Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đảo tường vy - An Ni Bảo Bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Anh là người mà em chờ đợi đã lâu nhưng không thể chờ nổi."

- Dù cho họ yêu nhau cũng không thể tâm sự. Sự cô độc của con người. Chính là như vậy.

- Nhiều khi, một người lựa chọn ra đi, không phải vì dục vọng, cũng không phải vì bị quyến rũ. Chỉ đơn giản bởi nghe thấy tiếng lòng của mình.Để tôn trọng cuộc sống âm thanh trong nội tâm chính mình, chúng ta từng phải trả những cái giá quá lớn.

- Tuổi thanh xuân như một khúc đường hầm xe lửa tối tăm, vừa hổn hển vừa phóng như điên dại. Sau đó, mỗi đứa đều ngã vào tình yêu rất nhanh. Lúc đó luôn cho rằng yêu đương có thể cứu vớt hoàn toàn nỗi cô độc của mình. Chỉ sau khi trả giá quá nhiều, lãng phí quá nhiều thời gian mới hiểu ra rằng lối suy nghĩ đó thật sai lầm.

- Ngôn ngữ cuối cùng lại là thứ cấm kị. Bị quên lãng, bị kìm chế, bị đè nén. Chúng ta trò chuyện với chính mình hoặc với người xa lạ. Ngôn ngữ không tài nào vượt qua nổi rào cản thời gian. Chỉ có đau khổ mới đủ sức vượt qua mọi thứ vĩnh hằng.

- Viết văn khiến người ta bị ép phải đi tới ranh giới cận kề giữa tin tưởng và hoài nghi. Đi qua gốc cây rụng hoa, mọi thứ kính yêu lưu luyến đều vô dụng. Những cánh hoa rụng trong gió đêm xuân đã khô lại. Vai còn đọng hương thơm. Nếu có kiếp luân hồi, điểm khởi đầu vẫn là những lưu luyến kính yêu vô dụng này. Như thể khởi nguồn và nguyên cớ. Kinh ngạc và hoan hỉ vì nó, rớt nước mắt vì nó. Sinh mạng như thể xòe nở nhiều tầng cánh khác nhau.

- Con người thật đáng thương. Trên cái thế giới này, chúng ta đê tiện, yếu ớt, giãy dụa như vậy. Ngoại trừ phục tùng số mệnh ra, chúng ta đành bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top