Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

― HAI MƯƠI BỐN ―

Filippus ra khỏi cổng Bifrǫst ngay sau Þórr. "Sẵn sàng nghe lệnh, thưa hoàng tử."

"Cậu hãy ở bên cạnh Elínbjǫrt cho đến khi tôi quay lại Ásgarðr. Nói bất cứ gì, làm bất cứ gì, miễn là đảm bảo nàng chịu hoặc phải ở lại Ásgarðr cho đến khi trận chiến kết thúc."

Filippus chụp ngay cánh tay Þórr khi anh chỉ vừa nhích vai. "Anh đi đâu? Định làm gì?"

Þórr gỡ tay Filippus. "Tôi đi Vanaheimr, đừng lo. Người đang đối mặt với nguy hiểm là vợ cậu. Cứ làm như tôi nói."

"Tôi chắc chắn sẽ làm vậy, vì vợ mình. Nhưng anh cũng đừng quá căng thẳng, sẽ ảnh hưởng đến toàn Quân đoàn. Elínbjǫrt có muốn cũng không có khả năng thực hiện lời tiên báo đó đâu."

"Cậu phải cân nhắc về việc: Elínbjǫrt có thể bị bắt và bị ép buộc thực hiện pháp thuật lên hàng vạn pho tượng bạc ở Svartálfaheimr, điều mà sẽ khiến nàng kiệt sức mà chết và sẽ đưa Quân đoàn Homeros vào dĩ vãng."

Mặt Filippus tái nhợt.

Þórr vỗ vai hắn. "Mỗi lần tôi nhận ra một lời tiên tri của Frigg, thì toàn là chuyện đã rồi. Lần này tôi nhất định phải ngăn chặn được."

Nói rồi, Þórr nhảy ngược vào cổng Bifrǫst, cùng lúc với Filippus quay lưng, đi như chạy ra cây cầu cầu vồng.

Người duy nhất có mọi câu trả lời về quá khứ, hiện tại, tương lai là ông Chonji. Mặc dù Þórr cũng không biết làm cách nào để cậy được thông tin mà anh cần từ ông ấy. Nhưng sự sống còn của Juzheng và mười vạn quân Vanir đang ở Svartálfaheimr, ông ấy không thể câm như hến hoàn toàn được. Hai bàn chân Þórr chạm vào đất Vanaheimr. Luồng ánh sáng màu vàng ấm vừa rút về, khung cảnh hùng vĩ hoang sơ của Vanaheimr hiện ra dưới cái nắng gắt gỏng đầu chiều. Và đứng đó, ngay trước mặt cách anh mươi bước chân là một ông già cao nghều với bộ râu bạc vắt trên vai.

"Ta chờ cháu từ sáng. Cuối cùng cũng đã đến. Chứng tỏ trận chiến diễn biến thuận lợi, hả?"

Là vậy, ông ấy biết trước cả việc Þórr sẽ đến. Nếu là trước đây, hoặc trong tình huống khác, điều này sẽ làm Þórr thán phục, nhưng bây giờ thì nó làm anh rất bực mình.

Þórr bước nhanh chân đến trước mặt ông Chonji, không chào hỏi. "Diễn biến thuận lợi, hay là diễn biến đúng theo dự toán của ông và Frigg?"

Ông Chonji xoay gót sang phải, bước đi. "Làm gì có ai điều khiển được tương lai."

Þórr bước theo bên cạnh ông. "Vậy làm sao ông biết trước cháu sẽ đến? Lại đúng thời điểm như vậy. Chắc ông cũng biết mục đích cháu đến đây chứ gì?"

Ông Chonji gật đầu. "Phải, ta biết. Nhưng cháu có lẽ đã lẫn lộn giữa 'biết trước' và 'dự toán'."

Þórr mỉm cười mỉa mai. "Cháu còn không biết hai người rất thích nhìn trước tương lai nhưng không bao giờ hé môi thì để làm gì?"

"Để chuẩn bị." Ông Chonji dừng lại trước một gốc cây đại thụ, gốc cây to đến nỗi nếu đốn đi thì sẽ có một bề mặt rộng bằng phòng riêng của Þórr ở Ásgarðr. "Càng nhiều người biết thì sự chuẩn bị càng kém hiệu quả."

Ông thò tay vào một cái mắt cây nằm cao quá đầu, bàn tay ông chìm vào trong một đoạn, cổ tay ông nguây nguẩy, mò mẫm cái gì đó.

"Nhưng nhiều người cùng hợp lực thì mới mong ngăn chặn được tai họa."

Ông Chonji lấy ra từ cái mắt cây đó một cái chìa khóa bằng gỗ, dài cỡ hai gang tay. "Chúng ta không bao giờ có thể ngăn chặn hay thay đổi tương lai. Cố ngăn nó, nó sẽ xảy ra theo cách khác, tồi tệ hơn."

Ông cúi đầu, bước vào trong. "Mặt khác, bằng sự chuẩn bị kỹ lưỡng, chúng ta sẽ có nó diễn ra ít tồi tệ nhất có thể.

"Được rồi, cháu sẽ đi thẳng vào vấn đề. Nếu cháu hứa sẽ không tìm cách ngăn chặn nó, ông sẽ nói cho cháu biết chứ?" Þórr cũng cúi đầu, bước vào trong.

Bên trong cái gốc cây này quả nhiên là một căn phòng mà Þórr nghĩ là sẽ rộng nếu như nó không chi chít các chậu đủ loại cây từ thân thẳng đến dây leo, đặt đầy sàn nhà và treo cả phía trên cái giường nhỏ như cái bàn, giăng tấm màn vải lanh màu nâu sáng. Đó là ông Chonji đã trang bị rất nhiều các loại kệ đứng và kệ treo trên vách để bày biện chai lọ, lông thú cho tiết kiệm diện tích. Khác với phòng của Frigg, ông Chonji cất cả răng và da động vật. Và ông cũng có hai giá sách dày đặc các kiểu gáy.

"Nếu cháu không tìm cách ngăn chặn, thì cháu cần biết để làm gì?" Ông đến bên bàn bếp, gỡ cái vạc xuống và bắt ấm nước lên.

"Cháu" Þórr hé môi, rồi cứng họng.

Anh tùy tiện ngồi xuống bộ bàn ghế méo mó chính giữa phòng, là phần lõi của cây đại thụ. Ông Chonji tới chỗ cái kệ đứng, giở nắp vài cái lọ tròn, mỗi lọ ông bốc một nhụm thảo mộc khô bỏ vào ấm. Giữa cái bàn méo là búi vải đen mà Þórr dám chắc bên trong là quả cầu thủy tinh của ông Chonji, thứ mà có lẽ là nếu chạm vào sẽ thấy được tương lai...

"Đừng!"

Þórr giật mình, rụt ngay lại ngón tay trỏ đang còn cách quả cầu một li.

"Mẹ cháu nói, 'đừng để nó sờ vào thứ gì nếu ông còn muốn tiếp tục sống ở đây'." Ông bước tới cái bàn, tay cầm ấm trà nghi ngút hơi nước và một cái tách nhỏ.

"Cháu không rời khỏi trận chiến mà đang lúc đỉnh điểm để đến đây tán gẫu. Gần một trăm vạn mạng sống đang phụ thuộc vào lời nói của ông."

"Làm gì có chuyện đó." Ông Chonji rót trà vào tách, đưa cho Þórr. "Cháu nghĩ cháu đang dọa ai? Người không biết gì về tương lai lại đi dọa người biết trước tương lai. Ngớ ngẩn!"

"Ông Chonji."

"Uống đi."

Mùi hoa nhài xộc vào mũi, Þórr mới sực nhớ là đã gần một ngày tròn anh chưa có giọt nước nào vào cổ họng. Anh uống một hơi hết tách trà, giựt luôn cái bình của ông Chonji mà uống ừng ực. Đặt tách trà xuống, anh mới thấy đó không phải là loại trà bình thường. Đầu óc anh trở về trạng thái ngăn nắp và trong lành như lúc vừa thức dậy vào buổi sáng, sau một giấc ngủ ngon và khỏe khoắn.

"Được rồi cháu thừa nhận, dù ông có nhìn thấy trước sự diệt vong và khẳng định là nó không thể thay đổi, thì cháu cũng không ngồi yên mà chờ nó xảy ra như cách của ông và mẹ cháu. Nếu không thay đổi được thì cháu sẽ đập nát nó."

"Vậy thì cháu cứ làm như những gì cháu muốn, chứ tới đây tìm ta làm gì?"

"Ôi, cháu điên mất." Þórr vung tay. "Ít nhất ông hãy cho cháu biết cháu phải làm gì tiếp theo. Cái sự chuẩn bị mà cả ông và Frigg đều khẳng định là gì?"

"Làm như những gì cháu đang làm."

Þórr ngưng vung tay. Ông Chonji liếc lên khi ngoài trời tối sầm lại và chớp nhoáng hầm hè. Þórr nhắm mắt, nuốt ực rồi thở ra nhẹ nhàng để sét không bổ xuống nát cái gốc cây của ông Chonji.

"Ông Chonji, nửa triệu quân lực ở Svartálfaheimr đang trông chờ vào câu trả lời mà cháu đem về. Câu trả lời không nhất thiết phải là 'có thắng hay không?' mà chỉ cần là 'như thế nào?' bởi họ không thể chiến đấu trong sự mù mờ để chống lại một kẻ địch biết mọi thứ được."

"Biết mọi thứ à? Ồ, không đâu. Loki chỉ là một thành phần của tương lai, cũng như cháu. Không hơn..." Ông nhìn lên Þórr, đôi đồng tử màu xanh lá cây của ông chìm một phần vào mi mắt. "...cũng không kém."

"Ý ông là gì?"

"Không hơn, vì Frigg không dạy cậu bé đó cấm thuật Spáðu. Ta đã không cho phép. Nếu cậu ta có nó, cháu nghĩ cháu và Quân đoàn Homeros sẽ đánh phủ đầu thành công sao? Còn không kém, là vì cậu bé đó là một nửa hy vọng chiến thắng của mọi người, cũng như tầm quan trọng của cháu trong trận chiến."

Þórr dựa mạnh ra ghế, ngửa cổ, nhìn mấy cái răng nanh treo lủng lẳng trên trần phòng. "Ông tin rằng chúng cháu sẽ làm tốt mà không cần biết gì sao?"

"Các cháu đã."

Þórr ngóc đầu dậy.

"Xong rồi." Ông Chonji mỉm cười hiền từ. "Mọi thứ đã đạt đến mức xa nhất mà chúng ta có thể với tới, vươn đến tầm tốt nhất mà chúng ta có thể xen vào. Từ bây giờ đây cho đến cái kết, đều phụ thuộc vào nỗ lực của cháu, của Loki, của tất cả các chiến binh trong trận chiến, như cháu vẫn đang làm rất tốt."

"Không còn sự chuẩn bị nào nữa mà chúng cháu có thể sử dụng sao?" Þórr trừng lại ông, chất vấn.

Ông Chonji nhìn thẳng vào mắt Þórr, lắc đầu rất khẽ, rất điềm tĩnh. Ông ấy không có vẻ là người sẽ sợ Þórr để phải nói dối rằng ông không biết gì thêm nữa.

Þórr xoay xoay cái tách trong tay, phì cười mỉa mai. "Cuối cùng, cháu vẫn chậm một bước."

Ông Chonji giật vai. "Làm gì có ai bắt kịp được tương lai chứ? Nó sẽ luôn đi trước chúng ta."

Þórr thở dài. "Quân đoàn Homeros vừa thắng trận, nhưng mất mát lớn. Trận chiến phía trước lại rất cam go, chúng cháu có thể phải đối mặt với một kẻ địch còn mạnh hơn nữa."

"Hậu quả của chiến tranh là mất mát, tổn thương. Cái giá của chiến thắng cũng là mất mát tổn thương. Cháu không thể ngăn được chúng, nhưng cháu có thể làm chúng trở nên huy hoàng."

"Vậy theo ông, thì hôm nay cháu đến đây để làm gì?"

"Để có được thứ cháu thực sự cần." Ông Chonji nheo mắt. "Cháu nghĩ cháu cần biết tương lai, nhưng thật ra đó chỉ là thứ cháu muốn. Cháu có biết tại sao Spáðu được xếp vào hàng cấm thuật không? Bởi vì nó chỉ mang lại những ngày tháng đen tối. Người ta biết trước được chiến thắng sẽ trở nên ung dung, tự đắc và chủ quan, chính những điều đó sẽ dẫn đến một sự thất bại làm thay đổi tương lai, đi ngược lại tự nhiên. Còn nếu người ta biết trước sự diệt vong, họ sẽ tự hủy hoại mình bằng những nỗi lo sợ, những sự ám ảnh, và họ diệt vong trước cả tương lai của mình."

Điều mà anh thực sự cần... à ? Tại sao những người sử dụng pháp thuật luôn nói chuyện dài dòng vòng vo và hết sức khó hiểu như vậy? Ông Chonji nhìn anh, chờ đợi anh hồi đáp. Nhưng nếu không thu thập được gì, thì tốt nhất anh nên dành thời gian cho việc chuẩn bị.

Þórr đứng lên. "Cảm ơn ông, về cuộc trò chuyện. Và ấm trà." Anh nghiêng đầu.

"Không có gì, không có gì." Ông Chonji cũng đứng lên, tiễn Þórr ra cửa, nụ cười của ông trông hết sức gượng ép. Mép môi ông giật giật. "Chỉ cần có niềm tin, hy vọng, và sự thật, mọi người sẽ chiến đấu hết mình."

Sự thật à? Phải rồi, đó chính là thứ mà sẽ giúp mọi người có hy vọng và yên lòng chiến đấu. Vừa cúi đầu xuống toan đi ra, Þórr gượm.

"Mà khoan."

Khi Þórr quay lại, gương mặt ông Chonji rạng rỡ, ông nhìn Þórr với ánh mắt như thể suốt cuộc gặp hôm nay ông chỉ chờ để nghe câu hỏi này của Þórr.

"Về đôi mắt màu xám tro của Công chúa Elínbjǫrt..."

Mặt ông Chonji nhăn nhó lại, trông rúm ró như một gốc cây khô. "Chúng không phải màu xám tro. Chúng là màu bạc, thứ bạc quý giá nhất, tinh khiết nh"

"Được rồi, được rồi." Þórr lăn tròng mắt. "Ông biết gì về chúng?"

Ông Chonji chép miệng. "Chà, vẫn là, ta không thể nói trước tương lai..."

Þórr lắc đầu, bước ra khỏi cái gốc cây, tâm trạng còn tệ hơn lúc bước vào.

"...nhưng ta có thể cho cháu biết về quá khứ." Ông Chonji nói với theo.

Þórr quay lại.

"Đi theo ta."

Ông bước ra khỏi gốc cây (nó tự động trở về trạng thái tự nhiên của một gốc cây bình thường) rồi đi vượt lên phía trước Þórr. Vừa dẫn Þórr tiến sâu vào rừng, ông vừa kể.

"Phải bắt đầu từ việc, tộc người khổng lồ là tộc người đầu tiên của sự sống trong chín cõi, trước cả thần tộc Vanr và thần tộc Áss. Họ hùng mạnh và thịnh vượng. Càng hùng mạnh hơn và thịnh vượng hơn khi tộc Dǫkkálfr xuất hiện. Chính Dǫkkálfar, những nhà giả kim phi thường và hắc ám đã tạo ra Chiếc hộp của những Mùa đông Cổ đại, để dâng cho tộc Khổng lồ Băng làm lễ vật kết giao tình đồng minh, cùng nhau đứng trước tai họa tiềm tàng mang tên 'thần tộc Áss' Dừng lại!" Ông Chonji đưa tay cản bước chân Þórr.

Họ bất động. Từ từ, cái gì đó to như một bức tường màu xám đá có những cái vẩy to bằng cái đĩa, ánh lên màu xanh lục khi nó động đậy bên phải họ. Þórr nín thở. Thứ đó trườn đi nhanh hơn, và anh nhận ra, đó là một cái đuôi khổng lồ. Một con mắt có con ngươi thẳng đứng màu hổ phách to bằng đứa trẻ mười tuổi nhìn chòng chọc vào họ từ trên cao.

"Ông Chonji..." Þórr đưa tay, Mjǫllnir đáp tới.

Ông Chonji mỉm cười bình thản. "Chào buổi chiều, ngài Orm. Là tôi, Chonji đây."

Con thú tên Orm càng mở to mắt, dán chặt vào Mjǫllnir.

"Ai...?"

Cái miệng của Orm bị các tán lá trên cao che khuất, nhưng lời nói của ông ta thì thổi cong cả thân cây.

"Thần Sấm, từ Ásgarðr. Thủ lĩnh của những người Æsir. À, như Brünnhilde, nếu ngài còn nhớ."

Orm để mắt ra xa. "Ta... nhớ..." Orm bước đi rung cả mặt đất, rồi ông ta vỗ cánh bay tít lên trời cao.

Þórr thở phào. "Thì ra, loài rồng biết nói."

"Orm là vua của làng rồng. Chẳng còn lại bao nhiêu thành viên. Họ rất thông minh, đôi khi xảo trá, nhưng họ sòng phẳng, và đặc biệt là rất ghét con người."

"Trông cháu giống con người lắm sao?"

Ông Chonji lắc đầu. "Không, con người trông sang hơn. Nhưng một số con người tôn thờ Thần Sấm và Óðinn thường mang theo những món vũ khí mô phỏng Mjǫllnir bên mình."

Ông Chonji dẫn Þórr tiếp tục đi. "Ta nói đến đâu rồi?"

"Tộc Dǫkkálfr đã dâng cho tộc Jǫtunn Chiếc hộp của những Mùa đông Cổ đại."

"À phải. Và như thế, tộc Dǫkkálfr và tộc Jǫtunn trở thành đồng minh cho đến trước khi đội quân Dǫkkálfr bị biến thành tượng bạc. Vào thời điểm đó, thần tộc Áss và thần tộc Vanr không hòa thuận với nhau như bây giờ. Tổ tiên của cháu và tổ tiên của các Vanir đấu đá lẫn nhau trong nhiều thiên niên kỷ, nhờ đó mà cả hai bên đều ngày một mạnh lên."

"Về việc này, cháu có biết."

Ông Chonji ừ hử. "Tộc Khổng lồ Băng lo sợ một ngày nọ thần tộc Áss sẽ đứng lên thống trị cửu giới. Vì vậy khi các Dǫkkálfar đến thương lượng về việc: tộc Khổng lồ Băng sẽ giúp họ thâu tóm tộc Ljósálfr và sau đó Dǫkkálfr sẽ giúp họ đánh bại thần tộc Áss, tộc Khổng lồ Băng đã nhanh chóng đồng ý mà không hay biết gì về sức mạnh thực sự của những người phụ nữ Ljósálfar.

"Dǫkkálfar là những người khai quật, đào mỏ. Để có một cái động đủ lớn cho quân đội Jǫtunn đối với họ chỉ như việc trang trí phòng ngủ. Họ dùng các cấm thuật hắc ám, bóp méo không gian để tạo lối đi giữa Jǫtunheimr và Svartálfaheimr mà có lẽ cháu đã trải nghiệm."

"Vâng, cháu đã."

"Cũng chính họ đã nửa chừng tạo ra lối đi từ Jǫtunheimr đến Ásgarðr, phục vụ cho kế hoạch tiếp theo sau khi thâu tóm được Álfheimr."

"Khoa đã! 'Nửa chừng'?"

Ông Chonji gật đầu. "Vốn dĩ nếu nó hoàn thành, cả một đạo quân Jǫtnar có thể đi qua. Nhưng các Dǫkkálfar đâu phải những kẻ ngu ngốc. Họ sẽ chỉ hoàn thành nó sau khi thắng trận với Ljósálfr. Nhưng thật may mắn, tộc Jǫtunn đã kịp phản bội giao kèo khi nhận ra âm mưu của tộc Dǫkkálfr là muốn dùng họ làm tấm khiên chắn trước Nữ hoàng của tộc Ljósálfr khi bà ấy dùng đến thuật đó. Các Jǫtnar đã không đến tham chiến, không tấn công bất ngờ từ lòng đất như đã hứa, quân Dǫkkálfr thất thủ. Khi nhìn thấy đồng minh của mình chỉ còn là những pho tượng bạc vô tri, vua của các Jǫtnar đã giấu tất cả dưới cái động, không bao giờ nhắc đến mối tình đồng minh đó, và hai lối đi ma thuật ở Jǫtunheimr chìm vào quên lãng."

Ông Chonji dừng lại trước một gốc cây bạch dương to bất thường. Lá cây một màu đỏ cam rực rỡ, dù bây giờ chỉ mới qua hạ chí, khiến nó nổi bật khi xung quanh toàn một màu xanh um và cũng không còn một cây bạch dương nào khác.

"Nói như vậy, là ngoài hai lối đi đó ra, không còn lối đi nào khác ạ?"

"Đúng vậy."

"Làm sao ông có thể khẳng định điều đó?"

"Vì..." Hai hàng chân mày bạc của ông Chonji rũ xuống như hai chỏm rể cây héo. "...ta đã ở đó."

Þórr thóp bụng. Ông Chonji thực sự đã sống từ thời đó đến nay sao? Ông chạm bàn tay vào thân cây bạch dương, đỡ lấy thứ gì đó đang hiện ra. Tóc gáy Þórr dựng đứng khi vật đó mỗi lúc một rõ ràng là khuôn mặt của một người đàn bà đã chết: tai nhọn, khuôn mặt trắng bệch như thân cây bạch dương, đôi mắt đục ngầu, ráo hoảnh; nhưng bà ta có mái tóc đỏ như màu của lá bạch dương. Þórr thề là thoáng qua tầm mắt, anh vừa thấy tóc bà ta lòng thòng xuống từ các tán lá. Nhưng khi anh ngước mặt lên thì nó lại chỉ là những chiếc lá đỏ bình thường.

"Ông Chonji..." Þórr thều thào.

"Và ta cũng chưa từng quên được bà ấy, từ đó đến nay."

Þórr nuốt ực. Ông Chonji để khuôn mặt của người đàn bà chìm vào thân cây trở lại. Hai bắp tay Þórr vẫn lạnh toát.

"Bà ấy qua đời không lâu sau khi ta tìm thấy bà ấy.

Giá mà ta có thể đi cùng bà ấy." Ông quẹt giọt nước mắt bên khóe mi. "Bà ấy đẹp, đẹp lắm. Lúc ta nhìn thấy Elínbjǫrt, ta suýt té ngã vì giật mình. Trái tim ta đau như muốn ngừng đập. Con bé đó chính là lý do mà bà ấy buộc ta phải tiếp tục sống trong cô độc."

"Dù ông có nói hay không nói, hay nói như thế nào về cái thuyết tương lai khỉ mốc đó, cháu cũng sẽ không để Elínbjǫrt xuất hiện ở trận chiến tại Svartálfaheimr."

"Phải, con bé sẽ không." Ông Chonji quay lưng, họ đi ra khỏi khu rừng.

Þórr chậm chân, ngón tay trỏ trỏ vào không khí. "Ông biết về các lối đi giữa các cõi, biết trước nó sẽ gây hại cho Ásgarðr, vậy mà ông đã không nói gì cả cho đến bây giờ."

Ông Chonji đi vượt qua Þórr. "Vì Óðinn sẽ ra sức ngăn chặn tương lai." Ông lầm bầm. "Giá mà về mặt này cháu đừng giống cha thì ta đã đỡ nhọc."

"Mà khoan." Þórr đứng lại. "Ông cũng biết là cháu cần biết điều này khi đến đây?"

"Phải." Bỏ Þórr lại phía sau, ông Chonji tiếp tục đi.

Þórr đuổi theo. "Sao ông không nói thẳng ra ngay từ đầu? Thật mất thời gian."

Ông Chonji cười ha hả. "Khi mẹ cháu nói 'đừng trông đợi vào khả năng hiểu ý của nó' ta đã không nghĩ đến mức ta phải nói oạch toẹt ra thì cháu mới biết mình cần hỏi cái gì."

"Nếu có lần sau, ông làm ơn nói thẳng ra vấn đề ngay từ đầu, nửa triệu mạng người ngoài kia sẽ rất biết ơn khoảng thời gian mà ông tiết kiệm được."

"Nói như cháu, sấm ngôn sẽ thành quân lệnh mất."

"Cháu cho rằng Spáðu trở thành cấm thuật là vì nó dài dòng một cách vô bổ."

Họ đã ra tới bìa rừng.

"Công chúa Elínbjǫrt của Álfheimr bây giờ thế nào?"

"Đã đính hôn với Đệ nhất Kiếm sĩ Filippus, hiện nàng đang an toàn ở Ásgarðr."

Ông Chonji gật gù. "Ừ, ừ, tốt, tốt. Những người mang đôi mắt đó luôn vượt ra khỏi giới hạn khuôn khổ của chủng tộc, về mọi mặt, cả cách sống, lẫn cách yêu. Họ khiếm khuyết một cách hoàn hảo."

"Như vậy, ông khẳng định là Svartálfaheimr không còn bí mật nào khác có thể mang lại lợi thế cho Loki Vua, chứ?"

Ông Chonji lắc đầu, nói chậm rãi: "lợi thế của Loki Vua không phải là địa đạo Svartálfaheimr, mà là cháu. Bất lợi của Loki Vua không phải là cháu mà là Loki."

Ông Chonji lùi lại, tránh khỏi khu vực mà ánh sáng của Bifrǫst sẽ đổ xuống. Nhưng Þórr nán lại thêm một chút.

"Và các pho tượng bạc Dǫkkálfr chắn chắc sẽ không... nhúc nhích vì Elínbjǫrt sẽ không đến Svartálfaheimr, chứ?"

Ông Chonji làm ra một điệu cười chế nhạo, nhưng ông cũng gật đầu mạnh. "Phải."

Bifrǫst đổ xuống. Þórr đến để hỏi về tương lai, nhưng rốt cuộc lại thu về những câu chuyện hãi hùng của quá khứ. Dù sao thì đó đúng là những gì anh thực sự cần bây giờ. Nhưng ý ông Chonji là gì khi nói, lợi thế của Loki Vua là anh? Vừa ra khỏi cổng Bifrǫst thì nó đã đập vào mắt, khuôn mặt Elínbjǫrt giờ đây đối với Þórr thật rùng rợn. Nàng đứng đó, cạnh Filippus mà một tay đan vào tay vợ, một tay ôm cái rương đan bằng dây kẽm, bên trong lúc nhúc hàng trăm con ruồi màu quả bí ngô trong trạng thái no tròn.

"Cái gì đây?"

"Tôi đã kể cho Elínbjǫrt nghe về những con coelodonta. Nàng nghĩ ra cách dùng graskerbý để giải quyết chúng. Tôi đưa nàng về Álfheimr và nàng đã chuẩn bị cho chúng ta một số lượng graskerbý đủ để ru ngủ đám tê giác đó."

"Chẳng phải Norah đã nói nọc của loài ruồi này là kịch độc sao...?"

"Þórr, chúng là ong." Filippus chen ngang.

"...lũ tê giác sẽ chết hết."

Elínbjǫrt lắc đầu. "Không đâu, coelodonta da dày như thép, khỏe mạnh cường tráng, một lượng độc nhất định của graskerbý chỉ đủ làm chúng tê liệt thôi."

"Làm sao đảm bảo lũ ruồi này sẽ không tấn công quân ta?"

"Nếu anh còn gọi chúng là ruồi, chúng sẽ tấn công anh đấy." Filippus nói lớn.

"Audra biết cách điều khiển chúng." Elínbjǫrt nói. "Và, chúng là ong."

Þórr bật cười. "Vậy thì tuyệt quá, Kenta sẽ rất mừng khi nghe điều này. Còn nhiệm vụ của cậu?"

Filippus nháy mắt. "Chuyến đi của anh thế nào?"

"Tôi sẽ nói rõ cho tất cả mọi người sau khi chúng ta quay lại Svartálfaheimr. Đi thôi."

Þórr hất đầu về phía cổng dịch chuyển, Filippus quay sang hôn vợ mình, ôm gò má nàng, cạ mũi vào mũi nàng. Hắn ta vừa nhấc bước thì Elínbjǫrt giựt lại.

"Khoan đã."

"Chúng ta không có thời gian." Þórr nghiêm giọng.

"Em chỉ... em" Elínbjǫrt ngập ngừng, rồi cuối cùng nàng chỉ hôn Filippus thật lâu.

Một giọt nước mắt lăn xuống gò má Elínbjǫrt khi nụ hôn kết thúc. Nàng chạy đến trước mặt Þórr. Đôi đồng tử của nàng rung lên kịch liệt, màu xanh tiêu ánh lên trong mắt nàng chan chứa nỗi lo âu.

"Hứa với ta, hứa với ta chàng ấy sẽ trở về."

Þórr ôm lấy cánh tay của Elínbjǫrt. "Helen à, Filippus không những là chồng của nàng, cậu ấy còn là người bạn nối khố của ta, là người chiến hữu tay phải mà ta không thể sống thiếu. Ta tuyên bố, nàng có lời hứa của ta."

"Þórr sẽ làm chủ hôn cho chúng ta. Ta sẽ bắt anh ấy đi quà cưới thật to." Filippus lại ôm chặt vợ mình thêm một lúc.

Elínbjǫrt đã phì cười. Buôngnàng ra, Filippus theo sau Þórr vào cổng Bifrǫst.

============

Tui phát điên vì ông độc giả này quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top