Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khi nào còn yêu người ta còn tha thứ lỗi lầm cho nhau...

Khi nào còn yêu người ta còn tha thứ lỗi lầm cho nhau...

Tự mình phải hiểu mình thôi
Làm thân con gái một đời
Buồn lo lặn vào trong mắt
Nụ cười cứ nở trên môi...

Bây giờ em mới thật sự thấm ý nghĩa của 4 câu thơ này, đã gần 2 tháng nay em phải cố cười, cười với anh, cười với mọi người nhưng lúc này đây thì em không thể cố được nữa.

Ước gì có thể là mặt trời để chiếu những tia nắng mà đôi khi chính là những giọt nước mắt cho thế gian, để có thể nghĩ rằng, biết đâu chính nỗi buồn của mình lại mang lại niềm hạnh phúc cho người khác nhưng sao khó quá.

Nếu bạn yêu thương 1 ai đó, để rồi nhận ra rằng người đó không thuộc về mình thì hãy để cho họ ra đi. Bởi vì trong cuộc đời mình, trong tình yêu ta cần cho hơn là nhận. Em đã không làm gì để níu giữ tình yêu của mình cũng bởi vì ý nghĩ như thế, nhưng em thật sự thất vọng. 

Cái tin anh có người khác không đủ bất ngờ để làm em shock, chỉ k ngờ a lại thay đổi nhanh đến như vậy. Mà cũng phải thôi, anh là thuyền anh thuộc về biển cả bao la, thuộc về những con sóng rong chơi hoài k biết chán.

Còn em, em chỉ là bờ cát, thuộc về đất liền.

Thuộc về những con phố nhỏ với những tán cây mát rượi ngang dọc giữa lòng Hà Nội...
Thuộc về những quán cafe nhỏ với những câu chuyện tưởng như không bao h dứt...
Thuộc về cây cầu Long Biên đổ nát lộng gió chia nhau từng múi mít ngọt lịm...
Thuộc về những chiều hoàng hôn mát rượi ngồi uống trà sữa bên bờ hồ Tây...
Thuộc về cơn bão bất chợt một ngày tháng 9...
Thuộc về những quán cóc vỉa hè len lỏi qua từng góc phố...
Thuộc về những ngôi nhà cao tầng im lìm, ngắm nhìn đêm thành phố lên đèn...
Thuộc về...

Em không phải là mối tình thứ nhất, cũng chẳng phải là mối tình cuối cùng của anh. Anh là mối tình đầu, là tất cả những gì đầu tiên của em. Em tự hỏi đến bao h thì con thuyền tình yêu của a mới cập bến?

Em đã từng lấy anh làm chỗ dựa lấy lời hẹn ước 2 năm làm mục đích, lấy khoảng thời gian xa cách đằng đẵng làm niềm tin, lấy khoảng cách đại dương làm nỗi nhớ, để chắc chắn rằng không gì có thể thay đổi được.

Vậy mà giờ đây, đang ngồi ngắm nhìn lại những gì thuộc về anh, mà sao cảm thấy xa lạ và lạc lõng quá. Anh chỉ gần đây thôi, 1 cái click chuột mà xa vời như không thể với tới...

Tại sao em cứ phải là người tha thứ?


Dẫu sao thì vẫn phải cố gắng thôi, cuộc sống mới đã tạo cho em bộ mặt biết cười hơn và lại «mày cũng vốn là 1 người mạnh mẽ cơ mà, hãy cố lên, hãy giành thời gian cho học tập, giành tình thương yêu cho gia đình, bè bạn, giành sức lực cho những khó khăn mới của 2 năm nữa, giành suy nghĩ cho ngày mai, để lại nỗi nhớ cho ngày hôm qua, rồi mày sẽ trở về nhà, sẽ đc hạnh phúc...»

Còn anh, chỉ xin anh 1 điều hãy tặng riêng cho em những kỉ niệm...

Đừng bao giờ tặng ai đó những bông hoa anh tặng em ven đường con đường ấy..
Đừng bao giờ ngồi bên ai đó trong quán cafe ấy...
Đừng bao giờ cùng ai đó ngồi hóng gió trên cây cầu đổ nát ấy...
Đừng bao giờ cùng ai đó ngắm nhìn thành phố lên đèn ở nơi ấy...
Đừng bao giờ ngồi bên ai đó thưởng thức mùi sen khi vào mùa...
Đừng bao giờ nắm tay ai đó bước trên những con phố mà 2 đứa mình đã cùng đặt tên...
Đừng bao giờ...

Chỉ thế thôi có đc k anh? ( hơi bị tham lam thì phải) Và còn 1 điều nữa anh nên tìm 1 bến đậu cho con thuyền tình yêu của mình đi thôi, nhỡ biển nổi bão thì sao...

Và e...

Con đường tình yêu ấy, ở cuối con đường không có em nữa.

Ngày hôm nay tạm thời là như vậy, còn ngày mai, em cũng không biết nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top