Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Nhân cung cửa cung rộng mở.

Suốt đoạn đường Nguyễn công công trong lòng run sợ đi theo Hoảng Lịch, sợ Nhàn phi xảy ra chuyện gì, đến lúc đó vạn tuế gia giận lây cả mình, liên lụy cả nhà. Vạn tuế gia đối với Nhàn phi thái độ thất thường, có điều trong số tất cả phi tần, người có thể chọc giận y chỉ có mình Nhàn phi mà thôi. Điểm này, Nguyễn công cống hiểu rất rõ.

Đến Cảnh Nhân cung, y dừng lại bên ngoài tẫm điện. Ở hành lang bên trái, giữa mùa hè có nhiều hoa phù dung nở rộ. Gió nhẹ thổi, cánh hoa rơi xuống giống như một cơn mưa.

Y đứng bất động ngoài tẫm điện, ánh mắt dán chặt vào cánh của gỗ đàn mộc. Ánh mắt đó rất phức tạp khiến Nguyễn Công công không đoán được.

Nguyễn công công chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi: "Vạn tuế gia... Hay là người vào xem thử?"

Y trầm mặt, không nói một lời, đẩy cửa bước vào. Đã lâu y không đặt chân vào Cảnh Nhân cung. Ở đây tất cả bày trí đều không thay đổi. Y vừa nhìn đã thấy nàng nằm ở trên giường, bóng dáng khuất sau bức màn mỏng, rất yên tĩnh, cũng không nhúc nhích. Hồ thái y đang nói nhỏ gì đó với Dung ma ma, vừa quay đầu nhìn thấy y, sợ đến lập tức quỳ xuống: "Vạn tuế gia cát tường!"

Y thản nhiên ừ một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Cảnh Nhàn có chút cứng đờ. Y dời ánh mắt sang Hồ thái y đang cúi đầu, hững hờ hỏi: "Trẫm nghe nói Nhàn phi không khỏe. Hồ thái y, ông mau nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Hồ thái y ngẩng đầu lên, Dung ma ma ở một bên vui mừng hớn hở nói: "Hồi vạn tuế gia, nương nương không có gì đáng ngại. Ngược lại phải chúc mừng vạn tuế gia, nương nương có tin vui! Hồ thái y nói, nương nương khí hư mới ngất xỉu, nhưng đứa bé trong bụng vẫn mạnh khỏe"

Lời chúc mừng vui vẻ của Dung ma ma lại giống như hòn đá nhỏ chìm vào biển cả, khiến bốn phía trở nên lúng túng trầm mặc. Trên giường, Cảnh Nhàn không nhìn thấy biểu cảm của y, nàng lặng lẽ nắm chặt góc chăn.

Bên trong tẫm điện yên tĩnh, giống như có thể nghe được tiếng tim đập của mỗi người. Cảnh Nhàn càng nắm càng chặt, khiến góc chăn cũng trở nên nhăn nheo. Y vẫn trầm mặt, Hồ thái y đang quỳ rạp dưới đất thận trọng ngẩng đầu, đúng lúc va chạm vào ánh mắt đen như đêm tối của y. Đó là ánh mắt vui mừng không thể giấu...

Hồ thái y sững sờ, trong một khắc chợt nhớ lại trước đây, khi Nhàn phi lần đầu mang thai, hoàng đế cũng giống như vậy, ngoài mặt có vẻ lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại không giấu được niềm vui. Có điều lần này, ngoại trừ ý cười, còn có cả sự hận thù khiến người khác rùng mình.

Y nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: "Một tháng qua trẫm không hề sủng hạnh Nhàn phi, đứa trẻ này e là có từ hơn một một tháng trước." Y đến bên giường, vén màn lên.

Nàng vừa mới uống thuốc, trên người người tỏa ra mùi thuốc bắc nồng đậm, vừa nhìn thấy y, ngay cả lông mi cũng run rẩy. Y hơi nhếch miệng cười, đưa tay bịt mắt của nàng.

Y bình thản nói: "Hồ thái y, Dung ma ma, các ngươi lui ra đi. Trẫm muốn nói chuyện riêng với Nhàn phi."

Vạn tuế gia mở miệng, Hồ thái y và Dung ma ma lập tức cung kính lui ra.

Ngoài cửa cảnh sắc xinh đẹp, ánh nắng ấm áp, cành liễu phất phơ. Toàn bộ Cảnh Nhân cung rất tĩnh, yên tĩnh giống như đại dương mênh mông. Một tia nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến làn da tuyết trắng giống như phát sáng.

Bàn tay của y vẫn che kín hai mắt nàng khiến nàng bắt đầu cảm thấy bất an, sợ hãi: "Hoàng thượng..."

Y trầm giọng gắn từng chữ: "Đứa bé này, trẫm không cần."

Trong lòng bàn tay lông mi rung động mạnh hơn, giống như hồ điệp vỗ cánh.

Y cảm giác lòng bàn tay trở nên ướt át và lạnh lẽo. Y chợt mỉm cười: "Cảnh Nhàn, nàng đúng là mít ướt, lại khóc."

Nàng cố thoát khỏi bàn tay y, mở to mắt nhìn y: "Hoàng thượng... Xin người cho thần thiếp giữ lại đứa bé này!"

Nét mặt y rất nặng nề, cảm xúc trong đáy mắt không thể nào đoán được: "Giữ lại làm gì? Trẫm đã có mấy a ca, cách cách rồi. Đứa bé này sinh ra chỉ chướng mắt thêm. Nàng nhìn thấy nó sẽ nhớ đến Ngô Tử Húc đúng không?"

Nàng ôm lấy cánh tay y, mượn lực ngồi dậy: "Thần thiếp thật sự muốn có một đứa con. Đêm đó thần thiếp không có nói dối. Hoàng thượng, cầu xin người..."

Trong phòng rất ấm áp, nhưng ánh mắt của y lại lạnh như băng tuyết. Y sờ cằm của nàng, rất nhỏ nhắn, rất mịn.

Thuần quý phi cũng có chiếc cằm giống như vậy, đáng tiếc dù có tắt đèn, khi vuốt ve cũng không tìm được cảm giác tương tự.

Y bỗng nhiên cười nhẹ, thần sắc khó lường: "Cảnh Nhàn, nàng còn dám nhắc lại đêm đó. Xem ra trí nhớ nàng không được tốt, không biết hối cải. Vì Ngô Tử Húc, còn chuyện gì nàng không dám làm?"

Nàng không né tránh nhìn thẳng vào mắt y, khuôn mặt nhỏ rất chân thành: "Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp chỉ có một người. Người đó chưa bao giờ là Ngô Tử Húc."

Y lại thản nhiên nói: "Vậy thì sao?"

Nàng ôm cánh tay của y, có chết cũng không buông, lại không lên tiếng. Nàng gối đầu lên ngực y, giống như bản năng, ngón út của nàng tìm kiếm ngón út của y, nhẹ nhàng móc lấy nhau. Khuôn mặt anh tuấn của y trầm xuống, nhưng không né tránh.

Nàng nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Hoằng Lịch, một tháng rồi người không tìm thần thiếp. Thần thiếp rất nhớ người."

Y chăm chú nhìn nàng, ý vị thâm trường nói: "Thật sao?"

Nàng gật đầu, lại nói: "Năm ngoái vào lúc này thần thiếp đang ở một góc ngự hoa viên trồng hoa phù dung. Hoàng thượng, thần thiếp đền cho người một tiểu a ca, người đừng giận nữa, được không?"

Y nghe vậy, chậm rãi cười nói: "Nàng đền cho trẫm... thì trẫm sẽ cần sao?"

Nàng giật mình mở mắt, ngay trong nháy mắt đó, y rút tay lại. Biểu cảm của y rất thâm thúy, ngược ánh sáng, tạo ra một sự uy nghiêm khiến người khác không dám đối mặt.

Y chỉnh lại ống tay áo, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nhàn phi, nhận rõ thân phận của mình đi. Bây giờ không giống ngày xưa. Nàng muốn đền cho trâm? Nàng lấy cái gì để đền? Trên người nàng không có chỗ nào trẫm còn hứng thú."

Róc rách tiếng nước theo ngọn núi giả nhỏ chảy xuống. Khuôn mặt nàng chợt biến sắc.

Y khẽ mỉm cười: "Những gì nàng có thể làm vì trẫm thì những phi tần khác cũng tranh nhau làm. Hơn nữa, bọn họ còn làm tốt hơn nàng."

Nàng chỉ cảm thấy đầu choáng đến phát hoảng, trái tim co rút đau đớn, không khỏi bám tay vào mép giường.

Y dùng ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua, nhưng cũng không đỡ, chỉ nói: "Trước kia trẫm đúng là bị ma che mắt. Năm đó ở vương phủ, Người chịu vì trẫm mà ở lại đâu chỉ có mình nàng? Vậy mà hết lần này tới lần khác trẫm chỉ biết để mắt tới nàng."

Y xoay người đẩy cửa ra ngoài.

Buổi chiều giữa mùa hè, gió nóng gai người, nàng nhịn không được khẩn cầu: "Hoàng thượng, ở lại ăn bữa cơm đi."

Y quay đầu, tựa ở một bên cửa nói: "Thuần quý phi đang chở trẫm. Nàng ấy là một nữ tử dịu dàng, một lòng một dạ. Sủng hạnh của trẫm phải dành cho nàng ấy chứ không phải kẻ dối trá như nàng."

Y bước ra khỏi cửa, bóng lưng mất hút trong ánh dương chói chang.

Nàng gượng dậy, đẩy cửa sổ. Bên ngoài hoa phù dung đua nhau tỏa hương khoe sắc, nhưng đôi mắt nàng lại không giấu được sự chua xót. Y đi rất chậm, rất chậm, ở giữa ánh nắng vàng, tỏa sáng nhưng không chân thực, giống như ảo mộng.

...

Càn Long năm thứ hai mươi bảy, đại lao.

Tông Nhân phủ so với những đại lao khác về căn bản không có khác biệt quá lớn. Trời tối rất sớm, sớm đến không thể tưởng tượng. Đây có lẽ là ngày lạnh nhất của mùa hè, vào đêm thì bắt đầu nổi gió lớn, cành liễu theo gió tung bay phất phới. Không biết từ khi nào, trong cơn gió đã đổ một trận mưa phùn.

Bên trong nơi lạnh lẽo nhất, đáng sợ nhất của Tử Cấm thành, Hạ Tử Vi đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, bị Dung ma ma giội một thùng nước lạnh tỉnh lại.

Cảnh Nhàn đứng ở trước mặt Hạ Tử Vi, mỉm cười nói: "Hạ Tử Vi, thì ra ngươi mới là con gái của Hạ Vũ Hà. Chẳng trách ta lại cảm thấy hai mẹ con các người có một mùi vị rất giống nhau."

Nàng sờ lên vết thương trên mặt Hạ Tử Vi, ý cười trong mắt tan biến: "Nói đi, tàng bảo đồ đang ở đầu? Đoan Tử Dương đã khai hết mọi chuyện. Ta biết tàng bảo đồ đang ở trong tay ngươi."

Hạ Tử Vi lại lạnh lùng dời mắt, nói: "Hoàng hậu nương nương đúng là biết nói đùa, thứ quan trọng như tàng bảo đồ, sao có thể ở chỗ Tử Vi? Cho dù nó nằm trong tay ta thật, ta cũng không giao cho bà. Đoan Tử Dương sớm muộn gì cũng chết, hoàng hậu nương nương phải hiểu rõ điều này chứ."

Cảnh Nhàn gắn từng chữ: "Hoàng thượng không có ở đây. Nơi này không có ai bảo vệ ngươi đâu."

Hạ Tử Vi nói khẽ: "Ta không nói."

Khuôn mặt Cảnh Nhàn trở nên lạnh lùng, quay đầu trầm giọng nói với Dung ma ma: "Nếu đã như vậy thì tiếp tục dùng hình"

Hạ Tử Vi cuối cùng hôn mê bất tỉnh, dù giội bao nhiêu nước lạnh cũng không thể tỉnh lại.

Cảnh Nhàn đi đến vườn ngự uyển trước nơi ở của Đoan Tử Dương. Ở đó có một mảnh đất đầy cẩu vĩ thảo, theo gió mưa chập chờn, nhìn vô cùng tang thương. Đoan Tử Dương đã chờ nàng từ lâu. Y mặc áo choàng màu xám đậm giống như lúc vừa tiến cung, vừa thổi sáo vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Nàng bước đến cạnh y thở dài: "Ông sắp chết."

Y vẫn mỉm cười, thần sắc lại có một chút thờ ơ: "Ta biết."

Hạ Tử Vi quyết không chịu giao ra. Như vậy vạn tuế gia vì ngăn chặn hậu hoạn, nhất định sẽ giết ta. Tấm tàng bảo đỗ không hoàn chỉnh của ta sao có thể qua mắt được ngài ấy?"

Mưa mang theo mây mù, từng hạt từng hạt bị gió cuốn đi. Ánh mắt nàng trở nên mềm mại, nàng nói: "Xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức."

Y nhướn mày: "Hoàng hậu nương nương, nếu người đã có ý muốn cứu ta, vậy tại sao không dứt khoát thả ta đi? Người cũng biết, ở trước mặt một người sắp chết, có nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng vô ích."

"Bởi vì ta không thể bán đứng hoàng thượng." Nàng không chút do dự mà nói, cúi đầu không nhìn y. "Nếu như hoàng thượng muốn mạng của ông, ta sẽ không ngăn cản...'

Y nhẹ nhàng nhếch miệng, nói: "Thì ra là phu thê tình thâm." Nàng không đáp.

Y thở dài một tiếng, bỗng nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, ta có thể cầu xin người giúp một chuyện cuối cùng không?"

Y lấy trong ống tay áo ra một bức vẻ trên da trâu và một lọ thuốc nhỏ đặt vào tay nàng.

Nàng mở xa xem, rõ ràng là một tấm bản đồ không hoàn chỉnh. Đường đi vẽ rất rõ ràng, chỉ là đi chưa được nửa đường thì bất ngờ kết thúc, lại không có thêm chỉ dẫn. Mà bình nhỏ kia xúc cảm lạnh buốt, màu sắc sáng long lanh. Xa xa có một hai tiếng chim hót, trên đầu gió thổi lá cây rì rào rung động. Nàng giương mắt nhìn y: "Tại sao phải đưa cho ta?"

Y cười khổ: "Bởi vì hoàng hậu nương nương là người rất dễ thương lượng. Ta giao tàng bảo đồ cho người đương nhiên phải kèm theo điều kiện." Mưa gió mịt mù.

Y bình tĩnh nhìn nàng, gắn từng chữ: "Hoàng hậu nương nương, trong bình này là nước hóa thi. Ta có thể tự vẫn, nhưng ta muốn chết quang minh chính đại, chết có tôn nghiêm. Đoan Tử Dương ta cả đời không có thành tựu lớn, nhưng cũng không làm gì thẹn với lương tâm. Sau khi chết muốn được toàn thây cũng không phải yêu cầu quá đáng. Nếu như vạn tuế gia giận dữ muốn làm nhục thi thể của ta, ta khẩn cầu hoàng hậu nương nương dùng nước hóa thi này hủy thi diệt tích, tránh để ta chết còn bị người khác chà đạp.

Nàng nhìn bình nước trong tay, lại nghĩ đến dung mạo của Đoan Tử Dương có tám phần giống Ngô Tử Húc, không khỏi đau xót.

Nàng cụp mắt, nhẹ nhàng nói: "Ta hứa với ông sẽ giúp ông sau khi chết không chịu nhục." Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió mưa.

Y rút ra một cây chủy thủ, sau đó nói với nàng: "Ta tin người. Sau này nếu gặp lại ở Hoàng Tuyền, chúng ta không ai nợ ai."

Dứt lời, y dùng chủy thủ đâm thẳng vào tim, không chút chần chờ. Mùi máu tanh bị nước mưa hòa tan, ngay cả giọt máu cũng hòa vào trong mưa. Y chậm rãi ngã xuống đất, bên môi có một nụ cười, ánh mắt vẫn mở to. Đôi mắt thanh tịnh của nàng ngấn lệ. Nàng chậm rãi ngồi xuống, vuốt mắt giúp y.

Tiếng mưa rơi càng lớn, chung quanh trở nên lạnh lẽo. Nàng ngồi xổm bên cạnh thi thể của y, đột nhiên rất muốn bung dù thay y che mưa. Một người thà tự kết liễu cũng không muốn chịu nhục phải nằm trên nền đất lạnh lẽo như bây giờ... Nàng không đành lòng.

Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Cảnh Nhàn, hình như nàng không nên xuất hiện ở đây."

Nàng quay đầu, Càn Long trong bộ cẩm bào màu đen đang đứng ngay cạnh nàng. Tay phải của y cầm long ngân kiểm, dưới cơn mưa lưỡi kiếm lóe sáng. Y nhìn thi thể trên mặt đất, hững hờ cười nói: "Đoan Tử Dương bị sao?"

Đôi mắt nàng xinh đẹp mà thê lương, nói: "Hoàng thượng, ông ấy tự tử."

Y xem thường, phủi phủi thi thể của Đoan Tử Dương: "Hắn quả nhiên thông minh hơn Ngô Tử Húc. Nếu trẫm động thủ, hắn sẽ không chết nhẹ nhàng như vậy. Dù sao trận chiến với Chuẩn Cát Nhĩ cũng không thể tránh. Chặt đầu Đoan Tử Dương để cảnh cáo cũng không tệ. Dám ở trước mặt trẫm giở trò, chết không đáng tiếc."

Y rút kiếm, trong mắt lóe lên sự khinh miệt, tiến lại gần thi thể của Đoan Tử Dương. Long ngân kiếm của để vương, chỉ cần chém một nhát, có thể chặt đứt cả vàng ngọc.

Nàng chậm rãi đứng lên, giọng nói có chút run rẩy: " Hoàng thượng, người muốn làm gì?"

Y nhìn nàng, cái nhìn này rất sâu, sâu đến không thể đoán: "Trẫm muốn chặt đầu của hắn, cho thiên lý mã mang đến Chuẩn Cát Nhĩ. Không biết tộc trưởng nhìn thấy đầu của tên sứ giả không hoàn thành chức trách sẽ nghĩ gì."

Trong đêm mây mù nồng đậm. Khuôn mặt của nàng bị nước mưa giội đến trắng bệch.

Ngay khi y vừa vung kiểm, nàng vội chặn ngay trước thi thể Đoan Tử Dương. Mũi kiếm sắc bén chạm vào vạt áo của nàng, vô cùng lạnh lẽo.

Y đột nhiên nheo lại hai mắt, thản nhiên nói: "Cảnh Nhàn, nàng có ý gì? Bảo vệ thi thể của Đoan Tử Dương sao?"

Nàng kiên định lắc đầu, nhẹ giọng thì thầm, giọng nói không giấu được sự chấp nhất: "Thần thiếp đã hứa với Đoan đại nhân, không để cho người khác làm nhục thi thể của ông ấy. Đoan Tử Dương cũng không phải nghiệp chướng nặng nề, chẳng lẽ hoàng thượng không thể để ông ấy toàn thậy? Hoàng thượng... Xin người đừng giận chó đánh mèo. Ông ấy không phải Ngô Tử Húc."

Trong nháy mắt, y gần như ngây ngẫn cả người. Sau đó, y nâng mặt của nàng lên, tỉ mỉ quan sát: "Không để người khác làm nhục thì thể của hắn... Cảnh Nhàn, nàng giỏi lắm, nhanh như vậy đã thề ước với Đoan Tử Dương những chuyện này. Trẫm cũng không ngờ, nàng đối với thế thần của Ngô Tử Húc mà cũng có thể động lòng."

Nàng không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Thần thiếp đã hứa với ông ấy, không thể thất hứa. Xin hoàng thượng mở lòng từ bi tha cho Đoan Tử Dương lần này."

Bàn tay đột nhiên siết chặt, hai bên má nàng lập tức bầm tím. Y nhíu mày nói: "Nếu trẫm không tha thì sao?"

Nàng cắn môi, nhìn chằm chằm vào mắt y: "Vậy hoàng thượng cứ dùng kiếm đâm vào tim thần thiếp."

Một câu nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong mưa gió mịt mờ, lại sắc bén đến mức có thể cắt đứt mọi thứ.

Y phá lên cười, lần này giọng cười lại không giấu được sự trào phúng: "Giống như lần trước nàng xả thân đỡ dao, đúng không?"

Cả người nàng cứng đờ. Y nâng cằm của nàng khiến nàng không thể né tránh. Y từng chút từng chút xích lại gần, rất nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Dù là dưới cơn mưa lạnh buốt, nhiệt độ của y vẫn nóng rực.

Y lên tiếng, giọng nói lạnh lùng sắc bén hơn cả lưỡi kiếm: "Nàng có thể đỡ một dao cho trầm, cũng có thể vì bảo vệ thi thể của Đoan Tử Dương mà không tiếc xả thân. Cảnh Nhàn, tốt... Tốt, nàng rất tốt, tốn đến mức không thể tốt hơn."

Y giống như phẫn nộ cực độ, gần như cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy mà trẫm lại cảm động đến đau lòng."

Nàng nắm bàn tay đang cầm kiếm của y, nắm rất chặt, nắm đến đau đớn: "Hoàng thượng, chẳng lẽ một người đã chết mà người cũng không thể buông tha? Người cũng đã chết, sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt? Huống chi, Đoan Tử Dương chết không phải không có giá trị!"

Vành môi của y cong lên thành một nụ cười lạnh lùng: "Vậy nàng nói cho trầm nghe, giá trị ở chỗ nào?"

Mưa lạnh không ngừng rơi, thấm ướt tóc của nàng. Đêm rất tối, rất đen.

Nàng nhìn vào mắt y, từ ống tay áo móc ra một tấm bản đồ: "Đoan Tử Dương đã để lại một phần của tàng bảo đồ. Ông ấy chỉ có một phần. Hoàng thượng... đây là thứ người tìm kiếm hơn hai mươi năm, cũng là vì nó mà giết Ngỗ Tử Húc!"

Nhắc đến Ngô Tử Húc, trong mắt nàng không tự chủ được bốc lên một ngọn lửa. Chỉ vì một tờ giấy mà hại chết nhiều người như vậy.

Tấm da không thấm nước, dù bị nước mưa làm ướt, hình vẽ vẫn không bị nhòe. Nàng mở tấm bản đồ đặt trước mặt y.

Ý nhìn lướt qua, mặt không đổi sắc nói: "Nguyễn công công, ngươi ở bên cạnh trẫm đã lâu. Trẫm hỏi ngươi, Phía sau núi Thái Bạch từ bao giờ có một hồ nước, đã vậy còn nối liền với sông Trường Giang?"

Nguyễn công công hận không thể trầm mình vào vũng bùn mà biết mất, chỉ vội vàng nói với Cảnh Nhàn: "Nương nương, bản đồ của người là giả! Nếu người có bản đồ thật thì hãy mau giao ra, miễn cho vạn tuế gia nổi giận. Đến lúc đó chúng ta đều phải rơi đầu!"

Càn Long vuốt ve cằm của nàng, bình thản nói: "Nhìn xem, Cảnh Nhàn, giá trị duy nhất Đoan Tử Dương để lại là một tấm bản đồ giả và sự lừa dối của nàng."

Nét mặt của y không phẫn nộ, không kích động, nụ cười rất đắng chát: "Những năm qua, trẫm bị nàng lừa gạt hết lần này đến lần khác, đúng là đã không thể đếm xuể."

Y vung tay tra kiếm vào vỏ. Nhưng khi lưỡi kiếm xé gió trở về đã để lại một vết cắt thật dài trên má nàng.

Đau đớn, nước mưa hòa tan máu đỏ, xinh đẹp đến thê lương.

Nàng cúi đầu nhìn tấm bản đồ trong tay, cảm thấy bản thân đã rơi vào một âm mưu thâm hiểm. Bản đồ giả... Chắc hẳn là cái bẫy cuối cùng sắp đặt sẵn cho nàng? Nàng ôm lấy y: "Hoàng thượng...Xin người hãy tin thần thiếp. Thần thiếp..."

Ngay lúc này, trong mưa gió vang lên một tiếng kêu thảm thiết: "Hoàng a mã, người mau cứu Tử Vi. Tử Vi đã bị hoàng hậu và Dung ma ma hành hạ đến không thành hình người! Hoàng a mã, người thật sự nhẫn tâm nhìn con gái ruột của mình chết sao?"

Trong đình viện mưa bụi mịt mờ, Hạ Tử Vi được Tiểu Yến Tử và ngũ a ca đỡ, mặt trắng như giấy, khóe miệng chảy máu.

Càn Long nhíu mày: "Nguyễn công công, trẫm nói dùng hình, nhưng không nói có thể thể dùng hình đến mức đó. Việc này ngươi làm không chu toàn chút nào."

Nguyễn công công vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Vạn tuế gia thánh minh, đây không phải ý của nô tài. Một người là Hoàn Châu cách cách, một người là người Phúc đại gia yêu, dù nô tài có một trăm lá gan cũng không dám làn càn!"

Cảnh Nhàn đột nhiên phát run lên, Hạ Tử Vi mở mắt, cách màn mưa nhìn nàng. Càn Long lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: "Hoàng hậu, nàng run gì chứ?"

Tiểu Yến Tử vịn Tử Vi gào khóc: "Hoàng a mã, hoàng hậu rất xấu xa. Là bà ấy, bà ấy dẫn theo Dung ma ma, vừa vào Tông phủ nhân liền dùng hình với Tử Vi. Tử Vi đã bất tỉnh nhiều lần... Nếu không phải Nhĩ Khang không chịu được cứu Tử Vi ra ngoài, có thể bây giờ muội ấy đã chết rồi!"

Mưa càng thêm lớn.

Càn Long lui ra phía sau một bước. Trong đêm mưa lạnh lẽo, y và Cảnh Nhàn bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt y tràn đầy hàn ý: "Hoàng hậu, trẫm đã nói rất rõ ràng với nàng, những động tác nhỏ này của nàng, đừng làm trên đầu trầm."

Nàng nắm chặt tay mình, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn không chịu nỗi: "Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng giấu diếm người chuyện gì. Dù là có, đó cũng là vì tốt cho người, vì muốn giúp người!"

Y lại thản nhiên nói: "Được rồi, thu hồi lại những lời nịnh hót của nàng đi! Đừng lấy việc yêu thương trẫm làm cái cớ cho những chuyện trả thù tàn nhẫn này. Hạ Tử Vi bị nàng tra tấn thành ra như vậy, chẳng lẽ cũng là vì nghĩ cho trẫm?"

Y chăm chú nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu: "Nàng có thể đối xử với con gái của trầm như vậy, lại không cho trẫm động vào thi thể của Đoan Tử Dương."

Hạ Tử Vi ngã về sau, bỗng nhiên yếu ớt mở miệng, giọng nói vô lực: "Hoàng hậu nương nương, nếu người thật sự nghĩ cho hoàng thượng, vậy sao người không nói cho hoàng thượng biết về giao dịch của người và Đoan đại nhân?"

Nói xong, Hạ Tử Vi nhắm hai mắt, ngất xỉu trong lòng Phúc Nhĩ Khang.

Cảnh Nhàn nhìn chằm chằm Hạ Tử Vi, sau đó quay đầu nhìn thi thể của Đoan tử Dương, đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại.

Ánh mắt sắc bén của Càn Long dán chặt vào mặt nàng, giống như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào, dù là nhỏ nhất của nàng.

Giọng nói của y giữa tiếng mưa rơi giống như hồ nước dậy sóng: "Hoàng hậu, giao tàng bảo đồ ra."

Nàng cảm giác giống như bị ai đó tát một bạt tai thật mạnh: "Hoàng thượng...người có ý gì?"

Y thản nhiên nói: "Nếu không giao ra, dù có là hoàng hậu trẫm cũng không tha... Cảnh Nhàn."

'Cảnh Nhàn' hai chữ, bị y thốt ra như vậy, cực kỳ lạnh lẽo, cực kỳ đáng sợ. Chân trời nổi lên một tiếng sấm.

Tiểu Yến Tử bò đến bên chân Càn Long, dập đầu mấy cái, sau đó gào khóc: "Hoàng a mã, dù có lừa gạt thì cũng là con lừa gạt. Hoàng hậu đối với Tử Vi như vậy đúng là quá tàn nhẫn! Bà ấy là người xấu lòng dạ rắn rếch! Hoàng a mã phải chém đầu bà ấy, không thì phải phế bà ấy! Lệnh phi nương nương tốt hơn bà ấy gấp vạn lần!"

Lời nói của Tiểu Yến Tử vô cùng sắc bén, Cảnh Nhàn chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ, gần như sắp ngã về phía sau, lại bị Càn Long túm lấy cổ tay kéo lại. Ánh mắt của y thâm thủy mà sắc bén "Ô Lạt Na Lạp Cảnh Nhàn là hoàng hậu của trẫm, trẫm sẽ không chém nàng."

Y nâng bàn tay chạm vào vết thương bị kiếm cắt trúng của nàng, trầm giọng nói: "Nhưng trẫm có thể phế nàng." Máu của nàng dính vào đầu ngón tay y. Dọc theo vết thương, y dùng sức ấn tay xuống: "Có điều trẫm không muốn phế."

Nàng đau đến toàn thân run lên. Nàng nắm tay y, bật khóc: "Hoàng thượng, người không tin thần thiếp, đúng không?"

Y cười khinh bỉ: "Tin? Nàng xứng sao? Cảnh Nhàn, nàng quá coi trọng tư tình, đáng đời nàng có kết cục này. Từ hôm nay nàng hãy vào Tông Nhân phủ từ từ suy nghĩ. Chờ sau khi nàng giao nộp tàng bảo đồ thì có thể ra ngoài."

Dung ma ma nghe xong, cuống quít quỳ xuống, không ngừng dập đầu: "Cầu xin vạn tuế gia thu hồi mệnh lệnh! Từ khi Nam tuần trở về sức khỏe của nương nương rất yếu, không thể chịu nổi sự giày vò ở Tông Nhân phủ!"

Y để lại thản nhiên nói: "Trẫm nói nàng chịu nổi thì sẽ chịu nỗi."

Y buông mặt nàng ra, quay lưng lại, bóng lưng dưới cơn mưa vạm vỡ như một ngọn núi. Y cười nói: "Huống chi, Dung ma ma, bà cũng biết chủ tử của bà là một Cảnh Nhàn khỏe mạnh, sức khỏe tốt."

Cảnh Nhàn nắm chặt nắm tay, đi đến trước mặt y, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt màu hổ phách của nàng trong bóng đêm đẹp đến nao lòng. Nàng cắn môi dưới, từng chữ nói: "Hoàng thượng, trong tay thần thiếp thật sự không có tàng bảo đồ."

Y ừ một tiếng, lại nói: "Những lời này giữ lại vào Tông Nhân phủ mà nói."

Sấm sét lóe sáng vang rền, giống như xé nát bầu trời.

Y quay đầu nói với thị vệ bên cạnh: "Còn chờ cái gì? Mau lôi hoàng hậu đi. Tông Nhân phủ bây giờ có lẽ vẫn còn thấp đèn."

Nàng ngửa mặt nhìn y, vành mội của y rất mỏng, cười đến khiến người khác cảm giác cực kỳ vô tình.

Thị vệ run rẩy đi đến cạnh nàng, nàng lại lách người tránh né: "Tự ta đi được. Từ trước tới nay ta không giấu diếm hoàng thượng. Dù ta có chết ở Tông Nhân phủ, ta cũng giống Đoan Tử Dương, ngẩng cao đầu mà ra đi."

Sắc mặt của nàng đã tái đến gần như trong suốt, nhưng nàng đứng rất thẳng lưng, bước đi vững vàng, từng bước tiến về phía u ám nhất của Tử Cấm thành.

Đôi mắt của Càn Long thoáng hiện sự không đành lòng. Nhưng khi nhìn thấy thi thể của Đoan Tử Dương... Sự không đành lòng đó lại đông đặc thành sự căm thù.

Nàng có thể vì Ngô Tử Húc, cam tâm tình nguyện lên giường của y. Nàng có thể vì thi thể của Đoan Tử Dương mà không ngần ngại đứng trước mũi kiếm của y.

Một lần lại một lần lừa gạt... Cảnh Nhàn như vậy, không đáng để y thương hại. Y nhìn về hướng Tông Nhân phủ. Yêu hận đan xen, khiến trái tim y gần như vỡ nát, không cách nào chữa lành, cũng không thể chữa lành.

Cảnh Nhàn đã trở lại Tông Nhân phủ, có điều lần này hai tay bị trói, là chính mình.

Mùi đất và mùi máu tanh trộn lẫn vào nhau, nàng bị trói trên giá gỗ, hai cổ tay tê dại không còn cảm giác. Nàng giương mắt nhìn xung quanh, hình cụ treo đầy bốn vách tường, mùi máu thịt hôi thối nồng nặc trong phòng giam khiến người ta rùng mình.

Đã qua một ngày một đêm, mưa bên ngoài đã ngừng. Nghe nói Tiểu Yến Tử và Hạ Tử Vi không chỉ bình yên vô sự, Càn Long còn phong Hạ Tử Vi làm Minh Châu cách cách, có thể nói trong vòng một đêm bay lên đầu cành. Còn nàng...

Nàng mê man, giống như không còn sức lực để suy nghĩ. Từ khi vào Tông Nhân phủ, ngoại trừ uống nước, cái gì nàng ăn cũng không nổi. Nàng cảm thấy cả người phát nhiệt, đầu óc nặng nề đến phát ngất.

Thị vệ canh giữ Tông Nhân phủ Trương Thành là người của Lệnh phi, đối với hoàng hậu cũng không có thiện cảm. Nhưng phải thừa nhận rằng, một nữ nhẫn yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, nửa mê nửa tỉnh như vậy thì trong tay làm gì có tàng bảo đồ?

Lúc y mang bữa cơm đầu tiên đến thì cười nói: "Hoàng hậu nương nương, thân thể của người tôn quý, tiểu nhân đương nhiên không dám tra tấn người. Có điều vạn tuế gia hôm nay có nói, đã vào Tông Nhân phủ, dù là hoàng thân quốc thích cũng phải vứt bỏ thân phận, có thể tùy ý dùng hình cụ. Nếu người tiếp tục không khai, phải chịu khổ chỉ có mình người."

Nàng rất bình tĩnh mà nói: "Những gì ta có thể nói, đều đã nói."

Trương Thành thở dài một tiếng: "Ngay cả ta còn không tin nổi thì làm sao vạn tuế gia tin?"

Đại lao chỉ thấp một ngọn nến, ánh lửa lu mờ yếu ớt. Nàng quay mặt qua chỗ khác. Tim của nàng đang đau thắt, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Thời gian dần trôi qua, nàng rủ mắt, chờ đợi thời khắc hôn mê bất tỉnh.

Trương Thành lại thở dài một hơi, bưng khay thức ăn trên bàn lui ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Trương Thành liền giật mình đến toàn thân run rẩy, lập tức quỹ xuống lắp ba lắp bắp nói: "Vạn tuế gia cát tường!"

Càn Long nghịch ánh sáng đứng tại chỗ, chắp hai sau lưng, mặt không đổi sắc, cả người thờ ơ, nhưng lại khiến Trương Thành không dám ngẩng đầu.

Trương Thành cúi đầu, chợt nghe giọng nói trầm thấp của y vang lên: "Hoàng hậu không ăn sao?"

Trương Thành đành phải thành thật đáp: "Có lẽ hoàng hậu nương nương không khỏe, nuốt không trôi."

Y ừ một tiếng, nheo mắt lại nói: "Vậy đổ cho chó ăn đi."

Y giật giật cổ tay, bình thản tiếp lời: "Hoàng hậu không khỏe ở chỗ nào?"

Trương Thành nhỏ giọng nói: "Hình như hoàng hậu nương nương... bị sốt cao"

Y lại như có điều suy nghĩ, cắt lời: "Bị sốt không phải chuyện gì to tát." Y chỉ tay vào cửa ngục khép chặt: "Nàng ngủ hay thức?"

Trương Thành nơm nớp lo sợ nói: "Hồi vạn tuế gia, lúc nô tài rời đi thì nương nương vẫn còn thức, nhưng có vẻ thần trí không tỉnh táo, chắc là sẽ nhanh ngủ."

Y khẽ cười: "Chút nữa nàng sẽ không dám ngủ."

Trương Thành cúi đầu, rõ ràng mặc y phục đủ ẩm, rõ ràng Càn Long rất bình thản nhưng lại khiến Trương Thành toát mồ hôi lạnh.

Lúc này Càn Long mới dời ánh mắt về đỉnh đầu của Trương Thành: "Trương nội thị, trẫm hỏi ngươi, nếu không có sự sủng ái của trẫm, phi tử có còn giá trị không?"

Trương Thành sững sờ, lắp bắp nói: "Đương nhiên là không."

Y hài lòng, lạnh nhạt tiếp lời: "Thông minh. Hiện tại trẫm sủng ái Lệnh phi. Nếu có một ngày trầm không đến Diên Hi cung, Lệnh phi cũng sẽ không đáng một đồng. Điểm này, ngươi hiểu chứ?"

Trương Thành nói: "Tiểu nhân hiểu." Trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Y một lần nữa dời ánh mắt sang cánh cửa ngục đang khép chặt, ngoài mặt hững hờ, nhưng bên trong lại dậy sóng. Y chậm rãi lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt khiến Trương Thành run rẩy: "Có câu này, ngươi nghe kỹ cho trẫm."

Y chắp hai tay sau lưng, nói từng chữ: "Đưa tất cả người của Tông Nhân phủ đi. Trẫm muốn đích thân thẩm vấn hoàng hậu. Nếu đêm nay có một người nào ở lại Tông Nhân phủ, trẫm sẽ lấy mạng cả nhà ngươi."

'Két' một tiếng, ngọn nến sau cùng trong đại lao cũng lịm tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top