Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

― MƯỜI TÁM ―

Óðinn có một nhà ngục nằm ở rìa phía Tây của thành Ásgarðr, quay mặt về hướng cung điện. Nhà ngục sâu hai mươi bộ dưới lòng đất, có ba gian, mỗi gian có ba trăm căn ngục. Filippus tuy không được giam trong gian ngục của các vị thần lạc lối, nhưng vẫn được châm chước giam trong gian của tù binh thuộc tộc Vanr và tộc Álfr. Nghĩa là nó khá sạch sẽ và sáng sủa. Gian còn lại dành cho các tù binh thuộc các tộc Trǫll và tộc Globlin, lính canh còn lười biếng bước vào trong. Óðinn không giam người khổng lồ, vì giam người khổng lồ thì tốn lương thực. Râu tóc mọc không ra hàng lối gì, trên người mặc bộ đồ tù binh màu rêu phong cỏ úa, Filippus ngồi

ngửa đầu vào tường, cẳng tay buông thõng trên đầu gối. Anh chờ đợi. Mỗi lần có tiếng bước chân vang lên trên lối đi của gian ngục, bất kể là của ai, Filippus cũng đều nhỏm dậy để trông ngóng tin tức. Lần này là Kenta, và gã đến để gặp Filippus. Gã đứng trước căn ngục vuông vức, nơi Filippus bị giam, phía mà có tấm kính được tạo nên bởi pháp thuật. Trông thì nó lóe lên như một tấm lưới tổ ong màu vàng, nhưng thực ra là không một con muỗi nào bay qua được. Mặt mày Kenta hầm hầm, ánh mắt hờn trách.

"Kenta." Filippus đập nắm tay vào bức tường pháp thuật, và bị dội ngược ra sau. Anh bò dậy, thều thào. "Kenta, làm ơn. Làm ơn cho tôi biết."

Kenta nhìn bộ dạng của Filippus, có muốn giận cũng chẳng ích gì. Mặt Kenta trổ nét muộn phiền, rồi gã chỉ thở dài và lắc đầu. Đôi đồng tử rung lên kịch liệt, Filippus ngồi oạch xuống sàn.

"Dành quãng đời còn lại của cậu mà xám hối."

Filippus cười chua chát. "Không. Tôi có một chút nuối tiếc, nhưng tôi không hối hận về những gì mình đã làm. Tôi tự hào về người đàn ông đó, về bản lĩnh của anh ta, về tình yêu của anh ta. Điều duy nhất khiến tôi nuối tiếc là đã không cương quyết đi cùng anh ta."

"Lúc đó thì cậu xẽ là người chết chước, chết ngay tại Jǫtunheimr."

Filippus nằm ngửa ra. "Thì giờ đây tôi đâu phải sống trong dằn vặt."

"Cậu mà không xống, thì không ai cứu nổi anh ta."

Filippus ngồi bật dậy. "Anh ta còn sống?"

"Tệ. Nếu không có thuật chị thương của Huldu-álfr, thì chong hôm nay anh ta xẽ gặp lại Frigg." Kenta cởi găng tay sắt ra, đặt bàn tay trần lên khóa ngục. Bức tường pháp thuật hạ xuống. "Tộc Ljósálfr chước nay không coi ai ra gì.

Xau vụ của Loki, họ lại càng không muốn cứu Þórr."

"Đó không phải sự thật."

"Đó là chuyện mà họ nhìn thấy." Kenta leo vào trong căn ngục của Filippus. "Chưa kể, Huldu-álfr thì không đời nào rời khỏi cung điện nếu không có lệnh của Nữ hoàng."

"Không phải tất cả Huldu-álfar đều như nhau."

"Norah đã ba lần đến đó cầu xin, đều bị từ chối." Kenta tới bên cạnh Filippus, quỳ gối, ngồi lên gót chân. Cây chùy Hridganðr được đặt cạnh bên.

"Cậu làm gì vậy?"

"Không có ai ngồi chong này, báo động xẽ reo. Lúc đó đừng nói là Bifrǫst hay Álfheimr, cả mặt đất cậu cũng không lên được."

"Kenta..."

Kenta thảy cho Filippus một búi vải đen dài, mà khi anh mở ra, chính là thanh kiến Glæsilegr của anh.

"Tôi xẽ không đến đây nếu còn ai khác chên đời có khả năng đem được một Huldu-álfr tới Ásgarðr. Không ai tin cậu nữa, còn tôi thì chẳng nghĩ được gì khác."

Filippus nhảy phóc ra khỏi căn ngục. "Tôi còn bao nhiêu thời gian?"

Kenta nhắm mắt. "Chước khi mặt chời lặn. Cơ hội duy nhất. Hoặc tôi cũng xẽ ngồi luôn chong này."

Filippus vừa đi giật lùi vừa giơ bàn tay lên trán chào Kenta dù Kenta không nhìn anh. Anh chạy từng bốn bậc thang một, nép mình sát vào vách đá ở lối đi lên để né một thanh gươm chém xuống. Anh chụp lấy cổ tay của người lính, tước vũ khí và kéo y theo đà té lăn xuống cầu thang. Người thứ hai vừa há miệng, Filippus liền nhét cái cán của thanh gươm vừa tước được vào vòm miệng y. Tiếng răng gãy.

"Ôi, xin lỗi nhé."

Kenta hé một mắt, liếc ra hướng cầu thang. Tiếng kim loại và tiếng uỳnh uỵch từ hướng đó thi nhau làm phiền gã. Gã chuyển sang tư thế nằm, chép miệng, thầm nuối tiếc khi phải để Filippus hưởng thụ một mình. Filippus giơ lên một nắm tay, nhắm ngay giữa hai mắt của một trong ba người lính đang tiến đến, người mà chạy vượt lên phía trước đồng đội, nện một cú khiến y bất tỉnh vào vòng tay anh.

"Đó là lý do ta luôn nhắc nhở đám lính của mình phải luôn sát cánh cùng đồng đội."

Filippus nhấc bổng người lính bất tỉnh lên, ném vào hai người còn lại, ngã gọn gàng thành một đống. Anh giẫm lên cái đống đó để vươn tới mặt đất. Bấy giờ, anh mới nhận ra, tiết trời Ásgarðr hôm nay lạnh buốt, đến nỗi anh có thể nhìn thấy hơi thở hổn hển của mình. Vầng dương mờ đục dù nó chỉ mới ló lên khỏi đường chân trời, thời điểm mà đáng lẽ nó phải ở trạng thái sung mãn nhất. Cũng coi như một buổi sáng ý nghĩa. Trong nhà ngục còn chẳng có ngày đêm. Giờ anh phải đối mặt với hai lựa chọn ngặt nghèo. Vừa đi bộ vừa lẩn trốn thì an toàn, nhưng đến chiều mới tới được cổng Bifrǫst. Cuối cùng, anh quyết định đưa tay lên miệng, đẩy hết hơi trong bụng ra mà huýt một tiếng vừa to vừa dài, để cả thành Ásgarðr đều biết...

"Vượt ngục. Vượt ngục."

Bộ binh từng hàng cầm gươm giáo xông tới chỗ Filip-pus. Thanh kiếm Glæsilegr làm lóa mắt họ khi anh rút nó ra.

"Chào buổi sáng, các chàng trai."

Filippus giơ thanh kiếm sang ngang quá đầu, đỡ một lúc bốn thanh gươm chém xuống. Anh lật lưỡi kiếm, trượt dọc theo lưỡi gươm, cắt vào bàn tay khiến họ phải buông vũ khí. Sau lưng còn một tốp lính nữa đang chạy đến, Filippus xoay người, len vào giữa tốp lính trước mặt. Tiếng kim loại va vào nhau, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được những đường ánh sáng chóa lên từng hồi, và rồi từng người lính một (đôi khi là hai ba người cùng lúc) ngã xuống, ôm bụng, ôm tay, hoặc chân quằn quại rên rỉ.

"'Tuyệt đối không đấu kiếm với Đệ nhất Kiếm sĩ' nên được đưa vào chương trình huấn luyện." Filippus gật gù.

Tiếng la hét từ phía sau khiến Filippus nhớ ra mình đang là tù binh chứ không phải Chỉ huy Trưởng. Anh bỏ chạy, nhảy lên, tay bám vào bờ tường, phóng vút vào khu dân cư. Như vậy anh sẽ tránh được tai họa từ đội xạ thủ. Vừa tiếp tục chống trả quân lính, Filippus vừa kéo ngã bất cứ gì có thể trên đường chạy để làm chậm những người truy đuổi mình.

"Xem nào anh bạn, nhanh lên." Filippus lầm bầm, rồi cười toe khi nghe thấy tiếng hí và tiếng vó của con Eldihófar. "Có thế chứ."

"Chặn nó lại. Chặn nó lại."

Ba hàng lính cầm khiên cỡ đại dàn ra chặn đường con ngựa. Thường dân hét lên, quăng hết đồ đạc đang xách, dạt ra sang hai bên, ai ở trong nhà thì đóng sầm cửa lại. Rau quả vương vãi khiến những người lính trượt ngã.

"Đừng làm vậy với con ngựa của ta. Bố khỉ."

Filippus huýt một tiếng ngắn, âm thanh sắc lẻm, là một hiệu lệnh mà chỉ có con ngựa hiểu. Hai người lính phóng tới ôm khống chế anh từ phía sau. Filippus thụi cán kiếm vào gáy của người ôm thân dưới, giật mạnh đầu đập vào cằm của người đang siết cổ mình để thoát ra. Anh chạy về hướng con ngựa. Nó phi nhanh đến nỗi guốc nó chóe lửa trên mặt đường. Đội hình khiên chắn có chút nao núng trước con quái vật lửa nhưng vẫn giữ nguyên vị trí. Filippus nhảy lên bức tường trống ngăn cách hai căn nhà, đu lấy dây phơi đồ để trèo lên ban công tầng hai của căn nhà bên phải, nơi có một bà lão đang đọc sách đu đưa trên chiếc ghế gỗ, không hay biết sự đời. Bà lão hạ quyển sách xuống, nhìn Filippus chăm chú. Anh giấu ngay thanh kiếm ra sau lưng, cười tươi.

"Chào buổi sáng, thưa bà. Cháu... bị lạc đường."

Một nhóm bốn người lính cũng trèo lên bám theo Filippus. Tiện tay, anh xoay thanh kiếm đang giấu sau lưng, cắt đứt dây phơi đồ. Tiếng hét của những người lính được đệm bởi tiếng rách toạc của tấm bạt che mái hiên. Bà lão nghiêng người xem chuyện gì đã xảy ra.

"Những người đi lạc khác, thưa bà."

Xoay lưng về bên phải, Filippus đi giật lùi để bà lão không nhìn thấy thanh kiếm sau lưng anh. Khuất khỏi tầm mắt bà, anh bám đế giày vào những gồ hoa văn trên góc tường, đẩy người lên mái che cửa sổ để leo lên tầng thượng của dãy nhà bốn tầng và quan sát. Nhóm lính lúc nãy đã xoay sở mà leo lên được tầng hai. Filippus vẫn đứng im chờ đợi. Đám lính lên được tầng ba. Anh vẫn không nhúc nhích. Đám lính đã đến rất gần, khi bàn tay họ chạm được vào ống tay áo của Filippus, anh gieo mình xuống. Cùng lúc với con ngựa Eldihófar phóng một cú đủ cao, đủ dài để vượt qua đầu đội khiên chắn, đỡ được ngay chủ nó trên lưng. Nó hí lên thỏa mãn, hòa với tiếng cười ha hả của chủ nó.

Ngẩng mặt nhìn lên, bức tranh tuyệt mỹ, nơi mà giữa vầng dương hồng đào, bóng của chàng kiếm sĩ cưỡi trên lưng ngựa, tay giơ cao thanh Rapier khiến cho cả đoàn lính ngẩn ngơ đến quên cả nhiệm vụ.

Họ tiếp đất, chạy về hướng Bifrǫst, guốc của con ngựa Eldihófar trượt dài khi nó thực hiện cú rẽ vuông góc, để lại những vệt cháy xém, chẳng mấy chốc họ đã ra khỏi khu dân cư. Khi họ đối mặt với kỵ binh đang tiến đến từ phía trước, họ không thoái lui.

"Cả 'tuyệt đối không được đưa kỵ binh ra chặn đường Eldihófar' cũng phải được đưa vào chương trình huấn luyện. Sao lại có thể ngu như vậy?"

Con Eldihófar lắc đầu chán chường. Cả người cả ngựa bùng cháy, họ xông thẳng vào đội kỵ binh. Nếu không phải là kỵ binh lợn lòi Slíðrar của Laurin, thì những con ngựa thường đều phải phải hoảng sợ trước thân hình đã to gấp rưỡi, lại còn bốc cháy ngùn ngụt của Eldihófar. Bộ đồ tù
binh của Filippus không còn một mảnh nào, nhưng cũng không ai nhìn thấy gì trên cái cơ thể màu cục than hồng của anh. Ngựa của đội kỵ binh chạy loạn sang hai bên, họ cứ
thế đi thẳng.

Là vậy, nhưng có một người đang đứng đó, không cưỡi ngựa, và sẽ luôn bắn trúng dù nó có là những bước chạy lắt léo của Eldihófar. Và người đó đang giương cung, kéo căng một mũi tên gắn đầu pháo.

"Siddiq"

"Cậu im miệng đi."

Siddiq nhắm thẳng vào cái đầu có mái tóc dựng đứng, nghi ngút lửa của Filippus. Filippus quay đầu, tìm đường khác, nhưng sau lưng anh là cơn ác mộng mang tên 'Laurin và kỵ binh lợn lòi'. Con ngựa Eldihófar thở phì phò.

"Chúng ta không có lựa chọn nào rồi, Eldihófar."

Eldihófar gật đầu. Chảy dọc mõm nó và nhỏ xuống mặt đất là những giọt dung nham.

"Cậu sẽ đến Álfheimr?" Siddiq hỏi.

Filippus gật đầu. "Không gì ngăn được tôi."

Siddiq chuyển mũi tên về hướng Laurin. "Tốt. Đưa Elínbjǫrt về đây. Chúng ta cạnh tranh công bằng."

Filippus cười, hàm răng sáng như sắt nung. Anh vừa vượt qua Siddiq thì một tiếng nổ lớn vang lên, chắn ngang đường đi của những kỵ sĩ cưỡi lợn lòi.

"Siddiq." Laurin gầm lên.

"Con xin lỗi thầy." Siddiq rút kiếm, cầm cự với Laurin.

Filippus ngoái đầu. "Chúng ta mà thất bại, thì nhà ngục của Óðinn sẽ hết chỗ chứa đấy bồ tèo."

Hàng phòng ngự cung thủ, ngay phía trước cây cầu cầu vồng. Không ai trong họ bắn giỏi như Siddiq, nhưng hàng trăm người bắn cùng lúc thì lại là một câu chuyện khác. Filippus trở ngược lưỡi kiếm, ôm sát vào gáy con ngựa. Sức nóng của con ngựa ăn sâu vào xương tủy anh. Nhưng nó cũng thiêu rụi những mũi tên bắn tới. Eldihófar khuỵu bốn chân, trượt dài bên dưới cơn mưa của những mũi tên nhọn. Một mũi tên đầu pháo bắn rất sít sao với móng sau của Eldihófar khiến Filippus văng khỏi lưng ngựa khi họ đã lên được trên cây cầu cầu vồng.

"Hự."

Một mũi tên ghim vào vai phải Filippus trước khi anh rơi xuống sông. Nước sông khiến phần da thịt chưa kịp nguội kêu xì xèo, hỏng như một thanh kiếm đang nung dở thì bị dội nước. Đau rát khắp người, một vết thương nhức buốt trên vai, anh nghiến lên, nước sông tràn vào khoang mũi. Con ngựa Eldihófar sau khi đứng dậy được cứ bước qua bước lại trên bờ sông, ngó đăm đăm xuống dòng nước, rên rỉ. Nó thở ra hơi nước, trừng mắt nhìn khi những người lính đến thả lưới tại vị trí mà Filippus rớt xuống. Họ chĩa thương về hướng con ngựa để giữ nó đứng xa. Nhìn thấy tấm lưới đang chậm rãi trùm lên đầu mình, Filippus cắn chặt cơn đau, thanh Rapier xẻ đôi tấm lưới, anh bơi sâu xuống dưới, vòng ra khỏi vùng bị lưới bao phủ và tìm cách lên được mặt nước trước khi phần không khí ít ỏi còn lại thoát khỏi cơ thể anh. Nhưng bả vai bị đau khiến Filippus không chống đỡ được dòng nước. Càng gần mép thác đổ, nước càng chảy xiết. Dòng chảy cuồn cuộn tấn công vào mắt mũi anh. Filippus chơi vơi bên bờ vực.

Thả lưới bất thành, một tốp lính cầm giáo tới phòng ngự ở cổng Bifrǫst. Một tiếng hí khác, một con ngựa khác. Con ngựa trắng muốt với đôi cánh giang rộng, nó nghiêng người, Brünnhilde nhảy xuống mặt cầu, lăn một vòng giữ thế rồi đứng dậy, rút đôi song kiếm, một mình chặn đường tốp lính. Con pegasus của Brünnhilde lao thẳng đứng theo dòng thác đổ, đón một người đàn ông trần truồng rơi xuống lưng nó. Con pegasus đưa Filippus lên không trung, anh ho sặc sụa. Con ngựa Eldihófar ngó lơ đám lính, nó vừa kêu, vừa ngẩng mặt chạy theo chủ trên bờ sông. Filippus vẫy tay ra hiệu, nó mới giở hai chân trước lên, hí vang rồi chạy mất hút khỏi đó. Không khí lấy hết hơi ấm khiến Filippus lạnh run. Anh nhảy khỏi lưng con pegasus vào Bifrǫst.

" Mũi tên cắm trên vai Filippus bị gãy và ghim sâu hơn khi anh lăn lốc.

Brünnhilde cầm cự với tốp lính đến sát cổng vào. Filip-pus nuốt cơn đau, đứng lên, lưng chạm lưng với Brünnhilde, thanh kiếm Glæsilegr cắt rời tấm áo choàng xanh thẫm của cô ta để che thân dưới.

"Tôi ghét khi Þórr thảnh thơi trên giường bệnh còn tôi lại phải vất vả thế này đây. Đi mà dựng cậu ta dậy."

Dứt lời, Brünnhilde vùng ra khỏi vòng vây của đám lính, nhảy bổ vào thanh kiếm Hǫfuð trên bàn điều khiển. Filippus tung người vào cổng.

Ánh sáng ấm nóng của Bifrǫst khiến vết thương trên vai Filippus dễ chịu hơn. Đáp xuống Álfheimr, Filippus xé một cạnh của chiếc áo choàng thành hai sợi mảnh, buộc nó quanh hông. Cả Þórr có tỉnh lại, cũng không thể nhận ra bộ dạng của Filippus lúc này.

Audra và con hestgryph lao từ trên trời xuống, đón đầu Filippus, mũi tên nhắm vào mặt anh. Filippus thả kiếm, giơ hai tay lên.

"Tôi là người của Ásgarðr, có chuyện gấp."

"Thư?"

"Chuyện quá cấp bách để một tờ giấy có thể giải bày, thưa nữ tướng. Cô có thể trói tôi, nhốt tôi. Chỉ cần cho tôi một cơ hội để nói." Động tác giơ tay làm vết thương trên vai Filippus thêm nhứt nhối.

Audra nhìn tấm giẻ rách trên người Filippus, ngắn cũn cỡn, chỉ đủ để giúp anh ta không xuất hiện thô lỗ trước mặt người khác. Cô nhìn những vết bỏng rộp trên cánh tay anh ta, nhìn nửa mũi tên còn đang ghim trên vai anh ta.

"Ngươi là tên đã đi cùng Þórr lần trước."

"Phải, và em gái cô không mất sợi tóc nào, đúng chứ?"

"Không." Audra hạ cung. "Con bé mất nhiều hơn thế."

Cô xuống khỏi con hestgryph, dùng mũi giày hất thanh Rapier của Filippus lên, bắt lấy và đưa lại cho anh ta. "Đi đi. Nhưng gặp được người ngươi muốn gặp hay không, là tùy vào số mệnh của ngươi."

Ôm lấy vai phải, Filippus nghiêng mình. "Cảm ơn."

Audra bắn mũi tên lên trời như thường lệ. Filippus lê bước với tốc độ nhanh nhất mà anh có thể vào lúc này, qua cổng và tiến về cung điện Álfheimr.

"Đứng lại." Giọng nói nghiêm nghị, quen thuộc.

Anh gượng cười. "Xin chào quý bà Borga. Bà khỏe chứ?"

"Dù ngươi có nói gì thì câu trả lời vẫn là không."

"Lần này tôi không xin được vào cung điện"

"Các công nương sẽ không đến Ásgarðr. Đây là lần cuối ta nói điều này."

Filippus bước đến gần, quỳ một gối. "Nhưng đây là cả một mạng sống. Làm ơn."

"Không." Mặt Borga như một tảng băng trôi.

"Là mạng sống của một vị thần quan trọng của cửu giới, bà không thể cứ thế mà từ chối được."

"Ta từ chối. Và đừng mong các công nương sẽ đoái hoài đến ngươi trong bộ dạng ăn mày này." Borga khinh khỉnh liếc xuống Filippus.

"Tôi sẽ bỏ cuộc nếu được nghe các công nương trực tiếp từ chối."

Những lời nhục mạ lần trước của Þórr văng vẳng bên tai khiến mặt Borga lần đầu tiên có biểu cảm: nhếch mép. "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Một tên đầy tớ nhếch nhác"

"Philip?"

Filippus và Borga nhìn lên hướng tiếng gọi.

Borga nhún chân, cúi đầu. "Thưa công chúa."

"Helen..." Filippus cười mừng rỡ.

Elínbjǫrt hạ mây. Đám mây tan dần, hiện ra một nàng công chúa có mái tóc dài màu lông cáo đỏ, càng rực rỡ khi nàng cài lên một bông hồng nhung nở rộ tươi thắm.

"Tôi biết anh ta. Bà đi được rồi."

"Vâng, thưa công chúa." Borga liếc Filippus. "Nhưng xin người đừng quên lệnh của Nữ hoàng."

Filippus đứng dậy, vừa bước tới một bước thì Elínbjǫrt thụt lùi hai bước. Nàng nhăn mặt nhìn Filippus từ đầu đến tấm áo choàng, rồi từ tấm áo choàng nhìn lên vai phải đang ghim nửa mũi tên.

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Þórr cần được cứu."

Elínbjǫrt mỉm cười qua loa. "Vậy à?"

"Nàng đang giả vờ không biết. Chỉ có một Huldu-álfr trực tiếp đến Ásgarðr mới cứu được anh ta."

"Dù là vô tình, nhưng tất cả những gì anh ta đã làm đều chứng minh cho sự kém minh mẫn sáng suốt của Thần Sấm Ásgarðr. Giờ thì cả cửu giới đang lâm nguy chỉ vì sai lầm ngu ngốc của anh ta."

"Helen...?" Filippus nhíu mày. "Ai đã khiến nàng nói những lời này? Đây không phải là những lời mà người như nàng sẽ nói."

Elínbjǫrt quay mặt đi hướng khác.

"Và đó không phải sự thật átjs!" Filippus khom người, ôm lấy vai phải, máu lại rỉ ra.

Elínbjǫrt bước đến. "Ngươi bị thương rồi."

"Không là gì cả, còn cả một mạng sống đang cần nàng."

Elínbjǫrt kề đầu mình sát vào mang tai Filippus. Biết nàng định làm gì, anh nhích lui.

"Đừng. Ta không muốn thấy nàng rơi lệ, vì những thứ vặt vãnh này. Hãy dành những giọt nước mắt quý giá của nàng cho những điều vĩ đại." Filippus thả tay khỏi bả vai mình, ôm vào bên má Elínbjǫrt, nhìn nàng tha thiết. "Nhưng nếu nàng từ chối, Helen à, thì hãy nhớ rằng, cái chết của Þórr là lỗi của ta, là sự thất bại của ta, không phải vì lời từ chối của nàng. Đừng vì đó mà tự dằn vặt mình, được chứ?"

Đôi mắt màu bạc sterling của Elínbjǫrt mang một vẻ ngây thơ hoàn hảo. Nhưng Þórr đã đúng rằng nàng không ngây ngô, nàng cảm nhận được những gì Filippus đang nói. Cái chết của Þórr sẽ là quá nhiều đối với nàng.

"Ngươi đứng im đó."

Elínbjǫrt rút mạnh mũi tên ra.

"

Đầu mũi tên kéo theo da thịt Filippus. Máu tuôn ra từ miệng vết thương hở. Elínbjǫrt lại nhích tới, gục đầu xuống vai anh.

"Helen"

"Đứng im đó."

Filippus bất động. Elínbjǫrt nhắm mắt. Khi nàng mở mắt và nháy hai cái, một hai giọt nước mắt nhỏ xuống vết thương. Làn khói trắng mỏng tan như sương bốc lên, vết thương liền trở lại. Elínbjǫrt toan lùi về thì Filippus đặt tay lên gáy tóc nàng, giữ nàng lại trong lòng anh.

"Xin hãy cho ta một cơ hội. Ta tôn trọng mọi quyết định của nàng sau khi nàng nghe ta nói. Được không?"

Từ trong lòng Filippus, Elínbjǫrt mỉm cười. "Chàng định nói chuyện với em trong diện mạo này sao?"

Filippus giật mình đẩy Elínbjǫrt ra. Lần đầu tiên từ khi ra khỏi ngục, anh biết xấu hổ vì mình trần truồng.

"Ta... Ơ" Filippus lấy tay kéo tấm vải để che phần da thịt của mình. "Ta xin lỗi."

Elínbjǫrt thổi đến một làn mây, phủ khắp cơ thể Filip-pus. Khi mây tan, anh thấy mình đang mặc quân phục, trên vai mang tấm áo choàng màu xanh mòng két. Nhưng tất cả chỉ là vải dệt từ loại tơ thông thường.

Elínbjǫrt chu môi. "Tại sao nó không rạng ngời như lúc em thấy chàng ở đại điện Ásgarðr?"

"Vì quân phục của ta do Frigg dệt ra từ bạc ánh trăng, như vậy nó sẽ không bị lửa của con Eldihófar thiêu cháy."

Đám mây bồng bềnh dày dần lên xung quanh họ. Filippus không nhận ra anh đã hổng lên khỏi mặt đất từ bao giờ. Khi mông anh có cảm giác êm ái, họ đã ngồi cùng nhau trên đám mây, chậm rãi trôi khắp cánh đồng hoa của Álfheimr. Filippus kể cho Elínbjǫrt mọi chuyện. Chuyện về Frigg và quyển sách, chuyện của Þórr và Loki, chuyện về cuộc vượt ngục thừa chết thiếu sống của mình. Filippus nắm lấy bàn tay Elínbjǫrt, thỉnh thoảng vuốt tóc nàng, thỉnh thoảng thì thầm vào tai nàng.

"...ta đã linh cảm được một kết cục tồi tệ khi Þórr đến tìm ta, yêu cầu ta giúp anh ấy trốn đi. Đáng lẽ ta phải kiên quyết hơn, đáng lẽ ta nên đi cùng anh ấy."

"Tại sao không phải là kiên quyết cản anh ấy?"

"Vì không gì trên đời cản được Þórr yêu Loki."

"Yêu..." Elínbjǫrt trông ngu ngơ. "...là gì? Tại sao lại mạnh mẽ như vậy?"

Filippus mỉm cười. "Là một thứ ngu xuẩn sẽ khiến con người ta ngu xuẩn. Nhưng thiếu đi sự ngu xuẩn, thì chúng ta không vẹn toàn." Anh kề môi vào vành tai nhọn của Elínbjǫrt. "Khi ta gặp nàng, ta chưa bao giờ thấy mình ngu xuẩn như vậy. Và ta cũng chưa từng thấy mình vẹn toàn
như vậy."

Elínbjǫrt quay mặt sang và họ rất gần nhau, gần đến nỗi Elínbjǫrt không thể nhìn rõ mặt Filippus, còn Filippus thì chìm đắm trong đôi mắt nàng.

"Em không biết."

"Tại sao lại là hoa hồng mà không phải hoa tulip?"

Đóa hồng mà Filippus tặng Elínbjǫrt đã lâu, không những không tàn mà còn rạng ngời óng ánh khi được cài trên mái tóc nàng.

Gò má tròn trĩnh của Elínbjǫrt ửng hồng, nàng cắn môi. "Vì lý do gì đó, em thích nó hơn. Nhưng em ghét cảm giác thích nó. Vì vậy em đã nguyền rủa nó. Để ngày nào em còn sống, ngày đó nó không được nghỉ ngơi, phải luôn rực rỡ."

Môi của Filippus gần như chạm vào môi của Elínbjǫrt khi anh nói: "Vậy ta cũng sẽ nguyền rủa nó. Để ngày nào nó còn rực rỡ, ngày đó ta còn yêu nàng."

"Nếu em giúp chàng"

Filippus mím lấy cánh môi Elínbjǫrt, và họ nhắm mắt, quyện vào nhau trong một nụ hôn ngọt ngào. Đám mây tiếp tục trôi đi, qua những thác nước, những con suối, những bãi lá vàng khô. Những con nai đuổi theo họ từ mặt đất, những con chim đậu lên đám mây, ríu rít cười rồi bay mất. Khi nụ hôn kết thúc, tay Filippus vẫn còn giữ trên gáy tóc Elínbjǫrt.

Anh cười. "Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"

"Ơ... chàng có gì để trao đổi cho em."

"Bất cứ gì, chỉ cần cứu được Þórr." Filippus nắm lấy hai bàn tay Elínbjǫrt. "Helen à, ta không còn nhiều thời gian nữa, sự sống đang mất dần khỏi cơ thể Þórr. Nếu nàng từ chối, ta sẽ phải ngồi trong ngục cả quãng đời còn lại. Nhưng điều đó không quan trọng, vì nàng sẽ luôn ở trong tim ta và đóa hồng của ta sẽ luôn bên cạnh nàng. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ, lần nữa, có được một Thần Sấm thứ hai như Þórr."

"Một mình em chưa đủ. Chúng ta cần một thứ."

Elínbjǫrt kéo Filippus đứng dậy. Đám mây của họ bay đến trước ban công của một căn phòng nằm tít trên cao của tòa lâu đài bay. Một phần của đám mây cuộn lên, nuốt chửng Filippus vào trong, che khuất anh ta khỏi các Skjǫld-álfar tuần tra.

"Lệnh của Nữ hoàng, không một Huldu-álfr nào được rời khỏi Álfheimr. Nếu họ nhìn thấy chàng thì chàng sẽ bị định tội bắt cóc công chúa của Álfheimr."

Filippus chưa từng thấy Nữ hoàng nào thất bại trong việc dạy dỗ công chúa của mình như Nữ hoàng Álfmey. Hoặc Elínbjǫrt là sự thất bại duy nhất của bà ta trong suốt thời kỳ trị vì. Nhưng đó là lý do anh yêu nàng. Elínbjǫrt cứ thế vô tư giở chân trèo qua lan can để vào phòng. Filippus cười mím môi. Sau một hồi nhìn chăm chú, anh vờ như không thấy gì.

Chạy ra đón Elínbjǫrt từ trong phòng là một con cáo bằng bạc, trên cổ bị thủng hai lỗ sâu hoắm; và một con chim bằng bạc chỉ có một chân. Chúng ríu rít vây lấy Elínbjǫrt khi nàng vào phòng, tiến đến một cái giỏ đan bằng dây mây.

"Nào nào bé con."

Elínbjǫrt giở tấm vải lên. Bên trong, một quả bí ngô to bằng bàn tay mở mắt nhìn nàng, "chiu~". Nàng cúi xuống hôn nó, nó díu mắt lắc lư, "chiu~ chiu~".

"Bé con, có muốn đi chơi không?"

Con graskerbý cất cánh, bay ra khỏi cái giỏ. Elínbjǫrt nhìn theo nó, mỉm cười. Nàng xòe bàn tay, nó đáp xuống, chớp mắt với nàng, "chiu~".

Quay lại ban công, Elínbjǫrt vừa định giở chân lên thì Filippus vịn lại, "đừng!" Anh đứng lên, ôm lấy eo Elínbjǫrt, nhấc bổng nàng ra khỏi ban công.

"Họ nhìn thấy chàng đấy."

"Cứ để cả thế giới biết ta yêu nàng."

Elínbjǫrt đứng ổn định trong đám mây, Filippus ôm lấy nàng, Bifrǫst đổ ập xuống, kéo họ về Ásgarðr.

Audra cưỡi hestgryph, đứng ngay trên sân thượng của tòa lâu đài mà căn phòng của Elínbjǫrt tọa lạc. Em gái cô không mất chỉ một sợi tóc, nàng mất cả trái tim. Mà đối với một Ljósálfr, mất cả trái tim là đánh cược cả sự sống. Nhưng một anh chàng dám lao vào hiểm nguy, chịu đau đớn, chịu nhục vì tính mạng của bạn mình, Audra cho rằng anh ta có giá trị hơn cái vẻ ngoài hào nhoáng đểu giả của anh ta.

Ra khỏi cổng Bifrǫst, Filippus vừa đứng lên ngay ngắn, thì hai mươi mũi giáo chĩa vào anh. Brünnhilde và Siddiq đang bị xích quay lưng vào nhau trên bục khóa cổng.

"Các người làm gì ta cũng được. Nhưng ta thề đấy, đừng ai động đến công chúa Elínbjǫrt của Álfheimr."

Elínbjǫrt vẫy tay chào mọi người, cười hồn nhiên vì nghĩ rằng mình đang được chào đón nồng hậu. Laurin đứng phía sau đội quân, kín đáo nhoẻn môi. Tất cả mũi giáo hạ xuống. Brünnhilde cười đắc ý, Siddiq cố ngoái ra sau để nhìn Elínbjǫrt, nhưng chỉ thấy Filippus áo kiếm chỉnh tề đến cởi trói cho họ.

"Cứ ngỡ phải chịu kiếp hàng xóm trong ngục cùng cậu đến cuối đời chứ." Brünnhilde nói.

Siddiq đứng phóc dậy, vừa định bước đến chỗ Elín-bjǫrt thì thấy đóa hồng trên tóc nàng. Siddiq thở ra, tràn trề thất vọng, rồi anh ta mỉm cười với Filippus. "Xem ra cậu thành công hơn dự kiến, nhỉ?"

"Xin chào, Siddiq."

Mặc dù vậy, việc Elínbjǫrt còn nhớ tên mình vẫn khiến Siddiq sướng rơn. "Chào công chúa, nàng vừa giành được kho báu lớn nhất Ásgarðr đấy."

"Ngưng nói nhảm đi, chúng ta không còn thời gian đâu." Brünnhilde giục.

Elínbjǫrt được Brünnhilde dẫn đến chỗ Þórr bằng đường bay.Những người còn lại bộ hành đến sau. Riêng Filippus, anh quay lại nhà ngục. Anhchàng bệ vệ Kenta có lẽ đã có một giấc ngủ ngon, nhưng giờ anh ta phải thức dậy để nghe tin mừng. Khihai người họ ra khỏi nhà ngục, mặt trời đang chìm một góc vào hai dãy núi phía Tây...

============

Đừng ai ý kiến vào nhân xưng anh-nàng/em-chàng, đó là quyết định của tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top