Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua mấy ngày, Hoằng Lịch hạ ý chỉ, các cô nương trong phủ đều được điều phối đến các cung phòng, chỉ có Cảnh Nhàn và Anh Lạc được giữ lại trong nội thị phủ.

Giữa rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ có, đố kỵ có, Anh Lạc nhìn Cảnh Nhàn: "Nội thị phủ chuyên phụ trách chuyện của tứ a ca, cách người thêm gần một chút. Cô biết không, Lý ma ma chính là xuất thân từ nội thị phủ. Ta còn tưởng là điện hạ đã chán ghét ta. Chúng ta xem như may mắn."

Cảnh Nhàn hỏi: "Vào nội thị phủ phải làm thêm mấy năm nữa?"

Anh Lạc cúi đầu nhỏ giọng nói: "Giống Lý ma ma vậy, đương nhiên là làm cả đời. Bất quá cũng có tỳ nữ đẳng cấp cao một chút, không đến mười năm thì có thể ra ngoài. Cảnh Nhàn, sao cô lại hỏi như vậy?"

Cảnh Nhàn nghe vậy hào hứng nói: "Không đến mười năm thì ta có thể rời khỏi chỗ này! Ta nghĩ kỹ rồi, tốt nhất là làm việc ở phòng bếp. Ở phòng bếp ít nhiều cũng học được vài món. Sau này khi rời phủ sẽ không lo kế sinh nhai. Ta sẽ cố gắng để dành tiền, sau này mở một quán ăn nhỏ!"

Anh Lạc thở dài: "Cảnh Nhàn, vương phủ đối đãi chúng ta không tệ, cô rời khỏi đây màn trời chiếu đất, có gì đáng để vui chứ?"

Cảnh Nhàn rất chân thành nói: "Bởi vì ta không phải nô tỳ. Mặc dù gia cảnh ta nghèo khổ, thua xa lúc huy hoàng, mặc dù a mã ngạch nương đều đã qua đời, nhưng là ta không phải nô tỳ, một ngày nào đó ta muốn làm chủ sinh mạng của mình."

Anh Lạc thấy nàng cao hứng bừng bừng, mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ quái, cũng chỉ đành mỉm cười. Lúc này Lý ma ma dẫn theo các cô nương khác đến, đám người đứng thành một hàng, Lý ma ma lần lượt phân phối vị trí cho từng người, cuối cùng mới nói đến Cảnh Nhàn.

Bà nhìn Cảnh Nhàn từ đầu tới chân, trong ánh mắt ý vị thâm trường: "Cảnh Nhàn, tứ a ca phân phó từ nay về sau ngươi đến thư phòng quét dọn."

Câu nói kia có nghĩa là mỗi ngày Cảnh Nhàn đều được gặp Hoằng Lịch. Lý ma ma vừa dứt lời, tất cả cô nương đều nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ, chỉ có mỗi Anh Lạc ánh mắt rất khác thường.

Cảnh Nhàn giơ tay lên, điềm đạm nói: "Lý ma ma, ta rất hay phạm lỗi. Thư phòng đó hay là để Anh Lạc quét dọn đi."

Lý ma ma căm ghét mà nói: "Ngươi bớt nói nhảm đi. Lời nói của tứ a ca ngươi chỉ cần nghe theo là được."

Cảnh Nhàn bất đắc dĩ nhìn Anh Lạc một chút. Anh Lạc được phân phối đến phòng bếp, nơi đó tiền công nhiều nhất. Nghĩ đến rất nhiều tiền tự nhiên bay mất, Cảnh Nhàn chỉ có thể cố gắng gượng cười, hận không thể lập tức đổi vị trí với Anh Lạc.

Thật ra công việc mỗi ngày rất đơn giản, chỉ cần lau bàn, phủi bụi, đem sách Hoằng Lịch đã đọc xếp lại lên kệ và cầm sách y muốn đọc đặt trên bàn cho y. Những thứ này so với công việc của các cô nương khác thì nhàn hạ hơn rất nhiều.

Nhưng trong lòng Cảnh Nhàn chỉ nghĩ tới số bổng lộc hậu hỉnh ở phòng bếp, dù thế nào cũng không thấy quét dọn thư phòng có gì tốt.

Hoằng Lịch văn võ song toàn, ngoại trừ ngày ngày luyện võ cưỡi ngựa, cũng không quên trau dồi kinh thư. Cảnh Nhàn mỗi ngày đều gặp mặt y, nhưng nàng chỉ cúi đầu làm việc, còn y cũng rất thờ ơ, không nói chuyện với nàng.

Cứ như vậy hơn một tháng trôi qua, trời cũng càng thêm lạnh.

Ngày hôm đó, Hoằng Lịch ngồi trên ghế, uống một ngụm trà nhìn Cảnh Nhàn nói: "Một tháng nay ngươi cầm nhầm sách cho ta hai lần."

Cảnh Nhàn nghe vậy giật cả mình, làn da trắng ửng đỏ, ấp úng nói: "Tứ vương gia, ta..."

Hoằng Lịch giương mắt, con ngươi đen nhánh như khóa chặt nàng: "Lần thứ nhất ta cần 'Thân Tử", ngươi cầm lại là 'Hàn Phi Tử. Lần thứ hai ta muốn 'Vi Lô Dạ Thoại, ngươi đưa ta 'Nhàn Tình Ngẫu Ký. Có thể giải thích một chút không?"

Cảnh Nhàn giả vờ áy náy: "Là ta quá sơ ý."

Hoằng Lịch khoác một chiếc áo choàng màu xanh lên người, so với ngày thường có phần rộng hơn, lại nói: "Sơ ý?"

Y hỏi lại, âm lượng không cao, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm: " Thân Tử' nặng mưu thuật, lấy thuật chế nhân, 'Hàn Phi Tử' lại là lấy pháp chế điển, lấy quy chế pháp luật trị quốc. 'Vi Lô Dạ Thoại là nói về đạo lý trong sinh hoạt, Nhàn Tình Ngẫu Ký' lại nói về sự sống của vạn vật. Cảnh Nhàn, chẳng lẽ ngươi muốn ám chỉ ta không hiểu cách chọn sách?"

Cảnh Nhàn ngẩng đầu, hai mắt long lanh rất xinh đẹp: "Bẩm Tứ vương gia, ta thật sự là sơ ý... Ta thấy ta làm việc trong nhà bếp sẽ tốt hơn. Thật ra Anh Lạc so với ta thông minh hơn nhiều, văn chương lại giỏi. Nếu ở trong thư phòng quét dọn sẽ phù hợp hơn. Dốt đặc cán mai như ta sẽ làm mất hứng đọc sách của tứ vương gia, tội đáng chết vạn lần."

Hoằng Lịch nhìn Cảnh Nhàn, ánh mắt nhu hòa: "Ta biết ngươi xuất thân giàu sang, trước kia đã từng đọc sách. Phu tử của ngươi còn từng thi cao trung. Cảnh Nhàn, nếu như ngươi mà gọi là dốt đặc cán mai thì nha đầu trong phủ này đều không biết chữ."

Cảnh Nhàn cung kính nói: "Bất luận như thế nào, ta phạm lỗi hai hần. Ngày mai ta sẽ tìm một nha đầu thông minh hơn tới hầu hạ điện hạ."

Ánh mắt của Hoằng Lịch hiện lên suy nghĩ phức tạp, y nói: "Ngươi muốn tới nhà bếp đến như vậy?"

Thanh âm của y rất bình ổn, rất thuần hậu, nhưng vấn đề y hỏi lại khiến Cảnh Nhàn có chút sững sờ. Con ngươi của nàng sáng long lanh màu hổ phách, ấm áp như nắng mùa xuân.

Hoằng Lịch đáy lòng có chút rung động, thấy nàng có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại rất đần độn, không nhịn được bật cười. Y rất ít phát ra tiếng cười từ tận đáy lòng. Tiếng cười đó quẩn quanh trong gian phòng khiến Cảnh Nhàn không khỏi thấp thỏm.

Hoằng Lịch phất phất tay, nói: "Vậy ngươi chuẩn bị một cái nồi đi. Trưa nay ta muốn ăn lẩu."

Cảnh Nhàn đem ý chỉ của y truyền đạt cho phòng bếp, trong phòng bếp hơn ba mươi người lập tức công việc lu bu, miệng hô: "Nhanh, mau đem thịt hươu tốt nhất cắt lát, còn đùi dê tiến cống nữa..."

Vật liệu như nước chảy được đưa vào phòng bếp, thịt chỉ lấy phần thịt lưng non ngon nhất, còn rau xanh chỉ lấy thân cải, không lấy lá cải.

Chờ nồi lẩu chuẩn bị kỹ càng, Hoằng Lịch ngẩng đầu nhìn một chút, thản nhiên nói: "Tất cả đi xuống đi, chỉ cần một mình Cảnh Nhàn hầu hạ là đủ."

Cảnh Nhàn cẩn thận đem đồ ăn nhúng vào nước lẩu rồi theo thứ tự đặt vào những chiếc đĩa trước mặt y. Hoằng Lịch dùng ngón tay thon dày gắp đồ ăn, ăn rất chậm, hơn nữa còn vừa ăn vừa đọc sách. Hơn một nửa sự tập trung đều dồn vào trang sách, nhìn có vẻ không hào hứng ăn uống cho lắm. Cảnh Nhàn không những phải thay Hoằng Lịch nhúng đồ ăn, còn phải quan sát sắc mặt y. Khi nào y muốn ăn, khi nào không muốn ăn, thứ gì thích ăn, thứ gì không thích ăn nàng đều phải ghi nhớ hết. Thời gian dần trôi qua, chân Cảnh Nhàn bắt đầu nặng như đeo chì, cánh tay cũng mỏi đến sắp không nhấc lên nổi.

Nồi lẩu của Hoằng Lịch ăn đến trời tối mới cơ bản xem như hoàn thành.

Từ đầu đến cuối y không nói chuyện với nàng, lúc này nhìn dáng người gầy yếu của nàng dưới ánh đèn mới thản nhiên nói: "Làm viếc ở nhà bếp rất vất vả. So với công việc ở chỗ này còn vất vả hơn nhiều."

Không đợi Cảnh Nhàn trả lời, không đợi nàng có cơ hội cự tuyệt, y tiếp lời: "Việc này sau này hãy nói, bắt đầu từ ngày mai ngươi cứ ở thư phòng quét dọn. Cảnh Nhàn, tốt nhất ngươi đừng ở trước mặt ta giở trò. Về sau ngươi cầm nhầm sách một lần, ta sẽ trừ ba mươi lượng tiền bổng lộc của ngươi."

Y nói, lại cười nhạt một tiếng, lần này cười là có ý trêu chọc nàng. Cảnh Nhàn ảo não cắn môi nhìn y, dạ một tiếng.

Hoằng Lịch thấy sắc trời đã muộn, liền đuổi Cảnh Nhàn trở về. Y thầm nghĩ hôm nay sẽ ở bên vị phúc tấn bị y lạnh nhạt đã lâu.

Cảnh Nhàn thở ra một hơi, đóng lại cửa thư phòng, đấm đấm tấm lưng đau nhức, ngẩng đầu một cái liền thấy Ngô Tử Húc đang đứng canh giữ ở cửa phòng. Nàng mỉm cười với y: "Thời tiết chuyển lạnh, huynh còn phải canh giữ cả đêm ngoài phòng của tứ a ca, vất vả rồi."

Ngô Tử Húc thật thà gãi gãi đầu, từ sau lưng chìa ra một cái bánh ngàn lớp: "Cô cực khổ hơn, hầu hạ vương gia ăn cơm cả đêm, còn chưa được ăn gì. Ta vào phòng bếp mang tới, cho cô."

Cảnh Nhàn nhận lấy, phần bánh ngọt này đã lạnh lẽo, ăn vào chắc chắn là không ngon. Nàng thở dài, lại không đành lòng làm Ngô Tử Húc cụt hứng, liền vui vẻ nở nụ cười: "Đa tạ huynh, Ngô đại ca!"

Ngô Tử Húc vội vàng nói: "Cần gì phải nói đa tạ chứ. Đôi bên giúp đỡ lẫn nhau..."

Lời còn chưa dứt, cửa thư phòng bỗng nhiên mở, Hoằng Lịch từ bên trong nhanh chân đi đến, liếc qua Cảnh Nhàn, âm thanh không hề gợn sóng: "Đứng một ngày, xem ra ngươi còn chưa mệt."

Cảnh Nhàn sợ đến nói lắp bắp: "Ta, ta rất mệt. Tứ a ca, Cảnh Nhàn cáo lui."

Hoằng Lịch thật sâu nhìn nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Cảnh Nhàn vội lui xuống, vội vã trở lại phòng ngủ của mình.

...

Ngoài cửa sổ, trời thu mát mẻ, mặt trăng nửa vòng tròn. Càn Long năm thứ hai mươi sáu

Từ sự việc không vui lần trước ở chỗ Lệnh phi, Tiểu Yến Tử phát hiện thì ra hoàng hậu cũng không có gì đáng sợ, hoàng thượng không thích nàng, Lệnh phi cũng không sợ nàng, vậy thì tại sao Tiểu Yến Tử lại phải sợ. Tiểu Yến Tử phát hiện những lúc có mặt hoàng hậu, hoàng thượng vô tình hay cố ý, không ít thì nhiều hoặc là thờ ơ với nàng, còn không sẽ làm khó dễ nàng. Tiểu Yến Tử tự mãn nghĩ, ta gọi bà một tiếng hoàng hậu đã là tôn trọng lắm rồi. Nếu không với địa vị của bà trong mắt hoàng a mã, bà tuyệt đối không làm gì được ta. Hứ!

Ý Xuân ung dung, cành lá xanh nhạt, nụ hoa nở rộ, hương thơm thoang thoảng. Ngày hôm đó Tiểu Yến Tử theo 'Tứ đại tài tử ở ngự hoa viên bày kế trốn ra khỏi cung thì gặp phải Cảnh Nhàn.

Cảnh Nhàn làn da trắng nõn, chóp mũi ửng đỏ, bọng mắt có quầng thâm, giống như rất mệt mỏi. Tiểu Yến Tử đến gần, vừa lúc nghe Dung ma ma nói:

"Hoàng hậu nương nương, việc này không ổn. Người làm như vậy, sợ rằng sẽ gây tai hoạ..."

Cảnh Nhàn giống như đang trầm tư, chỉ nhẹ nhàng cắt lời bà: "Gây tai hoạ cũng phải xử lý. Dung ma ma, bà cũng biết trong cung có nhiều quy tắc nghiêm ngặc. Nếu không tuân thủ quy tắc mà đến, bây giờ có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."

Tiểu Yến Tử dò xét vị hoàng hậu trước mặt, không thể không thừa nhận nàng đúng là rất đẹp. Nàng so với Lệnh phi thì lớn tuổi hơn, nhưng lại không có cảm giác già hơn, ngược lại toát ra một nét điềm đạm, tao nhã, cảm giác như chỉ cần nàng mỉm cười, không cần nói lời nào cũng khiến người khác nhìn không rời mắt. Tiểu Yến Tử tức giận nghĩ, các người tám phần là đang bày mưu tính kế hại người.

Cảnh Nhàn giương mắt, nhìn thấy Tiểu Yến Tử, khóe môi hơi cong lên, giống như đang chờ đợi điều gì.

Tiểu Yến Tử trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, bất đắc dĩ khom người thỉnh an: "Hoàng hậu nương nương cát tường!" cũng không đợi Cảnh Nhàn mở miệng đã quay người rời đi.

Cảnh Nhàn nhìn bóng lưng hoạt bát của Tiểu Yến Tử, đáy mắt hiện lên suy nghĩ phức tạp, liền nói: "Cách cách nóng hổi của chúng ta đúng là không có tính nhẫn nại, vội vã đi như vậy là vì chuyện gì?"

Tiểu Yến Tử khịt mũi coi thường nhìn nàng đáp: "Ta cũng không phải bánh bao sủi cảo, bà làm cái gì cứ gọi ta là cách cách nóng hổi. Chẳng lẽ bà chính là hoàng hậu lạnh như băng sao? Chẳng trách hoàng a mã không thích nhìn thấy bà. Còn không phải bởi vì hoàng hậu lạnh như băng, lạnh đén nổi lòng người cũng thấy lạnh."

Dung ma ma giận dữ quát: "Làm càn. hoàng hậu có thể để cho Hoàn Châu cách cách đem ra trêu chọc sao?"

Cảnh Nhàn sắc mặt không tốt, nhưng cũng không tức giận, nhìn kỹ Tiểu Yến Tử một hồi lâu rồi lại mỉm cười: "Ngươi nói hoàng a mã của ngươi là vì thấy ngươi nóng hổi mới thích ngươi? Hoàn Châu cách cách, chuyện trong hậu cung không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."

Tiểu Yến Tử chẳng hề để ý: "Toàn bộ hậu cung làm gì có người nào phức tạp hơn hoang hâu nương nương chứ. Ta còn có việc, ta bận lắm!"

Nói xong cực kỳ vô lễ xoay người rời đi, mỗi một bước đi đều vô cùng phách lối.

Gương mặt của Dung ma ma đã méo mó, bà đi theo hoàng hậu hơn hai mươi năm, còn nhớ lúc ban đầu hoàng thượng hoàng hậu vô cùng ân ái, cầm sắt hòa minh. Nhưng sau một mùa tuyết lại hoàn toàn thay đổi. Lý do tại sao thì bà không biết, hoàng hậu cũng không hề hé môi một lời nào.

Dung ma ma còn muốn lên tiếng, Cảnh Nhàn lại thản nhiên nói: "Mặc kệ nó. Dung ma ma, xử lý chính sự quan trọng hơn."

Vào xuân, trời đêm se lạnh, mặc dù không thấu xương, nhưng cũng làm cho người ta rùng mình. Màn đêm treo nửa vòng trăng sáng, chân trời không sao, chỉ có ánh đèn từ những ngọn đuốc, không gian tối tăm.

Càn Long chấp chính hai mươi sáu năm, mưa thuận gió hoà, chưa hề phát sinh chuyện lớn nào. Hai năm trước sau khi một nhóm phản Thanh phục Minh bị dẹp yên, bách tính cũng an tâm sinh sống. Càn Long là minh quân, coi như quốc thái dân an cũng không khiến y dừng xem tấu chương, hơn nữa còn xem rất chăm chú.

Ánh nến chập chờn, chữ viết bắt đầu mơ hồ, Càn Long nhắm hai mắt rồi lại mở ra, chợt nhìn thấy Cảnh Nhàn xuất hiện trước mặt.

Trong nháy mắt, y cứ cho rằng mình chỉ là đang tưởng tượng. Nhiều năm về trước, trong lúc y mệt mỏi rã rời, nàng cũng lặng lẽ bước vào bưng cho y một chén bánh trôi và một chén trà nóng.

Càng Long trầm mặc, nàng vẫn là nàng, chỉ là sự vô tư đã không còn nhìn thấy.

Cảnh Nhàn cung kính khom người hành lễ: "Quấy rầy hoàng thượng xử lý chính sự, thần thiếp biết sai, nhưng thần thiếp có một chuyện thỉnh cầu."

Càn Long híp mắt, gõ bàn một cái: "Chuyện gì?"

Cảnh Nhàn từ tốn nói: "Thần thiếp nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy sắc phong Hoàn Châu cách cách là đại sự. Làm cách cách, tên sẽ được viết tên vào gia phả, phải đến tế đàn tế thiên, được bá quan bái phỏng. Chuyện như vậy không thể qua loa."

Càn Long nhìn nàng: "Vậy làm sao mới không qua loa?"

Cảnh Nhàn ngẩng đầu nhìn y: "Đương nhiên phải mời lão phật gia từ Ngũ Đài sơn trở về. Lão phật gia là người đứng đầu lục cung, những trường hợp như vậy nếu không có mặt người thì không hay cho lắm."

Ánh lửa nhảy múa trên ngọn nến, Càn Long nhìn chằm chằm nàng, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì: "Cảnh Nhàn, trong lòng nàng biết rõ với biểu hiện của Tiểu Yến Tử hiện tại tuyệt đối không được lòng lão phật gia. Cũng có nghĩa nó danh bất chính, ngôn bất thuận, sẽ phải trải qua thời gian cực kỳ khó khăn. Cảnh Nhàn, dụng ý này của nàng đúng là quá thâm sâu."

Cảnh Nhàn vẫn từ tốn: "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là suy nghĩ cho người, không muốn người sau này phải khó xử."

Càn Long cười, dù trong mắt không có chút ý cười nào: "Suy nghĩ cho trẫm? Nàng nghĩ trẫm không biết nàng xem Tiểu Yến Tử là cái gai trong mắt, hận không thể dùng đủ mọi cách đuổi nó ra khỏi cung? Nàng dung không được nó, dung không được nó là con của Hạ Vũ Hà, dung không được tính tình hoạt bát của nó?"

Đáy mắt Cảnh Nhàn thoáng hiện chút đau xót: "Phải, thần thiếp dung không được nó là con của Hạ Vũ Hà. Tất cả những gì liên quan đến Hạ Vũ Hà, là người cũng được, là vật cũng được, thần thiếp đều muốn chúng biến mất không còn vết tích."

Trước giờ nàng luôn nhẹ nhang, không có ý tranh giành, nhưng lần này cũng không kiềm chế được nóng nặng lời. Càn Long cười lạnh: "nhưng trẫm thì lại cực kỳ yêu thích. Trẫm hết lần này tới lần khác muốn cho nó vị trí tôn quý nhất, hết lần này tới lần khác muốn để nó ở bên cạnh, để nhắc cho trẫm nhớ sự tưởng niệm của trẫm dành cho Hạ Vũ hà. Về phần nàng, Cảnh Nhàn, trẫm đối với nàng từ lâu chỉ còn lại sự chán ghét,"

Chán ghét.

Tình đến nồng nàn, tinh đi phai nhạt. Đã từng yêu nhau say đắm, đến cuối cùng chỉ đổi lấy hai chữ 'chán ghét của đế vương.

Cảnh Nhàn mím môi, cố giấu một giọt nước mắt. Càn Long rất điềm đạm nhìn nàng. Nàng quên mất, trong lòng y nước mắt của nàng từ lâu đã không còn giá trị.

"Nàng quỳ an đi. Còn ngự thư phòng, sau này không có ý chỉ của trẫm không cho phép bước vào." Càn Long phất phất tay, giống như đã mất hết hứng thú nói tiếp.

Cảnh Nhàn nhìn y một lúc, cuối cùng khó chịu bước ra khỏi ngự thư phòng. Bên ngoài khí trời se lạnh khiến Cảnh Nhàn run nhè nhẹ, bên trong Càn Long nhìn tấu chương, rất lâu rất lau sau đó nhẹ nhàng buông một tiếng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top