Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

― MƯỜI CHÍN ―

Bãi cỏ trong ánh nhìn của Þórr mang một màu xám ngắt. Ánh sáng yếu ớt của buổi chạng vạng, khi mà giữa hai dãy núi phía Tây, mặt trời đã lặng hẳn; nhưng trên cao, bầu trời vẫn chưa nhả sao đêm. Anh đứng giữa đồi hoang, nơi mà từ đó, Ásgarðr không còn tỏa sáng, không một bóng người. Hoàn toàn tĩnh lặng. Cơn gió va vào vành tai. Anh ngẩng mặt. Phía xa, dưới gốc cây sồi già đã trụi lá là một con ngựa nằm cứng đờ. Nó chết rồi. Con ngựa được phủ bên trên bởi một tấm vải màu xanh ngọc lam, thứ sáng và tươi nhất của cả không gian ảm đạm này. Gió lại thổi, đuôi nhựa nhẹ bay. Anh nhíu mày. Đó không phải đuôi ngựa, là mái tóc nâu của một người đàn bà. Mái tóc nâu quen thuộc đến đau lòng.

"Mẹ."

Anh vừa nhìn chăm chăm mái tóc, sợ nó sẽ biến mất khỏi tầm mắt, vừa di chuyển với đôi chân nặng ì ạch, tựa hồ như anh càng di chuyển, bãi cỏ càng đổ dốc thẳng đứng để chống lại anh. Đến gần, cái mặt dài của con ngựa lúc nãy càng rõ là đôi lòng bàn chân của người đàn bà.

"Frigg."

Một tiếng nứt to phát ra từ phía người đàn bà, một tiếng nứt rợn người, một tiếng nứt làm tan nát cõi lòng. Anh cố di chuyển về phía đó nhanh hơn nữa bằng cách bò cả hai tay vào bãi cỏ mà lúc này đã đứng sững như một vách núi. Hai bàn tay anh sướt rát. Cơn mưa. Những viên băng đá trút xuống đầu anh đồm độp.

"Frigg." Anh nhắm nghiền mắt, đưa tay đỡ lấy mặt.

Khi anh cuối cùng cũng đến được bên người đàn bà, mảng khói lạnh trắng xóa từ băng đá khiến  tầm nhìn của anh mờ đi, đặt được một tay lên tấm vải, cũng là lúc cơn mưa băng đá tan thành những cụm tuyết dày. Gió thổi rít. Lạnh buốt. Bãi cỏ xám úa và cây sồi già không còn, xung quanh anh là một không gian băng giá. Và người nằm đó, bên dưới bàn tay của anh là một thằng bé tóc đỏ, hai tay nó ôm lấy thân mình, chân co lại, cơ thể rút lên như con tôm. Nó run cầm cập, hai mắt nó đục ngầu, trĩu tuyết.

"Mình...?"

Trực giác thúc giục Þórr quay ra sau. Một dáng dấp gầy mo màu xanh băng đang bước về phía anh. Nó không nhìn thấy anh, nhưng nó nhìn thấy thằng bé tóc đỏ. Nó chớp đôi mắt đỏ nhìn thằng bé đang nằm kia một cách lạ lẫm. Nó đi xuyên qua cơ thể Þórr để đến gần thằng bé ấy hơn. Khoảnh khắc nó xuyên qua anh, lồng ngực anh trống rỗng. Anh xoay người theo hướng di chuyển của nó. Nó chậm rãi ngồi xuống phía trước thằng bé tóc đỏ. Đôi đồng tử đục ngầu của thằng bé khẽ nhúc nhích. Nó đặt tay lên trán thằng bé, rồi từ từ, thằng bé thở đều và ngồi dậy được. Đôi mắt thằng bé trở về với màu xanh biếc, trong như bầu trời mùa hạ. Thằng bé nhìn lại nó cũng lạ lẫm.

"Mọi người ở chỗ anh đều nói người Jǫtunn rất hung ác và xấu xí, họ ăn thịt những đứa trẻ không ngoan, em sẽ không ăn thịt anh, chứ?"

Nó không nhìn thằng bé tóc đỏ. Đôi mắt đỏ của nó híp lại, liếc đi hướng khác. Nó nhoẻn một nụ cười xảo trá.

"Chắc là không."

Thằng bé tóc đỏ nhăn mặt, tay của thằng bé bị nắm chặt, độc băng khiến làn da thằng bé ngả anh đen.

"Nhưng ta muốn ngươi chết."

Nó đứng dậy, cơ thể to cao lên thành một gã Khổng lồ Băng hung ác. Nó giơ chân toan giẫm lên thằng bé tóc đỏ.

"Không." Þórr nhảy bổ tới ôm lấy thằng bé tóc đỏ né khỏi lòng bàn chân của tên Khổng lồ Băng.

Þórr không chắc mình đã bắt được thằng bé. Cơ thể anh ngã nhào lăn quay, toàn thân nóng lên hừng hực. Giữa ngực dưới là một cảm giác châm chích như đang bị đốt bởi hàng ngàn con ong. Anh oằn mình, quằn quại, hai mắt tối sầm. Tai anh vang đến những câu thần chú, hoặc không, nghe như một bài hát êm dịu. Rồi theo sau là tiếng nói mơ hồ của một người phụ nữ.

"Không sao rồi, không sao rồi."

Þórr yên vị trở lại. Khi ý thức của anh quay về, điều đầu tiên anh biết được là anh đang nằm. Anh thử cử động để cảm nhận cơ thể mình. Nhờ thứ duy nhất động đậy được là mấy ngón tay, anh nhận ra bên dưới anh không phải là mặt băng lạnh ngắt, mà là chiếc giường êm ái của mình ở cung điện Ásgarðr. Có những tiếng thở ra xung quanh anh, ai đó đang phì cười nhẹ nhõm. Cổ anh là thứ tiếp theo cử động được, sau đó anh có thể trở mình. Một chút kiệt sức, nhưng anh có đầy đủ cảm giác. Cái trần nhà hiện ra dưới mi mắt ti hí của anh. Ký ức sống quay lại. Có vẻ anh đã trải qua một giấc ngủ dài và có một giấc mơ kỳ quặc, xấu xa. Anh thở mạnh ra một hơi rõ to và ngồi bật dậy.

"Tôi nằm bao lâu rồi?"

Xung quanh anh là Noah và Norah; Óðinn và Filippus; cùng một vị khách mà anh không thể nghĩ đến là sẽ có mặt ở đây Công chúa Elínbjǫrt của Álfheimr, trên vai nàng là một con ruồi màu quả bí ngô.

"Vừa kịp để tham chiến."

Tiếng Laurin phát ra từ phía cửa, Þórr gập người một chút để nhìn thấy ông đi như chạy vào trong.

Filippus chào đón sự quay lại của Þórr với cái mặt đỏ gắt và cái mũi phồng ra. Bộ đồ vải chán ngắt như đầy tớ nam trên người hắn nói cho Þórr biết hắn đang mang hình phạt của Óðinn.

"Thưa Cha Tối cao, tất cả là quyết định của con, con đã ép Filippus vào vụ"

"Thằng chó." Filippus chồm tới đấm vào mặt Þórr. "Mày đã hứa với tao mày sẽ không giao chiến." Hắn nhảy phóc lên giường, ghì cổ Þórr xuống. "Rồi mày trở về với cái xác chết yểu. Tại sao mày có thể ngu đến như vậy?"

Laurin kéo Filippus ra. "Bình tĩnh đi."

"Xin đừng." Norah bước tới đứng giữa hai người họ. "Ngài ấy chỉ mới tỉnh dậy thôi."

Filippus vẫn cố với chân ra đá Þórr.

"Công chúa, nàng nói gì đi." Norah nài nỉ.

"Không nói." Elínbjǫrt ngoảnh đi hướng khác. "Chính vì anh ta mà Filippus mới ra nông nỗi này."

Nhưng rồi nàng cũng đến kéo Filippus lại, chỉ như thế hắn mới chịu thôi. Và Elínbjǫrt nói đúng, Þórr bây giờ chỉ quan tâm đến hình phạt mà Filippus đang phải mang vì anh.

"Cha."

Hai môi của Óðinn, tính từ khi Þórr tỉnh lại, vẫn dính vào nhau thành một đường khép kín không một kẽ hở, mặt lạnh như vàng.

"Kể cả khi cậu ta có công mang được công chúa Elínbjǫrt đến Ásgarðr, thì với danh sách tội trạng ngập đầu đó, đáng lẽ giờ này cậu ta vẫn còn ngồi trong ngục..." Laurin trả lời thay. "...nếu công chúa không ra điều kiện xá tội cho cậu ta."

Mi mắt Elínbjǫrt xưng húp và hơi đỏ, nhưng đôi đồng tử vẫn sáng trong đầy mê hoặc. Nàng vẫn xinh đẹp, càng xinh đẹp hơn khi cài trên mái tóc một đóa hồng nhung óng ánh mà... trông quen quen.

"Không những chỉ ở Ásgarðr thôi đâu." Elínbjǫrt liếc yêu Filippus. "Filippus bây giờ còn là tội phạm trong vụ mất tích của Công chúa xứ Álfheimr."

Filippus thôi nhăn mặt trừng mắt, hắn bật cười. "Và nàng là tòng phạm."

Elínbjǫrt bặm môi, đập mạnh lên vai Filippus. Hắn bắt lấy bàn tay nàng và hôn nó.

"Gì thế?" Þórr cứ như vừa ngủ suốt một thế kỷ và đã bỏ lỡ nhiều thứ.

"Tòng phạm trong vụ xuất ngoại đến Jǫtunheimr trái phép của Thần Sấm. Nhân vật chính trong vụ vượt ngục cùng với Kenta, Siddiq và Brünnhilde." Filippus kể lại cuộc phiêu lưu của mình. "Tôi cũng là nhân tố chính trong vụ mất tích của Công chúa Elínbjǫrt. Giá treo thưởng của tôi bây giờ cao ngất ngưởng."

Þórr quay ngay sang Laurin. "Brünnhilde, Siddiq, và Kenta thế nào?"

"Không đứa nào phải vào ngục, nhưng riêng Siddiq thì nhận án treo cung ba ngày vì tội hỗn xược với thầy."

Filippus che nắm tay lên miệng, đằng hắng.

Elínbjǫrt cũng kể vắng tắt câu chuyện (tình) của họ ở Álfheimr. "...Và tôi đã lén đi cùng chàng."

"Tôi đã tệ lắm à?" Þórr đưa tay sờ vào lớp băng quấn dưới ngực mình.

"Cơ thể phi phàm của một vị thần là con dao hai lưỡi, con trai à." Đôi môi Noah già run rẩy. Hai bên thái dương của ông, mồ hôi vẫn còn đang chảy. "Tốc độ tái tạo thần tốc, hệ tuần hoàn mạnh mẽ khiến chất độc lan đi không kiểm soát nổi."

Norah vỗ lên bàn tay người cha già, tiếp lời. "Chúng tôi đã cố hết sức nhưng cũng chỉ có thể là làm chậm tốc độ lan đến tim của chất độc thôi. Chỉ có khả năng trị thương của Huldu-álfr và nước mắt sống của họ mới giúp được. Công chúa Elínbjǫrt đã tiết lệ mười lăm lần trong hai ngày qua. Cả con graskerbý mà cô ấy mang theo cũng đã bị vắt cạn."

Þórr vừa nhìn lên con ruồi trên vai Elínbjǫrt, nó liền trượt vào gáy tóc nàng mà trốn. Nàng cười khúc khích, rùng mình vì nhột.

"Chỉ có chất kịch độc của nó mới khử nổi chất độc mà đã ngấm vào máu của ngài." Norah nói tiếp.

Đòn chí tử à? Þórr phì cười. Thật may mắn, khi anh có bên cạnh những bề tôi tận tụy. Nhờ Norah nhắc nhở: Loki biết rõ sức mạnh của anh, cơ thể của anh và cả điểm yếu của anh; Loki vừa là một pháp sư tài ba của Ásgarðr vừa là một Jǫtunn mạnh nhất mọi thời đại. Những gì khác mà anh biết về hắn nữa, âu cũng chỉ một điều duy nhất là: muốn anh chết. Thật ngu ngốc. Bạc bẽo.

"Hai người nghỉ ngơi được rồi, Norah, Noah," Laurin nói. "Chúng tôi vẫn còn cần hai người trong trận chiến tới."

Norah dìu Noah, cúi đầu trước Óðinn rồi rời khỏi.

"Cả cô nữa, thưa công chúa. Ásgarðr nợ cô một vị thần." Laurin nghiêng mình.

Elínbjǫrt mỉm cười, gật đầu với Laurin rồi quay sang nắm lấy bàn tay Þórr. "Tôi đã nghe toàn bộ câu chuyện của anh. Anh là vị thần mà cửu giới cần."

"Ta sẽ đưa nàng về lại Álfheimr." Filippus đứng lên, nâng bàn tay Elínbjǫrt.

Nàng ta giẫm chân. "Nhưng em chưa muốn về"

"Suỵt." Filippus dựng ngón trỏ lên môi, nháy mắt.

Elínbjǫrt mím môi để nén một tiếng cười khinh khích khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng trông tinh nghịch.

Họ cúi chào Óðinn rồi quay gót.

"Philip." Þórr gọi với theo.

"Tôi nghĩ đã đến lúc cậu dùng ."

Filippus và Elínbjǫrt dừng chân, nàng nhìn hắn, hắn nhìn Þórr. "Dùng cái gì cơ?"

"Chiếc hộp. Tín vật của cha mẹ cậu vẫn được cất giữ trong căn phòng cũ của cậu. Đừng nói với tôi là cậu đã để công chúa ngủ ngoài chuồng ngựa."

Filippus bật cười, từ bên vai giơ ra ba ngón tay rồi cùng người yêu khuất khỏi cánh cửa. Giờ thì Þórr đã hiểu lời tín nguyện của đôi nhẫn. Mấu chốt không phải là danh tính của cô ấy trong vũ trụ, mà là danh tính của cô ấy trong tim Filippus. Và anh cũng nhận ra...

"Đến cuối cùng, con sẽ không sống nổi nếu không có Filippus."

...không phải là một lời dạy, mà là một lời tiên tri của Frigg. Þórr không biết anh nể phục bà nhiều hơn hay trách móc bà nhiều hơn. Vì bà luôn biết trước tất cả, biết con trai mình là người không có khả năng suy nghĩ sâu, nhưng lại chẳng bao giờ tiết lộ điều gì rõ ràng. Anh thậm chí còn không biết lời nào của bà là tiên tri, lời nào thì không, và nó sẽ xảy ra như thế nào. Đến khi anh nhận ra, thì mọi thứ đã rồi.

Trong căn phòng giờ đây chỉ còn Þórr, Laurin và Óðinn. Vấn đề đáng quan ngại tiếp theo của Þórr bấy giờ là: Óðinn vẫn chưa nói lời nào. Sau một hồi im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của từng người, Laurin lên tiếng:

"Tôi nghĩ tôi cũng nên cáo lui."

"Không, chú hãy ở lại. Với tôi, chú là một người thầy và là một người cha đỡ đầu."

Laurin ậm ừ, rồi từ tốn ngồi xuống chiếc ghế bên phải Óðinn. Þórr không biết phải bắt đầu như thế nào với cha mình, gọi Laurin ở lại chỉ là một cách lấp đầy sự trống trải trong cuộc trò chuyện.

"Thưa cha."

Óðinn phát ra âm thanh nghe như tiếng khịt mũi.

"Filippus đã kể cho chúng ta nghe một phần của câu chuyện. Ít nhất thì cậu ta đã cố thuyết phục." Laurin nói.

"Filippus không nghe thấy tiếng nói của quyển sách."

Þórr kể lại tường tận, bắt đầu từ lúc Frigg đưa cho anh quyển sách cho đến kết quả tại Jǫtunheimr.

"...tôi nghĩ mình đã đến quá muộn. Quyển sách tắt ngấm khi tôi vừa đến nơi. Tôi đã nghĩ nó có ảnh hưởng một chút đến đầu óc của Loki Vua, nhưng sau đó tôi nhận ra, tất cả chỉ là giả vờ. Quyển sách là hy vọng cuối cùng mà Frigg để lại, nó đã thất bại. Tôi rất lấy làm hổ thẹn và lấy làm tiếc cho Frigg, cho bản thân tôi và cho Fárbauti." Đoạn, anh quay sang Óðinn. "Và con nhận mọi trách nhiệm cho hành động của mình, thưa cha."

"Không, cậu không thất bại hoàn toàn."

"Chú nói sao?"

Óðinn hắng giọng, Laurin và Þórr im lặng.

"Giờ ăn trưa hôm qua, Huginn và Muninn thì thầm với ta rằng chúng thấy rất nhiều người Khổng lồ Băng ở Svartálfaheimr. Gần như là cả một đội quân." Óðinn liếc một mắt sang Laurin. "Fárbauti nói thế nào?"

Laurin gật đầu. "Tôi vừa trao đổi với Fárbauti trước khi đến đây kịp lúc cậu tỉnh dậy. Lúc nghe tin tức về chuyến đi của cậu đến Jǫtunheimr, ông ta, hơn ai hết, đau lòng khôn xiết. Ông ta gần như phải chấp nhận mất đứa con trai, và chấp nhận rằng Loki không còn cách nào khác để cứu rỗi ngoài hủy diệt. Khi tôi quay lại, đêm qua, báo cho ông ta tin về việc quân đội của Jǫtunheimr đột nhiên lại di chuyển đến Svartálfaheimr (Fárbauti đã được biết thông tin sơ bộ về quyển sách dưới lời khai của Filippus), ông ta bừng sáng. 'Nó trở lại, thằng bé trở lại rồi!' Ông ta reo lên. Fárbauti tin rằng, chỉ có thể là Loki, con trai của ông ta đã trở lại, chỉ có thằng bé mới đi nước cờ này. Ngài nghĩ sao, thưa đức vua?"

Óðinn gật đầu rất khẽ, chỉ phát hiện được nhờ chòm râu trắng của ông hạ xuống. "Khả năng đó rất cao."

Þórr bỏ chân xuống giường, ngồi hẳn dậy. "Nếu cậu ta thực sự đã trở lại, tại sao khôngchỉ đơn giản là chấm dứt chiến tranh và..."

Óðinn lắc đầu. "Chỉ có thể giải thích rằng thằng bé chưa hoàn toàn khống chế được. Đưa quân đến Svartálfaheimr là nước cờ hoãn binh tốt nhất mà nó có."

"Loki Vua sẽ quay lại." Laurin tiếp lời. "Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ làm vậy. Svartálfaheimr là vùng đất hoang từ khi vua Bórr đánh bại bọn Dǫkkálfr. Khi Loki Vua trở lại, dù hắn muốn tấn công cõi nào hay quay lại Jǫtunheimr thì đều sẽ mất thời gian di chuyển. Còn khi chiến tranh nổ ra ở Svartálfaheimr, chúng ta sẽ có lợi thế về địa hình và tâm lý chiến, vì nơi đó không có thường dân sinh sống."

Óðinn thở ra chậm rãi. "Còn về quyển sách của Frigg, ta có thể nói rằng: việc nó đã và đang làm tốt nhiệm vụ của nó cũng chắc chắn như chính năng lực phi phàm của bà ấy vậy."

Þórr tháo cuộn băng dày cui trên người, vứt bừa ra đất. Ngoài cửa sổ là bầu trời màu tím than, màn đêm xa vời vợi.

"Đó có thể chỉ là một mưu kế của hắn ta." Anh đi đến xấp trang phục đã được xếp gọn gàng sẵn trên bàn, lắp giáp đùi vào thắt lưng. "Để làm chúng ta tin rằng Loki đã trở lại và khiến chúng ta chủ quan."

"Trừ khi hắn ta đánh lừa được cả huyết thống của tộc Jǫtunn thì mới có thể qua mặt được mối liên kết giữa Fárbauti và Loki." Laurin nói.

"Hắn ta có tất cả mọi thứ của Loki: kiến thức, ký ức, tính cách... qua mặt Fárbauti chẳng phải chuyện khó khăn gì đối với hắn." Þórr lần lượt gắn hai mảnh giáp cổ tay vào, cười khẩy. "Người ta cũng từng cho rằng tôi là người hiểu Loki nhất. Cứ nhìn kết cục của tôi mà xem."

"Tôi hiểu. Ai trải qua chuyện vừa rồi cũng sẽ khó mà tiếp tục tin và hy vọng." Laurin đáp.

"Tôi không cho phép bản thân mình đặt niềm tin vào Loki thêm một lần nào nữa. Cách duy nhất để cứu rỗi cậu ta là tiêu diệt cậu ta cùng với Loki Vua. Thế thôi."

Trong lúc Þórr ngồi lại xuống giường để mang giáp ống chân, Laurin ngẫm nghĩ.

"Chúng ta có nên để Fárbauti quay lại Jǫtunheimr xác thực thông tin không?"

Óðinn lắc đầu. "Chúng ta không thể tin Fárbauti quá nhiều. Nhưng chúng ta có thể lợi dụng ông ta. Ngươi đi, tra khảo Fárbauti những thông tin có thể về quân đội Jǫtunheimr. Nói với ông ta, chiến thắng của chúng ta cũng là chiến thắng của con trai ông ta. Nếu mục đích của ông ta là thực, ông ta sẽ biết phải làm gì."

"Vâng, thưa ngài." Laurin tức tốc rời khỏi.

Căn phòng từ đông đúc khi Þórr tỉnh lại, giờ đã quay về trạng thái yên tĩnh trống vắng thường trực.

"Đến cuối cùng, hai người ta tin tưởng nhất lại đặt niềm tin vào người Jǫtunn tộc người mà ta không bao giờ tin tưởng." Óðinn thở dài.

Đã nhiều năm, kể từ khi Þórr trưởng thành, những khoảnh khắc riêng tư giữa anh và Óðinn chỉ toàn công việc, biên ải, chiến sự. Óðinn sẽ chẳng gặp trở lại gì nếu chỉ cần cho lính đến triệu tập anh để gặp riêng. Nhưng giờ đây khi ông tỏ ra khéo léo sắp đặt một căn phòng chỉ có hai người, anh cảm thấy ông đang cố nhìn thấu mình.

"Đó là chuyện của nhiều ngày trước."

"Con muốn nói gì?"

"Cha thực sự nghĩ rằng con trai của Fárbauti còn cơ hội chiến thắng sao?"

"Phải nói là: thất bại của nó cũng sẽ là thất bại của chúng ta. Bởi chiến tranh càng kéo dài, thương vong sẽ càng nhiều."

Chiếc ghế mà lúc nãy Laurin đã ngồi, Þórr kéo nó đến đối diện Óðinn. Anh ngồi cúi người, kê hai chỏ lên gối.

"Thưa cha, con xin lỗi..."

"Xin lỗi à?"

Vài khắc nữa khi mặt trời ló dạng, chiến tranh giữa Ásgarðr và Jǫtunheimr sẽ nổ ra.

"Con đã làm rất tốt."

Þórr ngẩng mặt lên, đối diện với nụ cười hiền từ trên khuôn mặt của Óðinn, điều mà đã rất lâu rồi anh mới lại được thấy.

"Con quyết đoán và tin tưởng. Có lúc bốc đồng, nhưng con sẽ là một lãnh đạo sáng suốt. Còn liều lĩnh, đôi khi các vị thần sống sót chính nhờ điều đó."

"Con xin lỗi vì con mâu thuẫn. Con biết mình cần làm gì, nhưng đồng thời con cũng không biết mình sẽ làm gì."

"Vậy à?" Óðinn gật gù. "Trước khi gặp Frigg, ta đã nghĩ tình yêu sẽ khiến chúng ta yếu đuối và có nhược điểm. Quả là như vậy. Bởi mất bà ấy là thất bại khó chấp nhận nhất cuộc đời ta. Nhưng cũng chính vì vậy, không có tình yêu, các vị thần chẳng là gì ngoài một khối khiếm khuyết. Cũng như khi con chối bỏ tình yêu, con khiếm khuyết đến nỗi đã không nhận ra: con tỏ ra thù hận, ghét bỏ Loki, nhưng ngoài bản thân mình ra con chẳng lừa được ai."

"Con"

"Thứ mà con thừa hưởng từ Frigg nhiều nhất là niềm tin. Ta từng là một chàng trai trẻ ngông cuồng, không tin ai. Chính bà ấy đã dạy ta cách tin tưởng."

"Tại sao cha lại muốn cứu cậu ta?"

Óðinn giơ lên ngón tay trỏ. "Ta không nói ta muốn và ta sẽ cứu cậu ta. Như con đã muốn và đã thử. Ta chỉ là sẽ trao cho cậu ấy một cơ hội. Vì Frigg cá cược tất cả vào cậu trai da xanh đó. Ta đã bắt đầu mệt mỏi với tuổi già. Ta sẽ sớm gặp lại Frigg. Ta không muốn bị bà ấy véo và giận dỗi."

Óðinn bật cười hà hà. Þórr ngớ người ra. Óðinn biết đùa từ bao giờ?

"Ta xin lỗi, con trai. Ta đã nên dành nhiều thời gian hơn cho con, chứ không phải làm cho mối quan hệ giữa ta và con chỉ còn thông qua cái ngai vàng."

"Cha..."

"Loki là một cư dân của cửu giới, không mang trọng tội, người mà hoàn toàn xứng đáng có được sự bảo hộ của các vị thần Æsir." Óðinn đứng dậy. "Nhưng mỗi mạng sống ở cửu giới đều có giá trị như nhau, chúng ta sẽ không hy sinh hàng ngàn để cứu một cư-dân-bình-thường. Và mạng sống quý báu của con chính là sự giải cứu cho hàng tỷ sinh linh khác của cửu giới trong bốn ngàn năm nữa."

Gáy Þórr ấm lên những tia nắng đầu ngày. Anh cũng đứng dậy, đưa tay gọi Mjǫllnir.

"Và cứu được Loki đồng nghĩa với cứu được rất nhiều mạng sống khỏi chiến tranh."

Óðinn lúc này đã quay lưng và bước đi, nhưng rồi ông dừng lại. "Đúng vậy. Nhưng tiêu diệt cậu ta cũng mang lại cùng một kết quả. Trong chiến tranh, hãy hành động theo lí trí của mình, không thuận theo cơn giận như thất bại của ta, cũng không thuận theo tình cảm như thất bại của con. Mỗi thất bại đều mang lại một bài học. Rồi con sẽ vượt qua cả ta."

Mjǫllnir đáp vào tay Þórr tràn trề sức mạnh và sự sung mãn. Những tia nắng theo sau gót chân Óðinn khi ông ra khỏi căn phòng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, ông lại dừng chân trước cửa, xoay đầu, liếc nhìn Þórr qua vai.

"Hoặc kể cả có cứu được cậu ta thì con và cậu ta cũng không cùng một thế giới. Hãy xem Norah, ba đời phụng sự cho hoàng gia Ásgarðr, trung thành tuyệt đối, nữ pháp sư giỏi nhất hiện nay và sẽ là một quốc mẫu hoàn hảo. Xem ai là người đã cố giết con và ai là người đã cố cứu sống con." Rồi Óðinn khuất sau cánh cửa.

Không gì sáng suốt hơn Óðinn lúc này, về chuyện của Loki. Þórr xoay cây búa trong tay, nhìn sang chiếc giường. Nhưng về chuyện của Norah thì không. Chiếc giường như thể vẫn còn vương mùi hương thanh mát và in bóng một màu xanh băng tinh khiết từ làn da của cậu ấy. Norah à? Þórr nuốt khan. Thà chọn Siddiq còn hơn.

Không thể mạnh dạng khẳng định rằng lí trí của anh đủ mạnh để thắng được thứ cảm xúc tràn ngập hình bóng của Loki, nhưng anh nhất định phân định rạch ròi hai con người ấy: Loki và Loki Vua. Tiêu diệt tên ác ma dù theo cách nào và dẫn đến kết cục gì cũng là điều tốt nhất cho anh, cho cửu giới và cho cậu ấy. Trái tim hẫng một nhịp. Lí trí càng mạnh, nó càng chưa sẵn sàng.

Anh tiến ra cửa sổ. Cảm giác đã rất lâu rồi anh mới lại tung người lên không trung, gió mát lạnh tạt vào mặt khi anh cưỡi Mjǫllnir ngang bầu trời xanh trong. Sau khi được ông Ofláti vỗ béo bằng hai con bê và bà Dalla thết đãi đĩa salad lớn nhất, Þórr vung Mjǫllnir về căn cứ điểm cầu Bifrǫst.

Từ trên cao nhìn xuống, Laurin và Óðinn lãnh đạo kỵ binh lợn lòi Slíðrar xếp hàng hàng thẳng tắp trước cây cầu cầu vồng; hai cánh của con sông là đội Enheirjar ném rìu và đội nỏ cao xạ mang mũi tên thép đen được chỉ huy bởi Siddiq. Brünnhilde và, lần đầu tiên Þórr nhìn thấy, toàn bộ Valkyrjur đang bay đến từ đằng Đông, đội hình trông như một lưỡi hái khổng lồ đang cắt đôi mặt trời. Þórr tự nhủ sau này sẽ không chọc giận chị ấy nữa. Kỵ binh và bộ binh ở vị trí dự bị đang đứng đối mặt nhau phía sau kỵ binh lợn lòi. Một đội đứng đầu bởi Kenta, đội còn lại đáng lẽ đứng đầu bởi Filippus nhưng hắn vẫn còn đang kẹp Elínbjǫrt vào nách ở khu vực đưa tiễn người thân. Trông sắc mặt rạng ngời của Filippus thì có lẽ trên người Elínbjǫrt có nhiều thần dược hơn là chỉ nước mắt của nàng.

Mặt cầu rung chuyển khi Þórr đáp xuống trước mặt Óðinn và Laurin, tiếng hò reo vui mừng của mọi người hòa vào tiếng sét nho nhỏ vừa lách tách tắt ở hai bên cầu vai anh. Tay giơ cao Mjǫllnir, anh gầm lên, tiếng sấm dội lại phía xa, toàn bộ quân đội đáp lại anh một tiếng hùng hồn.

"Quân Jǫtunn đang di chuyển."

Þórr vừa quay lại phía Óðinn thì hai con quạ Huginn và Muninn cũng vừa bay khỏi vai ông.

"Không ngoài dự đoán," Laurin nói. "Để đến được Ásgarðr chúng phải quay lại Jǫtunheimr."

"Phong ấn của các pháp sư Ásgarðr sẽ không thể ngăn nổi nếu bọn chúng ồ ạt tràn qua cái hang trong khu rừng Heilagt." Þórr nhìn về hướng Đông Bắc.

"Chúng ta vẫn còn kịp để đánh phủ đầu chúng ngay tại Jǫtunheimr." Siddiq đến gần.

"Tôi không cho rằng đánh ở địa bàn của người Khổng lồ Băng vào giai thoại trị vì của Loki Vua là khôn ngoan."

Óðinn gật đầu. "Nhanh chóng di chuyển ngay sau khi trở lại đã tố cáo rằng Svartálfaheimr thật sự mang lại bất lợi cho chúng. Chúng ta sẽ giải quyết chúng ngay tại Svartálfaheimr, theo đường Yggdrasil chúng không thể di chuyển

nhanh hơn Bifrǫst được."

"Xạ thủ đi trước." Laurin hất mắt vào Siddiq. "Bao vây chúng tại Svartálfaheimr."

"Vâng, thưa thầy."

Siddiq điều khiển hai đội xạ thủ vào bên trong Bifrǫst theo hàng. Nòng Bifrǫst chuyển hướng tạo ra một âm thanh ròng rọc của kim loại. Ánh sáng màu vàng nhấp nhoáng chiếu về hướng Svartálfaheimr.

"Ta sẽ đánh trận đầu." Óðinn nói.

"Không được." Þórr và Laurin đồng thanh.

Óðinn giơ tay ra hiệu cho cả hai yên lặng. Ông nhìn Þórr. "Trận này con là thủ lĩnh, con mới là người phải đứng vững phía sau, là linh hồn và là tinh thần của toàn bộ Quân đoàn Homeros." Đoạn ông quay sang Laurin. "Ta cũng hiểu ý ngươi. Kỵ binh lợn lòi là đội quân có sức bền và khả năng sống sót cao nhất. Nếu là kỵ binh cưỡi ngựa thì đến trận chiến thứ hai, chúng ta sẽ thất thoát rất nhiều quân lực."

"Đã rõ, thưa đức vua. Xin cho tôi được đi cùng ngài."

Óðinn gật đầu. "Chấp thuận."

"Từ bao giờ đưa hai vị lãnh đạo kỳ cựu nhất vào trận đầu trở thành chiến lược của chúng ta vậy?" Þórr nhăn mặt, đưa tay sang ngang. "Hai người định chơi trò mạo hiểm gì?"

"Quyết định của Óðinn là sáng suốt." Laurin từ tốn giải thích. "Quân đội Vanaheimr và quân đội Álfheimr, cả các Valkyrjur cũng cần thời gian để thống nhất chiến lượt với quân đội Ásgarðr trước khi lâm trận. Không ai thích hợp hơn và làm việc đó nhanh hơn Kenta và Filippus. Chúng ta cũng cần thời gian, và không gì có thể duy trì lực lượng tốt hơn kỵ binh lợn lòi cả."

"Cả khi đã sẵn sàng, vẫn hãy chờ tin của ta." Óðinn nói. "Hãy nhớ, con chính là chìa khóa chiến thắng của chúng ta."

Lòng tràn ngập lo âu, Þórr gật đầu miễn cưỡng. "Con đã hiểu, thưa cha."

"Đừng lo, bọn ta còn có Siddiq." Laurin vỗ vai Þórr.

Þórr lách người sang bên, nhìn Óðinn, Laurin và đội kỵ binh lợn lòi đi tự do qua cầu (một số phải đi bằng thuyền trên sông), cho đến khi người lính cuối cùng biến mất khỏi Bifrǫst.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top