Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi là ngôi sao may mắn

[Zhihu] Tôi là ngôi sao may mắn
Tác giả: 余空
Dịch và Edit: 011
*Đây là bản dịch phi thương mại vui lòng không mang đi nơi khác*
.
.
.

Sau khi em gái ra đời, trong nhà đột nhiên phát tài, sự nghiệp của bố mẹ thuận lợi, anh trai như nguyện vọng thi được vào Bắc Đại.

Còn tôi vẫn ốm yếu nhiều bệnh, xanh xao vàng vọt, mọi người trong nhà đều cảm thấy em gái là phúc tinh, còn tôi là sao chổi.

Tôi bị đưa đến nhà của người dì nghèo khổ, rời xa gia đình này.

Nhưng sau đó, bố mẹ phá sản, anh trai bị đuổi học, gia đình rơi vào cảnh khốn khó, còn nhà dì tôi thì lại làm ăn phát đạt và trở thành tỷ phú.

Thì ra tôi là ngôi sao may mắn , còn em gái tôi mới chính là sao chổi.
.
.
.

1

Ngày con tròn 6 tuổi, em gái con chào đời.

Bố mẹ đều ở bệnh viện, anh trai ném cho con một cái bánh mì nói là bánh sinh nhật.

Con đem một cái tăm cắm lên trên bánh mì, bắt chước những người trong TV, đôi tay khép lại cầu nguyện.

“Con muốn bố mẹ đều có tiền, anh trai thi đậu Bắc đại, mọi người đều vui vẻ.” Con ở trong lòng cầu nguyện, thành tâm ước.

Tuy rằng, con đối tiền tài còn không có nhiều khái niệm, nhưng bố mẹ ngày đêm cãi nhau luôn nhắc tới tiền, lúc mắng con cũng nói đều do con thường xuyên sinh bệnh đem tiền tiêu hết.

Cho nên con hy vọng bọn họ có tiền, như vậy bọn họ sẽ không cãi nhau.

Đến nỗi anh trai, anh đang học năm 3 cao trung, thường xuyên lo âu, sợ thi không đậu đại học tốt, có đôi khi con mang nước cho anh, anh đều sẽ mắng con quấy rầy anh, nói về sau nếu thi không đậu Bắc đại liền đánh chết con.

Con không biết Bắc đại là cái gì, nhưng anh trai thích, cho nên con cầu nguyện anh ấy thi đậu Bắc đại.

“Mày muốn cười chết tao sao? Bỏ cái bánh mì để ước cái gì mong cái gì, ha ha ha!”anh trai nhìn cái tăm cắm trên bánh mì cười ha ha.

“Nguyện vọng không thể nói ra, nếu không liền không linh.” Đây là trong TV nói, con liền giải thích cho anh trai nghe.

Anh khịt mũi coi thường: “Mày nhất định là ước được ăn ngon, tao còn không hiểu mày à, đáng tiếc mày có em gái rồi, về sau mày chỉ có thể ăn đồ thừa thôi.”

Sắc mặt con căng thẳng, tuổi còn nhỏ còn không hiểu che giấu, nội tâm sợ hãi lập tức bại lộ.

Từ sau khi mẹ mang thai, con liền rất sợ hãi.

Bởi vì mẹ luôn nói: “Sinh một đứa nữa tốt, không cần mày chỉ hao tiền, nhìn cái bộ dáng của mày xem, vừa gầy vừa lùn, đen đủi, nhìn tới là phát cáu!”

Mẹ nói mười tháng nữa, em gái sẽ được sinh ra.

“Ha ha ha, sợ đúng không? Mau đi lau giày cho anh trai đi, lau không sạch tao cũng không cần mày nữa!”anh trai ác ý mà cười.

Anh luôn thích kích thích con như thế này, nhìn con sợ hãi sẽ cảm thấy rất thú vị.

2

Vào ngày thứ ba sau khi lau giày cho anh trai xong, bố mẹ đã trở lại.

Mẹ bọc đến kín mít, bà còn ở ở cữ.

Bố đang bế một bé con, bé con cũng được bọc kín mít.

Đằng sau bọn họ là một người phụ nữ mộc mạc, đó là cô của con, con gọi là cô Thúy.

Cô Thúy là người họ hàng thân thích duy nhất đối xử tốt với con, cô luôn luôn thiện lương, lần này chủ động tới bệnh viện chăm sóc mẹ con, hỗ trợ mẹ con sinh sản.

Con chạy tới nghênh đón, gọi bố mẹ cùng cô Thúy, sau đó giúp lấy đồ.

Mẹ thấy con liền đen mặt, quay đầu mắng: “Lăn trở về phòng đi, tao không muốn nhìn thấy mặt mày, sao có thể xấu như vậy? Mày nhìn em gái mày xem trắng nõn, rất đáng yêu quá trời!”

Con đứng tại chỗ không biết như thế nào cho phải.

Cô Thúy cười gượng mở miệng: “Nhân Nhân nẩy lớn lên sẽ tốt, con bé còn nhỏ.”

“6 tuổi còn nhỏ? Từ nhỏ chỉ biết sinh bệnh, chị bị nó làm cho gần như kiệt sức, chị hiện tại một chút kiên nhẫn cũng không có, cút mau!” Mẹ hướng con mà mắng.

Con cúi đầu trở về phòng.

Anh con vừa lúc đi ra, cũng không thèm nhìn con, hưng phấn mà đi xem em gái.

Nhìn xong anh liền tràn đầy niềm vui, thích thú khen ngợi: “Oa, quá đáng yêu, mắt thì to miệng nhỏ, đây mới là gen của nhà chúng ta.”

“Kiều Kiều thật sự đáng yêu, bé như vậy đã nhìn ra được, hơn nữa đặc biệt linh động, con xem đôi mắt bé con nhìn xung quanh đi, giống như hiểu hiểu mọi chuyện ấy.” Bố vui mừng khôn xiết.

Trên mặt mẹ cũng tươi cười.

Chỉ có cô Thúy khó xử, đau lòng nhìn con.

Con trốn vào phòng, co ro ở chân giường, bất động.

Chỉ cần con nghe lời, bố mẹ vẫn sẽ cho con được ăn cơm thừa đi.

3

Một ngày sau khi em gái về nhà, bố mẹ lại cãi nhau.

Nguyên nhân là mẹ muốn ăn cherry, nhưng bố nói quá đắt, hiện tại phải dành dụm để nuôi ba đứa con.

Mẹ giận tím mặt, nói mình ở cữ một quả cherry cũng không được ăn à?

Em gái sợ tới mức oa oa khóc lớn, bố mẹ liền ngừng tranh cãi, vội vàng đi dỗ em gái.

“Kiều Kiều ngoan nhé, bố mẹ không phải cãi nhau đâu, đừng sợ.” Bố chưa bao giờ ôn như đến như vậy.

Chờ dỗ Kiều Kiều xong, bố thở dài nói: “Vợ, chúng ta không thể cãi nhau, tránh dọa Kiều Kiều, thầy nói rồi, Kiều Kiều là phúc tinh của nhà mình, con bé sẽ mang đến vận may.”

Bố rất tin vào số mệnh, nhưng mẹ không tin, bà trước kia sẽ mắng bố con không đầu óc, cái này cũng tin.

Nhưng hiện tại, bà liên tục gật đầu: “Kiều Kiều là phúc tinh, nhìn bé con rất đáng yêu, nhất định là phúc tinh, không giống Nhân Nhân là cái đồ sao chổi!”

Con bưng nước đứng ở cửa mà nghe, lại một lần nữa cúi đầu.

Có lẽ Kiều Kiều thật sự là phúc tinh, công việc kinh doanh của bố đột nhiên có khởi sắc.

Ông gây dựng sự nghiệp hai năm, vẫn luôn thua lỗ, nhưng lại không cam lòng từ bỏ, mượn tiền bạn bè, họ hàng và ngân hàng. Thời điểm con sinh bệnh phải bỏ tiền, bố liền gào rít cùng con nói ông thiếu nợ, giống như con có thể nghe hiểu.

Hiện tại, bố cuối cùng có khởi sắc.

“Vợ à, thật tốt quá, anh bắt được một đơn hàng lớn, em chờ xem, phòng làm việc của anh nhất định có thể cất cánh!” đêm đó, bố thập phần phấn khởi.

Anh con cũng bị vui lây, buông sách vở tới chúc mừng, còn hôn Kiều Kiều một cái: “Ngôi sao may mắn!”

Con ngước khuôn mặt 6 tuổi tái nhợt vàng vọc, mà cười lấy lòng: “Em gái đúng là phúc tinh.”

Kỳ thật con còn không hiểu lắm phúc tinh nghĩa là gì, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy, con nên cười.

“Đen đủi, cút sang một bên đi!”

4

Công việc kinh doanh của bố phát triển rất nhanh.

Trên đầu ông ấy khả năng có ngôi sao may mắn chiếu đến, không thể ngăn cản.

Ba tháng ngắn ngủi, ông ấy đã mặc tây trang, đeo lên cà vạt, chạy quanh thành phố đi dự tiệc.

Mẹ sớm đã thôi ở cữ, ban đầu bà nghĩ ở nhà toàn tâm toàn ý chiếu cố em gái cùng anh trai, nhưng tính tình không chịu nổi, liền đi theo bố điều hành công việc kinh doanh.

Cho nên, cô Thúy lại đến.

Mẹ cho cô 3000NDT một tháng tiền lương, nhờ cô chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của ba đứa bé bọn con.

Con rốt cuộc cũng cảm nhận được một tia tình thương của mẹ.

Cô Thúy đối xử bình đẳng, cô thích anh con, thích em con, cũng thích con.

Ban ngày, cô ở nhà con chiếu cố bọn con, sẽ thường xuyên kể truyện cổ tích cho con , có câu truyện con nhớ rất sâu.

Là câu truyện Vịt con xấu xí cùng thiên nga trắng.

Vịt con xấu xí từ nhỏ bị ghét bỏ, nhưng cuối cùng nó giương cánh bay cao, hóa ra nó là thiên nga trắng.

Buổi tối, cô Thúy trở về nhà của mình.

Trong nhà liền khôi phục như cũ, con lại co ro ở chân giường, viết viết nhật ký, lật sách vở, mà bố mẹ cùng anh trai ở đại sảnh vẽ về tương lai, thân mật ôm Kiều Kiều.

“Kiều Kiều thật sự phúc tinh, thành tích của con tốt lên rất nhiều, đã vào top 10 của khối rồi, con cảm giác có hy vọng thi vào Bắc đại!” anh con lại nói đến Bắc đại.

Bố mẹ vui mừng khôn xiết, cả căn phòng ngập tràn tiếng cười.

5

Ngày anh trai con thi đậu vào Bắc đại, công ty của bố chính thức thành lập, không còn là một cái phòng làm việc nho nhỏ nữa.

Nửa năm ngắn ngủi, ông ấy đã trở thành ông chủ, còn mẹ thì thành bà chủ.

Trong nhà trở nên giàu có như thế, ngay cả bữa tiệc mừng anh trai nhập học cũng được tổ chức ở khách sạn lớn.

Hôm đó, khách khứa tụ họp ngồi đầy hơn ba mươi bàn.

Con trước nay chưa thấy qua bữa tiệc nào lớn như vậy, vừa khẩn trương vừa mới lạ.

Hơn nữa, hôm ấy bố mẹ cao hứng, không đem con nhốt ở trong phòng không cho con gặp người khác.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu có thể là do con cần cõng Kiều Kiều.

Bố mẹ cùng anh trai đều rất bận rộn, cô Thúy ở phía sau lo chuyện nhà bếp, con cõng Kiều Kiều, dùng đôi tay ôm mông cõng em bé, an phận mà ngồi yên.

Con đã rất thành thạo, ở nhà đã cõng Kiều Kiều rất nhiều lần.

Con thỉnh thoảng quay đầu nhìn Kiều Kiều, đôi mắt to xinh đẹp của bé linh động chuyển động không ngừng, lông mi lại dài, khuôn mặt trắng hồng, rất đáng yêu.

Khác khứa lui tới đều dừng lại nhìn Kiều Kiều, khen bé đẹp mắt.

Con liền ưỡn ngực tự hào.

Vâng, em gái con rất đẹp!

Kết quả, một vị khách không cẩn thận đá vào ghế, con ngã xuống, nghiêng người xuống đất.

Con vội vàng mà bảo vệ đầu của em gái, em gái oa oa khóc lớn, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn.

Bố mẹ mấy bước xông tới, trên mặt đầy sự nôn nóng.

“Mày mang em kiểu gì đấy, đồ vô dụng!” đưa tay tát con một cái, rồi nhanh chóng bế Kiều Kiều.

Bố con thuận thế đá con, đau lòng mà sờ trán Kiều Kiều.

Con hoảng sợ hoảng loạn, nước mắt cũng lã chã rơi.

“Khóc khóc khóc, còn không mau cút đi, thật mất mặt!” mẹ tôi tức giận muốn tát con một cái.

Con đang chân tay luống cuống, cô Thúy chạy tới đem con bế lên, cười giảm hòa: “Ha ha, trẻ con không ngồi yên được, không có việc gì, mọi người tùy tiện ngồi đi, hôm nay không say không về.”

Các khách khứa yên vị, cô Thúy ôm con ra sau bếp.

Hóa ra, cô Thúy từng làm việc ở đây, cô quen biết người trong bếp, cho nên tới thúc giục nhanh chóng phục vụ thức ăn.
~~
6

Con ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở trong bếp, trước mặt là từng đĩa thức ăn, món ăn nào trong đĩa cũng rất ngon.

Nước miếng của con chảy dài, cô Thúy không biết tìm được ở đâu đã cho con một con bồ câu quay để ăn.

Con cắm đầu vào ăn, không để ý khóe miệng mình đang chảy máu, do mẹ con tát ra.

Ăn được một nửa, con ngẩng đầu lên thì thấy cô Thúy đang khóc.

Con hỏi cô vì sao lại khóc, cô ấy ngồi xuống ôm lấy con: “Nhân Nhân, đáng thương……”

Đáng thương cái gì?

Sau khi bữa tiệc kết thúc, bố mẹ cùng anh trai con đã không thấy đâu.

Cô Thúy không tìm thấy bọn họ, chỉ có thể một mình đưa con về nhà.

Thời điểm gõ cửa, trong phòng truyền tiếng của mẹ con: “Đừng mang nó về đây, nhìn thấy đã xui xẻo, tôi sợ nó đem xui xẻo truyền sang Kiều Kiều, cô thích nó như thế thì mang nó đi đi!”

Cô Thúy rất xấu hổ: “Lúc trước em mang Nhân Nhân ra sau bếp hỗ trợ, nhân viên không đủ.”

“A Thúy, cô không phải không có con à? Cho cô, mang đi đi.” Bố con cách cánh cửa hô lên.

Anh trai con mở hé cửa, biểu cảm vô tình mà nhìn con: “Sắp chuyển nhà đến chỗ tốt hơn rồi, căn nhà này cũng sắp bán rồi, tự mày tìm chỗ ở đi, đi theo cô Thúy cũng khá tốt.”

Con không nói gì, nhưng đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.

Hiểu được “Đáng thương” có nghĩa như thế nào.

Thế là con bật khóc nước mắt thi nhau rơi xuống.

Cô Thúy hiếm khi tức giận, giọng cô run run chất vấn: “Một nhà các người có còn là con người không? Đến con cái của chính mình còn bỏ rơi? Có tiền liền tự cho mình là cao quý? Quần áo, giày dép là ai giặt cho các người?”

Con giặt.

Trước kia, trong nhà nghèo, mẹ không được dùng máy giặt, là con tự tay giặt, ngày mùa đông lạnh tới mức muốn rớt một lớp da.

“Chu Văn Thúy, cô kêu la cái gì? Chu Nhân Nhân là đồ sao chổi, mang đến xui xẻo, tôi không cần nó thì có gì sai?” Mẹ con lao, chỉ vào mặt cô Thúy mà mắng.

Cô Thúy sững người, mím môi lại, gương mặt đỏ bừng.

Bố con cũng đi tới, khó chịu mà “Hừ” “Hừ”: “A Thúy, cái đồ sao chổi này cô muốn thì mang đi, cô nhìn bộ dáng của nó đi, có khác gì con khỉ sắp chết không, nhìn thấy là xui xẻo!”

“Năm đó anh thất nghiệp đều do nó làm hại, nó chỉ nghe điện thoại của lãnh đạo, không biết nó nói gì làm lãnh đạo tức chết!”

Bố con hung dữ mà mắng nhiếc con.

Con ra sức mà lắc đầu: “Con chỉ chào chú ấy, chú ấy đã treo máy……”

“Câm mồm, mày là cái đồ xúi quẩy, nếu không phải em gáu mày ra đời, cái nhà này còn không biết phải chịu xui xẻo bao lâu!” Bố con quay đầu nhìn về phía cái nôi Kiều Kiều đang nằm, sắc mặt trở nên nhu hòa.

“Em gái mày là phúc tinh, nhìn con bé vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.”

Kiều Kiều ngồi ở trong nôi, mở to mắt to nhìn mọi người, ngây thơ và tinh tế.

7

Cô Thúy dẫn con đi.

Cô cõng con, từng bức một đi về khu phố cũ, quãng đường khoảng 8 cây số.

Con nằm trên lưng cô, gió mùa hè thổi qua, con cũng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, chồng cô Thúy đi làm ca đêm đã trở về.

Cô Thúy kéo con ôm ra ngoài, cười gượng giải thích: “Chồng à, Nhân Nhân về sau ở cùng chúng ta được chứ?”

Dượng ngẩn người, thân hình mệt mỏi càng thêm uể oải.

Dượng hỏi vì sao.

Cô Thúy giải thích một lượt.

Mặt dượng tối sầm, mấy lần muốn chửi nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng dượng thở dài một hơi, dùng bàn tay hơi bẩn nhéo nhéo mặt con: “Thôi vậy, con xui xẻo, dượng càng xui xẻo, đều là kẻ xui xẻo rồi, ở lại đi.”

Con được ở lại.

Dượng là một người đàn ông thô bạo nhưng rất có trách nhiệm, ông ấy đồng ý cho con ở lại xong lập tức bận rộn, đầu tiên là sửa sang lại căn phòng nhỏ, sau đó lại đi tìm một cái giường gỗ, cuối cùng treo màn lên.

“Con ở chỗ này đi, trong nhà không gì tiền, con tạm chấp nhận đi, chúng ta nghèo.” Dượng lau lau mồ hôi rồi ngáp một cái.

Ông ấy giống bố mẹ con, đều thích nói nói đến tiền.

Con liền chắp đôi tay lại cầu nguyện: “Dượng, chúc dượng có nhiều tiền.”

Dượng cười ha ha, quay đầu lại nói với cô Thúy đứng ở cửa: “Xem này, đứa nhỏ biết nói chuyện quá, đêm nay anh sẽ đi mua vé số, đánh trúng 500 vạn!”

“Lại mua vé số? Lãng phí tiền!” Cô Thúy không vui.

Dượng nhún vai, cũng không nói gì nữa.

Buổi tối, dượng rời giường, ăn cơm rồi đi làm ca đêm.

Nhưng sau khi ra khỏi cửa nửa tiếng, ông ấy đã gọi điện thoại về nhà.

Cô Thúy còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi han.

“Vợ ơi, em đoán xen? Ha ha ha anh, mẹ ơi, trúng trúng!” Dượng vui như muốn phát điên rồi.

“Trúng cái gì?”

“Cào vé số, anh thuận tay cào 2 tệ, vậy mà trúng 50 vạn, giải nhất nhá, tôi lau sạch, rất nhiều tiền, rất nhiều tiền!”

8

Dượng trúng giải nhất, 50 vạn tệ!

Cô Thúy sợ ngây người.

Cô qua điện thoại hỏi đi hỏi lại nhiều lần, không thể tin được.

“Là 50 vạn tệ, em chờ đấy, anh về liền đây!” Dượng nghỉ làm ca đêm, chắc là cũng không còn tâm trạng làm ca đêm.

Cô Thúy cười đến không khép miệng được, đi vòng quanh một lúc, lại ngồi một lúc, rồi ôm rồi hôn con: “Nhân Nhân, con đúng là ngôi sao may mắn của bọn cô!”

Con là ngôi sao may mắn sao?

Kiều Kiều mới là ngôi sao may mắn.

Rất lâu sau, dượng mới trở về.

Cô Thúy mở cửa, cô liền hỏi: “Sao lâu như vậy? Có thật là có 50 vạn tệ không?”

“Có có có, anh đi mua quạt cho Nhân Nhân, anh còn mua KFC, nhìn đi, combo gia đình.” Dượng một tay cầm quạt, một tay cầm KFC, khuôn mặt giản dị tràn đầy vui vẻ.

Cô Thúy hoàn toàn yên tâm, cầm lấy chiếc quạt, đưa KFC lên ngửi thử: “Đây là KFC à, mùi lạ lắm.”

Con cũng ngửi thấy, hơn nữa con biết KFC.

Anh trai con thường xuyên mua, nhưng cơ bản anh đều ở trong thư phòng ăn một mình, thỉnh thoảng ăn không hết khoai tây chiên và gà, anh ấy mới ném cho con ăn.

“Dượng, KFC có cánh gà không ạ?” Con nuốt nước miếng bước lại gần.

Dượng cười ha hả, dùng một tay bế con lên: “Có, có vài cái, đặc biệt mua cho con ăn, Nhân Nhân ngoan, phúc tinh ngoan!”

Con nở nụ cười, con thích từ “phúc tinh” này.

Đêm hôm đó, trong phòng rộn ràng tiếng cười, con ngồi quạt mát, ăn cánh gà, nghe dượng cùng cô Thúy nói về tương lai.

“Có 50 vạn, anh sẽ mua một chiếc xe tải cũ để làm chuyển phát nhanh, phần còn lại để tiết kiệm.”

“Làm chuyển phát chỉ cần chăm chỉ, một tháng kiếm được bảy, tám ngàn. Ngày tốt đẹp của chúng ta sẽ đến.”

Dượng vẫy bàn tay to thô ráp của mình, như thể đang vẽ một bản thiết kế.

Cô Thúy cười “Ha Ha” gật đầu liên tục.
9

Dượng mua một chiếc xe tải.

Ông đi làm chuyển phát nhanh.

Buổi sáng mỗi ngày, con và cô Thúy đều ở cửa để tiễn dượng, mỗi lần con sẽ đều chắp tay ước nguyện: “Chúc dượng tiền nhiều hơn.”

Có thể là ông trời nghe được ước muốn của con, công việc chuyển phát nhanh của dượng vô cùng thuận lợi, cũng luôn gặp được khác hàng tốt, hơn nữa một tháng sau, ông gặp được cơ hội tốt.

“ Có một ông chủ trạm chuyển phát nhanh ở Phía Nam thành phố muốn đến thành phố để định cư, bảo anh là người cần cù chăm chỉ, có ý chuyển nhượng trạm chuyển phát nhanh cho anh, 100 ngàn tệ là được, chỉ cần nửa năm là kiếm lại.”

Buổi tối dượng trở về kể lại cơ hội tốt này cho bọn con.

“Có phải lừa đảo không? Em nghe nói trạm chuyển phát nhanh Phía Nam thành phố một tháng dễ dàng kiếm được 20, 30 ngàn, họ sẽ chuyển cho anh sao?” Cô Thúy không tin.

Dượng gãi gãi đầu cười ngây ngô: “Nửa tháng trước trạm chuyển phát nhanh đó gặp hỏa hoạn, ông chủ đấy cũng ở đó, anh cứu được ông ấy, cho nên ông ấy muốn báo đáp anh.”

“Cháy?” Cô Thúy hoảng sợ: “Sao anh không nói với em?”

“Chuyện này cũng không có gì hay để nói, tiện tay thôi.” Dượng không cho là đúng, cô Thúy tức giận đến đánh ông, dượng quá lỗ mãng.

Sau một hồi ầm ĩ, đề tài lại quay trở lại trạm chuyển phát nhanh, 100 ngàn tệ là có thể giành được trạm chuyển phát nhanh có thu nhập hàng năm từ hai đến ba trăm ngàn tệ.

Cô Thúy cũng động tâm, đi đi lại lại suy nghĩ, nói trong nhà không có nhiều tiền tiết kiệm, trúng số chỉ còn dư lại 20 ngàn tệ, còn thiếu 80 ngàn.

Dượng uống một ngụm bia, sau đó chần chờ nói: “Nhà anh trai em không phải phát tài sao? Có thể vay 80 ngàn tệ được không?”

Anh trai cô Thúy, là bố con.

“Ầy, đừng nhắc tới chuyện này nữa.” Cô Thúy dừng chủ đề này lại, kéo dượng đi vào trong phòng, bảo con tự ngồi ăn cơm, ăn nhiều một chút.

Con không hiểu bọn họ đang lảng tránh cái gì, có lẽ là không muốn nhắc đến bố con.

Con cũng không buồn để ý, vui vẻ mà ăn, Trước kia ở trong nhà, mỗi ngày lúc ăn cơm con đều phải cẩn thận, nhưng bây giờ không như vậy con có thể thoải mái mà ăn.

10

Ngày hôm sau, dượng không đi chuyển phát nhanh, ông mang theo cô Thúy và con, đến nhà con.

“Nhân Nhân, bọn cô tìm bố mẹ con có chút việc, con ở trong xe chờ bọn cô nhé.” Cô Thúy bảo con ngồi chờ trong xe.

Cô cùng dượng đi lên lầu.

Con ghé vào cửa kính xe, ngẩng đầu nhìn về phía đã từng là nhà con.

Con nhìn thật lâu, cô Thúy cùng dượng vẫn chưa xuống, nhưng con đột nhiên nghe thấy một tiếng “Cút”.

Thanh âm vang lớn, từ cầu thang đi tới, làm con run lên.

Là thanh âm của mẹ con.

Trong lòng con căng thẳng, co rúm người vào trong xe, nhưng lại nghĩ đến cô Thúy và dượng, cũng không biết dũng khí từ đâu ra, con mở cửa chạy xuống.

Con chạy lên lầu, tìm cô Thúy và dượng.

Chạy đến chỗ ngoặt vào nhà con, con đã nghe thấy tiếng cô Thúy khóc.

“Chúng em chỉ 80 ngàn tệ thôi, không cho mượn cũng không sao, còn mắng chửi người như thế?”

“Mượn? Cô còn không phải muốn ỷ vào việc nuôi dưỡng con gái của chúng tôi để tới đòi tiền à? Chu Văn Thúy, tôi nói cho cô biết, Chu Nhân Nhân sống hay chết không liên quan gì tới tôi, cô đừng dùng nó để đến đòi tiền!” Mẹ con chửi ầm lên.

Bố con cũng mở miệng: “A Thúy, cô trước kia chưa bao giờ tìm bọn anh vay tiền, bây giờ nuôi Nhân Nhân, cô cảm thấy có công lao à? Cô phải nhớ cho kỹ, là cô mang Nhân Nhân đi, bọn anh không có bắt ép cô.”

Con tựa vào góc tường, nước mắt lại bắt đầu rơi.

Cuối cùng, dượng khàn khàn giọng nói: “Không vay nữa, đi thôi.”

Ông kéo cô đi, đi vài bước thì nhìn thấy con.

Cô Thúy lau nước mắt bế con lên: “Nhân Nhân, sao con lại lên đây?”

“Quả nhiên, Chu Văn Thúy cô muốn đem con sao chổi này về đây đúng không? Không có cửa đâu, tôi nói cho cô biết, chúng tôi không cần nó! Cô đem nó ném ra đường cái!” Mẹ con hùng hùng hổ hổ “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.

11

Dượng cõng con xuống lầu, cô Thúy ở phía sau nhỏ giọng khóc nức nở.

Trở lại xe, không khí căng thẳng.

Dượng con lưng.

Ông ấy nhất định rất lo lắng, tìm đâu ra 80 ngàn nhân dân tệ?

Có lẽ con không phải ngôi sao may mắn, nếu không vì sao dượng lại đáng thương như thế?

“Ây da, nếu không lại đi mua vé số thử xem? Biết đâu lại trúng.” Dượng đột nhiên vỗ tay một cái, quay đầu sang cười với bọn con.

Nụ cười của ông lại tang thương, giống như những nếp nhăn của trái đất thời cổ đại, giả vờ kiên cường.

Cô Thúy thở dài: “Về nhà đi, không trạm chuyển phát nhanh cũng được, làm chuyển phát nhanh cũng có tiền.”

“Ai nha, về nhà làm gì? Đi mua vé số đi, chúng ta có ngôi sao may mắn mà.” Dượng xoa bóp khuôn mặt nhỏ của con, rồi nhấn ga xuất phát.

Bọn con rất nhanh đến khu bán vé số.

Dượng một tay ôm con, một tay kéo cô Thúy đi vào.

Con cảm thấy ông ấy không phải tới mua vé số, ông càng giống như mang con và cô Thúy tới chơi.

“Xem đi, một tờ ra kỳ tích!” Dượng xoa xoa tay, cào một tờ vé số, kết quả không trúng.

Ông liền cười gượng.

Cô Thúy nhìn ông ấy xem thường: “được rồi, hết hai tệ rồi, để mua kem cho Nhân Nhân còn hơn.”

Dượng gãi gãi đầu, bảo cô Thúy cũng mua một tờ để thử.

Cô Thúy không chịu, nhưng không chịu được dượng thúc giục, đành phải cào một tờ vé số, vẫn không trúng.

Bây giờ, mất không 4 tệ.

“Được rồi chồng ơi, đừng chơi nữa, về nhà ăn cơm thôi.” Cô Thúy không tức giận, ngược lại trấn an dượng.

Con cảm thấy bọn họ thật tốt, hình thức ở chung của bọn họ và bố mẹ hoàn toàn không giống nhau.

Dượng gật gật đầu, đưa chúng con về nhà, đi tới cửa lại xoa xoa đầu: “Nhân Nhân còn chưa cào, để Nhân Nhân thử xem!”

Cô Thúy đánh dượng một cái, hỏi con muốn thử không.

Con gật đầu “Dạ”.

Con cũng muốn chơi.

Mọi người lại quay lại.

Ông chủ vẫn luôn nhìn bọn con, thấy bọn con quay lại, ông chủ lấy ra một loại vé số có năm màu.

“Cả nhà mọi người hẳn không dễ dàng, cào cái này đi, loại mới, có cơ hội trúng 100 ngàn tệ.” Ông chủ chỉ vào một chồng vé số đầy màu sắc.

“100 ngàn? Đây là loại gì?”

“Ngũ phúc lâm môn, trước kia không có.” Ông chủ ngậm thuốc lá trả lời.

Cô Thúy bảo con chọn một tờ để cào.

Con kiễng chân, rút ra một tờ, tờ này đi.

Cô Thúy giúp con cào, trên mặt cô đang là nụ cười, bỗng dưng cả khuôn căng lại, vô cùng kinh ngạc.

“Sao thế?” Dượng để sát vào xem “Loại vé số này, cào trúng số có trong giải thưởng là có tiền đùng không? Để anh xem nào……38?”

Số 38.

Ông chủ nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Tìm được ô 38 trên cái khung kia, tìm xem phần thưởng tương ứng…… cái đ*ch?”

Ông chủ miệng mở rộng, tàn thuốc rơi xuống đũng quần.

Số 38 phần thưởng tương ứng là 100 ngàn tệ!

12

Cả ba người lớn đều sợ ngây người.

Đũng quần của ông chủ cũng bị tàn thuốc dốt ra một lỗ, dượng cầm lấy tờ vé số nhìn đi nhìn lại vài lần, cô Thúy che miệng, nước mắt sắp trào ra.

Con biết bọn con lại có tiền.

100 ngàn tệ.

Dượng có thể tiếp nhận trạm chuyển phát nhanh.

“Má ơi, con mẹ nó, Nhân Nhân, ngôi sao may mắn của tôi!” Dượng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, một tay đem con bế lên ôm tôi thật chặt.

Râu của ông cọ lên mặt làm con cười “Khanh khách”.

Cô Thúy nhịn không được, cao hứng đến mức nước mắt chảy ròng.

Ông chủ còn đang phủi đũng quần.

Mọi người lại cào thêm vài tờ nữa, nhưng đều không trúng.

Dượng bỏ cuộc, vui vẻ cao hứng đổi 100 ngàn tệ.

Bây giờ, trạm chuyển phát nhanh ở Phía Nam thành phố là của bọn con.

Dượng nói trạm chuyển phát nhanh ở phía nam thành phố là một trong những điểm làm ăn tốt nhất, một năm ít nhất có thể kiếm 200 ngàn, nếu biết nắm bắt cơ hội thì kiếm 300 ngàn cũng không thành vấn đề.

Con nghe không hiểu lắm, nhưng dượng và cô Thúy vui vẻ là tốt rồi.
13

Trạm chuyển phát nhanh ở phía Nam thành phố trở thành ngôi sao may mắn của nhà chúng con.

Kể từ khi dượng tiếp nhận nó, trạm chuyển phát không ngừng phát triển, lượng hàng hóa cùng bưu kiện chuyển phát càng ngày càng nhiều, mỗi tháng đều kiếm được hơn 40 ngàn tệ.

Vào, dượng lại tiếp nhận thêm một cái trạm chuyển phát nhanh nữa, cũng ở phía Nam thành phố, lượng hàng hóa bưu kiện hơi ít, nhưng một năm cũng có thể kiếm được hơn 300 ngàn tiền tệ.

Vào mùa đông, bọn con rời khỏi khu nhà cũ chuyển đến một căn hộ lớn.

Căn hộ này có phòng tắm, có điều hòa, còn có cả ban công.

“Nếu không phải vì Nhân Nhân, anh cũng không muốn thuê một nơi đắt tiền như thế này, đàn ông bọn anh không cần ở nơi tốt như này.” Dượng dọn đến nhà mới cũng rất vui vẻ, đem con ngồi lên vai rồi đi nấu cơm.

Lúc này cô Thúy cầm di động đi vào, do dự một chút rồi nói: “Con gái của anh trai em Kiều Kiều vừa tròn một tuổi, ngày mai bọn họ muốn tổ chức tiệc ở khách sạn, chúng ta đi không?”

Kiều Kiều được một tuổi rồi, thời gian trôi thật nhanh.

Con cũng lên bảy tuổi.

Dượng bĩu môi: “Đi làm gì? Đi để nghe người ta mắng chửi à.”

“Không phải…… sổ hộ khẩu của Nhân Nhân còn ở chỗ anh trai em, học hành, đi học sẽ phải làm phiền đến anh trai, nếu chúng ta không đi……” Cô Thúy sợ con không thể đi học.

Dượng bất đắc “Hừ” “Hừ” đi thì đi thôi.

Ngày hôm sau bọn con đến khách sạn.

Là khách sạn mà trước kia tổ chức tiệc mừng anh trai đỗ đại học.

Vẫn là khách khứa đầy nhà, thân thích gần xa đều tới.

Bởi vì nhà bố mẹ rất giàu, nghe cô Thúy nói, bố mẹ co có thể có đến hàng trăm vạn tài sản.

Anh trai con lại sinh viên Bắc Đại, làm rạng danh tổ tông, làm nhiều học hàng thân thích hâm mộ.

Con đi theo dượng và cô Thúy vào khách sạn.

Con bảy tuổi, có cao hơn một chút, da trắng hơn một ít, nhưng con vẫn khẩn trương và bất an như năm con 6 tuổi.

“Văn Thúy cũng tới rồi, ai da, mập lên nha, kiếm được không ít tiền đi.” Một người họ hàng bước đến chào hỏi.

Việc này làm con có chút ngoài ý muốn, bởi vì trước kia chưa từng có người họ hàng nào tìm cô Thúy chào hỏi.

“Nào có nào có, bộ dáng vẫn như cũ thôi.” Cô Thúy khiêm tốn.

“Ui, ai mà chẳng biết nhà cô có hai cái trạm chuyển phát nhanh, một năm kiếm được cả trăm nhìn đi? Rất có tiền.”

Người họ hàng kia cười ha hả, lại thoáng nhìn con, khen ngợi nói: “Nhân Nhân lớn lên rất xinh đẹp, tôi tý thì nhận không ra.”

Con không thể tin được có người sẽ khen con, nên không khỏi ngạc nhiên và ngại ngùng, vội vàng trốn ra phía sau dượng.

Dượng sang sảng cười cười, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước.

Bố mẹ con đi lại đây.

14

Ba mẹ đang ở đây.

Bố con mặc âu phục, đi giày da, mẹ con ăn mặc sang trọng, ôm Kiều Kiều trong lòng, Kiều Kiều mở to đôi mắt nhìn bọn con, khuôn mặt trắng hồng, giống như công chúa trong truyện cổ tích.

Anh trai con không xuất hiện.

Cô Thúy chủ động chào hỏi: “Anh, chị dâu.”

“Muốn đến thì đến, mang theo nó làm gì? Không phải xui xẻo à?” Mẹ con chỉ vào con, vô cùng khó chịu.

Bố con không mắng con, nhưng cũng không nói lời nào, giống như một người xa lạ.

Dượng liền nổi giận: “Ai xui xẻo hả? Có chính các người xui xẻo ấy, nói người khác xui xẻo, mồm thối thực sự!”

Cơn giận dồn nén đã lâu của dượng bỗng nhiên được trút ra.

Bạn bè và họ hàng đứng gần đó tất cả đều an tĩnh.

Mẹ con sửng sốt, chắc bà không nghĩ tới dượng sẽ kích động như vậy, còn dám cãi lại.

Má bà ấy đỏ lên, cũng đột nhiên bạo phát: “Giang Tuấn, anh dám mắng tôi? C*n m* anh nghĩ kiếm được vài đồng phí chuyển phát nhanh, liền cong đuôi lên trời à?”

“M* nó con chó, một đưa con cũng không đẻ được, con trai tôi học Bắc đại, về sau Kiều Kiều cũng sẽ học Bắc đại!”

Lời mẹ con nói ra vô cùng ác độc, bà ấy chọc thẳng vào nỗi đau của dượng.

Dượng cùng cô vẫn mãi chưa có con, chứ đừng nói con đã đi học Bắc đại.

“Đồ xấu xa không biết xấu hổ, bà là cái thứ gì!” Dượng xắn tay áo lên, mặt đỏ như sáp.

Bữa tiệc hỗn loạn, rất nhiều em bé bị dọa khóc, Kiều Kiều cũng khóc, được người thân ôm đi chỗ khác.

Con cũng bị cô Thúy bế đi ra ngoài cửa, hốc mắt của cô Thúy đỏ hoe.

Con nhìn chăm chú vào mẹ giống như người phụ nữ đanh đá, nhìn vào bố đang đẩy dượng, đột nhiên con hiểu ra rất nhiều chuyện.

Con không khóc, con chỉ ước nguyện ở trong lòng: Con không muốn ba mẹ có tiền, con không muốn anh trai học Bắc đại.

Con muốn cô và dượng có thật nhiều tiền, con muốn cô cùng dượng sinh được đứa con của họ.

15

Tiệc đầy năm của Kiều Kiều cuối cùng thành một mớ hỗn độn.

Con cùng cô Thúy đứng ở cửa, chứng kiết tất cả mọi chuyện.

Bố con và dượng xô đẩy rồi đánh nhau, họ hàng thân thích đều ngăn không được.

Mẹ con một tay chống nạnh, một tay chỉ vào cô Thúy đứng ở cửa: “Chu Văn Thúy, cô bị ngu à, cô mang chồng cô đến đây quấy rối đúng không? Con m* nó, cô cũng là sao chổi, giống hệt con nhỏ tai họa kia, sao không đi chết đi!”

Cô Thúy ôm con, mím môi im lặng.

Tình hình đang hỗ loạn, thì điện thoại của bố con đột nhiên vang lên.

Ông ấy không rảnh để nghe, mẹ con liền hét lên: “Giang Tuấn, mày thử đánh nữa xem? Công việc của chồng tao mà bị trì hoãn tao sẽ giết mày!”

Điện thoại có lẽ là của một đối tác kinh doanh, rất quan trọng.

Dượng thở hổn hển, bị ba người họ hàng kéo ra.

Bố con lau lau máu, hung tợn mà “Phi” một miếng, rồi lấy di động ra.

“Con trai tôi gọi, con trai học Bắc đại, học ở Bắc đại ấy.” Bố con giơ di động lên cho dượng xem, cố ý mở loa ngoài nghe điện thoại.

“Con trai, sao thế? Bố và mẹ con đang tổ chức tiệc sinh nhật cho Kiều Kiều, khi nào thì con được nghỉ?” bố con cao giọng mà hỏi.

Một giọng nói không phải của anh trai con vang lên.

Giọng của một người đàn ông trung niên truyền đến: “Xin hỏi có phải phụ huynh của em Chu Xuyên Phong không? Chúng tôi gọi từ đồn cảnh sát quận Triều Dương, Bắc Kinh.”

Bố con nhíu mày: “Đồn cảnh sát? Có chuyện gì vậy? Tôi là bố của Chu Xuyên Phong.”

Mọi người xung quanh an tĩnh, tò mò lắng nghe.

“Chu Xuyên Phong bị bắt được khi đang chụp trộm váy của nữ sinh ở nhà ăn của Bắc đại. Về chuyện này, mời mọi người tới đây một chuyến.”

“Cái gì?” Bố con thanh âm run rẩy dữ dội, đầy mặt không dám tin tưởng.

Hội trường ồn ào.

Mẹ con mất bình tĩnh, giật lấy điện thoại quát mắng: “Gọi điện lừa đảo phải không? Đ*t m* mày, cả nhà mày đi chết đi!” (nguyên gốc là 草泥马 đồng âm với Caonima =)) nhưng mẹ này cũng vô học sẵn rồi nên tôi để nghĩa thẳng luôn)

“Cô nói gì ạ? Xin hãy để ý lời nói, chúng tôi là cảnh sát ở đồn công an quận Triều Dương, Bắc Kinh!” chú cảnh sát hình như sinh khí.

Mẹ con còn muốn tiếp tục mắng, bố con nhanh tay đoạt lại di động, tắt loa đi, nhanh chóng rời đi nghe điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #zhihu