Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Tình thế bất ngờ

Đầu óc của Niệm Vũ gần như muốn nổ tung, cậu rốt cuộc vẫn không thể kiên trì được nữa rồi. Những lần trước cùng lắm cậu chỉ gây ra những chuyện không đáng kể, mọi chuyện đều sẽ được Thương Kì giải quyết, mặc dù sau đó cũng bị mắng không ít. Nhưng hiện tại, chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của anh, nếu cậu còn cố chấp, nhất định sẽ gây hại đến uy tín của Thương Kì.

Suy nghĩ tới lui cũng đã thấu đáo, cậu khó khăn mở miệng "Tôi biết mình cần phải làm gì rồi"

"Tốt, biết 'thất thời mới là trang tuấn kiệt', yên tâm, tôi sẽ nói giúp, hồ sơ của cậu nhất định sẽ ko có 1 vệt đen nào, cậu vẫn sẽ có cơ hội ở một bệnh viện khác."

"Không cần bác sĩ Lâm phải phiền lòng, nếu ko còn việc gì giao phó, tôi xin đi trước." Niệm Vũ lúc này chỉ muốn 1 phát biến mất khỏi chỗ này, cậu sắp nghẹn đến phát nôn rồi.

"Ân" Lâm Khải Dương gật đầu như đã đồng ý,Niệm Vũ rất nhanh liền ly khai.

Lâm Khải Dương nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng 'Tiểu khuyển tử, muốn thể hiện mình ở chỗ của ta, ngươi xứng sao' Lâm Khải Dương 'hừm' 1 tiếng, cười khinh miệt.

___***___

Trong cuộc họp hội đồng định kì, đây là 1 cuộc họp mang tính chất quan trọng thường tập hợp đông đủ các bác sĩ trong ban báo cáo tình hình giao ban trong tháng. Mọi chuyện trước khi báo cáo đều được xem xét và xác thực kĩ càng nên trong lúc thảo luận sẽ không tránh khỏi không khí có phần căng thẳng.

Thương Kì từ lúc vào chỗ ngồi của mình đã thấy không thoải mái, anh cứ cảm thấy hình như các bác sĩ khác luôn nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, đôi lúc còn tụm lại to nhỏ, thật là khiến anh chướng mắt. Bệnh viện này nổi tiếng với nhiều nhân tài y học xuất chúng nhưng ở đâu thì cũng vậy, luôn có những "ông tám bà tám" chầu chực chờ người ta khốn đốn để mà hóng tin.

Lâm Khải Dương cũng vừa vào, chậm rãi tiến lại chỗ ngồi của mình, đối diện với Thương Kì. Y gật đầu thay cho lời chào hỏi mọi người, hai tay bắt chéo đặt lên bàn, đầu hơi cúi chờ người chủ trì cuộc họp.

"Mọi người đã đến đông đủ." Tiếng nói trầm ổn vang lên trong phòng họp, mọi người không hẹn đều hướng mắt về phía cửa.

Một lão niên với khuôn mặt phúc hậu, tóc đã trắng hết đầu nhưng gương mặt không vì thế mà già đi chút nào, nhìn ông đẹp lão như vậy, không ai nghĩ ông ấy đã ngoài 70. Ông ấy chính là Hàn Hoa Đô , viện trưởng của bệnh viện Hàn Hoa này.

Tất cả mọi người lúc này đều đã đứng dậy, kính cẩn chào người đang từng bước tiến đến ghế chủ trì.

"Được rồi, ngồi xuống hết đi."

Mọi người nghe viện trưởng lên tiếng liền ngồi, ai nấy nghiêm trang thẳng người, hai tay đều đặt hết lên bàn với tập sơ mi báo cáo kế bên. Ai cũng biết rõ tính của Hàn Hoa Đô, chuyện gì ra chuyện đó, trong công việc luôn phải tập trung tuyệt đối, không được có chút thái độ nới lỏng trong lúc làm việc, đây luôn là điều cấm kị của ông mà bác sĩ nào cũng phải nầm lòng.

"Mọi người có thể bắt đầu."

Cuộc họp hôm nay vẫn là không khác gì với những tháng trước, từng bác sĩ đứng lên báo cáo tình hình ban của mình, tình trạng của các bệnh nhân trong tháng, các tỉ suất ca mỗ thành công và thất bại, hướng giải quyết, tất tần tật đều được trình bày và thảo luận một cách rành mạch.

Mọi người đều đã báo cáo, chỉ còn lại hai người là Lâm Khải Dương và Thương Kì. Thương Kì lúc này ko tỏ vẻ gì ngoài mặt nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương trong khi người ngồi đối diện vẫn thong dong như chẳng có chuyện gì xảy ra, cất tiếng nói trước.

"Tình hình ban C có thể nói là có bước tiến triển rất tốt, tình trạng sức khoẻ của các bệnh nhân tương đối ổn định, tất cả các ca phẫu thuật gần đây đều thành công. Phản hồi từ bên ngoài rất tốt, uy tín của bệnh viện càng thêm nâng cao do năng suất làm việc của các sĩ" Chỉ vài câu ngắn gọn mà y đã gập lại tập sơ mi ý là mình đã báo cáo xong.

"Ân" Viện trưởng gật đầu thay cho lời nói, ông quay về phía Thương Kì "Còn cậu?"

Thương Kì lúc này mới gần như tỉnh hẳn, ho khan một tiếng liền lật tập sơ mi của mình:" Tình hình ban D cũng tương đối ổn, trong thời gian này cũng không gặp vấn đề, phản hồi của những bệnh nhân cũng rất tốt, chỉ là..." Đến đây anh lại không biết nói làm sao, mặt vẫn ko dám ngước lên, nhìn thấy ánh mắt của viện trưởng sợ là anh sẽ không thể đọc tiếp được. Niệm Vũ ơi Niệm Vũ, cậu thật là muốn hại chết tôi mà, Thương Kì trong lòng thầm oán.

"Chỉ là gì?" Hàn Hoa Đô cùng các bác sĩ khác vẫn luôn hướng mắt chăm chăm về anh.

Thương Kì biết là "án tử" của mình đã đến, hít một hơi tiếp tục báo cáo: "Dạ viện trưởng, chỉ là một bác sĩ do tôi dẫn dắt trong quá trình thực tập đã gây ra chuyện không may cho bệnh nhân, hiện tại bệnh nhân đã được chữa trị đang bình ổn ở phòng hồi sức. Dù vậy tôi vẫn không thể tránh khỏi việc chỉ dẫn không nghiêm, làm tổn hại đến uy tín của bệnh viện, xin viện trưởng cứ thẳng tay trách phạt, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm." Anh đây là dùng hết sức bình sinh mà nói, dứt khoát là vậy nhưng thật ra tim đang đập liên hồi, hồi hộp đến muốn phát run.

Mọi người đều gần như nín thở, Lâm Khải Dương phía đối diện nhìn chằm chằm Thương Kì. Thật không ngờ hắn lại vì tên khuyển tử Niệm Vũ mà gánh hết trách nhiệm, hừm, thật ngu ngốc. Y cũng lo xa, lại tính trước chặn đầu tên ngốc kia, cũng tốt, cho thầy trò chúng cùng dắt nhau ra khỏi bệnh viện, mình cũng đỡ nhọc lòng. Vốn từ lâu đã không ưa gì Thương Kì, giờ có cơ hội, dù hắn không bị đuổi thì uy tín với viện trưởng cũng đã giảm sút, hắn so với mình sẽ chẳng còn là trở ngại nữa. Lâm Khải Dương bề ngoài chỉ là nhếch môi nhưng bên trong lại cười rất hả hê.

"Ừm. Được rồi. Mọi người còn báo cáo chuyện gì nữa không?" Phòng họp im phăng phắc, Hàn Hoa Đô nhìn một lượt không ai lên tiếng liền đứng dậy: "Tan họp"

Thương Kì kinh ngạc ngước mặt, hai mắt mở to, miệng há hốc. Không phải riêng anh mà tất cả những người có mặt cũng khiếp đảm, không thể tin được viện trưởng ngay cả một lời trách mắng cũng không có, cứ vậy mà tiêu sái đi ra khỏi phòng. Lâm Khải Dương cũng không ngoại lệ, chỉ là y cũng không có biểu hiện lộ liễu như mọi người, không hiểu tại sao viện trưởng lại không truy cứu chuyện này nhưng điều đó làm y vô cùng tức giận.

'Lần nay coi như ngươi may mắn' Lâm Khải Dương nghĩ thầm, đứng dậy thoáng nhìn Thương Kì rồi cũng rời đi. Mọi người cũng lần lượt ra ngoài, để lại anh ngây ngốc như trời tròng, vẫn là chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top