Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chúng ta

[Zhihu] Chúng ta. [1/5]
Tác giả: 小尘
Dịch và Edit: 011
*Đây là bản dịch phi thương mại vui lòng không mang đi nơi khác*
.
.
.
Trùm trường tỏ tình với tôi, tôi vừa định từ chối.

Thì nhìn thấy có sóng comment hiện ra trước mặt: “Đồng ý cậu ấy đi, sau này cậu ấy sẽ vì cô mà vùi thân trong biển lửa đấy.”

“Nam phụ đáng thương quá, cả đời yêu mà không được hồi đáp.”

Những lời này dường như đả thông hai mạch nhâm đốc của tôi, giúp tôi nhớ về mọi chuyện đã xảy ra trong kiếp trước.

Cố kìm lại sự hỗn loạn ở trong lòng, tôi ngước nhìn cậu ấy.

Trùm trường thường ngày làm trời làm đất, bây giờ đứng trước mặt tôi lại lo lắng như một đứa trẻ.

Thấy tôi không nói gì, trên mặt cậu hiện lên một tia ảo não: “Tôi biết rồi Hứa Chân, sau này sẽ không quấy rầy cậu nữa.”

Tôi làm như không nghe thấy, nở nụ cười ngọt ngào tiến lên nhào vào trong lòng cậu:  "Quý Vân Châu, tôi đồng ý làm bạn gái của cậu."

Hiện tại là như vậy, tương lai cũng sẽ là như vậy.
1

Rõ ràng tôi không dùng quá nhiều sức lực, nhưng cậu ấy lại đột nhiên lảo đảo lùi về phía sau hai bước, dựa vào tường.

“Cậu nói gì?”

“Hứa Chân, cậu…… cậu đừng đùa tôi.”

Giọng điệu của cậu mang theo sự khó hiểu, âm lượng cũng dần dần hạ xuống.

Lòng tôi quặn lại, những ký ức kiếp trước lóe lên trong đầu tôi, mỗi lần tôi vì Lục Dư Bạch mà lo được lo mất, thì luôn là cậu ấy vội vội vàng vàng đến dỗ dành tôi, an ủi tôi, biểu tình của cậu lúc đó cũng như bây giờ.

Cơn đau kéo dài liên tục khiến toàn thân tôi lạnh toát, tôi ôm cậu ấy chặt hơn, rồi ngẩng đầu.

Mái tóc của Quý Vân Châu nhẹ nhàng lung lay theo gió, đôi mắt đào hoa luôn lấp lánh giờ lại đong đầy sự hoang mang.

Âm thanh của tôi run rẩy: “Tôi không lừa cậu, cậu tin tôi, lần này chúng ta sẽ tốt mà.”

Cậu ấy nghiêng đầu, căng thẳng “Sao lại nói những lời này, sao lại đồng ý với tôi?”

Sự thống khổ trước khi chết ở kiếp trước, lẫn sự hoảng loạn khi được trùng sinh, khiến thành thành lũy lũy trong lòng tôi như sụp đổ.

“Quý Vân Châu, cậu hỏi cái gì?”

“Hôm nay, không phải cậu tỏ tình với tôi à?”

“Tôi đồng ý, cậu không những không vui, còn hỏi tôi như thế.”

Từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má tôi, tôi khóc đến thở không ra hơi.

Cậu ấy luống cuống, chân tay cứng đờ, giống như sắp phải ôm bảo vật quý giá, hai tay nâng lên rồi hạ xuống, không dám đụng đến tôi.

“Hứa Chân, cậu đừng khóc……”

Cậu ấy cúi đầu, mím chặt môi, lòng bàn tay ấm áp lướt qua khuôn mặt tôi.

“Mà cũng không sao, cho dù cậu có khóc thành mèo mướp, cũng không xấu.”

“Ở lòng tôi, cậu luôn chói mắt nhất, quý giá nhất.”

Câu nói bất ngờ này khiến tôi không kìm được tiếp tục khóc òa lên, ở trong lồng ngực của cậu ấy khóc thành một mảng.

Tôi biết vì sao cậu ấy tỏ tình với tôi.

Ở kiếp trước, ngày hôm qua, trường học tổ chức chạy đua đường dài.

Bởi vì Lục Dư Bạch thuận miệng khen giải thưởng nhìn khá đẹp, tôi liền liều mạng muốn giành lấy giải quán quân.

Tôi không thích chạy bộ, thể lực cũng kém, chạy 800m cũng như muốn mạng của tôi, chứ càng đừng nói đến chạy đường dài 3000m.

Để có thể được nghe Lục Dư Bạch khen ngợi, dù ngã hai lần trên đường chạy, dù đầu gối bê bết máu, tôi vẫn không từ bỏ.

Sau khi nhận được giải thưởng, tôi vừa khập khiễng vừa khóc đi tìm Lục Dư Bạch.

Mồ hôi, nước mắt cùng bụi đất trội lẫn với nhau, khuôn mặt trắng trẻo của tôi lấm tấm những vết bẩn.

Lúc đi về lớp học, Lục Dư Bạch ngồi dựa vào tường hưởng mát điều hòa, uống trà hoa quả mà nữ sinh khác đưa.

Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, thật cẩn thận đem phần thưởng qua, “Lục Dư Bạch, cậu nói giải thưởng nhìn đẹp, tôi giành được, tặng cho cậu.”

Cậu ta không thèm để ý, liếc nhìn một cái: “Tôi có nói như thế?”

“Làm sao mà cậu làm bản thân biến thành bộ dáng này vậy, bụi bặm bẩn thỉu, chẳng đẹp tý nào.”

Cậu ta lại liếc nhìn tôi, cau mày nói: “Là một cô gái, cậu phải tự hiểu, tôi không thích cậu, dù cậu có làm cái gì tôi cũng đều ghét.”

“Về sau đừng tự cho mình là đúng, trừ việc làm phiền tôi, thì còn chứng minh cậu rất vô dụng.”

Nói xong, cậu ta rời đi ngay, hoàn toàn phất lờ tôi.

Trong phòng học, tiếng cười nói của bạn học tuy nhỏ nhưng tôi nghe rõ.

Gương mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ không nói nên lời, từ đó về sau nhiều năm liền tôi không còn hứng thú với chạy bộ nữa.

Quý Vân Châu biết tôi bị từ chối một cách quá đáng, biết tôi vì những lời nói đó nghi ngờ chính bản thân mình.

Cho nên hôm nay, cậu ấy ngăn tôi lại rồi thổ lộ, muốn dùng hành động nói cho tôi biết, trên thế giới này, có người thật sự chân thành thích tôi, quan tâm tôi.

Tôi xứng đáng được yêu thương.

Thích của Quý Vân Châu không chỉ đơn giản là lời nói treo ngoài miệng.

Tình cảm của cậu ấy rất lớn, muốn đem tôi bao bọc đến không còn một khe hở.

Nhưng kiếp trước, tôi không hiểu, hành động không hề có chuẩn bị trước của cậu ấy, lúc đó chỉ làm tôi mẫn cảm cho rằng cậu ấy cũng đang cười nhạo tôi.

Kéo bản thân ra khỏi hồi ức, tôi lau mặt.

Nhìn đôi môi mỏng của cậu ấy gần ngay trước mắt, trái tim tôi lỡ nhịp, nhón chân hôn lên đôi môi ấy.

Tôi ôm lấy cổ cậu ấy, vân vê trên đôi môi lành lạnh của cậu.

Cậu ấy như bị bỏ bùa mê, không hề nhúc nhích.

Cuối cùng tôi liếm môi cậu một chút, lại cắn một cái, rồi dựa vào trong lồng ngực cậu ấy, thở hổn hển.

Mà cậu ấy, cả người vẫn cứng đờ.

Tôi không kìm được, cong cong khóe miệng, cố ý trêu trọc cậu ấy.

“Quý Vân Châu, cậu thực sự là đại ca trường à, lúc nãy chặn đường tôi còn rất hung hăng kiêu ngạo mà?”

Tay cậu ấy chậm rãi vuốt ve sống lưng tôi, đuôi mắt của đôi mắt đào hoa ấy đỏ lên, bên trong đôi mắt là cảm xúc cuồn cuộn.

Đột nhiên, tôi bị ôm chặt vào trong lòng cậu ấy, cậu nâng cằm tôi lên rồi công thành đoạt đất một cách điên cuồng.

Cuối cùng, chúng tôi dựa sát vào nhau điều chỉnh hô hấp.

Cậu ấy lên tiếng trước, trong giọng nói còn ra vẻ hằn học.

“Cậu cũng biết ông đây không phải dạng tốt lành gì, một khi dính vào tôi thì cậu muốn dứt cũng dứt không ra được.”

“Cậu hung dữ với tôi……” Tôi lại hôn cậu ấy, chụt một tiếng “Không được hung dữ với tôi, nếu không sau này tôi sẽ không hôn cậu.”

Cả khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng, nhưng vẫn mạnh miệng, “Không hôn thì không hôn.”

Tôi chớp chớp mắt, “Nhưng không sao, cậu hung dữ với tôi, tôi cũng không sợ đâu, tôi biết cậu thích tôi mà.”

Cậu ấy cắn răng, tỏ vẻ bất lực với tôi, trong giọng nói còn mang theo một chút hậm hực và oán giận.

“Hứa Chân, tuy rằng tôi không biết sao lại thành thế này, nhưng cậu thế này không đúng tý nào, Lục Dư Bạch đang ở đây làm sao cậu có thể nhìn đến tôi.”

“Nếu cậu muốn chơi đùa với tôi, thì chơi lâu một chút.”

Tôi cậu nói trong lòng cũng chua sót. Kiếp trước, tôi thích Lục Dư Bạch, khoa trương đến nỗi mọi người đều biết, bây giờ làm sao có thể để cậu ấy tin tôi bằng mấy câu nói nhẹ nhàng thế này.

Không sao cả, vẫn còn thời gian, chúng tôi có rất nhiều thời gian.

2

Tuy rằng trước đây, tôi và Quý Vân Châu học cùng lớp, nhưng tôi chưa từng nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

Thứ kiến tôi ấn tượng nhất về cậu ấy là ngày nào cũng đi học muộn, trong bộ đồng phục học sinh cậu ấy tiến vào lớp một cách uể oải.

Rồi tại mỗi cuộc họp giao ban định kỳ hàng tháng, hiệu trưởng luôn gọi to ba từ.

Nhưng đó là người đã âm thầm ở bên cạnh tôi hơn mười năm, từ cấp ba đến đại học, rồi đến cả lúc vào xã hội bươn trải, bạn bè xung quanh tôi cứ đến rồi đi, hết đợt này đến đợt khác, chỉ có cậu ấy vẫn luôn ở cạnh tôi.

Trong suốt thời gian đó, tôi từ chối cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu vẫn chẳng rời đi.

Có đôi lúc, tâm trạng tôi tốt, sẽ đùa cậu “Quý Vân Châu, tôi nhớ rất rõ trước kia cậu là đại ca, nhưng bây giờ chẳng giống nữa, thay đổi lớn lắm ấy.”

Thực ra cậu ấy không thay đổi, chỉ khi ở trước mặt tôi cậu ấy mới kiềm chế thu lại tính tình.

Tôi không phải không cảm giác được Lục Dư Bạch đối xử với tôi lúc nóng lúc lạnh, nhưng thích cậu ta đã trở thành thói quen, mỗi giây mỗi phút đều đau khổ.

Tôi bực bội đến quán bar mua say, cậu ấy nghe tôi gọi tên Lục Dư Bạch, cứ rót rượu liên tục một ly lại một ly, cái gì cũng không nói.

Tôi nôn thốc nôn tháo, cậu ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi, tôi không muốn ngồi xe về nhà, cậu cõng tôi từng bước một đưa tôi về.

Khi tôi đang nửa say nửa tỉnh, nước mắt của cậu ấy rất lạnh rơi xuống bàn tay tôi, cậu ấy nói: “Hứa Chân, đừng tự hành hạ bản thân nữa, cậu nhìn tôi được không?”

Tôi nghe thấy, cũng cảm nhận được nỗi đau của cậu ấy, nhưng tôi lại chẳng thể đáp lại được.

Sau lần đó, tôi hạ quyết tâm đẩy cậu ấy ra xa, tôi không thể làm chậm trễ cậu ấy nữa.

Tôi đã nói với cậu ấy rất nhiều lời nói khó nghe.

Tôi cũng phất lờ những lời nài nỉ cầu xin của cậu ấy.

Tôi vĩnh viễn không thể quên được, người đàn ông cao 1m8, cúi người rồi ngã khụy trên mặt đất.

Sau đó, Lục Dư Bạch yêu đương rồi kết hôn, tôn nghiêm không cho phép tôi tiếp tục dây dưa.

Cũng không muốn ở lại nơi đầy ký ức đau buồn này, tôi chọn đi du lịch.

Dưới cơn mưa phùn ở thành cổ Dương Châu tôi gặp lại Quý Vân Châu.

Cậu ấy hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

Tôi nói: “Chữa trị vết thương tình cảm.”

Cậu ấy nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Chúng tôi cùng nhau đi từ mùa hè sang mùa đông, từ thành c đến những ngọn núi tuyết phủ trắng xóa.

Ngay từ lần đầu tiên cậu ấy nắm tay tôi đưa tôi đi du lịch tôi đã không từ chối, chúng tôi càng ngày càng thân thiết quan hệ cũng dần tốt lên, thời gian đó là một đoạn thời gian ngọt ngào.

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị kết hôn, tôi bị kẻ thù của Lục Dư Bạch bắt cóc.

Vứt vào nhà xưởng hoang đã chất đầy xăng, cậu ấy bất chấp chạy về phía tôi, ôm lấy tôi vô cùng chăt, cậu ấy nói:

“Đáng tiếc quá, chúng ta vừa mới bắt đầu mà, nếu có cơ hội làm lại, em nhất định phải mở to mắt, đừng thích cậu ta, thích anh……”

Cậu ấy dừng lại, “Nếu em vẫn không thích anh, thì phải đổi người khác, ai cũng được, chỉ cần người đó đối xử chân thành với em là được.”

Cái ôm ấm áp như vậy, giọng nói dịu dàng như vậy, tôi đã nghĩ rằng mình không bao giờ chạm vào được nữa.

Nhưng trời xanh rủ lòng thương, cho tôi một cơ hội để làm lại.

Thời điểm tôi chết đi ở kiếp trước, linh hồn tôi bay lên không, nhìn thấy bí mật của thế giới này.

Hóa ra thế giới này là một quyết tiểu thuyết ngọt, sủng.

Nam chính là Lục Dư Bạch trúc mã của tôi, nhưng nữ chính không phải tiểu thanh mai là tôi, mà là một học sinh lưu ban chuẩn bị chuyển trường.

Để người đọc đau lòng cho nam phụ thâm tình, nam phụ không thích nữ chính, mà thích tôi một nữ phụ ác độc.

Trong sách viết, nữ chính lớn lên bền ngoài trầm mặc tính cách lạnh lùng không thích cười, nam chính cảm thấy rất thú vị, nên mỗi ngày đều tìm cách trêu trọc nữ chính, cuối cùng trở thành chân ái.

Mà tôi, luôn thèm muốn nam chính, luôn chờ cơ hội để phá hoại tình cảm nam nữ chính.

Nhưng trên thực tế không phải như vậy, Lục Dư Bạch nhìn trúng gia thế nhà tôi, vẫn luôn dụ dỗ tôi, cưa cẩm tôi, để tôi cho cậu ta nhiều lợi ích.

Cuối cùng còn hại tôi bị bắt cóc, cùng Quý Vân Châu chôn vùi trong biển lửa.

Càng buồn cười hơn nữa là, nguyên nhân cậu ta và nữ chính ở bên nhau không vì tình yêu giống như trong sách nói.

Mà là bởi năng lực của nữ chính xuất chúng, có thể làm cho công ty của cậu ta phát triển không ngừng.

Tôi và cô ấy đều rất đáng thương, bị tra nam xoay vòng vòng.

……

“Tiểu Chân, bữa sáng chuẩn bị xong rồi.” Dì gõ cửa đi vào.

Tôi sửng sốt một lúc, sau đó cười nói, “Dạ, nói cho chú tài xế, bây giờ con chuẩn bị đi học ạ.”

Dì gật đầu rồi xoay người đi xuống lầu.

Tôi nhìn cành cây có những chiếc lá xanh mơn mởn ngoài cửa sổ.

Không cần lo lắng về quá khứ nữa, hiện tại đã phòng bị đầy đủ, tôi tuyệt không sẽ không cho Lục Dư Bạch một chút lợi ích nào.

Chỉ cần tôi không làm bàn đạp cho cậu ta nữa, cậu ta sẽ không khả năng trở mình.

Điều đáng lo bây giờ là tôi phải làm thế nào để dỗ dành Quý Vân Châu, ở tuổi này, tôi không thể sử dụng một số thủ đoạn cực đoan được.

Vốn dĩ tôi muốn một mối quan hệ yêu đương nhẹ nhàng kín đáo, nhưng không ngờ được việc này rất nhanh sẽ được công khai.
~~~~~
3

Trung học Lễ Trí có tin tức động trời, ngày hôm qua học sinh ngoan Hứa Chân đã đồng ý lời tỏ tình của đại ca trường Quý Vân Châu.

Mọi người ai cũng biết trước kia Hứa Chân luôn theo chân trúc mã của cô ấy Lục Dư Bạch, đối xử tỉ mỉ từ đưa nước đến chiếm chỗ cho cậu ta.

“Chắc do anh Lục của chúng ta trái tim sắt đá, Hứa Chân la liếm bất thành.”

“Tôi nghĩ Hứa Chân chẳng qua là muốn kích thích anh ấy, biết đâu anh Lục lại đồng ý cô ấy ngay thì sao.”

“Đừng nói như thế, nếu đối tượng là Hứa Chân không phải rất phù hợp để có một đoạn tình yêu ngọt ngào à?”

“Nhưng cô ấy thích Lục Dư Bạch như vậy, sao có thể cùng người khác nói chuyện yêu đương……”

Lúc tôi đi vào, bọn họ đang thảo luận vô cùng sôi nổi.

Người ngồi bàn đầu nhìn thấy tôi thì mắt chữ o mồm chữ a, trông rất buồn cười.

Trong lớp lập tức im lặng, có người còn không dám nhìn tôi, ho nhẹ hai tiếng rồi cứng ngắc chuyển chủ đề.

Ngay cả lớp trưởng cũng rón ra rón rén đi thu bài tập.

Tôi làm như không có chuyện gì ngồi xuống chỗ của mình, coi như không có chuyện gì sảy ra, nhưng không có nghĩa tôi chịu được có người cố tình tìm đến để biến tôi thành trò hề.

Chỗ ngồi của Lục Dư Bạch là ngay bên cạnh tôi, từ khi tôi ngồi xuống thì cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm.

Có lẽ cậu ta đang đợi, đợi tôi qua dỗ dành cậu ta như lúc trước, dùng giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại mà xin cậu ta cùng tôi nói mấy câu.

Tôi cười lạnh, hơn mười mấy năm qua tôi không hề giống thanh mai của Lục Dư Bạch, ngược lại càng giống như người hầu để mặc cậu ta tùy ý sai bảo.

Đáng nhẽ với tính cách của tôi, cho dù rất thích cậu ta cũng không đến mức phải la liếm như này.

Tôi nghĩ có lẽ là do cốt truyện ảnh hưởng quá mạnh.

Có thể do biểu tình của tôi quá mức hờ hững.

Lục Dư Bạch không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy, đứng ở lối đi nhỏ, gõ gõ vào bàn tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, không kiên nhẫn hỏi: “Có việc gì?”

Cậu ta thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ không tán thành: “Chân Chân, cậu không nên dùng cách này để giận dỗi với tôi, rồi tự làm hành hạ chính mình.”

Tôi cảm thấy buồn cười, “Giận dỗi với cậu? Cậu có cái gì đáng để làm tôi giận?”

“Đừng khẩu thị tâm phi.” Lục Dư Bạch còn cho rằng tôi đang ngụy biện, biểu tình dịu đi, muốn xoa dịu tôi.

Cậu ta đặt một tay lên bàn tôi, tay còn lại muốn xoa đầu tôi.

Lông tơ toàn thân tôi dựng ngược lên, trong vô thức tôi nói lớn: “Lục Dư Bạch, cậu đang làm cái gì?”

Mọi người trong lớp vốn đã để ý bên này, có người còn năm lần bảy lượt nhìn qua.

Lời nói vừa nói ra thì động tác của mọi người cũng chậm lại, dùng đôi mắt sáng ngời mà hóng chuyện.

Bị nhiều người nhìn như vậy, lưng Lục Dư Bạch như bị kim chích.

Tay cậu ta dừng giữa không trung, thả xuống cũng không được mà không thả xuống cũng không xong, trên mặt mang theo sự xấu hổ.

Đã như vậy rồi mà cậu ta vẫn giả bộ, giả bộ thất vọng lắc đầu “Chân Chân, sao cậu lại biến thành thế này?”

“Tôi tới dỗ cậu rồi, cậu cũng đừng mạnh miệng nữa, con gái nên biết yêu thương bản thân.” Cậu ta nói, ra vẻ thành khẩn “Hơn nữa sự kiên nhẫn của tôi có hạn, Chân Chân, cậu nên biết điểm dừng.”

Mặt cậu ta dày đến mức độ nào mà còn cho rằng bây giờ tôi đang cố kích thích cậu ta.

Tôi nhìn cậu ta, gằn từng chữ một: “Cậu nghe cho rõ, tôi chỉ nói một lần, hiện tại tôi thích Quý Vân Châu, không thích cậu.”

Cậu ta làm như nghe phải chuyện nghìn lẻ một đêm, thở dài.

“Bướng bỉnh, Cái tên xấu xa đó không đáng để cậu thích.”

Tên xấu xa?

Cậu ta mà cũng có mặt mũi nói người khác xấu xa?

Nhớ đến những việc cậu ta đã làm ở kiếp trước, tôi hận không thể xé xác cậu ta ra.

Tôi đứng dậy muốn mắng cậu ta.

Thì đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ rơi vào tai mọi người.

“Tôi có xấu xa tồi tệ thì cũng mạnh hơn cậu.”

Quý Vân Châu đến.

Cậu ấy đeo cặp sách trên một bên vai, trên khủy tay kẹp chiếc áo khoác đồng phục, thân hình cao lớn cứng cỏi, từ đôi lông mày đến khóe mắt đều mang theo sự sắc bén.

Cậu ấy dùng hai ba bước đi tới, ném thẳng cặp sách xuống chân Lục Dư Bạch, cặp rơi xuống “bang” một tiếng.

Không biết trong cặp của cậu ấy đựng cái gì, mà rơi đến độ có cảm giác mặt đất rung rung.

Lục Dư Bạch trưng ra vẻ mặt thống khổ trong nháy mắt, nhưng ngữ khí lại tràn đầy khinh thường: “Chỉ bằng cậu mà cũng muốn so với tôi?”

Quý Vân Châu nhìn cậu ta không nói lời nào.

Không khí trong lớp trở nên kỳ lạ, dù sao thì cũng rất khó để chứng kiến cảnh đại ca và học sinh giỏi đối đầu như này.

Quý Vân Châu ở trước mặt tôi khá ngoan, nhưng thật ra tính cách cậu ấy rất nóng nảy, nếu có người dám khiêu khích cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ tức giận.

Bọn họ muốn xem kịch, thậm chí còn vui vẻ xem Quý Vân Châu vung nắm đấm.

Nhưng tôi rất lo lắng, cậu ấy không đáng bị nhà trường cảnh cáo vì đồ rác rưởi Lục Dư Bạch.

Tôi muốn đi tới giữ cậu ấy lại.

Nhưng tôi còn chưa kịp động, thì Quý Vân Châu đã tự mình cầm cặp sách lên đi qua.

Bả vai của hai người chạm vào nhau, cậu ấy hung hăng va mạnh vào Lục Dư Bạch.

“Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc chuông báo vào tiết tự học vang lên, cô chủ nhiệm ôm theo tập tài liệu tiến vào lớp học.

Phòng học còn đang tưng bừng náo nhiệt trong nháy mắt đã im như phỗng, mọi người tự giác trở về chỗ của mình.

Bàn của Quý Vân Châu nằm ở hàng cuối cùng, khi đi qua tôi cậu ấy khẽ liếc nhìn tôi một cái.

Tôi bất chi bất giác mà phát hiện, vừa rồi cậu ấy tủi thân à???

4

Cô chủ nhiệm ở trên bục giảng vỗ tay, “Các em, thi giữa kỳ đã kết thúc, bây giờ cô sẽ thực hiện lời cô đã hứa.”

Cô nói xong, trong lớp càng yên lặng, xung quanh tôi, thậm chí là cả lớp đều lén lút nhìn tôi.

Tôi vô thức thẳng lưng, đã quá lâu rồi, tôi đã quên mất chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.

Có lẽ, trước đây tôi đã làm chuyện gì kinh thiên động địa?

“Hứa Chân, sao em còn ngồi yên?” Cô chủ nhiệm thúc giục tôi.

Tôi mờ mịt đứng lên, không biết phải làm gì.

Theo bản năng tôi nhìn về phía sau một cái, Quý Vân Châu mang vẻ mặt vừa khẩn trương vừa mong chờ nhìn tôi.

Trong nháy mắt, tôi chợt nhớ ra kiếp trước cô chủ nhiệm muốn cổ vũ mọi người cố gắng học tập, nên đã đưa ra một đặc quyền.

Cô nói điểm kiểm tra sẽ quyết định chỗ ngồi, hạng nhất có thể chọn bất kỳ bạn học nào trong lớp làm bạn cùng bàn.

Lúc đó có rất ít người quan tâm đến việc xếp chỗ ngồi bằng cách này, chỉ có tôi giống như được tiêm máu gà muốn giành được hạng nhất, vì muốn làm bạn cùng bàn với Lục Dư Bạch.

Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình đúng là một con ngốc.

Thấy tôi mãi không nói gì, thần sắc của Quý Vân Châu trở nên ảm đạm, cúi đầu nghịch quyển sách trong tay.

Chiếc ghế bên cạnh ma sát với nền nhà tạo ra một tiếng két, Lục Dư Bạch đứng lên nói,

“Thưa cô, buổi sáng hôm nay sảy ra một vài chuyện, Hứa Chân cãi nhau một trận với em, bây giờ chắc có chút xấu hổ, nhưng bạn ấy vẫn luôn muốn ngồi cùng em.”

Mặt mũi ở đâu?

Nghe cậu ta nói làm tôi muốn nổi trận lôi đình, đây là lời nói của người bình thường có thể nói à?

Trong lớp có vài tiếng thở dài, có vài nam sinh xem náo nhiệt cũng cho đây là chuyện không lớn bắt ầm ĩ lên.

“Đúng đấy, cô ơi, cô đừng tin, vì cơ hội lần này mà Hứa Chân đã điên cuồng học tập đấy ạ.”

Tôi cười lạnh một tiếng, “Thưa cô, Lục Dư Bạch tự mình đa tình thành tính, luôn cho rằng người khác làm gì cũng đều vì mình.”

“Em thi cố gắng giành vị trí đầu là vì bản thân em, không liên quan gì đến người khác hết.”

“Còn bạn cùng bàn của em, thì em chọn cậu ấy.” Tôi chỉ về phía Quý Vân Châu, “Đúng lúc, em còn có thể kèm cặp cậu ấy, kéo điểm trung bình của lớp chúng ta lên.”

Trong lớp ngày càng ồn ào “Hứa Chân hóa ra là muốn kéo điểm trung bình của lớp chúng ta lên, quá lá vĩ đại.”

Cô chủ nhiệm gõ vào bàn hai cái: “Được rồi, Hứa Chân chọn được bạn cùng bàn rồi, những bạn khác cũng bắt đầu chọn đi.”

Chờ đến khi mọi người chuyển chỗ xong, cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng điều chỉnh xong rồi nói:

“Các em còn đang tuổi ăn tuổi học, không cần để tâm vào những chuyện khác, bây giờ tập trung thi đại học là quan trọng nhất.”

“Hứa Chân cố gắng học hành, còn giúp đỡ bạn học thành tích kém trong lớp, đây là hành động xứng đáng được cổ vũ.”

Cô nói xong, thì chuẩn bị rời đi, đi tới cửa lớp, cô như nhớ ra gì đó quay lại nói “Lục Dư Bạch, tan học đến văn phòng tìm tôi.”

Chắc do vừa rồi lời nói của cậu ta làm cô chủ nhiệm hiểu lầm thành cậu ta thích tôi.

Đáng đời, đã vào văn phòng rồi thì đừng mong được ra.

5 (từ phần này đổi xưng hô của bé Châu và bé Chân thành anh – em, nhưng vì bằng tuổi nên ngôi kể vẫn gọi là cậu ấy)

Sau khi tan học, anh em tốt của Lục Dư tìm đến chỗ tôi, huýt sáo rồi trào phúng nói,

“Chị Hứa lợi hại thật đấy, lật trái lật phải vẫn bị cậu hành.”

“Học sinh ba tốt như Lục Dư Bạch lần đầu tiên bị mời đến văn phòng, tôi thấy các cậu muốn bênh vực kẻ yếu, thì mau đi cứu cậu ta đi, ở tôi thể hiện thì được tích sự gì.” Tôi cười khanh khách mắng lại.

Bọn họ còn muốn nói tiếp, thì Quý Vân Châu ngồi ở bên ngoài liền duỗi chân đá lệch cái bàn.

“Làm sao, muốn đi hẻm sau trường rồi chờ ông đây đến chơi với chúng mày?”

Lời nói vừa rơi xuống, sắc mặt bọn họ thay đổi từ xanh lè đến tái mét, cúi đầu mắng một câu, chung quy cũng không dám làm cái gì, xô xô đẩy đẩy rời đi.

Đại ca không hổ là đại ca, dùng một câu đã dọa người ta chạy đi rồi.

Bọn họ đi xa, tôi thì thầm bên tai cậu ấy “Bây giờ anh đã tin em không thích Lục Dư Bạch rồi nhỉ.”

Cậu ấy không nói lời nào, tôi tiếp tục cố gắng, “Em thật sự đã cải tà quy chính rồi, về sau anh giám sát em.”

Tôi chống cằm nhìn cậu ấy một lúc, gương mặt cậu ấy đột nhiên nóng bừng đỏ rực, từ cổ đến tận mang tai.

Tôi thực sự vô cùng thích sự ngây thơ này của Quý Vân Châu.

Cậu ấy không được tự nhiên mà xoay đầu, hung dữ nói  “Không được nhìn, anh lớn lên không đẹp bằng em.”

Tôi cười thành tiếng “Được, em không nhìn.”

“Anh ăn sáng đi, hôm nay em mang hai phần.”

Từ trong ngăn bàn, tôi lấy đồ ăn đưa cho cậu ấy.

Cậu ấy liếc qua hộp đồ ăn, một chai sữa bò nóng cùng mấy cái bánh bao trứng sữa.

“Em đặc biệt mang cho anh à?” Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt đen như mực.

Tôi không phát hiện ra cậu ấy có điểm không thích hợp “Không cho anh thì cho ai?”

Cậu ấy thấp giọng nói: “Anh nghe nói, em thường xuyên mang bữa sáng như này cho Lục Dư Bạch.”

“Do dì giúp việc chuẩn bị, em quên không nói với dì đừng làm như này nữa.” Tôi vội vàng giải thích “Không có quan hệ gì với Lục Dư Bạch hết, không thì đừng ăn nữa.”

Tôi đem hộp đồ ăn cầm về, cậu ấy giữ lại, khóe môi cong lên “Đã mang đến rồi, đừng lãng phí.”

Cậu ấy cúi đầu nhìn một lúc, trong mắt là cảm xúc không rõ ràng, dùng một hơi uống cạn sữa.

Uống xong, cậu ấy nhìn về phía tôi, biểu tình nhảy nhót, giống một chú chó bự đang đợi được khen.

Có lẽ tôi đã tìm được đúng phương pháp để dỗ cậu ấy?

Cậu ấy lấy bánh bao nhân trứng sữa, tôi yên lặng nhìn cậu ấy ăn.

Nhưng trong nháy mắt tôi thấy cổ cậu ấy nổi lên mẩn đỏ.

Tôi năm lấy tay cậu ấy: “Quý Vân Châu, anh bị làm sao vậy?”

Cậu ấy không thèm để ý gãi gãi hai cái “Không biết nữa, chắc là do gió thổi á.”

Nhớ đến phản ứng bất thường của cậu ấy khi thấy sữa bò ban nãy, ngực tôi đau thắt lại “Anh bị dị ứng sữa bò phải không?”

Cậu ấy trầm mặc, rồi định mở miệng muốn nói gì đó.

Tôi ngắt lời cậu ấy, lông mi run rẩy: “Không được lừa em.”

Cậu ấy cầm tay tôi, “Bị dị ứng, nhưng đây là bữa sáng đầu tiên em chuẩn bị cho anh, anh muốn ăn.”

Vành mắt tôi đỏ lên “Anh bị ngốc đúng không, chúng ta về sau có rất nhiều thời gian mà, không thiếu ít thời gian này.”

“Về sau em vẫn sẽ mang cho anh sao?” đôi mắt cậu ấy sáng lấp lánh.

……

Quý Vân Châu đã đạt đến trình độ não chỉ biết yêu đương rồi?

Nhìn thấy vết ban trên cổ cậu ấy càng ngày càng nhiều, tôi kéo cậu ấy đứng dậy “Bớt nói lời vô nghĩa lại, đi bệnh viện!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #zhihu