, Sở quốc là nước lớn nhất, nhưng cuối cùng lại bị hủy hoại chỉ vì miệng lưỡi của một người."

Vĩnh cơ không phải là một đứa trẻ thích học, chỉ nhìn đình nghỉ mát nói: "Nếu như con là quốc vương của Sở quốc, con nhất định sẽ cắt lưỡi của người kia."

Nàng mỉm cười, trong nụ cười có sự hiền lành và bao dung: "Năm đó Chiến quốc thất hùng liên thủ đối phó Tần quốc. Trương Nghi đầu quân vào Tần quốc, dùng lời nói châm ngòi ly gián những nước khác. Dễ dàng biết Sở quốc và Tần quốc thành kẻ địch. Những sự kiện này rất có ý nghĩa, chỉ là con không chịu đọc."

Vĩnh Cơ xem thường mà nói: "Dù con có học thuộc lòng hết tất cả, hoàng a mã vẫn sẽ không thích con. Hoàng a mã thích nhất là tiểu thập ngũ, sau đó là ngũ a ca. Người không thích nhất chính là con."

Chỉ là một câu nói của con trẻ, lại như mũi dao đâm vào tim nàng.

Nàng ôm Vĩnh Cơ, nhẹ nhàng nói: "Người là hoàng thượng, tình thương phải chia sẻ cho rất nhiều a ca, cách cách. Đây chính là nỗi bi ai của hoàng tộc. Nhưng vẫn còn ngạch nương thương Vĩnh cơ mà. Con không cần nhục chí, không cần đau lòng."

Vĩnh Cơ chui vào lòng nàng không muốn động đây: "Hoàng ngạch nương, người rất thông minh, tất cả binh pháp đều hiểu. Vĩnh Cơ không xứng làm con của người."

Nàng hôn má cậu bé, cười nói: "Ai nói chứ. Ở trong mắt ngạch nương, Vĩnh Cơ là tuyệt nhất."

Trong không khí hương hoa thơm ngát, nàng đang ôm Vĩnh Cơ vỗ về, chợt nghe sau lưng phát ra tiếng cười: "Cảnh Nhàn, nàng giúp Vĩnh Cơ ôn bài, đã ôn tới đâu rồi?"

Nàng giương mắt, phát hiện bên cạnh y không có ai đi cùng. Vĩnh Cơ nhìn thấy Càn Long, giống như là gà con gặp diều hâu, ôm cổ nàng chặt hơn một chút.

Nàng suy nghĩ một lát, cẩn thận nói: "Vĩnh Cơ tiến bộ rất nhiều, thần thiếp không muốn nó mệt mỏi. Hoàng thượng, nghe nói Vĩnh Diễm mới ba tháng đã biết gọi hoàng a mã, đúng là một a ca thông minh."

Y ngồi ngay ngắn đối diện nàng, chậm rãi nhíu mày: "Đang yên đang lành nhắc Vĩnh Diễm làm gì? Bây giờ trầm muốn kiểm tra Vĩnh Cơ."

Y đưa tay vỗ vỗ lên quyển «Tôn Tử binh pháp», trầm giọng nói: "Đã lâu như vậy mà vẫn còn đọc «Tôn Tử binh pháp»? Đúng là không tiến bộ."

Nàng không kiêu ngạo không tự ti nói: "Binh pháp bác đại tinh thâm, ngay cả Tôn Tẫn cũng không dùng hết binh pháp trong đó, sao có thể đọc hấp tấp được?"

Y giống như cười mà không phải cười: "Nàng đang dạy đời trẫm sao?"

Nàng chỉ cười mà không nói.

Một làn gió ấm áp thổi qua. Cảnh Nhàn cụp mắt, hàng mi dài run nhè nhẹ, dáng vẻ đọng lòng người. Không biết tại sao nhìn thấy cảnh tượng này, y lại nhớ hình ảnh cải nam trang của nàng lúc Nam tuần, trong lòng cũng mềm mại hơn.

Y ngắm nhìn nàng tỉ mỉ, bỗng nhiên thở dài: "Đáng tiếc dáng vẻ của Vĩnh Cơ không giống nàng." Dừng một chút, y lại nói: "Trên mặt của nó thứ đẹp nhất chính là đôi mắt giống nàng."

Vĩnh Cơ không biết mình đang được khen hay bị chê, đành phải giữ yên lặng, thận trọng nhìn Cảnh Nhàn. Y nhìn dáng vẻ co đầu rụt cổ của Vĩnh Cơ, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Vĩnh Cơ, lúc nãy ngạch nương dạy con những gì, kể lại cho trẫm nghe."

Vĩnh Cơ nói: "Hồi hoàng a mã, hoàng ngạch nương vừa mới kể cho Vĩnh Cơ nghe một chuyện xưa..."

Trong con ngươi đen nhánh của y hiện lên chút hứng thú: "Chuyện xưa?"

Vĩnh Cơ nhớ lại, cố gắng nói tóm tắt: "Hoàng ngạch nương kể, trong giang hồ có một đại ma đầu giết người không chớp mắt, bị một đám lão hòa thượng vây ở Bồ Đề tự. Ngôi chùa này ở trong núi sâu, ngoại trừ cửa chính, không có đường thoát. Hoàng ngạch nương muốn Vĩnh Cơ nghĩ xem có cách nào ra ngoài không..."

Vĩnh Cơ nói có chút gấp, ho khan. Cảnh Nhàn đưa cậu một ly nước, sau đó lau mồ hôi giúp cậu. Càn Long nhìn cảnh mẹ con hòa thuận, trong lòng nhất thời có đủ loại cảm xúc.

Y cười nhạt nói: "Con trả lời như thế nào?"

Vĩnh Cơ gãi gãi đầu nói: "Nhi thần đang muốn trả lời thì hoàng a mã tới. Còn chưa kịp lĩnh giáo ngạch nương. Hoàng a mã cũng biết Vĩnh Cơ không thông minh, làm sao biết trả lời. Hay là hoàng a mã trả lời giúp con?"

Y thấy thú vị, nói khẽ với nàng: "Trong hậu cung không ai có nhiều mưu ma chước quỷ như nàng. Những chuyện này mà cũng biết?"

Nàng che miệng cười: "Hoàng thượng, sao thần thiếp lại cảm thấy người đang chửi xéo thần thiếp?"

Y tiến lại gần, ngồi xuống cạnh nàng. Trên người y có mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi Long Tiên hương của Dưỡng Tâm điện khiến người khác có chút mê muội.

Y chậm rãi nói: "Tên đại ma đầu này cứ đi ra từ cửa chính. Nghênh ngang không được thì lén lút chắc sẽ được?"

Nàng lắc đầu, nói: "Dù nghênh ngang hay lén lút đều không thể, vì các lão hòa thượng võ công rất cao cường, ngay cả đại ma đầu cũng không đánh lại."

Y trầm ngâm mấy giây, lại nói: "Vậy từ từ nói phật pháp với mấy lão ngoan cố đó, nói không xong thì tiếp tục nói tới luật lệ Đại Thanh không được tự ý giam cầm người khác, nói tới khi nào được thì thôi."

Nàng vẫn lắc đầu: "Các lão hòa thượng vẫn khăng khăng nói rằng hắn cần phải ở trong chùa tịnh hóa ma tính, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Đạo lý gì đều nói không thông."

Y nhìn nàng, buồn cười nói: "Đạo lý nói không thông, như vậy dùng âm mưu đi. Hạ độc, đánh lén, ám toán, phóng hỏa, gài bẫy. Những lão hòa thượng đó đâu phải mãnh thú ba đầu sáu tay, sớm muộn gì cũng trúng kế."

Nàng trầm tư một lúc, bất đắc dĩ nói: "Nếu bàn về mưu thuật, thần thiếp đương nhiên không bằng hoàng thượng."

Chung quanh cảnh trí tựa như ảo mộng, y vẫn duy trì nụ cười, lại nói: "Hoàng hậu không cần khiêm tốn, nếu nàng đã cố ý muốn gạt, ngay cả trẫm cũng không thoát. Năm đó vì Ngô Tử Húc mà khi quân, bây giờ tự mình âm thầm gặp mặt Đoan Tử Dương... Hoàng hậu, nàng ở sau lưng trẫm làm những động tác nhỏ đó, càng lúc càng không có chừng mực."

Nàng giật mình cụp mắt không dám ngẩng đầu, lúc này mới khúm núm nhìn y, không dám nói một lời.

Y cầm tay nàng nói: "Cảnh Nhàn, trong lòng nàng vô cùng có chủ ý, trẫm biết rất rõ. Nàng nghe kỹ, trẫm mặc kệ nàng làm cái gì, cũng không được qua mặt trẫm. Nếu nàng còn dám gạt trầm thì đừng trách trẫm vô tình."

Bốn phía chim hót hoa nở, nàng lại run lên bần bật. Nàng chần chừ hồi lâu mới chậm rãi nói: "Hoàng thượng. Thứ trong tay Đoan Tử Dương có phải người nhất định phải có?"

Y cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của nàng, dù động tác nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta hoảng sợ: "Nếu thứ trẫm tìm hai mươi năm không tìm được thì trẫm sẽ bắt cả bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ chôn cùng."

Trong lòng nàng chấn động, gần như bật thốt ra: "Đoan Tử Dương vốn không có tàng bảo đồ... Tàng bảo đồ thật sự ở trong tay Hạ Tử Vi. Hạ Tử Vi mới là con gái của Hạ Vũ Hà... Cũng là Hoàn Châu cách cách của người." Nhưng cuối cùng một lời cũng không nói. Khoan nói tới Càn Long đã không còn tin nàng, những lời này nếu nói ra liên quan rất rộng, Đoan Tử Dương, Hạ Tử Vi, Tiểu Yến Tử, ba sinh mạng chắc chắn sẽ bị rơi đầu. Dù nàng ghét Hạ Tử Vi, không thích Tiểu Yến Tử, nhưng cũng không tới mức muốn họ chết. Còn Đoan Tử Dương... Thế là điều nàng nói chỉ là: "Thần thiếp đương nhiên thẳng thắng với hoàng thượng, biết gì nói đó."

Khuôn mặt của nàng xinh đẹp động lòng, đôi mắt màu hồ phách dịu dàng như nước.

Ý cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Cảnh Nhàn, nếu nàng luôn luôn nghe lời như vậy, không lừa gạt, không đối đầu với trẫm thì tốt biết mấy."

Tay của nàng run run, cách đó không xa hoa đào bay đầy trời.

Lưới trời tuy thưa, nhưng mà khó lọt.
Tiểu Yến Tử giả cách cách ròng rã một năm, rốt cuộc vào một ngày mùa hè u ám tự mình bại lộ. Nguyên nhân là bởi vì công chúa Tái Á thích Nhĩ Khang, muốn Nhĩ Khang làm phò mã, trong tình thế cấp bách muốn bảo vệ tình yêu của Hạ Tử Vi và Phúc Nhĩ Khang, Tiểu Yến Tử đành tiết lộ sự thật.

Trong đại điện không có người ngoài, có chỉ có Càn Long, Cảnh Nhàn, Lệnh phi, thân vương Mông Cổ, công chúa Tái Á và một nhóm người Thấu Phương Trai. Sắc mặt y tối sầm, thấp giọng nói: "Cảnh Nhàn, nàng muốn xử lý thế nào?"

Nàng cúi đầu không nhìn y, lại không chút do dự nói: "Huyết thống hoàng tộc là chuyện đại sự, sao có thể để hai tiểu nha đầu mang ra đùa giỡn? Hoàng thượng, thần thiếp trước từng nói, Hoàn Châu cách cách bộ dạng khả nghỉ, không giống kim chi ngọc diệp, lúc này có thể thừa dịp tra rõ. Theo thần thiếp thấy nên giam Tiểu Yến Tử và Hạ Tử Vi vào Tông Nhân phủ."

Tông Nhân phủ là nơi giam giữ hoàng thân quốc thích phạm tội, là nơi ngay cả hoàng tộc nghe đến cũng phải biến sắc.

Tiểu Yến Tử vừa nghe đã chửi ầm lên: "Hoàng hậu! Lòng dạ của bà đúng là độc ác. Hoàng a mã, người muốn nhốt thì chỉ cần nhốt một mình con, Tử Vi là con gái ruột của người, sẽ không chịu nổi mấy con ruồi con chuột trong Tông Nhân phủ..."

Hạ Tử Vi không kích động như Tiểu Yến Tử, đôi mắt điềm đạm ngấn lệ: "Vạn tuế gia, người thật sự muốn nhốt nô ty?"

Ý giống như không nghe thấy lời nói của Hạ Tử Vi. Y rất sâu, rất sâu nhìn Cảnh Nhàn: "Cảnh Nhàn, nàng biết rõ một khi bước vào Tông Nhân phủ thì không tránh khỏi cực hình. Nói cho trẫm nghe, nàng làm vậy là có lý do gì?" Vừa nói y vừa chăm chú quan sát từng biểu cảm dù là nhỏ nhất trên mặt nàng.

Ánh mắt nàng ảm đạm: "Thần thiếp chỉ muốn tra ra manh mối. Hoàng Thượng... Dù thần thiếp làm gì cũng là muốn tốt cho người mà thôi."

Tiểu Yến Tử đã sắp khóc, hô to một tiếng: "Hoàng a mā!"

Y vô cùng lạnh nhạt lên tiếng: "Cứ làm theo lời hoàng hậu, nhốt Tiểu Yến Tử và Hạ Tử Vi vào Tông Nhân phủ."

Nói xong y cũng không thèm quan tâm đến Tử Vi và Tiểu Yến Tử nữa, quay đầu nói với Nguyễn công công vẫn còn đang sửng sốt: "Thất thần làm gì, còn không mau đi làm?"

Nguyễn công công vội vàng dạ một tiếng. Càn Long nghiêng mặt, dùng đôi mắt đen hoài nghi nhìn Cảnh Nhàn, trầm giọng nói: "Đây là ý muốn của hoàng hậu?"

Nàng không trả lời, chỉ cúi đầu, nắm thật chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu. Tiếng khóc của Tiểu Yến Tử và Hạ Tử Vi dần xa, khi Càn Long tiếp tục vui vẻ nói cười với thân vương Mông Cổ, tay của nàng vẫn nắm chặt không buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top