Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VII: Bẫy đã giăng. Luy-panh: Hãy coi chừng

Ngưòi lái xe, bất động vì sợ hãi, bối rối nhìn những nông dân đang chạy đến vì nghe có tiếng máy bay.

Đông Luy nắm cổ người lái xe, dí họng súng ngắn vào thái dương:

- Mày biết những gì thì cung khai đi ! Không thì mày hết sống !

Thấy người lái xe lắp bắp lạy van, anh nói tiếp:

- Đừng than van vô ích. Và cũng đừng mong có người đến cứu. Họ đến thì đã muộn quá rồi. Cho nên chỉ còn có một cách để mày tự cứu mày, là khai đi ! Đêm vừa rồi có một người đàn ông từ Pari đến Vecxây bằng ôtô, đã bỏ xe đó lại và thuê cái xe của mày phải không ?

- Vâng ?

- Có một phụ nữ đi theo người đó ?

- Vâng.

- Dọc đường người ấy thay đổi ý kiến, đã xuống xe ?

- Vâng.

- Xuống thành phố nào ?

- Trước khi tới Măng. Bên phải một con đường, cách độ 200 bước có một cái nhà như nhà để xe. Cả hai người đã xuống đó.

- Còn xe mày tiếp tục đi ?

- Họ đã trả tiền cho tôi cốt để làm như thế.

- Trả bao nhiêu ?

- Hai nghìn ph'răng. Và tới Năng-lơ tôi sẽ gặp một người khác, đưa người đó về Pari. Rồi sẽ được trả ba nghìn ph'răng nữa.

- Mầy có tin là sẽ gặp người đó không ?

- Tôi không tin. Tôi cho rằng họ muốn đánh lạc hướng những người đuổi theo xe tôi đến Năng-lơ. Tới đó, họ chuồn đi lối khác. Nhưng thưa ông tôi chỉ là người được thuêtiền...

- Khi từ biệt nhau, mày cũng không tò mò tìm hiểu sự việc tiếp diễn thế nào ư ?

- Không.

- Liệu hồn ! Ngón tay trỏ tao chạm vào cò súng thì mày vỡ óc. Nói đi !

- À vâng, có ! Tôi ngồi nghỉ phía sau một bờ cao có trồng cây. Tôi thấy người ấy mở cửa ngôi nhà và cho nổ máy một xe ô tô có mui. Người đàn bà không muốn lên xe. Hai người to tiếng với nhau. Người đàn ông vừa dọa nạt vừa nài nỉ. Tôi nghe không rõ. Người đàn bà có vẻ rất mệt. Người đàn ông lấy cốc hứng nước ở cái vòi nước gần nhà để xe cho người đàn bà uống. Khi đó người đàn bà mới quyết định lên xe... Người đàn ông đóng cửa xe và ngồi vào ghế.

Đông Luy kêu lên:

- Một cốc nước à ? Mày có trông thấy người đàn ông bỏ gì vào trong cốc nước không ?

Người lái xe có vẻ ngạc nhiên về câu hỏi và trả lời:

- Hình như... Người ấy lấy cái gì ở trong túi ra.

- Mà chắc gì người đàn bà không trông thấy ?

- Vâng vì không thể trông thấy được.

Đông Luy cố nén sự sợ hãi. Nhưng dù sao thì chưa đến nỗi thằng kia đầu độc nàng, vì làm gì cần phải vội như vậy ? Không, chắc chỉ là một thứ thuốc mê làm choPh'lôrăngxơ mụ mẫm không nhận ra đường đi, không nhận ra bị dẫn tới thành phố nào. Anh hỏi:

- Thế rồi người đàn bà quyết định bước lên xe ?

- Vâng. Người đàn ông đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái xe. Và tôi cũng bỏ đi.

- Mày không để ý xe họ đi hướng nào ư ?

- Tôi bỏ đi trước khi xe họ chuyển bánh.

- Trong lúc đi cùng xe, mày có thấy họ có thái độ sợ có người đuổi theo không ?

- Chắc thế. Vì thỉnh thoảng người đàn ông cứ thò đầu ngó ra ngoài.

- Có lúc nào người đàn bà kêu lên không ?

- Không.

- Bây giờ gặp người đàn ông, mày có nhận ra được không ?

- Không, vì ở Vec-xây đi thì là ban đêm, còn sáng nay thì tôi cách xa quá. Và có một điều buồn cười là lúc đầu tiên thì tôi thấy ông ta to lớn lắm, thế mà sáng hôm nay tôi thấy người nhỏ đi cứ như chỉ còn một nửa, Tôi chả hiểu ra sao cả.

Đông Luy suy nghĩ. Có lẽ anh đã hỏỉ hết những điều cần thiết. Vả lại đang có một cái xe kéo đi về phía ngã ba, con ngựa kéo xe đang đi nước kiệu. Một nhóm nông dân đã đi đến gần. Cần phải dứt điểm việc trước mắt... Anh bảo người lái xe:

-Xem cái mã người mày thì lại sắp đi kháo vung lên về câu chuyện của ta. Khôn hồn thì đừng có làm như thế mà mắc vạ vào thân. Đây, cho anh tờ bạc một nghía ph'răng. Nhưng nhớ: có mồm thì cắp, có nắp thì đậy. Nhớ chưa ?

Phải giải phóng máy bay để khỏi cản trở người qua lại. Anh bảo Đavin:

- Ta lại đi được chứ ?

- Sẵn sàng. Nhưng đi đâu ?

Anh mở bản đồ nước Pháp và suy nghĩ: "Sao chúng nó lại đi theo hướng Pari-Lơ Măng-Ăng-gie...» Bỗng anh nhớ tên địa điểm A-lăng-xông. Nó ở lệch một chút trên hướng đi này. Đúng rồi ! Nó đến Alăng- xông, nơi mà anh không quên được sự việc đã xảy ra. Anh bảo Đavin:

- Quay lại. Bay đến Alăngxông.

Trong khi Đavin đang chạy thử máy, một xe ô tô khác, tiếng còi hét vang, từ đường đi Ăng-gie lao tới và đột nhiên dừng lại.

Ba người nhảy xuống và lao tới anh lái cái xe ô tô màu vàng. Đông Luy nhận ra ngay là Vơbe và thuộc hạ. Họ hỏi han anh lái xe, giơ tay giơ chân, xem đồng hồ, giở các bản đồ đường sá ra.

Đông Luy với bộ quận áo bay, với mũ chụp kín mặt, kính che kín mắt, đi tới Vơbe, đổi khác giọng nói đi, nói với vẻ châm biếm:

- Phải ! Chim bay mất rồi ! Thằng cha ở đảo Xanh Lu-y là tay lừa lọc giỏi đấy nhỉ ! Nó đi cái xe màu vàng mà ngài đã được báo đêm qua ở Vec-xây... Đến Măng nó đổixe khác... Rồi biến đi hướng nào không biết.

Phó phòng Vơbe mở to mắt, tròn xoe. Đây là người nào mà nói vanh vách những việc chỉ nói bằng điện thoại ở quận, lúc hai giờ đêm ? Hắn hỏi:

- Nhưng thưa ông, ông là ai ?

-Ủa ! Ngài không nhận ra tôi ? Hẹn gặp những người như ông thì chán thật ! Người ta huy động cả hai chân hai tay để đến chỗ hẹn cho đúng giờ. Thì mà đến nơi lại được hỏi: «Ông là ai» ? Vơbe ơi ! Quả thật cậu xoàng quá ! Phải chờ ban ngày ban mặt cậu mới nhìn rõ tớ ư ?

Đông Luy bỏ mũ chụp mặt ra.

Phó phòng cảnh sát lắp bắp: «Acxen. .Luypanh"

- Đúng, chính tớ đây. Tớ phục vụ cậu bằng đi bộ, bằng ngựa, bằng xe hơi và bằng tàu bay. Thôi, tớ đi đây. Chào cậu !

Vơbe cay đắng, kinh ngạc vì thấy Acxen - Luypanh ngay trước mắt hắn, cách Pari bốn trăm cây số, Acxen- Luypanh mà 12 tiếng đồng hồ trước đó đã do chính tay hắn tống vào nhà tù !

Đavin đã sẵn sàng. Đông Luy trèo lên máy bay. Mấy người nông dân đẩy giúp máy bay lên đường thẳng. Máy bay cất cánh.

Đông Luy bảo Đavin: «Hướng Bắc-Đông -Bắc. Tốc độ 150 cây số/giờ. Mười nghìn ph'răng» !

Đavan nói ! "Chúng ta bị gió ngược".

Đông Luy nói to: «Năm nghìn ph'răng nữa bù cho gió ngược"".

Anh gạt mọi trở ngại để hối hả đi tới Phooc-mi-nhi. Bây giờ anh đã hiểu ra tất cả. Thế mà lúc ban đầu anh không hề suy ra một chút liên quan nào giữa hai người chết treo trong cái vựa với cả loạt vụ giết người do vụ gia tài Moocninhtôn gây ra, và sao không rút ra được gì từ cái chết của ông Lăng-ghec-nô đã tình nghi là bị ám sát ? Cái mấu để cởi nút tấn kịch bi thảm là ở đây. Ai là người có thể nhận, để lại giao cho kỹ sư Fauvin, những lá thư buộc tội do Fauvin viết và gửi cho một người gọi là bạn cũ, ông Lăng-ghec-nô ? Ai ? Nếu không phải là một người làng đó hoặc ít ra cũng đã có ở làng đó ?

Bây giờ thì mọi vấn đề đều được suy ra rõ ràng. Chính tên kẻ cướp đó đã mở đầu toàn bộ vụ này bằng việc ám sát ông Lăng-ghec-nô và cặp vợ chồng Đơ-xuy- La-ma, và cũng bằng phương pháp như về sau nó đã ám sát Cốtmô-Moocninhtôn, kỹ sư Fauvin, Etmông Fauvin, Mari-An, Gattông-Xôvơrăng. Nghĩa là ông Lăng-ghec-nô đã chết một cách đáng nghi, khó hiểu, và cặp vợ chồng Đơ-xuy-La-ma thì quy là thắt cổ tự tử ởtrong vựa. Chính tại nơi đây, tên sát nhân đã từ Pari trở về, rồi sau đó lại đi Pari, tìm kỹ sư Fauvin và Cốtmô-Moocninhtôn, bố trí tấn bi kịch về việc thừa kế gia tài. Và bây giờ hắn lại trở về đấy. Điều đảm bảo nó đã trở về đây là dọc đường nó đã cho Ph'lôrăngxơ uống thuốc mê để nàng khỏi nhận ra những phong cảnh ở A-lăng-xông và ở Phooc-mi-nhi, không nhận ra tòa lâu đài cổ mà nàng đã cùng Gattông- Xôvrơrăng thám hiểm. Nó tạo ra hướng đi Măng-Ăng-giê-- Xăngiơ để đánh lạc hướng lực lượng cảnh sát. Còn nó, tới Măng, thì nó rẽ, và chỉ cần thêm một giờ ôtô là đến A-lăng-xông. Rồi đến cái nhà để xe ở gần một thành phố lớn, với cái xe đầy xăng luôn luôn sẵn sàng, chả phải chứng tỏ nó đãcẩn thận, lấy Măng làm trạm trung chuyển ư ? Kín đáo đi về ngôi nhà bỏ hoang của ông Lăng-ghec-nô đó sao ? Như vậy là hôm nay, lúc 10 giờ sáng, nó đã về tới hang ổ, kèm theo có Ph'lôrăngxơ-Lơvatxơ đã bị mê man bất tỉnh.

Và một câu hỏi khủng khiếp ám ảnh: «Nó định làm gì đối với Ph'lôrăngxơ-Lơvatxơ ?.

Anh thét: "nhanh lên, Đaven !"

Từ lúc biết được chỗ ẩn náu của tên kẻ cướp, anh càng thấy mưu đồ khủng khiếp của nó lộ ra rõ như ban ngày. Giờ đây nó tự biết đã trở thành nỗi khiếp hải, thành kẻ thù của Ph'lôrăngxơ, vì nàng đã mở mắt ra nhìn thấy sự thật, thì âm mưu kế hoạch của nó sẽ xoay ra thế nào đây ? Nếu không phải vẫn cứ là kế hoạch ám sát lúc trước ?

Anh lại kêu lên: «Tăng tốc độ ! Tăng tốc độ ! Nhanh lên ! Bay chậm quá !».

Chao ôi ! Ph'lôrăngxơ có thể bị giết chết ! Bị tên kẻ cướp yêu nàng, giết nàng.Anh biết chắc chắn là thằng kẻ cướp yêu nàng, một tình yêu xấu xa đê tiện. Nay không đạt được thì chắc chắn nó phải kết thúc mối tình bằng hành hạ, bằng giết chóc. Ôi ! Nó đãkịp giết nàng chưa ? Có thể là chưa, vì nó còn chuẩn bị, còn dỗ dành, còn dọa dẫm, còn giằng co.

Máy bay vẫn lao vút .. Đông Luy vẫn sốt ruột. Cuối cùng, A-lăng-xông đây rồi !Khi máy bay hạ cánh xuống một cánh đồng cỏ giữa thành phổ và Phooc- mi-nhi thì mới một giờ rưỡi. Anh hỏi thêm thì được biết có nhiều ô tô đã đi theo đường về Phooc-minhi, trong số đó có một chiếc xe mui kín đi theo con đường tắt. Con đường tắt đó dẫn tới khu rừng phía sau tòa lâu đài cổ của ông Lăng-ghec-nô.

Ý chí tự lực hành động của anh kiên quyết đến mức anh chia tay ngay với Đavan sau khi đã đẩy giúp máy bay để tiếp tục cất cánh.

Anh không cần ai giúp sức. Cuộc đọ kiếm cuối cùng sắp bắt đầu.

Anh chạy trên con đường tắt, theo vết lốp xe lẫn với bụi đường. Sau khi đã vượt khu rừng, con đường dẫn anh tới một bãi hoang rộng rồi ngoặt đi vào khu vực tòa lâu đài, tới trước một cái cửa hai cánh được gia cố bằng những thanh sắt. Dấu vết chứng tỏ cái xe mui kín đã đi qua đó. Nhất định anh phải vào. Bức tường cao 4 mét. Anh dùng con dao mượn được của Bavan, để chọc bám vào các kẻ tường, vượt mọi khó khăn, trèo được vào trong.

Vào trong rồi, anh thấy dấu vết ô-tô đi sang phía trái, tới một khu mà lần trước anh chưa đi tới. Khu này gập ghềnh hơn, nhiều mô, nhiều tồn tích với từng đám lớn dây leo. Đủ các loại cây nhỏ, cây hoa mọc đầy nhưngkhôngcó bàn tay chăm sóc, gai góc rậm rịt.

Đúng ở chỗ ngoặt của một con đường trồng cây cảnh, anh trông thấy cái ô tô mui kín đỗ ẩn trong một xó. Một cánh cửa xe mở. Các thứ lộn xộn trong xe: tấm đệm chân thòng ra ngoài xe, một mặt kính bị vỡ, các đệm ghế ngồi lệch lạc... chứng tỏ có cuộc vật lộn giữa Ph'lôrăngxơ và tên kẻ cướp.

Đông Luy đi theo con đường hẻm, cỏ mọc đầy, tới sườn dốc đi lên các gò, anh thấy đường cỏ bị nát liên tục. Anh nghĩ: «Thằng khốn nạn ! Nó không bế Ph'lôrăngxơ, mà nó lôi nàng»...

Anh cẩn thận dò tìm, không động mạnh, vì sợ nghe tiếng động thì thằng kẻ cướpsẽ giết Ph'lôrăngxơ ngay mất, con cọp sẽ sát hại, ăn ngay con mồỉ.

Muốn khỏi xảy ra tình huống đó, anh phải làm thế nào để tóm được thằng kẻ cướp quả tang tại trận.

Cho nên anh khẽ khàng, cẩn thận, đi lên... Đường cỏ vẫn dẹp xuống. Đông Luy nhìn thấy cái gì lóng lánh trong một bụi cỏ. Anh nhặt lên: đó là một cái nhẫn rất quen thuộc mà anh vẫn thường thấy ở ngón tay Ph'lôrăngxơ. Thêm một điều là có một nhánh cỏ quấn xung quanh cái nhẫn ba vòng... Đông Luy suy nghĩ:

"Chắc thàng kẻ cướp nghỉ ở chỗ này. Thừa cơ đó Ph'lôrăngxơ đã tháo cái nhẫn lấy một nhánh cỏ quấn vào, để làm dấu, nếu có người đến, thì biết là nàng đã qua chỗ này. Như vậy có nghĩa là nàng còn đang nuôi hy vọng. Nàng chờ người đến cứu. Và anh thấy xúc động khi nghĩ rằng có lẽ chính anh là người mà nàng đang mong đến. Đi thêm độ 50 bước, anh lại thấy chỗ nghỉ-cái này làm anh ngạc nhiên - vì sao tên kẻ cướp mau mệt thế ? - Chỗ này lại cũng có một bông hoa rừng làm dấu. Rồi đến một chỗ nghỉ nữa có dấu năm ngón tay bấu vào trong đất. Rồi lại đến một chỗ nữa: là một chữ thập vạch lên đất. Con đường đau khổ, cứ thế, kéo dài từng chặng. Tới chặng nghỉ cuối cùng, đá lăn xuống, cản trở nhiều hơn. Bên phải là hai vòm tàn tích của một gác chuông. Bên trái là một mảng tường còn dính một phần ống khói lò sưởi. Anh đi thêm 20 bước nữa thì nghe hình như có tiếng động. Anh lắng nghe. Tiếng lại nổi lên, và đó là tiếng cười, một kiểu cười ghê rợn the thé. Tiếng cười của một phụ nữ nhưng là một phụ nữ điên ! Rồi lại yên lặng. Rồi lại tiếng động khác, tiếng động đập cái gì xuống đất. Rồi lại yên lặng... Đông Luy ước đoán tiếng động cách anh độ trăm mét. Hết lối đi hẹp là ba bậc đào vào đất. Bên trên là mảnh đất bằng cao rộng, cũng đầy các tàn tích. Giữa bãi là một hàng nguyệt quế lớn,trồng thành hình bán nguyệt. Đường cỏ dẹp xuống đi hướng lên phía đó.

Đông Luy ngạc nhiên vì hàng nguyệt quế rậm rạp không vào được. Anh đi quanh xem xét thì thấy có một chỗ cây đã bị chặt đi, bây giờ chỉ là những cành nhỏ mọc che lấp, dễ vạch ra để tạo lối đi. Tên kẻ cướp đã vén lên như thế để đi qua, và theo anh nhận xét nghe ngóng thì nó ở gần đây rồi, đang bận làm một công việc gì đó.

Đúng thật ! Vì vừa lúc đó, một câu nói chế nhạo nổi lên, cứ như là tên kẻ cướp biết là anh đã đến nên chế nhạo anh.

Đông Luy nhớ lại bức thư và những dòng chữ viết bằng mực đỏ:

«Hãy còn thời gian, Luypanh ạ ! Mày hãy rút khói cuộc chiến, nếu không thì mày cũng chết, chính lúc mày tưởng mày đã đi tới đích, lúc tay mày giơ lên mặt tao và miệng kêu «thắng lợi», thì đúng là lúc vực thẳm mở ra dưới chân mày. Nơi mày chết đã được lựa chọn. Cái bẫy đã giăng. Luypanh ! Hãy coi chừng !".

Anh nhớ lại từng chữ trong bức thư và anh rùng mình sợ hãi. Nhưng liệu cái sợ có làm chùn bước một người như anh được không ?

Hai tay anh nhẹ nhàng vạch các cành cây vừa đủ người anh chui qua. Anh đứng lại. Còn một lớp lá nữa che khuất. Anh vạch mấy lá ra và nhìn.Và anh nhìn thấy trước hết là Ph'lôrăngxơ, lúc đó đang có một mình, bị trói nằm trước mắt anh, cách độ 30 mét. Quan sát những động đậy của đầu nàng, anh biết nàng còn sống... Anh vui mừng hết sức. Anh đến đúng lúc. Ph'lôrăngxơ không chết, đó là điều cốt yếu. Bây giờ anh mới xem xét xung quanh: Bên phải và bên trái anh, hàng cây nguyệt quế uốn cong, ôm lấy một mặt nền cao trên đó lủng củng những giá đèn, những cột, những vòm cuốn, hẳn là xưa kia đã được dùng để trang trí nơi này. Ở phần trung tâm có hai đường nhỏ đi tới, một đường cũng có vết cỏ dẹp xuống, và một đường cắt ngang, đi tới hai phía của hàng cây nhỏ.

Trước mặt là một đống đá gắn với nhau bằng đất sét, ăn liền với các rễ cây khúc khuỷu, tạo thành như một cái hang nông, có nhiều kẻ hở, qua đó ánh sáng rọi vào và nền được lát bằng ba bốn phiến đá phẳng.

Ph'lôrăngxơ-Lơvatxơ nằm trên nền hang, thẳng cẳng, chân tay bị trói, nhìn giống như một nạn nhân sắp sửa được dùng làm vật hy sinh cho một việc cúng tế quỷ thần.

Tuy còn cách xa nàng nhưng Đông Luy cũng nhận ra khuôn mặt xanh tái củanàng, đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn ánh lên một niềm hy vọng, đợi chờ một sự cứu viện diệu kỳ sắp tới. Miệng nàng không bị bịt nhưng nàng không kêu một tiếng nào. Phải chăng vìnàng nghĩ có kêu thì cũng bị thằng kẻ cướp bịt miệng ngay, và tiếng kêu cũng không giá trị bằng những dấu hiệu nàng đã để lại trên từng quãng đường mà tên cướp đã lôi nàng đi. Phải chăng nàng tin tướng chắc chắn là anh sẽ đến ?

Bỗng anh rút một khẩu súng ngắn ra, sẵn sàng ngắm bắn. Từ một phía không xa chỗ nạn nhân nằm, tên đao phủ xuất hiện. Nó chui từ một cái hốc đá thấp ra, người đang còn cúi lom khom, hai cánh tay dài gần chấm đất.

Nó đi tới nền hang và nói với một giọng rất khả ố:

- Mày vẫn nằm đây ư ? Vị cứu tinh của mày chưa đến à ? Ở đâu thì đến nhanh lên, muộn rồi đấy !

Giọng nói man rợ , thú vật. Đông Luy nắm chặt tay súng. Chỉ một hành động bất ưng của nó là anh bóp cò.

Tên cướp vừa cười vừa nhắc lại:

-Hãy đến nhanh lên, kẻo chỉ năm phút nữa là mọi việc đều giải quyết xong. Em thấy ta là một con người làm việc có phương pháp đấy chứ ? Hỡi Ph'lôrăngxơ đáng tôn thờ !

Hắn nhặt ở dưới đất lên một cái nạng gỗ. Hắn cầm nạng bằng tay trái và tì gập người xuống, bắt đầu đi như một người không có đủ sức đứng thẳng.

Đột nhiên, không hiểu vì sao, hắn thay đổi thái độ, biến cái nạng thành cái gậy. Hắn đi một vòng xung quanh hang và xem xét tỉ mỉ từng ly từng tí. Đông Luy chịu không đoán ra ý nghĩa việc xem xét đó.

Lúc này hắn rất cao lớn, khiến cho Đông Luy hiểu vì sao người lái cái xe ôtô vàng không xác định được tầm vóc to nhỏ của tên này.

Nhưng đôi chân của hắn nhẽo nhèo run rẩy, không mang nổi thân hình hắn được bao lâu, nên hắn lại ngã sụp xuống. Hắn là một kẻ tàn tật, có lẽ bị bệnh ốm còi, thân hìnhgầy xơ xác, mặt xanh lét, gầy guộc, lưỡng quyền lồi ra, thái dương trũng xuống.

Khi đã đi xem xét xung quanh xong, hắn đến bên Ph'lôrăngxơ và nói:

- Tuy mày chưa kêu lên nhưng ta cũng nên đề phòng cẩn thận thêm. Đồng ý chứ ?

Hắn cúi xuống, lấy cái khăn quàng, quấn bịt chặt miệng nàng. Rồi hắn cúi thấpxuống, thì thầm nói vào tai nàng. Nhưng một chuỗi cười the thé ngắt lời hắn. Tiếng cười nghe ghê rợn.

Thằng kẻ cướp tật nguyền lùi lại, kêu lên như điên:

- Mày không thấy là mày đã lâm vào tình thế tuyệt vọng rồi sao ? Bây giờ tao không còn gì phải sợ nữa. Mày đã ngu dại theo ta đến đây, tính mệnh phó vào tay ta thì mày còn hy vọng gì ? May tưởng ta bệnh hoạn như thế này thì không giết được mày ư ? Tao yếu, không đủ sức giết mày nhưng tao có cách đem cái chết đến cho mày. Đây: mày nhìn đây này ! Nhưng đây mới là lần cảnh cáo thứ nhất. Tao chưa cho mày chết ngay đâu.

Hắn đi xa Ph'lôrăngxơ, dùng hai tay bám vào cành cây, trèo lên phía phải, tới những bậc trên cùng của hang. Hắn quỳ xuống. Cạnh đó có một cái cuốc chim. Hắn cầm cuốc, gõ gõ ba lần vào đống đá. Có những viên đá lở xuống.

Đông Luy kinh hãi, nhảy khỏi chỗ nấp. Anh đã hiểu ra ! Trên hang những đống đá, những tảng đá...đang ở một vị trí mà chỉ cần bênh khẽ một cái là mất thăng bằng, sập xuống, đè nát Ph'lôrăngxơ !

Lúc này việc trước mắt không phải là khử lên cướp, mà là phải cứu Ph'lôrăngxơ ra khỏi đây. Trong hai ba giây, anh chạy vội ra được một quãng, Và anh nhận thấy chỗ điểm trung tâm không có vết cỏ bị dẹp nát. Anh chưa kịp hiểu ra sao, vừa bước tới, chưa đặt chân được vào chỗ đó thì tai họa đã xảy ra. Những đám cỏ thụt xuống. Anh dẫm vào chỗ trống không và ngã tụt hẫng.

Cái hố anh rơi xuống là một cái miệng giếng rộng độ 1 mét rưỡi và bờ giếng được san bằng với mặt đất. Cũng may, vì anh chạy nhanh nên khi tụt xuống hố thì người anh áp sát vào thành bên kia của giếng, và tay anh bám được vào mấy cái rễ cây.

Tên kẻ cướp đi đến cách hố độ mười bước, tay lăm lăm khẩu súng ngắn:

- Cấm cựa quậy ! Không thì tao bắn vỡ sọ !

Hắn tiến đến gần Đông Luy, tay súng vẫn nhắm vào anh, tuôn ra mộl tràng:

- Mày đã nhào vào bẫy rồi ! Tao đã có dòng chữ viết bằng máu, báo mày trước, hẳn mày còn nhớ: «Nơi chết của mày đã được lựa chọn. Bẫy đã giăng ! Hãy coi chừng, Luypanh !». Thế mà mày vẫn lao đến và đã được tao dắt dẫn tới tận hang ổ. Tao nghĩ: «cảnh sát sẽ đi tìm đuổi tao, nhưng họ không phải tầm cỡ chọi với tao. Chỉ có mày thôi, Luypanh !».

Thế là tao đã vẽ đường cho hươu chạy: nào lối cỏ bị dập nát, nào cái nhẫn có nhánh cỏ quấn ba vòng, nào vết ngón tay bấu vào đất, nào cái dấu chữ thập... Có thế mớinhử được mày đến chỗ miệng giếng mà tao đã phủ hờ đất cỏ lên trên, cho mày dẫm lên, cho mày thụt xuống. Ha ha ! Mày thấy không ? Tao đã giăng cái bẫy ra khắp nơi, cái bẫy theo kiểu của tao, cái bẫy làm cho những kẻ thù của tao tự treo cổ, tự tiêm thuốc độc vàbây giờ làm cho mày tự nhảy xuống giếng. Kìa, Luypanh ! Trông cái mặt máy sao thảmhại thế ?... Ph'lôrăngxơ ! Hãy nhìn cái mặt người yêu của mày kìa !

Trước mặt hắn, Luypanh đang yếu xỉu đi. Những ngón tay không bám nổi vào thành đất, đôi vai tụt xuống dần dần.

Tèn cướp cười ngặt nghẽo vì vui sướng, nói tiếp: - Tao chưa cười bao giờ. Hôm nay tao phải cười, tao được cười một bữa thỏa thích ! Luypanh đang giãy giụa trong vực thẳm ! Ph'lôrăngxơ đang chờ núi sập xuống hang ! Luypanh, con người chân chính ! Luypanh, Đông Ki-sốt của thời nay ! Tụt xuống đi ! Xuống địa ngục đi ! Sắp tới nơi rồi đấy ! Ồ ! Mày không có lấy một lời cám ơn, một lời chào vĩnh biệt tao ư ?... Xin chào mày ! Vĩnh biệt mày !

Nó không phải chờ lâu. Vai Luypanh đã tụt lấp hẳn. Rồi cái cằm, rồi cái miệng méo xệch vì khiếp hãi, rồi đến đôi mắt thất thần khiếp đảm, rồi cái trán, rồi núm tóc... Cảcái đầu đã tụt ngập hết. Còn lại hai bàn tay cố ngọ ngoạy trên thành giếng, sờ soạng vào các rễ cây núm cỏ rồi cũng buông xuôi, biến nốt.

Tên cướp tật nguyền nhảy cẫng, hét lên: "Thế là hết đời mày, hết đời thằng chọc gậy vào bánh xe ! Hết đời Luypanh ! Khoái quá ! Khoái quá !».

Nó hát, nó nhảy nhót xiêu vẹo bằng đôi chân tàn tật. Cuối cùng kiệt lực, nó thụp xuống, cố lết đến miệng giếng và gào:

- Thằng chết tử chết tiệt kia ! Đừng gõ cửa âm ti vội ! Hãy chờ con oắt ! 20 phút nữa thôi ! Chờ đúng 1 giờ, nó sẽ cùng xuống chầu Diêm vương với mày ! Tao thích làm việc đúng giờ mà ! À quên ! Còn cái gia tài 200 triệu Moocninhtôn, mày biết không ? Tao sẽ đút túi ngon ơ ! Tao đã bố trí rào rỡ đầy đủ rồi. Gia tài đó sẽ về tao. Lát nữa Ph'lôrăngxơ gặp mày ở địa ngục sẽ nói cho mày rõ cái tài dựng vở và đạo diễn màn kịch của tao.

Thằng cướp quá mệt. Nó nói những câu sau cùng như không ra hơi. Nó vật xuống, rên rỉ như một kẻ đang hấp hối. Nó moi trong người ra một cái chai con và ừng ực tu bai ba hớp. Nó tỉnh tại, nó hồi sức, nó mỉm cười quái ác, quay về phía Ph'lôrăngxơ:

- Bây giờ đến lượt mày ! Tao đã khử thằng kia rồi ! Không còn đứa nào quấy rầy tao nữa ! Tao tha hồ rảnh tay với mày ! Đời yên ổn ! Đời dễ chịu ! Với 200 triệu trong tay, tao làm gì mà chả được, phải không, con oắt này ... Đời lên phơi phới !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top