Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15. Hội ' người hèn ' ( 5 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Điểu sau khi vscn xong liền chạy nhanh xuống lầu. Vừa xuống tới cuối bậc tam cấp, trước mắt hắn là khung cảnh hỗn độn hơn cả đêm qua khiến hắn đơ người mất vài giây. Trình Thiên Lý thấy hắn xuống nhưng lại bị " hiện trường " phòng khách gây sự chú ý nên cậu ngóc chạy chỗ hắn kéo tay hắn lôi vào trong bếp. Trình Thiên Lý thuật lại sự việc vừa này mà cả hai trong thấy. Diệp Điểu nghe xong hai mắt trợn lên như không muốn tin vào lời Trình Thiên Lý nói, nhưng hiện thực đã chứng minh lời nói của cậu nhóc không hề sai... nhìn thấy hai chai rượu rỗng để trên bếp và thêm sự việc " hiện trường " phòng khách mà hắn thấy thì sai chỗ nào được? Diệp Điểu tới gần nhìn thấy Ngãi Văn Thụy đang cúi đầu băm củ cà rốt, mớ thịt bị băm nát bét đã được cậu cho vào chiếc bát đặt bên cạnh. Hắn đột nhiên đổ mồ hôi, khuôn mặt lúc này căng như dây đàn, khẽ nuốt nước bọt khi nhìn thấy hình ảnh này. Trình Thiên Lý ôm lấy tay hắn, giọng nói có chút run sợ.
Trình Thiên Lý : anh Diệp, anh mau làm gì đó đi, cứ để như vậy...e là không ổn đâu anh.
Giọng hắn cũng run run đáp lại.
Diệp Điểu : anh...anh đang nghĩ cách, mà...sao không đứa nào cản em ấy?
Trình Thiên Lý nhớ lại cảnh tượng khi nãy hai mắt liền trợn lên nhìn hắn.
Trình Thiên Lý : Lúc nãy bọn em được anh ấy gọi tên đến mức bủn rủn tay chân, anh ấy cứ như muốn đòi mạng hai đứa em vậy đấy.

Trác Minh Ngọc đứng một bên nghe thấy Trình Thiên Lý nói vậy cô nhóc liền chen ngang.
Trác Minh Ngọc : cậu cứ nói quá lên, làm gì đến mức đòi mạng kia chứ.
Diệp Điểu nghe Trác Minh Ngọc nói như vậy hắn thở phào thả lỏng khuôn mặt đang căn như dây đàn của mình xuống, nhưng chưa được bao lâu lại bị câu nói phía sau của cô nhóc làm dựng đứng cả lông tơ.
Trác Minh Ngọc : cùng lắm anh ấy chỉ gọi tên chúng ta giống như Phán Quan nhìn vào sổ sinh tử xem dương thọ đã tận hay chưa rồi quyết định giờ ' bắt hồn ' hai chúng ta thôi...cũng không nghiêm trọng gì mấy.
Diệp Điểu :...( ' cái con bé này...')
Trình Thiên Lý : ...( ' khác nhau quá ha ').

Thoáng chốc bầu không khí trở nên im lặng sau câu nói của Trác Minh Ngọc, chỉ còn mỗi tiếng đang băm cà rốt của Ngãi Văn Thụy vẫn vang lên đều đều. Trình Thiên Lý sốt ruột lên tiếng.
Trình Thiên Lý : anh Diệp, anh cản anh ấy lại đi...không thôi một hồi nữa không khéo anh ấy băm luôn chúng ta bây giờ.
Diệp Điểu : nhóc...nhóc đừng dọa anh, từ từ thì cháo mới nhừ chứ.
Trình Thiên Lý ( nghiến răng ) : nhừ cái gì nữa anh Diệp, một hồi nữa là nhão nhoẹt luôn chứ nhừ gì mà nhừ hả anh.
Diệp Điểu ( lắp bắp ) : nhỡ...nhỡ em ấy...đưa anh lên thớt thì...thì làm sao...
Trình Thiên Lý :...( ' tự nhiên thấy ổng hèn hơn anh Nguyễn vậy nhỉ?')

Trác Minh Ngọc nhìn cả hai một hỏi một đáp mà chẳng đưa ra được phương án nào, cô nhóc chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Cô nhóc vỗ vỗ vai Diệp Điểu, cất giọng hơi bất mãn nói.
Trác Minh Ngọc : sự thật trước mắt, không thể trốn tránh. Vị huynh đài, nói gì đi nữa thì người ta cũng là đạo lữ của huynh, huynh lại là người gián tiếp làm cho người ta say bí tỉ như vậy rồi còn gì, huynh nên chịu trách nhiệm cho sự việc lần này, đúng không tiểu sư đệ?
Cô nhóc nói một tràng dài rồi hướng ánh nhìn sang Trình Thiên Lý đá mắt hai cái với cậu nhóc. Trình Thiên Lý hiểu được ý của Trác Minh Ngọc nên cậu nhóc phối hợp, nói.
Trình Thiên Lý: đại sư tỷ nói chí phải, số rượu mà đạo lữ của huynh uống đều là của huynh. Đệ nghĩ huynh nên mang người về phòng, nghĩ cách làm cho người ta tỉnh rượu thì hơn.
Hắn trừng mắt nhìn hai đứa đứng trước mặt kẻ tung người hứng thầm nghĩ.
Diệp Điểu :...( ' có ngày anh đốt hết đĩa DVD của tụi bây ').
Diệp Điểu : được, hai tỷ đệ các ngươi cứ đợi tin tốt từ ta. Sau hôm nay anh không đốt hết đĩa DVD cung đấu của tụi bây anh không mang họ Diệp.

Vừa dứt câu, Diệp Điểu bỏ mặc hai đứa nhỏ ngơ ngác đứng như trời tròng mà đi đến chỗ Ngãi Văn Thụy đang ngồi. Hắn ngồi gần cậu, cậu ngước mặt lên với hai mắt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt hắn. Diệp Điểu ôn nhu kéo Ngãi Văn Thụy đứng dậy, đặt cậu ngồi lên ghế trong bàn ăn. Hắn vuốt hai bên má đỏ ửng của cậu, nhỏ giọng nói.
Diệp Điểu : đừng ngồi dưới sàn, sẽ đau mông đấy.
Ngãi Văn Thụy vẫn nhìn chằm chặp vào hai mắt của Diệp Điểu không nói lời nào với hắn. Hắn cũng không tỏ ra khó chịu, lại tiếp tục hỏi.
Diệp Điểu : Thụy Thụy, em có nhận ra anh là ai hay không?
Lúc này cậu mới có phản ứng, đưa mặt lại gần gương mặt hắn. Đầu mũi cậu chạm vào đầu mũi hắn, cậu cọ qua cọ lại cười cười rồi chậm rãi nói.
Ngãi Văn Thụy : Cố...Long...Minh...
Diệp Điểu :...

Hắn nghe như sét đánh ngang tai, đứng hình mất ba giây. Não của hắn lúc này lập tức nhảy số.
Diệp Điểu : ...( ' Cố Long Minh là thằng nào ?').
Cậu không để ý đến biểu cảm của hắn vẫn tiếp tục hành động cọ cọ chóp mũi mặc dù hắn đang bị xịt keo nên không có phản ứng. Phải mất thêm ba giây nữa hắn mới định hình lại được vấn đề, " Cố Long Minh " là tên bên trong cửa của hắn. Nhưng đến lúc định hình được vấn đề thì hắn cảm nhận được tóc của hắn bị một bàn tay nắm lấy giật mạnh. Diệp Điểu nhìn lại mới phát hiện được rằng người vừa mỉm cười với hắn bây giờ lại trợn mắt nắm tóc hắn giật mạnh ra phía sau. Cậu nghiến răng nói.
Ngãi Văn Thụy : tên khốn, lúc trước là ai nói rằng bản thân thích con gái, bây giờ lại sơ hở một cái là quấn lấy tôi như thanh xà bạch xà vậy hả? Đàn ông các người đều là một lũ khốn một lũ tồi, mười người khốn nạn hết mười một người, không một tên nào đàng hoàng cả...
Vừa nói cậu vừa tát vào mặt hắn. Hắn vừa bị giật tóc vừa ăn tát không khỏi kêu la oai oái.
Diệp Điểu : đừng...đừng nắm tóc...anh hói mất...aaaaaaaa...

Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc đứng cách đó hai mét không khỏi trố mắt trầm trồ. Hai đứa như vừa được mở mang tầm mắt nên xem một cách đầy hứng thú, đến khi nghe hắn la thảm thiết mới cả hai giật thót mình vội chạy lại can ngăn. Trác Minh Ngọc cố hết sức tùm lấy tay đang không ngừng vả vào mặt và tách bàn tay đang nắm lấy tóc của Diệp Điểu ra khỏi đầu hắn. Cô nhóc nhẹ giọng nói.
Trác Minh Ngọc : anh Thụy, anh bình tĩnh, anh ấy không phải Cố Long Minh mà anh nói đâu.
Cậu ngơ ngác nhìn hắn rồi lại nhìn Trác Minh Ngọc nói.
Ngãi Văn Thụy : sao lại không phải? rõ ràng là hắn, rất giống hắn...
Trác Minh Ngọc : không phải đâu anh, anh nhìn kĩ lại xem... anh ấy tên Diệp Điểu.
Ngãi Văn Thụy : Diệp...Điểu...
Trác Minh Ngọc : đúng rồi ạ, anh ấy rất tốt với anh đấy ạ.

Cậu chớp chớp hai mắt rồi lại quay sang nhìn Diệp Điểu. Trình Thiên Lý chăm chú vuốt lại phần tóc bị nắm khi nãy của hắn trong lòng cậu nhóc thầm nghĩ ' ừm bị đứt vài sợi chắc không hói đau ha ', hắn mếu máo hai mắt ngập nước tựa như sắp khóc nhìn về phía cậu. Ngãi Văn đứng dậy cất bước loạng choạng đi đến trước mặt Diệp Điểu. Cậu vươn tay ôm lấy mặt hắn kéo xuống gần sát mặt mình, hắn vẫn để yên cho cậu muốn gì thì làm. Ngãi Văn Thụy ngắm nghía một hồi, cậu bật cười ngượng ngùng nói.
Ngãi Văn Thụy : ưm, đúng..là có điểm khác với tên kia...anh...đẹp hơn tên khốn kia rất nhiều...
Diệp Điểu :...( ' bên trong cửa mình xấu lắm à ? ').
Ngãi Văn Thụy : hihi, xin lỗi nhé anh đẹp trai, bây giờ em đi nấu món gì đó ngon ngon cho anh nhé.

Hắn nghe xong liền dựng tóc gáy, trước đến nay cậu có biết nấu ăn đâu? Diệp Điểu thấy cậu muốn quay người đi đến chỗ lúc nãy cậu ngồi, hắn vội ôm cậu lại. Ngãi Văn Thụy ngơ ngác nhìn hắn, hỏi.
Ngãi Văn Thụy: anh đẹp trai...anh sao lại ôm tôi?
Diệp Điểu ( lắp bắp ): em....em không cần phải nấu ăn đâu, để...để anh nấu được rồi...
Cậu nghe hắn nói vậy liền xụ mặt bĩu môi tỏ vẻ không vui, cậu trừng mắt dẩu môi nhìn hắn đanh đá đáp lại.
Ngãi Văn Thụy : anh đừng có xem thường tôi ... tôi nói anh biết, tôi chuẩn mực làm con rể nhà người ta đấy nhé, tất cả việc nhà tôi đều làm được. Anh không thấy sao? Phòng khách là tôi ' dọn ' cả đấy, anh không thấy gọn gàng lắm hay sao?
Diệp Điểu :...
Trình Thiên Lý :...
Trác Minh Ngọc :...

Trong đầu cả ba người lúc này có chung một thắc mắc ' ý là...từ gọn gàng rồi... dọn cho bừa bộn á hả?'. Ngãi Văn Thụy thấy hắn không nói gì nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy người mình, cậu vùng vẫy muốn thoát ra.
Ngãi Văn Thụy : này, mau buông tôi ra. Anh nghĩ anh đẹp trai là muốn làm gì thì làm hả? Tôi nói anh biết..tôi thích con gái, anh có đẹp trai đến mấy cũng đừng có mà lợi dụng đụng chạm vào tôi, buông ra mau lên.

Hắn vẫn ôm chặt lấy cậu không buông, mặc kệ cậu có vùng vẫy la hét hắn vẫn không nới lỏng tay. Nhưng nghe đến câu
" tôi thích con gái " hắn sựng người. Mặt hắn đanh lại, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau, trên trán còn nổi lên vài đường gân xanh trong cực kỳ hung tợn. Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc nhìn thấy hắn như vậy liền vô thức lùi cách xa hắn vài bước chân. Hắn luồng một tay qua eo, hạ người xuống tay còn lại luồng qua đầu gối nhấc bổng cậu lên. Cậu vùng vẫy hai chân kịch liệt, tay đấm liên tục vào vai hắn.
Ngãi Văn Thụy : anh đang làm gì vậy? Buông tôi xuống có nghe hay không?
Hắn tức giận gằn giọng quát lớn.
Diệp Điểu : IM MIỆNG.

Ngãi Văn Thụy đang vùng vẫy đột nhiên bị hắn quát liền im bặt không dám nói lời nào. Hai tay cậu ôm lấy cổ hắn, hai mắt rưng rưng mím chặt môi tựa đầu lên vai hắn. Diệp Điểu nhìn cậu rồi nhìn qua chỗ Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc đang đứng, nói.
Diệp Điểu : hai đứa dọn dẹp nhà sạch sẽ lại, làm bữa sáng chờ anh, anh đưa em ấy lên phòng một lát nữa sẽ xuống.
Không đợi hai đứa trả lời, hắn bế cậu đang nằm im không nhúch nhích đi lên phòng. Trong một buổi sáng, Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc được chứng kiến nhiều điều " mới lạ " khiến hai đứa nhỏ mở mang tầm mắt nên nghe theo lời Diệp Điểu răm rắp.

7:00 a.m

Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc làm xong công việc cũng là lúc Diệp Điểu vừa xuống tới phòng bếp. Vừa thấy hắn, Trình Thiên Lý liền hỏi.
Trình Thiên Lý : anh Thụy thế nào rồi hả anh?
Hắn không nhìn cậu nhóc, kéo ghế ngồi xuống đáp lại.
Diệp Điểu : em ấy vừa mới ngủ lại.
Trình Thiên Lý gật gù không hỏi thêm, Trác Minh Ngọc nói.
Trác Minh Ngọc : anh Diệp, anh mau ăn sáng đi ạ. Một lát mang đồ ăn đến bệnh viện cho mấy anh ấy nữa đấy ạ.
Diệp Điểu : ừm, ăn xong anh và Thiên Lý sẽ đến bệnh viện, Minh Ngọc ở nhà khi nào em ấy tỉnh dậy thì gọi nói anh biết.
Trác Minh Ngọc : vâng.

***
7:30 a.m

Tại bệnh viện...

Trong phòng bệnh , Dịch Mạn Mạn và Trác Phi Tuyền vẫn chưa tỉnh. Trần Phi và Trình Nhất Tạ ngồi bên cạnh không rời nửa bước, nhưng ánh mắt cả hai đang nhìn chung một hướng. Cách đó không xa, trên chiếc ghế dài có hai thân ảnh đang nằm chung với nhau. Một người đang ngủ và người còn lại " hình như " cũng đang ngủ. Ghế trong phòng đâu phải có mỗi một cái, chỉ là hai cái kia đã " tàn hình " trong mắt họ mà thôi. Sẽ không có gì đáng chú ý nếu như thân ảnh m9 kia không quấn lấy người nằm bên cạnh. Lăng Cửu Thời vẫn còn đang ngủ nhưng Nguyễn Lan Chúc thì đã dậy từ lúc nào nhưng vẫn không muốn rời khỏi vị trí. Lăng Cửu Thời ngủ say đến mức không biết có người đang 'làm loạn' trên người của cậu. Nguyễn Lan Chúc hai mắt nhắm nghiền úp mặt vào ngực của cậu, tay phải luồng qua phía dưới lưng ôm lấy eo của Lăng Cửu Thời. Tay trái cậu ta luồng vào bên trong áo vân vê gì đó sau lớp áo thì ai nhìn vào cũng tự biết đáp án mà không cần đến chính chủ phải nói ra. Trần Phi và Trình Nhất Tạ càng nhìn càng thấy chướng mắt, ánh mắt cứ như phát ra tia lửa phóng thẳng về phía Nguyễn Lan Chúc. Trong đầu cả hai người lúc này có chung một câu hỏi
' anh ấy không có phản ứng...là ngủ say hay là quá quen với hành động ấy rồi nhỉ ?'.

Một lúc sau, Lăng Cửu Thời từ từ hé mắt thức dậy. Y cảm nhận được có cái gì đó ngọ nguậy trong người mình khiến y hơi nhột nên mới tỉnh giấc. Khi biết được là thứ gì làm loạn trong người mình, Lăng Cửu Thời đánh mạnh một cái vào bàn tau bên dưới lớp áo của mình. Nguyễn Lan Chúc đột nhiên bị đánh nên mở mắt nhìn Lăng Cửu Thời với hai mắt tròn xoe tựa như cún con đang làm nũng nhưng y không một chút giao động, lườm cậu ta một cái, đẩy người ngồi dậy cả hai đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Hơn mười phút sau, cả hai đi ra thì đúng lúc Diệp Điểu và Trình Thiên Lý vừa mở cửa phòng bệnh đi vào. Khi nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời, Trình Thiên Lý cười tươi chào hai người họ. Lăng Cửu Thời chào lại, nói.
Lăng Cửu Thời: hai người sao tới sớm vậy?
Trình Thiên Lý nhìn y muốn trả lời nhưng vừa mở miệng chưa kịp nói đã bị Trần Phi nói trước.
Trần Phi : không phải là họ tới sớm mà phải nói là anh và anh Nguyễn dậy trễ mới đúng, anh Lăng Lăng~~~
Lăng Cửu Thời :... ( ' có phải tôi hiền quá nên ai cũng dí được có đúng hay không ?' )

Y nghe vậy liền ngượng ngùng không nói lời nào, Nguyễn Lan Chúc quăng về phía Trần Phi một ánh nhìn sắc lẹm. Trần Phi cũng không vừa, liếc lại về phía Nguyễn Lan Chúc..cả hai cứ như vậy đấu mắt với nhau. Trình Nhất Tạ ngồi bên giường Trác Phi Tuyền không quan tâm đến sự đời đột nhiên ngửi ra " mùi khét " nhẹ, khẽ khịt mũi rồi thốt ra một câu.
Trình Nhất Tạ : mùi khét ở đâu vậy nhỉ?
Diệp Điểu đứng gần chỗ Trình Nhất Tạ đang ngồi, hắn bật cười nói.
Diệp Điểu : là mùi ' thuốc súng ' đấy nhóc.
Trình Nhất Tạ nghe hắn nói vậy không khỏi thắc mắc, hỏi lại hắn.
Trình Nhất Tạ : trong bệnh viện cũng có thể ' đấu súng ' được hả anh?
Diệp Điểu :...(' hôm nay nhóc này sài chung hệ điều hành với nhóc Thiên Lý hay sao vậy nhỉ? ').

Trình Thiên Lý nghe được anh trai mình hỏi một câu hỏi khá là " zô tri " cậu nhóc ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lăng Cửu Thời nghe được cũng chỉ biết mím môi nhịn cười. Trần Phi và Nguyễn Lan Chúc đang đấu mắt nghe vậy cũng thu lại ánh mắt của mình. Cả hai đều không hẹn nhưng lại dùng chung tần số cùng nhau chuyển ánh nhìn về hướng Trình Nhất Tạ đang lườm em trai của mình đang cười chảy nước mắt mà không hiểu chuyện gì. Diệp Điểu gãi gãi chóp mũi bất lực trước câu hỏi của Trình Nhất Tạ, hắn ho vài tiếng đánh trống lãng.
Diệp Điểu : em mang đồ ăn đến, mọi người ăn một chút rồi về nghĩ ngơi. Em và Thiên Lý sẽ ở đây chăm sóc họ.

Trần Phi nghe Diệp Điểu nói vậy liền lên tiếng phản bác.
Trần Phi : tôi không về.
Trình Thiên Lý ngơ ngác thắc mắc hỏi lại.
Trình Thiên Lý : sao vậy ạ?
Trần Phi : về nhà để thấy ai kia xà nẹo quấn người rồi thồn một họng cơm để bị nghẹn à?

Trần Phi liếc xéo về phía Nguyễn Lan Chúc đang ôm Lăng Cửu Thời không ngừng đòi hôn y nhưng lại bị cự tuyệt nên ấm ức bĩu môi hờn dỗi gục mặt vào cổ y, không màng đến những ánh mắt đang nhìn mình. Lăng Cửu Thời nhìn thấy ánh mắt của Trần Phi đang hướng về phía mình liền nhanh tay đẩy " người không xương " qua bên một bên. Y nói.
Lăng Cửu Thời : cậu không về chẳng nhẽ cứ ở đây là Mạn Mạn sẽ tỉnh hay sao?
Trần Phi muốn đáp lại y nhưng Trình Nhất Tạ đã nhanh hơi, nói.
Trình Nhất Tạ : đã qua một đêm, anh Mạn Mạn và cậu ấy có lẽ đã sắp tỉnh.
Lăng Cửu Thời : từ đêm qua đến giờ không tắm, hai người dễ chịu lắm à?
Trình Nhất Tạ :...
Trần Phi :...
Y thấy cả hai không đáp, tiếp tục nói.
Lăng Cửu Thời : bây giờ ăn sáng xong về nhà tắm rửa rồi quay lại không mất nhiều thời gian lắm đâu.

Trần Phi và Trình Nhất Tạ không nói lời nào, tức là đồng ý với Lăng Cửu Thời. Diệp Điểu đưa chìa khóa xe cho Nguyễn Lan Chúc lái xe chở ba người họ về Hắc Diệu Thạch.

Trong phòng bệnh trắng xóa chỉ còn lại hai người. Diệp Điểu ngồi trên ghế lấy ra chiếc máy tính hắn manh theo xem gì đó vẻ mặt rất nghiêm trọng, Trình Thiên Lý mở tủ lấy một ít trái cây để lên dĩa rồi đem đến ngồi cạnh Diệp Điểu. Cậu nhóc vừa ăn vừa hỏi.
Trình Thiên Lý : anh đang xem gì vậy?
Diệp Điểu : anh lên diễn đàn.
Trình Thiên Lý : anh xem được thứ gì mà vẻ mặt nghiêm trọng quá vậy?
Diệp Điểu : là...
Diệp Điểu chưa kịp trả lời câu hỏi của Trình Thiên Lý thì sự chú ý của cả hai đã dời về phía chiếc giường bệnh kia. Dịch Mạn Mạn cựa người vươn hai tay lên cao ngáp dài một cái rồi ngồi bật dậy. Vừa mở mắt đã thấy Diệp Điểu và Trình Thiên Lý đang nhìn nhìn mình, cậu cười tươi và nói ' chào buổi sáng ' với cả hai.
Dịch Mạn Mạn vừa dứt lời thì Trác Phi Tuyền giường bên cạnh cũng đột nhiên ngồi bật dậy trước hai ánh mắt đang ngỡ ngàng nhìn chằm chặp vào họ. Trác Phi Tuyền xoa hai bả vai rồi lắc hai bên cổ tay vài cái. Ngước mặt lên thấy Diệp Điểu và Trình Thiên Lý đang nhìn mình chằm chặp, cậu mỉm cười nhìn hắn gật đầu thay lời chào.

Bởi vì cả hai tỉnh cùng lúc nên Diệp Điểu và Trình Thiên Lý hơi bất ngờ nên lúc này hai anh em bị đứng hình mất vài giây. Sau 3 giây, Diệp Điểu lấy lại được trạng thái hoạt động, hắn đứng dậy bình thản cầm chiếc điện thoại của mình đi ra ngoài gọi cho ai đó. Trình Thiên Lý cười tươi chạy đến bên giường của Dịch Mạn Mạn nói.
Trình Thiên Lý : anh Mạn Mạn, anh cảm thấy thế nào rồi ạ.
Dịch Mạn Mạn nhìn cậu nhóc cười tươi nói.
Dịch Mạn Mạn : anh khỏe, cảm ơn nhóc đã quan tâm nhé.
Cậu nhóc cười hề hề rồi chạy sang bên giường của Trác Phi Tuyền. Cậu nhóc mở miệng muốn nói gì đó thì đã bị Trác Phi Tuyền đánh một cái vào vai rồi nói.
Trác Phi Tuyền : Nhất Tạ, sao tự dưng hôm nay lại tăng động vậy hả? Chẳng phải cậu lạnh lùng lắm sao? Sao hôm nay lại nhảy tới nhảy lui như khỉ vậy.
Trình Thiên Lý :...( ' ủa, hình như có gì đó sai sai ấy nhỉ ?').
Trác Phi Tuyền : mới chạy nhảy tung tăng còn cười nữa, sao bây giờ lại im như hến vậy hả?
Trình Thiên Lý :...( 'hình ảnh này...hơi quen quen').
Thấy Trình Thiên Lý không đáp lại lời mình, Trác Phi Tuyền cũng không tức giận, kéo tay Trình Thiên Lý ngồi xuống cạnh mình câu lấy cổ cậu nhóc dính chặt vào người mình tiếp tục nói.
Trác Phi Tuyền : này, Nhất Tạ. Tôi kể cậu nghe, hôm qua vào cửa cùng anh Mạn Mạn tôi thấy nhiều cảnh đẹp lắm đấy. Phong cảnh ở đó cứ như một bức tranh vậy, cây cảnh cũng rất đẹp...chỉ tiếc là tôi không mang ra bên ngoài được. Còn nữa, nước suối ở đấy cũng rất trong, có thể nhìn thấy cá nữa ở bên dưới đang bơi lội nữa đấy. Nếu mang ra ngoài được thì tốt biết mấy...

Trình Thiên Lý bị câu cổ đã đành, Trác Phi Tuyền ngồi bên cạnh âm thanh đều đều luyên thuyên không ngừng bên tai cậu nhóc tựa như những bản nhạc lofi chill chill mà cậu nhóc hay nghe mỗi khi khó ngủ. Điều đáng nói ở đây chính là Trác Phi Tuyền luôn gọi Trình Thiên Lý là ' Nhất Tạ ' khiến cậu nhóc hơi mơ hồ, vốn muốn mở miệng nói gì đó nhưng cậu nhóc lại không có cơ hội để chen ngang vào câu chuyện mà Trác Phi Tuyền đang kể. Trình Thiên Lý quay đầu nhìn về phía Dịch Mạn Mạn với ý định cầu cứu nhưng cậu nhóc lại bắt gặp ánh mắt ngơ ngác pha lẫn một chút mơ hồ của Dịch Mạn Mạn đang nhìn về phía mình như đang nghĩ ' cậu ấy là Nhất Tạ chứ không phải Thiên Lý hả? '. Trình Thiên Lý dẹp luôn suy nghĩ của mình, Trác Phi Tuyền vẫn luyên thuyên mãi không chịu ngừng, âm thanh đều đều nhẹ nhàng làm cho hai mắt cậu nhóc cứ muốn híp lại vào nhau...

____Bên ngoài phòng bệnh____

Diệp Điểu mang điện thoại ra ngoài, hắn dựa lưng vào tường, vào danh bạ tìm số ai đó nhấn nút gọi rồi mở loa ngoài. Sau ba hồi chuông đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng của Trình Nhất Tạ vang lên.

📲📲📲

Trình Nhất Tạ : em nghe đây.

• Diệp Điểu : Nhất Tạ, anh Nguyễn đưa mọi người về tới đâu rồi?

• Trình Nhất Tạ : anh Nguyễn bận ôm người đẹp rồi anh, vừa lên xe anh ấy đột nhiên bị ' say xe ' nên ngồi ghế sau rồi đấy ạ.

Nghe giọng điệu bất lực của Trình Nhất Tạ qua điện thoại, hắn cũng thừa biết là bị Nguyễn Lan Chúc ép ăn cẩu lương rồi.
Hắn bật cười nói.

• Diệp Điểu : vậy là nhóc đang lái xe à?

• Trình Nhất Tạ : là anh Phi lái đấy anh, cũng sắp về tới Hắc Diệu Thạch rồi.

• Diệp Điểu : nhanh vậy à?

• Trình Nhất Tạ : vâng, anh gọi chỉ để hỏi về vấn đề này hả?

• Diệp Điểu : à không, anh gọi để báo là hai người họ đều tỉnh cả rồi.

Vừa dứt lời hắn nghe một tiếng " két " rất chói tai từ bên trong điện thoại phát ra. Sau đó là tiếng mắng chửi một hơi dài của Nguyễn Lan Chúc vang lên trong điện thoại.

• Nguyễn Lan Chúc : này, anh làm gì mà thắng gấp vậy? Lăng Lăng của tôi xém một xíu nữa là ngã về phía trước có thấy hay không? ' Người của anh ' tỉnh lại chứ có phải sắp sinh con tới nơi đâu mà mặt anh căng còn hơn dây đàn vậy hả? Tôi nói sai hay sao mà anh lườm tôi? Anh...này...đợi đã, lái chậm thôi...TRẦN PHI.

Diệp Điểu chỉ nghe được giọng nói oang oang của Nguyễn Lan Chúc ngoài ra hắn còn nghe được tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, hắn nghĩ rằng Trần Phi đang quay đầu xe với tốc độ nhanh nên đầu dây bên kia Nguyễn Lan Chúc mới la oai oái như vậy. Hắn không nói gì thêm, trực tiếp tắt máy rồi cất điện thoại vào trong túi quần của mình.

Diệp Điểu đi bộ xuống cầu thang bệnh viện, xuống tới tầng trệt hắn đi thẳng ra cổng bệnh viện ngồi trên ghế đá chờ bọn họ đến. Hắn lấy ra trong túi áo khoác một bao thuốc lá, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng châm lửa rồi rít một hơi dài. Hắn dựa lưng vào ghế ngã đầu ra phía sau hai mắt nhắm chặt nhớ lại chuyện lúc sáng khi hắn đưa Ngãi Văn Thụy về phòng.

***
Diệp Điểu bế Ngãi Văn Thụy đang nằm im không dám nhúch nhích lên phòng. Vừa vào bên trong, hắn đóng cửa sau đó thảy mạnh cậu lên giường. Ngãi Văn Thụy bị hắn quăng một cách mạnh bạo làm cho cậu hơi đau, cậu uất ức nhìn hắn nói.
Ngãi Văn Thụy : này, anh không thể nhẹ tay với tôi được hả?
Hắn cười khẩy, hai tay chống lên giường cúi thấp người đến gần cậu nói.
Diệp Điểu : ban nãy không phải em mạnh miệng lắm à, sao bây giờ bị đau một chút liền uất ức rồi?
Cậu nghe ra trong giọng điệu của hắn có phần giễu cợt cậu, cậu liền trừng mắt nói nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
Ngãi Văn Thụy : một chút cái gì chứ? Anh quăng tôi mạnh như vậy, chiếc giường lại cứng...
Cậu chưa nói xong đã bị bàn tay to lớn của hắn bóp lấy cằm ép cậu mở miệng sau đó nhào người tới hôn lên môi cậu.
Ngãi Văn Thụy bất ngờ vì hành động này của hắn, hai tay cậu quơ loạn xạ đánh vào người Diệp Điểu. Hắn chụp lấy hai tay cậu bằng một tay, tay còn lại đỡ lấy người cậu đè xuống giường. Mùi rượu xộc vào khuôn miệng cũng không khiến hắn khó chịu, ngược lại hắn càng thích thú hơn mút lấy chiếc lưỡi của câu như muốn hút hết mật ngọt bên trong miệng của cậu.
Một lúc sau cậu không còn vùng vẫy nữa, hai tay buông thõng xuống giường. Hắn tách môi mình ra khỏi môi cậu còn kéo theo sợi chỉ bạc óng ánh. Cậu nằm dưới thân hắn hai mắt nhắm nghiền không cử động, hắn rũ mắt thầm nghĩ ' em ấy... ngất rồi '. Chắc hẳn vì thiếu dưỡng khí nên cậu mới ngất lịm đi, hắn đặt cậu nằm lại trên giường, khẽ hôn lên môi cậu thêm vài cái rồi chạy vào phòng vệ sinh...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top