Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhét số tiền lớn ngoài sức tưởng tượng cho Miyeon, mặc kệ người bạn ngạc nhiên và sửng sốt cỡ nào, Lisa không buồn giải thích liền lên xe rời khỏi bệnh viện. Cô không quan tâm Miyeon sẽ tới công ty bằng cách nào nữa, ngay bây giờ, cô phải gặp người đó.

Lisa băng vào khu chung cư, một mạch lên tầng 17, bước qua hành lang dẫn tới phòng của Chaeyoung.

- "Park Chaeyoung! Cô mở cửa!" - Lisa đấm thùm thụp ngoài cánh cửa, bất kể giờ này Chaeyoung có ở nhà hay không.
May mắn là chỉ sau vài chục giây chốt cửa đã được mở ra. Lisa xông vào túm lấy cổ áo Chaeyoung, liên tiếp đẩy cô ấy lùi về phía sau cho đến khi họ chạm vào thành ghế sô pha.

- "Lalisa... em muốn gì?"

- "Chaeyoung. Nói đi, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?" - Lisa hét vào mặt Chaeyoung, mắt cô đã đỏ ngầu vì tức giận.

Chaeyoung chán nản liếc mắt ra chỗ khác bật tiếng thở hắt , cô biết rất rõ ràng lí do Lisa đến đây, chỉ không ngờ nó hơi sớm, chứng tỏ Lisa rất căm ghét việc phát sinh tối qua.

- "Cô nói đi. Ai cho phép cô đụng vào thân thể của tôi? Ai cho phép cô làm nhục tôi? Ai cho phép cô trả tiền để ngủ với tôi?" – Đôi bàn tay Lisa thô lỗ siết chặt khiến áo Chaeyoung nhăn nhúm lại. Lisa nóng giận cũng là điều hiển nhiên, bởi ý tốt của Chaeyoung thật sự rất tàn nhẫn.

- "Bỏ tôi ra , Lisa!"

- "Chaeyoung, cô là đồ bỉ ổi. Tôi không phải gái bao của cô. Không phải gái bao của cô. Không phải gái bao của cô!!”- Lisa lắc mạnh cổ áo Chaeyoung khiến chúng tuột xuống, để lộ cả bờ vai gầy trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo. Chaeyoung bắt lấy tay Lisa ngăn chúng cử động thô lỗ trên cổ áo của mình.

- "Bình tĩnh lại đi. Chẳng phải số tiền đó rất có ích sao?"

Lisa cắn chặt hai hàm răng lại với nhau. Cô không thể trả lời Chaeyoung bởi vì cô ấy đúng. Nếu không có số tiền đó thì sáng nay mẹ của Miyeon có thể đã chết rồi. Nhưng nỗi căm hận và tủi nhục của Lisa cũng theo đó in hằn càng sâu càng đậm. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm gặp lại, cô vẫn chỉ là một thú vui, một món đồ chơi cho người ấy sử dụng.

- "Tôi không chấp nhận.... cô không được phép... không được phép đối xử với tôi như vậy. Cô lấy tư cách gì? Lương tâm của cô để ở đâu? Tại sao cô lại hết lần này đến lần khác làm tôi nhục nhã, khiến cho tôi sống không bằng chết như vậy? Tôi đã gây nên tội lỗi gì? Tại sao cuộc đời tôi lại bị cô bôi bẩn đến mức này...?" – Hai mắt Lisa trào ra hai dòng nước mắt, nhỏ long tong rồi thấm ướt vạt áo bên dưới của Chaeyoung. Giọng nói theo đó vừa tức tưởi, vừa như gầm rú. Lisa đang muốn điên lên, cảm tưởng âm thanh của cô sắp ép vỡ hết thuỷ tinh trong căn nhà.
Chaeyoung buông lỏng tay nhìn vào đôi mắt rưng rưng chứa đầy nỗi uất ức, cô vô thức đưa tay lau nước mắt đang lăn dài trên gương mặt Lisa.

- "Đừng động vào người tôi..." - Lisa hét lên, đẩy ngã Chaeyoung xuống sàn nhà. Chiếc ly trên bàn bị đổ theo, rơi xuống vỡ vụn, bàn tay Chaeyoung đè lên khiến một mảng da bị rách toạc, máu chảy tràn xuống sàn nhà lạnh lẽo.

- "Màu đỏ? Máu của cô cũng màu đỏ?" - Lisa mất bình tĩnh, cười lên  một cách bất thường - "Tôi tưởng máu của cô phải là màu đen mới đúng? Hoá ra máu cô cũng màu đỏ cơ đấy..?"

- "Lisa..." - Chaeyoung cắn môi gọi khẽ, cô tưởng Lisa đã biết máu cô màu đỏ từ lần muốn giết cô rồi chứ.

- "Máu cô màu đỏ... cũng giống máu tôi... chúng ta đều là con người... vậy tại sao, tại sao cô lại có quyền chà đạp tôi như vậy? Tại sao cô lại có quyền trả tiền cho tôi như vậy?" - Lisa ngồi xuống khóc nức nở, cô thu hai đầu gối lên ngực, yếu ớt tựa vào một góc tường. Cô muốn tới đây để giết chết Chaeyoung, để trả thù Chaeyoung. Nhưng tất cả những gì cô làm được chỉ là thốt lên những câu hỏi yếu đuối, càng hỏi lại càng khiến tim mình đau đớn.

- "Tôi là gì... tôi là gì... tại sao cô có thể làm vậy...?" - Lisa run rẩy khóc nấc lên, vùi mặt vào hai đầu gối, bịt kín cơ thể mình lại. Chaeyoung trân trân nhìn cô gái đã sống cùng mình ba năm đang thu vào một góc trước mặt... chẳng phải chuyện xảy ra giữa họ đã không còn mới mẻ? Lên giường với nhau thêm một lần cũng có vấn đề gì đâu? Chaeyoung tự hỏi, mình làm vậy là quá đáng lắm sao, mình làm vậy là tổn thương Lisa rất nhiều hay sao?

Đúng, đúng vậy, trông Lisa hệt như ba năm sống cùng cô. Những năm tháng đó Lisa luôn thu người vào một góc rồi khóc, hình ảnh  trước mặt như đang tái diễn lại hàng trăm khoảnh khắc trước đây. Hoá ra mình vẫn luôn khiến Lisa đau khổ, hoá ra mình chính là kẻ gây nên bao nhiêu mất mát trong cuộc đời của Lisa. Chaeyoung bừng tỉnh, cô vội vã bò đến bên cạnh Lisa, mặc cho bàn tay của mình đang ướt đẫm máu vẫn đưa ra ôm lấy hai bên má của Lisa nâng gương mặt ấy lên. Lisa cảm nhận bàn tay Chaeyoung còn ướt hơn cả má mình. Một bên là máu, một bên là nước mắt, chúng hoà lẫn với nhau, mùi vị rất khó ngửi... Lisa vô thức đăm đăm nhìn Chaeyoung đang dần dần áp sát khuôn mặt mình, sau đó hạ môi lên hai gò má của cô lau sạch nước mắt.

Vẫn là những cử chỉ ấy. Vẫn là Chaeyoung… Chaeyoung dùng đôi môi mềm mại, dịu dàng đón lấy những giọt lệ thấm đẫm của cô.

Vẫn là cách đó, ra sức vỗ về sau mỗi lần làm tổn thương. Đã bao nhiêu năm rồi Chaeyoung không hề thay đổi. Tại sao Chaeyoung luôn thích chà đạp cô, sau đó lại làm cho cô cảm thấy mình được nâng niu.

Chaeyoung, chị đâu hề hay biết, mỗi lần làm vậy đều khiến cho tôi đau đớn rã rời.

- "Xin lỗi... Lisa à... tôi xin lỗi.." – Chaeyoung rời môi khỏi Lisa khi miệng mình đã đắng nghét, cô không thể nào làm Lisa hết khóc, vì vậy, chỉ còn biết xin lỗi.

- "...."

- "Đừng giận tôi có được không? Tôi chỉ muốn... chỉ muốn giúp đỡ em thôi..."

- "Đủ rồi."

- "Lisa...."

- "Cô giúp đỡ tôi? Giúp đỡ tôi trở về như ngày xưa sao? Giúp đỡ tôi có một cuộc sống của một con điếm sao? Cô muốn đem tôi làm của riêng, giam tôi vào một căn phòng, uống rượu của cô, ngủ giường của cô... vậy còn sợi xích đâu? Sợi xích của tôi đâu?" - Lisa càng nói càng nâng cao âm lượng, cô gần như đang hét lên vì mất bình tĩnh. Đâu đó trong lòng lại dâng lên nỗi tủi thân, mà mỗi lần tủi thân thì con người đều muốn có ai đó bên cạnh vỗ về an ủi, mặc cho người ấy chính là kẻ gây nên thương tổn cho mình.

- "Không... không... đừng nói như vậy." - Môi Chaeyoung run run cố van xin Lisa dừng lại, cô biết ngày đó mình đã tước lấy của Lisa nhiều thứ, cô luôn căm hận chính bản thân mình.

- "Vậy tại sao đêm qua cô lại làm vậy với tôi?"

- "Xin lỗi... tôi nghĩ rằng em cần tiền... nên.."

- "Tôi đã bảo tôi không cần số tiền bẩn thỉu của cô." - Lisa nghiến răng. Cô muốn làm cho Chaeyoung phải day dứt, nhưng thực ra cô rất cần tiền của Chaeyoung, cô cần đến phát điên.

- "Lisa à, nó bẩn cũng được. Nhưng hãy nhận lấy đi được không? Việc trước mắt quan trọng hơn. Đừng vì căm ghét tôi mà khiến cho mọi việc nằm ngoài tầm kiểm soát... Mẹ của Miyeon sẽ khỏi bệnh nếu được chữa trị kịp thời."

- "Cô biết tất cả sao?" - Lisa ngước mắt nhìn Chaeyoung … Chaeyoung là đồ tồi, cô ấy luôn biết cô cần gì, gia đình cô cần gì, hay cả bây giờ là bạn bè cô cần gì. Vậy thì tại sao Chaeyoung lại không thừa nhận cô là người rất quan trọng.

- "Tôi biết... tôi biết...

- "Cô quan tâm đến tôi sao?"

- "Phải... tôi quan tâm đến em… Mọi thứ xảy ra với em luôn làm tôi lo lắng..."
Lisa trân trân nhìn Chaeyoung, đôi mắt long lanh đầy nước mắt bỗng sáng rực như muốn soi xét những điều vừa nghe được là thật hay giả. Chaeyoung cúi đầu, miệng lắp bắp:

- "Thực ra... không hoàn toàn như vậy." - Chaeyoung nhắm mắt ngậm ngùi, cô tự hỏi liệu mình còn muốn lừa dối Lisa hay bản thân đến bao giờ nữa. Có nhiều cách để đưa tiền giúp Lisa và bạn bè, vì Lisa không muốn nhận nên Chaeyoung chọn cách đơn giản nhất là đưa thẳng tiền cho Miyeon.  Tối hôm qua khi Miyeon đưa Lisa về nhà, cô đã bám theo xe họ để gặp riêng Miyeon. Khi nói chuyện với Miyeon ở cửa, Chaeyoung trầm ngâm tìm cách nói nào mát mẻ nhất để thuận tiện đưa tiền, nhưng sau khi Miyeon nói rằng Lisa đang quá say, Chaeyoung bỗng lung lay lý trí. Cô nhớ tới những ngày trước đây, mỗi lần say Lisa biểu hiện như thế nào, âu yếm cô như thế nào... thoáng chốc nhiệt đã đẩy lên tận óc. Và rồi Chaeyoung làm một quyết định dại dột: Đuổi Miyeon đi, sau đó một đêm biến Lisa thành tình nhân, rời đi chỉ để lại 10 triệu won - tờ séc mà trước đó cô đã định cho không Miyeon.

- "Vậy thì là gì?" - Lisa cảm thấy lòng dạ xìu xuống như bong bóng xà phòng bị vỡ, Chaeyoung nói quan tâm và lo lắng cho cô để rồi sau đó lại phủ nhận.

Trong thâm tâm Lisa luôn chờ đợi Chaeyoung quay lại và giải thích bất cứ lúc nào. Đó là ngu ngốc, nhưng một con tim ngu ngốc vì yêu thì không ai có quyền trách cứ.

- "Vì tôi... nhớ em..." - Chaeyoung cắn môi thú nhận, mắt vẫn không dám mở ra nhìn sắc mặt Lisa- "Tôi có hàng trăm cách để giúp em có tiền, nhưng ... đúng vậy, tôi thật đê tiện, tôi lại chà đạp em, làm tổn thương em..."

- "Chaeng..."

- "Cũng chỉ vì tôi muốn có em, tôi quá nhớ em, nên tôi không kiềm chế được." - Chaeyoung hít một hơi thở sâu, nó rung lên vì cô đang cố kềm nén tiếng khóc. Một lần duy nhất, Chaeyoung can đảm đứng trước lương tâm và trái tim của mình thú nhận. Nếu biết Lisa sẽ tổn thương nhiều đến vậy, cô đã đưa tiền cho Miyeon rồi một mạch chạy thật xa, quên hết mọi ý niệm về Lisa- "Tôi muốn được bên cạnh em một lần nữa… tôi tưởng chỉ một lần thôi thì sẽ không sao... xin lỗi, tôi sai rồi... tôi xin lỗi..."

- "Chaeng..." - Lisa bất chợt vươn người ôm lấy Chaeyoung, cô chuyển đầu gối quỳ xuống sàn, ôm lấy Chaeyoung càng chặt càng tốt. Cả hai đều không ai hiểu có chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng một cái ôm thì không ai từ chối - "Không phải là vì giao dịch chứ? Không phải vì tôi là nô lệ của..."

- "Không... không phải vì cái đó.." -  Chaeyoung lắc đầu lia lịa - "Vì tình cảm, vì mối liên hệ giữa chúng ta... tôi thật lòng muốn em được sống thoải mái nên mới đem tiền giúp em...."

- "Thật không." - Lisa mỉm cười , cũng không hiểu những lời của Chaeyoung có sức mạnh đến đâu, chỉ biết là nó đang thoả mãn tâm tư của cô. Hoàn toàn thoả mãn.

- "Thật..."

Lisa xúc động, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve hai gò má cô gái trước mặt sau đó khẽ khàng hôn lên bờ môi đang khép hờ kia. Thì thầm ấm áp :

- "Từ nay đừng dùng tiền đổi lấy thân thể của tôi nữa. Được chứ?"

- "Không, tôi không làm như vậy nữa."

- "Hứa với tôi là từ nay, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không được mang tiền ra cho tôi nữa. Tôi không cần thứ đó, tôi sẽ tự lo liệu cuộc sống của mình."

- "Được, chỉ cần em tha thứ cho tôi."

Chỉ thế này thôi là bản thân đã trăm lần muốn tha thứ cho Chaeyoung rồi. Lisa còn khó hiểu sự dễ dãi của mình. Nhưng đây không phải là lúc đắm chìm vào hứa hẹn và thề thốt, Lisa tách Chaeyoung ra cầm lấy bàn tay cô lên xem xét. Nó bị mảnh thuỷ tinh vỡ đâm vào rất sâu, máu chảy ra rất nhiều nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Lisa nhớ đến lần mình suýt giết Chaeyoung, cô biết máu Chaeyoung khó đông hơn người bình thường. - "Băng bó nó lại đi, hộp y tế ở đâu?"

- "Tôi không có."

- "Cẩu thả!" - Lisa chỉ trích cách sống của Chaeyoung, cô toan ra khỏi nhà để mua bông băng. Nhưng vừa dợm đứng dậy Chaeyoung đã nắm lấy tay cô kéo lại.

- "Không cần đi đâu. Ở đây với tôi một lát."

- "Tôi không đi xa, chỉ mua đồ y tế về băng vết thương cho chị thôi." - Lisa ngồi xuống vuốt mái tóc vàng lộn xộn của Chaeyoung.

- "Không cần mà." - Chaeyoung lắc lắc đầu, chườn đến ôm lấy Lisa như một chú cún nhỏ sợ chủ bỏ rơi. Cô lưu luyến giây phút được Lisa chủ động ôm chặt như lúc nãy. Lisa luôn ruồng rẫy cô, Chaeyoung biết điều đó. Nếu không ghét cô, thì ba năm trước Lisa đã không dùng cả thân thể để đẩy cô vào tù.

- "Không được, phải băng vết thương lại." - Lisa nhắc lại ý định của mình. Thấy Chaeyoung vẫn đu lấy tay mình, Lisa chợt phì cười – "Ổn rồi, tôi chỉ đi một chút thôi, đừng làm nũng nữa."
Vẫn còn ngửi thấy mùi máu một bên má, vì vậy Lisa nhất quyết đưa Chaeyoung vào phòng ngủ, sau đó rửa sạch sẽ mặt mình rồi ra ngoài mua băng gạc về, băng bó kĩ càng khiến bàn tay Chaeyoung trở nên trắng bóc.

- "Lisa, em có thể tha thứ cho tôi không?" - Chaeyoung nhìn Lisa hỏi khi cô đang chơi đùa bàn tay đầy bông của mình - "Tôi không còn ai bên cạnh cả. Tôi rất cô đơn. Vì tôi đã làm tổn thương em quá nhiều, cho nên khi gặp lại, tôi chỉ nghĩ là mình phải tránh xa em, phải ra khỏi cuộc đời của em. Nhưng tại sao chúng ta vẫn mãi chạm mặt nhau như vậy?"

- "...."

- "Lisa, em ghét tôi rất nhiều có phải không? Tôi biết trước đây tôi làm nhiều điều có lỗi với em. Chiếm đoạt em cho riêng mình, không để ý đến mong muốn của em. Đến cả tự do của em mà tôi cũng chiếm lấy..."

Có lẽ Chaeyoung có rất nhiều điều để nói, nhưng đến lúc này cổ họng cô đã nghẹn đắng lại, nước mắt tuôn ào ạt xuống hai bên gối. Cô đưa tay dụi mắt nhưng phát hiện nó đã được Lisa băng bó hết. Chaeyoung đưa tay khác lên, nó lập tức bị Lisa bắt lấy.

Lisa đặt cánh tay lành lặn của Chaeyoung xuống bên cạnh, cúi xuống hôn lấy nước mắt của Chaeyoung. Cô muốn biết cảm giác an ủi người khác bằng cách này ... muốn biết trước đây Chaeyoung đã nhấm nháp những gì khi nuốt nước mắt của cô.

- "Chaeng... nước mắt đắng thật." - Lisa không thể lau hết nước mắt của Chaeyoung, cô đành dùng tay mình làm thay việc đó. - "Chaeng, tại sao ngày xưa chị có thể làm được điều ấy... chẳng lẽ tôi khóc không nhiều sao? Không nhiều bằng bây giờ chị khóc sao?"

- "Không... ngày xưa em khóc rất nhiều... Tại tôi... tất cả là tại tôi..."

Vậy tại sao Chaeyoung lại có thể nuốt hết từng ấy nước mắt của cô mỗi lần cô khóc? Chaeyoung không biết đắng là gì sao? Lisa lần xuống bờ môi của Chaeyoung hôn lấy. Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng, vờn xung quanh hai cánh môi. Càng lúc Lisa càng bị cuốn vào hương dâu dịu ngọt và sự mềm mại lẫn ướt át bên trong. Cô không nghĩ gì, chỉ cảm thấy muốn thật gần Chaeyoung, an ủi Chaeyoung, muốn cô ấy ngừng khóc. Thay vì nuốt nước mắt, cô thấy hôn dễ chịu hơn nhiều.

Chaeyoung cũng đáp lại nụ hôn Lisa cuồng nhiệt. Cả hai cùng đẩy sâu nụ hôn, nối tiếp nhau, lún dần vào lực hấp dẫn của chúng... Đến khi kiềm chế được một ít cảm xúc, Lisa mới phát hiện mình sắp hoà làm một với Chaeyoung. Lisa ngước nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Chaeyoung, mồ hôi lẫn trong một ít nước mắt bám trên làn da trắng nõn đã in nhiều vết hôn. Bờ ngực phập phồng vì thở dốc... giữa hai cánh môi thoát ra vài âm thanh của dục vọng...
Lisa đẩy ngón tay vào bên trong Chaeyoung, miệng cúi xuống bao lấy một bên ngực, tiếp tục để lại dấu hôn ngân. Tay cảm nhận chất ấm áp và nóng bỏng bao trùm, Lisa bắt đầu đưa đẩy va chạm thật sâu.

- "Đừng... đừng bao giờ đưa tiền cho em vì điều này nữa...Chaeng.."

- "Ư... ưm... Lisa..a...a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top