Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 6

I'm back :))) Xin lỗi vì đã ngâm cái series này quá lâu, hôm nay mới có ý tưởng để viết tiếp.

#16: Cá tháng Tư

Mân Thạc nhận được tin nhắn từ Lộc Hàm:
Mẫn's Lú: "Thạc Thạc à, Cá tháng Tư mở cửa chờ tớ."
Vợ của Sangnamja: "Đồ điên -_-"
Trò chơi khăm dở tệ. Mân Thạc trong lòng rủa thầm tên đầu gấu Bắc Kinh nào đó, nhưng đồng thời cậu cũng mong đó không phải một lời nói dối.
Cá tháng Tư, Dispatch khui chuyện hẹn hò của Chung Nhân. Mân Thạc thở dài. Ông trời thật thích trêu ngươi người khác mà. Tưởng trò đùa Cá tháng Tư, hóa ra là thật. Cậu lại càng có lý do để mong chờ.
Cậu từ chối mọi cuộc hẹn chỉ để chờ tên ngốc đó. Cậu dậy thật sớm, chuẩn bị thật tươm tất để có thể thoải mái gặp Lộc Hàm. Nhưng chờ từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối, bóng dáng Lộc Hàm vẫn chẳng thấy đâu. Thất vọng. Biết ngay là không nên tin lời tên này ngay từ đầu mà. Hôm nay là ngày gì chứ? Cá tháng Tư đó. Nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm rồi, sắp qua ngày mới rồi, có lẽ cũng không nên hy vọng gì nhiều.
Ting ting. Tin nhắn mới từ Lộc Hàm.
Mẫn's Lú: "Thạc Thạc, mở cửa cho tớ."
Vợ của Sangnamja: "Đồ điên. Tớ không tin cậu nữa đâu. Tớ đi ngủ đây."
5 phút... 10 phút... Không thấy Lộc Hàm trả lời tin nhắn. Cậu mệt mỏi quá rồi. Thao thức suốt đêm qua, sáng nay lại phải dậy sớm, chuẩn bị bao nhiêu thứ, cậu mệt muốn chết. Đồ ăn cậu nấu đã giao cho mấy đứa em xử lý hết. Cậu mệt đến nỗi không muốn ăn gì hết. Lộc Hàm có đến thật đi nữa, chắc chắn sẽ kêu gào thảm thiết đòi mấy đứa em mở cửa thôi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Mân Thạc cảm nhận được có bàn tay ai đó nhẹ nhàng xoa đầu mình, còn khoảng nệm bên cạnh lún xuống một chút.
"Đồ ngốc, tớ đã bảo là tớ sẽ về mà. Cậu không biết hôm nay là quốc tế tỏ tình sao?"
Lộc Hàm ôm Mân Thạc vào lòng, chìm vào giấc ngủ cùng nụ cười hạnh phúc trên môi.

#17: Ai ghét, ai thương?
Lộc Hàm thích Mân Thạc, nhưng Mân Thạc ghét anh lắm. Vì suốt bốn năm học đại học, anh lúc nào cũng cố gắng cạnh tranh với cậu. Cậu tranh chức hội trưởng hội học sinh, cố gắng thể hiện tài năng của mình để thuyết phục mọi người. Lộc Hàm cậy đông fan hâm mộ nữ trong trường, các thầy cô cũng ưu ái anh, nên anh nghiễm nhiên trở thành hội trưởng, đẩy cậu xuống làm hội phó. Cậu là đội trưởng đội bóng đá của trường, Lộc Hàm là đội phó, nhưng lời của anh có sức ảnh hưởng hơn hẳn. Anh thậm chí còn cướp cả người anh thầm thương trộm nhớ. Người hoàn hảo như anh khiến cậu cảm thấy mình vô dụng kinh khủng. Mọi thứ cậu làm chỉ là bước đệm cho thành công của anh.
Mân Thạc đâu biết rằng, Lộc Hàm chỉ muốn chứng tỏ bản thân xứng đáng với cậu, là chỗ dựa vững chắc cả đời cho cậu. Anh muốn thay cậu gánh trách nhiệm của một người đội trưởng, hội trưởng vì không muốn thấy cậu mệt mỏi. Và anh ích kỉ, chỉ muốn giữ cậu cho riêng mình. Thực ra anh gặp cô gái ấy không phải vì muốn hẹn hò với cô, mà là vì muốn cô tránh tiếp xúc với Mân Thạc nhà anh (vâng, chắc là của anh -_-). Không ngờ lại khiến cậu hiểu lầm.
- Mân Thạc, gặp cậu một chút được không?
- Làm gì?
- Tớ có một số thứ cần nói. Gặp cậu ở sân bóng nhé. 3h chiều nay. Nhớ đến đó.
Mân Thạc cảm thấy khó hiểu vô cùng. Cậu cùng anh ta không có thù oán gì, bất quá cậu chỉ hơi ghen tị với anh ta một chút thôi. Chẳng lẽ anh ta biết sao?
Mân Thạc đến sân bóng như đã hẹn. Lộc Hàm đã ở đó đợi cậu từ sớm. Bỗng nhiên Mân Thạc cảm thấy lo lắng. Lần đầu tiên cậu gặp trực tiếp Lộc Hàm ở khoảng cách gần như vậy.
- Tôi đến rồi, cậu có gì muốn nói không?
- Tớ biết cậu ghét tớ.
- ...
- Nhưng cậu có biết vì sao tớ giành làm hội trưởng với cậu không?
- ...
- Tớ thích cậu. Tớ muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho cậu, tớ không thể đứng nhìn cậu mệt mỏi mà không thể giúp gì. Tớ làm mọi cách để khiến cậu chú ý, nhưng cậu chỉ quan tâm đến công việc. Tớ chỉ có thể bất đắc dĩ cạnh tranh với cậu để được cậu để mắt đến thôi. Nhưng có lẽ tớ sai rồi. Tớ không thích HanSeung tiếp xúc với cậu, nên tớ gặp cô ấy chỉ để yêu cầu cô ấy tránh xa cậu. Xin lỗi, tớ sai rồi.
Lời thú nhận của Lộc Hàm khiến Mân Thạc bối rối. Có lẽ cậu không ghét anh nhiều như cậu nghĩ. Cậu là vì quá chìm đắm vào sự ghen tị nên không để ý đến cảm xúc của bản thân mình. Cậu cũng thích anh mất rồi. Nhưng cậu muốn thử thách anh.
- Cho cậu ba tháng, nếu có thể khiến tôi bớt ghét cậu, tôi sẽ đồng ý làm bạn trai cậu.
Từ đó trở về sau, người ta thấy cặp đôi đối thủ truyền kiếp trở nên thân thiết hơn, và bất ngờ hơn nữa, hai năm sau khi ra trường, họ tổ chức đám cưới trong sự chúc phúc của gia đình và bạn bè.

#18: Call me hyung
- Lộc Hàm, gọi tớ là hyung đi.
- Không được. Cậu đáng yêu thế này, không làm hyung được đâu. Để tớ làm hyung cho.
Đáng yêu... Hai từ đó làm tổn thương sự nam tính của cậu ghê gớm. Hầy, trẻ quá cũng là một cái tội mà.
Thế là giận nhau hơn một tuần. Chẳng ai chịu nhường ai. Người chịu thiệt đương nhiên là Lộc Hàm. Trước giờ chỉ quen thói hưởng thụ chứ chẳng bao giờ làm, nên giờ đây khi giận nhau đương nhiên Lộc Hàm gánh hết (ôi cái số thê nô...).

Tử Thao a.k.a nhân-vật-hơi-có-liên-quan đi ngang qua chỗ anh, thấy mặt mày bơ phờ thẫn thờ từ sáng đến chiều, liền thương tình hỏi thăm:

- Lộ Hàm, á nhầm, Lộc Hàm, hyung sao vậy?

- Tử Thao,... òaaaaaaaa.

- ...

- Mân Thạc giận anh, anh chỉ muốn cậu ấy gọi một tiếng hyung thôi mà. Nhưng tự nhiên lúc anh khen cậu ấy đáng yêu, cậu ấy lại đùng đùng nổi giận.

- Ầy, ông anh quý hóa của em ơi, anh sai rồi, sai lè rồi. Mân Thạc hyung ghét bị khen là đáng yêu kia mà, em tưởng anh phải biết rõ chứ. Giống Huân nhà em. Chậc, đúng nhà con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh.

- Chú có cách nào giúp anh với. - Lộc Hàm mếu máo.

- Haizz, em có cách này, nhưng mà anh cần mạo hiểm tính mạng mình một chút đấy...

...

Tối đó, Lộc Hàm tình nguyện vứt bỏ thứ gọi là tự tôn của một người đàn ông, ngoan ngoãn nằm trên giường chịu trận, chờ Mân Thạc về xử lí. À nói trắng ra là anh nhà chịu kiếp làm THỤ một ngày (hay nhiều ngày thì không ai biết).

Không khí kì lạ vẫn luôn bao trùm cả căn phòng tận đến lúc Mân Thạc trở về. Nhìn Lộc Hàm bằng ánh mắt ngạc nhiên, cậu vẫn chưa tiêu hóa được mọi chuyện vừa xảy ra trong căn phòng này. Cậu lờ mờ đoán ra được, Lộc Hàm... cuối cùng cũng chịu nằm dưới rồi sao?

- HAHAHAHAHAHAHAHAHA!!!! (trời cười gì gớm vậy Sớc ._.)

Sau đó... Thực ra không có sau đó, vì Lộc Hàm đã bị hành đến mức sống dở chết dở, nhờ cái kế hoạch nịnh vợ chết tiệt của thằng thê nô chết tiệt kia.

Ở một nơi nào đó trong kí túc xá.

- Huân Huân à, anh xin lỗi mà...

- Xin xỏ gì, nằm xuống, cởi hết ra, nâng mông lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top