Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 2


Author: Snowman loves the Sun

Length: Series drabble

Rating: Tùy, nhưng chủ yếu là G và K. Mình chỉ viết được thế thôi :3

Pairing: Lumin/Xiuhan, có thể có các couple phụ khác, và không nhất thiết phải là các couple của EXO.

A/N: Xin đừng mang đi đâu hết. Chỉ vì tớ là một writer không mấy tiếng tăm không có nghĩa là các bạn được phép copy không xin phép tớ.

#4: Quên

- Ê Mân Thạc?

- Hở?

- Có biết hôm nay là ngày gì không?

- Biết. Sinh nhật cậu chớ gì?

- Ừ, thế sinh nhật mà cậu không có quà cho tớ à?

- Không, quên rồi. Tí nữa thích gì nói tớ, tớ mua cho.

- Ứ thèm quà của cậu nữa *này là cái kiểu dỗi hờn con gái gớm guốc mà Lộc gia vừa học lỏm ở đâu đó -____-*

- Chội, lại còn ứ thèm. Cảm ơn đằng ấy, đằng này chờ nghe câu ấy nãy giờ rồi :v

- ...

- Thôi được rồi, đêm nay tớ qua phòng cậu...

- Hê hê, có thế chứ :3

Đêm đó cả kí túc xá bị một phen mất ngủ vì hai tên điên đang làm chuyện mà ai-cũng-biết-là-gì ở trong phòng. Và có lẽ tiếng động khủng khiếp đến nỗi sáng dậy đứa nào đứa nấy cũng mắt thâm quầng như gấu trúc -____- Hầy, già cả rồi mà sao sức như bọn thanh niên đôi mươi vậy trời? Cả bọn thở dài nghĩ thầm.

#5: Ốm

Mân Thạc ốm rồi. Tiểu bánh bao rất ít khi bị ốm, nhưng mỗi lần ốm là như một lần chết đi sống lại. Lần này cũng không ngoại lệ. Bằng chứng là cậu đã phải nằm viện suốt một tuần để truyền nước biển và để các bác sĩ kiểm soát tình trạng cơ thể, tránh hoạt động quá sức. Bạn bè và các thành viên đều vào thăm nom cậu mỗi ngày, cố gắng làm cậu vui để mau hết bệnh. Duy chỉ có Lộc Hàm...

Từ lúc trở về Hàn Quốc, tuy không còn ở trong công ti nữa nhưng cậu và anh vẫn duy trì tình cảm như xưa. Có điều bây giờ Lộc Hàm đã trở thành diễn viên, lịch trình có thể nói là không dày đặc bằng cậu, nhưng ít ra hai người vẫn gặp nhau được một hai lần một tuần. Nhưng dạo này anh nhận được dự án mới, là dự án của một đạo diễn nổi tiếng, được kì vọng là phim bom tấn trong năm nay, nên tất nhiên lịch trình của anh càng dày đặc hơn, tần suất gặp nhau đã ít nay lại gần như không có. Cậu cũng từng đóng phim nên rất thông cảm cho anh. Nhìn anh tất bật trên phim trường như vậy, cậu cũng lo lắng nhiều. Người không có tí thịt nào, đã vậy lại còn hay bỏ ăn. Thế mà miệng lúc nào cũng phải "Em ăn nhiều lên, gầy quá rồi", "Anh không thích em giảm cân đâu, em là tiểu bánh bao cơ mà. Bánh bao phải tròn tròn mềm mềm chứ không được vừa góc cạnh vừa rắn như này :'( " bla bla bla.

Hôm nay là ngày thứ 8 cậu nằm bệnh viện. Chán ngắt. Không có Lộc Hàm, cậu cũng bớt vui đi. Dù đôi khi nhìn mặt con cá khô nham nhở đến nỗi muốn đấm, nhưng cậu không phủ nhận rằng anh khiến cuộc sống vốn dĩ nhàm chán của cậu trở nên thú vị hơn. Thở dài, Mân Thạc cố gắng tự ru ngủ mình, vì đầu óc cậu bây giờ căng không khác gì sợi dây đàn.

Đột nhiên, cậu cảm nhận được có ai đó đang khẽ mở cửa phòng cậu. Tiếng mở cửa phòng tuy rất nhỏ, nhưng với sự yên tĩnh của căn phòng ngay lúc này, không khó để cậu chú ý đến tiếng động. Cậu tưởng Chung Nhân đến thăm, vì lúc sáng cậu có nghe Thế Huân nhắn lại rằng, chiều nay thằng bé sẽ đến. Định mở miệng ra chào thằng bé, đột nhiên cậu bị chặn ngang họng bởi một giọng nói quen thuộc

- Ốm không dậy được thì đừng cố. Mấy tuần rồi bận quá không đến thăm em được, hôm nay anh mua ít cháo qua cho em. Đừng giận anh nhé.

Mân Thạc khẽ mỉm cười. Có chết cậu cũng không quên được giọng nói ấy. Cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Tốt rồi, mọi chuyện ổn cả rồi.

- Không sao đâu, em hiểu mà. Là vì anh bận nên không đến thăm em chứ không phải vì anh muốn thế. Chẳng phải giờ anh ở đây rồi sao?

- Đợt này anh được nghỉ hai tháng, bộ phim xong trước kế hoạch nên anh được nghỉ sớm. Vui không?

Mân Thạc không trả lời, mà chỉ mỉm cười. Nụ cười mà đối với Lộc Hàm, là nụ cười trong sáng và thuần khiết nhất, nụ cười chỉ dành cho mình anh. Anh biết câu trả lời của cậu rồi.

#6: Chuyện nấu ăn

Từ khi ở với Mân Thạc, Lộc Hàm không bao giờ phải nấu ăn. Đơn giản là mấy món anh nấu thì chẳng ai ăn nổi. Đến nỗi Thế Huân quý anh là thế mà nó cũng còn "nhẹ nhàng" góp ý: "Hàm ca, lần sau anh không phải nấu ăn nữa đâu. Em không có ý chê anh đâu, nhưng mà đồ anh nấu không hợp khẩu vị của em." (có mà không hợp khẩu vị của tất cả mọi người thì có ấy -___-)

Lần này, Mân Thạc phải về nhà thăm bố mẹ, nên phải tạm xa Lộc Hàm hai tuần. Lộc Hàm nghĩ, đây là cơ hội tốt để học nấu ăn, vừa để phòng những trường hợp như thế này, vừa để gây ấn tượng tốt với bố mẹ Mân Thạc khi anh về ra mắt gia đình cậu. Một mũi tên trúng hai phát, thật là quá lợi hại Ο∇Ο

Đầu tiên là phải kiếm ai đó để học hỏi kinh nghiệm đã. À đúng rồi, Lợn Sắt! Vị cứu tinh của đời anh chính là đây. Không cần biết kết quả (hay hậu quả) thế nào, cảm ơn cậu ta trước đã. Hê hê, việc đại sự mà, chút việc nịnh bợ cỏn con này thì có gì đâu :3 Lộc Hàm đã bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh hạnh phúc giữa anh và bố mẹ Mân Thạc, cậu nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, bác trai thì nhìn anh đầy tự hào, còn bác gái thì hiền từ xoa đầu anh. Ôi thật hạnh phúc biết bao!

Nhưng cuộc đời đâu như là mơ! Đầu tiên là việc phân loại đồ dùng trong nhà bếp. Lộc Hàm nhìn cái đống mà Khánh Thú vừa chỉ mặt gọi tên, lòng thầm rủa làm thế quái nào mà cậu ta với cả Mân Thạc lại có thể phân biệt những thứ giống nhau như thế. Anh gọi nhầm nồi với chảo, lấy nồi để chiên trứng, nấu cơm quên cho nước, rồi đôi khi còn quên cắm điện, cộng thêm cả mấy lần suýt làm cháy nhà nữa. Khánh Thú thở dài, chỉ vì muốn gây ấn tượng với Mân Thạc mà nỡ lòng nào hại cả hội anh em bạn dì này chứ? Nhưng mà, lỡ nhận hối lộ rồi, không thể trả lại được, huống chi đó lại là thứ mình khao khát bấy lâu nay: album bản limited của MJ, hàng hiếm nha. Hầy, thôi lần này đành hy sinh thân mình cứu cả đám vậy.

Chẳng mấy chốc mà hai tuần cũng trôi qua, thật nhanh a~ Lộc Hàm háo hức muốn cho Mân Thạc thấy tài nghệ của mình, dù vẫn còn hơi non nớt, nhưng đại khái là đã đỡ hơn trước rất nhiều rồi đi. Hôm nay anh đặc biệt làm canh rong biển, trứng cuộn và ramen cho cậu. Cơ mà... Nếu không có một phần công (rất lớn, vô cùng lớn) của Lợn Sắt đáng yêu thì có lẽ Lộc Hàm sẽ không thể làm xong bữa cơm tình yêu mất. Khánh Thú đã gần như phát điên lên khi nhận ra Lộc Hàm cho quá nhiều muối vào món canh rong biển. Và cậu suýt chút nữa thì phun hết trứng cuộn vào mặt Lộc Hàm chỉ vì anh lỡ tay đổ quá nhiều nước tương. Chỉ là lỡ tay thôi mà. Lộc Hàm rên rỉ. Và sau một hồi vật lộn với đống đồ ăn trong nhà bếp, vật lộn với cả Khánh Thú nữa, bữa cơm tình yêu cuối cùng cũng hoàn tất. Giờ chỉ còn chờ người kia thôi.

Cuối cùng thì Mân Thạc cũng đã về đến kí túc xá. Chào đón cậu là những người anh em thân thiết. Ơ nhưng mà Lộc Hàm với Khánh Thú đâu rồi nhỉ? Chợt nhớ ra điều gì, cậu mò vào căn bếp thân thuộc. Ô, cái gì thế này, này là do ai làm đây? Chắc chắn không phải Lộc Hàm, cậu chắc mẩm là như vậy. Chắc chắn là Khánh Thú. Cậu ấy quả thật chu đáo. Tuy nhiên suy nghĩ ấy đã thay đổi hoàn toàn sau khi cậu nếm thử canh rong biển. Hơi mặn. Chuyển sang món trứng, cũng hơi mặn, mà sao lại còn có cả vị ngọt thế này? Cậu hiểu ra một nửa vấn đề. Là Lộc Hàm nấu ăn cho cậu sao? Hầy, cái đồ ngốc này. Mân Thạc vô thức nở một nụ cười.

Lộc Hàm nãy giờ đứng lấm lét trong góc bếp, quan sát mọi biểu cảm của Mân Thạc, lòng tràn đầy hạnh phúc. Đây có thể coi là một bước tiến mới chứ? Cậu định ngày nào thì dẫn anh về ra mắt bố mẹ, để anh còn khoe tài bếp núc của mình ra đây?

- Ờm, thực ra thì cũng không quá tệ như những lần trước, nhưng tớ e là cậu vẫn còn phải cố gắng nhiều đấy Lộc Hàm.

- ... :'(

Lộc gia đã bị phũ như thế đấy :v

TO BE CONTINUED...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top