Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 5


#13: Chuyện con mèo

(Tác giả: Ta thích con mèo của Lộc Hàm quá điiii >.< Mập mập đáng yêu quá à. Như cục bông ấy. Ta mà được nuôi mèo ta sẽ ôm ẻm suốt ngày cho xem :">)

Lộc Hàm mới mua được một chú mèo. Mèo ta dáng người mập mập tròn tròn, bộ lông xám xù tạo cảm giác ấm áp, thật muốn ôm a~. Lộc Hàm ôm mèo suốt ngày, vì mèo rất mập, nhìn muốn ôm, lại vừa vặn ấm áp nữa, xứng đáng làm gối ôm kiêm chăn bông mini di động của Lộc a~. Bất quá, lý do Lộc Hàm quý con mèo này lại không chỉ đơn giản như vậy. Càng nhìn anh càng thấy nó giống cậu. Cũng mũm mĩm như này, cũng đôi mắt xếch sáng ngời mỗi khi nhìn thấy anh, lại còn, dạo này hình như mèo ta biết mình được chủ chiều chuộng hết mực nên đâm ra kiêu kì đây mà. Thật giống quá đi mất >.<

Mèo ngoan lắm, đi đâu cũng bám Lộc Hàm hết. Những lúc rảnh rỗi, Lộc Hàm hay tự kỉ với mèo. Anh kể cho mèo nghe về những người bạn tốt của mình, về gia đình, về Mân Thạc. Mèo không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe, đôi khi meo một tiếng ra vẻ hiểu chuyện. Dù biết mèo không thể nói, cũng không thể hiểu anh nói gì, nhưng anh vẫn luôn thích nói chuyện với mèo. Ừ thì nó giống cậu mà. Những khi nghe anh kể chuyện, cậu chỉ im lặng, đôi khi an ủi Lộc Hàm vài ba câu. Bộ dáng nghiêng đầu, đôi mắt luôn mở to chăm chú nhìn anh, giống không thể tả được. Dù biết Mân Thạc ghét mèo nhưng nếu cậu biết được anh đã kể cho nó nghe những gì, hẳn cậu sẽ thích nó thôi. Mèo dường như hiểu được tâm tình của chủ, nên mỗi lần nghe cậu chủ kể về Mân Thạc, lại meo meo vài tiếng, đôi lúc còn dụi dụi vào tay anh nữa, giống như thay cậu an ủi anh vậy. Những lúc ấy, Lộc Hàm chỉ biết thở dài, ôm mèo vào lòng, dụi dụi vào bụng nó mấy cái, cảm nhận hơi ấm từ mèo thôi. Haizz, anh đang nhớ một con mèo khác a~. Con mèo này trắng trắng này, đáng yêu này, mỗi tội hơi gầy tí thôi. Phải ăn nhiều vào tí nữa, để sau này còn có sức làm "nhiều việc khác" a~

Con mèo xám kia thật sung sướng, còn con mèo trắng kia thật là... chẳng biết nói sao nữa. Sướng khổ gì đâu phải người trong cuộc thì đâu biết được.

(Tác giả: Vì không biết tên em mèo nên mình không dám bịa đâu. Mèo đáng yêu quá a~)

#14: Hết yêu

Những cuộc điện thoại ít dần đi, những tin nhắn dần thưa thớt, không còn những lời ngọt ngào yêu thương như lúc đầu nữa. Những cuộc nói chuyện không còn kéo dài đến nửa đêm về sáng, những dòng chữ chỉ còn những câu từ máy móc. Vậy là cả hai đều biết, họ đã hết yêu.

Họ đều chờ đợi để đối phương chủ động nói lời chia tay, nhưng dường như không ai muốn chủ động nói ra những lời đau lòng đến thế. Dù sao yêu nhau cũng đã 5 năm, nếu không còn tình thì ít ra vẫn còn nghĩa. Nhưng càng kéo dài, cả hai càng lún sâu vào mối quan hệ bây giờ chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Ngày qua ngày, họ vẫn cứ tiếp tục im lặng, đợi chờ một lời chia tay từ người kia.

Ai đó đã gửi cho Mân Thạc tấm ảnh của Lộc Hàm. Anh đang ôm một cô gái, với gương mặt vô cùng hạnh phúc. Nụ cười ấy đã bao lâu rồi cậu không thấy nhỉ? Một tháng, hai tháng? Cậu cũng không nhớ nữa. Chỉ biết rằng đã từ rất lâu về trước. Nhưng nụ cười ấy bây giờ không còn dành cho cậu nữa rồi. Cậu biết, đã đến lúc mình phải buông tay trước, nếu đó là điều anh muốn.

"Lộc Hàm, chúng ta chia tay đi."

"Ừ"

Vỏn vẹn hai tin nhắn, và họ đã bước ra khỏi cuộc đời nhau như thế. Không ồn ào, không thị phi, chỉ tự nhiên bước ra khỏi cuộc đời nhau, như thể họ chưa từng gặp. Một người mạnh mẽ, nhưng lại cố giấu nước mắt trong lòng, một người thờ ơ, nhưng lại đang cố chôn nỗi đau vào sâu trong tim. 5 năm yêu nhau, ít ra họ vẫn có những khoảng thời gian hạnh phúc. Nhưng tình yêu không phải là vĩnh cửu. Đến một lúc nào đó, họ rồi cũng nhận ra bản thân không thể đem lại hạnh phúc thực sự cho người kia. Có duyên nhưng lại không được ở bên nhauu, cũng đáng tiếc. Nhưng đoạn tình cảm này chỉ nên dừng lại ở đây thôi. Hết yêu, nhưng bản thân vẫn có thể bình thản nhìn nhau mà chúc nhau hạnh phúc, chẳng phải tốt hơn sao? Nhất định phải sống thật hạnh phúc, ngay cả khi không có nhau ở bên cạnh, để không phải nhìn thấy nhau đau lòng. Tình cảm lúc ấy, có chăng cũng chỉ là sự thương hại mà thôi.

#15: Gặp lại

Sân bay chiều cuối năm thật đông đúc và ồn ào. Tiếng người cười nói không ngớt. Đâu đó vang lên tiếng khóc, có lẽ là của một người mẹ vừa được gặp lại con mình sau một năm xa cách, hoặc một cô gái có người yêu đi du học ở phương xa. Và, giữa cái không khí nhộn nhịp của sân bay, có một chàng trai trẻ. Đó là một diễn viên nổi tiếng, người Trung Quốc. Cậu ta sang Hàn Quốc để thực hiện một dự án phim mới, và cũng là để kết thúc hợp đồng với công ty quản lí cũ, SM Entertainment. Đó là những gì công chúng biết được. Thế nhưng, cậu ta còn một lý do khác để quay lại nơi này. Là vì một người.

Trở về khách sạn sau một ngày dài mệt mỏi, xung quanh im ắng không một tiếng động. Tiếng fan hô hào, tiếng la hét, gào thét, tất cả đều khiến Lộc Hàm căng thẳng đầu óc. Anh cũng hơi bất ngờ khi mình vẫn còn được yêu mến ở một đất nước vốn coi trọng lễ nghĩa như thế, nơi mà hai năm về trước anh đã tự ý rời bỏ để trở về quê hương lập nghiệp với cái danh "kẻ phản bội". Nhưng mà thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã thuộc về quá khứ, nếu không ai nhắc lại, mình cũng chẳng cần nhọc công suy nghĩ làm gì. Bận rộn là thế, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh, anh lại theo thói quen cũ mà chạy ra ngoài mua cho mình một cốc Americano. Vị cà phê nhàn nhạt sau bao nhiêu năm vẫn chẳng thay đổi, tuy không ngon bằng cà phê cậu pha. Vị đắng của Americano, uống lâu dần thành quen, để rồi cuối cùng khiến người ta phát nghiện. Cũng như Mân Thạc vậy. Bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại dịu dàng và mềm mỏng, thứ dịu dàng lan ra từ từ, rồi dần dần chiếm lấy tâm trí người khác, không cho họ có cơ hội thoát ra. Mân Thạc của anh là thế đấy.

Dù chẳng phải lần đầu tiên nói chuyện với nhau, nhưng là lần đầu tiên đối diện nhau sau bao tháng ngày xa cách. Anh biết nói gì đây? Lời xin lỗi muộn màng có lẽ không phải điều thích hợp để nói ra sau ngần ấy thời gian. Vết thương dù có lớn đến đâu rồi cũng phải tự động lành lại, để lại sẹo đấy, đau đấy, nhưng biết làm sao được. Cậu không hận anh đã là tốt lắm rồi.

Có lẽ Mân Thạc cũng không ngờ được là mình lại gặp anh trong tình huống trớ trêu thế này. Anh về lại Hàn Quốc là để kết thúc hợp đồng với SM. Gặp cậu, cũng chỉ là một dự định ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng đã đến mức này, chẳng lẽ lại ngồi im không nói với nhau câu nào.

- Chào anh/em.

Một khoảng dài im lặng giữa hai người. Ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, nhưng họ đều có chung một cảm xúc. Cảm giác bồi hồi nhung nhớ sau hai năm không gặp, đáng ra phải có rất nhiều chuyện để kể cho nhau nghe, nhưng tại sao lại rơi vào im lặng đến mức này?

- Anh khỏe không? Công việc thế nào rồi? - Mân Thạc lên tiếng trước.

- Anh khỏe, công việc vẫn bình thường. Còn em thế nào?

- Ngoại trừ việc không có anh ở đây, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.

- Anh nhớ em. - Chưa kịp suy nghĩ gì, Lộc Hàm đã tự động bật ra câu nói ấy. Chính anh còn phải ngạc nhiên khi nghe những lời ấy phát ra từ miệng mình.

Mân Thạc yên lặng, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào cốc cà phê. Cảm xúc trong cậu bây giờ lẫn lộn quá. Vui cũng có, buồn cũng có, nhớ nhung cũng có, và có lẽ là có một chút giận dỗi. Hai năm, chỉ được tiếp xúc với nhau qua điện thoại, vậy mà bây giờ gặp trực tiếp lại chẳng có lời nào. Cậu có từng nói là Lộc Hàm thiếu muối lắm không?

Lần đầu gặp lại, và cũng là mở đầu cho một loạt chuyện trớ trêu khác. Không biết cả hai nên vui hay nên buồn đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top