Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đêm đầu tiên.

"Đi đám cưới nhớ đừng có nhậu quá, mày dạo này đang đau dạ dày đó."

"Nhớ xịt khuẩn rồi đeo khẩu trang cẩn thận, Covid quay lại rồi..."

"Này, sao mày không chịu đeo khẩu trang chỗ đông người vậy hả?"

"11h rồi, có uống rượu thì gửi xe ở đấy đi, đi grab mà về"

"Mày đã về tới nhà chưa?"

Dòng tin nhắn cuối cùng được gửi vào lúc 11h đêm. Người gửi là Ohm.

00 giờ, tiệc tàn, Nanon đang đứng ở một góc sảnh trước check điện thoại. Cậu đang đợi Pí Bright cùng về chung. Nanon nhìn mấy dòng tin nhắn dặn dò 1 tiếng trước, không buồn trả lời.

"Mẹ nó, lo lắng như vậy thì sao không đến đây đi chứ nhắn tin cái gì, thằng quần!" - Nanon chửi thầm.

Cậu ngà ngà say. Tiệc tối nay, hình như Nanon uống hơi quá đà, mặt và mang tai có chút ửng đỏ.

"Pí Bright làm gì lâu thế nhỉ?" - Nanon vừa tiếp tục lướt điện thoại, thiếu kiên nhẫn nghĩ. Cậu thực sự muốn đi về rồi, hơi cảm giác lâng lâng. Và quan trọng nhất là cậu đang muốn ngủ. Lúc nãy quẫy sung quá, có hơi chút mệt.

Một thông báo tin nhắn mới từ Line nhảy đến.

"Mày đã về nhà chưa?"

"Chưa" - Lần này, Nanon seen và cũng có trả lời.

3 phút trôi qua, người nào đấy vẫn chưa hồi âm. Men rượu làm Nanon mất kiên nhẫn thực sự, cậu nhìn dòng chữ "Ohm đang soạn tin nhắn" 3 phút rồi nhưng vẫn chưa thấy dòng tin nhắn tiếp theo. Cậu trực tiếp bấm gọi.

"Halo..." - một tiếng tút vừa xuất hiện, đầu dây bên kia đã nghe máy.

"Nếu đã lo lắng như thế, sao mày không đến đón tao đi! Mẹ nó!" - Nanon phát cộc. Chẳng hiểu sao cậu cộc. À, chắc là vì 2 ngày rồi, cậu với Ohm dỗi nhau nhưng bạn thân cậu lại chẳng chủ động đến gặp cậu như mọi lần, nên Nanon có chút thiếu kiên nhẫn ư?

"Hay là quen nhau lâu quá rồi, mặn mà gì cũng không còn?" - Nanon nhại lại giọng điệu của Pran.

Đầu dây bên kia vẫn đang giữ im lặng.

"Này, Ohm Pawat..." - cậu gằn giọng, Ohm Pawat Chittsawangdee đang thử thách sự kiên nhẫn của cậu à.

"Tao..." - Ohm ngập ngừng nói qua điện thoại - "tao đang chờ ở ngoài rồi này, mày đi ra đi..."

Lúc này, Nanon mới nhìn thẳng ra phía xa. Có chiếc BMW đen quen thuộc đang đánh đèn.

Ohm Pawat, quả thật rất biết cách dỗ cậu. Nhỉ?!?

Khoảng cách từ sảnh trước đến xe của Ohm vốn dĩ chỉ có mấy chục mét, vậy mà Nanon thấy con đường này dài thế không biết, chạy hẳn 1 phút mới tới nơi.

Cậu quen thuộc mở cửa trước, ngồi vào ghế phụ lái.

"Mùi hương quen thuộc đây rồi!" - Nanon thả lỏng cơ thể, điều chỉnh chỗ ngồi sao cho thoải mái nhất và tựa lưng vào ghế. Có lẽ vì hơi say, cậu không để ý là chiếc ghế này đã được điều chỉnh ngã ra sau một chút.

Xe lăn bánh chạy. Nhưng cả hai lại chẳng chịu mở lời với nhau câu nào. Cả quãng đường đi về thật im lặng, bầu không khí trong xe cũng thật lạ kỳ.

"Nhưng lại có chút ấm áp."

Nanon đã nghĩ như vậy.

Ohm chở cậu về tới trước cửa. Cũng chẳng thèm nói một câu nào. Chỉ dừng xe như thế thôi.

"Cảm ơn" - Nanon mở cửa xe, bước xuống.

Nhà của Nanon ở một góc khuất, chiếc đèn đường bị hư chưa có người sửa khiến cho nơi đây đã tối lại càng tối khi màn đêm buông xuống. Ohm thấp thoáng thấy cậu đang tiến dần vào trong, nhưng y cũng chẳng buồn đánh xe trở về.

"Cạch"

Người vốn tưởng đã vào nhà, nay lại yên vị ngồi ở ghế phụ.

Ohm nhìn cậu, Nanon nhìn y.

Chừng một phút trôi qua, Nanon với tay nắm lấy cổ Ohm, kéo lại gần mình, cuồng dã hôn lên môi của y.

Trong nụ hôn, thoảng có chút mùi hương của rượu.

Nanon nhắm nghiền mắt, Ohm nghĩ lúc này cậu thật là đáng yêu.

Cậu mút nhẹ môi dưới mềm mại của Ohm, sau đó lại chiếm tiện nghi của môi trên. Dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu rốt cuộc muốn thâm nhập vào khoang miệng ngọt ngào kia.

Ohm híp mắt nghĩ - "Ồ, có men rượu vào là khác liền nhỉ" Mặc cậu chiếm hữu, Ohm tuỳ ý để cậu muốn làm gì thì làm.

Nanon thấy chưa đủ. Có dòng nhiệt nóng ran nào đó, đang len lỏi trong huyết mạch, trên từng thớ da thịt của cậu.

Mà kỳ lạ là, nhiệt độ từ Ohm lại khiến cậu cảm thấy mát mẻ, cậu lại càng muốn nhiều hơn nữa.

Cậu đưa tay còn lại siết chặt lấy bên cổ còn lại của Ohm, nổi loạn trèo qua bên ghế lái, trực tiếp khoá chặt cả người Ohm bên dưới. Động tác này làm rất thuần thục, dù có hơi vất vả khi hai thằng con trai cao trên mét tám, chen chúc nhau trên một chiếc ghế lái.

"Chết tiệt!" - Ohm thầm nghĩ - "Nanon sao lại cuốn hút thế này"

Cậu ngấu nghiến đôi môi quen thuộc kia, đôi tay càng siết chặt. Cảm nhận được sự đáp lại nhiệt tình từ đối phương, Nanon lại càng bạo hơn. Cậu quét qua từng ngóc ngách, chiếm lấy hơi thở quen thuộc.

Ohm Pawat chính là của cậu, không phải của ai khác.

Mãi đến khi không thở được nữa, cậu mới luyến tiếc rời môi Ohm, và ôm chặt lấy. Tựa đầu lên vai y.

Cậu vừa lấy lại cột hơi vừa nhỏ giọng bên tai đối phương - "Muốn nữa..."

"Korapat, mày có biết mày đang nói gì không?" - nghe được câu này, Ohm thở hắt ra một hơi, y buộc mình phải bình tĩnh. Hiếm lắm, Ohm mới gọi nhũ danh của cậu, trừ phi là lúc Ohm nghiêm túc.

"Uhm..." - Nanon nhẹ giọng nói, tất nhiên, cậu không say đến mức không phân biệt được mình đang đùa với lửa. Chỉ là,...

"Vậy, lên nhà ngủ đi được không?"

"Không" - Nanon bật dậy, mặt đối mặt với Ohm, chắc nịch phủ định.

Mặt và mang tai của cậu ửng đỏ. Chẳng biết vì rượu hay vì nụ hôn lúc nãy, hay là hành động táo bạo mình đang làm.

Mà cậu cũng chẳng quan tâm nữa. Điều cậu quan tâm bây giờ là người này, ở trước mặt.

"Mày..."

"Tao không có say. Tao biết mình đang nói gì, làm gì, Ohm."

"Vậy.... vậy về nhà tao được không?" - Lần đầu tiên của hai người, Ohm không muốn nó diễn ra trên xe.

"Uhm..."

Nanon cúi người xuống, tìm kiếm thêm một nụ hôn sâu. Ohm sẵn lòng đáp lại. 

"Con Mèo nhà cậu, bữa nay hấp dẫn lạ kỳ!!!" 

"Liệu tôi có thể ở trong giấc mơ này thêm một chút nữa

Nếu bạn không vội, có thể ở với tôi lâu thêm một chút nữa

Nhìn vào đôi mắt tôi và nắm lấy bàn tay này 

Tôi sẽ làm, theo cách mà bạn muốn..." 

Bài "I'll do it how you like it" của PP đang chạy đến điệp khúc. Bầu không khí ám muội trong xe văng vẳng tiếng thở dốc và hương rượu phảng phất.

Rất lâu sau này, Nanon mới biết được, đêm hôm ấy, Ohm Pawat đã kiềm chế đến cỡ nào để không "chiếm tiện nghi" cậu ngay trên chiếc xe BMW của mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top