Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Bạn bè tranh cãi

Trong phòng vip quán bar, Hàn Quân Nghị nhàn nhã ngồi trên sofa, hai mắt nhắm hờ, tay khoanh trước ngực khoan thai mà thư giản. Hắn thật ra cũng không mấy hứng thú với những chỗ trụy lạc này, là do nhận được điện thoại của Lãm Thiên Du hẹn nên mới miễn cưỡng đến.

Cửa ngoài nhẹ nhàng được mở ra, ông chủ quan bar thận trọng nhìn hắn rồi mới quay sang người bên cạnh cung kính nói: " Lãm thiếu, xin mời."

"Được rồi, ra ngoài đi." Lãm Thiên Du phất tay, cửa nhanh chóng được cẩn thận đóng lại.

"Đến đây để ngủ à, không biết hưởng thụ." Lãm Thiên Du tiến đến chỗ Hàn Quân Nghị, ngã hẳn người xuống ghế gây ra tiếng động lớn, y là cố ý đánh thức người kế bên.

Hàn Quân Nghị mở mắt, liếc xéo Lãm Thiên Du 1 cái mới lên tiếng:"Lắm lời, có chuyện gì mau nói."

Lãm Thiên Du chu môi tỏ vẻ oán trách: " Riết rồi không coi mình ra cái gì. Hừ, kêu mình để ý Niệm Vũ của cậu..." Hàn Quân Nghị trợn mắt như lời cảnh cáo vì tội dùng sai từ của y, Lãm Thiên Du nhìn thấy liền nuốt một ngụm nước miếng: "à không không, là cái tên thực tập sinh đó, mình không thấy cậu ta, chỉ gặp được một người, hắn hiện tại là người sẽ dẫn dắt mình."

"Thương Kì?" Hàn Quân Nghị nhíu mày.

"Đúng đúng. Là tiền bối." Lãm Thiên Du thật thà trả lời đã không kịp để ý ánh mắt như dao găm đang soi về phía y.

"Tiền bối?" Hàn Quân Nghị nguy hiểm lên tiếng "Hắn xứng được người khác dùng xanh xưng tiền bối sao?"

Lãm Thiên Du quay qua nhìn Hàn Quân Nghị, mắt hắn híp lai cực kì nguy hiểm, giống như muốn giết người vậy, thật đáng sợ.

"Cậu sao lại như vậy, mình thấy ngoài vẻ lạnh lùng thì Thương Kì cũng không có biểu hiện gì của một người xấu."

"Cậu mới gặp hắn có 1 lần, dựa vào đâu dám khẳng định hắn không phải người xấu?." Hàn Quân Nghị rõ ràng không nghe lọt tai lời của Lãm Thiên Du. Hắn đang tức giận nhưng vẫn cố kiềm nén hỏi ngược lại y.

"Dựa vào con mắt nhìn người của mình." Lãm Thiên Du không tiếp tục ngã ngớn như lúc đầu, nghiêm túc nói: "kêu mình theo dõi 1 người nhưng lại gửi đến 2 hồ sơ, còn nói phải cẩn thận với người có tên Thương Kì này. Mình xem xét cả một đêm cộng thêm lần tiếp xúc hồi sáng thì thật không biết có điểm nào để chê hắn. Không lẽ tính cách người ta lạnh lùng thì mình phải cẩn trọng à?"

"Nông cạn." Hàn Quân Nghị trầm giọng nói.

Lãm Thiên Du nhăn mặt nhưng lại nhanh phục hồi, gương mặt tươi cười nhìn hắn: "Được được, mình chịu thua, cậu nói gì cũng đúng hết. Thật ra chỉ là theo dõi, cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, mình sẽ không tranh cãi, OK."

Không khí trở nên căng thẳng nên buộc Lãm Thiên Du phải lùi bước nhường nhịn. Bạn bè với nhau 20 mấy năm, y là người hiểu rõ hắn hơn ai hết. Hàn Quân Nghị là người độc đoán, một khi hắn đã quyết định điều gì thì sẽ không vì mấy lời dễ nghe mà thay đổi. Tuy là vậy nhưng những chuyện hắn làm không bao giờ là 'kinh thiên hại lý', luôn có một sức thuyết phục vô cùng cao, y chính là nể hắn ở điểm này. Nhưng hiện tại, rõ ràng ai 'sáng mắt' đều sẽ thấy hắn dường như đã thay đổi, làm việc lại dựa vào cảm tính, không nói lý lẽ. Lãm Thiên Du buộc phải 'thả dây cương', một khi căng quá sợ tình bạn cũng không còn.

"Mình hiện giờ cho cậu dần dần tiếp xúc với hắn, thời gian sẽ chứng minh, lời mình nói là không sai, rồi cậu sẽ nhìn thấy con người thật của hắn." Hàn Quân Nghị cũng không muốn phân giải thêm, dù sao cũng là bạn thân lâu năm lại tranh cãi vì hạng người như Thương Kì thật là không đáng.

Lãm Thiên Du nghe hắn nói cũng không lên tiếng trả lại. Y chăm chăm nhìn hắn mà nhíu mày 'nếu đã vậy thì hãy để thời gian trả lời, xem cách nhìn người của y và phán đoán của Hàn Quân Nghị, ai đến cuối cùng mới là người đúng.'

"Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa, mình là có thắc mắc nên mới gọi cậu đến hỏi đây." Lãm Thiên Du nhanh trí đổi đề tài, đem không khí căng thẳng khi nảy dẹp qua 1 bên.

"Chuyện gì?"

"Chẳng phải cậu nói mình vào Hàn Hoa sẽ theo Lâm Khải Dương sao, sao hiện tai lại là Thương Kì?"

Hàn Quân Nghị lại lần nữa ngã người ra sofa, hắn có vẻ mệt mỏi trả lời: "Là ý của ông nội, ông nhất quyết chọn Thương Kì, nếu không cậu cũng đừng mơ gia nhập Hàn Hoa." Trong giọng nói mang sự bất mãn oán trách.

Nghĩ lại chuyện tối qua thật sự tức đến nuốt không trôi. Những tưởng ông khó tính, mình tay ngang xin xỏ cho Thiên Du sẽ gặp khó khăn, thật không ngờ vừa nghe ông liền đồng ý. Đã vậy nhất quyết để Thương Kì dẫn dắt Thiên Du, dù hắn nói thế nào vẫn không thể thay đổi, còn bị mắng một trận vì buông lời chê bai Thương Kì. Thật không biết hắn tài giỏi nịnh bợ thế nào lại khiến ông tin tưởng đến như vậy.

"Oh, nếu là ý của ông nội Hàn thì đúng là khó mà xoay chuyển, mặc kệ là dùng cách gì để được vào Hàn Hoa, hiện tại mình theo Thương Kì cũng không tồi." Vẻ mặt Lãm Thiên Du cực kì rạng rỡ, y cư nhiên bộc lộ suy nghĩ của mình, không một chút mảy may nghĩ đến người đang ngồi kế bên.

Hàn Quân Nghị nheo mắt nguy hiểm, hai tay đã siết chặt thành quyền.

Hắn như nghĩ ra chuyện gì đó, thu lại vẻ mặt hung ác, lạnh nhạt hỏi: "Còn Niệm Vũ, cậu ta đi đâu mà lại không thấy?"

"Sao mình biết được, vốn định hỏi tiền bối để làm quen với hắn, ai ngờ anh ấy lạnh lùng quá, không tiếp xúc được. Haizz, mình sẽ tìm cơ hội." Lãm Thiên Du nâng ly rượu uống một ngụm, lời nói tỏ ý than vãn.

"Ừm. Mình về." Đã nghe hết những điều muốn nghe, Hàn Quân Nghị cũng không chút đi dự, đứng dậy liền đi ra cửa.

"Này này, Quân...." Chưa nói hết câu mà người đã nhanh chóng biến mất, Lãm Thiên Du bất mãn liếc ra cửa mà rủa y:"cái tên này, cái tật xấu tính mãi không bỏ."

Y cũng không tính với hắn làm gì, ngã người ra sofa. Đến đây không chơi một phen cũng thật là uổng, nghĩ là làm liền, y gọi chủ quán bar nhanh chóng đưa các tiếp viên nữ đến phục vụ. Căn phòng yên tĩnh trong phút chốc trở nên hỗn loạn trong tạp âm. (Chong sáng, chong sáng đi mấy đứa --')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top