Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

― MƯỜI LĂM ―

Căn phòng của Þórr vẫn ngăn nắp sạch sẽ, mặc dù không thấy bóngdáng cô hầu gái đâu. Anh đặt Mjǫllnir lên giường, miết ngón tay lên phần da quấnở cái cán búa ngắn ngủn chỉ cầm được

nó. Những ngày thiếu nó, anh không còn cảm thấy "Thần Sấm" trong người mình nữa. Quả là một hình phạt không đau đớn nhưng rất nhớ đời. Anh đắp chăn cho nó, rồi đi bộ đến sảnh ăn.

Sảnh ăn đang xầm xì rôm rả thì bỗng im bặt khi Þórr bước vào. Mặt người nào người nấy tối sầm lại, liếc nhìn nhau, có bà còn thả rơi cả đĩa salad mà bật khóc. Þórr bước đến, nhặt cái đĩa lên, đưa cho bà ta.

"Phiền bà làm cho tôi một phần."

"Vâng..., thưa hoàng tử."

"Và một còn bò. Nguyên con. Tôi đói quá."

Þórr ngồi vào chiếc ghế thứ hai bên cánh phải của chiếc bàn ăn dài gần hết hai phần ba sảnh, một phần ba còn lại là gian bếp. Hai gian phòng nối liền nhau bởi một khung cửa lớn (để mang thức ăn ra), và một khung cửa sổ rộng, nơi đặt bếp. Vừa nhìn bếp trưởng xào nấu vừa ăn thì rất ngon miệng. Vì cả khứu giác, thính giác và thị giác đều được kích thích. Đây rồi! Một con bò mộng, được bê ra bởi một người đàn ông đứng tuổi. Khi Þórr gặm đến cái đùi thứ hai thì người phụ nữ lúc nãy mang đĩa salad ra, đặt trước mặt anh. Sau đó bà ta không quay đi mà cứ đứng đó, tay bứt lấy tạp dề.

Þórr cạp một miếng thịt to, vừa nhai vừa nhìn bà ta. "uyện gì? Muốn một miếng ông?"

"Dạ không, dạ tôi..." Bà ta nhìn quanh, một vài người gật đầu với bà ấy. Rồi bà ấy nhắm nghiền mắt. "Tôi xin lỗi, thưa ngài, tôi xin lỗi đã" Bà ấy lại bật khóc.

Những người khác ngừng tay làm việc, đứng lặng thinh như tụi học việc đứng chờ kết quả thi.

"Về chuyện gì?"

"Thưa ngài." Người đàn ông bê bò lúc nãy xông xáo bước ra. "Chính bà ta là người loan truyền những tin đồn."

Bà ta ngồi bệt xuống sàn, khóc lớn hơn.

Þórr ngưng bàn tay đang bốc salad lại, nhíu mày. "Các ngươi làm sao biết được những chuyện cá nhân, nội bộ giữa các vị thần?"

"Là cô Norah, thưa ngài." Cô gái trẻ từ góc của gian bếp nhướng người ra, tay cầm nhánh rau chân vịt đang nhặt dở.

Þórr tiếp tục bốc salad bỏ vào miệng. Người phụ nữ làm salad vẫn ngồi bưng mặt khóc.

"Cô Norah chỉ nói cho mình bà ta nghe thôi, chính bà ta mới là người đi rêu rao khắp nơi." Người đàn ông lại nói.

"Đâu phải lỗi của mình Dalla. Bà ta chỉ phải tội nhiều chuyện thôi." Bà bếp trưởng nói. "Chính cô Norah mới là người ghét Hoàng tử Loki."

Þórr vừa tiếp tục ăn vừa xem kịch.

"Đúng vậy." Cô gái nhặt rau tiếp tục câu thoại của mình. "Vì Hoàng tử Loki có được những thứ mà cô ta không có. Cô Norah cho rằng cô ta mới xứng đáng kế thừa Frigg và trở thành hoàng hậu."

"Nhưng bà ta cũng đáng một bài học."

"Bà ta chừa rồi." Bà bếp trưởng thả hai cái sạn trong chảo xuống, chống hông. "Ông Ofláti, chỉ vì Dalla quên cho thêm lạc vào phần salad của ông mà ông cư xử thế à?"

Cả nhà bếp cười khúc khích, mặt Ofláti đỏ lên.

Þórr gặm cái xương cuối cùng. "Bây giờ thì sao?"

Câu hỏi của Þórr khiến sảnh ăn chìm vào im lặng. Bà bếp trưởng cất tạp dề, đi ra đỡ Dalla đứng lên, mắt mũi Dalla tèm nhem, méo mó.

"Chúng tôi đã nghe chuyện về cha của Hoàng tử Loki." Bà bếp trưởng nói. "Tất cả chúng tôi đều có lỗi, thưa ngài."

Þórr ừ hử, dùng nốt phần salad còn lại. "Sau này chỉ cần đến đây, ta có mọi tin tức trên đời một cách nhanh nhất."

Họ bặm môi, phát ra những tiếng khìn khịt.

"Món salad của bà rất ngon. Cảm ơn bà, Dalla." Þórr mỉm cười, đưa cái đĩa sạch bóng cho Dalla. "Thêm một

phần nữa, được chứ?"

"Dạ được thưa ngài, được ạ." Dalla quẹt nước mắt.

"Đừng quên cho thêm lạc." Þórr nói với theo.

Cả sảnh phá ra cười.

"Óðinn có đến đây dùng bữa tối không?"

"Ngài ấy dùng bữa tối ở phòng làm việc thưa ngài."

"Tôi cần ai đó mang một con bò như thế này đến căn chòi kế bên chuồng ngựa cho Filippus."

"Sẵn sàng, thưa ngài." Ông Ofláti lại hăng hái bước ra.

"Mang cho cậu Filippus cơ mà. Không phải ông đâu ông già, phải là một cô gái." Bà bếp trưởng nói với ra. "Gọi con bé Ǫlrun ấy."

"Filippus bây giờ trong mắt chỉ có Công chúa Elínbjǫrt mà thôi." Ǫlrun hờn dỗi. "Cháu không đi đâu."

"Cháu không đẹp bằng Công chúa Elínbjǫrt là lỗi của mấy nhánh rau hay sao?" Bà Dalla đã tươi tỉnh trở lại. "Dập một lá nào thì không xong với ta đâu."

"Xem ai vừa bênh vực dì đấy?" Ǫlrun giương cổ.

Þórr cười, lắc đầu. Chẳng phải lỗi của riêng ai trongchuyện này. Kể cả Norah. Sự ganh tị của cô ta chỉ chứng minh rằng Loki thực sựxuất sắc, nếu không có Loki, cô ta có lẽ sẽ là người kế thừa Frigg. Nhưng hoàng hậu thì không

khu rừng Heilagt trước.

Norah giật mình khi Þórr đáp xuống cạnh cô ta.

"Thưa ngài?"

Nhánh tầm gửi mà Fárbauti đã buộc, ở giữa không có gì bất thường, chỉ là một mảng rừng đầy đất đá và cây bụi. Tám nữ pháp sư đang đứng xung quanh, tay vẽ vào không trung những ký hiệu vô hình.

"Tình hình thế nào?"

"Lối đi mà người Áss có thể qua rất nhỏ hẹp. Trong khi khối băng rất lớn, nếu người Jǫtnar ồ ạt tràn qua thì chúng tôi không cầm cự được lâu."

Þórr ừ hử. "Vậy mà một mình Loki có thể khiến tất cả pháp sư của Ásgarðr mất dấu cái hang và khiến cho người Khổng lồ Băng không thể tìm thấy nó." Anh quay sang Norah. "Đó là lý do Loki mới là người kế thừa Frigg, mà không phải ai khác."

Mặt Norah tái nhợt. "Vâng...? Sao ạ?"

"Loki xuất sắc không phải vì được ưu ái, cũng không phải vì tự bản thân cậu ấy xuất sắc. Mà vì cậu ấy có một xuất phát điểm nghèo nàn, một quá khứ tồi tệ, và một tương lai tăm tối. Cậu ấy không sinh ra là đã ở trong một gia đình ba đời làm pháp sư. Cậu ấy không có gì ngoài nỗ lực, quyết tâm và sự chăm chỉ, cũng chẳng đạt được gì ngoài nỗi đau, thù hận và sự mù quáng."

"Ơ... tôi không hiểu ngài đang muốn nói gì." Norah nhìn đi hướng khác.

"Phải, cô không hiểu. Rằng kể cả khi Loki không bao giờ quay lại, tôi cũng không yêu phụ nữ."

Mặt Norah đỏ lên.

"Siddiq và các Enheirjar ném rìu sẽ được cử đến để hỗ trợ các cô. Phải luôn đặt sự an toàn của các pháp sư lên hàng đầu, lệnh của Þórr. Các cô là chính là hơi thở và là mạng sống của quân đội."

"Vâng, thưa ngài." Norah nói lí nhí.

"Cô là pháp sư kiệt xuất của Ásgarðr, Seiðhǫll cần cô lãnh đạo, trận chiến cần cô làm hậu phương." Þórr quay lưng. "Hãy luôn ở trạng thái tập trung nhất. Đừng phân tâm vào những chuyện không đâu."

"Vâng, thưa ngài."

Đi được một đoạn thì Þórr bắt gặp đôi mắt liếc sắc lẻm, quen thuộc, bên cạnh một con pegasus trắng muốt. Brünnhilde ngó lơ khi đi ngang qua Þórr.

Þórr níu tay chị ta. "Chúng ta nói chuyện được chứ?"

Brünnhilde nhếch mép, "bận," rồi ngoảnh lưng

Bộ dạng của chị ta làm Þórr không nhịn được cười. Tuổi đã lớn, nhưng lúc giận thì trẻ con kinh khủng.

"Chị cứ như thế thì bao giờ mới lấy được chồng?"

Và Þórr đã thành công làm Brünnhilde quay lại phía mình với cái mặt của một con rồng lúc sắp phun lửa.

Anh giơ hai tay lên. "Tôi chỉ muốn xin lỗi thôi."

Brünnhilde đấm móc một cái vào bụng Þórr, anh gập người, chị ta thụi thêm một cái vào mặt và kết thúc bằng một gối vào hạ bộ.

"Lời xin lỗi được chấp nhận." Brünnhilde nhướng mày, cười hài lòng rồi dắt pegasus tiếp tục đi.

Ôi đàn bà... Þórr chụm hai gối vào nhau. Bao nhiêu chỗ... tại sao lại là ở đó chứ? Đó là lý do chị ta không lấy được chồng. Bởi Brünnhilde không phải một người đàn bà tầm thường. Mà chị ta là một bà đàn ông.

Sau khi sắp xếp với Siddiq, Þórr trở về phòng, thả mình trong bồn tắm. Nóng quá. Giá mà... có cậu ta ở đây.

Sự tổn thương trong lòng, sự rối bời trong tâm trí đã được trút đi phần nào. Þórr vẫn sục sôi, giận lắm cái cách tự ý hành động của Loki. Phía trước lại chẳng dễ dàng gì. Óðinn chắc chắn không phải chỉ là đe dọa Fárbauti khi nói rằng sẽ sẵn sàng tiêu diệt Loki khi tình thế bắt buộc. Nhưng không gì cản được sự tự hào trong anh về tình yêu vĩ đại của Loki dành cho anh và những điều anh yêu quý. Đánh bại Loki thì dễ dàng hơn là làm sao giữ được cậu ta sống, làm sao cứu được cậu ta khỏi tà vật, để đem cậu ta về, vừa trừng phạt và cả yêu thương cho thỏa những gì cậu ta đã làm.

Mặc trang phục tươm tất, Þórr đang soi gương thì hầu gái rụt rè bước vào.

"Ta làm cô sợ à?"

"Ờm... tôi... ơ... chỉ là—"

Loki từng nói rằng Þórr có một diện mạo dữ tợn và hung bạo, nhưng bản chất bên trong thì không như thế. Ásgarðr quả thật vừa có một ông thần hung bạo.

Þórr quay lại cô hầu gái, mỉm cười. "Những ngày qua thật tệ, phải không?"

Cô gái thả lỏng đôi vai. "Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ngài."

Þórr ngồi xuống chiếc ghế phía trước cái gương. "Cô có thể cứu vãn được mái tóc dã man của ta không?"

Cô gái phì cười, thả mớ áo quần bẩn sang bên rồi bước tới, xử lý mái tóc của Þórr.

"Cô thấy thế nào?"

"Sao cơ ạ?"

"Về hoàng tử của Jǫtunheimr." Þórr nhìn vào gương, một chút bối rối hiện lên trên gương mặt cô ấy. "Đừng sợ."

"Tôi đã ganh tị với tình yêu của hai vị."

"Vậy à?"

"Bạn gái tôi là một Valkyrja. Thật kỳ lạ." Cô ấy cười toe, đôi má ửng hồng. "Chính ngài và ngài Loki đã khiến tôi phải nhìn nhận tình cảm đó, không xấu hổ mà mạnh dạng nói ra với chị ấy. Cũng đã có một chút trục trặcờm... nhưng giờ thì chúng tôi bên nhau rồi."

Tay cô gái trên mái tóc Þórr sáng lên lấp lánh, Þórr đã không để ý khi cô ta có một chiếc nhẫn mới.

"Chúc mừng hai cô."

"Cảm ơn ngài. Chị ấy nói chị Brünnhilde kịch liệt
không ủng hộ ngài Loki. Tôi rất lấy làm tiếc."

Þórr lắc đầu. "Nếu tôi là Brünnhilde, tôi cũng sẽ cư xử như chị ta. Thậm chí còn tệ hơn, như cô đã thấy."

Cô hầu gái cười. "Tóc của ngài xong rồi ạ."

Þórr xoay qua xoay lại. "Hoàn hảo, cảm ơn cô."

Cô gái rời khỏi, khi cánh cửa khép lại, nụ cười còn trên môi cô ấy làm Þórr thấy ấm áp. Đây chính là ý nghĩa mà Thần Sấm tồn tại: bình yên trên nét mặt của từng cư dân, cuộc sống an lành của họ. Cũng là thứ mà Frigg và Loki đã hy sinh vì.

"Trên vai anh gánh nặng vương vị, chỉ nghĩ đến anh, đến em, đến chúng ta là ích kỷ."

Anh lên giường, vừa nhận ra, về mặt này Loki mạnh mẽ và quyết đoán hơn anh. Quyết đoán đến nỗi tàn nhẫn với anh, với chính mình và với tình cảm của họ. Mặc dù, có lẽ thù hận và dòng máu quyền lực khiến cậu ta hành động thiếu suy nghĩ.

"Anh còn một cái tật nữa là luôn tỏ ra vĩ đại."

Anh đã muốn làm vẹn toàn tất cả. Giờ thì anh đã mất rất nhiều. Nhưng liệu có đúng không khi cả chín cõi anh có thể bảo hộ, mà không bảo vệ nổi người mình yêu.

"Anh không phải một người đàn ông tầm thường, càng không thể vì em mà trở nên tầm thường."

Þórr nhắm mắt. Loki có vẻ thừa hưởng năng lực tiên cảm của Frigg khi nói như thế. Vì giờ đây, anh đứng trên bờ vực phải chấp nhận nhìn người mình yêu bị tiêu diệt, thậm chí phải chính tay mình làm, chỉ để không trở thành một người đàn ông ích kỷ và tầm thường.

Đã khuya lắc khuya lơ mà đầu óc vẫn tỉnh ráo. Màn đêm tĩnh mịch lại khiến Þórr dễ chìm đắm vào câu chuyện của Fárbauti lần nữa. Thầm ước rằng mọi chuyện chỉ là mơ có phải quá yếu đuối so với địa vị cao cả và danh xưng oai hùng của anh không? Nếu vậy thì xin được một lần yếu
đuối ủy mị, để nhắm mắt lại, sau một giấc ngủ dài, mọi thứ sẽ trở về như cũ. Loki vẫn đứng ở ban công chờ anh đến cùng ngắm bình minh. Loki vẫn mỉm cười sắc sảo và tỏa sáng như một viên ngọc Apatít. Loki vẫn nói những lời đanh đá và bá vào cổ anh đầy si mê tình ái. Loki vẫn để anh vén mái tóc đen dài vướng lên đôi gò má cao. Frigg vẫn la hét, hăm dọa mỗi lần anh xuất hiện, chê bai anh trên mọi phương diện. Đôi khi bà lừa gạt, chơi khăm anh, nhưng bà luôn bênh vực anh trong mọi chuyện. Và rồi, họ vẫn giống nhau như thể Loki là con ruột của Frigg. Giọt nước mắt lăn xuống mang tai. Anh mỉm cười. Vẫn không ngủ được.

Một thứ ánh sáng vàng tấn công vào mi mắt anh. Có lẽ là ánh trăng đã trà trộm vào ô cửa sổ. Anh phớt lờ nó. Nhưng nó lại tiếp tục một lần, rồi một lần nữa. Anh bừng mở mắt, tung chăn ngồi bật dậy, ngó quanh. Thứ ánh sáng đó phát ra từ kẽ hở của ngăn kéo tủ cạnh giường. Từ vị trí đó, không lý nào nó lại có thể chiếu vào mắt một cách khó chịu như vậy được. Những chuyện kỳ lạ mà xảy ra ở Ásgarðr thì chỉ có thể là... Þórr bỏ chân xuống giường, vội vã kéo ngăn tủ ra, ...là pháp thuật.

ngăn tủ, đặt nó lên đùi, vuốt lấy dòng chữ. Đầu ngón tay anh ấm lên khi chạm phải ánh sáng của nó.

"Đến lúc cần thiết, hãy đưa nó cho Loki."

"Hứa với ta, bằng danh dự của Thần Sấm."

"Con có tin ta không?"

"Vâng, con tin." Þórr nói với chính mình.

Quyển sách, nó sống. Nó đã tự mình nhắc nhở anh. Đây chính là lúc cần thiết. Anh mở nó, nhưng các trang sách cứ dính chặt vào nhau. Anh dựng đứng nó lên, nạy nó. Nó chắc chắn như một khối đá thống nhất.

"Đưa nó cho Loki."

Anh ngẩng mặt, nhìn quanh. Tấm rèm phất phơ. Đó... 

"Nhanh đi."

Þórr rời khỏi giường, quơ vội tấm áo choàng lữ hành màu đen trùm kín người. Anh ôm quyển sách bằng tay trái vào bên trong tấm áo choàng trong lúc di chuyển ra cửa sổ với bàn tay phải xòe ra. Một tiếng vút. Anh tung mình lên không trung.

Bifrǫst không phải ý hay khi Kenta đang trực ở đó và Þórr vẫn còn chịu lệnh cấm xuất ngoại đến Jǫtunheimr. (Đề nghị Óðinn cho phép sẽ là điều cuối cùng anh nghĩ đến). Anh quay lại khu rừng Heilagt, nấp sau gốc cây du sam. Nếu biết trước thế này thì lúc tối anh đã đi luôn rồi. Norah và các pháp sư sẽ không cản được anh. Giờ thì Siddiq đang đứng đó, tay cầm nỏ cao xạ, vai đeo mũi tên thép đen và giắt bên hông cây rìu Illska.

"Nhanh..."

"Được rồi, ta biết rồi." Þórr lầm bầm, quay lưng ngồi dựa vào gốc cây.

Chưa kể các Valkyrjur đang tuần tra trên không trung. Những con pegasus nhanh thứ nhì trên bầu trời sẽ gọi Óðinn đến trước khi anh kịp thò ngón chân nào vào cái hang. Cửa này còn khó qua hơn Bifrǫst. Một sự yểm trợ là điều tối thiểu anh cần lúc này. Anh đứng lên, quay Mjǫllnir, xuyên thủng những tán lá dày, bay vút về hướng bãi chăn ngựa.

Þórr đập cửa mạnh tay, để tiếng đùng đùng át đi tiếng nói nhứt nhối trong đầu. Filippus mở cửa cũng mạnh tay không kém, mũi kiếm của hắn chĩa vào mặt Þórr.

"Bây giờ là nửa đêm, tôi không cần thêm một con bò tóc đỏ nào và ngoài Álfheimr ra tôi không đi đâu hết."

"Tôi biết." Þórr hất mũi kiếm của Filippus sang bên.

Anh vào phòng, ngồi oạch xuống ghế. "Cậu không cần đi đâu cả."

"Ồ, cảm ơn rất nhiều."

"Nước."

Filippus lăn tròng mắt, treo thanh kiếm lên, pha ấm trà một cách vùng vằng rồi đặt mạnh tay lên bàn.

"Tôi cần cậu giúp."

"Bất cứ điều gì, thưa hoàng tử, cũng không."

"Tôi sẽ đến Jǫtunheimr."

"Tốt. Tôi rất biết ơn sự tham gia của anh."

"Ngay bây giờ."

Filippus ngồi bất động trong một khắc, rồi rót ra một tách trà nữa, đưa cho Þórr. "Uống đi, cho tỉnh táo."

"Tôi đang rất tỉnh táo, Philip."

Þórr quăng quyển sách như của nợ lên bàn, cái bàn rung lên khiến tách trà sánh nước ra ngoài. Anh bắt đầu kể cho Filippus mọi chuyện về nó, vắn tắt nhất có thể.

"Tôi phải đến Jǫtunheimr, ngay bây giờ."

Þórr nhăn mặt, bấu hai ngón tay vào thái dương. Quyển sách không ngừng tấn công tâm trí anh.

"Anh đã nghĩ đến chuyện"

"Tôi không có thời gian để thuyết phục Óðinn."

"Thời gian không còn nhiều nữa."

"Ý tôi là Óðinn chắc chắn sẽ đúng trong việc nhận định hành động của anh là một hành động điên rồ một mình gặp Loki Vua trong tình hình này."

"Đó là lý do tôi cần cậu. Tôi chính xác là cần gặp Loki Vua, một mình, trong tình thế này. Quyển sách, nó đã không nhắc nhở gì cho đến khi Loki hóa Vua. Điều đó có nghĩa rằng đây là thời khắc quan trọng."

"Tôi biết anh rất mạnh, nhưng"

Þórr đập tay mạnh lên bàn, đứng vọt dậy, chiếc ghế ngã ra sau. "VÌ VẬY TÔI MỚI CẦN SỰ HỖ TRỢ CỦA CẬU."

Þórr nhìn trân trân vào đôi đồng tử màu mật ong của Filippus đang đung đưa hoang mang, dù anh không yêu cầu hắn đi cùng. Đã một lúc trôi qua, Filippus chỉ nhìn xuyên qua sàn nhà, nhắm mắt, rồi ngửa đầu nhìn xuyên qua trần nhà.

"Cậu có tin tôi không, Philip?"

Filippus nghiêng mặt, nhìn Þórr qua kẽ mắt.

"Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau từ hồi chưa mọc râu. Tôi chưa từng nghi ngờ hay ngưng ngưỡng mộ sự hùng mạnh của anh khi anh là một vị thần." Hắn đứng lên, chống hai tay lên bàn, chồm người nhìn thẳng vào Þórr. "Nhưng hãy nhớ: Anh còn là một người bạn, không phải chỉ là một vị thần sinh ra chỉ biết liều mạng."

Hắn vò đầu tóc, "tôi" rồi lặng thinh.

"Làm ơn." Giọng Þórr run run. Quyển sách bào mòn sức lực tâm trí anh.

"Đó là một cảm giác bất an kinh khủng Þórr à. Nó quá nguy hiểm. Quá rủi ro."

"Nó sẽ còn nguy hiểm và rủi ro hơn nếu tôi không hành động ngay bây giờ."

"Nói tôi nghe, hành động đó là vì Loki, hay vì lợi ích chung?" Filippus chất vấn.

"Cậu sẽ từ chối nếu tôi là vì muốn cứu cậu ấy sao?"

"Tôi sẽ từ chối tất."

"Vì niềm tin của mẹ tôi."

Một khoảng lặng kéo đến, cái quyển sách chết tiệt gào thét nhiều hơn trong đầu Þórr.

"Làm ơn."

"Tôi cần anh trở về, nguyên vẹn, chiến đấu bên cạnh tôi trong trận chiến tới."

Một Filippus tráng lệ, hùng mạnh giờ đây lại trở nên ủy mị. Ánh mắt hắn run rẩy kịch liệt và ngấn lên, dưới ánh nến mờ, nó long lanh ấm áp.

"Có bao giờ tôi không trở về không?" Þórr mỉm cười, cố tỏ ra tiêu khiển.

Filippus thẳng người, nhìn Þórr thêm một lúc trước khi đá văng cái ghế, "bố khỉ!" rồi chống tay vào hông, thở dốc.

"Phải nhanh lên."

Þórr nhăn mặt, cúi xuống dựng cái ghế của mình lên. Giá mà quyển sách này cũng có tác dụng với Filippus, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Anh bước đến, dựng cả chiếc ghế của Filippus lại ngay ngắn.

"Tôi không còn nhiều thời gian nữa."

"Tôi sẽ đi cùng anh."

"Cậu sẽ không. Đây là nhiệm vụ của tôi."

"Hoặc chúng ta cùng đi, hoặc không ai đi đâu hết."

"Chỉ một mình tôi đã đủ khó để qua cổng rồi."

"Vậy anh khỏi qua."

"Philip, tôi chưa từng nài nỉ cậu điều gì."

"Tôi không thể để anh đi một mình. Tôi-không-thể."

"Nghe này, tôi thừa nhận chuyện này rất nguy hiểm. Chính vì thế cậu phải ở lại, phòng trường hợp"

Filippus trỏ tay vào mũi Þórr. "Không. Không nhé."

Þórr gạt ngón tay hắn xuống. "Tôi hứa với cậu, bằng danh dự của Thần Sấm. Ngay khi có biến cố, tôi sẽ lập tức gọi Bifrǫst để trở về, tuyệt đối không một mình giao chiến. Vì vậy, tôi cần cậu ở lại hậu thuẫn cho tôi."

Filippus vung mạnh bàn tay Þórr ra, mặt mày cau có, vừa tiến đùng đùng ra cửa vừa quát: "Anh mà thất hứa thì đến cái mạng cũng không còn chứ đừng nói là danh dự."

Þórr kéo mũ trùm đầu, đi theo Filippus. Hắn cưỡi Eldihófar, bản mặt con ngựa bị gọi dậy lúc nửa đêm cũng không khá hơn chủ nó. Þórr hòa với lính của Filippus, di chuyển bằng thuyền trên sông với tốc độ vừa phải để không gây sự chú ý. Khi họ giao nhau ở gần Bifrǫst, Þórr dừng thuyền chờ đợi. Trên cây cầu cầu vồng, ngay phía Þórr ngước lên, Filippus đang giãn cơ mặt ra để che đậy sự căng thẳng của mình trước khi tiến vào cổng.

"Kenta. Đồng đội đáng mến của tôi."

Filippus vừa cười vừa nói liên tục, còn Kenta thì há hốc và lắc đầu lia lịa. Þórr sốt ruột. Nếu Kenta là phụ nữ, thì may ra những lời giảo hoạt của Filippus mới có tác dụng với gã lúc này. Khi Óðinn đã tinh khôn mà lệnh rằng Filippus không được trực Bifrǫst cùng lúc với lệnh cấm xuất ngoại của Þórr.

"Thời gian đang cạn kiệt..."

Þórr bấu mạnh quyển sách. Chẳng thể dối lòng rằng anh có một phần lớn động lực đến từ ước muốn tống khứ nó đi càng sớm càng tốt. Và vì Kenta không phải phụ nữ, Filippus càng nói, mặt gã càng dữ tợn. Gã không còn lắc đầu nữa mà phớt lờ luôn Filippus để quay về vị trí giữ khóa. Khi Filippus vừa tiến đến gần Kenta, vừa chậm rãi nắm lấy cán kiếm, Þórr hiểu: đó là dấu hiệu của thương thuyết bất thành. Þórr quay búa. Filippus buộc Kenta nhảy khỏi vị trí khóa cổng bằng một đường kiếm thình lình từ điểm mù dưới yết hầu lên giữa mặt.

"Filippus." Kenta gào lên. "Cậu đang hại anh ta."

"Thề đấy Kenta, tôi đã cố thuyết phục anh ta bằng câu đó rồi." Filippus nghiêng người né quả chùy Hridganðr bổ xuống. Hắn vòng ra sau lưng Kenta, nắm lấy thắt lưng, giựt gã lùi lại. "Ngay đi, Þórr."

Þórr tung mình vào cổng dịch chuyển, Filippus chịu một đòn của Kenta vào sau đầu đến khuỵu chân để giữ khóa đưa Þórr đến Jǫtunheimr. Mắt hắn nhìn theo Þórr đến khoảnh khắc cuối, cười cái điệu cười đắc thắng của hai thằng nhãi thành công trong trò quậy phá của mình.

Ánh sáng ấm nóng của Bifrǫst bao bọc lấy cơ thể Þórr. Quyển sách đã thôi không còn reo trong đầu. Có lẽ nào... anh đã hết thời gian rồi sao?

============

*Gyfu – Fé – Úr: Nghĩa là "Nhờ ơn ban, nơi này rấtphồn thịnh, dồi dào thịt và thức ăn, vào đây sẽ có cơ thể khỏe mạnh, sức khỏe tốt,đầy năng lượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top