Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Câu chuyện thứ hai



Bữa cơm tối hôm nay toàn những món cậu thích, nhưng cậu lại chẳng nuốt nổi...

- Thằng Phượng nó lại bỏ bữa đấy à?- Tuấn Anh hỏi khẽ

- Ừ, chả biết chui vào cái xó nào rồi nữa- Toàn đáp, đôi đũa trên tay không ngừng chọc chọc vào con gà trong tô, cứ như nó có tội với cậu vậy.

- Hình như HLV để ý thấy rồi, tối nay thể nào nó cũng bị ăn mắng- Triều bum đảo mắt nhìn sang bàn ăn của ban huấn luyện.

- Cái thằng! Đã biết thầy rất nghiêm khắc mà còn bày đặt chơi trò mất tích -Toàn càu nhàu, thực sự chả muốn ăn nữa, cậu ném hẳn đôi đũa xuống bàn.

- Mày ăn uống cho đàng hoàng vào! Lát nữa mà mày bị mắng trước cả nó thì chẳng ai dỗ nổi đâu!- Tuấn Anh nghiêm giọng dọa. Toàn mít ướt nổi tiếng trong cái học viện này, chỉ cần không vui một chút thôi thì nó sẽ rơm rớm nước mắt, vẫn là nên phòng bệnh hơn là chữa bệnh- Mà thằng Phượng lên cơn là chuyện thường ngày ở huyện rồi, còn thằng Trường hôm nay cũng nghỉ phép mà chẳng nói với ai là thế nào? Mai là ra Hải Phòng rồi.

- Mày thân với nó nhất mà còn chẳng rõ thì ai mà biết được- Triều vừa nhai cơm vừa thong thả nói. Gần đây không khí ở cái học viện này cứ kì lạ thế nào ấy, anh là đứa lạc quan nhất trong cả bọn mà còn chẳng chịu nổi cái kiểu âm u của mấy thằng bạn, huống hồ mấy đứa như Toàn với Tuấn Anh.

Không có câu trả lời cho hàng đống dấu hỏi trong đầu, cả bọn thở dài rồi cắm đầu vào bữa cơm. Từ ngày có giám đốc kỹ thuật Hàn Quốc, mọi thứ sinh hoạt, ăn tập ở đội đều trở nên nghiêm khắc và quy củ kinh khủng; thế nên cho dù có bao nhiêu chuyện đau đầu thì cũng phải tuân theo đúng lịch sinh hoạt cái đã, nếu không muốn tí nữa được mời lên phòng nói chuyện riêng với các thầy. Chúng nó lớn rồi, bây giờ đã là đàn anh ở câu lạc bộ, nếu cứ suốt ngày bị mắng thì còn làm gương được cho ai?

.

.

.

Tất cả mọi người đều biết, Toàn và Phượng là đôi bạn thân ở học viện HAGL. Phượng hơn cậu 1 tuổi, tính tình lại sôi nổi và cứng cỏi hơn cậu rất nhiều nên từ bé nó đã là đứa luôn chăm sóc và bảo vệ cho cậu. Ngoài thời gian tập luyện, sinh hoạt chung với đồng đội, Toàn rất hiếm khi ra ngoài, lại hay nhớ nhà, dễ khóc; chính Phượng là đứa chuyên bày trò nghịch ngợm để chọc cậu cười, lôi cậu đi chơi, dỗ dành cậu.

Không ít lần, các thầy hỏi cậu vì sao không chịu gọi Phượng là anh, trong khi cậu luôn gọi thế với Xuân Trường, Tuấn Anh, Đông Triều... Thực ra chính Toàn cũng không biết, có lẽ với cậu, Phượng là bạn, hơn cả một người bạn- nhưng cậu không thể nào đem cái khái niệm "đàn anh" gắn lên gương mặt lúc nào cũng nham nhở trước mặt kia được.

Kể từ lần đầu tiên cả đội được "ra mắt" với người hâm mộ bóng đá, ai cũng có thể nhận ra sự ăn ý đến gần như tuyệt đối giữa cậu và Phượng, những đường chuyền giữa hai đứa cứ như có mắt, tự tìm đến chân đứa kia mà thậm chí không cần phải nhìn. Gần chục năm luyện tập bên cạnh nhau khiến chúng nó có thể dựa vào thế trận trên sân mà dự đoán được người kia sẽ di chuyển như thế nào. Có điều, chính Toàn cũng hiểu, so với Phượng, kỹ năng của cậu vẫn còn thiếu sót, nhưng cậu luôn tin rằng chỉ cần được ra sân thì hai đứa vẫn là những mảnh ghép hoàn hảo.

Nhưng cậu quên một điều, hai đứa không thể mãi mãi chỉ đá ở HAGL, và các cấp độ đội tuyển thì không phải là nơi để hai đứa cậu là sự lựa chọn duy nhất, cả giải vô địch quốc gia cũng không hề chơi thứ bóng đá đẹp đẽ nhưng ngô nghê của các cậu. HAGL- cùng với lối chơi bóng đẹp nhưng thiếu hiệu quả- mùa nào cũng vất vả trụ hạng; còn cậu thì cũng chẳng dễ dàng để cạnh tranh một suất trên hàng công của các đội tuyển quốc gia với bạn bè và đàn anh từ các câu lạc bộ khác.

Ở HAGL, Phượng là đứa luôn được mọi người cưng chiều - không phải vì nó là ngôi sao của đội, mà vì nó đã luôn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, hứng chịu tất cả những áp lực từ dư luận- dù là tung hô hay chỉ trích. Cậu có thể tịt ngòi trong hàng chục trận đấu, nhưng chỉ cần một, hai trận nó không ghi bàn thì đã đủ để hứng gạch. Những chuyện đời tư của nó bị đưa lên mặt báo - với những cái tít rất kêu- và thiên hạ thì cứ cắm đầu vào đọc rồi thổi phồng lên mà chẳng cần biết sự thật là thế nào. Người ta kì vọng quá nhiều ở nó, rồi lại sẵn sàng quay lưng chỉ trích khi nó không đạt được đến mức ấy. Họ nào có chịu hiểu là cầu thủ không phải cái máy, Phượng lại không phải đứa thích than thở, có bao nhiêu lần nó cắn răng chịu đựng chấn thương để ra sân để rồi người ta chỉ trích nó vì không đạt phong độ?... Vì nó đã quá mệt mỏi ở bên ngoài, nên ở đây ai cũng muốn cho nó một không gian thoải mái nhất có thể. Dần dần, điều đó tạo thành một hình ảnh "công chúa", hay dỗi hay hờn như hiện tại; nhưng ai cũng biết bản chất của nó chưa hề thay đổi.

Toàn không phải mẫu cầu thủ thiên về thể lực, phải nói là những bài tập thể lực gần như không phát huy hiệu quả với cậu. Trong bóng đá hiện đại, thể lực và khả năng tranh chấp là thứ mà cầu thủ không thể thiếu- mà Toàn lại rất kém khoản này. Toàn hiểu điều đó, chấp nhận từ bỏ vị trí tiền đạo để dạt sang cánh, đầu tư tập luyện cho điểm mạnh của mình là tốc độ và kỹ thuật, nhưng dường như vẫn chưa đủ. Không ít lần cậu tự hỏi bản thân mình liệu đã cố gắng đủ chưa? Vì sao cậu vẫn chưa thể san sẻ được chút gánh nặng nào trên vai nó? Nếu cậu có thể làm tốt hơn thì mọi người sẽ nhẹ nhàng hơn với nó đúng không? Không biết từ bao giờ Toàn cảm thấy ước mơ cùng đứng trên sân thi đấu đỉnh cao cùng Phượng càng lúc càng trở nên xa vời...

.

.

.

- Toàn ơi! - Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, cái kiểu gào này là của thằng Thanh đây mà.

- Gì đấy?- Cậu chả buồn ngồi dậy, hất hàm hỏi thằng bạn vừa ào vào phòng, theo sau nó là Duy Pinky.

- Anh Phượng với anh Trường về rồi đấy- Nó nhanh nhảu báo cáo

- Thế á? Nó đâu rồi?- Toàn bật dậy.

- Hai ảnh bị thầy tóm rồi, chắc đang ăn mắng.

- Haizz, nãy giờ chắc cũng được gần nửa tiếng rồi á. Lúc chiều nhìn thấy mặt mấy thầy là tao đã sợ rồi - Pinky than thở

- Thôi, nó về là được rồi- Toàn thở dài, hạ lệnh tiễn khách- Tụi mày cũng về phòng đi, đừng có hỏi nó nhiều kẻo nó lại lên cơn.

Hai đứa ngoan ngoãn rút lui. Gì chứ chúng nó cũng chẳng muốn mạo hiểm chọc giận anh Phượng, ổng thuộc dạng mưa nắng thất thường, mà vấn đề đáng sợ hơn là đứa nào lỡ chọc giận ổng sẽ bị cả đám còn lại tế sống mất...

Toàn cũng nhanh chóng đi ra ngoài, cậu lủi nhanh xuống bếp.

- Cô ơi! - Toàn kéo nhẹ tay áo của cô bếp quen thuộc

- Tới rồi đấy à- Cô quay sang cười với nó- Tôi còn đang thắc mắc không biết phải giấu cho cậu đến chừng nào đây.

- Nó về hơi muộn ạ! - Cậu cười cầu hòa - Cháu sợ cầm về sớm quá lại nguội mất.

- Đây- Cô dúi vào tay cậu một cái túi to- Cầm cho cẩn thận vào, huấn luyện viên mà bắt gặp thì ăn mắng cả lũ đấy!

- Cháu cảm ơn cô ạ!

Nhìn theo bóng Toàn lỉnh nhanh ra ngoài, cô bếp lắc đầu cười. Đám trẻ này từ bé đã che chở cho nhau như vậy rồi. Cả ban huấn luyện cũng chỉ nghiêm khắc trước mặt chúng nó chứ vẫn nhắm một mắt, mở một mắt để cô tuồn thức ăn cho chúng nó mỗi lần có đứa nào bỏ bữa. Những đứa trẻ này đã bỏ cả tuổi thơ để sống với đam mê rồi, thế giới đáng sợ ngoài kia hãy để người lớn giúp chúng nó chống đỡ phần nào vậy.

.

.

.

Toàn về đến phòng thì đã nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Lát sau, Phượng bước ra, nghiêng đầu nhìn cậu.

- Về rồi à? Nãy tao còn thấy lạ là buổi tối mà mày không ở trong phòng nghe Big Bang lại chạy đi đâu đấy.

- Còn không phải đi kiếm thức ăn cho mày à? - Toàn chỉ vào chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn

- Vẫn là mày ngoan nhất- Phượng tiến tới vò mạnh mớ tóc trên đầu Toàn làm chúng rối tung cả lên.

- Này! Đừng có làm tới nhá!- Toàn gạt tay nó ra- Ăn nhanh đi không nguội mất!

Phượng cười cười, ném cái khăn đang cầm trên tay sang một bên, ngồi vào bàn chiến đấu với cái khẩu phần đầy ứ mà Toàn mang về. Thật lòng thì Phượng ăn cũng chẳng thấy ngon miệng nổi, nhưng nếu không liệu hồn mà xử hết thì chắc chắn là mềm xương với thằng Toàn (đúng hơn là nếu cậu dám bỏ bữa nó sẽ khóc cho cậu xem).

Toàn nhìn nó ăn, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lôi điện thoại ra nhắn tin cho bạn gái. Thằng điên này mà cứ làm cho cậu lo lắng mãi thế này thì chắc Nhung bỏ cậu mất, cứ mỗi lần nó lên cơn là cậu cũng chả có tâm trạng đâu mà tám chuyện với Nhung.

Phượng xử nốt cái đùi gà, nhanh chóng dọn dẹp bàn rồi lăn ra nằm dài trên giường.

- Không có gì muốn hỏi tao à?- Phượng nói, mắt vẫn nhìn đăm đăm lên trần nhà

- Hỏi thì mày có nói không?- Toàn đáp, nhàn nhạt, tay vẫn hí hoái nhắn tin.

- Chắc không, chẳng có chuyện gì lớn- Phượng phì cười trước thái độ của thằng bạn, nó hiểu cậu quá rồi - Tao còn xử lý được

- Ờ, vậy thì dẹp cái trò mất tích đi. Có lần sau nữa thì tao cho mày nhịn đói thật đấy!

- Vâng! Thưa sếp ngơ!- Phượng hoàn toàn không để ý lời đe dọa của nó- Toàn này, cảm ơn mày!

- Mày uống nhầm thuốc đấy à?- Toàn ném cái gối vào mặt Phượng- Còn không mau đi ngủ đi! Sức mày là sức trâu đấy chắc?


Phượng cười sặc sụa rồi cũng ngoan ngoãn trùm chăn ngủ. Đủ rồi, chỉ cần còn những người này yêu thương cậu thì cậu vẫn đủ sức đi đến cuối cùng.



Nghe thấy tiếng thở đều đều của thằng bạn, biết nó ngủ rồi, Toàn cũng nhanh chóng dẹp điện thoại, nghỉ ngơi. Ngày mai vẫn cần tiếp tục cố gắng. Nỗ lực gấp 3- 4 lần không đủ thì cố thêm chút nữa vậy! Cậu chắc chắn sẽ làm được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top