Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VIII: Sự bí mật của Ph'lôrăngxơ

Đã đến lúc phần hai của tấn kịch phải diễn ra. Đông Luy-Perenna đã chịu hình phạt. Giờ đến lượt Ph'lôrăngxơ-Lơvatxơ !

Tên cướp tiến đến gần người phụ nữ, mở hộp thuốc lá bằng kim loại màu nâu, châm một điếu và nói với nàng bằng một giọng độc ác đến rợn người:

- Điếu thuốc này cháy hết là đến lượt mày. Mày hãy nhìn điếu thuốc và suy nghĩ đi ! Mầy có biết không ? Đống đá sắp sập xuống đầu mày đã được những chủ nhân cũ, nhất là được lão Lăng-ghec-nô, coi như chỉ chờ ngày đổ xuống... Đến tao, tao cũng chờ... và tao đã kê một hòn gạch nhỏ vào chỗ nguy hiểm nhất, dễ mất thăng bằng nhất, chỉ cần một động tác của cái cuốc, như lúc nãy tao đã đập để cảnh cáo mày, chỉ cần một nhát cuốc đánh hòn gạch đó đi là cả núi đá sập xuống. Mày chết, nếu bị đá lấp hết thì thôi. Nếu còn hở chỗ nào thì tao cắt bỏ hết dây trói, để nếu sau này có ai đến tìm kiếm thì mày được coi như chạy trốn vào hang, vô tình bị đá sậpxuống để chết. Chấm hết. Còn tao, sau khi hoànthành «sự nghiệp" này, tao sẽ xóa hết mọi vết tích ở đây, tao

dựng lại những cỏ đã dẹp xuống. Tao lấy ôtô, tạm biến một thời gian, rồi hấp ! Tao xuất hiện, tao đòi 200 triệu. Nhất định 200 triệu phải về tao. Không ai biết tao cả ! Các vụ giết người đều không tìm ra thủ phạm, và chỉ là những vụ tự tử và tự sát. Luật pháp phải bó tay. Chỉ có hai đứa biết tao, là mày và Luy- panh, nhưng cả hai chúng mày đều đã đi chầu Diêm vương... Không còn ai là nhân chứng, không còn gì là bằng cớ... Họa chăng chỉ còn một số giấy tờ và đồ vật nhỏ để trong cái ví của tao đây, nếu tồn tại thì tao sẽ bị chặt đầu, nhưng trong mấy phút nữa tao sẽ đốt, hủy đi tất, và vứt đống tro tàn xuống đáy giếng cùng với xác người tình của mày. Mày thấy tao bố trí đầy đủ đấy chứ ?... Bây giờviệc cởi nút tấn kịch là do mày quyết định. Hoặc là mày chết, cái chết không sao tránh thoát. Hoặc là mày chấp nhận mối tình của tao. Mày sẽ là vợ tao... Trả lời đi ! Sao mày cứ im lặng thế ? Mày nhìn điếu thuốc đây ! A ! Nó cháy hết rồi ! Mày vẫn không trả lời ? A ! Mày khóc ? Mày khóc, có nghĩa là mày chỉ muốn chết ? Thì mày được chết.

Vừa nói, hắn vừa vội vàng chuẩn bị tội ác... Cái ví nó giơ cho Ph'lôrăngxơ xem thìnó bỏ túi. Rồi vẫn run lẩy bẩy, nó cởi áo vứt lên một cành cây, cầm cái cuốc và trèo lên các bậc, hét lên:

- Thế là chính mày muốn chết nhé ! Bây giờ mày có ra hiệu thì cũng muộn rồi ! Mặc xác mầy, cho mày khóc ! Mày phải chết ! Mày được chết !

Nó đã lên tới trên phía phải của hang. Nét mặt hằn thù dữ tợn, mắt vằn tia máu, cả cái thú tính của con người hắn hiện ra. Hắn đứng nép vào một chỗ chắc chắn, đưa lưỡi cuốc vào khe đá . Một..Hai..Ba... Sự kiện diễn biến đột ngột, cả cái núi đá sập xuống giữa lòng hang với tiếng ầm ầm dữ dội. Hắn ngồi xẹp xuống và kêu lên: «Ph'lôrăngxơ ! Ph'lôrăngxơ !».

Hắn nháo nhác nhìn, như tìm Ph'lôrăngxơ. Hắn bò nhìn các khe kẽ. Không thấy gìcả. Ph'lôrăngxơ đã chết vùi kín xác !

Thế là hết ! Không còn hằn thù, vì Luypanh đã chết. Không còn tình yêu, vìPh'lôrăngxơ không còn trên đời ! Hắn như một người mà bản thân không còn thấy lẽ sống là gì. Hẳn lặng đi...

Một lúc lâu sau, hắn vùng dậy, lại tu mấy hớp trong cái chai con, và bắt tay vào việc xóa các dấu vết. Hắn hành động như một cái máy, không còn cái hào hứng như lúc đối mặt với Luypanh, như lúc lải nhải với Ph'lôrăngxơ.

Hắn bắt đầu bằng dựng lại các cây nhỏ bị đổ ngã, những đám cỏ bị dẹp xuống. Gần một bụi cây là một chỗ chứa những đụng cụ và vũ khí, như xẻng, cuốc, cào, súng trường, các cuộn dây thép... Hắn chuyển dần những thứ đó, bằng nhiều chuyến, đến bên hố giếng để sẽ đẩy xuống giếng trước khi đi khỏi nơi đây... Rồi hắn đi xem xét những mô đất mà hắn đã trèo lên để xóa hết một dấu vết có thể lộ ra là hắn đã đi qua. Những chỗ đất có hố hõm mới, được đổ đất san bằng.

Xong những việc đó thì đồng hồ chỉ 4 giờ rưỡi... Hắn lấy cái áo vắt trên cành cây, xỏ ống tay, và tìm cái ví mà hắn đã bỏ vào túi ngoài, cái ví da màu nâu đựng các giấy tờ.

Hắn ngẩn người: «Lạ nhỉ ! Rõ ràng lúc nãy mình bỏ cái ví vào túi này..» Hắn hốt hoảng tìm lục hết lại túi trong túi ngoài. Vẫn không thấy cái ví... và tất cả những thứ khác mà hắn đã bỏ túi lúc nãy cũng đều không thấy: hộp thuốc lá, bao diêm, cuốn sổ tay..,

Hắn bối rối, lo sợ. Một ý nghĩ đến ngay với hắn: là có người khác trong khu tòalâu đài cổ này. Hắn lăm lăm khẩu súng, sục sạo tìm kiếm. Hắn đi vòng quanh một cái gò, vừa ngoặt qua một phiến đá lớn, bỗng hắn bủn rủn chân tay, quăng cả nạng, rơi cả súng: hắn trông thấy một bóng ma hiện hồn, bóng ma Acxen- Luypanh. Có điều kinh lạ là con ma lấy trong túi ra một hộp thuốc lá đúng hộp thuốc của tên cướp đã mất công tìm không thấy. Rồi con ma đó rút một điếu thuốc ra, lấy bao diêm, đánh diêm châm thuốc y như hắn đã làm lúc nãy. Rồi con ma hút thuốc nhả khói, đúng mùi thuốc quen thuộc của tên kẻ cướp.

Tên kẻ cướp ôm đàn, không muốn nhìn... không muốn tin... Nhưng rồi hắn nghe rõ ràng có tiếng bước chân đi về phía hắn. Rõ ràng là người, không phải ma !

Acxen -Luypanh tiến về phía hắn, lấy tay véo vào thịt hắn và nói:

- Người thật đây ! Acxen - Luypanh sống hẳn hoi đây, không phải là ma ! Anh nên biết rằng trên đời còn có những việc kỳ lạ hơn những việc kỳ lạ nhất, còn có những tai họa gây xúc cảm hơn những xúc cảm mạnh nhất. Và anh nên thấy rằng cái bẫy nguy hiểm, vô nhân đạo của anh chẳng làm ta sầy vẩy (trầy vi tróc vẩy ?) một chút nào.

Thằng kẻ cướp biết đây là Acxen - Luypanh thực sự, bằng xương bằng thịt, tuy chưa biết vì sao mà Acxen- Luypanh lại không chết. Lòng thù hằn của hắn lại trỗi dậy. Hắn vớ lấy khẩu súng, bắn liền.

Nhưng muộn rồi. Đông Luy đá vào súng làm luồng đạn chệch đi. Và đá một cái nữa làm bật súng khỏi tay hắn.

Thằng kẻ cướp nghiến răng ken két, điên khùng lên, tay lần tìm trong cái túi.

Đông Luy giơ cho hắn xem một cái ống đựng chất màu vàng, và hỏi:

- Anh tìm cái này đây phải không ? Xin lỗi anh nhé ! Tôi phải tước lấy nó vì sợ trong cơn thảng thốt tuyệt vọng, anh sẽ tự tiêm... cái chất thuốc độc giết người này, thì tôi sẽ có lỗi lớn.

Tên kẻ cướp mất hết vũ khí. Hắn trầm ngâm một chút. Nhưng rồi, nghĩ ra một điều lý thú, hắn cười thét lên, man rợ:

- Thôi được, tao không làm gì được mày, nhưng Ph'lôrăngxơ của mày chết rồi. Mà Ph'lôrăngxơ chết thì mày cũng treo cổ tự tử thôi, vì tao biết mày không thể sống không có Ph'lôrăngxơ.

Đông Luy đáp:

-Đúng, Ph'lôrăngxơ mà chết thì ta cũng không sống nổi.

- Thì nó chết rồi ! Chết thật rồi ! Mà không phải cái chết bình thường. Nó chết tan nát từng mảnh thịt, gãy giập từng đoạn xương ...Nào, mày có cần dây thắt cổ không ?... Chúng mày sẽ gặp nhau ở địa ngục mà. Con bé nó đang chờ mày ở đấy.

Đông Luy bình thản, nhún vai, trả lời đơn giản:

- Đáng buồn cho anh, là sự việc không xảy ra như vậy.

Tên kê cưởp giật bắn người, hỏi:

- Hử ? Sao ? Mày nói thế nào ?

Đông Luy vẫn từ tốn trả lời, chưa chuyển sang dùng « mày tao » như thói quen đối với kẻ thù .

- Tôi nói là anh đã làm một việc rất xấu xa đê tiện. Anh định thủ tiêu một con người có tâm hồn cao cả, có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Ph'lôrăngxơ-Lơvatxơ ư ? Một con người như thế nếu không còn thì thực là đáng tiếc.

Tên kẻ cướp ngắt lời:

- Tao nhắc lại là nó đã chết rồi. Mày thử nhìn vào trong hang xem !

- Tôi bảo nàng vẫn sống. Đảm bảo là nàng vẫn sống, sống như tôi đây.

Tên kẻ cướp đột nhiên hiểu ra. Ph'lôrăngxơ còn sống thật. Bằng chứng là Acxen-Luypanh còn sống đây. Với lời nói chắc như cua gạch của anh, với tài kinh thiên động địa của anh, anh thừa đủ mưu chước là cứu sống Ph'lôrăngxơ.

Tên kẻ cướp lết chân, lùi dần, lùi dần trên con đường nhỏ lát gạch.

Hắn vẫn lùi dần. Đông Luy thì không rời mắt theo dõi hắn, tay anh đang gỡ một cuộn dây thừng mà anh vừa nhặt được.

Hắn vẫn lùi. Rồi đột nhiên quay lưng rướn người thu hết lực, lao về phía cái giếng. Nhưng hắn bị giựt ngã lùi lại và bị nắm chắc trong đôi tay cứng như sắt của Đông Luy. Đông Luy đã buộc cái thòng lọng và theo dõi hắn, thấy hắn lao đi, anh đã quăng cái thòng lọng vòng vào người hắn, và lôi hắn lại.

Vẫn bằng cái thừng đó, Đông Luy trói tên kẻ cướp thêm mấy vòng thật chắc chắn, và nhét một cái khăn mặt vào miệng hắn. Vẫn với giọng cố làm ra lễ phép anh nói:

- Anh ạ ! Nhiều khi người ta thất bại vì quá chủ quan. Họ không ngờ rằng địch thủ có phương tiện, cả trí óc, có may mắn hơn họ. Cho nên khi anh đã làm ta rơi vào bẫy của anh, thì anh không thể ngờ rằng Acxen-Luypanh, treo lơ lửng trong giếng, hai tay bám vào gờ thành, hai bàn chân bấm vào bên trong thành lại chịu thúc thủ, chịu chết như bất kỳ người nào ư ? Không ! Ta thừa sức nhảy vọt lên. Nhưng anh chỉ cách ta mươi mét, ta nhảy lên thì ăn đạn của anh ngay, mà ta thì cần phải cứu Ph'lôrăngxơ và cứu bảnn thânta nữa. Cho nên ta không nhảy lên, và đồng thời ta đã thấy ngay một con đường thoát khác. Số là khi bàn chân ta bám vào thành giếng, làm lở lớp trát ngoài, thì chân rờ thấy một hốc lớn ăn sâu trong thành giếng. Thật là may mắn, vì nó làm thay đổi ngay tình huống. Trong óc ta hình thành ngay một kế hoạch: một mặt ta cứ đóng vai kịch một người đang tụt xuống vực thẳm, với nét mặt và cử chỉ sợ hãi tuyệt vọng, một mặt bàn chân ta cứngoáy cứ đào thêm cái hốc. Rồi đến phút quyết định, lúc là lúc anh tưởng ta tụt chìm lỉm trong vực, thì đúng là lúc, với một chút khéo léo của đôi tay, ta chui vào cái hốc đó. Thế là ta thoát nạn. May mắn hơn nữa, là cái hốc đó lại thông ra đúng chỗ hang mà anh đang chuẩn bị tội ác, và hốc tối mò mò, bên ngoài không nhìn thấy gì trong hốc. Thế là ta cứ chờ... Ta nghe những lời lải nhải dọa nạt của anh. Đến lúc ta đoán anh tiến về phía Ph'lôrăngxơ thì ta đã định ra khỏi hốc để nhảy bổ vào anh, nhưng ta chợt nhận thấy cái hỏm này là tầng ngầm của một công trình đã bị phá hủy, và trên mặt công trình đã biến thành vườn. Ta lần đi trong bóng tối, theo hướng bên trên mà ta đoán là sẽ dẫn ta tới hang. Ta đoán đúng. Ta vấp vào bậc cuối của một cầu thang. Ta trèo lên và thấy có chút ánh sáng chiếu vào. Lên tới cao thì nghe thấy tiếng nói của anh. Phải thú thực rằng tới chỗ này ta vẫn có ý định xông ra đâm bổ vào anh như ở chỗ lúc nãy, nhưng ta không làm thế, vì sự tình cờ lại đem cho ta cái may mắn: con đường ngầm còn có một lối thoát, chỉ cần rút bỏ mấy viên gạch xếp sơ sài lắp miệng ra, là lên tới khu vườn trên mặt công trình. Biết như thế rồi, theo hướng tiếng nói của anh, ta đi tới sát những phiến đã vách hang mà Ph'lôrăngxơ đang nằm. Thật là buồn cười và thú vị khi nghe những lời anh lải nhải, nào dỗ dành, nào hăm dọa Ph'lôrăngxơ.

Rồi thừa lúc anh trèo lên mặt hang, tôi kéo Ph'lôrăngxơ vào trong đường ngầm. Thế là nàng được yên ổn vô sự. Cho nên cả cái núi đá do anh làm sập xuống có lẽ chỉ đèchết một hai con nhện hay vài con muỗi tép.

Và thế là tấn kịch kết thúc: màn một: Acxen-Luypanh thoát nạn, màn hai: Ph'lôrăngxơ - Lơvatxơ được cứu thoát, màn ba tức màn chót: Con quái vật thúc thủ.

Đông Luy đứng lên, đưa một cái nhìn bao quát, sảng khoái, và trở lại cái kiểu «mày tao" cố hữu của anh đối với kẻ thù:

- Sao mày cứ ngẩn tò te ra thế ! Cái thằng thộn ? Tao có một ý mới lóe lên, rất hay. Rồi mày xem. Chờ đấy, đừng sốt ruột !

Anh lấy một cây súng trường mà thằng cướp đã khuân tới lúc nãy. Rồi anh lấy cái thừng dài 12 đến 15 mét đầu buộc chặt vào giữa cây súng, đâu kia quấn mấy vòng ngang lưng tên cướp rồi buộc chặt. Anh lôi thằng cướp đến miệng giếng, vừa giữ sợi dây dòng, vừa thả nó xuống giếng. Khi đã xuống sâu độ 12 mét, tức là hết cỡ dây thừng, anh để cây súng trường ngáng trên miệng giếng. Thằng cướp bị treo lủng lẳng trong giếng tối, anh cúi xuống và nói với giọng nhạo báng:

- Tao đã chọn chỗ này cho mày khói bị nhiễm sương gió. Cứ ở đây mà chờ. Tao có hứa với Ph'lôrăngxơ là không giết mày, và lời hứa với các nhà chức trách là tao sẽ giao cho họ tên cướp còn sống. Vì phải chờ đến tận sáng mai, nên tao cho tạm mày vào tủ lạnh vậy. Thôi, ở đây nhé ! Cầu kinh đi ! Tao đi đây !

Đông Luy đi theo con đường lát gạch, vòng qua đống tàn tích, đến con đường nhỏ đi xuống dọc theo tường vây, tới một lùm cây thông là nơi anh để Ph'lôrăngxơ nằm nghỉ ngơi.

Nàng đang chờ anh. Nàng tuy chưa hết rời rã vì những cực hình vừa trôi qua nhưng cũng đã tỉnh táo, chủ động, và hầu như hoàn toàn yên tâm không lo lắng gì về cuộc đụng độ của Đông Luy với kẻ thù.

Anh nói đơn giản:

- Thế là xong rồi. Mai tôi sẽ giao nó cho nhà chức trách.

Nàng rùng mình, nhưng yên lặng, không nói gì.

Đông Luy cũng yên lặng quan sát nàng. Từ khi xảy ra những biến cố làm hai người cách trở, những biến cố đã có lúc làm cho hai người coi nhau như kẻ thù, đến hôm nay hai người mới gặp lại nhau tay đôi, không có người nào khác. Anh cũng xúc động. Một lúc lâu sau mới nói được nên lời:

- Đi theo bức tường này rồi rẽ trái, ta sẽ thấy cái ô tô... Đi từ đây ra đỏ cô có mệt quá không ?... Tôi sẽ đưa cô đến A-lăng-xông... Ở đấy có một khách sạn yên tĩnh gần quảng trường chính. Cô sẽ ở đó, chờ những tình huống thuận lợi... và cũng không phải chờ lâu, vì hung phạm, đã bị bắt rồi.

Nàng nói: "Ta đi thôi !".

Anh không dám đề nghị đỡ nàng đi. Nàng đứng dậy đi, rắn rỏi, thân hình cân đổi nhịp nhàng, nhưng sao với vẻ lạnh lùng đến thế ? Lạnh lùng, xa lạ đối với anh là người vừa cứu nàng thoát chết ! Không một lời cám ơn, không một cái nhìn hiền dịu để thưởng công cho anh. Nàng trở lại như những ngày đầu tiên, một con người bí mật sâu thẳm mà bão táp cũng không làm lóe được tia sáng nào để soi thấy những gì chứa đựng trong tâm hồn... Nàng suy nghĩ gì ? Nàng muốn gì ? Hướng nàng định đi tới đâu ? Toàn những câu hỏi tò mò, anh không sao giải đáp nổi. Chẳng lẽ từ nay, mỗi khi người nọ nghĩ tới người kia vẫn lại cứ là hằn thù giận dữ hay sao ?

Khi hai người đã ngồi vào xe, anh tự nghĩ: "Không thể như thế được ! Việc chia tay phải diễn ra với cách khác. Những lời trao đổi với nhau sẽ phải giúp ta xé toang màn bí mật trong tâm hồn nàng".

Chẳng mấy chốc ôtô đã tới khách sạn. Đông Luy bảo khách sạn ghi Ph'lôrăngxơ vào sổ với một cái tên khác. Rồi anh để nàng ở lại một mình và ra đi. Một giờ sau anh quay về. Gặp Ph'lôrăngxơ anh vẫn chưa dám nói những lời theo ý anh nghĩ vì anh còn có một số điểm cần được làm sáng tỏ ngay. Anh hỏi nàng:

- Cô Ph'lôrăngxơ ! Trước khi giao tên này cho pháp luật, tôi muốn được biết tên này đối với cô là thế nào ?

- Anh ta là bạn tôi, một người bạn mà tôi đã thương hại, nhưng đến nay tôi mới biết là đã thương bại một con quỷ dữ. Cách đây vài năm, khi tôi biết anh ta, vì thấy anh ta có một thể chất ốm yếu, có những triệu chứng không xa cái chết, nên tôi thươn g hại và thân với anh ta. Anh ta đã giúp đỡ tôi vài việc, và mặc dầu anh ta sống như lén lút, ẩn náu, có vài khía cạnh làm tôi thắc mắc, nhưng tôi dần dần chịu ảnh hưởng thế lực của anh ta một cách không tự giác Tôi tin ở lòng trung thành tuyệt đối của anh ta, và khi nổ ra vụ Moocninhtôn, thì chính anh ta đã chỉ đạo tôi rồi sau đó chỉ đạo Gattông –Xôvơrăng,nhưng đến giờ đây tôi mới nhận ra sự chỉ đạo đó. Chính anh ta đã buộc tôi phải nói dối, phải đóng kịch. Anh ta bảo tôi có làm thế mới cứu được Mari-An. Chính anh ta đã xui chúng tôi chống đối ông, gây cho ông mất tín nhiệm, chính anh ta đã in sâu vào tiềm thức chúng tôi là phải giữ kín con người và mọi bành động của anh ta. Đến nỗi trong buổi Xôvơrăng tâm sự với ông, cũng không hề đả động đến anh ta. Tại sao tôi lại mù quáng đến thế ? Tôi cũng không hiểu nữa ! Chỉ biết là thật sự tôi tin anh ta đến mù quáng. Không bao giờ tôi có một chút nghi ngờ nào đối với anh ta, một con người mà tôi cho là ngây thơ hiền lành ốm yếu, đã qua bao nhiêu bệnh viện, mổ bao nhiêu lần, và tưởng như không thiết sống, nếu không có đôi lần anh ta nói với tôi về mối tình...

Ph'lôrăngxơ không nói hết câu. Nàng chợt gặp đôi mắt lơ đãng của Đông Luy. Rõ ràng là anh không nghe nàng nói. Anh chỉ nhìn nàng. Những lời nàng nói đều rơi vào khoảng không.

Đối với Đông Luy, tất cả những lời giải thích liên quan đến tấn bi kịch đều chẳng có nghĩa lý gì, khi mà chưa có một tia sáng làm rõ một điểm duy nhất, là ý nghĩ tối mò của Ph'lôrăngxơ đối với anh, những ý nghĩ thù hằn, khinh bỉ. Ngoài điểm đó ra thì lời nói nào cũng là thừa, là vô ích.

Anh đến bên nàng và khẽ bỏi:

- Ph'lôrăngxơ ! Cô Ph'lôrăngxơ ! Hẳn cô biết rõ tình cảm của tôi đối với cô lànhư thể nào ?

Ph'lôrăngxơ đỏ mặt, hình như nàng bị một câu hỏi đột ngột, không bao giờ ngờ tới. Nhưng nàng vẫn nhìn Đông Luy không chớp và thẳng thắn đáp lại:

- Có ! Tôi biết.

- Nhưng chắc cô không thể lường được tình cảm của tôi sâu sắc đến đâu, trong đời tôi, ngoài cô ra không còn có gì khác nữa ?

- Tôi biết như vậy.

- Nếu cô biết như vậy, thì tôi có thể kết luận rằng chính vì thế mà cô luôn luôn coi tôi như kẻ thù. Ngay từ đầu tôi đã là bạn cô và chỉ tìm cách để bảo vệ cô. Nhưng ngay từ đầu tôi đã cảm thấy tôi là một đối tượng thù ghét của cô. Luôn luôn tôi thấy trong ánh mắt có cái lạnh nhạt, cái khó chịu, cái khinh bỉ đến mức muốn tống khứ tôi đi. Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, mỗi lần sự tự do hay tính mạng của cô bị đe dọa, thì chẳng thà cô phó mặc cho may rủi còn hơn là phải nhờ tôi giúp đỡ. Tôi là một con người mà người ta sợ, người ta không tin, người ta thù ghét. Phải chăng chỉ có sự thù ghét mới giải thích được thái độ của cô đối với tôi ?

Ph'lôrăngxơ không trả lời ngay. Hình như câu trả lời ngập ngừng trên môi, chưa thoát ra được. Trên khuôn mặt gầy vì chịu đựng sợ hãi vừa qua, lộ vẻ hiền dịu hơn thường ngày. Một lúc rồi nàng mới nói:

- Sự thù hằn không thôi thì chưa đủ để giải thích thái độ của tôi.

Đông Luy kinh ngạc. Anh không hiểu rõ ý nghĩa câu trả lời. Nhưng giọng nói của Ph'lôrăngxơ làm anh xốn xang. Rồi ánh mắt của Ph'lôrăngxơ không phải là ánh mắt khinh bạc thường ngày, mà toát lên cái duyên dáng tươi cười. Đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười trước mặt anh. Anh ngập ngừng, khe khẽ:

- Nàng nói đi ! Tôi van nàng, nàng nói đi !

Nàng nói tiếp:

- Không phải chỉ vì ghét mà người ta lẩn trốn. Mà người ta lẩn trốn còn vì mình tự sợ mình, vì hổ thẹn, tự đấu tranh để chống lại, để quên đi, và vì người ta không thể không...

Nàng im bặt. Đông Luy giơ hai tay hướng về phía nàng như cầu xin nàng nói nốt những lời chưa nói hết. Nàng khẽ lắc đầu, cái lắc đầu với ý nghĩa là nàng không cần phảinói gì thêm cũng đủ để anh đi sâu vào tâm hồn nàng, khám phá ra mối tình thầm kín đối với anh mà nàng đã ấp ủ bấy lâu nay.

Đông Luy loạng choạng. Anh say sưa trong hạnh phúc, và gần như xót xa vì hạnh phúc đến quá đột ngột.

Sau những giờ phút kinh khủng nặng nề xảy ra trong khung cảnh độc đáo ở khu lâu đài cổ, thì có họa người điên mới mơ tưởng đến một niềm hạnh phúc vĩ đại đến như thế, trong một gian phòng bình dị đến như thế. Anh muốn xung quanh anh phải là khung cảnh thiên nhiên bao la, có rừng, có núi, có ánh trăng ngà hay có sắc đỏ hồng của bầu trời sắp tới buổi hoàng hôn, tóm lại là một khung cảnh nên thơ đẹp nhất trên đời, để xứng đáng với đỉnh cao hạnh phúc mà đột nhiên anh bước tới.

Anh đã nắm được điều bí mật của Ph'lôrăngxơ. Một tình yêu say đắm, thầm kín đã phó thác vào anh ngay từ buổi đầu gặp gỡ, trải qua bao thử thách, nghi ngờ, kính phục, tin tưởng, cuối cùng là mối tình thủy chung, nóng bỏng đã bộc lộ trong niềm hạnh phúc vô biên.

Đông Luy không biết nói năng gì để tỏ niềm vui sướng cực độ. Anh những muốn ốm ghì nàng vào lòng mà hôn, hôn những cái hôn cháy da bỏng thịt.

Nhưng một tình cảm kính trọng trỗi dậy trong anh. Anh ghìm lại cử chỉ suồng sã, và vô cùng xúc động, anh ngồi xuống chân nàng, úp mặt lên gối nàng, lẩm nhẩm những lời yêu đương nồng thắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top