Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi nhớ ba mẹ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**********

Sài gòn 05.09.2022

Cảm giác này....

Tôi 19 tuổi và ngay lúc này đây tôi đang rất nhớ ba mẹ của mình!

Nước mắt tôi rơi hai hàng như một dây chuỗi dài đang bị đứt đoạn rớt xuống từng hạt...

Tôi không thể gọi điện cho họ khi đang trong tình trạng hai đôi mắt đỏ ngấn đầy nước như thế này!

Tôi đã cố kiềm chế cảm xúc tiêu cực này... NHƯNG... hiện giờ trong đầu tôi chỉ có một mong ước duy nhất đó là giá như hiện giờ tôi chính là cô bé bán diêm trong truyện cổ tích tôi cũng sẽ quẹt một que diêm trở lại ngay bên cạnh ba mẹ và ôm họ ngay lập tức.


   Sau 1 tháng hè dài, tôi lên thành phố và bắt nhịp lại với cuộc sống chỉ có học, ăn, ngủ rồi deadline và đống tín chỉ đang chờ. Chắc hẳn các bạn ai cũng đã, đang và sẽ trải qua khoảng thời gian giống như tôi, tự thân một mình lên thành phố để học, không còn những ngày ba mẹ lo cho từ bữa ăn đến giấc ngủ nữa...


Tôi nghĩ đây chính là khởi đầu cho những khó khăn trong một chặng đường dài trưởng thành, tự lập của tôi.


  Vì sao phải tới năm 2 Đại học tôi mới có cảm giác nhớ quê nhớ nhà dai diết này?


 Năm ngoái khi là tân sinh viên nhưng lại đang trong thời kỳ dịch Covid hoành hành nên HK1 hầu hết các trường Đại học đều cho sinh viên học online và tôi được học ở nhà hẳn 1 thời gian dài cơ.


   (Ảnh: Nguồn Pinterest)

  

Học kì 2, sau Tết tôi được ba mẹ đưa đón tận nơi ở, đó là kí túc xá ĐHQG. Tôi ở trong một phòng 6 người, các bạn ở chung với tôi đều rất thân thiện. Từ lúc KTX mở đăng ký online cho tân sinh viên thì tôi cũng đã làm quen được với mấy bạn ấy qua mạng từ trước.  


 Do cũng là người lên sớm nhất để nhận phòng nên việc chọn góc sinh hoạt hay các dụng cụ vệ sinh tôi đều chủ động mua trước rồi sẽ chia tiền lại cho các bạn lên sau...tất cả đều vui vẻ, bọn tôi - 6 con người xa lạ nay có duyên ở chung phòng với nhau. Có lẽ là quen nhau trên mạng trước và do tôi chủ động trước tất cả mọi chuyện nên tôi khá là thoải mái, không lo lắng, lo sợ và ngại người lạ. 


Cộng thêm việc tuần đầu lên thành phố tôi hay đi chơi với đám bạn cũ. Cũng đáng nói nữa là do tôi còn có bạn trai ở bên cạnh giúp đỡ, anh giúp tôi làm quen với thành phố náo nhiệt này nên giúp tôi phần nào không còn cảm thấy ngợp bởi một nơi xa lạ như vậy.
 
 

Ở ktx được thời gian dài tôi bắt buộc phải quan tâm tới một chuyện đó là tôi cần một không gian yên tĩnh hơn để học bài nhưng phòng tôi khá ồn và náo nhiệt vào buổi tối đó là giấc tôi hay chạy deadline và làm bài tập . Thế nên tôi nghĩ tôi cần chuyển sang một căn phòng có không gian yên tĩnh hơn để tôi học hành.


Viết tới đây chắc hẳn bạn nghĩ tôi là người hướng nội...KHÔNG!.. theo trắc nghiệm MBTI tôi là một con người 89% hướng ngoại, tôi cũng thừa nhận việc tôi bắt chuyện và làm quen với người lạ rất tốt, bạn bè xung quanh nhận xét tôi là một người thân thiện dễ gần...


NHƯNG khi tập trung làm một việc gì đó tôi rất ghét ai quấy rầy mình, tôi còn ghét cả những tiếng ồn xung quanh dù chỉ là âm thanh chuyển động của cây quạt trần. Thế nên khi "tích tiểu thành đại" để rồi tới một ngày tôi đã không thể chịu nỗi những tiếng cười đùa hi hí, nói chuyện lớn và những lần tụ tập đánh bài ồn ào của họ khi tôi cần phải học bài . Đỉnh điểm là khi tôi đang chìm vào giấc ngủ tôi đã phải giật mình tỉnh dậy khi nghe những tiếng trò chuyện cười đùa khi coi phim của mấy cô nàng ấy.


 Đương nhiên tôi không vơ đũa cả nắm, còn có những con người rất biết người biết ta, những bạn ấy biết điều biết giữ im lặng cho một không gian chung. Thế nên dù rất quý những con người đó ở phòng cũ, NHƯNG tôi vẫn quyết định rời đi một cách dứt khoát để chuyển sang phòng 4 người khi lên năm hai Đại học.


Ông trời có lẽ sẽ không cho ai hoàn thành mục đích trọn vẹn từ A tới Z 100% mà phải có những thách thức, thử thách gì đó...Và tôi đang phải đối mặt tiếp với cái thử thách đó đây. Thành công chuyển qua phòng 4 nhưng tôi đã rất thất vọng...nhà vệ sinh dơ hơn phòng cũ của tôi, 2 bạn trong phòng quen nhau sẵn thậm chí còn nói chuyện cười đùa nhiều hơn mấy bạn ở phòng cũ, họ còn dẫn cả bạn khác phòng về tụ họp nữa...


Còn cái người nằm trên tôi, bạn ấy thật sự là 1 thảm họa. Là con gái sao có thể ở dơ tới mức như vậy!! Từ quần áo, sách vở, đồ dùng vứt lung tung đến kể cả nội y vương vãi khắp giường và rớt ngay chỗ tôi nữa. Góc ở của bạn đó chẳng khác gì nồi cháo heo cả, thật sự để khiến tôi đánh giá người khác như vậy bằng văn viết thì thật quá kinh khủng đến tôi còn chẳng ngờ nữa mà. Chưa kể một con người thường hay lau dọn sắp xếp đồ đạc và ghét bụi bẩn như tôi thì làm sao có thể chịu nỗi cảnh sáng mở mắt dậy là những thứ đồ từ giường trên rơi rớt xuống giường mình được!

  (Ảnh: Nguồn Pinterest)

Tôi không phải là một đứa con gái được nuông chiều gì từ nhỏ, nhưng rất ít khi bị đánh, thẳng thắn mà nói tôi nói chuyện với ba mẹ rất thoải mái có khi còn chả dùng kính ngữ gì cả, thẳng thắn mà nói tính tôi khá ương bướng hồi tôi học cấp hai cái tuổi nổi loạn ấy, ba mẹ nói 1 câu tôi cãi 2 câu... tôi đã làm họ buồn rất nhiều...


Viết đến đây mắt tôi đã sưng đỏ hơn, tim tôi thắt lại mà đau lòng khi nhớ về những lúc ấy. Dù tôi biết rằng có lúc họ cũng làm tôi buồn rất nhiều, tôi khóc vì họ rất nhiều. Nhưng những giọt nước mắt, những cái buồn của tôi không thể so sánh được với nỗi lòng làm cha làm mẹ mà con cái không vâng lời. Họ bất lực họ không muốn la mắng nữa nhưng sẽ nói với cách khó nghe hơn...chính cách nói khó nghe của họ mà tôi lại thấy khó chịu hơn rồi bùng phát hơn. Nhưng họ vẫn sẽ không đánh tôi. 


 Tôi luôn biết không có ba mẹ nào muốn con cái mình chịu thiệt bất cứ thứ gì cả. Ba mẹ tôi là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, tuy có những lúc nói vài câu khó nghe nhưng mức độ quan tậm lo lắng của họ dành cho tôi rất nhiều thậm chí là gấp hai lần anh hai của tôi. Họ không muốn tôi thiệt về mặt gì cả. Họ mong muốn tôi có một không gian thoải mái để học tập, tôi cũng vậy tuy những lúc mạnh miệng cãi lời ba mẹ nhưng tôi luôn sợ họ tổn thương, tôi cảm thấy có lỗi bởi vì...Tôi yêu ba mẹ tôi rất nhiều!


 Từ những chuyện nhỏ nhặt khi ở kí túc xa ấy mà tôi thấy bức xúc, tôi thấy nhớ ba mẹ...tôi muốn được ở một mình muốn được tận hưởng riêng Thế giới của mình, muốn tự edit một không gian sống, không phải nghe những tiếng ồn ào, cười giỡn, đùa nghịch  lúc tôi đang phải làm bài. Nhưng làm sao dám chứ con gái ở một thân một mình nhà trọ không biết nguy hiểm tới chừng nào, chưa kể còn có thể bị cậy cửa trộm đồ bất cứ lúc nào không hay, đương nhiên ba mẹ tôi cũng sẽ nghĩ vậy và có khi họ còn sốt ruột hơn thế nữa...


   Cảm giác đau nhói trong lòng, ngay lúc này như có 1 hòn đá đè nặng lên tim tôi vậy, nếu ba mẹ tôi có ở đây thì tốt biết mấy vì bây giờ chỉ có họ mới có thể gỡ nổi tảng đá nặng nề ấy...


Tôi nhớ lại ba tôi có nói rằng :" Không phải lúc nào cũng có ba mẹ ở cạnh bên đâu, tự làm, tự giải quyết và tự vượt qua bằng chính mình đi".

  Nếu tự xử lý mọi chuyện theo tinh cách ở nhà của tôi một cách nhanh nhất thì tôi có thể vùng lên nói thẳng là :

 " Bạn rất ồn, bạn có thể giữ một không gian im lặng vào buổi tối khuya thế này cho người khác làm việc, học bài được không?"     

    Hay thậm chí là

 " Bạn quá dơ, bạn có thể sạch sẽ hơn 1 chút được không?"


 Nhưng tôi sẽ không làm vậy chắc hẳn các bạn sẽ hiểu và có khi cũng giống tôi " khôn nhà dại chợ" cố nhẫn nhịn gánh hết nhữ thứ thiệt về mình, cố chịu đựng, cố kìm nén một chút để giữ một không gian hòa binh không chiến tranh, xích mích...


Có lẽ tôi sẽ cố hòa hợp 1 học kì này thử xem...không được nữa thì tôi lại chuyển phòng...


Vì giờ tôi đang rất nhớ ba mẹ, họ có thể cũng nhớ tôi. Thế nên tôi càng không thể làm họ lo lắng thêm về việc sinh hoạt của tôi nữa.

-------------------------------------------------------------------------------------

_Alia Jang_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top