Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vỏ Bọc

00.00 a.m ? Em ngồi chơ vơ trong gốc với chiếc điện thoại, chuyện gì lại khiến em buồn lòng đến thế này ?

Nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ kia, chúng thật yên bình, em sống thật khoẻ nhưng tại sao giờ vẫn nặng lòng. Em quên đi cảm xúc rồi, em quên đi thứ mình cất giấu, em che đậy nó rất kĩ, em tạo cho mình ngàn vỏ bọc với ước muốn cho bản thân đừng bận tâm, yêu đời. Gieo vào giữa trái tim của bản thân một chút hạt giống của hạnh phúc rồi đợi nó nẩy mầm. Nhưng sao thời gian kia trôi lâu quá. Lòng ngực như thắt lại chỉ muốn rít lên từng cơn.

00:02 a.m . Đau lắm, tức lắm. Em ghét anh. Ghét cay ghét đắng. Hận anh. Thật sự rất hận. Anh nhìn xem anh làm em đau lòng đến mức nào mà lại điên loạn như này. Anh biết không? Những cảm xúc dạc dào phân phối khắp cơ thể và cảm xúc đó là sự thiếu thốn tình thương, là nỗi đau. Nhưng nhìn kìa. Em không khóc được nữa, nhưng cảm thấy bức bối lắm.. anh ác lắm.. thật sự rất ác.. anh làm em yêu anh nhưng phải do dự với tình yêu đó. Do dự với cách yêu anh lẫn việc phải tạo vỏ bọc với ngay cả anh.. đôi lúc nó còn nhiều hơn với người khác. Người yêu em mà tại sao em lại phải làm vậy chứ ? Em cũng xứng đáng được yêu mà !.

00:05 a.m chết lặng với cái cảm giác như rơi vào hư ảo, mọi thứ ngưng động lại một hồi lâu rồi lại tua nhanh. Trong muôn cái đau thì cái tiếp theo đó là cảm giác có người yêu như không có.. yêu nhau mà.. nhưng sao trong em lại có cái cảm giác nó biến mất. Nó không tồn tại bên trong.. em thấy lạc lõng thấy cô đơn lắm.. sau tất cả thì em vẫn một mình.. có anh ? Anh đối xử với em chả khác gì frendzone, anh thật sự yêu em chứ.. em ngày càng không cảm nhận được.. ngày càng tách anh ra khỏi cuộc sống.. tàn nhẫn quá..

00:07 a.m. đây là yêu sao ? Làm ơn đi tôi muốn mọi thứ thật tốt đẹp cơ mà, sao tôi lại chìm nghĩm cái cảm xúc của mình. Tôi sợ khi mình nói mình sẽ vỡ oà ra khóc mà chả ai vỗ về đâu... Mỗi lần khóc là chỉ có mình tôi.. tôi luôn cô độc.

00:10.. tôi khóc rồi.. làm ơn đi.. tôi mệt lắm.. tôi cũng muốn được yêu thương trân trọng mà.. sao không một ai cho tôi được thứ tình cảm như vậy.. kể cả người tôi yêu anh ta cũng chẳng thể làm gì.. Tôi thà chết cho xong..
Em cũng muốn được bảo vệ cũng muốn được yêu thương nhưng sao khó khăn quá.. em không ngừng khóc được nữa rồi. Cảm giác tự thấy bản thân mình đáng thương, thật nực cười làm sao..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top