Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thích thầm bé nhút nhát

[Zhihu] Thích thầm bé nhút nhát. [0/6]
Tác giả: 夏小李
Dịch và edit: 011
bản dịch phi thương mại vui lòng không mang đi nơi khác
.
.
Tôi vô tình bắt gặp hoa khôi đang tỏ tình, đối tượng là chủ tịch hội học sinh nổi danh lạnh lùng, cao ngạo.

“Trường học không cho phép trang điểm, Lâm Tinh lớp 2 năm ba trừ một điểm. Không mặc đồng phục đúng quy định trừ một điểm, đeo hoa tai trừ ba điểm.”

Nói xong, Cố Bắc xoay người rời đi, không nhìn hoa khôi lấy một cái.

Hoa khôi tức giận không có chỗ xả, phá hỏng mái tóc gọn gàng của tôi, tôi khó xử nhìn cô ấy: “Trường học không cho phép để đầu tóc bù xù.”

Ngữ khí của hoa khôi đặc biệt hung dữ: “Mày đi, mày cũng đi tỏ tình với Cố Bắc, không thể để một mình tao bị trừ điểm.”

Nhưng không ai ngờ được, Cố Bắc luôn quý chữ như vàng, vậy mà lại rất nghiêm túc nói đồng ý.
.
.
.
1

Nắng của ngày hôm nay vô cùng chói mắt, có một cái bóng lớn che trước mặt tôi.

Hoa khôi trường Lâm Tinh mang một khuôn mặt lạnh lùng đánh giá tôi: “Năm ba, lớp 8? Thấy tôi bị từ chối, cô rất vui vẻ đúng không? Có phải cảm thấy tôi cũng chỉ có thế thôi, Cố Bắc còn không chịu nhìn tôi lấy một cái?”

Tôi cúi đầu không nhìn cô ấy, tôi không muốn chọc phải phiền phức, mà Lâm Tinh có tiếng là không dễ chọc: “Không có, tôi không có cảm thấy như vậy đâu.”

Lâm Tinh đánh giá từ đầu đến chân của tôi một lượt, tôi lớn lên rất thanh tú, tóc búi thành búi tròn, vừa nhìn đã thấy không có khí chất.

Tôi mặc đồng phục chỉnh tề, trong lớp thì gần như không có cảm giác tồn tại.

Lâm Tinh không thèm che dấu mà đánh giá, trong mắt cô ấy lóe lên mà tôi nhìn không hiểu được: “Nhưng hôm nay cô thấy tôi tỏ tình bị từ chối, làm tôi rất khó chịu, cô nói xem phải làm sao bây giờ?”

Tôi thở dài trong lòng, cũng do tôi xui xẻo, chỉ muốn đi WC kết quả lại đụng phải hiện trường tỏ tình của hoa khôi.

Cô ấy trang điểm tinh xảo đứng dưới gốc cây, Cố Bắc đi ngang qua, Lâm Tinh dùng một tay ngăn cậu ấy lại, cầm một bức thư tình được chuẩn bị tỉ mỉ trên tay.

Ánh mặt trời chiếu đến, cô ấy ngẩng mặt, cần thận nói thích với Cố Bắc.

Thật lòng mà nói, xem màn này đến một nữ sinh như tôi còn rung động.

Nhưng Cố Bắc cầm một quyển sách trong tay, biểu cảm lãnh đạm, trong đôi mắt đen láy không có cảm xúc gì. Cậu ngước mắt lên, tầm mắt dừng trên đôi môi gợi cảm của hoa khôi.

Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Trường học không cho phép trang điểm, Lâm Tinh lớp 2 năm ba trừ một điểm. Không mặc đồng phục đúng quy định trừ một điểm, đeo hoa tai trừ ba điểm.”

Nói xong, Cố Bắc xoay người rời đi, cũng không nhìn hoa khôi lấy một cái.

Không chỉ tôi, ngay cả Lâm Tinh cũng sững sờ tại chỗ: “M* kiếp.”

Cô ấy vừa chửi thề thì nhìn thấy tôi.

2

Lâm Tinh vừa nén giận vuốt tóc, vừa vẫy tay gọi tôi đến.

Xong rồi, một màn mất mặt như thế bị tôi nhìn thấy, tôi nhất định chịu không nổi.

Quả nhiên, cô ấy muốn tôi cũng phải đi tỏ tình, hơn nữa phải diễn ra trước mặt toàn trường.

“Không thể để ông đây mất mặt một mình, mà tôi cũng không làm khó cô, cô cũng đi tỏ tình cho tôi, giữa trưa hôm nay ở nhà ăn đi.”

Tôi còn chưa kịp gật đầu, hoa khôi đã khom lưng đặt tay lên vai tôi: “Đừng có dở trò, chị đây xem em đấy.”

Vừa nói, cô ấy vừa thuận tay lấy đi chiếc lá cây trên đầu tôi, sau đó đém búi tóc gọn gàng của tôi tháo ra.

Mái tóc dài rơi xuống, tôi kinh ngạc muốn đem tóc búi lên lần nữa, Lâm Tinh đè tay tôi xuống, vén tóc của tôi ra sau tai: “Đừng búi, như này mới đẹp.”

Tôi khó xử nhìn cô ấy: “Nhưng mà…… để như này lúc ăn cơm không tiện, hơn nữa trường học không cho xõa tóc, sẽ bị trừ điểm.”

Lâm Tinh mắt trợn trắng, đặc biệt hung dữ: “Ông đây bảo không được búi là không được búi, không thể để một mình tôi bị trừ điểm được.”

3

Cố Bắc là học sinh có tiếng nhất ở tỉnh.

Trừ việc gia thế tốt, cậu là người đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cậu ấy khác tôi, tính cách của cậu rất lạnh lùng, chỉ một ánh mắt cũng làm người ta sợ hãi.

Chỉ cần trong cuộc thi có tên cậu ấy, thì cái tên ấy nhất định sẽ đứng đầu.

Chủ tịch hội học sinh là cậu ấy, niên cấp đệ nhất là cậu, vị trí đứng đầu là cậu ấy, ngay cả học sinh ưu tú đại diện cho toàn tỉnh cũng là cậu.

Cố Bắc trong mắt tôi là nhân vật đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, tôi chỉ nhìn thôi cũng sợ bị phát hiện, nói tôi là đứa không biết lượng sức mình.

Tôi và cậy ấy hoàn toàn khách nhau.

Tôi tên Hạ Vãn, tên cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ vì tôi sinh ra vào buổi tối.

Có lẽ do ảnh hưởng từ gia đình, tính tình tôi trời sinh đã mềm mỏng.

Bố mẹ tôi li dị từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi theo bố, mẹ gả cho người khác đối tốt với bà.

Ngày rời nhà đi, bà nói bà vẫn sẽ yêu tôi.

Nhưng bắt đầu từ ngày đó, bà đã thành mẹ của người khác, không rảnh mà quan tâm đến tôi.

Bố cưới người khác, dì đưa theo em trai em gái chuyển vào, tôi lại một lần nữa trở thành người ngoài cuộc.

Vì không để bị bọn họ chán ghét, tôi nỗ lực trở nên ngoan ngoãn, mọi thứ đều chiều theo ý của bọn họ.

Bố mỗi lần đi công tác về đều sẽ mang theo quà, nhưng ông chỉ mang về hai phần, là chị nên theo lẽ thường tình tôi phải nhường cho em trai và em gái.

Tôi nhìn người trước đây trong lòng tôi vốn vô cùng vĩ đại, không nhịn được đem câu hỏi trong lòng nói ra: “Vì sao ngay từ đầu bố không mua ba phần ạ? Rõ ràng bố biết là có ba đứa con. Bố, có phải ngay từ đầu đã không có phần của con?”

Giọng nói của tôi mềm mại nhẹ nhàng, ngay cả khi đặt câu hỏi tôi cũng chẳng kiên định.

Nhưng bố vẫn cầm món quà sửng sốt một lúc lâu.

Đây là lần đầu tiên tôi ngỗ nghịch với ông ấy.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của ông, tôi định thần lại, cười nói: “Cho em trai, em gái đi, con là chị không thích những thứ này.”

Tôi chết lặng mà nói, tôi sớm đã hình thành thói quen rồi, bởi vì tôi sợ bọn họ cảm thấy tôi không ngoan, sợ bọn họ không thích tôi, sợ cái nhà này sẽ chẳng còn vị trí nhỏ nào cho tôi.

4

Nơi trút giận là biệt danh mà các bạn cùng lớp đặt cho tôi.

Tôi trong lớp nổi danh là đứa nhút nhát, ai cũng đều có thể bắt nạt tôi.

Mọi người không vui, tôi trở thành nơi trút giận được mọi người công nhận.

Có lẽ tôi đã quen nhẫn nhục chịu đựng, ở độ tuổi vốn nên tùy ý tùy hứng, tôi lại mặt mày cẩn thận từng chút một.

Bọn họ tính toán muốn thấy tôi trong bộ dạng đáng thương khóc lóc thút thít, nhưng để bọn họ thất vọng rồi, tôi cười ha hả mỗi ngày, giống như không tim không phổi.

Bởi vì thế giới của tôi đã đủ tăm tối rồi, tôi đang nỗ lực để ánh sáng tiến vào, thế giới này lớn như vậy, tôi không tin không có người yêu tôi.

Cho nên, ngày nào tôi cũng đều đắm chìm ở thế giới của riêng mình, sống nghiêm túc và lạc quan, đêm tối lại gẫn, tôi vẫn sẽ mong chờ vào ngày mai.

Nhưng Cố Bắc thì khác, từ trước đến nay cậu ấy luôn ưu tú, cuộc sống của cậu ấy luôn tươi sáng và rộng mở, là người mà tôi có quăng 8 cái sào cũng không với tới.

Nhưng Lâm Tinh quá mức hung dữ, lúc cô ấy đe dọa tôi đã cẩn thận mà gật đầu đồng ý.

Những tiết học tiếp theo, một chữ tôi cũng nghe không vào.

Cách thời gian ăn trưa càng gần, thì tôi càng khẩn trương.

Chính là thời gian phải tỏ tình với Cố Bắc, tuy rằng khẳng định kết quả sẽ bị từ chối, nhưng cùng người như Cố Bắc có một chút xíu quan hệ thôi, cũng làm tôi cảm thấy sợ hãi

Ngay cả hoa khôi được nhiều nam sinh theo đuổi như Lâm Tinh còn thất bại, một cái ánh mắt còn không cho, thì tôi lấy đâu ra lá gan mà dám tiến lên?

Nhưng tôi lại nghĩ đến khuôn mặt hung dữ của Lâm Tinh, ở trường học có rất nhiều tin đồn về cô ấy, cô ấy là người mà tôi tuyệt đối không thể trêu vào.

Kệ đi, mất mặt thì mất mặt, Lâm Tinh tức giận mới càng đáng sợ.

5

Vì vậy, lúc mà nhà ăn có nhiều người nhất, tôi dưới ánh mắt lạnh lùng ra hiệu của Lâm Tinh, đi đến chỗ Cố Bắc đang ngồi, rồi đứng yên trước bàn của cậu ấy.

Tôi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở miệng gọi tên của cậu: “Bạn học Cố Bắc.”

Nghe được âm thanh của tôi Cố Bắc ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tôi.

Nhịp thở của tôi không chịu khống chế trở nên căng thẳng, tôi thề, cậu ấy thực sự là người đẹp nhất mà tôi từng thấy từ bé đến lớn.

Tôi không có tiền đồ sững sờ tại chỗ, Cố Bắc hình như hơi chau mày lại, cậu trầm giọng nói: “Có việc gì sao?” Âm thanh chầm thấp chậm rãi mang theo lễ phép và xa cách.

Ngay tại lúc tôi đang do dự, ánh mắt của tôi va phải ánh mắt đang nhìn đến đây của Lâm Tinh, cô ấy mang theo sự phức tạp mỉm cười, phát hiện tôi nhìn cô ấy, thì liền nâng ngón tay mảnh khảnh chỉ vào hai mắt của mình.

Lâm Tinh không tiếng động mà mở miệng, tôi thấy rõ khẩu hình của cô ấy, cô ấy đang nói “Tiếp tục”.

Cố Bắc là người mà mặc kệ đi đến đâu cũng là tiêu điểm của sự chú ý, lúc này đã có rất nhiều người nhìn về phía này.

Tôi căng da đầu, do dự mở miệng: “Cố, bạn học Cố Bắc, cậu, chào cậu, tôi, tôi là Hạ Vãn lớp 8 năm ba.”
Cố Bắc không nói gì, mà tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, nói chuyện to hơn so với ngày thường: “Tôi thích cậu!”

Nhà ăn đột nhiên yên tĩnh lạ thường, mặt tôi bắt đầu đỏ bừng.

Đôi mắt Cố Bắc đen nháy, cậu nhìn thẳng vào tôi, siết chặt bàn tay đang cầm đũa.

Trong lòng tôi yên lặng cầu nguyện, nhanh lên đi, từ chối tôi nhanh lên, tôi thực sự muốn thoát khỏi cái nơi đầy rẫy thị phi này.

Trước khi mọi người muốn chê cười tôi, thì giọng nói lạnh lùng vang lên, cẩn thận mà nghe thì có lẽ còn mang theo sự khẩn trương khó nén lại, cậu nói: “Được.”

Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội nói ra những lời tôi đã chuẩn bị để chuộc lỗi: “Không, không sao đâu bạn học Cố Bắc, cậu không cần…… hả? A? Được?”

Khuôn mặt tôi tràn đầy kinh ngạc, tôi cảm thấy chắc bàn thân nghe nhầm.

Nhưng Cố Bắc người luôn quý chữ như vàng, nhìn tôi rất nghiêm túc mà nói lại một lần nữa: “Được, chúng ta ở bên nhau.” Sau đó đứng dậy.

Cậu không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, động tác tự nhiên mà nhận lấy khay đồ ăn của tôi, rồi đặt xuống bên cạnh cậu.

Tôi ngơ ngác nhìn Cố Bắc, chàng trai 1m85 bị tôi nhìn chăm chú không tự nhiên mà quay đầu đi, đưa tay đẩy chiếc kính nửa gọng màu bạc, tai nổi lên màu hồng đầy khả nghi.
.
.
.
.
6

Tôi cùng Cố Bắc ở bên nhau, dưới sự chứng kiến của mọi người trong nhà ăn. Nhân vật không thể chạm đến trong lòng tôi, trở thành bạn trai tôi.

Tôi nhìn quanh nhà ăn, Lâm Tinh người lúc nãy vẫn còn ở đó bây giờ đã không thấy bóng dáng.

Dưới ánh mắt tò mò đánh giá của mọi người, Cố Bắc đã yên lặng ăn xong cơm, sau đó đứng dậy đi đâu mất.

Mọi người xung quanh khẽ xì xào bàn tán: “Bạn học Cố Bắc bỏ rơi cậu ấy sao? Không phải bọn họ vừa mới ở bên nhau à?”

“Vừa nãy chắc bạn học Cố Bắc nói đùa thôi. Cậu ấy là nam thần đấy, sao có thể ở bên nhau với nữ sinh kia, tôi còn không biết cậu ta là ai cơ, nhìn qua cũng chẳng nổi danh đâu.”

Tôi nhẹ nhõm thở dài một hơi, bởi vì tôi cũng cảm thấy như vậy, may mắn bạn học Cố không quá để ý.

Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng giây tiếp theo, Cố Bắc đã cầm theo một hộp sữa chua quay lại. Yên lặng mở ra, rồi đặt xuống bên cạnh khay đồ ăn của tôi.

Mọi người lại há hốc mồm một lần nữa, còn tôi “thụ sủng nhược kinh” (được sủng ái mà lo sợ), vừa hay cậu ấy mua đúng vị tôi thích, mỗi lần ăn cơm xong tôi đều uống nó.

Tôi cẩn thận cầm hộp sữa chua lên uống một ngụm: “Cảm ơn bạn học Cố.”

Bây giờ, Cố Bắc đã ngồi xuống lại bên cạnh tôi, cậu không được tự nhiên mà tránh ánh mắt của tôi, từ cổ đến tai đều đỏ bừng rồi: “Nên làm.”

Tôi vừa ăn cơm vừa nghĩ, bạn học Cố đang xấu hổ à? Chắc không phải đâu, trong rất nhiều hoạt động lớn của trường, cả trong nhiều lần diễn thuyết trước toàn trường cũng chưa từng thấy mặt cậu ấy đỏ như thế.

Chẳng lẽ cậu ấy bị dị ứng? Nên mới đỏ như thế? Chắc hẳn rất nghiêm trọng, đỏ đến tận cổ rồi……

Tôi còn đang nghĩ loạn, Cố Bắc vẫn yên lặng ngồi bên cạnh tôi, giờ tôi mới chậm nhận ra, cậu ấy đang đợi tôi ăn cơm!

Phát hiện ra việc này tôi vội tăng tốc độ, từng miếng từng miếng một nhét vào trong miệng mình.

Cố Bắc thấy thế, theo bản năng giơ tay rồi lại dừng lại một chút, do dự đắn đo rồi vỗ vỗ lưng tôi: “Ăn từ từ thôi, không phải vội.”

Tôi sợ tới mức giật cả mình, mọi người đồn đại rằng bạn học Cố là người rất nghiêm khắc, tính tình cũng không tốt cho lắm, những người trong hội học sinh đều rất sợ cậu.

Cậu ấy vừa nói như thế, có phải thật ra là muốn ám chỉ tôi ăn nhanh lên không? Tôi sao mà dám để chủ tịch hội học sinh phải chờ tôi ăn cơm, lập tức đặt khay đồ ăn xuống: “Tớ no rồi.”

“Ăn no rồi? Thật sự ăn no rồi à?” Cố Bắc không tin hỏi tôi, tôi điên cuồng gật đầu với cậu ấy.

Cố Bắc chau mày: “Uống sữa chua đi, sau này nên ăn nhiều hơn, cậu ăn quá ít.” Nói xong, cậu ấy bưng cả khay đồ ăn của tôi lẫn của cậu một cách tự nhiên.

Tôi lặng lẽ đi theo sau Cố Bắc, rất nhiều người nhìn tôi với ánh mắt đầy hâm mộ, ra bên ngoài, Cố Bắc để tôi đứng dưới bóng râm.

Tôi rất muốn nói cho cậu ấy biết đây chỉ là một trò đùa, nhưng khi nhìn thấy cậu ấy nghiêm túc rửa khay đồ ăn cho tôi, tôi không dám.

Cậu ấy nhập vai quá nhanh, cũng không xa lạ tý nào. Bây giờ nói cho cậu ấy, tôi chịu không được, so với việc bị trừ mất vài điểm còn làm tôi khó chịu hơn.

Nhưng tôi cũng thật sự không hiểu được, đến hoa khôi Cố Bắc còn từ chối, sao lại đồng ý lời tỏ tình của tôi? Tốt xấu gì Lâm Tinh còn có một bức thư tình, tôi thì đến thư tình cũng không có!

7

Tôi rất sợ Cố Bắc, khi ở cùng Cố Bắc cũng vô cùng thận trọng, bởi vì trong suy nghĩ của tôi, tôi và cậu ấy thực sự không phải người cùng một thế giới.

Tôi tự ti à? Tất nhiên là không, tôi chỉ cảm thấy chắc chắn là tôi không xứng với cậu.

Nhưng nghe đồn cậu ấy không có tình người nhưng đối với tôi lại có rất nhiều kiên nhẫn, tôi nghĩ cậu ấy nhìn ra được tôi bất an, nhưng cậu ấy không nói ra, chỉ yên lặng đối xử với tôi rất tốt.

Chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy, cho nên với tôi việc này có sự cám dỗ quá lớn.

Tính tình cậu ấy lạnh lùng như vậy nhưng sẽ nhỏ giọng dỗ dành tôi rất lâu chỉ vì để tôi ăn nhiều thêm mấy miếng cơm, cậu ấy sẽ chú ý tới mỗi một động tác nhỏ của tôi sau đó giúp tôi chuẩn bị tốt trong vài giây, mỗi lần lúc đi kiểm tra lớp tự học cậu ấy sẽ đi đến bên cạnh tôi rồi lấp đầy ngăn bàn của tôi bằng những món đồ ăn vặt.

Thật kỳ lạ, dường như cậu ấy biết tất cả sở thích của tôi, mỗi lần mang đồ ăn vặt đến đều vừa hay là đồ tôi thích.

Từ lớp 1 đến lớp 8, cách nhau 3 tầng lầu. Ngay cả mọi người cũng ngạc nhiên khi mỗi ngày Cố Bắc đều tới giúp tôi lấy nước ấm đúng vào giờ giải lao của tiết thứ ba.

Tôi không muốn để cậu ấy chạy xa như thế, rất nhiều lần nói với cậu rằng tôi có thể tự làm, nhưng Cố Bắc cố chấp gần chết.

Tôi hỏi cậu: “Vì sao phải đối tốt với tớ như thế?”

Cố Bắc cười nhẹ một cái, đôi mắt đen láy như chỉ có thể nhìn thấy mình tôi: “Tớ nên đối xử với cậu thật tốt, Vãn Vãn, cậu không biết được, tớ đã chờ giây phút này từ rất lâu.”

Cậu ấy không hề giống Cố Bắc mà tôi biết.

Tôi từ lúc bắt đầu không biết nên làm gì đến việc chậm rãi hình thành thói quen, Cố Bắc rất vừa lòng với việc này.

Vài ngày trước hôm cậu ấy phải đi thi, cậu ấy kéo góc áo tôi dặn tôi hết cái này đến cái kia, giống y như một người cha già.

Rõ ràng trước đây không có cậu ấy tôi ở một mình vẫn ổn, nhưng dường như dù có thế nào thì cậu cũng chẳng yên lòng.

“Bạn học Cố, cậu giống y như cha già ấy.”

Nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của tôi, cậu ấy hình như mới kịp phản ứng lại, không được tự nhiên giải thích: “Xin lỗi, không tự giác được coi cậu như em bé.”

Tôi nhẹ nhàng nói với cậu ấy: “Yên tâm đi thi đấu đi, tớ có thể tự chăm sóc mình mà.”

“Ừ.”
.
.
.
8

Cố Bắc đi thi, không có cậu ấy tôi có chút không quen.

Có Cố Bắc che chở thiếu chút nữa tôi đã quên, tôi là Hạ Vãn, là nơi trút giận của cả lớp.

Người đã có thói quen bắt nạt tôi, có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế sao?

Quỹ lớp dùng để mở tiệc bị mất, tới khi lớp trưởng hỏi, thì mấy người ngồi phía sau gọi tên tôi.

“Hình như hôm qua tôi thấy Hạ Vãn rất muộn mới rời khỏi trường.”

“Ừ, ừ, hình như tôi cũng thấy.”

“Chính là cậu ta rồi, chung quy lớp mình trừ cậu ta ra, thì làm gì còn ai thiếu ít tiền đấy?”

Lại là “Hình như”, cái từ mà dùng để dễ dàng định tội người khác, không cần chứng cứ, cũng luôn có người tin tưởng.

Giống như bây giờ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.

Ánh mắt đó giống như đang nói, Hạ Vãn thừa nhận đi, chính là cậu đã lấy.

Mấy nam sinh nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía cuối phòng học cong môi nhìn tôi, bọn họ là nhóm dẫn đầu lớp học, trong nhà có tiền, có thế, từ năm đầu đã lập thành một nhóm, lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui.

Bọn họ nói có, vậy thì là có.

Tôi nhìn bọn họ đang treo lên ánh mắt đắc ý, bọn họ thật sự nhìn thấy người cuối cùng đi khỏi phòng học là tôi sao? Đương nhiên là không.

Có thể lý do để bọn họ dễ dàng nói ra những lời như vậy là bởi vì mọi người trong lớp học đều biết, tôi luôn là người ra về muộn nhất.

Trong nhà tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào có thể vì tôi mà chuẩn bị, vậy nên tôi phải cố gắng nỗ lực hết mình cho kỳ thi đại học.

Tôi muốn có một tương lai tốt đẹp, bọn họ coi thường hành vi của tôi, họ không cần lo lắng về tương lai nên họ coi thường những nỗ lực như vậy.

Mà mỗi ngày tôi đều học đến muộn trở thành người rời đi cuối cùng, đấy lại trở thành chứng cứ cho bọn họ chụp mũ lên đầu tôi.

“Hạ Vãn là đồ ăn trộm tiền.”

Mọi người ngầm thừa nhận.

Tôi nhìn lớp trưởng đang đứng trên bục giảng, nói từng câu từng chữ: “Tôi là người cuối cùng rời khỏi lớp, nhưng tôi không trộm, kiểm tra camera giám sát đi.”

9

Lớp trưởng nhìn tôi, ánh mắt hối lỗi.

Cậu ta còn chưa nói gì, thì một nữ sinh trong nhóm nhỏ kia đã đứng lên, vừa đi về phía tôi, vừa chậm rì rì nói: “Cậu cũng biết phải kiểm tra camera, thì lớp trưởng chẳng lẽ không biết à? Tiếc là, không biết ai đã xóa sạch những video giám sát ngày hôm qua rồi.”

Nữ sinh đặt tay lên trên vai tôi: “Hạ Vãn đừng tự bào chữa cho bản thân nữa, là cậu trộm.”

Tôi nhìn cô ta một cái, trong ánh mắt của nữ sinh là sự giễu cợt không thèm giấu.

Lớp trưởng không dám nhìn vào ánh mắt dò hỏi của tôi, chỉ lặng lẽ gật đầu: “Đúng, đúng vậy, video giám sát không biết tại sao bị người ta xóa mất rồi, cho nên tôi chỉ có thể lên trên lớp hỏi mọi người.”

“Đây không phải là số tiền nhỏ, nhất định phải tìm về được, nếu không không biết giải thích với thầy thế nào.”

Nhìn lớp trưởng né tránh ánh mắt của tôi, trong lòng tôi đã hiểu rõ, chẳng phải video giám sát nào bị xóa cả, mà là cố ý muốn tôi đội nồi.

Nữ sinh rất hài lòng với thái độ của lớp trưởng, cười càng to: “Hạ Vãn, nếu cậu thật sự khó khăn, là bạn học với nhau mọi người sẽ giúp cậu, nhưng sao cậu có thể đi ăn trộm?”

“Cố Bắc là người ưu tú như vậy sao có thể thích cậu được? Cậu ấy mà biết nhất định sẽ rất thất vọng về cậu.”

Mọi người trong lớp học xì xào, nếu là trước kia, tôi chắc là sẽ không phản kháng. Nhưng hiện tại, tay tôi nắm lại, đứng dậy hất tay nữ sinh kia khỏi vai tôi.

Tôi lạnh mặt lấy cặp sách ra khỏi ngăn bàn, mở khóa kéo ra, tiếng đồ dùng sách vở rơi xuống bàn đem mọi tiếng xì xào ngừng lại.

Hiện tại, tất cả đồ trong cặp sách của tôi nằm tràn trên bàn.

“Đây là tất cả mọi thứ trong cặp sách của tôi, nhìn kỹ xem có số tiền mà các người nói không?”

Trong phòng học im lặng trong nháy mắt, nhóm nhỏ ngồi ở phía sau kia cười phá lên.

Có nam sinh ngạc nhiên nói: “Âyyy, lần này biết tức giận rồi à?”

Tiếng cười càng lúc càng lớn, những người khác cũng cười theo. Tôi không có tiền đồ mặt bắt đầu đỏ lên, cuối cùng đến cổ cũng đỏ rực.

Lần đầu tiên tôi phản kháng lại đổi lấy loại kết quả như này.

Ánh mắt nữ sinh trở nên lạnh lùng: “Phản kháng cái gì? Hừ, trở thành bạn gái của Cố Bắc nên cảm thấy bản thân khác biệt à? Mày xứng sao?”

Tôi nhìn cô ta cố chấp mở miệng: “Tôi không trộm.”

“Lớp học ngoại trừ mày thì ai cần ăn trộm? Trong lớp có người thứ hai không đủ điều kiện để tham gia các cuộc hội họp à? Hạ Vãn, mày nói thử đi? Tìm được người thứ hai à?”

Trong lớp học lại vang lên tiếng xì xào, tôi lại nghe thấy rất rõ ràng.

“Đúng, chắc là Hạ Vãn rồi. Trước kia quần áo đã cộc rồi cậu ta vẫn còn mặc, cũng không thấy cậu ta mua mới.”

“Tôi cũng thấy vậy, mỗi một bộ quần áo của cậu ta hình như đều đã rất cũ, hơn nữa, giày của cậu ta hình như cũng rất cũ, giống như đã được người khác mặc qua rồi ấy.”

……

10

Nghe những lời đó, trong lòng tràn ra cảm giác bất lực.

Đúng thế đấy, lời bọn họ nói đều là sự thật. Trong lớp trừ tôi ra, mọi người đều không ai giống như thiếu tiền cả.

Tôi thực sự là người nghèo nhất lớp.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã không còn mua quần áo hay giày dép mới, tất cả đồ đạc của tôi đều là của em gái không cần, không mặc nữa.

Rõ ràng tôi mới là chị cả trong nhà, nhưng từ trước đến nay lại chỉ có thể mặc quần áo thừa của em kế. Cho dù tôi cao hơn em ấy một chút, nhưng chỉ cần em ấy là nũng, bố sẽ nhíu mày rồi nói tôi:

“Vãn Vãn, con là chị, hiểu chuyện một chút, em gái không muốn mặc đồ thừa của con.”

Lúc đó tôi không để bụng, tôi cảm thấy chỉ cần còn mặc được là được, nhưng tôi không ngờ đây lại trở thành lý do để bọn họ nghi ngờ tôi.

Tôi không biết nên làm thế nào giải thích cho bản thân, cũng không ai bằng lòng tin tưởng tôi, mọi người cũng chẳng quan tâm cái gọi là chân tướng. Bọn họ chỉ hy vọng có một người đứng ra đội nồi để kết thúc trò hề này.

Tôi chỉ có thể lặp lại một lần, rồi lại một lần: “Tôi nói, không phải tôi! Tôi không trộm! Hôm đó tôi chỉ ở lại để làm đề, tôi không trộm số tiền kia.”

Hàng ghế phía sau có nam sinh cười, hỏi tôi: “Không phải cậu, thì cậu đỏ mặt làm gì? Đây không phải là đang chột dạ à?”

Trán tôi lấm tấm mồ hôi, tôi càng ngày càng sốt ruột.

Tôi là người mà sẽ đỏ mặt khi sợ hãi khi bị hoài nghi, dù không phải mình làm. Tôi không khống chế được việc mặt mình đỏ lên, cũng chẳng thể cãi lại, giờ phút này, tôi vô cùng bất lực.

Đột nhiên, “Rầm!” Một tiếng, cửa sau bị người bên ngoài đá tung ra.

Phòng học tĩnh lặng, tầm mắt của mọi người vô thức nhìn về phía cửa.

Lâm Tinh cầm trong tay bình sữa chua, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ tràn đầy sự thù địch. Cô ấy không nói gì, làm trò trước mặt mọi người, đi đến bàn của nam sinh vừa mới nói chuyện: “Tránh ra.”

Ngay khi nam sinh kia đứng dậy, trong mắt Lâm Tinh mang theo sự tàn nhẫn, nhấc chân đá vào bàn học của cậu ta.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #zhihu