Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hạnh phúc nhỏ

-Làm đĩ, có ai dám mưu cầu hạnh phúc đâu em!
Phải rồi, làm cái nghề bị xã hội khinh rẻ này thì làm gì dám mơ tưởng đến tình yêu! Nhưng mà tận sâu trong trái tim mình, cô khao khát được thử cảm giác được yêu một lần. Không như những đứa trẻ khác, cô không nhận được sự yêu thương đầy đủ của cha lẫn mẹ. Họ đã nhẫn tâm bỏ rơi cô để rồi đây, một đứa trẻ 17, 18 tuổi như cô phải dấn thân vào cái nghề dưới đáy của xã hội. Dù thế, nhưng cô chưa hề than vãn hay có nửa lời oán trách với cha mẹ mình. Cô luôn ôm mọi nỗi đau giấu kín trong lòng và luôn nở những nụ cười gắng gượng chấp nhận trước số phận oan trái . Rồi màn đêm cũng dần buông xuống trên con phố tấp nập dòng người qua lại, như mọi khi, cô ngồi cạnh để bồi rượu cho những tên đàn ông lắm tiền đang say khướt, mặc cho bàn tay to, thô ráp của họ lần mò khắp cơ thể đầy đặn của cô. Dù khó chịu nhưng cô đành cắn răng chịu đựng vì cô biết, nếu cô không làm hài lòng họ thì cô sẽ chết đói. Cô sống nhờ những đồng tiền mà họ cho cô sau mỗi đêm ân ái, sống nhờ những đồng tiền dơ bẩn ấy, đôi khi cô cũng mủi lòng nhưng biết phải làm sao khi cô không là gì trong xã hội. Đang lẩn quẩn với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, chợt có một bàn tay bóp mạnh lên ngực cô khiến cô giật bắn người bật dậy. Một gã đàn ông to béo, thô kệch với hơi thở hỗn hển sặc mùi rượu đang với tay xoa nhẹ bàn tay cô. Hắn nhếch miệng cười
- Cưng đi với anh...ức...anh cho....hức...cưng sướng....he...he...
Tiếng nấc rượu cùng với giọng cười biến thái của ông ta làm cô sợ hãi, tuy cô đã qua đêm với đàn ông những vẫn chỉ mới vài lần. Còn hầu hết cô chỉ bồi rượu và đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với người như thế. Ánh mắt trốn tránh cùng với sự rụt rè của cô làm tên già khú kia khoái chí, hắn đưa bàn tay béo múp nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô ghì kéo vào người hắn. Hoảng loạn, cô đưa tay đẩy bật người hắn rồi bỏ chạy ra phía ngoài cổng mặc cho tên béo kia la oai oái:
- Con khốn, bắt con nhỏ đó lại...!
Những tên thủ vệ đứng canh trước cửa không cho cô ra, chúng ghì kéo cô lại khiến cô vùng vẫy đằng trời cũng khó thoát khỏi. Dáng người úc ích như lợn của tên kia lịch bịch nặng nề chạy đến, hắn cho cô hẳn một bạt tai khiến mặt cô bỏng rát đau xót. Hai tay cô bị khóa chặt bởi những tên thủ vệ, còn cơ thể cô thì bị tên biến thái kia giằng xéo. Cô biết cô không nên khóc nhưng sự tuổi nhục dưới những cặp mắt dè bĩu kia làm cô tủi lòng. Đôi mắt cô ngấn nước, dòng lệ của trực tràn ra trên đôi má đỏ ửng sưng tấy. Con lợn kia vẫn không dừng hành vi đồi bại đó với cô, hắn còn dùng những lời lẽ thô tục chì chiếc, xát muối vào tâm hồn của cô gái trẻ tội nghiệp:
- Khóc gì chứ....hahaha...làm cái nghề đĩ thỏa mà tiếc gì....chỉ để đàn ông chúng tao chơi thôi...hahah....!
- Sao lại thô lỗ với phụ nữ như vậy?
Một tiếng nói trầm vang lên giữa đám ồn ào nhốn nháo. Tiếng nói ấy phát ra nghe thanh lịch nhẹ nhàng nhưng uy vũ vô cùng. Mọi người đổ dồn ánh nhìn vào nơi phát ra tiếng nói. Hình ảnh một quý ông thanh lịch với ly rượu vang đỏ sẫm trên tay xuất hiện giữa đám đông. Ai cũng tập trung ánh nhìn về người đàn ông ấy, kể cả cô. Lần đầu tiên cô gặp một người đẹp đến thế, mái tóc vàng hoe được chải chuốc buộc gọn gàng thành hình đuôi ngựa, sống mũi cao với đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm. Tuy là một người ở độ tuổi trung niên nhưng dáng người của anh không như những ông già gần đất xa trời, vừa cao vừa rắn chắc chẳng kém trai 18. Và trông anh ấy lịch lãm hơn trong bộ vest đen sang trọng. Anh ta nở nụ cười mỉm trên môi, thản nhiên nhấp một ngụm rượu rồi bình phẩm về mớ hỗn độn trước mắt
- Mày là thằng nào mà lên tiếng ở đây!?Mày đéo biết bố là ai à?
- Tôi là ai không quan trọng quan trọng là tôi biết bố tôi không phải là một con lợn!
Câu trả lời của người đàn ông ấy làm gã béo tức điên, hắn lao cái thân hình tròn ủm đó đến nắm lấy cổ áo anh
- Thằng bố láo! Đừng có mà chọc điên tao!
- Tôi không rãnh chọc điên một con lợn để nó húc tôi. Tôi chỉ quan tâm đến đóa hoa xinh đẹp đằng kia!
Ngón tay của anh ta rất đẹp, chúng thon dài và rất linh động, như ngón tay của người chơi piano chuyên nghiệp vậy. Và hình như ngón tay anh ta chỉ vào cô, cô chỉ biết nhìn anh dưới sự kìm hãm của hai tên thủ vệ mà không hề phản ứng. Con lợn kia có vẻ tức điên lên, hắn chưa từng bị chọc tức đến thế. Nếu không giải quyết được cục tức này, có khi hắn sẽ ói máu mà chết mất.
- Mày nói gì? Thằng như mày mà cũng đòi tranh gái với tao? Ở đây ai có tiền có quyền, bố mày đây tiền hơi nhiều đấy!
Anh chỉ nhếch nhẹ miệng nhìn hắn, rồi đưa mắt dò xét cô gái trước mắt, thản nhiên châm một điếu thuốc hút một hơi thật sâu rồi nhả ra những làn khói trắng
- Ông trả bao nhiêu cho một đêm?
- $500
Anh ta lại rít thêm một lần thuốc
- $ 1000
- $ 1500
Tên béo cãi lại, anh vẫn tỉnh như tờ
- $ 2000
- Xem mày trả nổi bao nhiêu...$ 10000...thế nào? Quéo chưa?
Hắn hả hê nhìn anh đầy khinh rẻ, còn cô thì vẫn rối như tơ vò. Tại sao chứ? Tại sao họ lại trả cái giá cao như vậy? Vì cô ư? Hay là vì phân chia cao thấp. Cô lén nhìn anh, nhìn xem sắc mặt anh như nào. Nhưng cô chẳng thấy được gì khác ngoài vẻ điềm tỉnh thản nhiên như nắm chắc phần lợi về mình của anh. Chợt một cái giá cuối được đưa ra, cái giá khiến cô, mọi người, kể cả tên già kia cũng bất ngờ. Chưa bao giờ cô được nghe đến cái giá đó, huống hồ gì số tiền đó lại chỉ dành cho một người như cô.
- $ 100000
Con số với tận 5 số không được đưa ra mà không một chút do dự nào. Tên béo kia cứng đờ cả họng mà chẳng thể cãi lại gì, tiếc rẻ một món đồ chơi, hắn đành ngậm ngùi thả cô ra rồi bỏ đi. Cũng không quên để lại một câu nói đểu
- $100000 cho một con điếm...xì...thằng điên..!
Hắn ta bỏ đi thì mọi người cũng giải tán, ai cũng đều quay lại cuộc vui của mình. Chỉ còn cô và anh, cô vẫn đứng đờ người nhìn anh, cô không tin vào tai mình, cô cũng không dám tin vào sự thật. Cô chỉ đứng đó và giương đôi mắt to tròn đó mà nhìn chăm chú. Rồi sự chăm chú của cô cũng vỡ khi anh cất tiếng hỏi
- Em nhìn tôi đến khi nào? Đừng để $100000 của tôi lãng phí theo thời gian như thế!
- Tôi.... à....không...em...phải làm gì đây?
- Em bị dọa đến ngốc rồi à? Làm những gì mà em nghĩ em phải làm! Đó là phục vụ tôi!
Không lê thê dài dòng, hai chữ phục vụ kia đánh thẳng vào trọng tâm chính, cô lúc này mới chợt hoàn hồn. Khẽ cười ngại, cô nhẹ nhàng đáp lại lời nhắc
- Em...hơi ngỡ một xíu...ưm...mời..mời anh theo em qua phòng này ạ!
Cô đi trước dẫn đường còn anh thì chậm rãi theo sau cũng với điếu thuốc trên tay. Nơi cô làm chia làm hai gian, gian trên là phòng cho khách làng chơi, gian dưới là quán bar và vũ trường. Khổ nổi cái giờ cao điểm phòng nghẹt cứng, nên khi đến căn phòng được sắp xếp thì điếu thuốc trên tay anh cũng lụi tắt, cô mở cửa mời anh vào trong . Bên trong phòng đã được trang trí bằng những nến thơm lung linh với gam màu chủ đạo là màu đỏ tạo nên cảm giác ma mị quyến rũ đến hút hồn. Anh tự nhiên tiến vào trong rồi tự tiện ngồi lên giường, anh đảo đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn quanh căn phòng rồi lại dừng nơi cô. Theo thói quen cô thường hay hỏi khách hàng
- Anh có muốn đi tắm trước không ạ?
Anh chỉ ra hiệu kêu cô đến gần rồi vòng tay ôm siết lấy eo cô đè cô nằm xuống giường. Áp sát thân mình vào thân cô, anh đáp lại
- Tôi không tắm, em dám chê tôi hôi?
- Ơ..em... em không.....ưm
Chưa kịp dứt lời thì môi anh đã chiếm trọn môi cô, cái lưỡi tinh nghịch của anh tiến vào khoan miệng rồi quấn lấy lưỡi cô đảo qua lại rất thuần thục. Nụ hôn ấy kéo dài đến lúc cô nhường như bị hút hết không khí thì mới dừng lại. Mô anh rời môi cô còn kéo thêm cả cọng chỉ bạc lấp lánh. Anh dành hết mọi phần chủ động về mình, chẳng cho cô thời gian để thích nghi, anh đã lột sạch hết trang phục vướng víu trên người co và bắt đầy mân mê cơ thể đẩy đà ấy. Tay trái anh nắm lấy hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, tay phải thì bóp nắn lấy cặp gò bồng căng tròn nõn nà của cô. Đến khi nhụy hoa cương cứng thì liền bị anh trêu đùa vờn qua lại giữa hai ngón tay. Cảnh xuân bên dưới cũng dần ướt đẫm do những sự kích thích mơn trớn bên trên của anh. Cô chẳng thể nhúc nhích hay cử động tay, chỉ có thể để yên cho anh làm mọi điều anh thích trên cơ thể mình. Nói đúng ra là cô thích lắm, chưa bao giờ cô cảm thấy cơ thể mình được nâng niu bởi tay của đàn ông. Những cuộc chơi trước cô đã phải gắng chịu những hành động thô lỗ và tàn bạo thì giờ đây cô cảm thấy rất khoái lạc. Thậm chí đến lúc anh tiến vào trong cô, cô cũng không đau như những lần trước đó. Cô tham lam hưởng thụ cảm giác đê mê khó tả ấy và chẳng để tâm đến thời gian hay mọi thứ xung quanh. Trước mắt cô bây giờ chỉ còn mỗi gương mặt điển trai ấy, tuy mơ màn dưới ánh nến nhưng cô vẫn nhìn anh để rồi bất giác cô vòng tay ôm lấy cổ anh, cùng anh hưởng thụ cảm giác hạnh phúc ấy. Cuộc chơi cứ thế kéo dài qua hàng giờ, đến lúc cô thiếp đi lúc nào không hay biết. Chỉ biết lúc cô thức dậy anh đã đi rồi, và cạnh cô là phong bì với $100000 trong ấy. Cô cầm chiếc phong bì ấy và ôm vào người như níu giữ lại khoảng kí ức ấy. Đã bao lâu rồi cô không cảm thấy được sự nhẹ nhàng đến thế. Từ đó mỗi đêm cô đều ngóng anh, và mỗi đêm anh đều đến tìm cô rồi rời đi từ rất sớm. Dần dần cô thương anh từ lúc nào chẳng biết, cô chỉ biết rằng khi ở bên anh là tim cô như hẫng đi một nhịp và đầu óc thì như trên mây vậy. Nhìu lúc cô muốn nói cho anh nghe nhưng cô sợ nếu anh biết sẽ rời bỏ cô vì không ai muốn mình day dưa với một con đĩ cả. Cô sợ nên cô im lặng và giấu nó đi như một nỗi niềm thầm kín. Mọi chuyện cứ như một chiếc tubin, cứ quay đều mỗi ngày cho đến một đêm ấy. Cô tình cờ tỉnh giấc do tiếng chuông điện thoại đổ, theo thói quen cô với lấy và nghe. Vừa bắt máy thì đầu dây bên kia truyền đến giọng trẻ con
- Ba ơi! Khi nào ba về ạ!? Hôm nay con ngoan lắm á ba
Tiếp đến là tiếng của một người phụ nữ
- Con đừng ồn ba, ba đang làm việc mà!
Cô vội nhìn rõ lại tên danh bạ thì thấy dòng chữ "Vợ". Cô tắt máy rồi bật dậy nhìn quanh, hóa ra là điện thoại của anh nhưng mà anh ấy đâu rồi.? Cô đảo mắt kiếm tìm , hóa ra anh hút thuốc ngoài ban công nên không nghe được tiếng chuông điện thoại, cô nhìn lại dòng tên danh bạ. Từ vợ sao nhìn chua xót thế? Giọng của đứa bé gọi ba sao nghe mà đau quá! Thì ra anh đã có gia đình, anh đã có bến đỗ cho bản thân. Lúc này đây cô mới ngỡ, bấy lâu nay cô bị chìm đắm trong sự dịu dàng của anh mà quên đi nghề mà mình đang làm. Cô đang ảo tưởng sao? Ảo tưởng mơ mộng về một tình yêu? Tim cô đột nhiên thắt lại khi nhớ đến tiếng trẻ thơ gọi ba. Cô đang cố chen chân vào gia đình của người khác sao? Cô đang ích kỉ để giành ba từ tay của đứa trẻ này và giành chồng của người phụ nữ ấy sao? Hàng loạt câu hỏi cũng như sự thổn thức khiến cô cả đêm ấy không chợp mắt được. Sáng hôm sau cô dành thời gian tản bộ thì bắt gặp hình ảnh của một gia đình hạnh phúc đang tíu tít đằng xa, cô nhận ra ngay là anh ấy. Người đàn ông đã khiến cho trái tim cô rung động đang cùng gia đình của anh ấy dạo chơi. Cô vội bỏ chạy, cô thật sự không muốn nhìn thêm một phút giây nào nữa. Cô chạy một mạch về lại nơi ở của mình, khóa trái cửa lại mà nhốt mình trong bốn bức tường ấy. Cô nhớ lại gương mặt của đứa trẻ con ấy, thật dễ thương và hồn nhiên. Cô thật ganh tị vì trước giờ cô chưa từng có cảm giác ấy, cô lo sợ mất anh nhưng không muốn đứa trẻ đó chịu hoàn cảnh thiếu tình thương như mình. Với lại một đứa con gái nhơ nhuốc thì làm sao sánh được với một người như anh. Cô suy nghĩ rất lâu, vừa suy nghĩ mà nước mắt cứ lăn dài trên má. Cô thầm nhủ với bản thân rằng, chỉ đêm nay thôi, cho cô ích kỉ một đêm nữa thôi, để cô được cảm nhận sự hạnh phúc ấy lần cuối cùng!
Đêm ấy anh cũng đến bên cô, đêm nay là đêm hoan ái cuối cùng, cũng là dấu chấm hết mà cô đặt ra cho mối quan hệ này. Sáng ấy ang cũng rời đi và phong bì ấy vẫn cạnh cô. Cô kéo ngăn tủ nhỏ ra, bên trong là những phong bì anh cho cô ngày trước, cô vẫn chưa động đến. Cô kẹp chúng vào một tờ giấy rồi ghi gửi lại cho anh và nhờ người chị làm chung nghề của mình đưa giúp. Ngày hôm ấy cô cuốn gói rời đi, cô đi đâu cũng không rõ, cô chỉ muốn mình đi thật xa và không quay lại vì cô sợ mình sẽ không nỡ. Anh cũng đến nơi quán cũ đêm nay nhưng mà hình bóng ấy của cô đã không còn. Anh có hỏi thăm và tìm cô nhưng cô như làn khói bạch vô âm tín. Anh quay về với gia đình của mình, còn cô thì phong trần lưu lạc đi nơi khác. Nhiều đêm cô mơ về khoảnh khắc ngọt ngào của hai người nhưng rồi đều tan biến vô vọng. Cô giữ những hoài niệm ấy làm những hạnh phúc nhỏ cho mình cũng nhưng điểm tựa tinh thần cho bản thân . Trên ngọn đồi cao với vô vàn hoa thơm, cô đứng đấy và giương mắt nhìn xa xăm nơi chân trời màu xanh kia. Văng vẳng bên tai vẫn còn những lời đường mật ngọt ngào của những đêm hoan ái ngày trước. Cô chỉ đưa tay che tai mình lại và nhắm mắt, xua đi những suy nghĩ ấy để rồi khi cô mở mắt ra, cô vẫn đang tiếp tục bước đi trên con đường phong trần. Con đường của nghề làm đĩ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: