Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 10. Ne dit jamais je t'aime

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mmmm! Mmmmmmmmm!" Seong Wu muốn la lên, nhưng cổ họng anh chỉ có thể phát ra tiếng ư ử vô nghĩa vì bàn tay kia bóp quá chặt. Tim anh bắt đầu đập như điên cuồng, cả cơ thể đều vùng vẫy hòng thoát ra khỏi gọng kìm của kẻ phía sau, nhưng đối với một người vừa trải qua áp lực cả về thể xác lẫn tinh thần như Seong Wu, việc đó gần như không thể.

Hắn ta lôi anh vào một bụi cây lớn trong công viên ngay cạnh đó rồi kéo anh ngồi thụp xuống. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Tiền bối! Là em, Daniel đây mà!"

Bàn tay đang bịt miệng anh dần thả lỏng. Anh thở hổn hển, quay lại nhìn thì thấy đúng là cậu hậu bối tóc hồng của mình.

Seong Wu thốt lên: "Sao cậu lại..."

"Shhhh!" Daniel đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho anh im lặng, rồi ló đầu ra ngoài bụi cây mà ngó nghiêng xung quanh.

"Anh đang bị bám đuôi đấy." Cậu thì thầm. "Hắn ta vẫn đang ở ngoài kia."

Tim Seong Wu đập "Thịch" một tiếng, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc, mồ hôi lạnh phía sau lưng bắt đầu túa ra nhiều hơn.

"Bây giờ thế này..." Sau một hồi quan sát, Daniel cúi xuống khẽ nói, "Em đếm đến ba thì mình cùng chạy hết tốc lực ra kia nhé."

Seong Wu nhìn theo hướng Daniel chỉ, đó là con đường tối om dẫn vào bên trong công viên.

"Cậu... cậu có chắc không?"

"Tin em." Người đối diện nắm chặt lấy tay anh. Hơi ấm từ bàn tay to lớn của cậu truyền sang khiến Seong Wu cảm thấy yên lòng hơn đôi chút.

"Nào, một, hai, ba!"

Tuy đã được báo trước, nhưng anh vẫn không đứng lên kịp cùng lúc với cậu, thân thể có hơi lảo đảo, nhưng may mắn là không ngã xuống. Daniel dẫn anh chạy thật nhanh vào những con đường hẹp chỉ có đôi ba ánh đèn nhàn nhạt thậm chí chẳng đủ để nhìn thấy đâu là mặt đất, nhưng lại đủ để lẫn lộn những bụi cây rậm rạp, những thân cây to lớn với những con quái vật không rõ hình thù. Họ đã chạy qua bao nhiêu ngã rẽ, Seong Wu không nhớ nổi nữa, nhưng anh cứ thế cắm đầu chạy, mặc cho gió đêm thốc vào mặt, đầu óc vì vận động mà trở nên tỉnh táo. Cho đến khi một lần nữa dừng lại, trên đầu anh đã là ánh đèn cao áp sáng rực, phía trước là dòng người qua lại như mắc cửi giữa phố phường nhộn nhịp về đêm.

Seong Wu bỗng cảm thấy mọi thứ có chút không thực, cứ như vừa bước sang một thế giới khác vậy.

Anh chống tay lên đầu gối, thở hổn hển. Người bên cạnh cúi xuống hỏi: "Anh ổn chứ?"

"Ừm... tôi không sao." Seong Wu phẩy tay.

Daniel kéo anh lại ngồi nghỉ ở một bồn hoa bên ngoài một cửa tiệm cà phê. Mùa cà phê được rang từ trong quán bay ra kết hợp với mùi hương dìu dịu những loài hoa nở về đêm lập tức khiến cho anh cảm thấy dễ chịu hơn.

"Sao cậu lại ở đó vậy?"

"À... lúc buổi chiều tan học em thấy có một kẻ khả nghi bám theo anh, nên em cũng đi theo."

Dạ dày Seong Wu khẽ quặn lên, nhưng anh vẫn cố lấy giọng cứng rắn mà nói với Daniel: "Lần sau đừng làm như vậy nữa. Nguy hiểm lắm."

Ngẫm nghĩ một lúc, anh hỏi thêm: "Cậu có nhìn thấy mặt kẻ bám đuôi tôi không?"

"Em không thấy rõ, hắn ta bịt mặt kín mít."

"Trông hắn có giống..." Seong Wu khẽ nuốt nước bọt. "Người hôm trước chúng ta gặp không?"

"Không giống lắm, vóc dáng không giống."

"Vậy à..." Không hiểu sao, Seong Wu lại cảm thấy nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải là anh ta, là ai cũng được.

Những người ra vào quán cà phê bắt đầu nhìn cả hai bằng ánh mắt tò mò. Daniel da mặt mỏng, liền hỏi anh: "À... bây giờ chúng ta đi đâu đây anh? Anh có muốn về nhà em không?"

Seong Wu khẽ lắc đầu: "Thôi... tôi không muốn làm phiền gia đình cậu mãi." Anh cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, rồi nói với người đối diện: "Cùng về nhà tôi đi."

___________________________

Daniel cứ thế ù ù cạc cạc hộ tống Seong Wu về nhà. Khu chung cư chỗ anh ở không hẳn là một khu cao cấp, nhưng cũng là dạng dành cho các gia đình trung lưu. Daniel cứ vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, luôn miệng bình luận về những thứ mà cậu cảm thấy thú vị. Seong Wu trong khi đó chỉ lẳng lặng bước đi, cho đến khi họ đã đứng trước căn hộ nằm trong góc khuất xa nhất của tầng bảy.

Seong Wu dùng chìa khóa mở cửa, để lộ ra bên trong là căn hộ một phòng ngủ với nội thất đơn giản, đơn giản đến mức gần như sơ sài. Ở phòng khách kiêm phòng ăn, nơi chiếm diện tích lớn nhất trong nhà, không có ghế sô pha hay chiếc bàn lớn mặt kính như cậu vẫn thường thấy ở nhà mình, mà chỉ là một chiếc bàn gấp bé xíu cùng với đệm ngồi trải xung quanh đó. Ở những vị trí khác trong nhà cũng có một sự thiếu thốn đồ nội thất tương tự, ngoài những món cơ bản cần thiết nhất đề duy trì sự sống. Dường như Seong Wu không có ý định khiến cho căn nhà của mình trở thành một nơi ấm áp hay dễ chịu gì cả, chỉ đơn giản là "ở được" mà thôi.

"Anh sống ở đây một mình sao?"

"Phải." Seong Wu cởi bỏ cặp táp và áo khoác treo lên giá phía sau cửa ra vào, rồi quay sang hỏi cậu: "Ăn mì không?"

Câu hỏi của anh khiến Daniel chợt nhớ ra là mình chưa ăn gì cả từ chiều đến giờ, cái bụng cũng bắt đầu biểu tình, nên liền gật đầu. Seong Wu đi vào bếp bật ấm đun nước. Chẳng mất bao lâu, hai tô mì nóng bốc khói đã xuất hiện trên chiếc bàn nhỏ. Hai người cúi đầu ăn ngấu nghiến, cốt để lấp đầy cái bụng.

Trong lúc Daniel vẫn đang nhai nhồm nhoàm một miệng mì, Seong Wu chợt lên tiếng: "Làm sao cậu biết đường dẫn ra sau công viên vậy?"

"À... lúc nhỏ em từng sống ở gần đó. Hồi đó em hay chơi trốn tìm với mấy đứa em họ hàng trong công viên lắm. Ban nãy em cũng hơi lo là mình không nhớ đường, tại lâu quá rồi mà, may mà cuối cùng cũng ra được."

Daniel thấy nét mặt anh bỗng biến chuyển.

"Cậu từng sống ở gần đó sao?"

"Vâng, lúc mà bố mẹ em chưa li dị."

"Li dị? Nhưng hôm trước mẹ cậu bảo bác trai chỉ đi vắng thôi mà..."

"Người đó là bố dượng em. Mẹ em tái hôn khoảng sáu năm trước. Sau đó thì em và mẹ chuyển tới sống cùng ông ấy ở căn nhà hiện tại."

"Tức là... sáu năm trước, cậu vẫn ở khu phố đó sao?"

Daniel khẽ gật đầu.

"Vậy cậu có biết..."

Daniel nghe thấy Seong Wu nói gì đó, nhưng bỗng dưng anh lại im bặt. Daniel sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại: "Sao cơ ạ?"

"À không, không có gì đâu."

Daniel bắt đầu cảm thấy khó hiểu, cậu hỏi tiếp: "Anh cũng từng sống ở đó ạ?"

Seong Wu có vẻ không thích đề tài này, anh nhìn chằm chằm vào tô mì của mình mà đáp lời cậu: "À... ừm..."

"Sao anh lại chuyển đi?"

"Cậu biết đấy... gia đình tôi..." Hội trưởng ngập ngừng vài tiếng như vậy rồi im bặt.

Daniel bỗng ngộ ra, có lẽ gia đình anh ấy đã từng sống ở đó, mà họ đều đã mất, vậy thì đương nhiên anh ấy sẽ không thể sống nổi trong một căn nhà toàn bóng dáng gia đình của mình rồi. Cậu bỗng cảm thấy hơi hối hận vì đã hỏi.

Khoan đã, Seong Wu kể rằng bố mẹ anh ấy đều đã mất, nhưng mà người họ gặp hôm trước lại là anh kế của anh ấy, tức là anh ấy có mẹ kế hoặc bố dượng gì đó sao? Nhưng anh ấy không nhắc gì tới người đó, vậy thì người đó ra sao? Có phải vẫn còn sống không, hay là cũng đã chết? Rồi cái thái độ sợ hãi lạ lùng của anh ấy đối với người "anh kế" kia nữa... Thật quá sức khó hiểu.

Mà nói tới sợ hãi, lúc chiều nay khi hội trưởng chạy ra khỏi căn nhà kia, vẻ mặt anh ấy như vừa nhìn thấy ma vậy.

"Căn nhà mà phó hội trưởng dẫn anh đến lúc chiều là nhà của anh ấy ạ?"

Seong Wu khẽ gật đầu.

"Sao bỗng dưng anh lại chạy ra khỏi đó thế?"

"À... thật ra gia đình cậu ấy... đang có... khách... Tôi thấy ở lại không tiện, nên..."

"Vậy anh Min Hyun cũng để anh đi về một mình trong tình trạng như vậy sao?"

"Tình... tình trạng gì đâu chứ? Tôi ổ-ổn mà..."

"Ổn thế nào được? Rõ ràng là lúc trên đường về nhà anh còn ngất đi một lần nữa mà...."

Seong Wu mím chặt môi, rồi ngước nhìn cậu với một ánh mắt gần như thù địch: "Không phải chuyện của cậu."

Daniel bị bất ngờ trước thái độ của người đối diện. Cậu bỗng cảm thấy hơi tức giận một chút, rõ ràng cũng chỉ vì cậu lo lắng cho anh ta nên mới hỏi, vậy mà...

"Tại sao anh lại cứng đầu như vậy chứ? Nếu như anh chia sẻ cho em biết chuyện gì đang xảy ra, em có thể giúp anh được mà?"

"Giúp tôi à? Cậu không nhận thấy chính bản thân mình cũng đang hành động như một kẻ bám đuôi đó sao?"

Daniel cảm thấy mặt mình nóng lên, cậu cảm thấy vừa tức tối vừa buồn bực vì bị hiểu lầm, nỗi ấm ức trào dâng khiến cho cổ họng cứ nghẹn lại..

"Em... quan tâm đến anh... em sợ có điều không hay xảy ra cho anh nên mới làm như vậy. Em không phải... thứ... như anh nghĩ đâu..."

"Quan tâm tôi à?" Seong Wu nhếch mép. "Tại sao chứ?"

"Vì em... em..." Câu hỏi của người kia khiến Daniel ngắc ngứ. Phải, tại sao cậu lại để tâm đến Ong Seong Wu nhiều như vậy? Rõ ràng họ còn chưa biết nhau được bao lâu, nhưng Daniel lại không nhịn được mà thu mọi thứ người kia làm vào tầm mắt, rồi xem chuyện của anh như chuyện của mình. Lí do hợp lý cho chuyện này là gì?

Trước khi Daniel kịp nghĩ ra câu trả lời, cậu kinh ngạc nhìn thấy ngay trước mắt mình là đôi mắt nhắm nghiền của Seong Wu ở khoảng cách rất gần, còn môi anh thì vừa chặn lấy môi cậu một cách rất bạo lực. Người đối diện bắt đầu dùng lưỡi thâm nhập vào khoang miệng cậu mà càn quấy. Daniel chưa bao giờ hôn ai, không ngờ đến mình lại mất nụ hôn đầu trong hoàn cảnh như thế này. Thế nhưng kỹ thuật của Seong Wu tốt vô cùng, chẳng mấy chốc lại khiến cậu bị cuốn theo, không tự chủ được mà trầm mê trong đó. Nhưng khi mà Daniel đang định vòng tay ôm lấy anh thì lại bị Seong Wu đẩy ra.

Anh nhìn xuống hạ bộ cậu, khẽ nhếch mép.

Daniel cũng nhìn xuống, mặt cậu liền đỏ bừng lên bởi thằng em không an phận đã dựng đứng, khiến cho đũng quần của cậu bị dồn lên thành một ngọn núi nhỏ. Daniel chỉ ước gì có cái lỗ nào để cậu chui xuống ngay bây giờ.

"Đây là thứ cậu muốn, ngay từ đầu, đúng không?" Seong Wu đặt tay lên đũng quần Daniel, khẽ bóp nhẹ.

"Kh-không phải..." Daniel giật nảy mình, phản đối yếu ớt.

Ánh mắt Seong Wu có gì đó như điên dại mà Daniel không thể gọi tên, nhưng cậu cứ bị cuốn theo hành động của người kia mà không thể phản kháng. Anh đẩy cậu ngồi dựa vào tường, rồi hạ thấp đầu, tay bắt đầu kéo mở thắt lưng quần của cậu, khiến cho tiếng kim loại lách cách vang lên. Daniel nhắm chặt mắt, không dám nhìn tiếp nữa.

Cậu cảm thấy lưng quần cùng khóa kéo trên đũng quần đã được mở ra, nhưng không hiểu sao người kia lại không có động tĩnh gì, mà phần đùi cậu bỗng dưng lại thấy nằng nặng.

Daniel hé mắt ra nhìn thì thấy Seong Wu đang gục đầu trên đùi cậu, nhắm mắt thở đều.

Daniel đơ mặt ra trong giây lát, mãi một lúc sau mới nhận thức được tình hình.

Phải không vậy trời! Cậu than thầm.

Thế là Daniel cứ ngồi như vậy trong tình trạng khóa quần đã bị mở ra, còn người kia thì lại nằm trên đùi của cậu ngủ ngon lành như vậy, không biết phải làm gì một lúc lâu.

Thấy người kia không có dấu hiệu gì là sẽ hồi tỉnh, Daniel thở dài khẽ vỗ nhẹ lên đũng quần của mình. "Xuống, xuống đi nào con trai."

Đợi cho hạ bộ bớt hưng phấn, Daniel liền kéo khóa quần lại chỉnh tề. Cậu nhìn người đang gục đầu ngủ trên đùi mình, thở dài cúi xuống nâng anh dậy. Có thể ngủ được trong tình huống này, hẳn anh cũng đã mệt mỏi lắm rồi.

Dù cao tương đương cậu, Seong Wu lại nhẹ cân một cách kì lạ. Cậu vác người kia lên vai, mang anh đến phòng ngủ.

Đặt Seong Wu xuống giường rồi, Daniel lại nhìn tới bộ quần áo đồng phục vẫn còn nguyên trên người anh.

Mặc như thế này mà ngủ... chắc sẽ thấy khó chịu lắm nhỉ?

Daniel đứng thừ ra suy nghĩ một hồi, rốt cuộc dứt khoát đi đến chiếc tủ duy nhất trong phòng, lục tìm trong đó ra một bộ quần áo ngủ.

Cậu quay trở lại bên giường, chần chừ một lát trước khi cúi xuống bắt đầu cởi dần từng nút trên chiếc áo sơ mi của anh, tự nhiên lại có cảm giác như mình đang làm việc gì sai trái. Làn da trắng của anh bắt đầu hiện ra dần dần từng chút, từng chút một. Daniel khẽ nuốt nước bọt.

Daniel nâng người Seong Wu lên để thay áo, không tránh khỏi việc chạm vào da thịt trần trụi của anh. Xúc cảm mịn màng man mát trên cơ thể người kia khiến cậu bất ngờ, lại khiến cho cậu càng muốn lấn chiếm, muốn được chạm vào anh nhiều hơn nữa. Daniel nhìn người kia vẫn nhắm mắt ngủ, cơ thể vô lực mặc cậu muốn làm gì thì làm, cố kiềm lòng lại.

Cậu hít thở một hơi dài. Nào, bình tĩnh đi Kang Daniel. Người ta có cái gì thì mày cũng có cái đó thôi, đều là đàn ông với nhau, hưng phấn cái gì chứ?

Nhưng ban nãy, suýt nữa là họ lại vượt qua ranh giới những gì đàn ông bình thường làm với nhau rồi...

Cậu lắc đầu, cố xua kí ức đó đi.

Vật lộn một hồi, cuối cùng Daniel cũng mặc xong áo cho anh. Phần thay quần thì tương đối đơn giản hơn, trừ khoản cặp chân để trần của Seong Wu thật sự rất gợi cảm, và lại làm cậu suy nghĩ linh tinh ra. Daniel đang mặc quần lại nửa chừng cho anh thì bỗng, có một thứ làm cậu giật mình.

Ong Seong Wu mở mắt.

Anh đang nhìn cậu, cậu không biết dùng từ "nhìn" có đúng không, vì đôi mắt anh chỉ mở hờ, và dù đang hướng mắt về phía Daniel, nhưng tiêu điểm dường như lại không nằm ở cậu. Daniel đang lắp ba lắp bắp định giải thích hành động của mình thì người kia lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Lời vừa định thoát ra miệng, trước hành động của anh lại bị chặn mất, Daniel nắm cái quần đang kéo đến giữa chân Seong Wu, cơ miệng hé mở cứng đơ cả ngày trời, thấy người kia lại quay lại trạng thái như đang ngủ say mới ngại ngùng tiếp tục mặc quần áo tử tế cho anh.

Xong xuôi rồi, Daniel tự hỏi không biết mình có nên về nhà không, nhưng bỏ Seong Wu ở một mình sau những chuyện vừa xảy ra khiến cậu không yên tâm lắm, nên cuối cùng vẫn quyết định ở lại. Cậu liền nhắn một tin nhắn cho mẹ.

<Mẹ ơi, tối nay con sang nhà anh Seong Wu học bài rồi ngủ lại luôn được không ạ?>

Mẹ cậu liền nhắn tin trả lời. <Được rồi, con nhớ đừng làm gì phiền đến người ta nhé.>

Daniel nhìn người đang ngủ trên giường, khẽ mỉm cười, tự hỏi không biết ai mới làm phiền ai đây.

Cậu tìm trong tủ quần áo một bộ đồ khác để thay vào, có hơi khó khăn một chút vì rõ ràng là Seong Wu nhỏ người hơn cậu nhiều. Sau đó, cậu vào nhà tắm làm vệ sinh cơ thể xong xuôi, rồi bắt đầu suy nghĩ về chỗ ngủ.

Daniel nhìn quanh quất trong phòng, không có vẻ là có cái nệm dư nào, phòng khách cũng không có ghế sô pha nữa. Nằm ngủ dưới đất thì không phải là một lựa chọn thông minh lắm khi mà thời tiết vẫn đang độ cuối đông như thế này.

Cậu nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng mà người kia đã chiếm một nửa, khẽ nói thầm: "Tiền bối, cái này... là vì em thật sự không còn cách nào khác."

Cậu đưa tay tắt công tắc đèn ở gần cửa ra vào. Căn phòng lập tức tối đi, nhưng ánh sáng từ cửa sổ hắt vào vẫn giúp cho Daniel có thể xác định phương hướng để đi đến chỗ giường ngủ. Cậu nhẹ nhàng leo lên, lấp vào một nửa giường còn trống.

Nhiệt độ ban đêm khá lạnh, Daniel khẽ rùng mình chui vào chiếc chăn duy nhất mà cậu đắp cho Seong Wu từ nãy. Anh nằm quay lưng lại với cậu, trong bóng tối nhàn nhạt, Daniel thấy lưng anh thon gầy, lại có vẻ gì đó rất đơn độc, khiến cho người ta muốn ôm lấy. Cơ thể Seong Wu vẫn không ngừng tỏa ra nhiệt lượng ấm áp, như dụ dỗ cậu tiến đến gần. Cậu khẽ nhích vào sát anh một chút.

"Daniel."

Cậu giật bắn mình, cơ thể liền cứng đờ. Người kia vẫn đang nằm yên không nhúc nhích. Cậu nghe nhầm sao?

Daniel đáp hú họa. "Vâng?"

"Cha dượng của cậu... đối xử với cậu có tốt không?"

Hóa ra là anh đã tỉnh lại thật, nhưng sao bỗng dưng lại hỏi về chủ đề này?

"Vâng, ông ấy... nói sao nhỉ, là một người rất ôn hòa."

"Vậy thì tốt rồi."

Tiếp theo đó là một khoảng im lặng dài. Daniel những tưởng rằng Seong Wu đã ngủ tiếp thì anh lên tiếng.

"Hôm nay, rất cảm ơn cậu vì đã giúp tôi."

"Không có gì ạ."

"Xin lỗi vì đã nói những lời quá đáng với cậu."

"...Vâng."

"Daniel này."

"Em đây."

"Cậu có thể hứa với tôi một chuyện được không?" Cậu không nhìn thấy mặt Seong Wu, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy giọng của anh hơi run rẩy.

"Sao ạ?"

Người kia dừng lại trong một khoảng yên lặng tưởng chừng như vô tận. Rồi rốt cuộc, anh thì thầm.

"Đừng yêu tôi."

Daniel thấy tim mình đập hẫng đi một nhịp.

________________TBC_________________________






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top