Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Về bên em (Hopemin #Yuu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tớ biết mình ko có khiếu viết kinh dị mà :>>

——————————-———————————————————————-

"Hoseok à....yêu em đi"

Tiếng thì thào của ai đó không ngừng vang lên khắp căn phòng. Nó bám theo anh, ám ảnh anh, 2 đêm rồi anh thức trắng nghĩ về giọng nói đó...nó khiến anh sợ, sợ lắm.

Từ khi vụ tai nạn đó xảy ra, không đêm nào anh không mơ thấy cậu, chàng trai mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt cười cùng giọng nói trong trẻo hồn nhiên. Không đêm nào anh không nghĩ về cậu, Jimin.

Ngày 13 tháng 10 năm 2013....5 năm rồi anh vẫn không quên được cậu. Nhiều lúc tự nghĩ, nếu anh can đảm hơn một chút, quyết đoán hơn một chút thì có lẽ...có lẽ...cậu sẽ không ra đi ?

Hôm nay là ngày tròn 5 năm kể từ vụ tai nạn ấy, ôm theo bó hoa smelrado bước đi dưới bầu trời xám xịt đầy mây đen hướng về phía khu nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Hoseok một thân mặc vest đen thắt cà vạt chỉnh tề chầm chậm đi theo con đường mòn dẫn vào sâu bên trong nghĩa trang, hướng về phía bia mộ cậu... Park Jimin.

Đặt bó hoa xuống Hoseok nhẹ nhàng quỳ xuống trước phần mộ màu xám, vươn tay phủi đi tầng lá che phủ trước bia để hiện ra cái tên anh ngày đêm mong nhớ.

"Jimin, chào em....dạo này em vẫn khoẻ chứ ? Phải sống thật tốt nhé, nếu có ai ăn hiếp em thì hãy nói với chúng anh sẽ cho chúng một trận nhớ đời."

Dùng giọng nhỏ nhẹ anh thì thầm với cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ thẳng hàng "Park Jimin" cùng tấm hình cậu đang tươi cười...anh nhớ lắm, nhớ từng khoảng khắc, từng tiếng cười, từng câu đùa khi hai người còn bên nhau. 5 năm rồi...vỏn vẹn đã 5 năm

"Jimin à, anh đi nhé, lần sau sẽ lại đến thăm em. Hôm nay là sinh nhật tròn 20 tuổi của em, phải ăn uống thật vui, nhớ nhé !"

Bỗng một cơn gió lạnh lướt trên khuôn mặt Hoseok, tựa như có người đang dùng tay di lên từng đường nét trên mặt anh.

"Seokie à....em nhớ anh. Quay lại với em đi...."

Giọng nói nhỏ nhẹ này của cậu, giọng nói thì thầm luôn vang văng vẵng bên tai anh.

"Ji-Jimin ?"

"Hoseok à...về với em nhé ?"

Nói rồi trước mắt anh là hình bóng cậu, mặc chiếc áo sơ mi dài đến đầu gối để lộ đôi chân trắng muốt mịn màng của mình. Cậu ôm con gấu bông màu nâu trên cổ thắt chiếc cà vạt đen sọc đỏ anh tặng cho cậu dịp giáng sinh 5 năm trước. Một Park Jimin cực kỳ chân thật đang đứng trước mặt anh...ngay lúc này.

"Jimin à là em thật sao ?"

Hoseok với tay chạm đến khuôn mặt cậu, miết lên từng đường nét nhỏ xinh trên nước nha trắng hồng, đôi mắt cậu vẫn to lấp lánh như thế...chỉ có điều nó không còn trong trẻo như trước...

"Hoseokie à...về với em nhé...đi với em nhé"

Jimin cầm lấy bàn tay anh áp vào mặt mình mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười lạnh lẽo xa cách. Giọt nước mắt lẳng lặng chảy xuống từ mắt anh, mỉm cười anh đứng lên ôm chầm lấy cậu...thật chặt

"Được..anh đi với em. Mãi mãi...mãi mãi cũng không rời xa"

Sáng hôm sau trên bảng tin ai cũng bất ngờ hoang mang về tin tức, Jung tổng của Tập đoàn H&J bất ngờ biến mất sau khi đến viếng mộ người yêu cũ, toàn bộ tài sản của anh biến mất, cả căn biệt thự 200 tỉ, một bộ sưu tập xe hàng đầu thế giới cùng toà nhà là trụ sở chính của H&J cao chọc trời với 100 tầng không dấu vết mà bốc hơi. Bây giờ H&J và Jung tổng chỉ là cái tên được ghi vào danh sách chứ không tồn tại.

"Jimin à, em vui chứ ? Chúng ta lại có thể bên nhau rồi"

"Seokie à...đừng bao giờ rời xa em nữa nhé. Mà...em cũng không cho phép đâu".

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#kinhdi