Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Nội gián

"Hàn tổng sớm." Sáng hôm sau Hàn Quân Nghị đã đến công ti làm việc, thư kí Trần nhìn thấy hắn liền cung kính cuối chào.

"Ân" Hàn Quân Nghị gật đầu, hắn đi nhanh vào phòng, hôm qua để tâm ý cho buổi hẹn với Lâm Khải Dương nên công việc cũng gác qua một bên. Hôm nay cấp thiết phải giải quyết cho xong.

Đang lúc tất bật với mấy văn kiện chồng chất lại nghe tiếng có người mở cửa, hắn cũng không buồn nhìn lên. Trên thế gian này người to gan không xin phép hắn đã tự ý đi vào phòng làm việc duy chỉ có 2 người, 1 là ông nội và người còn lại không ai khác là tên 'đầu đất' chơi với hắn từ khi còn trong bụng mẹ, Lãm Thiên Du. Ông nội giờ này làm gì đến chỗ hắn, mà cũng không 1 tiếng đã đi vào như vậy, khẳng định là cái tên ' không biết trời cao đất dày' kia rồi.

"Aiyo, Hàn tổng của tôi hôm nay bận rộn quá nha." Lãm Thiên Du vừa vào đã có thái độ không đứng đắn, đã vậy còn buông lời trêu chọc.

Hàn Quân Nghị hai mắt trợn lên nhìn y rồi lại cụp xuống tiếp tục công việc, giống như lời của y nói là cho không khí nghe vậy.

"Nè, quan tâm mình chút được không, mình đến đây là có việc đó." Thấy thái độ xem mình không ra gì của Hàn Quân Nghị, Lãm Thiên Du liền thốt lên lời trách móc.

"Loại công tử ăn chơi lêu lỏng như cậu mà cũng bày đặt nói chuyện công việc với mình?" Hàn Quân Nghị rõ là không muốn quan tâm nhưng lại bị lời của Lãm Thiên Du làm cho buồn cười, cái tên 'thái tử' này thì có chuyện gì hệ trọng chứ, chắc lại mấy trò vui chơi định rủ hắn cùng tham gia đây.

"Ha. Bạn bè bao nhiêu năm mà nói chuyện cứ như tạt nước lạnh vô mặt mình. Tới là có chuyện thật, còn là chuyện sống còn của mình nữa, cậu nhất định phải giúp mình." Lãm Thiên Du ngã người dựa lưng vào sofa, y mệt mỏi giơ tay day thái dương đau nhức.

Hàn Quân Nghị lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy tình cảnh của Lãm Thiên Du chắc hẳn là y cũng có việc liền ngừng công việc của mình đi lại phía sofa ngồi đối diện với y.

"Lại muốn mình tới nói chuyện với bác Lãm xí xoá mấy vụ ăn chơi của cậu." Hàn Quân Nghị dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, tai tay khoanh trước ngực ngán ngẩm nhìn người đối diện. Cái tên này từ khi sinh ra đã trái tính trái nết, vì là con một nên được hết mực yêu thương nuông chiều đến hư hỏng. Lớn lên gia cảnh giàu có lại có phong thái hơn người nên thường đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Dù là bạn bè lâu năm như vậy nhưng Hàn Quân Nghị vẫn không chịu được cái tính này của Lãm Thiên Du, nhiều lần tức giận đến mức gián cho y mấy cú đấm mà vẫn là chứng nào tật nấy. Rõ là hết cách nên hắn cũng chẳng muốn quan tâm nữa, để cho y tự sinh tự diệt.

"Không phải. Lần này còn nghiêm trọng hơn, ba lại muốn mình vào công ty học làm tổng giám đốc, những lần trước mình từ chối không học ba tức giận nhưng vẫn cho qua, không hiểu sao lần này lại gắt như vậy, không những đuổi mình ra khỏi nhà còn nói sẽ không cho mình hưởng một xu tài sản. Mình thật cũng không muốn làm ba thất vọng nhưng... mình..." Lãm Thiên Du nói đến đây lại hướng mắt nhìn Hàn Quân Nghị, ý là không biết phải nói làm sao.

"Nhưng cậu là thích làm cái khác nên nhất quyết không chịu thua tranh cãi với bác Lãm, cuối cùng vẫn là muốn nhờ mình đến giãn hoà." Hàn Quân Nghị thấy sự khó xử trong mắt Lãm Thiên Du. Nhiều năm như vậy mà hai cha con họ vẫn không có tiếng nói chung. Hàn Quân Nghị biết rõ là y muốn làm cái gì, cũng đã nhiều lần qua nhà y giúp đỡ nói chuyện với bác Lãm nhưng vẫn là không có kết quả.

"Mình muốn làm bác sĩ thì có gì sai, cũng đã tốt nghiệp 4 năm rồi. Ha, ba ngay cả 1 lý do cũng không có, nhất quyết đòi ngăn cản mình. Phải chi mình được hoán đổi với cậu. Hừ" Lãm Thiên Du mệt mỏi, nói ra những lời tuyệt vọng tự đáy lòng.

"Tại sao lại muốn hoán đổi với mình?"

"Ông nội Hàn chẳng phải cũng muốn cậu học ngành y đó sao nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn học kinh doanh và làm tổng tài Hàn thị. Cậu thật tốt có một người ông luôn ở phía sau ủng hộ, còn mình thì sao, ba cứ cố chấp bắt ép mình phải làm điều mình không thích, đến cuối cùng cha con cứ liên tục bất hoà, mình cảm thấy mệt mỏi, chán nản lắm rồi."

Hàn Quân Nghị thở dài, hắn sao lại không hiểu tâm ý của Lãm Thiên Du ngưỡng mộ hắn được tự do lựa chọn trong khi y bị ràng buộc đến mức ngạt thở. Chỉ có điều không phải hắn không muốn giúp mà là đã thử rồi nhưng không thành công. Bác Lãm nói dễ thì dễ nhưng 1 khi đã cương quyết điều gì, dù hắn có dùng giao tình nhiêu năm ra khuyên giải cũng bằng thừa.

"Mình cũng 'lực bất tòng tâm', Thiên Du, mình thấy cậu vẫn là nên nghe lời bác Lãm thì hơn."

"Không!!! Quân Nghị, cậu là bạn thân của mình chẳng lẽ không hiểu mình. Mình đã muốn thì sẽ không ai ép buộc được." Lãm Thiên Du dựng người dậy, dùng ánh mắt kiên định để khẳng định lời nói của mình là chắc chắn.

"Được rồi được rồi, cậu nghiêm túc như vậy làm gì?" Hàn Quân Nghị thấy vẻ cương quyết của y cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa "Nhưng nói như cậu thì rõ đã hết cách, mình cũng không giúp được gì cho cậu."

"Sai, sai rồi. Cậu chính là giúp được cho mình rất nhiều."

Hàn Quân Nghị hai mắt khó hiểu nhìn Lãm Thiên Du, biết là hắn vẫn chưa hiểu, y tiếp lời: "Là bệnh viện của ông nội Hàn, nếu cậu mở lời, chắc chắn mình sẽ được một chỗ ở trong đó."

"Cái gì?" Hàn Quân Nghị dựng thẳng người dậy, vẫn chưa tiếp nhận được lời vừa mới nghe "Muốn gia nhập Hàn Hoa, mình có phải nghe lầm không vậy?"

Thấy thái độ của Hàn Quân Nghị, Lãm Thiên Du lại thấy khó hiểu, có cần giật mình như vậy không chứ: "Cậu sao vậy, đừng coi thường mình nha, mình là tốt nghiệp bằng loại giỏi đó, chỉ là các bệnh viện khác không có khả năng thu nạp mình do thế lực của ba. Chỉ duy có Hàn Hoa là ông ấy không thể đụng vào. Coi như nể tình bạn hữu lâu năm, giúp mình một lần nữa đi Quân Nghị.

Hàn Quân Nghị liếc nhìn hắn rồi lại chuyển hướng mắt đi chỗ khác, điệu bộ không quan tâm.

"Quân Nghịiiiiiiiii....."

"Quân Nghị..." Tiếng gọi nhỏ như rót vào tai, Lãm Thiên Du thỏ thẻ nài nỉ.

"Được rồi, bớt nói mấy lời sởn da gà đó đi. Mình không chắc chắn ông sẽ đồng ý đâu." Hàn Quân Nghị thật không chịu nổi hắn gọi tên mình như vậy, buộc phải mở miệng đồng ý giúp đỡ.

Lãm Thiên Du mừng như điên liền nhào qua chỗ Hàn Quân Nghị mà ôm lấy hắn"Mình biết Quân Nghị tốt nhất mà, cậu sẽ không bỏ mặc mình đâu."

"Ghê tởm. Bỏ mình ra." Hàn Quân Nghị một mực né tránh, thẳng thừng đẩy Lãm Thiên Du ra khỏi người mình.

"Không thích thì thôi." Lãm Thiên Du bĩu môi "Mình biết cậu lo cái gì, yên tâm đi, mình bình thường lêu lỏng chỉ vì muốn đấu tranh với ba, nếu được làm việc mình yêu thích sẽ cực kì nghiêm túc. Với lại mình phải qua đợt thực tập nữa, cậu nghĩ vừa vào là được làm bác sĩ sao?"

Hàn Quân Nghị nghe y nói cũng cảm thấy yên tâm đôi chút. Không biết nghĩ gì bỗng nhiên hắn khựng lại, quay phắc mặt qua nhìn Lãm Thiên Du 1 lượt từ trên xuống dưới, bất giác lại cười. Lãm Thiên Du nhìn thấy độ của Hàn Quân Nghị liền nhìn hắn như kẻ dị nhân, y xịch ra xa hắn một chút liền nói "Mình biết mình đẹp trai hơn người nhưng cũng đừng nhìn một cách thèm muốn như vậy."

"Đúng là 'miệng chó không mọc được ngà voi', cậu có đẹp hơn Phan An mình cũng không thèm. Mình là muốn cậu giúp một chuyện."

Lãm Thiên Du lại bĩu môi "Được rồi, Hàn tổng nói gì cũng đúng hết. Hứ, muốn nhờ mình chuyện gì?"

Hàn Quân Nghị nhếch môi rồi tiếp lời y:"Mình giúp cậu gia nhập Hàn Hoa, cậu giúp mình theo dõi 1 người trong đó, nhất cử nhất động của hắn đều phải báo cho mình."

"Hả, theo dõi người, mình là làm bác sĩ, không phải thám tử tư." Lãm Thiên Du bất mãn nhìn hắn.

"Chỉ là nhờ cậu để ý một người liền khó khăn như vậy sao? Được thôi, vậy việc cậu muốn gia nhập Hàn Hoa mình có hay không nên suy nghĩ...."

"Được được, mình theo dõi mình theo dõi." Thấy Hàn Quân Nghị đưa tay chỉ vào thái dương tỏ vẻ chần chừ làm Lãm Thiên Du sợ hãi liền đồng ý ngay. 'Hàn Quân Nghị cậu được lắm, uy hiếp cả mình, hứ, sau này đừng có để mình nắm được đuôi của cậu' Lãm Thiên Du nghĩ thầm.

"Người đó là ai? Cho mình một chút thông tin của hắn đi"

"Niệm Vũ, thực tập sinh đợt mới nhất của Hàn Hoa, thông tin cụ thể mình sẽ gửi qua email cho cậu." Lãm Thiên Du xin nhờ giúp đỡ lần này lại là cơ hội giúp cho hắn. Một mình Khải Dương tin chắc không thể đấu lại tên Thương Kì nham hiểm kia. Đưa Thiên Du vào giúp y một tay chặt đứt cánh tay bên cạnh Thương Kì, mà kẻ đó không ai khác là Niệm Vũ.

"Được, mình sẽ xem. Không còn sớm nữa, mình về trước, cậu tiếp tục công việc đi."

"Ừm."

Sau khi Lãm Thiên Du rời đi, Hàn Quân Nghị cũng không vội trở lại bàn làm việc, hắn đứng trước tấm kính ngăn cách giữa cao ốc phòng hắn và đô thị sa hoa mà nhìn xa xăm. Môi hơi nhếch, mắt vẫn không chuyển động đi nơi khác, cả người toát ra khí lạnh đến bức người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top