Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10 - Dưới trướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(edited)

Suzuki Mako đấm liên tục vào mặt của gã Tổng trưởng Roppongi "Cuồng Nộ". Những cú đấm đầy lực lượng và lối đánh nhau không theo trật tự nào của hắn khiến gã vừa ăn đau vừa nhớ đến Kharisma - anh em Haitani. Không, so với Haitani, Suzuki Mako của Tokyo Akehisa còn điên hơn gấp bội. Tên này... căn bản không ngại ai chết cả! Tên này... cứ như đám xã hội đen vậy!?

Gã chỉ suy nghĩ được đến đó rồi mất ý thức. Thấy thế, Suzuki Mako hết hứng thú, ném văng gã Tổng trưởng sang một bên khiến cả người gã ta lăn lóc xuống bên chân một tên ất ơ nào đấy. Suzuki Mako hỏi, giọng hắn không lớn nhưng âm lượng đủ để những người ở đây nghe rõ ràng.

"Đứa nào muốn lên thì nhanh cái tay vào, tao tiếp."

Không ai dám hó hé. Chúng có trăm rưỡi người, nhưng đánh nãy giờ thì tình hình khiến chúng nhận ra, chẳng đứa nào có thể đánh lại tên to con đó. Đồng bọn của hắn, có vài người là bọn chúng đánh đến được, nhưng đến lúc tưởng chừng sắp xử lý xong thì tên này lại xông vào ngáng đường, rồi bọn chúng thua. Thương tích trên người chúng nặng đến sợ. Bọn chúng như trở về nửa năm trước, cái ngày mà Roppongi Cuồng Nộ hạ đài vì anh em Haitani. Nhưng lúc đó, chúng thiệt mất một Phó Tổng trưởng. Mà lần này, chúng sợ rằng nếu chúng dại dột, thứ chúng thiệt chính là cả một băng đảng.

Tokyo Akehisa có tên khổng lồ này, một mình hắn đã đủ lan tỏa nỗi khiếp vía đến cho những tên bất lương hành nghề lâu năm.

Nhận ra sự e ngại và sợ hãi đến từ Roppongi Cuồng Nộ, Suzuki Mako cười to. Chuyện gì đây? Trình độ như vậy mà lại gào mồm đòi sẽ đứng đầu Tokyo? Hắn nhớ lại hồi xưa khi còn làm việc cho bọn xã hội đen ở Chiba, rồi cả những ngày bắt tay hợp tác với Sano Erika; so sánh thì bọn này chẳng khiến hắn nhét kẽ răng.

Thứ giúp Suzuki Mako hơn hẳn tất cả những người ở đây, cả "Cuồng Nộ" lẫn những người đồng bạn, là kinh nghiệm đánh nhau và sức mạnh hơn người được mài dũa từ lúc đang lăn lộn với một đám yakuza nguy hiểm.

Suzuki xoay người. Sau lưng hắn là Thủ lĩnh và bốn thành viên sáng lập của Tokyo Akehisa: Michelle (Sano Erika), Kawaragi Sousuke, Miyamura Katsuki, Todoroki Yuma, và Karasawa Yuzuha. Karasawa Yuzuha là đứa bị đánh thảm nhất; nó có bao giờ đánh đấm giỏi đâu, nhưng ít nhất thì nó đỡ hơn bọn yếu ớt kia. Mà người lành lặn nhất lại là thủ lĩnh Michelle, không một vết xước; từ nãy đến giờ, cô nàng chỉ ngồi vắt chéo chân ở một thùng hàng đằng xa và quan sát thế trận thôi. Michelle không hợp với đánh nhau, cô nàng hợp với việc dùng cái đầu.

Y hệt hồi đó, Suzuki nghĩ vậy khi nhớ về cái ngày "Michelle" Sano Erika xông vào hang ổ yakuza để lôi kéo hắn đi theo cô. Chắc chắn hắn không thể nào quên được lối chơi bẩn khét mùi "Erika" và cả cái cách cô nàng "cảm hóa" hắn bằng cách nói chuyện ngông nghênh của mình.

"Này, mặc dù biết dùng hàng nóng, ăn trộm và đánh lén là bẩn, nhưng tao chơi bẩn mà tao lại thắng! Mày xem đó, sao mày lại có thể để một đám thất bại thế này lợi dụng mày cơ chứ!? Đi theo tao đi. Nếu có một ngày mà tao thua, mày có quyền lợi dụng lại tao, bất cứ yêu cầu gì cũng được."

Suzuki buồn cười. Chẳng biết vì sao mà bao giờ nhớ đến cảnh tượng ấy, hắn lại phải tự hỏi bản thân rằng sao hắn lại dễ bị lừa đến thế cơ chứ.

Con người không bao giờ ra trận trực tiếp như cô ta thì hỏi chữ "thua" bao giờ mới có?

Thấy Suzuki xong chuyện, "Michelle" tiếp nhận sân khấu. Trong tay cầm theo một tờ giấy, cô nàng tiến về phía trước với thái độ trông thì điềm nhiên nhưng lại có vẻ khinh khỉnh.

"Ai là Phó Tổng trưởng?"

Một gã con trai đi lên trước. Nom cái cách gã đề phòng và dè dặt khiến cô nàng bật cười. Cùng nhau đi đến chỗ thùng hàng để có không gian viết chữ, cô đưa cho gã một chiếc bút và tờ giấy trên tay, thái độ ôn hòa mà hưng phấn làm gã càng thêm e dè. Nói gì thì nói, con đàn bà bình chân như vại từ nãy đến giờ trước mặt gã chính là thủ lĩnh của cái tên "khỉ đột" vừa một mình xử đẹp phần lớn người của băng đảng gã.

"Đọc kỹ và ký vào đây nhé. Không có lựa chọn nào khác đâu nên cậu chỉ cần đọc và ký thôi, đừng suy nghĩ chi nhiều." Michelle nói, nhẹ nhàng cứ như đang tâm sự với gã trong một chiều cà phê vậy.

Gã nhanh chóng đọc lướt qua bản hiệp nghị. Càng đọc, gương mặt gã càng vặn vẹo. Cuối cùng, gã mới hét lên.

"Khốn nạn! Chúng mày coi tụi tao-"

Chưa nói xong, gã đã bị Suzuki Mako đá phăng ra hai mét. Trước đó, Michelle đã vội đoạt lại cây bút máy xinh xắn của mình. Cô ta đứng tại chỗ, vẫn cười; nụ cười ôn hòa sặc mùi thương nghiệp chưa hề thay đổi.

"Nào, đừng hô hét như thế. Lớn rồi, tự rõ lập trường của mình đi chứ."

Giọng Michelle tiếp tục vang lên, vô cùng dịu dàng như đang an ủi cho những trái tim run sợ của các chàng trai trẻ. Thế mà nội dung lời nói lại khiến bọn chúng vừa bực bội vừa kinh ngạc, khó hiểu.

"Có gì đâu mà phân vân nhỉ? Nếu các cậu sáp nhập dưới trướng Tokyo Akehisa, các cậu vẫn sẽ là Roppongi Cuồng Nộ, vẫn giữ nguyên Tổng trưởng, chẳng có gì thay đổi cả. Các cậu làm việc cho chúng tôi, hoa hồng chính là lương cho các cậu. Chúng ta công bằng, chẳng phải mọi điều kiện đều vô cùng có lợi cho các cậu sao?"

"Gọi là sáp nhập nhưng đây lại là một cuộc giao dịch đúng nghĩa mà thôi. Các cậu làm việc cho chúng tôi, chúng tôi cho cậu sự bảo hộ và lương bổng."

"Còn nếu không sáp nhập, các cậu nghĩ mà xem, tin tức Roppongi Cuồng Nộ bại trận dưới một băng mới nở rộ thì sẽ ô nhục đến cỡ nào? Thay vào đó, "hợp tác" chẳng phải là danh từ tuyệt vời hơn sao?"

Những kẻ khoác áo Roppongi Cuồng Nộ đều xôn xao cả lên. Nghe Michelle nói, dường như sáp nhập vào Tokyo Akehisa hoàn toàn không phải là ý tồi. Nó không gây hại cho họ, thậm chí còn đem cho họ rất nhiều lợi ích. Được giữ lại tên của băng, tự do hoành hành mà không sợ một ai, thậm chí làm công không nhiều, tiền lương lại có. Nghe qua đều biết bên lợi bên hại, bên nào hơn bên nào rồi.

Chỉ có gã Phó Tổng trưởng mới nắm được mục đích thật sự của Tokyo Akehisa. Gã lườm Michelle, con đàn bà đáng sợ đứng đầu băng nhóm chỉ sáu người kia. Gã đâu có ngu tới mức không hiểu rằng, một khi đã sáp nhập dưới trướng Tokyo Akehisa, thứ Roppongi Cuồng Nộ mất chính là danh dự và tự tôn của bất lương. Chúng sẽ như những con chó của Tokyo Akehisa. Tokyo Akehisa bảo vệ chúng như chủ bảo vệ chó, để cho chúng kiêu ngạo như chủ cưng chó, khiến chúng "làm công" như chó giúp chủ. Và rồi tất cả hành vi của Roppongi Cuồng Nộ, người ta đều sẽ biết đến như là "Con chó dưới trướng Tokyo Akehisa", hay ngắn gọn hơn, mọi thứ đều thuộc về "Tokyo Akehisa".

Roppongi Cuồng Nộ sẽ chỉ còn cái tiếng, mà chẳng còn một miếng nào. Tokyo Akehisa sẽ dùng đồng lương và lợi nhuận để ăn mòn nhuệ khí của Roppongi Cuồng Nộ, biến chúng thành băng nhóm phụ thuộc vào Tokyo Akehisa.

Michelle thích thú nhìn gã Phó Tổng trưởng biến sắc liên tục. Đây là một thằng lưu manh thông minh và ranh mãnh. Nghe qua thì chỉ đánh hơi thấy lợi lộc nhưng phải tư duy cho nhiều mới nắm được mục đích thật sự của Tokyo Akehisa. Và tên đàn ông trước mặt cô có đủ thực lực để làm điều đó.

Nhưng liệu đứng trước tiền bạc và lợi ích, trí khôn sẽ dẫn dắt chủ thể đi theo con đường nào?

Michelle nhỏ giọng, vừa đủ để chỉ có cả hai nghe thấy được, "Này, cậu có muốn làm người đại diện chứ?"

Gã giật mình, ánh mắt dè dặt xem chừng người đàn bà đối diện. Gã đánh hơi được mùi bất ổn, rằng ả ta đang dụ dỗ gã. Michelle chỉ cười, nhét cây bút máy vào tay gã và vuốt phẳng nếp nhăn trên tờ hiệp nghị.

"Tôi biết cậu là người thông minh. Cậu xứng đáng với những thứ tốt hơn là một cái danh Phó Tổng trưởng."

Cô ta đưa cho gã thêm một tờ giấy nữa. Trên đó đề dòng chữ in đậm "Hiệp nghị hợp tác giữa Tokyo Akehisa và người đại diện quản lý băng đảng dưới trướng".

Michelle nói với gã, lại như tiếng thì thầm của con quỷ dữ tham lam dưới âm ti địa ngục, "Tất cả lợi ích trên tờ hiệp nghị này sẽ thuộc về cậu ngay vào thời điểm cậu ký hai tờ giấy này."

Gã liếc qua nó, liếc thật nhanh mà cũng nắm được trọn vẹn ý. Lúc này, gã không còn do dự nữa. Nhanh tay ký vào hai bản hiệp nghị, gã giương mắt nhìn chằm chằm Michelle như rằng sợ cô ta đổi ý. Nhưng làm sao có thể cơ chứ? Cô nàng vui vẻ nhận lấy hai bản hiệp nghị và đứng trước hàng trăm người thuộc Roppongi Cuồng Nộ, cô tuyên bố.

"Như các bạn đã thấy, người đại diện của các bạn đã ký tên vào Hiệp nghị hợp tác. Cuồng Nộ sẽ được sáp nhập dưới trướng của Tokyo Akehisa, được Tokyo Akehisa bảo hộ trước bất kỳ sự tấn công nào của các băng nhóm ngoài phạm vi và nhận lấy những lợi ích tương ứng khi làm việc cho chúng tôi. Đổi lại, Cuồng Nộ sẽ nhận công việc từ Tokyo Akehisa, cụ thể đã được vạch ra rõ ràng trong bản hiệp nghị do Phó Tổng trưởng, hiện tại là người đại diện cho Roppongi Cuồng Nộ, ký tên."

"Xét về độ ảnh hưởng của Roppongi Cuồng Nộ, Tokyo Akehisa quyết định giao lại nhiều băng đảng nhỏ khác và khu vực Roppongi cho Roppongi Cuồng Nộ thay Tokyo Akehisa quản lý. Hãy dùng sức mạnh đáng khâm phục của các bạn để khiến cho bọn họ quy phục về chúng ta."

"Về vấn đề lương bổng thuộc về Roppongi Cuồng Nộ, mỗi tháng, sau khi hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ và các báo cáo đã qua kiểm tra, người đại diện Roppongi Cuồng Nộ sẽ đến gặp Thủ lĩnh Tokyo Akehisa để nhận tiền công chia cho các bạn. Không có bất kỳ sự thiếu sót nào ở đây, cả phía Tokyo Akehisa và Roppongi Cuồng Nộ."

"Hiệp nghị sẽ được kéo dài cho tới khi một trong hai băng nhóm, Tokyo Akehisa hoặc Roppongi Cuồng Nộ tan rã. Nếu bội ước, bên bội ước phải đền bù gấp mười lần tổng số tiền hoa hồng đã chi."

"Xin hết. Từ lúc này, Roppongi Cuồng Nộ sẽ thuộc về băng nhóm dưới trướng của Tokyo Akehisa." Michelle cười tươi, trông rạng rỡ như đóa hướng dương vàng, "Chúc cho lần hợp tác của chúng ta diễn ra tốt đẹp."

Trước khi giải tán, Michelle nhìn gã Phó Tổng trưởng, hay bây giờ là người đại diện của Roppongi Cuồng Nộ, một cách đầy thâm ý.

Gã là một kẻ khôn ngoan, cô không phủ nhận, nhưng để đồng ý Hiệp nghị nhanh như vậy thì phải nói rằng, gã ta đồng thời là kẻ có tham vọng. Phải biết rằng điều kiện trên Hiệp nghị người đại diện không chỉ dành cho trí khôn thôi mà còn là lòng trung thành.

[Người đại diện sẽ nhận được số tiền hoa hồng thêm 10% từ tiền lương của các thành viên. Ngược lại, nếu phát hiện có bất kỳ hành vi vi phạm hiệp nghị nào xảy ra, người đại diện phải bồi thường tổng số tiền hoa hồng của thành viên băng nhóm và rời khỏi vị trí.]

Nghe như thể, vi phạm Hiệp nghị thì chỉ cần bồi thường số tiền hoa hồng từ đó đến nay, so ra chẳng thiệt đi đâu một đồng, tính toán kỹ lưỡng thì thậm chí còn sinh ra lãi nữa.

Thế nhưng, thực hư rằng số tiền hoa hồng của thành viên băng nhóm được tính theo số tiền của tất cả các lần nhận hoa hồng dựa-trên-đầu-người.

Nhân số của Roppongi Cuồng Nộ là gần hai trăm, mỗi người tính một số tiền tổng hoa hồng của băng nhóm. Bốn bỏ năm lên, ít nhất cũng bồi thường cả trăm nghìn hay lên đến triệu yên.

"Lại dùng Bẫy hiệp nghị đấy sao?" Todoroki khoác vai người bạn của mình, lời trêu ghẹo giắt bên miệng, "Đến bao giờ mày mới thôi mấy trò chơi xấu thế?"

Michelle điềm tĩnh đáp lại như thể người chơi xấu ở đây không phải cô nàng, "Thanh danh tao từ xưa đến nay đã gắn liền với mấy trò đó, bảo tao thôi thì khác gì bảo Miyamura bỏ nghề về làm công an."

"Đừng có réo tên tao vào." Miyamura tặc lưỡi, "Xin lỗi chứ làm công an? Đây xin chê. Bên công an mà dùng Bẫy hiệp nghị, tao chẳng bị gông cổ vào tù thì cũng đóng phạt tiền triệu."

"Đấy." Michelle cười phá lên.

"Bẫy Hiệp nghị" chính là thứ nguy hiểm nhất dựa trên sự thiếu tin tưởng và lòng thành ở đôi bên. Mà "Michelle" Sano Erika và Miyamura Katsuki, Thủ lĩnh và Đầu não Tokyo Akehisa, chính là hai người nắm rõ như lòng bàn tay chiêu trò này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top