Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Lợi dụng

Lâm Khải Dương mặt hầm hầm đi về phòng làm việc, 'Hoa Đô lão nhân, ông thật là già đến hồ đồ rồi' y thầm mắng trong lòng. Bực dọc định đẩy cửa đi vào, thật không ngờ bên trong đã có người  mở cửa làm y hụt tay ngã nhào về phía trước, cũng may người kia trụ lại Lâm Khải Dương mới không chụp ếch mà nằm ra sàn.

"Xin lỗi, e nghe tiếng bước chân nên vội mở cửa, không nghĩ là anh lại đẩy cửa đi vào, a có sao không?"Lâm Khải Dương sau khi ổn định vốn là định mắng cho người trước mặt một trận nhưng sau khi nghe được tiếng nói của người kia lai kinh ngạc ngước mặt: "Quân Nghị"

"Ừm, là e" Hàn Quân Nghị cười, đỡ Lâm Khải Dương đứng dậy "e xin lỗi"

"Không sao, cậu cũng không phải cố ý mà. " Lâm Khải Dương chỉnh lại y phục một chút, cười nhàn nhã: " Hôm nay cơn gió nào đưa Hàn tổng hạ cố đến 'y quán' của anh vậy?" Y hướng mắt đến hắn, lời nói pha chút trêu chọc.

"Gì mà Hàn tổng, anh trở nên khách sáo từ khi nào vậy?" Hàn Quân Nghị có chút dỗi, liết mắt nhìn Lâm Khải Dương vì cách xưng hô không đúng của anh.

"Hảo hảo, Tiểu Nghị, cậu đến đây có chuyện gì?"

Nghe được tiếng 'Tiểu Nghị' từ y hắn nhanh chóng thay đổi sắc mặt liền vui trở lại: "Vậy còn được, tha cho anh, e đây tới là định mời anh đi ăn tối. Cả tháng nay anh bận rộn ở bệnh viện, muốn gặp anh một chút cũng khó nữa. Hôm nay nhất quyết phải đi với e đó."

Hàn Quân Nghị vốn không định cho Lâm Khải Dương có cơ hội từ chối, nói xong một mạch kéo tay y đi theo mình. Lâm Khải Dương cũng là hết cách nhưng vẫn mạnh tay kéo hắn lại:"Từ từ đã"

"Anh lại muốn từ chối" Hàn Quân Nghị nhíu mày tỏ vẻ không vui.

"Cậu muốn anh như vậy đi ra ngoài ăn sao?" Một lời nói làm thức tỉnh. A, quên mất là hiện tại họ đang ở bệnh viện. Hàn Quân Nghị có chút bối rối thả tay y ta ra, cười trừ: "xin lỗi, e không để ý, anh thay đồ đi, e ở ngoài cửa chờ anh."Lâm Khải Dương lắc đầu cười nhìn hắn đi vội ra cửa.

Hai người cứ tự nhiên cười nói đi trên dãy hành lang, Hàn Quân Nghị cứ mãi lo nhìn Lâm Khải Dương liền không để ý đụng phải Niệm Vũ đang đi hướng ngược lại. Cậu là đang đi đến văn phòng của Thương Kì hỏi thăm tình hình cuộc họp chiều nay, cũng là quá vội mà không tránh kịp liền ngã nhào ra sàn.

"Có sao không?" Hàn Quân Nghị cũng biết là mình thất lễ liền đỡ người đứng dậy. Nhìn thấy gương mặt cậu, hắn cũng hơi giật mình, tên này có thật là con trai không vậy? Hai má phiếm hồng như con gái, đôi mắt to cùng đôi môi đỏ mộng, nhìn cậu thật chỉ muốn lồng trong tủ kính, nhìn cứ như một búp bê sứ vậy.

"À không sao, không sao." Cậu đứng dậy, phủi phủi y phục rồi hấp tấp trả lời, ngước mặt lên đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của hắn, hai má liền trở nên đỏ ửng nhìn thật chỉ muốn hôn cho một cái. Nhưng khi nhìn thấy người phía sau hắn cậu liền phục hồi tinh thần, nhanh chóng rời đi ngay.

Lâm Khải Dương nhìn thấy một màn trước mặt, nhíu mày khó chịu, anh ta tiến về phía Hàn Quân Nghị "Đi thôi"

"À ừm" hắn như vừa mới tỉnh mộng vội chạy theo người đang đi phía trước.

____***____

Hai người ăn tối tại một nhà hàng cao cấp kiểu Pháp, không gian vô cùng là sang trọng là lãng mạn. Hàn Quân Nghị cố ý đến nhà hàng này, hắn là muốn vun đắp thêm tình cảm với Lâm Khải Dương. Dù người trước mặt một lòng chỉ xem hắn là anh em tốt mà đối đãi nhưng hắn vẫn luôn kiên trì, nuôi hi vọng sẽ cùng một chỗ với y.

Hàn Quân Nghị thì vui vẻ ăn tối trong khi Lâm Khải Dương thì ngược lại, vẫn luôn trầm tư không nói. Y vẫn là khúc mắc thái độ của viện trưởng trong cuộc họp, không lý giải được tại sao ông ta lại ko truy cứu chuyện của Thương Kì. Tập trung đến nổi ngay cả Hàn Quân Nghị quơ quơ tay trước mặt mà y cũng không biết: "Khải Dương"

"A"

"Anh suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy, ngay cả e quơ tay cả buổi cũng không quan tâm nữa."

"À, chỉ là chuyện công việc thôi, không có gì, cậu ăn đi."

"Có thật chỉ là công việc? Anh có chuyện giấu e phải không?" Hàn Quân Nghị chăm chăm nhìn y dò xét.

"Không, không mà..anh, anh có chuyện gì giấu cậu đâu?" Lâm Khải Dương hơi cúi đầu không nhìn vào mắt hắn, đây là y cố tình diễn cho hắn coi. Hàn Quân Nghị là cháu trai của Hoa Đô lão nhân, đối với quan hệ hiện giờ của bọn họ, y cũng nên cấp thiết lợi dụng hắn một phen.

"Anh ko nói chúng ta liền không làm anh em nữa, từ nay không liên hệ." Hàn Quân Nghị đã bắt đầu tức giận gằn giọng nói với y.

"Đừng đừng, anh nói, anh nói."

Lâm Khải Dương thấy thái độ cương quyết của hắn thì thầm cười trong lòng nhưng mặt vẫn tỏ vẻ như bị ép buộc. Y kể ngọn ngành tất cả sự việc cho Hàn Quân Nghị nghe, tất nhiên câu chuyện đã được xuyên tạc đi không ít.

Hàn Quân Nghị nghe từng lời y kể, hai bàn tay đã bắt đầu nắm chặt kêu răng rắc, mắt cũng híp lại nguy hiểm. Hắn từng nghe y kể về một đồng nghiệp của y tên Thương Kì, tên này cũng là một nhân tài trong bệnh viện nhưng tâm địa thâm độc, thường xuyên gây khó dễ Lâm Khải Dương. Hắn đã nhiều lần bỏ qua không truy cứu, vậy mà tên Thương Kì thật quá không biết điều, dung túng cả người của mình làm ảnh hưởng uy tính của anh Khải Dương. Hắn nhất định sẽ không tha cho tên này.

Nhưng kể cũng lạ, hắn thiết nghĩ chuyện nghiệm trọng như vậy sao lại không bị truy cứu "Tên thực tập sinh của hắn gây chuyện mà ông nội không nói gì sao?"

"Hoàn toàn không, anh đây cũng là đang thắc mắc. Viện trưởng làm vậy chắc là có ý của mình, anh cũng không dám nhiều lời." Trước mặt là vậy nhưng trong lòng là đang chửi mắng Hoa Đô lão nhân.

"Em sẽ về nói chuyện với ông, em không để anh chịu uỷ khuất đâu?"

"Cũng đã giải quyết hết rồi, cậu đừng gây thêm chuyện, anh không muốn vì anh mà làm ông cháu cậu bất hoà." Thật ra nghe Hàn Quân Nghị thay y đòi công lý đã vui đến mở cờ trong bụng nhưng vẫn giả vờ như mình đang cam chịu vậy.

Điều này càng khích tướng hắn, nhìn Lâm Khải Dương ủy khuất chịu thiệt thòi, hắn sẽ khiến cái tên gây ra điều đó trả lại gấp 10.

"Còn cái tên thực tập sinh kia, em cũng muốn biết một chút."

"À, cậu ta tên Niệm Vũ, cậu cũng đã gặp rồi, là người đụng phải chúng ta ở dãy hành lang lúc chiều."

"Là cậu ta sao?" Hàn Quân Nghị có chút ngac nhiên.

"Ừm. Có chuyện gì sao?"

"À không, chỉ là em thấy trùng hợp thôi." Không ngờ lại là cậu ta, nhìn bề ngoài nhỏ nhắn yếu đuối như con gái nhưng việc làm lại không đáng yêu như người. Đúng là không thể nhìn người ở vẻ bề ngoài được, hắn nên cẩn thận hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top