Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

― HAI MƯƠI MỐT ―

Mặt đất rung chuyển. Tiếng gào thét man rợ của bọn Khổng lồ Băng. Những đốm sáng xanh, đỏ, vàng tranh nhau chớp. Tiếng nổ. Tiếng hét của những chiến binh. Với tốc độ bay của Mjǫllnir, Þórr đưa hai chân về phía trước, nhắm vào quai hàm của một kẻ địch đang khom mình toan bắt lấy một pháp sư. Hắn ta bật ngửa, lăn lông lốc, một phần cánh rừng nhấp nhô cây bị cán phẳng thành lối mòn. Þórr đáp xuống, sét rít dưới bàn chân anh. Mjǫllnir đánh bật những kẻ ngán đường.

Chẳng mấy khi được nhìn thấy Kenta sử dụng cây Hridganðr dưới dạng lưu tinh chùy. Cầu thép đầy những gai nhọn và sợi xích cỡ đại nối nó với tay cầm. Nó bay ra phía trước rồi giật về phía sau, không gã khổng lồ nào có thể đến gần Kenta dưới mười bộ.

"Các pháp sư, mau rời khỏi đây." Filippus đến không lâu sau Þórr. "Giờ là việc của chúng tôi."

Ánh nhìn sáng trắng, bầu trời đáp lại tiếng gầm của Þórr. Bảy, tám tên Khổng lồ Băng xung quanh nổ tan tành thành những mảnh băng vụn.

"Chúng không phải người thật." Sau lưng Kenta là một đống băng vỡ (chủ yếu là phần đầu).

"Ờ, ít nhất thì tôi cũng không bị ngạc nhiên như cậu." Filippus nhảy khỏi lưng con Eldihófar, thanh kiếm Glæsilegr xiên vào sau đầu một gã Jǫtunn, chẻ dọc xuống gáy rồi hắn đáp xuống lưng Eldihófar trở lại.

"Cẩn thận độc băng." Þórr vừa bị một gã tóm hụt.

Độc băng đặc trưng và sức lực là hai thứ duy nhất bọn chúng có. Không Fimbulvetr, không não. Tuy bọn chúng bị đánh bại rất dễ dàng, nhưng tên này ngã xuống tên khác lại trồi lên từ đống băng vỡ. Quả đúng như Siddiq đã nói, thật phiền toái.

"Chuyện quái gì đang xảy ra với đám này vậy?" Kenta cúi đầu, quay cây lưu tinh chùy trên không khiến kẻ địch toan bao vây gã phải bật tung ra.

"Philip."

Filippus lao xuống. "Xin nghe, thưa hoàng tử."

Þórr nhìn đống băng vụn đang nhúc nhích, chuẩn bị thành hình người trở lại. "Cho chúng bốc hơi hết đi."

Con Eldihófar nhe răng, thở phì khoái chí. Mây dưới chân nó tan, thay vào đó là lửa. Mũi nó như hai cái vòi ấm đun nước đang sôi. Rồi cả người cả ngựa rực cháy như một ổ dung nham, chiếu sáng cả chiến trận. Họ đi đến đâu, vụn băng chưa kịp tan chảy đã bốc hơi đến đó.

"Haha, cẩn thận cháy rừng đấy, Filippus."

Kenta vừa dứt tiếng cười thì nhảy lùi để né đòn đánh tới của kẻ địch và táng cây chùy vào lưng khiến hắn nằm luôn.

Þórr vừa đánh vừa để tâm. Đám bù nhìn này hẳn phải được điều khiển bởi người chủ nhân mưu trí tinh tường của bọn chúng, từ đâu đó và bằng cách nào đó. Sét nâng Þórr lên cao. Anh quan sát từng tên một. Chúng có thể nhìn thấy để cúi người cố tóm lấy Filippus (nhưng không đời nào bắt kịp tốc độ và đường chạy của Eldihófar). Chúng có thể nhắm để tấn công vào đầu Kenta (và có cùng kết cục với những tên khác). Chúng phải có mắt.

"Þórr, không ổn. Chúng ta cần thêm lực lượng." Filippus nhả ra từng khoanh lửa theo mỗi lời nói.

Kenta bị bốn năm gã khổng lồ vây kín, nước dãi nhểu dại, gào thét. Gã say đòn rồi.

Þórr nhảy xuống chỗ Filippus. "Cho các Valkyrjur bao vây cuộc chiến nhưng giữ khoảng cách. Khi nào có hiệu lệnh của tôi thì tấn công."

Filippus tắt lửa, mặt ra dài bằng mặt con ngựa. "Bọn tôi không thể bay lên bay xuống dễ dàng như pegasus."

"Chỉ lần này thôi."

Þórr lại vung búa phóng vút lên cao, chờ con Eldihófar đủ nguội để bay được. Cũng thật bất tiện cho họ. Nhất định phải có thứ gì đó. Các Valkyrjur đến gần, bao vây phía trên.

Chính là nó!

Một tên bị động ít tấn công và luôn được che chở bởi những tên khác. Một tên có đôi mắt linh hoạt quan sát mọi ngõ ngách của cuộc chiến. Tên duy nhất quan tâm ngước nhìn khi bị các Valkyrjur bao vây. Dưới cái nhìn sáng trắng của Þórr, một đốm đỏ hình tròn ẩn bên dưới vùng trán của hắn. Chính là nó, con mắt. Þórr phóng xuống chỗ hắn, hắn liền di chuyển, lấy những tên xung quanh ra để che chắn. Khi nhận ra Þórr đã cố ý nhắm vào mình, hắn lùi lại, cố chạy vào lối thoát. Þórr phóng Mjǫllnir, hạ gục những tên cản đường rồi đập vào gáy khiến hắn ngã nhào.

Mjǫllnir quay về tay Þórr. "Kết thúc rồi."

Hắn bấu lấy cỏ cây trong nỗ lực cố thoát, hắn nắm lấy một tên bù nhìn, la hét và tống tên đó vào lối thoát. Vừa xong. Cột sét giáng vào đầu, hắn bị nghiền nát. Mất kẻ quan sát, đám còn lại chẳng là gì ngoài những hình nhân vô dụng. Bầu trời chớp lên làm hiệu, chính là lúc các Valkyrjur và Juzheng nhập trận.

Juzheng đứng ngoài rìa trận chiến, hạ thấp trọng tâm, lưng thẳng, vừa hô lên một tiếng, vừa đập hai lòng bàn tay xuống mặt đất. Bàn tay chú ấy chìm hẳn xuống đất như đang nhúng vào bùn non. Mặt đất rung chuyển, cây cối lắc lư. Từ mặt đất ngoi lên những rễ cây to và dài, chúng quấn lấy chân kẻ địch, kéo những tên khổng lồ va đập lẫn nhau. Một lúc cả trăm tên tan tành.

"Trời đất." Mặt Filippus đực ra. "Tôi không hiểu tại sao anh không để chú ấy ra trận ngay từ đầu."

Có một điều khiến Þórr còn ngẩn ngơ hơn cả Filippus, đó là thanh kiếm của Juzheng đủ dài để chú ấy đứng dưới đất mà có thể chẻ một gã bù nhìn làm đôi theo chiều dọc.

"Chuyện quái gì thế này?"

Þórr đập búa xuống đất, sét chạy một đường dài, kẻ địch ngã xuống để anh lại thấy Juzheng xoay người, thanh kiếm cắt đôi một gã bù nhìn khác theo chiều ngang. Lần đầu tiên Þórr thấy Juzheng cười ha hả sảng khoái như vậy.

"Mấy trăm năm rồi mới được thẳng tay thế này, thật vui sướng, vui sướng quá."

Þórr quay lưng, táng vào quai hàm của một kẻ địch sau lưng, anh nhận ra, trong khi các thanh niên vừa đánh vừa tiêu khiển, thì các cô gái làm việc hết sức nghiêm túc. Brünnhilde từ trên pegasus đáp lên vai gã bù nhìn, hai thanh kiếm thọc vào yết hầu gã rồi lộn ngược ra sau, đáp xuống lưng con pegasus. Con ngựa bay đi kịp né một thân hình khổng lồ khác ngã xuống bởi hai Valkyrjur nữa đang giữ hai đầu của một sợi xích đầy gai nhọn và siết vào cổ kẻ địch. Những kỹ thuật trên không tuyệt vời, tận dụng tối đa ưu điểm của pegasus, ai lại cho rằng các chị ấy không thích hợp đánh người khổng lồ chứ? Đang thẫn thờ trước vẻ đẹp vũ lực của các Valkyrjur thì gót của một gã khổng lồ hạ xuống ngay chỗ Þórr đang đứng, anh phóng lên để tránh và giáng xuống đầu làm hắn ta hóa thành tảng băng. Filippus đã bùng cháy trở lại, biến đám bù nhìn thành một hồ nước giữa rừng. Đòn kết liễu của Þórr khiến cả các Valkyrjur cũng suýt chút thì không né kịp cơn sóng sấm sét lan rộng.

Þórr hạ sét, thở hồng hộc. "Brünnhilde, phiền chị báo Audra di chuyển về đây."

"Mang họ đi, nhanh, nhanh." Filippus điều chuyển các Valkyrjur đỡ người bị thương lên pegasus, đưa họ về Seiðhǫll để điều trị.

Kenta vẫn còn đứng gào, tìm kẻ địch.

"Làm gì với Kenta đi. Chúng ta cần họp gấp."

"Tôi hả? Làm gì là làm gì?"

Khi Þórr đã vút lên cao, Filippus vẫn còn chưa biết nên làm gì với con gấu đó. Þórr lượn xung quanh, để đảm bảo mối nguy hiểm đã hoàn toàn được dập tắt. Anh đến Valhǫll, bố trí số kỵ sĩ lợn lòi còn lại vào căn cứ điểm Bifrǫst và sử dụng luôn số xạ thủ còn lại để bảo vệ khu dân cư. Xong đâu đấy, khi anh trên đường trở lại khu rừng, những tia nắng đầu ngày đã bắt đầu ló lên từ trên đỉnh cung điện Ásgarðr. Căn cứ điểm Heilagt bây giờ trông như cái đầm lầy dưới những bước chân người đang tụ tập đông đủ dần theo ý Þórr. Kenta mặt mày đỏ kè đang ngồi cùng Filippus và Akira. Cuối cùng Filippus cũng biết cách dùng Akira để làm Kenta tỉnh lại.

"Anh không mong sẽ có thêm một ả Trǫll trên chiến trường đâu nhé nhóc."

"Em còn ước gì được oách như anh Hai."

Con Eldihófar lắc đầu đều với chủ nó. Juzheng đến đưa cho Kenta túi trà, giúp gã nhanh chóng trở về trạng thái cũ.

"Cháu chưa từng biết chú là một Dendromaðr." Kenta trả lại túi trà cho Juzheng.

Juzheng cười hiền từ. "Thời bình rồi. Nhờ có sự bảo hộ của Ásgarðr, bọn chú đã nhiều năm chẳng phải động ngón tay nào. Sao phải phô trương."

"Dendromaðr. Tôi cũng thật sững sốt chú Juzheng à." Þórr lại gần. "Nhưng có một chuyện tôi thắc mắc."

"Thanh kiếm à?" Juzheng giơ ra thanh kiếm, nó quay về trạng thái kỳ lạ như lần đầu Þórr nhìn thấy nó.

"Nó chỉ là không bao giờ chém hụt thôi." Juzheng đưa

kiếm chém một cái lá trên tít ngọn cây bách. "Dù khoảng cách là bao xa đi nữa, chỉ cần tôi còn nhìn thấy mục tiêu, thì nó sẽ dài ra để hoàn thành nhiệm vụ."

Þórr ngả người. "Bao lâu nay làm việc với một người vừa mạnh vừa nguy hiểm bậc nhất mà tôi lại không nhận ra."

"May mà chú ấy cũng hiền bậc nhất." Filippus há hốc.

Audra và Brünnhilde quay lại khu rừng sau khi giúp mang người bị thương về Seiðhǫll. Brünnhilde say sưa kể lại trận chiến đêm qua cho Audra khiến cô ta tức tối vì rốt cuộc chỉ có mình cô ta không được tham gia.

"Bố khỉ." Filippus tự nhiên đứng phóc dậy, phồng mũi, nhìn chòng chọc lên trời.

Elínbjǫrt đang cưỡi mây đưa Siddiq đến, họ trò chuyện vui vẻ. Siddiq đã mặc bộ đồ khác sạch sẽ, trông anh ta hồng hào khỏe khoắn hơn. Mây vừa hạ xuống, Filippus bước xồng xộc tới. Elínbjǫrt nhào đến ôm lấy cổ chồng mình.

"Philip, chàng không sao chứ?"

Và rồi, Filippus chẳng còn bận tâm điều gì khác nữa, hắn mỉm cười, ôm lấy khuôn mặt Elínbjǫrt. "Chồng nàng thì làm sao mà có chuyện gì được."

"Anh thấy thế nào?" Þórr đặt tay lên bờ vai bán kim loại của Siddiq, kéo đôi mắt thẫn thờ của anh ta khỏi vợ chồng Philen.

Siddiq cười, xoay xoay bàn tay bạc. "Tôi nhận ra, nó khó điều khiển là vì nó rất mạnh."

Anh ta bước ra, huơ nhẹ cánh tay bạc vào thân cây xà cừ và thân cây nát vụn đến tận lõi. Akira và Kenta tròn mắt.

"Nhưng nó không thể kéo dây cung và nhắm bắn được." Siddiq cố cười tự nhiên.

"Chúng tôi trân trọng sự hy sinh của anh, Siddiq."

Siddiq lắc đầu. "Giá mà tôi có thể làm tốt hơn và sớm hơn. Bọn bù nhìn đó không dùng được pháp thuật Fimbulvetr. Chỉ đánh thể trạng thì không đời nào chọi nổi với kỵ binh lợn lòi Slíðrar và hai đầu tướng kỳ cựu của bên ta. Nhưng bọn chúng vô hạn, trận chiến rất dây dưa."

"Chúng tôi đã chứng kiến." Kenta thở phì phò, bước đến chỗ họ. Akira cùng Juzheng đi theo hai bên.

"Þórr đã tìm ra cách ứng phó." Filippus, tay vẫn đan vào tay Elínbjǫrt.

Quyết định đây là lúc bắt đầu, Þórr gọi: "Akira."

"Vâng ạ."

"Em có thể giúp ta trực ở cây cầu cầu vồng trong lúc họp không? Dùng cái khiên tầm xa của em đó. Chíu chíu." Þórr làm động tác diễn tả.

Con bé nhe răng cười, đưa tay chào rồi phi ngựa về căn cứ điểm Bifrǫst.

"Chúng ta phải báo cho Laurin." Brünnhilde nói. "Với pegasus, tôi có thể làm điều đó an toàn hơn kỵ binh."

"Không đâu chị Brünnhilde." Elínbjǫrt lắc đầu. "Theo kinh nghiệm từ Siddiq, thì người làm việc đó an toàn nhất phải là người có thuật dịch chuyển tức thời như"

"Không." Audra, Filippus, Þórr và cả Siddiq, đồng thanh.

Mặt Elínbjǫrt xệ xuống như sắp khóc đến nơi vì bị một đám người hùa nhau ức hiếp. Filippus phì cười, ôm nàng gục mặt vào vai hắn.

"Nhưng e là Laurin có biết tin thì cũng không thể nhìn ra con mắt đó." Juzheng nói.

"Con chai ông ấy có thể." Kenta gợi ý.

"Cậu điên à, thằng bé còn đang học việc." Brünnhilde nhăn nhó.

"Và là người thừa kế đôi mắt của thần bảo hộ." Þórr
nói thêm. "Tôi sẽ đến đó."

"Nếu nơi nào an toàn hơn khi có anh." Audra lên tiếng. "Thì đó phải là Ásgarðr."

"Tôi đồng ý." Brünnhilde gật gù.

"Eldihófar có thể hỗ trợ họ, cùng một cách với hôm nay. Tôi sẽ đi."

Elínbjǫrt ngước đôi mắt long lanh nỗi hoang mang lên nhìn chồng mình. Trái cấm Siddiq lên xuống khi anh ta quan sát nàng chăm chú, rồi anh ta nói:

"Tôi phản đối."

"Tôi cũng vậy. Cậu sẽ tự thiêu chết mình trước khi chết vì kiệt sức nếu hôm nay Þórr không phá được con mắt." Juzheng nói. "Còn nữa, chúng gửi một đám bù nhìn đến Ásgarðr ắt có nguyên do đằng sau. Chúng ta không thể nóng vội."

Þórr gật đầu. "Đúng vậy, đó là lý do, thoạt đầu, tôi đã giấu các Skjǫld-álfar và quân đội Vanr khỏi tầm mắt chúng. Về mặt lý thuyết, Loki Vua chỉ biết tại Ásgarðr còn lại kỵ binh và đội Valkyrjur. Loki hiểu Ásgarðr không kém Fárbauti hiểu Jǫtunheimr."

"Và hắn cũng biết anh đang ở Ásgarðr. Nếu tôi là hắn, tôi sẽ tin rằng anh không dám rời khỏi đây." Audra nói.

"Kế chia rẽ." Filippus lầm bầm. "Thật mưu mô."

"Nếu vậy, chúng ta sẽ hợp nhất với Óðinn và Laurin tại Jǫtunheimr."

Siddiq gật đầu. "Laurin cũng muốn tiến vào Jǫtunheimr. Chúng ta không thể đánh với những chiếc bóng, cách duy nhất để chấm dứt đám Jǫtunn giả này là tiêu diệt người làm ra chúng."

"Tôi đồng ý. Chúng ta không thể dành một thế kỷ chỉ để diệt những 'kẻ quan xát'." Kenta nói.

"Nếu suy luận của Þórr là đúng, thì Loki chưa sẵn sàng để đối mặt với một lực lượng bao gồm cả quân đội Álfheimr và quân đội Vanaheimr." Brünnhilde gật gù.

"Không ai trong chúng ta biết Loki đang nghĩ gì và toan tính ra sao." Þórr chậm rãi. "Nếu mọi người để ý, đám bù nhìn đêm qua hoàn toàn không sử dụng vũ khí. Thậm chí không có vẻ gì là đến để giao chiến, chúng chỉ muốn đánh lạc hướng chúng ta, hoặc để thăm dò, hoặc vì mục đích gì đó khác."

"Và chúng ta đã không trừ khử tất cả." Filippus nói. "Dù mục đích của chúng là gì, có thể chúng đã đạt được."

"Có một người mà tôi phải nói chuyện trước khi ra quyết định." Mọi người tập trung vào Þórr. "Người đã khẳng định Loki đã trở lại và tin rằng đưa quân đến Svartálfaheimr là kế hoãn binh của cậu ta. Trong khi, giờ đây, Loki không có mặt ở Svartálfaheimr và đang vờn vĩnh chúng ta bằng những chiếc bóng."

"Fárbauti..." Kenta len lén liếc sang Brünnhilde, người đang đằng đằng sát khí.

"Tôi yêu cầu mọi người chia theo nhóm, thay phiên nhau nghỉ ngơi. Mỗi người phải được ngủ ít nhất nửa eykt. Tất cả có mặt tại đây trong trạng thái đã ăn no sau một eykt nữa, trước khi mặt trời lên đỉnh đầu."

"Rõ." Tất cả đồng thanh.

Þórr một mình đến đại sảnh của cung điện Ásgarðr. Tốt thôi. Loki không thực sự trở lại, anh không còn phải lo bản thân sẽ mủi lòng. Tất cả về Loki, anh chưa từng hối hận như lúc này. Không phải hối hận vì đã yêu thương cậu ấy; không phải hối hận vì đã để cậu ấy biết quá nhiều về Ásgarðr; không phải hối hận vì đã trao cho cậu ấy cơ hội phát triển, để rồi chính những điều đó giờ đây khiến cho nhiều người phải hy sinh. Mà anh hối hận vì đã không hiểu cậu ấy nhiều hơn.

Anh sẽ quay lại... sẽ đường hoàng đến Jǫtunheimr...

Þórr đứng trước cửa đại điện, nhìn bóng dáng một gã khổng lồ đã từng đối mặt với cái chết vì con trai mình.

...nhưng lần này không phải là để mang em về Ásgarðr.

Fárbauti phát ra tiếng thở khò khè khi chiếc bóng của Þórr lại gần, in lên cơ thể to tướng của ông ta.

"Tôi không làm phiền giấc ngủ của ông chứ?"

"Tôi luôn thức."

"Để chờ đợi tin tức về con trai ông à?"

Fárbauti quay lại phía Þórr. "Cuộc chiến thế nào?"

"Con trai ông đang thắng thế, đừng lo."

Fárbauti nhướng mắt, có lẽ ông ta hiểu ý Þórr. "Tôi rất lấy làm tiếc về những gì cậu đã trải qua."

"Không là gì so với những chiến binh ngoài kia. Mỗi mạng sống ở cửu giới đều có giá trị như nhau."

"Thật hổ thẹn nếu tôi bày tỏ mong muốn tham chiến."

"Để được tận mắt thấy con trai ông bị hủy diệt à?"

"Để giúp nó nhanh được cứu rỗi."

Þórr cười nhạt. "Vậy là sau khi khẳng định con trai mình đã trở lại, ông cuối cùng lại bỏ cuộc."

"Đó chẳng phải những gì cậu muốn nói khi đến đây sao?"

Þórr sững lại. Quả thật anh đã muốn nói vậy. Nhưng vì lý do gì đó anh lại thấy thất vọng khi Fárbauti nhận ra.

"Tôi ghét khi ông và con trai ông luôn tỏ ra hiểu tôi."

"Vì cậu quá dễ đoán."

Þórr hít sâu, ngồi bệt xuống trước mặt Fárbauti.

"Frigg và Loki đã luôn phàn nàn về sự đơn giản đến cục mịch của tôi." Hình ảnh hai khuôn mặt nhăn nhó hiện lên trong tâm trí anh rõ như mới khiến anh phì cười. "Cha tôi dành nhiều thời gian cho công việc hơn cho con trai mình. Tôi không kế thừa được sự khôn ngoan và không đạt được độ phức tạp trong suy nghĩ như ông ấy."

Fárbauti ậm ừ khe khẽ.

"Tôi sinh ra và lớn lên không là gì ngoài một chiến binh mang dòng máu hoàng tộc. Chính con trai ông đã đến và lấp đầy con người tôi, hoàn thiện con người tôi. Về mọi mặt. Cậu ấy mang đến tình yêu, cậu ấy mang đến một gia đình; cậu ấy cũng mang đến hỗn mang, và mang đến cho tôi cả cái chết.

"Những ngày này quá mệt mỏi với tôi, Fárbauti à. Không phải vì những cuộc chiến, không phải vì những vết thương, không phải vì những đêm thức trắng. Mà là vì những mâu thuẫn. Bởi cũng chính con trai ông đã khiến phần yếu đuối và ngu ngốc nhất trong tôi phải bộc lộ. Bao nhiêu lần tôi nghĩ mình đã sẵn sàng, thì bấy nhiêu lần tôi đều sai. Tôi tự hỏi, tại sao Frigg lại đặt niềm tin vào Loki? Tại sao đến cuối cùng khi tôi từ bỏ, Óðinn lại chấp nhận?"

Þórr có rất nhiều thứ trong lòng, nhưng bỗng dưng từ ngữ trở nên quá đơn điệu để nói hết ra. Anh đến để chất vấn Fárbauti, nhưng rồi nhận ra điều đó bây giờ là vô nghĩa.

"Vì cậu giống ông ta, không thể làm việc tốt nếu thiếu người bạn đời." Fárbauti nói, khi thấy Þórr đã im lặng một lúc. "Ít nhất thì ông ta và cậu đã có những sự lựa chọn đúng đắn hơn tôi. Cậu không khôn ngoan như Óðinn, tôi cũng thấy vậy, nhưng cậu có những thứ mà Óðinn không có."

"Ông có hối hận không?"

"Vì chuyện gì?"

"Vì con trai của ông là do Laufar sinh ra; vì đã đưa con trai mình đến Ásgarðr."

"Cậu có hối hận không? Vì đã tiếp nhận Loki?" Fárbauti nhìn Þórr đăm đăm. "Đưa Loki đến Ásgarðr là quyết định sáng suốt nhất của cuộc đời tôi."

"Từ đầu, điều khiến tôi tin không phải là lời nói của ông, mà là tình yêu ông dành cho con trai mình. Tôi ước gì tôi có thể tiếp tục tin ông."

Fárbauti ừ hử. "Cuộc chiến thế nào?"

Þórr thở dài. "Đến Svartálfaheimr không phải là quân đội Jǫtunheimr, chỉ là những bù nhìn do Loki biến ra từ băng để đánh lạc hướng."

Fárbauti hé môi, nhưng rồi ông ta không nói gì, trán ông ta nhăn lại.

"Đêm qua, đám bù nhìn đó đã tấn công khu rừng Heilagt bằng lối đi xuyên qua cái hang. Nhưng bọn chúng chỉ đến để thăm dò, hay cầm chân, hay mục đích gì đó mà không ai đoán được."

Fárbauti nhìn đăm chiêu vào khoảng không.

"Tất cả là một cái bẫy. Quân đội bây giờ bị chia rẽ làm hai nhưng chỉ có một mình tôi có thể giải quyết được đám bù nhìn. Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài tập trung lực lượng tổng tiến công vào Jǫtunheimr. Tiêu diệt Loki càng nhanh càng tốt."

"Laurin nói thế nào?"

"Cùng một kế hoạch."

"Tôi có thể không hiểu Loki Vua đang toan tính điều gì, nhưng chắc chắn Loki, con trai tôi, không có mặt tại Jǫtunheimr lúc này. Còn nữa, nếu Loki có thể biến ra bù nhìn từ băng, thì đến Jǫtunheimr chẳng khác nào đưa cả đội quân của cậu vào Hvergelmir*."

Þórr đứng dậy. "Ông biết không, hơn hai mươi người lính đã hy sinh và một người bị mất cánh tay chỉ trong nhiệm vụ đưa tin về Ásgarðr. Tất cả chỉ vì sự khẳng định của ông."

"Nhưng đó là sự thật."

Þórrsấn tới, đẩy búa vào yết hầu của Fárbauti. "Sự thật là Svartálfaheimr và trận chiến ở khu rừng Heilagt chỉ toàn bù nhìn. Cứtiếp tục như vầy máu của những người lính sẽ đổ đến giọt cuối cùng, còn con trai ông thì không mất gì ngoài mấy cục nước đá rẻ mạc."

"Bình tĩnh đi."

Þórr giật mạnh búa về. "Tất cả những gì tôi có thể tin ở ông là ông đã không cố ý bóp méo thông tin. Tôi không thể tin vào liên kết huyết thống giữa ông và Loki được nữa. Loki đã hoàn toàn bị kiểm soát, Loki Vua đã lợi dụng liên kết đó để điều khiển cảm giác của ông."

"Không thứ gì trên đời có thay đổi được liên kết huyết thống của người Jǫtunn." Fárbauti gằn giọng. "Cái sai duy nhất của tôi là đã không lường trước được Loki Vua có thể qua mặt được cả Loki nguyên bản."

Þórr thở mạnh ra. "Fárbauti, chấp nhận sự thật đi. Con trai ông không còn nữa."

"Cậu cũng không tin vào những gì cậu vừa nói."

Sự điềm đạm và tỏ ra thấu hiểu của Fárbauti khiến Þórr tức điên. "Đúng vậy, tôi không. Nhưng kể cả như vậy, tôi cũng không tin ông."

Fárbauti nhắm mắt. "Tôi sẽ không dốc sức can ngăn cậu, nhất là khi tôi cảm nhận được sự sống của Loki ngày càng mạnh mẽ. Nhưng tôi muốn xin một ân huệ: sau khi đến Jǫtunheimr và trắng tay trở về, hãy nhớ đến người lính già này."

Þórr lùi ra phía cửa. "Tôi sẽ không nói dối, tôi rất mong là ông đúng. Nhưng tôi vẫn tuyên bố: ông đừng hy vọng quá nhiều." Þórr quay lưng.

Fárbautivới theo. "Và đừng đổ lỗi cho con trai tôi về sự ngu ngốc của cậu."

========

*Nghĩa là "cái nguồn/vạc/giếng sôi sùng sục" một cái hố nằm giữa Nilfheimr.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top