Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12. Hội ' người hèn ' ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian rơi vào im lặng, Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc trên lầu đi xuống thấy cả 6 người đều nhìn theo một hướng, hai đứa liền hiểu họ đang nhìn "thứ gì ".
Trác Minh Ngọc : mọi người đừng thắc mắc, hai anh ấy chỉ mình tập thể dục buổi sáng với luyện thanh thôi ạ.
Lúc này cả sáu người mới lấy lại được trạng thái hoạt động. Ngãi Văn Thụy cảm thán.
Ngãi Văn Thụy : hai em ấy chạy nhanh thật, lướt cứ như gió vậy.

Trần Phi đang đứng đột nhiên lảo đảo ngã nhào về phía trước, Dịch Mạn Mạn đứng bên cạnh vội đỡ lấy cả người anh. Lo lắng hỏi.
Dịch Mạn Mạn : anh, anh không sao chứ?
Trần Phi : anh không sao, hơi chóng mặt một chút thôi...
Dịch Mạn Mạn : chóng mặt?
Trong đầu Dịch Mạn Mạn đầy dấu chấm hỏi, Trình Thiên Lý liếc nhìn Trần Phi một cái rồi quay sang Dịch Mạn Mạn giải thích.
Trình Thiên Lý : anh Phi là đang bị hai cơn gió khi nãy làm cho chóng mặt đấy anh Mạn Mạn, anh Phi chỉ là có dấu hiệu tuổi tác thôi, anh không cần thắc mắc đâu.
Anh liếc ánh mắt sắc như dao cạo nhìn Trình Thiên Lý nói.
Trần Phi : nhóc nói lại lần nữa xem nào?
Cậu nhóc cười hề hề vội phân bua.
Trình Thiên Lý : em chỉ lo lắng sức khỏe của anh thôi, em không có ý khác đâu ạ.
Anh hừ lạnh một tiếng lại nói.
Trần Phi : nhóc mau đóng cửa lại, hai cơn gió vừa rồi mà lùa vào thêm lần nữa là có khi anh bị tiền đình lúc nào không hay...

Cậu nhóc lườm anh nhưng chân vẫn đi đóng cửa. Tất cả ngồi vào bàn bắt đầu ăn phần của mình. Một lát sau, Trác Phi Tuyền mang bộ mặt hầm hầm đi vao Trình Nhất Tạ đi phía sau giữ khoảng cách một đoạn. Cả hai ngồi vào bàn ăn  không nói lời nào...

***
20:00

Tại phòng khách

Nguyễn Lan Chúc, Trần Phi, Diệp Điểu, Trình Nhất Tạ đang bàn luận công việc. Lăng Cửu Thời và Trình Thiên Lý ngồi chơi cùng Lật Tử và Bánh Mì. Dịch Mạn Mạn vừa đọc sách vừa ăn snack ngồi bên cạnh Trần Phi.
Dịch Mạn Mạn : khụ...khụ
Anh đang nói chuyện với Trình Nhất Tạ, nghe thấy cậu ho vài tiếng liền ngưng cuộc nói chuyện, quay sang nhìn cậu.
Trần Phi : Mạn Mạn, em uống thuốc anh đưa chưa vậy?
Dịch Mạn Mạn : em...em uống rồi...
Trần Phi : thật không?
Dịch Mạn Mạn : thật...thật mà anh...
Trần Phi : em vừa ho đấy, đừng ăn đồ lạnh đấy nhé.
Dịch Mạn Mạn : em biết rồi ạ.

Trình Thiên Lý đang chơi cùng Bánh Mì, cậu nhóc nghe anh nói vậy liền nhìn về phía cả hai, nói.
Trình Thiên Lý : đồ lạnh hả? khi nãy vừa ăn tối xong em thấy anh Mạn Mạn ăn hai que kem để trong tủ lạnh ấy, mà kem của ai vậy anh?
Dịch Mạn Mạn :... ('cậu cố tình đúng không ?').
Trần Phi :...........

Cậu nhóc trưng ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt nhìn Dịch Mạn Mạn. Diệp Điểu nghe thấy Trình Thiên Lý hỏi vậy hắn liền trả lời.
Diệp Điểu : Thụy Thụy muốn ăn kem nên anh mua để trong tủ lúc chiều đấy.
Nguyễn Lan Chúc đang nhìn vào chiếc máy tính trên đùi mình, nghe thấy hắn nói vậy liền châm chọc.
Nguyễn Lan Chúc : ga lăng đến vậy à?
Diệp Điểu : anh Nguyễn, ý anh là sao đây? Em vốn dĩ rất ga lăng mà.
Nguyễn Lan Chúc ( nhướn mày ) : vậy hôm trước ai lấy xe của tôi đi đến hết xăng mà lại không chịu chi tiền đổ vào vậy nhỉ?
Diệp Điểu :....em quên thôi....
Trình Nhất Tạ ( lườm hắn ) : cách đây một tuần là ai đi nhậu say về nhà rút nước trong bể cá của Phi Tuyền suýt chết ấy nhỉ?
Diệp Điểu :.........

Hắn im lặng không dám hó hé gì thêm... bởi vì hắn là " hung thủ " trong lời nói của Nguyễn Lan Chúc và Trình Nhất Tạ.
Lăng Cửu Thời thấy hắn bị " dí " nên lên tiếng giải vây.
Lăng Cửu Thời : Diệp Điểu, Văn Thụy đi đâu rồi? sao không thấy em ấy?
Diệp Điểu : em ấy mệt nên đi nghỉ sớm rồi anh.
Lăng Cửu Thời : mệt? Văn Thụy bệnh rồi hay sao vậy?
Diệp Điểu : kh...
Hắn chưa kịp trả lời câu hỏi của y thì đã bị Nguyễn Lan Chúc chen ngang.
Nguyễn Lan Chúc : Lăng Lăng~~~sao anh lại làm khó lão Diệp như vậy chứ.
Còn không phải cậu ta ' hành động lỗ mãn ' nên Văn Thụy mới mệt hay sao~
Diệp Điểu :......
Lăng Cửu Thời : ở đây còn có con nít, em không nên tẩy não tụi nó...

Lăng Cửu Thời nhìn thấy Trình Thiên Lý đang trợn mắt, y khẽ ho vài cái rồi nhắc khéo cậu ta. Nguyễn Lan Chúc lúc này nổi máu "diễn"  tỏ vẻ uất ức nhìn Lăng Cửu Thời, nói.
Nguyễn Lan Chúc : Lăng Lăng~ em nói sự thật mà... anh không tin em thì có thể hỏi A Phi mà~~~
Y và cậu ta nhìn sang Trần Phi đã ôm lấy Dịch Mạn Mạn từ lúc nào mà họ không hay biết. Trần Phi thấy cả hai đang nhìn mình, anh tằng hắng đẩy gọng kính nói.
Trần Phi : anh Nguyễn nói không sai, lão Diệp đêm qua ' quá mạnh ' bạo rồi...chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, Văn Thụy ốm yếu như vậy làm sao mà chịu nổi chứ....
Diệp Điểu :...( ' phát ngôn dễ hiểu lầm chỉ có mỗi anh Phi thôi nhỉ .' )

Lăng Cửu Thời vốn không biết chuyện gì nên nghe những lời Trần Phi nói cũng bắt đầu hoang mang. Y thấy Trình Nhất Tạ và Dịch Mạn Mạn ngồi cạnh Trần Phi khi nghe lời anh nói cũng trợn mắt nhìn Diệp Điểu đang bất lực với Trần Phi và Nguyễn Lan Chúc. Lúc này giọng Diệp Điểu bất lực nói.
Diệp Điểu : anh Phi, anh có thể đừng nói những lời gây hiểu lầm như vậy có được hay không? Lúc sáng em đã giải thích rồi đấy thôi. Mạn Mạn, anh Lăng Lăng, hai người hiểu em đúng không? Em không phải người lỗ mãn  hay mạnh bạo như anh Nguyễn với anh Phi nên hai người đừng hiểu lầm em nhé.

Lăng Cửu Thời và Dịch Mạn Mạn cảm thấy Diệp Điểu nói cũng đúng nên gật gật đầu rồi nhìn Nguyễn Lan Chúc và Trần Phi đang trợn mắt nhìn Diệp Điểu. Cả hai rõ ràng đang chiếm lợi thế nhưng Diệp Điểu chỉ nói một câu đã lật được tình thế làm cả hai không kịp trở tay. Trình Thiên Lý ngây thơ không biết có hiểu được lời của Diệp Điểu hay không... nhưng biểu hiện của cậu nhóc đã thay đổi, không còn trợn mắt mà thay vào đó là ôm Bánh Mì mím môi cố nhịn cười. Trình Nhất Tạ cũng híp mắt quăng cho cả hai ánh nhìn khinh bỉ.

Nguyễn Lan Chúc trở lại phong thái lãnh đạm, vắt chéo chân che miệng ho vài cái đánh trống lãng.
Nguyễn Lan Chúc : Mạn Mạn, cậu sắp vào cửa đừng để bản thân bị bệnh đấy.
Dịch Mạn Mạn : dạ, em biết rồi ạ.
Lăng Cửu Thời: thời gian qua cửa của cậu là khi nào vậy Mạn Mạn?
Dịch Mạn Mạn : là ngay mai đấy anh.
Trình Thiên Lý : ngày mai? Không phải ngày mai anh Phi phải đi gặp khách hàng sao? Ngày mai ai qua cửa cùng anh vậy?
Trần Phi : anh gặp khách hàng buổi sáng, sẽ về kịp để dắt Mạn Mạn qua cửa thôi, nhóc lo quá nhỉ...
Trình Thiên Lý : ...(' mùi gì mà chua quá vậy ?').
Trình Nhất Tạ ( lườm anh ): Thiên Lý chỉ lo lắng cho người của anh thôi... nhóc ấy làm sao mà đủ trình độ giành người với anh được chứ.
Trần Phi : .....( ' cũng đúng ' ).
Trình Thiên Lý : .....( ' anh ấy là đang nói đỡ cho mình hay đang nói xấu mình vậy nhỉ ?').
Diệp Điểu : này Nhất Tạ, nhóc cũng không cần phải nói em mình như vậy đâu..
Trình Thiên Lý xúc động sắp khóc muốn ôm lấy Diệp Điểu bày tỏ " sự cám ơn " liền bị câu nói phía sau của hắn tạt cho một gáo nước lạnh.
Diệp Điểu : cách đây mấy hôm anh thấy Thiên Lý lôi kéo Phi Tuyền nói gì đó có vẻ vui lắm, khi đó nhóc với anh Nguyễn đang ở trên sân thượng đấy.
Mà đâu phải là nhóc ấy nói chuyện như anh em bình thường, nhóc ấy ôm lấy cổ Phi Tuyền nói nhỏ gì đấy nhưng anh lại không nghe được. Khi đó nhóc không thấy đó thôi, người ngoài nhìn vào ai mà nghĩ được Thiên Lý chỉ là một ' em bé ngốc ' đâu chứ...
Trình Thiên Lý :...(' ủa, sao mùi chua ở đâu nồng hơn khi nãy luôn vậy ta?')
Trình Nhất Tạ :.....
Trình Nhất Tạ ( nhìn cậu nhóc ): thật à?

Trình Thiên Lý thấy ánh mắt anh trai có hơi kì lạ khi nhìn mình liền toát mồ hôi lạnh. Cậu lắp bắp giải thích.
Trình Thiên Lý : anh...anh đừng nghe anh Diệp nói...em...em không có...
Diệp Điểu : chậc, khi đó anh chỉ là vô tình đi ngang thấy sao nói vậy thôi, chứ anh cũng không biết thực hư ra sao cả...Nhất Tạ, nhóc đừng trách em ấy, nhóc hỏi Phi Tuyền là được rồi.
Trình Thiên Lý :...(' vừa đánh vừa xoa chỉ có mỗi anh Diệp thôi ').
Trần Phi như nhớ ra điều gì đó, cậu ta nhìn Trình Nhất Tạ đang lườm Trình Thiên Lý, nói.
Trần Phi : Nhất Tạ, khi sáng cậu làm gì để Phi Tuyền rượt chạy vòng vòng vậy?
Trình Nhất Tạ : cậu ấy bảo em lấy đồ của cậu ấy.
Dịch Mạn Mạn : là đồ gì thế?
Trình Nhất Tạ : là mặt nạ.

Trình Thiên Lý đang uống nước liền bị sặc, cậu nhóc vội rút giấy luống cuống lau đi vết nước. Trình Nhất Tạ thấy cậu nhóc có vẻ chột dạ liền hỏi.
Trình Nhất Tạ : em sao vậy?
Trình Thiên Lý : em...em bị sặc anh ạ..
Trình Nhất Tạ ( híp mắt ): làm chuyện xấu nên chột dạ à?
Trình Thiên Lý : em...em không có...

Trình Nhất Tạ vẫn nhìn cậu nhóc nhưng không hỏi thêm câu nào. Nguyễn Lan Chúc nói.
Nguyễn Lan Chúc : giận rồi à?
Trình Nhất Tạ : em không lấy thì em không nhận, cậu ấy giận thì cứ việc...
Nguyễn Lan Chúc (nhướn mày): cứng miệng thật, để anh xem nhóc kiên trì được bao lâu.
Trình Nhất Tạ: em không hèn như anh đâu.
Nguyễn Lan Chúc :.....

Nguyễn Lan Chúc á khẩu trước câu nói của Trình Nhất Tạ. Trần Phi đang cầm tách trà trên tay vừa nhấp một ngụm liền bị sặc, Dịch Mạn Mạn vỗ lưng cho anh. Diệp Điểu đang cuối đầu lướt điện thoại cũng trợn mắt nhìn Trình Nhất Tạ.
Không gian rơi vào im lặng không một ai lên tiếng. Lăng Cửu Thời lên tiếng phá tan bầu không khí.
Lăng Cửu Thời : ngày nay chắc mọi người đều mệt rồi nhỉ, về phòng nghỉ sớm thôi...
Sau câu nói của Lăng Cửu Thời, ai nấy thu dọn đồ của mình rồi đi về phòng.

***
Sáng hôm sau

8:00 a.m

Mọi người vẫn sinh hoạt như thường, ai làm việc người nấy. Trong phòng khách, Dịch Mạn Mạn ho liên tục vài tiếng không có dấu hiệu ngừng. Ngãi Văn Thụy ngồi bên cạnh lo lắng vỗ lưng cho cậu.
Ngãi Văn Thụy : sao anh lại ho nhiều như vậy, lúc sáng anh có uống thuốc không vậy?
Dịch Mạn Mạn : khụ...khụ...có...khụ...
Ngãi Văn Thụy : em làm một tách trà gừng cho anh nhé, uống vào sẽ giảm đau họng lắm đấy ạ.
Dịch Mạn Mạn : khụ...không cần đâu, chỉ ho một chút thôi...
Ngãi Văn Thụy : hôm nay anh vào cửa rồi, tình trạng như vậy không ổn đâu anh.
Dịch Mạn Mạn : không sao, khụ...ổn cả thôi...khụ...
Ngãi Văn Thụy : khi nào anh vào cửa, anh cảm nhận được không?
Dịch Mạn Mạn : chỉ biết trong ngày nay thôi, anh cũng không biết cụ thể là khi nào nữa.
Ngãi Văn Thụy : vậy anh về phòng ngủ một lát, em giữ sợi dây giúp anh nhé.
Dịch Mạn Mạn : làm phiền em rồi.
Ngãi Văn Thụy : không có gì đâu ạ.

Dịch Mạn Mạn lững thững đi về phòng, cậu hôm qua với sáng nay vốn dĩ không uống thuốc nên tình trạng ra sao cậu là người rõ nhất. Nếu bây giờ vào cửa thì chắc chắn tình trạng sức khỏe của cậu sẽ trở nên rất tệ, nhưng nếu để Trần Phi biết được cậu không uống thuốc mà anh đưa dẫn đến việc cậu bệnh mặt mũi bơ phờ trắng bệch chắc chắn sẽ giận cậu cho xem.

Dịch Mạn Mạn vào phòng ngủ một mạch đến 11h trưa, lúc này Trần Phi cũng vừa về tới. Anh không thấy Dịch Mạn Mạn trong phòng khách, chỉ thấy Ngãi Văn Thụy đang loay hoay trong bếp. Trần Phi đi vào bếp mở tủ lấy một chai nước rót ra ly uống một ngụm lên tiếng hỏi y.
Trần Phi : Văn Thụy, em ở nhà một mình sao? Mạn Mạn đâu?
Y đang lau bếp nghe được giọng nói của Trần Phi phía sau liền giật mình, lắp bắp nói.
Ngãi Văn Thụy : anh Mạn Mạn ở...ở trong phòng đấy ạ.
Trần Phi : vậy à...sáng giờ em có thấy Mạn Mạn có dấu hiệu bị bệnh không?
Ngãi Văn Thụy (ấp úng):anh...anh ấy..
Anh thấy y ấp úng không muốn nói, anh hơi chau mày. Gương mặt đanh lại, gặng hỏi y.
Trần Phi : em ấy thế nào?
Y thấy mặt anh đột nhiên trở nên rất đáng sợ, y càng không nói được lời nào.
Ngãi Văn Thụy : anh ấy...đang...đang ngủ...ngủ ạ...
Trần Phi (nhăn mặt): ngủ? Em ấy ngủ bao lâu?
Ngãi Văn Thụy : anh...anh ấy...
Anh nghe y lắp bắp mãi không thành lời liền tức giận quát.
Trần Phi : NÓI NHANH.
Y bị tiếng quát làm cho giật bắn mình nói một tràng.
Ngãi Văn Thụy : anh ấy ngủ ba tiếng vẫn chưa tỉnh dậy đâu ạ.

Anh nghe y nói vậy liền xoay người chạy lên lầu, lúc này cửa phòng khách lại mở ra. Bên ngoài là Diệp Điểu và hai anh em  Nhất Tạ Thiên Lý đang đi vào, đúng lúc nhìn thấy Trần Phi đang chạy lên lầu. Hắn nhìn thấy Ngãi Văn Thụy đang đứng trong bếp cả người run rẩy như đang sợ hãi điều gì đó. Hắn chạy đến chỗ y, Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý cũng chạy theo sau. Hắn ôm chầm lấy y, vỗ nhẹ lên  lưng y, nhỏ giọng hỏi.
Diệp Điểu : Thụy Thụy, xảy ra chuyện gì vậy em...
Y choàng hai tay ôm chặt lấy eo hắn, rút mặt vào hõm cổ hắn, nhỏ giọng trả lời.
Ngãi Văn Thụy: anh Mạn Mạn bị bệnh, anh Phi...giống như phát điên lên vậy, anh ấy mắng em...
Cả thân thể y run lên khi nhớ đến hình ảnh lúc nãy, y vùi mặt sâu hơn vào hõm cổ Diệp Điểu. Hắn một tay vỗ lưng, một tay đặt lên gáy y xoa nhẹ. Lúc này Trình Thiên Lý lên tiếng hỏi.
Trình Thiên Lý : anh Thụy, lúc sáng không phải anh Tuyền ở nhà cùng anh và Mạn Mạn hay sao? Anh ấy đâu rồi ạ?
Y lúc này mới nhớ ra việc gì đó, rời khỏi vòng tay của hắn. Y vội nói.
Ngãi Văn Thụy : em ấy đang chăm sóc cho anh Mạn Mạn ở trên phòng của anh ấy, Nhất Tạ cậu mau chạy lên xem...
Y chưa kịp nói dứt câu, Trình Nhất Tạ đã chạy đi rất nhanh phóng thẳng lên cầu thang rồi khuất dạng trước ba ánh mắt đang nhìn theo bóng lưng của Trình Nhất Tạ.

***
Trong phòng của Trần Phi và Dịch Mạn Mạn. Cậu nằm trên giường hai mắt vẫn nhắm nghiền cứ như đang lâm vào tình trạng hôn mê. Trác Phi Tuyền vắt khăn lau mặt cho cậu rồi đắp lên trán cậu.

RẦM

Cửa phòng đột nhiên bật ra, Trác Phi Tuyền giật mình nhìn sang thì thấy Trần Phi mang bộ mặt đằng đằng sát khí đang từ từ đi vào phòng. Trác Phi Tuyền muốn nói gì đó nhưng lại bị Trần Phi dùng lực hất mạnh sang một bên. Trác Phi Tuyền không kịp phòng bị liền bị văng ra đập trúng vách tường ngã nhào xuống sàn.
Trác Phi Tuyền bị tấn công bất ngờ, cả người đau ê ẩm không đứng dậy nổi. 
Trình Nhất Tạ vừa lên đến nhìn thấy hành động vừa rồi của Trần Phi. Trình Nhất Tạ nhìn Trần Phi đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm Dịch Mạn Mạn không có bất kì động tĩnh nào, hai mắt Trình Nhất Tạ hiện lên sự giận dữ nhìn Trần Phi. Trình Nhất Tạ lao vào túm lấy người Trần Phi vật mạnh xuống sàn, tay cuộn thành nắm đấm giáng xuống mặt anh một cú nhưng Trần Phi đã chặn lại được. Sức lực của cả hai gần như ngang nhau, không ai nhường ai. Trần Phi nhìn Trình Nhất Tạ hai mắt vằn vện tơ máu, anh nhếch mép nói.
Trần Phi : cậu nổi điên điều gì?
Trình Nhất Tạ (nghiến răng): là ai nổi điên trước?
Trần Phi : anh lo cho người yêu của mình là sai hay sao?
Trình Nhất Tạ : Phi Tuyền đang chăm sóc cho người của anh, vậy tại sao anh lại đánh cậu ấy?
Trần Phi : anh không kiềm chế được...
Trình Nhất Tạ cảm nhận được Trần Phi đang mất tập trung, lực tay đanh giữ chặt nắm đấm của Trình Nhất Tạ cũng nới lỏng được một chút. Lia mắt nhìn sang Trác Phi Tuyền đang gượng người đứng dậy, ánh mắt của Trình Nhất Tạ lại hiện lên tia giận dữ. Dồn lực vào tay chuẩn bị giáng một cú đấm vào mặt của người nằm bên dưới. Lúc này Diệp Điểu và Trình Thiên Lý vừa lên tới, thấy tình hình hiện tại hắn liền kéo Trình Nhất Tạ đứng lên kiềm chặt hai tay không cho cử động. Trình Thiên Lý đỡ Trần Phi đứng lên, anh lúc này cơ mặt đã giãn ra nhìn Trác Phi Tuyền, giọng áy náy nói.
Trần Phi : anh xin lỗi, khi nãy...
Trác Phi Tuyền: không sao đâu ạ...em đã đo lại nhiệt độ cho anh Mạn Mạn,  không cao lắm đâu anh Phi.
Trần Phi : cảm ơn, vừa rồi...anh hơi mất bình tĩnh, em có làm sao không?
Trác Phi Tuyền xoa chỗ cánh tay hơi đau một chút, mỉm cười nhẹ giọng nói.
Trác Phi Tuyền : em không sao...anh chăm sóc anh Mạn Mạn nhé, bọn em ra ngoài đây ạ.
Trần Phi : ừm.

Diệp Điểu và Trình Thiên Lý không nói lời nào, thấy tình hình đã ổn cả hai liền ra ngoài. Trình Nhất Tạ đỡ lấy Trác Phi Tuyền, tránh vị trí cánh tay bị đau để cả người Trác Phi Tuyền dựa vào người mình. Trước khi ra ngoài, Trình Nhất Tạ nói.
Trình Nhất Tạ : tình trạng lúc này của anh... anh Mạn Mạn biết sẽ lo cho anh lắm...
Trần Phi : anh biết rồi.
Trần Phi lúc này đã trở lại trạng thái thường ngày, ngồi trên giường thay khăn đắp trán cho cậu. Trình Nhất Tạ đỡ lấy Trác Phi Tuyền đi ra ngoài đóng cửa lại rồi đi về phòng.

***
( * Trình Nhất Tạ : cậu
      Trác Phi Tuyền : y *).
Vào phòng đặt Trác Phi Tuyền ngồi trên giường, Trình Nhất Tạ nhẹ nhàng nâng cánh tay của y lên muốn xem tình hình liền bị ngăn lại.
Trác Phi Tuyền : cậu làm gì vậy?
Trình Nhất Tạ : xem tay cậu bị làm sao?
Trác Phi Tuyền : khi nãy hơi đau một chút thôi, bây giờ hết đau rồi.
Trình Nhất Tạ không đáp lại, trực tiếp kéo tay áo lên. Một mảng tím xuất hiện trên cánh tay trắng trẻo của Trác Phi Tuyền, cậu chau mày nhìn nó.
Trác Phi Tuyền: đã bảo là không sao rồi mà...
Trình Nhất Tạ: khi nãy nếu tôi nhanh hơn một chút...cậu sẽ không...
Trác Phi Tuyền mở to mắt vội che miệng Trình Nhất Tạ, không cho cậu nói tiếp.
Trác Phi Tuyền : đừng nói như vậy... không phải lỗi của cậu, đừng tự trách bản thân...chỉ bị bầm thôi, vài ngày sẽ hết, nó cũng không để lại sẹo hay di chứng gì cả.. cậu không được tự trách có biết không.
Cả hai xác định mối quan hệ được một thời gian nên đều biết đối phương suy nghĩ những gì. Trác Phi Tuyền áp hai tay lên mặt của Trình Nhất Tạ lắc qua lắc lại rồi áp trán cả hai vào nhau. Cậu ôm lấy cả người của y vào lòng, khẽ hôn lên trán của y. Trình Nhất Tạ vuốt mái tóc của Trác Phi Tuyền, áp mặt y sâu vào hõm cổ của mình, khẽ nói nhỏ bên tai y.
Trình Nhất Tạ : lần này là ngoài ý muốn, tuyệt đối sẽ không có lần sau...
em tin tôi được không?
Trác Phi Tuyền đỏ mặt khi nghe thấy Trình Nhất Tạ xưng hô như vậy với mình. Y gật gật đầu nhỏ, ấp úng nói.
Trác Phi Tuyền: em...em tin anh...cả một đời...
Y nói xong liền xấu hổ ôm chặt lấy cổ Trình Nhất Tạ chui mặt vào hõm cổ của cậu trốn tránh. Gương mặt lạnh lùng không mang biểu cảm hàng ngày giờ đây đang nở một nụ cười...là nụ cười của sự hạnh phúc, là nụ cười dành cho người mình thương...

***
Phòng khách

Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời lúc này đã về tới, Trình Thiên Lý thuật lại mọi sự việc vừa rồi. Cả hai trầm mặc im lặng không nói lời nào, một lúc sau Lăng Cửu Thời lên tiếng.
Lăng Cửu Thời : Trần Phi nổi điên? Có thật là tới mức như vậy không? Lúc trước anh cũng chỉ thấy cậu ta quát Mạn Mạn một lần, tới tận bây giờ anh cũng chưa thấy cậu ta nổi giận lần nào nữa cả.
Trình Thiên Lý : anh Lăng Lăng, anh còn thấy anh Phi tức giận được một lần, em và anh trai em ở lâu nay cũng chưa từng thấy anh Phi tức giận lần nào đây anh ạ...

( * Nguyễn Lan Chúc : cậu ta
      Lăng Cửu Thời : y
      Diệp Điểu : hắn
      Ngãi Văn Thụy : cậu
      Trình Thiên Lý : cậu nhóc *).
Lăng Cửu Thời nhìn sang Nguyễn Lan Chúc đang im lặng suy nghĩ gì đó, y lay người cậu ta hỏi.
Lăng Cửu Thời : Lan Chúc, em đang suy nghĩ gì vậy?
Nguyễn Lan Chúc : em không nghĩ gì cả, đối với việc này...em thấy nó là điều tốt.
Diệp Điểu (thắc mắc): tốt? em không hiểu ý của anh.
Nguyễn Lan Chíc vắt chéo chân tựa lưng vào ghế, vươn tay ôm lấy eo Lăng Cửu Thời kéo y dựa vào người mình, ung dung trả lời câu hỏi của hắn.
Nguyễn Lan Chúc : Trần Phi là người đầu tiên gia nhập Hắc Diệu Thạch, tôi hiểu rõ anh ấy. Anh ấy là một người rất cẩn trọng, phong thái làm việc vô cùng tốt, nếu cậu vào cửa cùng anh ấy thì cậu sẽ nhận ra sự khác biệt rất lớn bên trong cửa và ngoài cửa của anh ấy. Quyết đoán, tàn nhẫn, lí trí vững chắc...khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài hay đùa cợt, cười giỡn với các cậu. Theo như Thiên Lý đã nói... khi nãy Trần Phi tức giận, không kiềm chế được hành động của bản thân nhưng vẫn thể hiện sự ôn nhu đối với Mạn Mạn, có thể thấy được là anh ấy không phải tức giận... nói đúng hơn là lo lắng cho Mạn Mạn.

Cả bốn người gật gù như đã hiểu, Trình Thiên Lý lúc này lại thắc mắc.
Trình Thiên Lý : vậy anh Phi tại sao lại ra tay với anh Tuyền vậy ạ?
Nguyễn Lan Chúc : rất có thể là trong mắt Trần Phi lúc ấy chỉ quan tâm đến Mạn Mạn của anh ấy, không để ý xung quanh...nếu lúc đó Trác Phi Tuyền không ở đấy, có lẽ sẽ không có chuyện Trần Phi mất kiểm soát mà ra tay với Trác Phi Tuyền...hôm nay lại là ngày vào cửa của Mạn Mạn, nên anh ấy tức giận cũng không phải là điều khó hiểu.
Lăng Cửu Thời : không biết sức khỏe của Mạn Mạn ra sao rồi? Cứ như vậy mà vào cửa chắc chắn sẽ nguy hiểm lắm...
Ngãi Văn Thụy : lúc nãy em có nấu một ít cháo, Phi Tuyền bón cho anh ấy ăn xong có cho anh ấy uống một liều thuốc rồi ạ...
Diệp Điểu nhìn vào màn điện thoại, hắn nắm lấy tay Ngãi Văn Thụy, nói.
Diệp Điểu : đã quá giờ trưa, vào ăn cơm thôi, chuyện tới đâu hay tới đó vậy...

***
Phòng Trần Phi và Dịch Mạn Mạn

( *Trần Phi : anh
     Dịch Mạn Mạn : cậu *).
Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng như tờ, Trần Phi liên tục thay nước vắt khăn lau người cho Dịch Mạn Mạn, đôi lúc đo nhiệt độ cơ thể cho cậu. Dịch Mạn Mạn lúc này mới lấy lại được ý thức từ trong giấc ngủ sâu, cậu cố mở mắt xem là ai đang chăm sóc mình.

Cậu mở hé mắt, thấy người đang chăm sóc mình là Trần Phi liền hốt hoảng ngồi bật dậy. Anh thấy cậu ngồi bật dậy liền chau chặt chân mày, đỡ lấy người cậu  nhẹ giọng nói.
Trần Phi : em làm gì mà hốt hoảng vậy? Anh cũng không phải môn thần.
Tuy giọng nói rất nhẹ nhàng không khác gì mấy so với bình thường... nhưng tại sao cậu lại nghe ra có mùi sát khí nồng như vậy nhỉ?
Anh đỡ cậu tựa lưng vào thành giường, nhìn vào mắt cậu giọng điệu vẫn nhẹ nhàng hỏi.
Trần Phi : em thấy thế nào? Khỏe hơn lúc sáng không?
Cậu né tránh ánh mắt của anh, giọng nói có chút khàn ấp úng trả lời.
Dịch Mạn Mạn : em...em...khỏe...
Anh biết cậu đang nói dối, hành động tránh né của cậu đã nói lên tất cả. Anh lạnh giọng hỏi cậu.
Trần Phi : hôm qua em không uống?
Dịch Mạn Mạn : em...em có...
Trần Phi : có? Nếu có thì làm sao hôm nay lại bệnh? Em lừa ai?
Cậu nghe anh chất vấn chỉ biết cúi đầu không đáp lại. Anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.
Trần Phi: anh muốn tốt cho em, em là đang coi nhẹ sự sống của mình đúng không? Anh biết em sợ đắng nên anh đã chuẩn bị đồ ngọt để sẵn cho em, em sắp vào cửa cấp 7 có biết không? Cửa càng cao thì mức độ nguy hiểm càng lớn. Anh đã từng dẫn một vị khách qua cửa trong khi ông ấy đang bị sốt cao qua cửa cấp 5, khi ra khỏi cửa ông ta bị liệt nửa người hiện tại đang điều trị ở tại nhà ông ta, nếu em có mệnh hệ gì anh phải làm sao?

Trần Phi nhìn chằm chằm vào Dịch Mạn Mạn nói một tràng dài, cậu vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn anh. Cậu biết anh lo cho cậu nhưng cậu lại làm anh thất vọng về mình. Anh nhìn cậu một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài đóng sầm cửa lại một cách mạnh bạo làm cậu giật bắn mình. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hai mắt cậu xuất hiện một tầng sương mỏng...hai dòng lệ nóng hổi từ từ rơi xuống trên mặt cậu...không một tiếng động phát ra, chỉ lặng lẽ âm thầm khóc một mình mà không ai biết...



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top