Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16. Hội ' người hèn ' ( 6 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Điểu rít thêm hai điếu thuốc, nhắm chặt hai mắt suy ngẫm về cuộc sống hôn nhân của đời mình. Vừa mở mắt ra thì đã thấy một chiếc xe màu đen lao vụt qua mặt hắn với tốc độ không hề chậm. Hắn nhìn theo chiếc xe vừa rồi, biển số rất quen thuộc...hắn nhìn giờ trên điện thoại, thầm nghĩ ' chỉ mới gọi được bảy phút... ừm, chắc đây không phải xe của anh Nguyễn đâu ha'.

Diệp Điểu vừa nghĩ vừa nhìn về chiếc xe ấy, thấy người trong xe bước xuống, hắn trợn mắt....hắn nghĩ đúng chứ đâu có sai.
Lăng Cửu Thời mở cửa loạng choạng lao xuống xe, Nguyễn Lan Chúc phía sau lao ra đỡ lấy người y. Trình Nhất Tạ bước xuống từ ghế phụ, gương mặt nhìn qua có vẻ như không có gì bất thường cho đến khi thấy rõ được cả khuôn mặt tái nhợt, bước chân có phần không vững  như thường ngày. Trần Phi từ ghế chính vừa xuống xe, anh định chạy vào trong thì đã bị Nguyễn Lan Chúc kéo lại xả một tràng dài.
Nguyễn Lan Chúc : hai người nhập viện chưa đủ anh muốn cả đám nhập viện mới đủ có đúng không? Anh lái xe cứ như bị ma rượt theo phía sau vậy hả? Vừa nãy gặp cảnh sát anh cũng cắt đuôi được bọn họ, sao tôi lại không biết tay nghề lái lụa của anh còn đỉnh hơn cả nhóc Thiên Lý vậy nhỉ...

Sau đó vẫn là tiếng nói của Nguyễn Lan Chúc vẫn vang lên đều đều. Lăng Cửu Thời đứng cách xa Nguyễn Lan Chúc vài bước chân, khuôn mặt nhăn nhúm hai tay bịt chặt lấy hai bên tai. Trần Phi mặc kệ không quan tâm lời nói của Nguyễn Lan Chúc, một mạch đi thẳng vào trong. Bị ăn bơ khiến Nguyễn Lan Chúc đang mắng hăng say đột nhiên đứng hình nhìn theo bóng lưng của Trần Phi. Trình Nhất Tạ nhìn theo chỉ biết lắc đầu, cậu đỡ lấy Lăng Cửu Thời hai chân y vẫn còn đang mềm nhũn, cậu vỗ vỗ vai Nguyễn Lan Chúc rồi dìu Lăng Cửu Thời đi mà không nói lời nào với cậu ta. Thấy vậy Nguyễn Lan Chúc hoảng hốt đuổi theo giành lại người rồi cả ba đi vào trong.

Diệp Điểu nhìn một màn " tiểu phẩm " khiến hắn dở khóc dở cười, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, hắn đứng dậy đi theo sau bọn họ.

_______Trong phòng bệnh_______

Cả 5 người vừa mở cửa đi vào trong phòng, cảnh tượng trước mắt làm tất cả đứng hình. Dịch Mạn Mạn hai chân xếp bằng, một tay cầm quả táo đã ăn được một nửa, tay còn lại cầm một quyển sách không biết cậu tìm được ở đâu đang đọc rất hăng say. Giường bên cạnh cách đó không xa, Trác Phi Tuyền bá lấy cổ Trình Thiên Lý kéo cậu nhóc dính sát rạt vào người mình. Điểm đặc biệt là hai mắt cậu nhóc như đang đánh nhau, híp vào lại mở ra như thể đã rất buồn ngủ. Họ thấy Trác Phi Tuyền luyên thuyên nói vào bên tai của Trình Thiên Lý không ngừng...chắc hẳn đây là lí do cậu nhóc buồn ngủ.

Mất một lúc sau, Dịch Mạn Mạn mới phát hiện có người trong phòng. Ngẩng đầu lên thì thấy năm người đứng như tượng tạc không cử động. Cậu cười tươi nhìn họ nói.
Dịch Mạn Mạn : anh Nguyễn, anh Lăng Lăng, anh Phi, nhóc Thiên Lý chào buổi sáng.
Trần Phi :...
Nguyễn Lan Chúc :...
Lăng Cửu Thời :...
Trình Nhất Tạ :...(' tôi là Nhất Tạ có được hay không ?').
Trác Phi Tuyền đang luyên thuyên nghe vậy cũng dừng lại, nhìn về phía bọn họ cười rồi nói.
Trác Phi Tuyền : chào mấy anh buổi sáng, Thiên Lý buổi sáng vui vẻ nhé.

Sau câu chào của Trác Phi Tuyền, biểu cảm của năm người càng trở nên thú vị. Nguyễn Lan Chúc trở lại trạng thái hoạt động nhanh nhất, cậu ta kéo cổ áo Trần Phi đang đứng như một pho tượng đi ra ngoài. Diệp Điểu cũng muốn kéo Trình Nhất Tạ đi theo nhưng hắn kéo mãi Trình Nhất Tạ cũng không nhúch nhích, hắn dứt khoát cúi người vác lên đi thẳng ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mỗi Lăng Cửu Thời với hai ánh mắt đang nhìn y mà không hiểu việc gì đang xảy ra...

______Bên ngoài______

Nguyễn Lan Chúc và Diệp Điểu lôi được cả hai ra ngoài. Trần Phi và Trình Nhất Tạ khoanh tay trầm mặc dựa lưng vào tường bộ dạng hai người lúc này giống hệt nhau. Diệp Điểu lên tiếng khá vỡ bầu không khí im lặng này.
Diệp Điểu : hai người họ...là chịu ảnh hưởng của cửa... đúng không anh Nguyễn?
Nguyễn Lan Chúc đứng cạnh hắn lạnh giọng trả lời.
Nguyễn Lan Chúc : ừm, có vẻ như họ trở lại như lúc trước kia.
Hắn đáp lời ngay sau đó.
Diệp Điểu : ý anh là khoảng thời gian em vừa gia nhập Hắc Diệu Thạch đúng không ?
Nguyễn Lan Chúc : đúng.

Trần Phi đang im lặng suy nghĩ gì đó đột nhiên lên tiếng.
Trần Phi : cửa cấp bảy của Mạn Mạn là liên quan đến tình cảm, chắc em ấy và Phi Tuyền quên mất giai đoạn tình cảm...Trác Phi Tuyền không phân biệt được Nhất Tạ Thiên Lý là điều chứng minh rõ nhất rồi đấy.
Trình Nhất Tạ vẫn còn đang trầm mặc đột nhiên vô tình bị " khịa " liền quăng cho Trần Phi một ánh mắt sắc lẻm. Cậu cười khẩy nhếch mép nói.
Trình Nhất Tạ : phải rồi đấy anh Phi, anh Mạn Mạn trở lại như trước thì anh ấy chỉ quan tâm đến mấy bịch khoai tây của anh ấy thôi...anh cũng chỉ được ' động chạm ' mỗi khi anh ấy bị bệnh thôi đấy...
Trần Phi bị cậu nói móc liền quay phắt người tính cãi lại nhưng Lăng Cửu Thời từ bên trong đi ra đã thu hút sự chú ý của cả năm người đang đứng ở đây. Y nhìn bọn họ rồi thốt nên một câu.
Lăng Cửu Thời : tình trạng của họ, khi
nào có thể khôi phục?

Nguyễn Lan Chúc nhìn thấy Lăng Cửu Thời liền đi tới bên cạnh y, nói.
Nguyễn Lan Chúc : Phi Tuyền có thể vài ngày sau sẽ khỏi, Mạn Mạn thì sẽ lâu hơn...
Trần Phi và Trình Nhất Tạ lại tiếp tục im lặng trầm ngâm. Diệp Điểu thắc mắc hỏi Lăng Cửu Thời.
Diệp Điểu : cửa cấp bảy của Mạn Mạn manh mối là gì vậy anh Lăng Lăng?
Lăng Cửu Thời : kẻ phụ bạc.
Hắn nghe thấy câu trả lời của y mà ngây người, hắn cảm thấy hơi quen quen...sau một lúc cố nhớ lại hắn liền thốt.
Diệp Điểu : kẻ phụ bạc? Là câu chuyện về cô bé 16tuổi đúng không ạ?
Lăng Cửu Thời nghe hắn hỏi vậy y cũng trố mắt ngạc nhiên hỏi lại hắn.
Lăng Cửu Thời : sao cậu biết?
Diệp Điểu : khi nãy em lên diễn đàn liền thấy có người đang tìm người dẫn qua cửa cấp bảy đấy ạ.
Nguyễn Lan Chúc : có đăng nội dung không?
Diệp Điểu : có ạ, nhưng em chưa đọc hết nội dung thôi.
Lăng Cửu Thời : theo bình thường thì từ cửa cấp sáu trở lên trên diễn đàn đa số là không ai nhận khách, nhưng nếu có thì chúng ta cũng không biết.
Trần Phi đột ngột lên tiếng.
Trần Phi : Diệp Điểu, cậu lên diễn đàn tìm lại người đăng tin dùm tôi.
Diệp Điểu : anh muốn...
Trình Nhất Tạ chen ngang.
Trình Nhất Tạ : không muốn cũng phải muốn, anh Phi không chịu nổi bị ăn bơ quá một ngày đâu anh Diệp.
Trần Phi liếc sang Trình Nhất Tạ cười khẩy.
Trần Phi : chứ không phải có người chịu không nổi về việc mình bị nhận nhầm hay sao?
Trình Nhất Tạ liếc nhìn lại Trần Phi, nhếch mép nói.
Trình Nhất Tạ : bị nhận nhầm thì còn nhận lại đúng được, còn đỡ hơn là không bằng một bịch bánh khoai tây.
Trần Phi : cậu...

Lăng Cửu Thời biết hai người kia sắp nổ đại bác, đầu của y hơi ong ong liền chen ngang.
Lăng Cửu Thời : đợi đã, lo việc quan trọng trước mắt có được không?
Trần Phi và Trình Nhất Tạ nhìn y một cái rồi im thin thít không nói thêm lời nào. Lăng Cửu Thời nhìn sang Diệp Điểu nói.
Lăng Cửu Thời : Diệp Điểu, cậu lên diễn đàn tìm lại bài lúc nãy xem.
Diệp Điểu : dạ.

Hắn xoay người đi vào phòng, Lăng Cửu Thời muốn đi theo nhưng lại thấy Trần Phi và Trình Nhất Tạ không có động tĩnh liền hỏi.
Lăng Cửu Thời : hai cậu không vào à?
Trần Phi : anh cứ vào trước một lát tôi vào sau.
Lăng Cửu Thời : tại sao?
Trần Phi : tôi...
Nguyễn Lan Chúc cười cười ôm lấy tay y chen ngang lời Trần Phi.
Nguyễn Lan Chúc : Lăng Lăng~ anh ấy có việc bận nên một lát mới vào được, chứ không phải anh Phi sợ Mạn Mạn chỉ để ý đồ ăn nên không quan tâm gì đến anh ta đâu nha~~~
Lăng Cửu Thời :... (' ừ nhỉ, nhưng mà em có cần khoét sâu vào vết thương của người ta hay không ?')
Trần Phi : ...( ' bộ mắc nói lắm à?')
Lăng Cửu Thời : vậy còn Nhất Tạ.
Trình Nhất Tạ : em...
Nguyễn Lan Chúc lại chen ngang.
Nguyễn Lan Chúc : nhóc Nhất Tạ mà vào là thằng bé sẽ phải nghe ' lời nhạc êm tai ' mà ngủ gục mất...Lăng Lăng không thấy lúc nãy Thiên Lý sắp ngủ gục rồi hay sao hả~~~
Lăng Cửu Thời : ưm...đúng là sắp gục.
Trình Nhất Tạ :...( ' không vào chắc cũng được mà nhỉ? ')

Nguyễn Lan Chúc dính sát rạt vào người Lăng Cửu Thời đi vào trong phòng không quan tâm tới hai ánh mắt đang lườm về phía mình...

Hai phút sau, Trần Phi và Trình Nhất Tạ đi vào. Vừa nhìn thấy anh trai, hai mắt Trình Thiên Lý sáng quắc như vớ được phao cứu sinh. Hai tay vẫy liên tục về phía Trình Nhất Tạ, Trác Phi Tuyền thấy vậy liền đánh một cái vào tay cậu nhóc.
Trác Phi Tuyền : cậu vẫy cái gì vậy?
Sao hôm nay cậu tăng động giống em trai cậu vậy Nhất Tạ?
Trình Thiên Lý : anh...anh ấy mới là anh trai em...
Trác Phi Tuyền :...
Cậu nhóc nhìn về phía Trình Nhất Tạ với ánh cầu cứu, nói.
Trình Thiên Lý : anh...anh mau nói gì đi ạ.
Trình Nhất Tạ tựa như không thấy ánh mắt của em trai, dửng dưng đáp lại lời cậu nhóc.
Trình Nhất Tạ : tôi là Thiên Lý.
Trình Thiên Lý :...(' ôi...anh của tôi ').

Trác Phi Tuyền nghe vậy liền câu lấy cổ Trình Thiên Lý tiếp tục luyên thuyên vào tai cậu nhóc. Trình Thiên Lý khóc không ra nước mắt âm thầm nghĩ về cuộc đời bất hạnh của mình...

Trần Phi nhìn về phía Dịch Mạn Mạn, trên tay cậu là bịch snack khoai tây. Anh đi đến bên giường của cậu, ân cần hỏi.
Trần Phi : Mạn Mạn, bánh ở đâu mà em ăn vậy?
Cậu nhìn miếng bánh trên tay rồi quay sang nhìn Trần Phi đáp.
Dịch Mạn Mạn : a, là 'Nhất Tạ' mang đến đấy anh Phi, nhưng...anh đừng gọi tôi là ' em 'được không...tôi nghe không quen xíu nào cả.
Trần Phi :... (' cánh cửa khốn kiếp ')
Anh nghe cậu nói vậy liền cứng người, mặc dù hai phút bên ngoài anh đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi chính miệng cậu nói ra thì toàn bộ tinh thần của anh đều tan biến vào hư vô. Trình Nhất Tạ đi tới vỗ vai Trần Phi, nói với Dịch Mạn Mạn.
Trình Nhất Tạ : anh Mạn Mạn, anh Phi chỉ là muốn đổi cách xưng hô với anh thôi, ngoài ra không có ý gì khác. Anh ăn xong nằm nghĩ thêm một lát, bọn em có chút việc khi nào xong sẽ đưa hai người về Hắc Diệu Thạch.

Dịch Mạn Mạn cười cười nói ' được ' rồi lại tiếp tục xé bịch snack khoai tây khác. Trình Nhất Tạ đỡ cả người đang cứng đờ của Trần Phi đi đến ngồi xuống cạnh Diệp Điểu. Sau 5 phút, Diệp Điểu đã tìm được bài đăng của người ẩn danh kia. Hắn trao đổi thông tin với đối phương một lúc mới phát hiện ra rằng nơi ở của hai người rất gần nhau. Lăng Cửu Thời nhìn vào màn hình máy tính, nói.
Lăng Cửu Thời : có khi nào...là người quen hay không?
Nguyễn Lan Chúc : có thế có hoặc có thể không, cửa cấp sáu có thể tự qua chắc chắn không phải dạng tây mơ.
Trần Phi : đăng bài thì dấu tên nhưng khi trao đổi lại chịu khai lí lịch của bản thân, nếu nói người này là thành viên của tổ chức nào đó thì còn có khả năng...
Trình Nhất Tạ : Uông Tử Trạch, 23tuổi bác sĩ thú y...anh Phi, anh nhận khách
này là quá hợp tình hợp lí đấy anh.
Trần Phi đang chăm chú lắng nghe cho đến khi Trình Nhất Tạ đưa ra ý kiến, anh
nhắm mắt hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần rồi bình thản nói.
Trần Phi: anh ghi nhận ý kiến của cậu
sau chuyện này anh nhất tính luôn một lượt với cậu vậy.
Trình Nhất Tạ :...( ' sao hơi bất an vậy nhỉ ?')
Diệp Điểu : chúng ta có nên tiếc lộ cho cậu ta biết không? Có thể cậu ta biết Hắc Diệu Thạch...
Nguyễn Lan Chúc : trước đến nay Hắc Diệu Thạch chưa dẫn khách qua cửa cấp cao...phá lệ lần này thôi đấy.

Vừa dứt lời điện thoại của Nguyễn Lan Chúc có người gọi đến, là Lư Diễm Tuyết.
Nguyễn Lan Chúc bật loa ngoài.

📲📲📲

Nguyễn Lan Chúc : tôi nghe.

• Lư Diễm Tuyết : lão đại, tôi về rồi.

• Nguyễn Lan Chúc: ừm, đi chơi vui chứ ?

• Lư Diễm Tuyết : đương nhiên rồi lão đại, nhưng...Hắc Diệu Thạch lại xảy ra chuyện nhỉ ?

Nguyễn Lan Chúc : ừm, cửa cấp cao nên bị thương.

• Lư Diễm Tuyết : Mạn Mạn với Phi Tuyền nhập viện thì thôi đi, ban nãy tôi nghe Minh Ngọc kể lại cả rồi...sáng nay Văn Thụy say rượu làm loạn, mà cái tên Diệp Điểu sao không đưa cậu ấy vào bệnh viện, tỉnh rượu thế nào cũng đau bao tử cho mà xem.

Nguyễn Lan Chúc : khoan đã...Văn Thụy uống rượu?

• Lư Diễm Tuyết : lão đại...anh đừng nói với tôi là Diệp Điểu không nói cho mọi người biết đấy nhé.

• Nguyễn Lan Chúc : tôi biết rồi...tôi còn có việc phải làm, tôi cúp máy đây.

Vừa tắt điện thoại, 4 ánh mắt đều tia ánh nhìn về phía Diệp Điểu. Hắn trầm mặc không nói, Lăng Cửu Thời lên tiếng.
Lăng Cửu Thời : xảy ra chuyện gì vậy?
Văn Thụy sao lại...
Diệp Điểu : em ấy nhầm rượu là nước nên...
Thấy hắn ngập ngừng nên anh cười nói.
Trần Phi : mấy chai rượu vang trắng của cậu để trong tủ vơi đi bao nhiêu rồi nhỉ?
Diệp Điểu : hai chai...
Trần Phi :...
Nghe xong đáp án nụ cười trên mặt anh cứng đờ, thầm nghĩ ' đô mạnh hơn cả mình' . Trình Nhất Tạ nhìn thấy gương mặt bị xịt keo của Trần Phi, cậu như đọc được suy nghĩ của anh liền nói với Diệp Điểu.
Trình Nhất Tạ : anh Thụy đô cao hơn cả anh Phi luôn đấy anh Diệp.
Trần Phi đang bị xịt keo nghe vậy liền trợn trắng mắt nhìn Trình Nhất Tạ.
Diệp Điểu : em ấy làm gì biết uống, chỉ thấy vị hơi lạ nên muốn uống cho biết thôi...
Trình Nhất Tạ : có thật là chỉ biết hay không vậy anh Diệp? Nhớ không lầm thì hai chai anh Diệp nhâm nhi cũng mất nửa tháng mới hết.
Diệp Điểu :...(' thằng nhóc này hay để ý quá vậy?').

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, lúc này Nguyễn Lan Chúc lên tiếng.
Nguyễn Lan Chúc : tôi nghĩ cậu nên về Hắc Diệu Thạch đưa em ấy của cậu vào đây là vừa, đợi đến lúc tỉnh rượu mới đưa vào không khéo người khác nhìn vào lại tưởng sản phụ bị động thai thì cũng tội cho hai người lắm đấy.

Diệp Điểu giật thót mình sau câu nói của Nguyễn Lan Chúc. Buổi sáng không ăn gì nhưng lại uống đồ có cồn thì chắc chắc bao tử của Ngãi Văn Thụy sẽ chịu không nổi. Hắn sốt sắng vội đứng dậy chào mọi người lấy chìa khóa từ tay Trần Phi một mạch chạy ra khỏi phòng. Cả bốn người nhìn theo chỉ biết lắc đầu, Trần Phi đẩy gọng kính nói.
Trần Phi : cậu ta khi này có khác nào đang đi làm mà nghe tin vợ ở nhà sắp sinh con liền quăng công việc chạy về với vợ của mình hay không?
Nguyễn Lan Chúc :...( ' kịch bản này ổn, hôm nào áp dụng lên Lăng Lăng thử một lần cho biết ').
Lăng Cửu Thời :...( ' bỏ qua vấn đề này có được không? Mà...sao tự nhiên da gà mình nổi lên vậy nhỉ ?')
Trình Nhất Tạ : vẫn đỡ hơn một số người không được gọi người của mình là ' em ' đúng không anh Phi ?
Trần Phi :...( ' không khịa mình một ngày là cái thằng nhóc này ăn không ngon hả ta?').
Nguyễn Lan Chúc :...( ' thằng nhóc này nói móc cả mình và nó luôn đấy chứ ').
Lăng Cửu Thời nhìn thấy Trần Phi và Nguyễn Lan Chúc cứng đờ người như một pho tượng, y nhìn sang Trình Nhất Tạ thốt lên.
Lăng Cửu Thời : Nhất Tạ, cậu gọi Phi Tuyền là ' em ' được hả?
Trình Nhất Tạ :...(' ờ ha...').

Thời gian trôi qua nửa tiếng, Dịch Mạn Mạn và Trác Phi Tuyền đã thim thiếp vào giấc ngủ. Trình Thiên Lý vừa thoát khỏi Trác Phi Tuyền cũng trèo lên ghế gối đầu lên chân Trình Nhất Tạ nhắm mắt ngủ say. Trong phòng bệnh thoáng chốc tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của Trình Nhất Tạ đang hoạt động không ngừng. Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của Nguyễn Lan Chúc lại một lần nữa vang lên, là một dãy số hiện tên Bạch Minh. Nguyễn Lan Chúc cong khóe môi, nhấc máy mở loa ngoài.

📲📲📲

• Nguyễn Lan Chúc : tôi nghe đây.

• Bạch Minh : Lan Chúc, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?

•  Nguyễn Lan Chúc : tôi khỏe, anh thì sao? Cuộc sống hôn nhân thế nào?

• Bạch Minh : ừm, khụ...vẫn ổn... mọi thứ đều tốt đẹp.

• Nguyễn Lan Chúc : ừm, anh bảo ổn sao có vẻ gượng gạo vậy?

• Bạch Minh : g...gượng gì đâu chứ, cậu đa nghi quá rồi đấy nhé.

• Nguyễn Lan Chúc : được, coi như tôi nghe nhầm, anh gọi tôi có việc gì quan trọng không ?

• Bạch Minh : à, từ khi nào mà Hắc Diệu Thạch nhận dẫn khách qua cửa cấp cao vậy Lan Chúc?

• Nguyễn Lan Chúc : lần này là ngoại lệ duy nhất, tuyệt đối không có lần sau. Uông Tử Trạch có quan hệ gì với anh?

• Bạch Minh : cậu ấy là em họ của tôi, hiện tại đang là thành viên của Bạch Hùng.

• Nguyễn Lan Chúc : năng lực cậu ta thế nào?

• Bạch Minh : theo tôi đánh giá là ổn, còn theo cậu thì tôi không biết. Nhưng nếu tôi đoán không lầm thì Hắc Diệu Thạch xảy ra chuyện nên mới nhận dẫn khách qua cửa cấp cao có đúng không?

• Nguyễn Lan Chúc : ừm, khi nào cậu ta qua cửa?

• Bạch Minh : là ngày mai, tối nay gặp trao đổi được chứ ?

• Nguyễn Lan Chúc: được.

• Bạch Minh : ừm, tôi cúp đây.

Vừa tắt máy, Nguyễn Lan Chúc lên tiếng.
Nguyễn Lan Chúc : tối nay anh Phi đi gặp khách trao đổi thông tin đấy.
Trần Phi : là tôi gặp Bạch Minh hay tên họ Uông kia?
Nguyễn Lan Chúc : tối gặp sẽ biết.
Lăng Cửu Thời : Lan Chúc, Mạn Mạn và Phi Tuyền em tính thế nào?
Nguyễn Lan Chúc : làm giấy xuất viện rồi đưa họ về, hay anh muốn ở đây hả Lăng Lăng?
Lăng Cửu Thời ( nhỏ giọng ): ở đây chơi cũng vui mà.
Nguyễn Lan Chúc :...( 'thú vui của anh ấy lạ quá' ).
Trình Nhất Tạ : anh Nguyễn, em làm giấy xuất viện cho họ đây ạ.
Nguyễn Lan Chúc : không cần, nhóc tìm người đăng ký đổi sang phòng lớn hơn là được.
Trình Nhất Tạ : dạ?
Nguyễn Lan Chúc : vẫn còn Văn Thụy vào, ở thêm một hai ngày cũng không sao.
Trình Nhất Tạ :...( ' cưng vợ đến mức này chỉ có mỗi anh Nguyễn thôi nhỉ ').

   ______Tại Hắc Diệu Thạch______

Diệp Điểu về đến Hắc Diệu Thạch, vừa mở cửa vào trong hắn thấy Lư Diễm Tuyết và Trác Minh Ngọc đang nấu ăn trong bếp. Hắn không nói không rằng chạy thẳng lên lầu đến phòng của cả hai,
trực tiếp mở tung cửa phòng chạy vào. Trước mắt hắn, Ngãi Văn Thụy nằm co rúm nhăn mặt hai tay ôm chặt lấy bụng của mình. Hắn lo lắng chạy đến đỡ lấy cậu dựa vào lòng mình, gương mặt cậu lúc này đã thấm đẫm mồ hôi, hắn đau lòng run giọng nói
Diệp Điểu : Thụy Thụy, em... em thấy... thế nào...
Giọng cậu lúc này thỏ thẻ gần như không thể phát ra tiếng.
Ngãi Văn Thụy : em...đau...anh ơi...
Mặc dù Diệp Điểu biết hiện tại Ngãi Văn Thụy đang bị cơn đau hành hạ nhưng khi chính tai hắn nghe thấy cậu thốt nên câu nói đó lại không kiềm được sự lo lắng cho người thương và cả sự tự trách vì chính hắn lại là người gián tiếp làm  cậu thành ra như vậy. Hắn rất hối hận vì bản tính của hắn, bởi vì công việc của hắn thường xuyên phải giao lưu với mọi người nên nói hắn không nghiện rượu chính là nói dối.

Nhìn người trong lòng không ngừng rên rỉ vì cơn đau, hai mắt hắn những giọt nước mắt nóng hổi đã rơi từ lúc nào mà hắn không hề hay biết. Giọng hắn càng run hơn nói với cậu.
Diệp Điểu : em...em cố chịu một lát...
anh...anh đưa em đến bệnh viện...
Hắn bế cậu trên tay muốn đưa cậu đi nhưng lúc này cậu lại cự tuyệt.
Ngãi Văn Thụy : đừng...em...em không muốn...

Trong mảng kí ức mơ hồ của cậu lúc này, không hiểu tại sao cậu lại vô cùng phản cảm khi nhắc đến " bệnh viện ". Một loạt hình ảnh mờ ảo thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu cậu. Trong một căn phòng với bốn bức tường trắng xóa, trên chiếc giường duy nhất được đặt trong phòng, một người đàn ông bận một bộ đồ màu xanh ngọc tóc búi củ hành gương mặt trắng bệch nhưng cậu lại không nhìn rõ được gương mặt của ông ta. Không hiểu tại sao cậu lại cảm giác được giữa ông ta và cậu có một mối quan hệ nào đó rất thân thuộc. Ông ta nhìn về phía cậu nở một nụ cười nhạt sau đó là một tràng tiếng ho sù sụ phát ra từ ông ta, cậu sốt sắng đi tới vỗ vỗ vào tắm lưng gày gò giúp ông. Cơn hơn không những không thuyên giảm, ông ta càng ho dữ dội hơn đến mức...tuôn ra máu tươi. Mùi máu xộc thẳng vào khoan mũi của cậu khiến cậu ngây người. Cậu nhìn chằm chặp vào bàn tay đang nhuốm máu của ông ta mà lòng ngực cậu bất chợt đau nhói...cậu tự hỏi lòng mình vì sao lại đau lòng vì ông ta? Ông ta rốt cuộc là ai và có mối quan hệ gì với cậu? Cậu đang suy nghĩ thì trên má của cậu được một bàn tay xương xẩu vuốt lấy, cậu lúc này mới phát hiện ông ta đang nhìn chằm chặp vào mình. Không biết có phải là cậu ảo tưởng hay không, nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt ấy lộ rõ sự yêu thương...là sự yêu thương của tình thân, nó khác biệt hoàn toàn với ánh mắt mà Diệp Điểu dành cho cậu. Nhìn hoàn cảnh lúc này, ánh mắt ông ta tựa như một người cha lưu luyến không muốn rời khỏi con mình khi biết được bản thân ông ta sẽ...không qua khỏi cái chết. Một dòng nước ấm nóng trào xuống hai bên khóe mắt của cậu, ông ta lau nước mắt cho cậu nói gì đó nhưng cậu lại không nghe được lời nào chỉ thấy được khóe môi ông ta hơi mấp máy. Lúc này cậu không biết là bản thân đang tưởng tượng hay là sự thật...cả người ông ta đang dần mờ đi trước mắt cậu. Khóe môi ông ta lại mấp máy thêm một lần nữa nhưng lần này cậu lại nghe được âm thanh trầm khàn vang lên bên tai ' đừng bướng...phải ngoan '... Ông ta thốt lên được bốn chữ sau đó tan biến vào hư vô trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu. Trước mắt hoàn toàn trống không như thể không có bóng dáng một ai vừa nằm trên chiếc giường này...cậu lấy lại được ý thức, lòng ngực cậu càng đau dữ dội hơn. Cậu gào khóc trong căn phòng ấy...căn phòng mà chỉ có mỗi một mình cậu...

Diệp Điểu nghe cậu nói vậy trong thâm tâm nỗi lo lắng cùng sự tức giận lại dáy lên cùng một lúc. Hắn cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân, nhỏ giọng trấn an cậu.
Diệp Điểu : ngoan...anh xin em...đừng bướng.
Ngãi Văn Thụy vừa thoát khỏi mản kí ức vừa rồi, cậu lúc này dường như không còn cảm nhận được cơn đau từ bụng truyền đến như lúc nãy. Hai mắt cậu dần dần khép lại ngất lịm đi trong vòng tay đang siết chặt của hắn. Hắn hoảng hốt khi thân thể cậu hoàn toàn thả lỏng trong lòng mình, bế thốc cậu lên chạy vội xuống dưới đưa cậu đến bệnh viện.

Trong phòng của cả hai lúc này một thân ảnh mờ ảnh dần dần hiện rõ thành hình người. Một người con trai gương mặt thanh tú sắc sảo độ tuổi 18, thân hình mảnh mai vận y phục màu thiên thanh. Tóc của y nhuộm màu hoa râm nửa buộc nửa thả xõa hai bên vai càng tôn lên vẻ đẹp sắc sảo của y. Vừa rồi y thấy hết tất cả, ánh mắt y đượm buồn nhìn cả hai mà không làm được gì bởi vì y căn bản không phải là...người. Mảng kí ức mà cậu nhìn thấy, cũng là do y tạo ra. Lúc này y bất lực thở dài một hơi, khuôn mặt thanh tú ấy nở lên một nụ cười chua xót, nhỏ giọng thốt lên một câu rồi biến mất vào không trung.
- phu quân, Duẫn nhi của chúng ta... bướng bỉnh giống hệt chàng vậy.


































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top