Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

― HAI ―

=== KHÔNG ĐỌC NGOẠI TUYẾT (OFFLINE) ĐƯỢC ===

Asgarðr không còn nhớ, từ bao giờ họ đã tôn vinh một vị thần mới; Þórr chiến binh mạnh nhất Ásgarðr; Þórr vượt trội về thể lực, trí lực và siêu năng lực; Þórr và những cuộc chinh phạt cùng những chiến hữu bất bại; Þórr Thần Sấm được ca tụng trong văn hóa của những người được anh bảo hộ; Þórr kẻ-giết-khổng-lồ* nỗi khiếp đảm của những Jǫtnar hung ác. Þórr thầm giật mình giữa đại điện, trong cuộc họp quan trọng, khi cái tên đó lọt vào tai như một hồi chuông thức tỉnh giữa cơn mê của các chiến công.

"Laufar, tuyên bố chiến tranh." Lời Laurin rõ ràng và ngân vang.

Siddiq, bấy giờ đã là cấp dưới kề cận của Laurin, đang đứngim sau lưng Laurin như tượng; Brünnhilde, chỉ huy của các nữ chiến binh Valkyrjur đưa một nắm tay lên miệng, mắt khẽ liếc nhìn Frigg chỉ huy tiền nhiệm của chị ta; Kenta quay phắt sang Þórr, còn Filippus thì ngó lơ như thể chuyện chẳng liên quan đến mình. Đông đủ là thế, nhưng một tiếng thở cũng không phát ra.

Laufar xứ Jǫtunheimr, vua của những người Khổng lồ Băng. Và hoàng tử của họ, Loki Laufarsson. Þórr không bao giờ quên, nếu không có cậu ta, có lẽ đã không có Thần Sấm của ngày hôm nay.

"Sớm muộn." Lời nói của Óðinn dứt khoát, nhưng cũng nặng trĩu muộn phiền. "Ta đã nghe chuyện bọn họ ráo riết xây dựng quân đội trong nhiều năm qua, đây chỉ là chuyện sớm muộn."

"Nếu đã biết, tại sao cha không ngăn chặn họ từ sớm?"

Brünnhilde và Siddiq nhìn Þórr, gật gù.

"Vì đó không phải chuyện sai trái. Chúng ta bảo hộ chứ không đàn áp. Xây dựng quân đội là phần tất yếu của một vương quốc để đương đầu với chiến tranh." Laurin giải thích.

"Chiếc hộp vẫn còn đang ở kho báu Ásgarðr, vậy mà họ vẫn dám tuyên chiến. Có khi nào họ không nhắm đến Ásgarðr lần này không?"

"Có lẽ bọn họ sẽ tấn công Vanaheimr đấy, Kenta."

Filippus nhận ngay cái lườm của Laurin vì tội đùa không đúng nơi đúng lúc.

"Nếu người Khổng lồ Băng tiến vào Ásgarðr, thương vong sẽ không kể xiết dù chúng ta có thắng. Và khả năng giữ được Chiếc hộp khỏi tay họ sẽ thấp. Bởi họ vẫn nguy hiểm, kể cả khi không có Chiếc hộp trong tay."

Brünnhilde gật đầu. "Tôi đồng ý với hoàng hậu, chúng ta nên chủ động đánh vào Jǫtunheimr trước khi họ nhắm tới bất cứ cõi nào."

"Chị mạnh miệng quá rồi, Brünnhilde. Tôi không nghĩ chiến thuật trên không của các Valkyrjur thích hợp để đương đầu với các chiến binh Khổng lồ Băng tại miền khí hậu của họ." Siddiq nói.

Chị ta hất cằm. "Vì vậy chúng tôi đâu có đi Jǫtunheimr."

"Các Valkyrjur phải đến Miðgarðr." Frigg nói. "Huginn và Muninn đã kể cho Óðinn nghe rằng chúng đã thấy những con rồng ở đó. Họ cần được đưa đến Vanaheimr trước khi bị loài người làm cho tuyệt chủng."

Siddiq chẳng chịu thua. "Ồ, nhiệm vụ đó hợp với chị đó, nó sẽ làm tóc chị quắn hơn nữa."

Brünnhilde quăng cho Siddiq một cái liếc đứt cổ. "Lo cho cái mạng của cậu ở Jǫtunheimr đi."

Và đó, người Áss gọi là tinh thần tương thân tương ái của chị em bạn dì.

"Thôi đi." Laurin nghiêm giọng, hai chị em họ mới chịu khép miệng lại. "Đánh vào Jǫtunheimr là một quyết định cần phải được cân nhắc kỹ."

"Địa hình." Filippus nói. "Quân Núllótti sẽ vui mừng mở tiệc chào đón chúng ta đến đó. Tôi Không cho rằng thương vong sẽ ít hơn."

Khổng lồ Băng không phải thứ mà Đệ nhất Kiếm sĩ Filippus sẽ sợ, nhưng xứ băng giá Jǫtunheimr quả là cơn ác mộng đối với hắn và con ngựa của hắn.

"Con nói thế nào, Þórr?"

Þórr nhìn lên, đôi môi anh khép kín nãy giờ. Vì anh bận mừng thầm. Sau bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng có một cơ hội 'đường hoàng' để quay lại Jǫtunheimr. Mọi người nhìn anh, chờ đợi.

"Hãy gửi nỗi kinh hoàng đến Jǫtunheimr."

Brünnhilde và Siddiq nhoẻn môi cười; Kenta vừa hào hứng, vừa thả lỏng đôi vai vì giờ đây quê nhà của gã sẽ không có nguy cơ bị tấn công nữa; còn Filippus thì nhăn trán lại và nhìn Þórr đầy hận thù.

"Chẳng phải anh từng nói chúng ta sẽ không đánh với Jǫtunheimr sao." Hắn ta lầm bầm qua kẽ răng. "Anh cố tình chơi khăm tôi."

Vẻ mặt của Filippus khiến Þórr không nhịn được cười. "Cậu có thể để con ngựa ở nhà."

"Không đời nào." Ria mép của Filippus xụ xuống. "Trừ khi anh cũng để búa ở nhà."

Nếu biết trước khi lớn lên Filippus sẽ chinh phục được con ngựa khó ở đó, Þórr đã không nói như thế vào thời điểm mà anh ghét hắn ta nhất cõi đời.

Óðinn đứng lên, gõ cây giáo Gungnir xuống bệ ngai vàng, kêu một tiếng lẫm liệt. "Þórr chiến đấu tốt nhất khi có Filippus bên cạnh."

Þórr chắp tay sau lưng, mỉm cười, lắc lư người. Vì ai cũng phải công nhận điều này, nên khả năng trốn việc thành công của Filippus luôn thấp.

"Nhưng ngựa chiến trở nên mỏng manh trước người Khổng lồ Băng. Chỉ có những kỵ sĩ Æsir cưỡi lợn lòi Slíðrar mới có thể đương đầu với đội quân Jǫtnar và chỉ có ngươi, Laurin, mới có thể chỉ huy được đội quân này.

"Hãy mang theo năm vạn lợn lòi, mười vạn Enheirjar đánh bộ. Hãy nhớ, chúng ta thị uy chứ không tàn sát cả một chủng tộc. Vì vậy, ta chỉ định: Þórr sẽ dưới quyền chỉ huy của Laurin trong trận này. Với kinh nghiệm của mình, ngươi có yêu cầu gì không?"

Laurin cân nhắc một lúc. "Tôi cần một phó chỉ huy cho đội Enheirjar."

"Ta không nghĩ hai đội quân làm khó được ngươi."

"Dĩ nhiên là không. Nhưng quản lý Thần Sấm thì hao tổn trí lực bằng chỉ huy ba đại đội cùng lúc."

Filippus cười như nắc nẻ. Þórr ho khan, ngó lơ, coi như không hiểu gì.

Kenta bước ra. "Hãy để tôi, thưa ngài."

Óðinn nhìn Kenta, ậm ờ, có vẻ như sẽ đồng ý. Nếu không có Filippus thì chọc ghẹo Kenta cũng khá thú vị.

Nhưng Laurin lại lắc đầu. "Không. Tôi cần một chiến binh đánh tầm xa. Tôi muốn mang theo Siddiq, thưa ngài."

"Chấp thuận." Óðinn đáp mà không lưỡng lự.

Þórr biết Siddiq đang mở tiệc trong lòng, dù anh ta không biểu hiện gì mấy ngoài vẻ mặt kiêu hãnh.

"Filippus, Kenta."

"Vâng, thưa đức vua." Họ đồng thanh.

"Tăng cường vệ binh ở Ásgarðr, đề phòng chúng ta bị tấn công trong lúc đi quân."

Filippus nhìn Þórr, giật giật chân mày, hàm râu vẽ ra một cái cười mãn nguyện. Óðinn gõ cây giáo Gungnir lần nữa. Mọi người lần lượt rời khỏi đại điện, mang theo những nhiệm vụ trên vai. Riêng Kenta là mang vẻ mặt chù ụ như con gấu bị bẻ vuốt, lù lù đi một mạch đến Valhǫll.

Laurin, trong lúc đi vượt qua Þórr, thì thầm: "Cậu mà hành động càn quấy thì tôi không nể mặt đâu."

Þórr cười hà hà. "Heimðallr thế nào?"

Laurin vừa đáp vừa đi thẳng. "Ổn, thằng bé đã dần thích nghi." Nhưng giọng nói của ông thì cho thấy điều ngược lại.

Việc được Óðinn hết mực tín nhiệm khiến Laurin công việc ngập đầu. Con trai ông được chọn kế thừa đôi mắt của Thần Bảo hộ là một niềm tự hào nhưng cũng đầy áp lực khi thằng bé chỉ mới mười tuổi mà ông lại không thể dành nhiều thời gian hơn cho nó.

"Rất vui được làm việc với cậu lần này, Þórr." Siddiq giơ hai ngón tay lên trán chào Þórr rồi nhanh chóng vào việc cùng Laurin.

Sau Laurin và Siddiq là một gã đàn ông mà mỗi lần hắn ta mở miệng ra đều không có gì tốt lành.

"Quay lại thời kỳ bị Laurin nắm đầu."

"Im đi Philip."

Brünnhilde cười nhạt. "Chẳng phải đỡ hơn để Þórr nắm đầu sao?"

Filippus liền tách khỏi Þórr mà lượn đến, ôm lấy eo Brünnhilde. "Chị khỏe không?"

Chỉ trong vòng một cái nháy mắt, Brünnhilde lùi một chân ra phía sau Filippus và thấp trọng tâm, tay gạt mạnh vào ngực Filippus. Hắn ngã uỳnh ra đất.

Chị ta quay lại, cúi xuống cười ngạo nghễ. "Cậu thấy tôi có khỏe không?"

Filippus nằm sõng soài trên đất, ôm ngực ho khù khụ. "Vâng, cực kỳ."

Không khí mát lạnh tạt vào mặt, một con pegasus lao xuống. Brünnhilde xoay người, bắt lấy dây cương, phóng lên lưng ngựa rồi mất dạng vào đám mây. Và đó: người phụ nữ duy nhất ở Ásgarðr trị được Filippus.

Þórr cười hà hà, đưa tay kéo Filippus dậy. "Cậu hết phụ nữ để tán tỉnh rồi sao?"

Filippus di ngón tay trỏ quanh gò má. "Mấy vết sơn hoang dại trên mặt chị ta làm tôi điêu đứng."

"Sở thích lạ. Bị chị ta thụi thì mới đúng là điêu đứng."

"Loại đàn ông không bao giờ động lòng với phụ nữ như anh mới là lạ."

Þórr cười. "Chưa tìm được người đồng điệu thôi."

"Þórr?" Filippus nhíu mày. "Hôm nay anh lạ lắm đấy. Ốm à? Đừng làm tôi sợ."

Là Filippus nói Þórr mới nhận ra, bằng phép mầu nào đó, bình thường anh rất nhạy cảm với những lời móc mỉa, nhưng hôm nay dù ai nói gì anh cũng không thấy bực mình.

"Hômnay tôi vui.


Bờ phía Bắc của thành Ásgarðr là một con sông rộng. Nước từ con sông này đổ xuống một cái hồ lớn. Hồ này lại chảy vào một khe suối róc rách, uốn lượn quanh co trong khu rừng Heilagt. Trên mép thác đổ có một công trình bằng vàng đồ sộ, cùng với tòa tháp chọc trời trên đỉnh cung điện là hai biểu tượng của thành Ásgarðr. Công trình có hình dạng của một chiếc lồng vách tròn, đỉnh nhọn; cửa đi ra trông như một cái nòng pháo khổng lồ gọi là cổng Bifrǫst, cửa đi vào nối tiếp với một cây cầu cầu vồng sáng nhấp nhoáng, rộng bằng năm mươi người lính đi hàng ngang, bắc vào đất liền.

Vào bình minh của ngày thứ ba, khi bóng của đỉnh tòa tháp cao nhất trên cung điện chạm vào chiếc lồng trên mép thác đổ, mười lăm vạn quân được chỉ huy bởi Laurin và Þórr, từ Ásgarðr tiến đến Jǫtunheimr. Þórr là người cuối cùng rời khỏi Ásgarðr. Filippus giữ cổng Bifrǫst mở bằng thanh kiếm Hǫfuð cắm trong ổ khóa trên bàn điều khiển. Hắn chào tạm biệt Þórr bằng một cái nháy mắt nghịch ngợm. Þórr thả mình vào con đường ánh sáng xuyên không gian, thứ ánh sáng màu vàng nhạt run rẩy và mềm mại ôm lấy cơ thể anh. Nhưng nó cũng rất áp lực, vì thời gian di chuyển vạn dặm từ Ásgarðr đến Jǫtunheimr qua con đường này chỉ bằng thời gian uống một ngụm trà.

Luồng sáng Bifrǫst thu về, Þórr đứng trên một vách núi tuyết, bên dưới là đoàn quân. Khung cảnh âm u thiếu sức sống, lại tĩnh mịch vắng tanh của Jǫtunheimr khiến một vài người lo lắng, một số khác hoang mang, nhưng đa số đều phải run lên vì lạnh. Trong trí nhớ của anh, nơi đây cũng không có gì thay đổi, vẫn tối tăm lạnh lẽo, như thể mọi thời điểm trong ngày đều là chập tối. Xứ sở của mùa đông vĩnh hằng. Băng phủ khắp mọi ngõ ngách của vương quốc, phản chiếu ánh sáng yếu ớt tạo thành những mảng xanh dương lập lòe. Lẫn vào tiếng gió tuyết thổi rít, tiếng những tảng băng thỉnh thoảng rơi và vỡ tan, là những tiếng gầm gừ vang vọng, những tiếng khò khè bên tai nhưng không thấy bóng dáng một người Jǫtunn nào. Quân đội Ásgarðr xao động. Ai nấy đều liên tục xoay đầu đề phòng.

"AAHH!"

Tiếng hét thất thanh của một người lính ở xa. Một khắc sau, xác anh ta rơi uỵch giữa đội hình đoàn quân: tái xanh, đông cứng, mắt trợn trắng. Nó làm cho cường độ xao động tăng cao, khí thế hùng dũng nhanh chóng bị thay thế bởi sự hoang mang. Laurin gõ cây giáo của mình xuống, mặt băng dưới chân, nứt thành đường và vang lên một tiếng vọng.
Âm thanh khiến cả đoàn quân bình tĩnh vào đội hình trở lại.

"Xuất hiện đi, Fárbauti." Laurin thét.

"Laurin, đã lâu không gặp." Đáp lại Laurin là một giọng nói trầm thấp, tỏa ra sự nguy hiểm.

Những cặp mắt đỏ xuất hiện phía trên cao trước mặt họ. Những người khổng lồ hiện ra mỗi lúc một nhiều,kẻ nhỏ nhất trong số họ cũng phải cao đến mười lăm bộ.

"Þórr Óðinsson." Một giọng nói khác, lạnh lùng và tà ác. "Ta đã hy vọng gặp cha ngươi hơn là gặp ngươi."

Laufa hiện ra, khác biệt với những người khổng khác bởi khố và giáp kim loại. Trên đỉnh đầu trọc lóc của lão là chiếc giáp mão ba chấu bằng vàng; trên ngực lão cũng có

"Ngươi không xứng." Þórr đáp.

"Laufar, bọn ta đến, để dập tắt ý muốn chiến tranh của ngươi." Laurin tuyên bố.

Laufar hạ chiếc cằm nhọn xuống nhìn Laurin. "Để xem ngươi làm việc đó bằng cách nào."

Laufar lùi ra sau, quân Núllótti ồ ạt ném lao tới.

"Thả lợn." Laurin hét lớn.

Các Enheirjar xoay người sang ngang để làm rộng lối đi giữa các hàng. Những kỵ sĩ Æsir cưỡi lợn lòi, giương khiên lên cao, mở đường lao về phía địch theo đội hình mũi tên với quân Enheirjar được chỉ huy bởi Siddiq theo sau. Đánh với những xạ thủ khổng lồ, phải luồn được ra phía sau họ.

Siddiq không những là một Thiện xạ Cung thủ, mà anh ta ném rìu cũng không trượt phát nào. Anh ta nhanh nhẹn, dẻo dai, và sức bật đủ tốt để phóng vút lên vai người khổng lồ để có tầm nhìn và tầm nhắm tốt. Tiện tay, anh ta dùng chính họ để đỡ những mũi lao chí tử của những người khổng lồ khác. Không thể nói Kenta kém hơn Siddiq, nhưng việc lựa chọn Siddiq trong trận chiến này đã chứng tỏ sự lão luyện của Laurin. Họ xuyên thủng đội hình ném lao mà không cần Þórr nhúc nhích lấy ngón chân cái. Nhưng phía sau Núllótti là một sự càn quét mang tên Óstǫðvandi với những gã khổng lồ cổ ngắn, cẳng tay đeo sọ tê giác nguyên sừng. Quân Enheirjar ngã trận hàng loạt. Những gã khổng lồ chạy nhanh nhất mà không gì cản phá nổi. Ngoại trừ...

"Gửi sấm." Laurin nói qua kẽ răng.

Chỉ chờ có bấy nhiêu, từ vách núi tuyết, Þórr cười một bên môi, rồi tung người. Mjǫllnir giơ cao, sét tầm ở đầu búa, sét hòa làm một với cơ thể anh như huyết mạch. Anh đáp xuống, sấm gầm lên một tiếng nổ, sét tỏa ra như một cơn sóng, hạ gục một lúc hàng tá người Jǫtnar xung quanh. Khi anh đứng thẳng dậy, trước mặt anh là Fárbauti và Laufar; sau lưng anh là Laurin, ông nói:

"Đối thủ của ngươi ở đây, Fárbauti."

Không có Chiếc hộp, Laufar và Fárbauti hết lần này đến lần khác thua trận. Dù đang đà thắng thế, Þórr cũng không đào đâu ra thời cơ để đi tìm Loki. Một đêm, trong lúc họp với Laurin và Siddiq ở căn cứ điểm, Þórr vừa manh nha đưa quân vào thành Jǫtunheimr, Laurin liền răn đe:

"Vào sâu Jǫtunheimr là vào chỗ chết."

Þórr tì trán vào hai ngón tay. Laurin không sai. Þórr nghĩ về một cuộc đột nhập mang tính chất cá nhân vào cổng sau cung điện sau khi trận chiến kết thúc. Nhưng liệu Loki có còn sống ở đó không? Cậu ta bây giờ không còn là một đứa trẻ. Có lẽ nào cậu ta đã trở nên to lớn và tham gia trận chiến mà anh không nhận ra? Þórr giật mình. Bởi mặc cho trí lực Laurin hao mòn, anh cũng đã giết vài (anh nghĩ vậy) người Jǫtnar rồi. Có khi nào...

Một tiếng đụi của người ngã khỏi yên ngựa vang lên trên lối vào doanh trại, kéo tâm trí Þórr quay lại cuộc họp, theo sau là tiếng người xôn xao.

Siddiq liền ra ngoài xem. "Chuyện gì vậy?"

Những chiếc bóng trên mảng tường cho thấy có ba người lính đang khiêng một người lính khác về phía họ.

"Là người đưa tin." Siddiq đỡ anh ta xuống.

Điều gì đó khiến người đưa tin hớt hải, ngã khỏi cánh tay của Siddiq. Laurin vội chụp lấy anh ta khi anh ta cố đẩy người về phía ông. Vừa dúi một cuộn giấy lớn vào người Laurin thì anh ta bất tỉnh. Siddiq giúp một tay đưa anh ta đến khu vực điều trị. Laurin đăm chiêu khi đọc nội dung trong cuộn giấy mà Þórr dám chắc là thư của quân Jǫtunheimr: nó được phủ một lớp tuyết mịn bên ngoài.

"Như thế nào, chú Laurin?" Þórr sốt ruột.

Laurin sau khi đọc xong cuộn giấy thì liên tục đi qua đi lại. Ông dừng bước, nhìn Þórr, miệng hé ra như định nói gì nhưng rốt cuộc ông chỉ thở dài, lắc đầu, rồi lại đi qua đi lại.

"Bọn chúng xin hàng."

"Gì chứ?"

"Phải, khá đột ngột và đáng ngờ. Mà còn dâng lễ vật cầu hòa nữa."

Tình thế chuyển biến bất thường, đáng quan ngại, cũng không làm Þórr kiềm được cái nhếch mép.

"Một âm mưu quá lộ liễu, không có Chiếc hộp, bọn chúng còn gì đáng giá để dâng cho Ásgarðr chứ?"

Laurin thôi đi qua đi lại, ông chống tay vào cạnh bàn, tâm mi díu chặt. "Là một con tin hoàng tử của Jǫtunheimr."

Mép môi Þórr cứng đờ. Những ngón tay anh lỏng ra khỏi cán búa. Mjǫllnir tuột dần, rồi rơi oạch xuống đất.

"Chú Laurin, chú có biết... ờm... Jǫtunheimr có bao nhiêu vị hoàng tử không?"

"Bao nhiêu vị hoàng tử à? Tôi thậm chí còn không nhớ bọn họ có hoàng tử. Chưa từng có ai nghe nói về hoàng tử của Jǫtunheimr cả." Laurin thẳng người, quay lại phía Þórr. "Nhưng nếu để lừa chúng ta vào tròng và đánh úp, thì Laufar hẳn đã úng não mới nghĩ chúng ta sẽ mắc lừa bằng cái trò lố bịch này."

"Không đâu, Laufar thực sự có một người con trai."

Laurin trừng Þórr đầy ngờ vực. "Điều gì làm cậu khẳng định như vậy?"

"Tôi đã gặp cậu ta."

Laurin lườm Þórr một cái rồi quay về với cái bàn.

"Được rồi, trên thư có ghi tên của vị hoàng tử đó chứ?"

"Có, là"

"Loki Laufarsson."

Þórr chưa đọc bức thư đó. Và khi miệng của Laurin cứng đờ, anh biết anh đã nói chính xác cái tên.

Laurin hắng giọng. "Chúng ta không thể ngang nhiên từ chối Laufar. Tuy vậy, trong suốt cuộc thương thuyết phải hết sức cẩn thận. Để Siddiq tự tay áp giải Loki, phòng trường hợp cậu ta giở trò. Cuộc gặp sẽ diễn ra vào chiều mai."

Nói rồi, Laurin rời đi, bóng ông lặn dần phía sau tấm vách da. Bức thư trên bàn, hai đầu cong lên che gần hết những dòng chữ. Cái tên Loki Laufarsson chính giữa trang giấy cứ hút lấy ánh nhìn của Þórr.

Anh giữ nó trên tay cả khi anh ngả lưng. Nó mát rượi như người mang cái tên đó. Đã có những đổi thay như thế nào trong những năm qua? Laufar hắt hủi Loki đến nỗi đem cậu ta ra làm con tin để cầu hòa? Hay Loki đang âm mưu cùng với cha mình? Þórr trở mình. Cậu bạn hiền lành đã từng cứu anh giờ là kẻ địch. Anh không biết bản thân đang trông chờ điều gì vào ngày mai. Đến để giúp đỡ cậu ta, hay đến để vạch trần cậu ta. Lá thư buông thõng sang bên, bóng tối phủ tràn mi mắt.


Để sắp xếp cho buổi thương thuyết, Laurin chọn một khu vực trống trải ở Jǫtunheimr làm nơi gặp mặt. Như vậy sẽ tránh được nguy cơ bị đánh lén. Ông cũng muốn hai bên đứng cách xa nhau ba trăm bộ, mỗi bên chỉ cử một người đại diện đến trao và nhận con tin. Điều duy nhất còn khiến ông đăm chiêu đến khoảnh khắc cuối của chiều hôm sau là: Người Jǫtunn sẵn sàng chấp nhận mọi yêu cầu mà ông đưa ra. Dĩ nhiên ông là người cuối cùng trong chín cõi mà sẽ tin vào thứ gọi là sự chân thành của Laufar. Trông ông như già hơn một ngàn tuổi chỉ sau một ngày.

Cùng lúc đó, phiền muộn trong Þórr cũng không ít hơn. Anh chẳng lạ gì con người của Laufar, không ai lường được âm mưu của lão. Nhưng thiên hướng của anh là luôn sẵn sàng cho tình huống xấu thay vì suy nghĩ quá nhiều như cách của Laurin. Chỉ là sẽ có chút khó khăn nếu anh muốn Loki sống sau cuộc xung đột mà có thể sẽ là lớn nhất trong nhiều thế kỷ qua: kết thúc chiến tranh, kết liễu Laufar.

Thời khắc đến, Laurin nghĩ ngợi còn nhiều hơn nữa khi phía Jǫtunheimr chỉ tùy tùng chưa tới mươi tên, cùng Laufar và Fárbauti. Và kia! Một Jǫtunn nhỏ bé khi đứng với đồng loại, hai cổ tay, hai cổ chân và cổ họng đều bị gông xích; mái tóc đen ngang vai, rũ rượi sợi ngắn sợi dài.

"Thật không thể tin được." Laurin thốt lên.

Nhưng giờ đây không còn gì để ông không tin nữa cả. Bởi ngoài kích thước ra, Loki có ngoại hình hoàn toàn là một người Jǫtunn.

"Tên đó có thực sự là hoàng tử không?" Siddiq có cùng biểu cảm với Laurin.

"Phải, tên đó chính là hoàng tử," Laurin đáp. "Không những vậy, giờ đã rõ tại sao Laufar lại che giấu rằng lão có một đứa con."

"Vậy thì thầy phải cân nhắc," Siddiq nói tiếp. "Có thể cái bọn họ muốn là Chiếc hộp đang được cất giữ tại Ásgarðr."

Laurin gật đầu. "Điều đó cũng hợp lý để giải thích cho việc chúng dễ dãi chấp nhận mọi điều kiện ta đưa ra. Còn thể hiện thành ý đến mức chỉ dẫn theo mười tên Jǫtnar."

Vài cụm tuyết rơi nhẹ, một cơn gió xoáy nhỏ thổi ngang qua khoảng không trống trải giữa hai bên, cuốn một ít tuyết trắng theo nó, là lúc tên Jǫtunn có một bên vành tai bị khuyết, đang giữ dây xích Loki, nói bằng một giọng mà hắn ta cho là thành ý nhất.

"Xin gửi đến Ásgarðr hoàng tử Loki Laufarsson để bày tỏ nguyện vọng giao hòa của Jǫtunheimr."

Tên Jǫtunn đẩy mạnh Loki ra phía trước. Lực đẩy của một gã to lớn, lại vướng dây xích ở cổ chân khiến Loki mém vấp ngã. Khi lấy lại thăng bằng, cậu ta vùng mạnh để cố ra khỏi sự khống chế của tên Jǫtunn. Răng cậu ta nghiến chặt. Loki đang bị coi như một món đồ chứ chẳng phải hoàng tử, càng không giống là đang tự nguyện làm việc cho Laufar.

"Nếu bọn chúng đã biết điều, chúng ta chỉ cần rút quân trên danh nghĩa chiến thắng, mang về bất cứ thứ gì cũng có thể là cạm bẫy." Siddiq cố thuyết phục trước khi tiến đến nhận con tin.

"Không, đó là con trai của Laufar, chúng ta có thể giữ cậu ta để làm con tin nếu Laufar trở mặt."

"Tôi ủng hộ giữ cậu ta, không ai cử người nhỏ nhất và yếu nhất trong tộc đi thực hiện âm mưu đâu. Trừ khi anh nghi ngờ khả năng pháp thuật của mẹ tôi." Þórr nhích tới nửa bước, nói với Siddiq nhưng cổ thì dỏng về phía những người Jǫtnar, bụng anh nóng ran.

Siddiq nhìn Laurin để nhận được cái gật đầu của ông rồi nói lớn: "Ásgarðr xin tiếp nhận."

Siddiq toan thúc ngựa thì Þórr giơ búa ra cản lại.

"Þórr?" Laurin trừng Þórr.

"Để tôi." Þórr bước tới.

"Không, nó quá nguy hiểm." Siddiq nói.

"Vì vậy mới phải để tôi, người có khả năng sống sót cao nhất nếu bọn chúng trở mặt." Þórr ngước mặt nhìn chỉ huy của mình. "Xin vui lòng."

Laurin giơ tay ra hiệu cho Siddiq lùi lại. Gật đầu thay cho lời cảm ơn, Þórr nắm chặt búa, bước bộ tới chỗ Loki lúc này Loki và tên Jǫtunn vành-tai-khuyết đã đứng chờ sẵn ở vị trí chính giữa hai đội quân. Phía sau Þórr, các Enheirjar dựng khiên và chĩa gươm giáo về phía trước. Tên Jǫtunn đẩy mạnh Loki về phía Þórr rồi lùi ra sau. Mỗi bước Þórr chậm rãi đến gần là mỗi dấu chân hằn lên nền tuyết khi Loki lê sợi xích lùi về. Loki trừng mắt nhìn Þórr, sự thù hằn thể hiện qua cách cậu ta gầm gừ đầy đe dọa và đay nghiến, nhưng nó cũng không giúp cậu ta giấu được nỗi sợ.

Þórr giơ tay ra. "Loki, không sao, ta không hại em."

Loki tiếp tục lùi lại. "Đừng động vào ta."

"Loki, ta biết em. Ta hứa em sẽ an toàn, hãy đi cùng ta."

Không còn lùi được nữa, Loki quay mặt lại: đôi chân to

lớn của tên Jǫtunn vành-tai-khuyết đã sát sau lưng. Þórr nhoẻn cười, cố tỏ ra thân thiện. Nhưng có gì đó ở nụ cười của anh làm Loki vùng bỏ chạy. Vài bước chạy còn chưa tròn thì tên Jǫtunn nắm lấy sợi xích giật mạnh về khiến cậu ta ngã. Nghiến răng vùng vẫy, Loki bị tên Jǫtunn lôi xệch, trượt dài trên nền tuyết.

Þórr giật lại sợi xích. "Thả tay ra! Ngươi đang xúc phạm chiến lợi phẩm của Ásgarðr."

Tên Jǫtunn buông sợi xích với mọi sự nhượng bộ mà hắn vận dụng được. Þórr đập bung xiềng xích trước đôi mắt trân trân của Loki.

"Đừng bỏ chạy nữa, được chứ? Hãy tin ta."

Loki nhìn Þórr chằm chằm khi cậu ta đứng dậy.

"Được rồi, ổn rồi."

Þórr kéo Loki về phía mình rồi quay sang tên Jǫtunn vành-tai-khuyết, vừa chĩa búa lên mặt hắn đe dọa vừa dẫn Loki đi lùi về phía quân Ásgarðr. Tên Jǫtunn hoàn toàn không có ý định tấn công mặc dù ánh mắt hắn cho thấy điều ngược lại. Hắn cũng lui về phía Laufar và Fárbauti, thì thầm gì đó với bọn họ.

Loki đứng cạnh Þórr khi đội hình hai bên đã ổn định. Þórr nắm lấy cánh tay Loki, cậu ta vẫn khẳng khiu như trước.

"Vậy, ta tuyên bố thắng lợi của Ásgarðr và rút quân khỏi Jǫtunheimr. Nhưng nếu phải một lần nữa quay lại đây, ta hứa không có hoàng tử nào giúp được các ngươi đâu, Fárbauti, Laufar." Laurin nói.

Phía bên kia, bọn chúng hầm hè gì đó với nhau rồi quay đi. Nụ cười gian xảo tích tắc hiện lên trên môi Laufar. Fárbauti, lúc đó, vẫn quay mặt về phía quân đội Ásgarðr và nhìn Loki đăm đăm. Nhưng ánh mắt ông ta không lạnh nhạt ác độc như Laufar, có gì đó xa xăm, có gì đó tiếc nuối. Nét buồn thoáng qua trên gương mặt ông ta khi ông ta quay lưng đi theo chủng tộc của mình.

"Em sẽ đi cùng ta."

Þórr luồn những ngón tay vào đường chân tóc của Loki, vuốt chúng gọn ra sau. Bấy giờ anh mới nhìn thấy rõ Loki. Vẫn gương mặt gầy với đôi gò má cao, giờ đây cậu ta còn có chiếc cằm nhọn, luôn hạ xuống phía cổ khiến ánh mắt Loki trừng lên, như thể để làm cậu ta trông dữ tợn hơn. Nhưng với Þórr, cách đó của cậu ta hoàn toàn vô dụng.

"Đừng động vào ta, tên khốn Áss."

Giọng nói Loki vẫn thanh trong,bây giờ lại pha một chút trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành. Þórr giữ chặt Loki bên cạnh khi họ trượt trong con đường ánh sáng trở về Ásgarðr. Dường như Loki không nhận ra anh như cách anh nhận ra cậu ấy.

======

*Nguyên ngữ: The Giant-slayer

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top