Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Người tình cũ

Ngõ nhỏ hun hút tối, chỉ có vài ánh đèn leo lét hắt ra từ những căn nhà đã đóng cửa hai bên đường. Các cửa hàng cũng đã đóng cửa vì trời cũng đã khuya, cùng với cơn mưa bất chợt khiến trời càng trở nên lạnh lẽo hơn, nhà nào cũng chỉ muốn nhanh chóng tìm tới chiếc giường ấm áp và êm ái của mình.

Nhà trọ của Phụng Anh nằm trong ngách đầu tiên của ngõ, một căn phòng nhỏ và cũ kỹ nằm trong dãy nhà cấp bốn chỉ có bốn phòng, một cái sân hẹp, một bể nước, một nhà vệ sinh kiêm nhà tắm chung nằm ở cuối sân. Phòng rộng không đầy mười sáu mét vuông, chỉ đủ để kê một chiếc giường, một cái tủ quần áo và một bàn học. Phụng Anh không nấu ăn nên cô không mất thêm không gian cho bếp và chạn bát như những nhà khác. Khu trọ có bốn phòng, phòng của cô nằm ở cuối cùng, hai trong ba phòng trọ còn lại cũng đều là sinh viên, có điều họ không ở một mình như cô, hình như đều là sinh viên của một trường kinh tế nào đó. Vì không gặp gỡ nói chuyện nhiều nên Phụng Anh cũng không biết rõ thông tin lắm. Mỗi phòng đều có hai người ở, toàn là nữ, kém tuổi cô, cũng thường xuyên đi học vào ban ngày và tối tối đều để đèn học rất khuya. Phòng kế ngay bên phòng cô là của một đôi sống thử, cô biết họ không phải là vợ chồng vì thỉnh thoảng khi bố mẹ cô gái kia lên thăm, anh chàng kia lại ôm hết quần áo của mình chạy sang nhà bạn bè ở tạm. Có hôm, anh chàng kia vẫn còn mặc quần đùi áo ba lỗ tất tả ôm theo một đống đồ đạc sang ngồi nhờ ở phòng Phụng Anh vì bố mẹ người yêu lên bất thình lình không báo trước làm hai người trở tay không kịp. Cô gái nghe nói đã tốt nghiệp cao đẳng và đi làm, cung phụng cho anh người yêu đang học tới năm thứ sáu, lay lắt mãi chưa ra trường nổi. Phụng Anh cũng sẽ chẳng để ý đến họ nếu không có mấy tình huống dở khóc dở cười như trên, và thêm việc những tiếng động họ gây ra mỗi đêm cũng khiến cô liên tục phải nghe nhạc khi đi ngủ để át đi những tiếng rên rỉ tiêu hồn của đôi tình nhân thiếu tế nhị đó. Tệ nhất là việc sáng ra, vừa bước chân ra khỏi cửa, mắt mũi không để ý là có thể dẫm ngay vào một cái vỏ bao cao su còn nguyên một đống thổ tả ở bên trong, nằm chình ình ở ngoài sân, chắc mới được vứt ra sau khi xong chuyện. Những lúc như thế, Phụng Anh thầm nghĩ, may mà mình không có thùng rác để ở ngoài, chứ nếu không người ta vất vào thùng rác nhà mình, nếu để bạn bè hay người quen tới chơi trông thấy thì thật nhảy xuống sông Tô Lịch cũng không hết oan uổng được.

Cô chuyển tới đây vào cuối năm thứ nhất đại học, kể từ sau khi cô rời bỏ cuộc sống của Quân như một sự trốn chạy. Quân không bao giờ có thể nghĩ ra một người như cô lại có thể chui vào một nơi như thế này để sống suốt ba năm nay.

Ngày trước, trong con mắt của Quân, Phụng Anh giống như một nàng tiểu thư kiêu kỳ, sống trong nhung lụa và sự chiều chuộng hết mực của anh. Phụng Anh không biết Quân có tình cảm với mình tới đâu, nhưng chắc chắn anh cảm nhận được tình cảm của cô dành cho anh, nếu không anh cũng chẳng trân trọng cô, một cô gái ban đầu anh bao bọc chỉ vì muốn có người thỏa mãn hàng đêm như thế. Ngày ấy, Quân chưa được như bây giờ, nhưng lương của anh vẫn đủ chu cấp cho cô một cuộc sống thừa thãi so với những sinh viên tỉnh lẻ khác.

Mọi nỗ lực của cô cũng chẳng thể thắng nổi lý trí nhiều khát vọng của Quân, tới cuối cùng, thứ mà cô đạt được, mãi mãi chỉ là vai "nhân tình" của anh mà thôi. Quân lấy con gái của một người có vai vế trong ngành xây dựng ở Hà Nội, anh đã đề nghị cô hãy ở bên anh như một nhân tình. Anh hứa vẫn sẽ chu cấp cho cô đầy đủ như trước, sẽ không để cô thiếu thốn cái gì, miễn là cô vẫn chấp nhận ở bên anh, để anh được lo cho sự nghiệp của mình thêm vài năm. Đến khi sự nghiệp của anh vững vàng rồi, anh sẽ bỏ người vợ kia để quay lại với cô. Chỉ cần cô chờ đợi anh vài năm, chấp nhận làm cái bóng bí ẩn của anh vài năm, sau đó cô sẽ có anh, và có tất cả. Quân nói, đằng nào cô cũng phải học thêm ba năm nữa mới tốt nghiệp đại học, ra trường đi làm và chờ đợi anh thêm khoảng một hai năm nữa, từng ấy thời gian là đủ để anh nắm chắc và củng cố được địa vị của mình rồi.

Quân biết Phụng Anh yêu mình và coi anh như hoàng đế trong lòng, anh bảo gì cô cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo, nhưng anh không ngờ, điều anh đề nghị đã động chạm vào vết thương lòng lớn nhất của cô trong quá khứ. Phụng Anh lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình, vẻn vẹn vừa trong một chiếc vali kéo nhỏ, bỏ lại toàn bộ những món đồ đắt tiền anh tặng cho cô và rời khỏi nơi mà cô đã từng ở cùng anh suốt gần một năm học đại học đầu tiên.

Tuổi mười tám của cô đã qua đi nhiều ngọt ngào và cũng đầy tổn thương như thế!

- Này người đẹp! Chúng ta có quen nhau mà, sao em có thể bước qua tôi lạnh lùng như không quen nhau thế?

Một giọng nói có phần quen thuộc khiến Phụng Anh phải giật nảy mình quay lại.

Đứng dưới mái che bằng mái tôn hơi chìa ra của một cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa để tránh mưa, Hoàng Anh đang đứng co người lại, hai tay đút vào trong túi áo phao, bên cạnh là chiếc xe máy cùng với áo mưa đang vắt ở đằng trước, anh nhoẻn miệng cười nhìn cô.

Nhớ lại những lời nói cay nghiệt trước đó của anh, Phụng Anh cảm thấy có chút tủi hờn trong lòng. Đã xúc phạm cô rồi bây giờ còn muốn tới tìm cô để xin lỗi sao? Hay anh ta lại muốn đòi hỏi gì ở cô nữa, sau khi đã trắng trợn vi phạm những thỏa thuận với cô trước đó? Phụng Anh mím môi, trợn mắt nhìn anh, sau đó quay ngoắt người, lại định bước đi.

- Này... - Không ngờ Hoàng Anh lại lao ra khỏi chỗ trú mưa của mình, chạy tới túm lấy tay cô kéo lại. Anh rùng mình, bàn tay cô lạnh toát.

- Anh định làm gì thế? - Phụng Anh giật tay ra và bước lùi lại.

Nhưng rồi thấy mái tóc của anh đã ướt nước mưa, cô lại không đành lòng, bất đắc dĩ tiến lên che ô cho cả anh. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đang tươi cười đầy âm mưu của anh, xẵng giọng:

- Anh có gì thì nói nhanh lên, khuya rồi, tôi cần phải về ngủ.

- Từ từ, một chút thôi, đằng nào ngày mai anh cũng hẹn em buổi trưa mà. - Hoàng Anh cười. Phụng Anh thầm nghĩ, rõ ràng thái độ này là anh ta hoàn toàn không có một chút cảm giác có lỗi nào trong người cả.

- Buổi sáng tôi còn phải đi học.

- Khi nãy Uyên nói ngày mai bọn em chỉ có ba tiết cuối buổi chiều mà. - Hoàng Anh lập tức bắt thóp cô.

Phụng Anh bị anh bắt bẻ thì chỉ có thể thở dài, sau đó nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng nói:

- Thế rốt cuộc anh muốn gì? Mà tại sao anh lại ở đây? Anh đừng nói là anh để bạn tôi đi về một mình giữa trời mưa đấy chứ?

- Tại áo mưa của anh không che được cho hai người nên anh bắt taxi cho Uyên về trước rồi.

- Phải chăng đó chỉ là lý do phụ, còn lý do chính là anh muốn chạy đến đây gặp tôi? - Phụng Anh cười nhạt - Sao, anh cảm thấy không vui khi 'bạn gái hợp đồng' của anh ra về trên xe của chàng trai khác à?

- Lúc nãy anh thấy em không được vui, chắc là do anh đã lỡ lời... Nhưng em đừng quá để ý đến chuyện đó, thực sự thì anh không cố ý ám chỉ em. Hơn nữa, anh tôn trọng tất cả những người lao động, dù họ làm công việc gì... - Hoàng Anh nhún vai giải thích.

- Anh thực sự nghĩ như vậy sao? - Phụng Anh rướn người lên, nhìn thật gần vào đôi mắt anh, rõ ràng là cô không tin lời anh nói.

- Đúng thế. - Hoàng Anh vẫn tiếp tục thể hiện đẳng cấp da mặt siêu dày của mình, cười và gật đầu một cách vô cùng tự nhiên.

- Sao tôi lại chỉ thấy những điều ngược lại trong mắt anh thế?

- Em còn có tài đọc suy nghĩ của người khác qua ánh mắt sao? Thế em có thể đọc được suy nghĩ nếu không nhìn vào mắt không? Nếu có thì hãy cho anh biết, em đang nghĩ gì trong đầu vậy, người đẹp? Hẳn là em đang nghĩ có nên mời anh vào nhà vì trời đang mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn phải không? - Hoàng Anh nhoẻn miệng cười một cách gian xảo.

- Tôi ghi nhận lời xin lỗi của anh, bây giờ mời anh về cho. Chúc ngủ ngon. - Phụng Anh cau mày một cái, sau đó dứt khoát quay người đi thẳng.

Người đàn ông này đúng là làm người ta không tài nào động lòng trắc ẩn nổi.

- Khoan đã, em nói thế thì em lại nợ anh đấy. - Hoàng Anh rõ ràng chưa muốn buông tha cho cô.

- Anh không cần khiêu khích tôi. Tính ra, sau khi thỏa thuận xong ngày hôm trước, tôi nghĩ tôi chẳng còn nợ anh gì cả. - Phụng Anh đưa mắt nhìn anh, ánh mắt sắc lẹm.

- Em không còn nợ anh tiền, đồng ý. Nhưng em vừa rồi lại nợ anh một lời xin lỗi.

- Tôi e là anh nghe nhầm rồi.

- Không hề. Có đúng là em nói cái gì mà "Lời xin lỗi của anh tôi xin ghi nhận" đúng không?

Hoàng Anh nhìn cô, không đợi câu trả lời đã lại nhanh nhảu nói tiếp như sợ nói dông dài thì cô sẽ đi mất:

- Nhưng anh nhớ là anh chưa từng xin em một cái lỗi nào, tự nhiên em lấy của anh, như thế chẳng phải là em nợ anh.

Mặt Phụng Anh trở nên lạnh băng. Cô hiểu người đàn ông này đang lôi mình ra làm trò đùa cho anh ta. Nhưng rồi cô lập tức lấy lại vẻ mặt thản nhiên, đáp:

- Được, vậy xin trả lại cho anh lời xin lỗi tôi vừa vơ lầm vào người. Vậy bây giờ chắc tôi được về ngủ rồi chứ?

Hoàng Anh làm vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu:

- Tất nhiên rồi, sắc đẹp của con gái là không thể coi thường. Em về ngủ sớm đi. Anh chạy qua đây vì anh nghĩ chắc em cũng muốn nghe anh nói gì đó sau chuyện lúc nãy. Giờ anh đã nói xong rồi, một cô gái trưởng thành thì tốt nhất không nên để bụng những chuyện cỏn con này, anh cũng phải về nhà đây. Trưa mai nhớ qua gặp anh làm các thủ tục như đã hẹn đấy nhé, anh sẽ đưa em đi ăn trưa luôn. Đúng rồi, ngày kia là thứ bảy, chúng ta sẽ về nhà anh từ sáng sớm, nên anh cũng muốn báo em một chút để em chuẩn bị vì đến chủ nhật chúng ta mới quay lại Hà Nội được. Thế nhé, anh về. Chúc ngủ ngon!

Hoàng Anh vỗ vỗ lên vai cô một cách chân thành, sau đó lập tức quay lại xe, trùm áo mưa lên người, đội mũ bảo hiểm rồi quay xe, cứ thế phóng vụt ra khỏi ngõ. Phụng Anh vẫn cứ chôn chân tại chỗ, dường như vẫn chưa tiêu hóa hết những gì anh vừa nói.

Buổi trưa hôm sau, đúng 11 giờ, Phụng Anh đã có mặt ở NASSCO theo lời hẹn trước đó với Hoàng Anh. Sau khi cô ký xong mọi giấy tờ ràng buộc, anh bèn bảo trợ lý của mình dẫn cô tới phòng kế toán ký nhận tiền, và ngay trong ngày tiền sẽ được chuyển về tài khoản của câu lạc bộ để các tình nguyện viên có thể bắt đầu mua sắm đồ dùng cho chuyến đi vào cuối tuần sau. Lòng vòng đi tới đi lui giữa các phòng ban, lúc Phụng Anh làm xong mọi thứ thì cũng tới 12 giờ trưa. Cô cảm thấy nhẹ cả người. Để đi xin được một khoản tài trợ đúng là chẳng dễ dàng gì, thật tốt khi cô có Hoàng Anh giúp đỡ. Nhiều lúc Phụng Anh cảm thấy không ưa nổi con người đó, nhưng ví như lúc này thì cô thầm cám ơn anh ta vô hạn. Dù sao, nếu không có khoản tài trợ này, chắc chương trình thiện nguyện cuối cùng trong đời sinh viên này của cô sẽ chẳng diễn ra như ý muốn được.

Khi Phụng Anh vừa trở lại phòng của anh thì đã lập tức nghe thấy anh thông báo, gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng:

- Anh Quân, người chúng ta gặp hôm qua ở thang máy, người quen cũ của em ấy, hẹn chúng ta đi ăn trưa nay. Anh đã nhận lời rồi.

Phụng Anh ngẩn người ra, thực sự muốn lấy lý do để từ chối nhưng lại không biết làm như thế nào. Hoàng Anh vừa giúp cô một chuyện lớn như thế, chẳng lẽ cô lại vì chuyện này mà trốn tránh, khiến anh trở thành người thất hứa. Cô không muốn gặp Quân, nhưng dù sao cũng còn có Hoàng Anh bên cạnh, nghĩ vậy nên cô gật đầu tỏ vẻ không vấn đề gì.

- Nhưng anh rất tò mò muốn biết, em và anh ta đã có quan hệ gì vậy? Hôm qua gặp em, dường như anh ta rất kích động và mừng rỡ, giống như là đã tìm được người bấy lâu nay chơi trốn tìm với anh ta vậy. Chắc em cũng biết là anh ta đã có vợ con rồi phải không? - Hoàng Anh chống tay lên cằm, nhìn cô đầy vẻ thắc mắc.

Phụng Anh chỉ gật đầu, cô tỏ ý không muốn nói về chuyện này. Sau đó, vẫn cảm thấy Hoàng Anh đang nhìn mình chờ đợi, cô chỉ đáp khẽ một câu:

- Tôi biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì. Phải, anh ta cũng từng là khách hàng của tôi, giống như anh. Nhưng khi đó anh ta chưa có gia đình. Chúng tôi không gặp nhau ba năm rồi.

Hoàng Anh thở dài, đứng dậy, vừa bước ra khỏi bàn làm việc của mình vừa nói:

- Đàn ông vốn không thích phụ nữ quá thông minh, họ luôn có cảm giác khó chịu khi mọi suy nghĩ đều sẽ bị người phụ nữ của mình đọc được hết...

Anh ngồi xuống mép bàn, ngay trước mặt cô, hơi cúi đầu nhìn cô, lại nói tiếp:

- ... Nhưng sao anh lại thấy, lúc em tỏ ra thông minh, trông em vẫn thực sự hấp dẫn đấy!

- Vậy sao? - Phụng Anh tựa lưng vào ghế để gương mặt mình cách xa gương mặt của anh, cô nở một nụ cười méo mó.

- Nhưng anh ta có vẻ quan tâm tới em quá mức một khách hàng từng kí hợp đồng với em. Thế nào? Anh ta từng theo đuổi em à?

- Nếu tôi nói tôi từng là gái bao của anh ta, anh có tin không? - Phụng Anh cười cay đắng.

Hoàng Anh ngồi thẳng dậy, trong mắt xẹt qua tia ngỡ ngàng. Anh chỉ dám âm thầm đoán trong đầu, không ngờ cô lại dám nói huỵch toẹt ra như thế.

- Sao, anh tin không? - Phụng Anh lại nhìn anh, rõ ràng cô thực sự nghiêm túc muốn nghe câu trả lời từ anh.

- Anh tin. - Hoàng Anh khẽ đáp, xong rồi chính anh cũng thắc mắc tại sao mình lại đưa ra một câu trả lời như thế.

- Tại sao anh lại tin như thế?

- Vì em từng nói em tin anh ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau, nên anh cũng có thể tin em vô điều kiện như thế. Chỉ cần em nói, mọi điều anh sẽ tin là thật. Mọi người đều luôn tìm những điều tốt đẹp nhất để bôi vẽ lên mình, chẳng ai đổ mực lên người cả. Em không có lý do gì để bôi xấu mình.

Hoàng Anh đứng dậy, anh rảo bước đi về phía mắc áo, khoác áo vest lên người. Đang cài áo, anh lại nghe tiếng Phụng Anh:

- Đó là lý do anh cũng tin mọi điều người yêu cũ của anh nói ngày hôm qua?

- Điều gì? - Hoàng Anh quay lại ngạc nhiên nhìn cô.

Phụng Anh chỉ khẽ thở dài, lại lắc đầu:

- Tôi không muốn trở thành người nhiều chuyện. Anh thích thì cứ tự tìm hiểu thôi. Tôi nghĩ, chuyện xin việc cho em gái chỉ là cái cớ, muốn gặp anh để cho anh thấy một vài điều mới là chính.

- Thấy? Thấy cái gì? Ý em là thấy việc cô ấy vẫn muốn gặp anh vì lưu luyến anh sao? - Hoàng Anh cười khẩy.

Phụng Anh nhún vai không nói. Cô cúi đầu, lục tìm trong túi xách tay chiếc khăn quàng lên cổ, sau đó đứng dậy và chờ anh để cùng ra khỏi phòng.

Nơi Quân hẹn hai người là một nhà hàng sang trọng nhìn ra hồ Gươm. Quân thích cách sống xa hoa, trước đây anh cũng vẫn thường dẫn cô đi ăn ở nhà hàng hạng sang dù Phụng Anh thích lê la ở những hàng quán bình dân hơn. Trước đây, cô tôn trọng mọi quyết định của anh, chưa từng một lần bày tỏ suy nghĩ của mình, chưa từng một lần được nói về những sở thích của mình với anh. Nhà hàng này là cũng là một trong những nơi mà trước đây hai người đã tới ăn, và lần đầu tiên đến, Phụng Anh đã nói với Quân rằng cô thích không khí ở đây. Hôm nay, Phụng Anh mong là Quân chọn quán này chỉ là sự trùng hợp chứ không hề cố ý muốn gợi nhắc điều gì cả. Có thể ngồi đối mặt với anh là cô cũng đã phải cố gắng hết sức rồi, hy vọng Quân sẽ không làm cho cả hai người đều phải khó xử. Tình cảm đã qua, nỗi đau cũng đã qua, cô chỉ muốn có thể mỉm cười thật tự nhiên khi lần nữa đối mặt với anh mà thôi.

Hà Nội đã bước vào những ngày mùa đông khắc nghiệt nhất trong năm. Giáp Tết, nơi nơi giăng đèn kết hoa rực rỡ, cô có thể thấy nơi trung tâm này từng ngày thay đổi khi càng tiến về gần những ngày cuối năm. Mới hôm nào những bản nhạc Giáng Sinh còn rộn ràng, bây giờ khắp các biển hiệu quảng cáo, những khúc nhạc vang lên trên phố đều rộn ràng không khí Tết. Bờ Hồ chẳng khi nào nguôi người vãn cảnh, người đứng ngắm mặt hồ trong veo, ngắm những chiếc lá vàng bay là là theo gió rồi rơi xuống mặt hồ thành một con thuyền lá, cứ xoay tròn mãi, người đi lại, người chụp hình, có người cô đơn, cũng có người đi thành nhóm nhỏ, hoặc cười nói, hoặc lặng lẽ, tất cả tạo thành một bức tranh ấm áp trong thời tiết giá lạnh này. Hoàng Anh chở Phụng Anh qua nửa vòng bờ Hồ, cuối cùng dừng trước nhà hàng Lục Thủy, nhà hàng sang trọng bậc nhất trên con phố ven hồ này. Vừa dựng chân chống chiếc xe máy cũ kỹ xuống, Hoàng Anh vừa vỗ vỗ tay xuống yên xe và nói bông đùa với cô:

- Anh không nghĩ là nhờ phúc của em mà anh lại được thưởng thức bữa ăn ở đây đấy. Xem ra chở em tới đây bằng con ngan già này thì thiệt thòi cho em quá!

- Anh không cảm thấy phiền khi tôi nói dối anh là bạn trai của tôi chứ? Tôi sợ là đã đem phiền phức đến cho anh. - Phụng Anh nhìn anh, gương mặt cô hiện lên một vẻ băn khoăn.

- Em sợ đem đến phiền phức cho anh ấy à? - Hoàng Anh nhìn thẳng vào đôi mắt hơi mang màu u ám như thời tiết ngày hôm nay của cô, ngạc nhiên hỏi.

- Chỉ là tôi không muốn phải nợ người khác. - Cô bối rối nhìn đi chỗ khác.

- Chúng ta chẳng ai nợ ai cả. - Hoàng Anh nghe thế thì nhếch miệng cười, sau đó đứng thẳng người, túm nắm lấy bàn tay cô làm Phụng Anh giật mình sửng sốt. Chỉ thấy anh nhún vai hướng về phía cửa của nhà hàng, nói tiếp - Em đã giúp anh chuyện giả làm bạn gái anh và về nhà anh, chẳng lẽ anh không giúp lại em được sao?

Phụng Anh thấy ngượng, định rụt tay lại, chuyện này hoàn toàn không giống với lần trước khi hai người cùng đi dự đám cưới của Linh Trang với tư cách người yêu của nhau qua một bản hợp đồng, vì thế cô cảm thấy rất không tự nhiên khi bị anh nắm tay như thế. Rốt cuộc, vì Hoàng Anh siết tay quá chặt nên cô cũng không rút ra được, chỉ vội vàng bước theo anh, bối rối đáp:

- Nhưng anh cũng đã giúp tôi chuyện tài trợ cho chương trình thiện nguyện, đâu tính là tôi giúp anh không công.

Hoàng Anh xoay người, nghiêm mặt nhìn cô, nói:

- Đến bây giờ em vẫn nghĩ anh đồng ý giúp bọn em tổ chức chương trình thiện nguyện này vì thỏa thuận giữa chúng ta sao? Anh không phải người thích lấy chuyện giúp đỡ cộng đồng ra để đánh đồng với chuyện tình cảm cá nhân đâu. Dù em không giúp anh thì cuối cùng anh vẫn sẽ giúp các em thôi, và dù anh không tìm tới câu lạc bộ của em thì anh cũng sẽ tìm một tổ chức tình nguyện khác mà thôi. Em đã hiểu ra chưa?

Phụng Anh hơi đỏ mặt, gật đầu không nói. Khi Hoàng Anh nghiêm túc, cô cảm thấy anh là người đàn ông rất tự tin, đĩnh đạc, thẳng thắn và nam tính, so ra, khi anh cợt nhả anh mới thực sự đáng sợ. Đáng sợ vì những lúc như thế, cô không biết phải đánh giá anh như thế nào cho đúng, cô phải căng đầu ra suy nghĩ những lời đôi co với anh để không bị miệng lưỡi sắc sảo của anh lấn át.

- Cứ diễn như cái này chúng ta cùng nhau tới dự đám cưới của Linh Trang ấy. Em không tự tin vào bản thân mình thì chẳng ai có thể giúp được em cả.

Phục vụ dẫn hai người tới bàn mà Quân đang ngồi chờ ngay sau khi Hoàng Anh báo tên. Quân chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra phía đường phố và bờ Hồ. Hôm nay không có nắng, nếu không nhìn từ vị trí này ra ngoài sẽ thấy đường phố và mặt hồ rất đẹp, Phụng Anh đã nghĩ như thế. Dường như hội họa đã cho cô một thói quen nhìn các góc cạnh của cuộc sống như nhìn vào một bức tranh, góc nào đẹp, góc nào trầm, góc nào sâu, cô đều có thể nhìn ra được hết.

- Xin lỗi anh, cô ấy phải làm hợp đồng hơi lâu nên giờ bọn em mới tới đây được. - Hoàng Anh bắt tay sau đó cười nói lời xin lỗi, sau đó kéo ghế cho Phụng Anh ngồi xuống cạnh mình. - Bà xã anh đâu, sao không gọi chị đến ngồi cùng cho vui?

- Cô ấy vừa sinh cháu nên chẳng có thời gian đi đâu cả. - Quân bắt tay Hoàng Anh xong, định đưa tay sang Phụng Anh nhưng nghĩ thế nào lại giơ tay thành một động tác mời ngồi.

Nhớ lại lời giải thích vừa nãy của Hoàng Anh, Quân ngạc nhiên bắt chuyện với cô:

- Em ký hợp đồng gì với công ty của anh thế?

- À, NASSCO tài trợ cho câu lạc bộ tình nguyện của cô ấy nên hôm nay cô ấy qua ký hợp đồng tài trợ thôi. - Hoàng Anh trả lời thay cô.

- À, ra vậy. Thôi, menu đây, em gọi đồ ăn đi. - Quân đẩy quyền Menu cho cô.

- Em không rành món ăn ở đây lắm, anh cứ gọi đi ạ! - Phụng Anh lắc đầu, dù cô có cố gắng đến mấy cũng vẫn cứ cảm thấy nụ cười của mình nhạt nhẽo và gượng gạo biết bao nhiêu.

- Ừ, thôi được... - Quân cũng không ép cô mà lại cầm lấy cuốn menu, vừa lật giở từng trang, anh vừa nói tiếp - Dạo này trông em hơi khác, anh suýt không nhận ra. So với ngày xưa thì em xinh lên nhiều đấy. Thế hai người quen nhau lâu chưa? Định bao giờ thì cho anh em công ty ăn cỗ thế?

- À, em hỏi mãi mà cô ấy chưa đồng ý anh ạ! Cô ấy bảo phải đợi học xong mới tính, thế nên em đành phải đợi thôi. - Hoàng Anh cười cười. - Nghe nói anh là bạn cũ của Phụng Anh, thế mà em không biết đấy, mãi hôm qua mới biết.

- À, đúng thế. Bọn tớ quen nhau hồi bốn năm trước, nhưng mất liên lạc cũng ba năm rồi. Mỗi người một đường, mỗi người một việc nên ngoảnh lại nhìn thì đã thất lạc nhau. Ba năm nay em khỏe không, em đang học gì thế? Mấy năm rồi nên trí nhớ anh cũng lẫn cẫn, không nhớ ra là em học trường gì.

Phụng Anh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Quân, chỉ thấy anh cười hiền hòa, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào cuốn menu trên tay, dường như câu hỏi này chỉ là tùy tiện nói ra, cũng không phải cố tình muốn biết.

Cô đưa mắt nhìn Hoàng Anh thì cũng lại thấy anh quay sang nhìn mình, ánh mắt của anh cười mà như không cười. Phụng Anh thầm nghĩ, có lẽ anh đang cảm thấy rất thích thú vì được tham gia vào cái vở kịch tình cũ gặp lại này chăng? Thật là con người không tim không phổi, trong lúc ruột gan cô đang lộn tùng phèo cả lên thì anh lại tỏ ra rất thưởng thức cái không khí này. Phụng Anh hậm hực thầm rủa trong lòng, sau đó đành tự trả lời cho phải phép:

- Cũng còn nửa kỳ nữa là em sẽ ra trường anh ạ!

- Ồ. Em đã tính sẽ làm gì chưa? Có gì cần giúp đỡ không? Hoàng Anh làm về nhân sự, chắc cậu ấy có thể giúp em nhiều đấy. Anh cũng có nhiều bạn bè làm ở những ngành khác, nếu cần thì cứ bảo anh một câu. - Quân ngẩng đầu nhìn cô thoáng qua, rồi mới quay đầu gọi phục vụ.

- Em đã có dự định rồi. - Phụng Anh đáp, cố cho giọng nói không trở nên lãnh đạm. - Cảm ơn anh đã quan tâm!

...

- Này, ban nãy em nói em có dự định rồi, là thật đấy à? - Hoàng Anh vừa lái xe, vừa hơi quay đầu lại, hỏi Phụng Anh đang ngồi phía sau mình.

Hai người mới từ nhà hàng Lục Thủy trở về. Dĩ nhiên, Quân còn mời hai người đi uống café nữa nhưng Hoàng Anh đã nhã nhặn từ chối, nói rằng mình còn phải trở về công ty, mà Phụng Anh cũng cần đi học nên Quân cũng không muốn cố gắng thuyết phục thêm nữa. Suốt bữa ăn sau đó, chỉ có hai người đàn ông trao đổi chuyện là chủ yếu, toàn là chuyện công ty, nói về các dự án, thỉnh thoảng Phụng Anh sẽ tham gia vào câu chuyện của họ khi Quân hỏi tới một vấn đề gì đó trong cuộc sống của cô, cũng không có câu hỏi nào quá tế nhị mà cô không thể trả lời. Cô đã nghĩ ra hàng ngàn tình huống mà có thể Quân sẽ làm khó cô, hoặc cố tình nhắc lại đoạn quá khứ xưa trước mặt Hoàng Anh, như cái tính cách trước đây của anh. Ngày ấy, Quân coi cô như là sở hữu tuyệt đối của anh, ngăn cách cô với mọi mối quan hệ bạn bè ngoài luồng, ngay cả khi lấy người khác anh vẫn muốn duy trì sự sở hữu đó. Nhưng có lẽ thời gian đã làm anh thay đổi, hoặc việc thăng tiến trong sự nghiệp làm cho anh cũng trở thành một con người hoặc thu liễm hơn, hoặc thâm trầm hơn, không còn bộc lộ thẳng như trước đây nữa. Và cũng có thể do cô đã nghĩ quá xa, biết đâu, Quân giờ đây đã thật lòng nhìn nhận cô như một người bạn cũ mà thôi?

- Sao thế? Đang nghĩ gì à? - Thấy cô không trả lời, Hoàng Anh lại hỏi to hơn.

- Anh nói gì cơ, em không nghe thấy? - Khi nãy, vì phải diễn cảnh người yêu trước mặt Quân khá nhiều nên tự nhiên Phụng Anh cũng quen mồm với cách xưng hô mới, lúc đầu có vẻ gượng gạo, nhưng đến giờ thì cô cũng cảm thấy chẳng có gì.

Đằng nào ngày mai về nhà Hoàng Anh, cô và anh còn phải diễn như thế nhiều nữa.

- Ngồi sát lên xem nào. Anh có bị bệnh truyền nhiễm gì đâu mà em ngồi xa tít thế, lỡ rơi thì sao? - Hoàng Anh trêu.

- À, quen rồi. Nhưng mà anh vừa hỏi gì?

- Khi nãy em nói em có dự định khi ra trường rồi, em định làm gì thế? Công ty của anh cũng có một mảng chuyên về thiết kế nội thất đấy.

Phụng Anh lặng im một chút, sau đó trả lời:

- Em sẽ về quê.

- Thật à? Công việc của em về quê thì làm sao thuận lợi được. Chẳng lẽ về đi thiết kế biển quảng cáo?

- Em chán thành phố này rồi. Với lại nhà em ít người, em muốn về nhà hơn. - Phụng Anh trả lời.

- Ừ, anh hỏi thế thôi. Nếu về nhà bố mẹ anh có hỏi thì em cũng đừng nói em định về quê là được. - Hoàng Anh cười.

- Ừm.

- Giờ em đi đâu? Anh đưa em về trường nhé?

- Thôi, cho em xuống chỗ nào thuận tiện bắt xe bus là được. Em muốn đi mua ít giấy vẽ trước đã. - Phụng Anh từ chối.

- Em muốn đón xe bus ở bến nào?

- Anh cứ dừng ở bến trước mặt đi.

- Ừ... Tối nay nghỉ đi vẽ một buổi đi, về nhà nghỉ ngơi, mai còn đi sớm. Sáng mai anh sẽ đi taxi qua đón em rồi mình ra bến xe, tầm 6h nhé!

- Vâng.

Phụng Anh xuống xe, đưa lại mũ bảo hiểm cho Hoàng Anh, chào anh một câu rồi bước lên vỉa hè. Hoàng Anh cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt cô, sau đó phóng xe đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #nd#quynh