Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Say rượu- Say tình

Hơn 9h tối, tiếng cười nói huyên náo vẫn không ngừng phát ra từ nhà văn hóa nhỏ của xã. Bàn ghế đã được đưa hết ra ngoài, ở trong trải mấy cái chiếu, cỗ được bày lên những tàu lá chuối lớn, món khô thì mỗi món bày một góc, chẳng cần bày trong đĩa, món canh hay giả cầy thì bày trong bát. Mâm cơm chỉ có thịt với một ít canh rau rừng và măng vầu luộc, đồ chấm cũng không phải nước mắm mà là một loại bột canh do người dân tộc tự chế gọi là chẩm chéo. Chéo mỗi nơi có một cách chế biến, nhưng nguyên liệu chính thường là tỏi, ớt, muối, mỳ chính và mak khén, sau đó mọi người có thể cho thêm một vài loại gia giảm khác như mak có, ớt chỉ thiên, sả, rau mùi, riềng, có nơi còn cho thêm thịt cá suối hoặc gan gà, gan vịt giã nhuyễn, có nơi còn dùng cả thứ nước đăng đắng ở ruột non con trâu mà làm thành… Loại chẩm chéo hôm nay mọi người được ăn là chẩm chéo rau mùi, có thêm cả thịt của quả nhót xanh phơi khô nên có vị thơm thơm, chua chua rất dễ ăn.

Ở góc nhà, một can rượu hai mươi lít đã vơi đi quá nửa. Các thành viên của câu lạc bộ sức trẻ bị chia ra làm các nhóm, ngồi xen kẽ với các cô giáo của trường và các thanh niên của đoàn xã. Hoàng Anh, Huân và Hạnh thì ngồi ở mâm với chị hiệu phó và hai bác đại diện bên ủy ban, có lẽ đây là mâm ít uống rượu nhất trong tất cả. Các mâm khác thì ai nấy mặt đều đã đỏ gay, có không ít thành viên của câu lạc bộ bị chuốc rượu tưng bừng mà không sao từ chối được nên cũng đã say, có người còn nằm vật cả ra chiếu, có người thì chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo một hồi, sau đó quay vào trong trạng thái mệt lử, gần như không còn tí sức nào.

Trong tất cả, ngoài trừ mâm của Hoàng Anh đang ngồi, ngoại trừ các cô giáo của trường và đám thanh niên của xã, và Phụng Anh, thì tất cả đều đã không còn giữ được tỉnh táo nữa. Phụng Anh vội vàng khước từ với những người chủ nhà hiếu khách và nhiệt tình, sau đó nhờ các cô giáo giúp đưa các cô gái của câu lạc bộ về bên trường nghỉ ngơi trước, còn lại đám con trai thì họ sẽ tự đi về sau khi đã tỉnh táo hơn. Mọi người đều ngoan ngoãn theo về, chỉ có Uyên người đã mềm oặt nhưng vẫn còn đang ôm tay níu chân một chị giáo viên ngồi cùng mâm và nói chuyện trên trời dưới bể, hết chuyện nọ xọ chuyện kia, từ chuyện ngày bé mình sống như thế nào, tới cả những chuyện lặt vặt như thích ăn gì, không thích ăn gì.

Chơi thân với nhau mấy năm, Phụng Anh biết sức uống của Uyên, bình thường cô bạn của cô chẳng mấy khi say khi lớp đi liên hoan, được coi là một trong những người có tửu lượng khá cao ở lớp. Hiện tại Uyên đã say tới mức không kiểm soát được lời nói của mình, chắc hẳn Uyên đã uống rất nhiều. Cũng phải thôi, ngồi cùng mâm với Uyên có tới hai chị giáo viên của trường cấp 2, lại là người địa phương nên sức uống rượu của họ rất kinh khủng, một mình Uyên gánh cho cả nhóm bốn người của câu lạc bộ, Uyên trụ được tới giờ này cũng là quá giỏi. Chỉ có điều, lúc này Phụng Anh muốn đưa Uyên về bên trường để nghỉ ngơi thì Uyên nhất quyết không về, còn đẩy cô ra, cứ thế cười nói ngặt nghẽo với hai chị giáo viên kia.

Bữa rượu cuối cùng cũng tàn. Uyên sau một thời gian dài nói cười không ngớt, cuối cùng nằm ngay ra nền chiếu lạnh và ngủ, đầu gối lên đùi Phụng Anh, trên người đắp chiếc áo khoác ngoài của Phụng Anh. Lũ con trai bịn rịn chia tay chia chân với đám thanh niên bản, dường như sau bữa cơm này, họ đã gần nhau hơn hẳn, không ngần ngại khoác tay, bá vai nhau chụp ảnh kỷ niệm.

– Sao hai người chưa về ngủ mà còn ngồi đây? – Mạnh ngạc nhiên khi thấy Phụng Anh đang ngồi ở một góc, còn Uyên thì đang ngủ ngon lành trên đùi cô.

– Cậu ấy không chịu về, sau đó thì lăn ra ngủ luôn ở đây nên tớ cũng phải ngồi lại đợi mọi người về cùng để cõng cậu ấy về. – Phụng Anh đáp nhẹ, gương mặt không giấu được vẻ mỏi mệt tới cùng cực. Cô đưa mắt nhìn ra sau lưng Mạnh, Hoàng Anh đang cùng Hạnh đi tới. Hai người có vẻ còn tỉnh táo chứ không như Huân, vừa rồi đã được một thành viên dìu về vì không nhấc chân đi nổi  nữa.

– Để tớ cõng cậu ấy về cho. – Mạnh cúi xuống, nắm lấy tay Uyên, đỡ cô ngồi dậy.

– Cậu được không? – Phụng Anh ái ngại, cô sợ Mạnh uống nhiều rượu mà không đủ sức cõng Uyên về, lúc ấy mà ngã thì đúng là tai hại rồi.

– Không sao? Tớ tỉnh mà. – Mạnh cười, vòng tay đỡ lấy lưng Uyên, sau đó hơi vỗ vỗ lên má cô, gọi. – Uyên, dậy đi, tớ cõng cậu về nhé!

Cứ tưởng Uyên vẫn ngủ say li bì, không ngờ Mạnh vừa lên tiếng thì cô đã he hé mắt ra, sau đó hơi đẩy Mạnh ra, giọng lè nhè:

– Tớ… không cần… cậu cõng.

– Cậu say tới mức còn ngồi không vững, định ngủ ở đây à? Nào, ôm lấy cổ tớ, tớ cõng cậu về. – Mạnh cười dịu dàng, dường như đã quá quen với thái độ thờ ơ, vô tình này của Uyên rồi.

– Không… tớ không thích… tớ muốn anh Hoàng… à không… anh Hoàng Anh… Anh ấy không thích tớ gọi anh ấy là Hoàng… Tớ muốn anh ấy… Cậu tìm anh Hoàng Anh cho tớ… Tớ muốn anh ấy cõng tớ về. – Uyên vẫn nửa tỉnh nửa mê đáp lại, nhưng lần này giọng đã không còn nhỏ như trước, mặc dù vẫn lè nhè đứt quãng nhưng rõ ràng đã lớn tiếng hơn rồi.

Hoàng Anh và Hạnh vừa đi tới, tất nhiên những câu này cũng lọt vào tai. Thấy cả Phụng Anh và Mạnh đều quay lại nhìn mình, lại nhìn Uyên đã không còn tỉnh táo nữa, Hoàng Anh chỉ thấy mệt mỏi và chán nản. Anh bất đắc dĩ định tiến lên, nhưng Hạnh đã giữ lấy tay anh lại, sau đó đưa mắt nhìn Mạnh, giục:

– Hoàng Anh say rồi, cõng Uyên nhỡ ngã thì làm sao? Em còn đủ sức thì cõng Uyên đi, không để chị gọi Thào đưa nó sang trường.

– Không sao, em cõng được.

Mạnh mím môi gật đầu đáp lại Hạnh, sau đó dứt khoát quay lưng, túm lấy hai tay Uyên định kéo cô lên. Nhưng Uyên đã lập tức đẩy Mạnh ra khiến anh suýt ngã nháo nhào về đằng trước. Chỉ nghe thấy Uyên gào lên, giọng nức nở như sắp khóc:

– Tớ không thích cậu… Tớ muốn anh Hoàng Anh… Tớ chỉ muốn anh ấy thôi mà, sao các cậu cứ ngăn cản tớ… Tớ có làm gì cậu đâu, tại sao lại không cho tớ gặp anh ấy?… Tớ thích anh ấy… Tớ chỉ thích anh ấy… Cậu gọi anh ấy cho tớ đi… Tớ xin cậu mà… Cậu gọi anh ấy đi… Đi mà…

Uyên túm lấy cánh tay Mạnh, cứ thế lắc nấy lắc để, chẳng biết Mạnh đang chết sững tới mức không nói được thành lời, mà Phụng Anh ở bên cạnh thậm chí còn chán nản hơn, lập tức nhắm mắt dựa vào tường, đợi chân bớt tê cô sẽ lập tức đứng lên mà rời khỏi cái chỗ ngớ ngẩn này.

Hạnh nói thì thầm vào tai Hoàng Anh:

– Ông đưa nàng của ông về trước đi. Con bé này để tôi và Mạnh lo.

– Được chứ?

Hoàng Anh thật sự không nỡ lòng nào nhìn thấy Uyên cứ ngồi đó, mắt thì không mở ra nổi mà miệng cứ la toáng lên. Nếu cô nàng còn cứ gào khóc như thế, chẳng mấy chốc không chỉ những người ở đây, mà ngay cả đám sinh viên của câu lạc bộ cũng sẽ nhìn anh bằng ánh mắt soi mói để tìm ra bằng được mối quan hệ nhập nhằng giữa anh và Uyên. Uyên trong mắt anh lúc này vừa đáng thương, lại vừa đáng trách, lại làm anh cảm thấy có lỗi với cô. Còn có người yêu anh như thế, hà cớ gì anh lại chẳng một lần ngoảnh đầu nhìn lại? Một người âm thầm theo đuổi anh suốt mấy năm, nhìn anh hạnh phúc bên Linh Trang, rồi lại nhìn anh đùa giỡn vui vẻ bên Phụng Anh, vậy mà anh thậm chí còn chưa một lần thoáng nghĩ tới việc tiếp nhận cô. Đàn ông thường có tâm lý coi đàn bà con gái như chùm chìa khóa, một chìa không đủ, còn phải có vài chìa dự phòng khác, để lỡ có đánh mất chìa khóa chính, vẫn còn chìa khóa phụ để đảm bảo mình không bao giờ phải ngủ ngoài đường. Vậy mà với cô, ngay cả vị trí chìa khóa phụ, anh cũng lạnh lùng đoạn tuyệt, tuyệt đối không cho cô một cơ hội mơ tưởng nào.

– Đi đi… – Hạnh nhắc lại. – Không thấy Phụng Anh nãy giờ ngay cả áo ấm khoác cũng đã cởi ra để đắp cho Uyên đấy à? Định để người ta ngồi đó tới chết rét à, ngẫn vừa thôi chứ? Bây giờ mà ông mềm lòng thì đúng lại hại người, hại cả mình.

– Vậy ba người đi cẩn thận nhé!

Hoàng Anh khẽ căn dặn, sau đó bước nhanh tới chỗ Phụng Anh đang dựa vào tường đầy mỏi mệt. Mà Uyên thì mắt cũng chẳng mở ra nổi nên dù miệng cứ lải nhải van xin Mạnh nhưng lại không hề biết người mình cần lúc này ở ngay kế bên. Chỉ có điều, ngoài một lần liếc mắt nhìn mình đầy vẻ khó xử, sau đó người đàn ông ấy không hề nhìn cô thêm một lúc nào nữa. Chỉ là cô hoàn toàn không nhìn thấy những điều ấy.

Hoàng Anh vừa một chân chống một chân quỳ ngồi xuống trước mặt Phụng Anh thì  Hạnh cũng đã tới, sau đó dứt khoát túm lấy Uyên, nhét lên vai Mạnh, rồi cứ thế giữ chặt không cho Uyên nhảy xuống  và ra lệnh cho Mạnh đi. Uyên có phản kháng nhưng so với sự dứt khoát của Hạnh thì hoàn toàn không thể nào chống lại được, cuối cùng bị đẩy lên lưng Mạnh, rồi được cả hai đưa ra ngoài. Chiếc áo khoác vẫn được Phụng Anh đắp trên người Uyên lập tức rơi xuống đất.

Tiếng la hét, gào khóc nhỏ dần rồi tắt hẳn, trong nhà văn hóa đầy những tiếng ồn ào của những người ở lại thu dọn chiến trường, nhưng dường như không có một âm thanh nào lọt được vào giữa hai con người ở trong góc này. Anh cứ ngồi đó, ngắm gương mặt trắng nhợt của cô, cảm thấy vô cùng khổ sở khi nhìn vào đôi mắt đẹp đã không một chút sức sống nào mà chỉ toàn là sự mỏi mệt của Phụng Anh. Cuối cùng, anh nhặt cái áo khoác rơi trên chiếu của cô lên, nắm lấy bàn tay lạnh toát của cô, thở dài khe khẽ, sau đó nhẹ nhàng nói:

– Đi, anh đưa em về.

Phụng Anh mỏi mệt tới mức không hề lên tiếng từ chối lời đề nghị của anh, càng không quan tâm anh đang nắm tay mình, sau đó mặc áo khoác cho mình, thậm chí lúc anh ôm lấy vai mình để kéo dậy, cô cũng chẳng hề có một chút ý chí phản kháng hay vùng vẫy như ngày thường. Cô cảm thấy mệt mỏi từ cơ thể tới tinh thần, cả người cô trở nên rệu rã sau khi chứng kiến một màn gào khóc điên loạn vừa rồi của Uyên. Mặc dù một phần là do rượu, nhưng cô cảm thấy tâm trạng uất ức vừa được Uyên thể hiện ra cũng một phần do mình, do bản thân mình đã không thể kiểm soát được mối quan hệ với Hoàng Anh, cuối cùng để Uyên chứng kiến hết thảy. Uyên là một cô gái thông minh, lại rất nhạy cảm và tinh ý, làm sao có thể không nhận ra mối quan hệ mà ngay cả cô cũng nhận ra là không bình thường này. Người đàn ông cố chấp trước mặt cô đây thật sự có tình cảm với cô đến vậy sao, mà sao anh có thể phũ phàng từ chối một cô gái tốt với mình như thế? Càng lúc cô càng cảm thấy rối trí. Gần đây, thỉnh thoảng trái tim cô  sẽ tự huyễn hoặc mình rằng có lẽ anh thật sự thích và muốn theo đuổi cô, nhưng rồi lý trí của cô, sau nhiều lần trở thành trò giễu cợt trong mắt anh, lại cho rằng bản thân mình như một quả bóng đá, còn anh là một cầu thủ, không có được thì liều mạng đuổi theo, nhưng một khi có được rồi, lại sẽ đá phắt đi mà thôi.

Cái chân vẫn còn tê cứng vì bị Uyên gối lên khiến Phụng Anh hơi tập tễnh trong những bước đi đầu tiên. Thấy cô loạng choạng, Hoàng Anh lại tưởng cô say, vội vàng nói:

– Đi được không? Hay để anh cõng em nhé!

Phụng Anh chỉ lắc đầu.

Cả hai lại tiếp tục đi ra cửa.

Con đường từ nhà văn hóa lên chỗ nghỉ ngơi trên trường học chỉ dài chừng hai, ba trăm mét, ra khỏi sân ủy ban, đi dọc con đường cái một đoạn sẽ gặp một ngã ba, một đường dẫn đi sâu vào xã, còn một đường, thực ra là một cái dốc cao, dẫn thẳng lên trường nằm chênh vênh nơi sườn núi. Trường nằm trên một khu đất bằng, dường như trước đây được chính con người san đồi phá núi mà đắp thành để xây dựng, sau lưng là núi đá cao sừng sững. Trường có ba dãy nhà quây thành hình chữ U quanh một khoảng sân chơi nhỏ. Cổng trường nằm ở bên mé trái, vừa bước vào sẽ gặp ngay một dãy phòng học vách nứa mái lá. Sân chơi nằm ngay cạnh sườn đồi dốc đứng nên các thầy cô phải dùng các thanh tre, nứa nhỏ đan lại thành một hàng rào chắn để các em chơi không đi quá phạm vi này. Giếng nước nằm ở bên phải để tiện cho các em có thể rửa chân tay sạch sẽ trước khi vào lớp.

Lúc này, Hoàng Anh và Phụng Anh đã bắt đầu đặt chân lên con dốc tối mịt mùng để đi lên trường. Hai người đi chậm, không vội vã, cũng không nói chuyện, cứ thế sóng bước bên nhau. Một bàn tay của Hoàng Anh vẫn ôm vòng qua lưng, dán chặt lên eo cô, kéo cô đi sát vào mình để cô không bị trượt ngã, một tay còn lại cầm chặt điện thoại, sử dụng đèn pin của điện thoại để soi đường. Sau cơn mưa hồi chiều, con đường lên trường dù được rải đá nhưng vẫn không tránh khỏi có những chỗ trơn trượt, vì thế anh cũng không dám đi nhanh.

Màn sương dày đặc bao quanh lấy hai người khiến cho Hoàng Anh có cảm giác mình đang đi trong mây. Tiếng của núi rừng làm nhạc nền cho cái bức tranh tối đen tới mức ngay cả cỏ cây ở gần cũng không thể thấy rõ này, là tiếng chim rừng kiếm ăn khuya, rồi cả tiếng côn trùng thỉnh thoảng tấu lên một bản toàn những âm thanh ‘ri ri ri’ vô nghĩa nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất vần điệu và hài hòa với khung cảnh này.

Trời càng lúc càng lạnh, qua ánh đèn pin tối mờ như con đom đóm đực, Hoàng Anh có thể nhìn thấy rõ cả khói tỏa ra theo hơi thở của mình. Những ngày ở quê còn đạp xe đi học sớm, Hoàng Anh rất thích chơi trò há miệng hà hơi để nhìn những vòng khói bay ra, lên thành phố đông đúc thì chẳng mấy lần được nhìn thấy những cảnh hà hơi ra khói đó nữa, tự nhiên lúc này anh lại có cảm giác bình yên đến lạ. Anh cũng không biết đó là cảm giác khi con người đối mặt với không gian rộng lớn giữa đêm đen mang lại, hay bởi chính cô gái đang đi cạnh anh mang lại nữa?

– Anh Hoàng? – Tiếng Phụng Anh vang lên cắt đứt những suy nghĩ lung tung của anh, tiếng của cô khẽ khàng, có chút gì đó chần chừ.

– Ừ. – Sau mấy giây ngơ ngác vì còn nghĩ không biết có phải mình nghe nhầm hay không, Hoàng Anh rốt cuộc cũng đáp lại.

– Em gọi tên anh như thế được chứ? – Phụng Anh lại hỏi, cũng không biết tại sao tự nhiên cô lại hỏi như vậy. Bấy lâu nay tiếp xúc với cô, Hoàng Anh rút ra được một kết luận là cô gái này kiệm lời vô cùng, nếu không có việc gì thì đừng mong cô ấy mở lời nói chuyện với mình trước. Thực tế là những lần trước đây, lần nào cũng là anh khơi mào câu chuyện giữa hai người.

– Ừ… Bố mẹ anh và Hương ở nhà đều gọi anh như thế, em cũng có thể.

– Vậy tại sao anh lại không thích Uyên gọi mình như thế?

– Nó sẽ làm cô ấy lầm tưởng là khoảng cách giữa bọn anh đã được rút ngắn lại. Chỉ những người thân của anh mới đủ gần gũi để gọi anh như thế. – Hoàng Anh nhẹ nhàng giải thích.

– Em đâu phải người thân của anh.

– Vậy em hãy trở thành người thân của anh đi. – Hoàng Anh cười trêu.

Hai người đã đặt chân lên đỉnh con dốc, cổng trường cũng đã xuất hiện trước mặt. Cả hai gian nhà nơi mọi người nghỉ qua đêm vẫn còn sáng điện. Tự dưng Hoàng Anh lại không muốn trở về đó.

Như đáp lại ý nghĩ của anh, Phụng Anh đột nhiên dừng chân, thoát ra khỏi cánh tay đang ôm lấy người mình, quay sang đứng đối mặt với anh. Cô quay lưng với ánh sáng nên Hoàng Anh cũng thật sự không nhìn rõ biểu hiện lúc này trên gương mặt cô, chỉ nghe giọng cô như gió thoảng bên tai:

– Thật anh thích em như vậy sao?

– Ừ. Anh nghĩ nó chưa đủ là tình yêu, nhưng chắc chắn thừa để khẳng định là ‘Anh rất thích em’. – Hoàng Anh bạo dạn vươn tay lên xoa xoa mái tóc đã dính ướt đầy sương của cô, mỉm cười đáp.

– Kể cả quá khứ của em không ra gì? – Phụng Anh không cười, cũng không tỏ ra lạnh lùng, dường như cô đang đấu tranh trong lòng khi thốt ra câu hỏi đó.

– Ai quan tâm chuyện đã qua rồi chứ. Miễn là bây giờ em đã thay đổi, và bản chất của em không phải là người như thế.

– Kể cả em đã từng là gái bao của người đàn ông khác ư? – Phụng Anh lại gian nan thốt lên một câu.

– Anh không phải chưa biết điều đó, nhưng anh vẫn thích em đó thôi. – Hoàng Anh nắm lấy bàn tay cô, chỉ thấy nó lạnh toát. Anh giữ lại nó trong lòng bàn tay mình để ủ cho ấm lên.

– Kể cả em đã từng mất đi sự trong trắng vào tuổi 16 ư?

Hoàng Anh nhíu mày, thật sự không biết Phụng Anh muốn dẫn dắt câu chuyện tới đâu. Anh đã nói anh không để ý tới điều gì, tại sao cô cứ liên tục đặt ra những nghi vấn về tương lai như thế? Anh không phải là loại đàn ông gia trưởng, bảo thủ gì cả, thế nên anh không quan tâm tới chuyện trinh tiết gì đó mà cô vừa nói. Trinh tiết của một người phụ nữ nằm ở nhân cách của cô ta, chẳng lẽ cô không dám tới với anh chỉ vì cái nguyên nhân vặt vãnh đó?

Thấy anh không đáp mà cứ đứng sững ở đó nhìn mình, Phụng Anh rút bàn tay ra khỏi tay anh. Đến khi thấy cô định quay đi, anh mới vội vàng giữ lấy cánh tay cô, ghì chặt cô vào lòng, nói một cách giận dữ:

– Anh không quan tâm giấy trắng, giấy đen gì hết. Anh thích em, thế thôi.

– Vậy… thậm chí là kể cả em đã từng có… một đứa con vào cái tuổi 16 ấy, anh cũng không bận tâm ư? – Phụng Anh vẫn vùi đầu trong ngực anh, ngập ngừng hỏi.

– Sao? Em có một đứa con ư? – Hoàng Anh gần như bị shock khi câu hỏi ấy lọt vào tai, anh cũng không hiểu tại sao mình lại đủ sức để buột mồm hỏi một câu như thế.

– Bây giờ biết rõ con người em như thế rồi, anh còn cảm thấy có thể thích em nữa không? – Phụng Anh đẩy anh ra, sau đó lùi lại một bước, nở nụ cười nhẹ bẫng.

– Em thật sự đã có con ư? – Hoàng Anh lại hỏi lại như một cái máy.

Thấy anh có vẻ như đã bị câu nói của mình làm cho chấn động tới mức không thể nói được gì ngoài một câu chất vấn kia, cô lại nói tiếp:

– Gần đây, thỉnh thoảng em hay suy nghĩ lung tung, nghĩ tới những điều rất vụn vặt, rồi em thầm ước, giá như em có thể quay về làm một tờ giấy trắng đúng nghĩa, chưa bị cuộc sống làm cho hoen ố, có lẽ em sẽ mạnh dạn yêu anh. Những gì anh biết về em quá ít, Hoàng ạ! Em có kể hết, anh cũng không thể nào tưởng tượng hết được, và chấp nhận hết được những điều đó đâu. Thế nên thôi, chúng ta cứ như người dưng đi anh!

Rồi để mặc anh đứng ngây ra đó, cô dứt khoát vượt qua sự mỏi mệt, bước nhanh về phía phòng nghỉ dành cho nữ, bước đi gần như chạy. Cô không sợ anh ghê tởm mình. Cô cũng không sợ anh xa lánh mình. Cái cô sợ chính là anh sẽ đuổi theo mình, sẽ ôm lấy và vỗ về mình. Nếu anh làm như thế, cô sợ rằng, cái mức tường chắn cuối cùng của tâm hồn yếu đuối của cô sẽ bị người đàn ông có lồng ngực ấm áp kia làm vỡ tan ra hết. Có lẽ, cô cũng đã thích anh cũng nhiều như anh, hoặc có thể hơn, thậm chí là hơn cả tình cảm cô dành cho Quân trước đây. Hoàng Anh là người đàn ông đầu tiên được cô tiết lộ những mảng cuộc sống không thể nào cô quên đi được trước đây của mình.

Dù đứa con ấy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #nd#quynh